Chap 71
Edit By Pun
Không muốn khiến anh tiếp tục chìm trong đau khổ, Hyun Ah thay đổi chủ đề.
"Đừng nghĩ nữa, uống rượu đi...............em tiếp tục kính anh một ly. Nếu không, chúng ta chơi trò kéo búa bao thấy sao? Người thua phạt rượu.........."
Hyun Seung nhíu mày, khinh thường thốt ra hai chữ.
"Ngây thơ!"
"Đến đây, đến đây, không chơi oẳnh tù xì, uống rượu đâu còn ý nghĩa nữa."
Cô giống như một đứa trẻ bám díu không buông, vừa làm nũng, vừa lắc cánh tay của anh, khăng khăng muốn chơi, anh bị bám không còn cách nào, đành phải chơi trò chơi ngây thơ này với cô. Cô thua liên tục mười mấy ván, uống mười mấy ly.
Khốn khiếp thật! Trò chơi kéo búa bao không phải trò dựa vào vận may sao? Không dính líu gì đến chỉ số thông minh được chưa? Ván nào cũng thua là sao? Thua thiệt quá mà!
Miệng nhỏ chu lên.
"Này............không phải anh gian lận chứ?"
"Không phải gian lận, là em quá ngốc. Kéo, búa, bao, bao, búa, kéo............"
Anh chỉ vào đầu cô, không còn lời nào để nói.
"Em không thể thay đổi trình tự sao?"
"Đau........"
Hyun Ah xoa trán, mếu máo. Đáng ghét, cứ vậy bị anh phát hiện ra, bản thân cô cũng không ý thực được mà!
Rượu vào, đầu óc cô bắt đầu choáng váng, cơ thể bất giác lắc lư.
"Em, em sao cứ cảm thấy.............bầu trời đêm đang chuyển động vậy? Còn chuyển động cực kỳ nhanh............."
"Em uống say rồi!"
"Em không say mà!"
Cô đẩy tay anh ra.
"Em chỉ là............chỉ là có chút choáng........."
"Ngốc nghếch!"
Hyun Seung để đầu cô dựa vào vai mình, dùng sức rất nhẹ, lại có cảm giác rất an toàn.
"Choáng thì dựa vào vai tôi!"
Thực sự chịu không nổi tính ương bướng của cô, rõ ràng không thể uống, còn dám oẳn tù tì uống rượu, muốn chết sao?
"Ưm............như vậy đỡ hơn nhiều............."
Hyun Ah cười ngu ngơ. Thực ra ý thức của cô vẫn rất tỉnh táo, chỉ là đầu choáng váng, một luồng nhiệt từ dưới xộc lên, nói không rõ vì sao, chỉ là cảm thấy rất xúc động, đặc biệt muốn làm loạn chuyện gì đó, làm ầm ĩ lên.
Ưm.........rất xúc động nha.............vô cùng xúc động.........
Cơ thể rất nóng rất nóng.............nóng rực................
"Này..........."
Cô ngẩng đầu gọi Hyun Seung, còn anh vừa đúng lúc cúi đầu xuống, mũi của hai người vì vậy chạm vào nhau, mắt lớn nhìn mắt nhỏ, chỉ còn lại khoảng cách của đôi lông mày.
Ba mươi giây sau.
Cũng không biết là ai chủ động.
Bốn cánh môi dán chặt vào nhau, dịu dàng như nước trằn trọc, mô tả đường nét của từng cánh môi.
Hyun Seung vốn chỉ muốn lướt nhẹ thôi, nhưng cái hôn bất ngờ này khiến cho anh không thể ngừng lại, hoàn toàn chìm trong cơn say, càng hôn càng sâu, càng hôn càng nhiệt tình, lấy tất cả những áp lực của tình cảm hoàn toàn đặt trên cái hôn này.
Đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng của cô, dây dưa với cô, một mùi rượu nồng nhiệt ở trên lưỡi giao nhau, tê liệt dây thần kinh.
Nụ hôn của anh càng ngày càng mãnh liệt, tiến quân thần tốc, tùy ý khuấy động, làm cho Hyun Ah chút khó chịu, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Đầu lưỡi của hai người quấn chặt lấy nhau, cơ thể cũng chặt chẽ triền miên, hai bên hận không thể đem đối phương nhập vào trong bản thân.
Một ngọn lửa dục vọng ở trong cơ thể của Hyun Seung hừng hực thiêu đốt, tay bắt đầu không yên phận, dọc theo bắp đùi luồng vào trong áo của Hyun Ah , nhanh chóng cởi bỏ áo nhỏ, quăng qua một bên, không có gì ngăn chặn mà bắt đầu vuốt ve, nhẹ nhàng xoa nắn, trêu chọc, làm cho cô run lên không ngừng.
Giống như một con tôm bị luộc chính, cong người lên, trong miệng không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ.
Hyun Seung từ từ đặt cô xuống đất, một tay chống lên, để không đè đau cô. Hai người với tư thế mập mờ nam trên nữ dưới, tiếp tục hôn nhau.
"Ưm.............nhẹ, nhẹ chút.........."
Bởi vì anh không chế không được lực, xoa nắn nơi đẫy đà của cô, Hyun Ah cảm thấy hơi đau, nhưng đồng thời cũng có một loại cảm giác kỳ diệu.
Nghe thấy tiếng rên rỉ từ chối lại như đón chào, Hyun Seung cảm thấy bản thân muốn bùng nổ. Ánh trăng chiếu xuống cơ thể cô, làn da trắng nõn không tì vết của cô lộ ra trong không khí, đẹp như một khối ngọc vậy.
Một đôi thỏ ngọc mặc dù không phải rất lớn, nhưng đầy đặn, hiện lên một màu hồng phấn nhàn nhạt, lộ ra sự cám dỗ của một thiếu nữ.
Thị giác đã nhận được một sự cám dỗ cực lớn, thần kinh "bùng bùng" nổ vang, cơ thể của Hyun Seung gần như sôi trào lên, cả người hưng phấn đến muốn nổ tung, ngọn lửa nóng bỏng cháy trong đôi mắt.
Tay chạy thẳng xuống dưới, cuối cùng dừng trên quần nhỏ, vuốt ve nơi mềm mại cách quần nhỏ một lớp của cô, một cảm giác tê dại đánh thẳng vào người Hyun Ah , cô cảm thấy ở bên dưới rất nóng, giống như bị lửa đốt vậy, cơ thể cũng rất trống rộng.
"Jang Hyun Seung...........em..........em............"
Anh cười rất xấu xa.
"Em sao nào?"
"Em.............em không biết nữa."
Cô lắc đầu liên tục, sắp phát điên lên...........
Ngón tay của anh ma sát cô, dịu dàng dụ dỗ.
"Đem bản thân giao cho anh, được không?"
Anh biết cô say rồi, nhưng anh rất tỉnh ráo, làm như vậy rất bỉ ổi, nói không chừng sẽ hối hận. Nhưng, anh thực sự muốn cô muốn rất lâu rồi, anh không cách nào tiếp tục nhịn nữa, muốn một phen xé rách hết nội y của cô.
Không khí càng ngày càng cháy bỏng.........
Anh như con thú động dục, còn cô giống như một con thỏ trắng đáng thương nằm run rẩy dưới người anh, trêu chọc khiến cho anh hận không thể một ngụm nuốt trọn.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động ở trên bàn đột ngột đổ chuông.
Hyun Seung rủa thầm, cầm lấy di động tính quang nó ra xa, nhưng tên hiển thị trên màn hình lại khiến anh sững người. Cả người như đông cứng như một tảng băng, từ đầu lạnh đến chân.
Anh nhìn ánh mắt bởi vì dục vọng mà mơ màng của Hyun Ah , lại nhìn về phía di động, cuối cùng khó khăn lựa chọn một trong hai người.
Ngắt điện thoại, ôm Hyun Ah dậy, chầm chậm đặt trên giường, đắp chăn, hôn lên trán cô.
"Ngủ đi!"
Cô nắm lấy tay anh, đáng thương nhìn anh chăm chăm.
"Anh muốn...........đi đâu? Em là sai điều gì phải không, chọc anh không vui sao? Xin lỗi, em............"
"Không có! Em ngủ trước đi, tôi sẽ mau chóng quay lại."
"Nhưng mà..........."
Anh đẩy tay cô ra, đầu cũng không quay lại đi đến quầy bar, cầm điện thoại gọi lại.
"Có chuyện gì sao?"
"Jang Hyun Seung! Anh dám ngắt điện thoại của em, thật quá đáng mà! Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nha! Anh đang bận rộn với cô nào đó phải không? Em quấy rầy anh sao?"
Người ở đầu dây bên kia, giọng điệu như đang nói giỡn, nhưng vẫn lộ ra vẻ không vui.
"Không có!"
Hyun Seung thở dài. Thực ra, cuộc điện thoại này đến rất không đúng lúc. Nhưng đối tượng là người đó, anh không thể tức giận.
"Anh đến Paris rồi, tại sao không gọi điện thoại cho em hử?"
"Điều đó không cần thiết."
"Là không cần thiết, hay cố ý tránh né em hả? Anh còn mua một tòa lâu đài đúng không? Tặng cho người phụ nữ kia phải không?"
"............Không phải!"
Anh im lặng.
Uất Noãn Tâm từ xa xa nhìn thấy anh đứng dưới bóng trăng, đoán ra được cuộc điện thoại này là ai gọi đến. Chỉ có người đó, mới khiến anh lộ ra thái độ vui vẻ lại có chút mất mát kia! Tựa như có một cây kim đâm vào tim, rất muốn khóc...........
Cô không biết hai người đó đang nói gì, sau khi ngắt điện thoại, anh vẫn đứng tại chỗ rất lâu, rút một điếu thuốc ra hút. Trán vẫn nhíu lại như cũ, chưa hề giãn ra.
Rất lâu rất lâu sau, mới quay trở về giường. Nhưng cô quay người lại, giả vờ ngủ, khóe mắt lại rơi nước mắt.
Cô ép chính mình không nghĩ đến những chuyện buồn đó, cố gắng ngủ, một đêm không yên. Ngày hôm sau lúc thức dậy, đầu óc nặng nề, choáng váng, người ở bên cạnh đã không thấy bóng đâu.
Tối hôm qua sau khi uống say, hai người nói điều gì đó, cô điều quên sạch, nhưng lại nhớ rõ hai người sau khi say suýt chút đã xảy ra quan hệ, cuối cùng vì một cuộc điện thoại mà dừng lại, không biết nên cảm thấy may mắn hay nên cảm thấy đau lòng đây.
Trải qua chuyện của Lee Joon , cô khắc sâu cảm nhận làm lơ trước một chuyện chỉ càng khiến cho mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, bản thân không quyết đoán sẽ lần nữa dẫm lại vết xe đổ đó. Trước khi Hyun Seung phát hiện, cô nên thẳng thắn với anh rằng cô không phải là xử nữ mới là cách tốt nhất, nhưng mà......cô thực sự rất khó mở miệng, cô sợ anh sẽ ghét bỏ cô.
Chỉ là................. nếu như anh chỉ xem cô là một đoán phù dung sớm nở tối tàn, dục vọng của cơ thể chẳng qua cũng chỉ bị hấp dẫn trong một giây phút đó. Dù sao, người trong lòng anh thực sự yêu sâu đậm, là một người con gái khác. Tối qua anh trong thời điểm qua trọng nhất dừng lại, ôm cô lên giường, rồi gọi điện thoại cho người con gái kia. Bên trọng bên khinh, không phải đã rõ ràng rồi sao.
Cô cần gì ép chính mình luẩn quẩn trong đó, tự làm khổ mình.
Cổ họng chua xót, mắt cũng bắt đầu sưng lên, cảm giác này, thực sự rất khó chịu. Hyun Ah ôm ngực, muốn làm cho nó không cần phải đau đến vậy, không cách nào kiềm chế được.
Lúc này, Hyun Seung đẩy cửa vào, cô vội vàng lau sạch nước mắt trên khóc mắt.
"Em tỉnh rồi."
"Ưm! Buổi sáng tốt lành."
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng sắc mặt trắng bệch, anh vẫn nhìn ra được cô đang miễn cưỡng chính mình, tự động anh cũng biết được vì chuyện gì, đây cũng chính là chỗ khiến anh bối rối nhất. Chỉ là, anh không nói đến, rất bình tĩnh hỏi cô.
"Muốn ăn sáng không?"
"Được, được thôi.........."
Cô ngồi dậy, lướt qua anh, do dự dừng bước lại.
"Tối qua.........quấy rầy anh rồi phải không? Xin lỗi nhé! Sau này, em sẽ không quấn lấy anh ngủ cùng nữa."
Nói xong câu đó, cô bước nhanh ra ngoài, bởi vì tim thực sự quá đau, cô đã không cách nào kiềm nén được nữa.
Cô biết rõ làm như vậy giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, vừa nhìn là biết cô đang hờn dỗi, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được.
Anh cũng không nói nhiều, theo cô xuống lầu ăn sáng. Hai người giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng lại cảm thấy thật nhạt nhẽo. Muốn nói điều gì đó, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Nửa chừng, Hyun Seung nói:
"Hôm nay tôi có vài cuộc họp quan trọng, không thể ở cùng em. Nếu như em muốn ra ngoài chơi, tôi có thể phái vài vệ sĩ đi với em."
"Vâng! Anh không cần lo lắng, tự em biết sắp xếp."
Hyun Ah không có khẩu vị mà gặm nhắm bữa sáng, một lúc sau, ấp a ấp úng nói:
"Tối qua............"
"Xem như chưa xảy ra chuyện gì!"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười cũng xem là dịu dàng, chỉ là trong mắt Hyun Ah , chỉ thấy sự tàn nhẫn và tuyệt tình. Cô biết rõ, chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn, cuối cùng chẳng qua bản thân tự chuốc lấy nhục nhã. Ép chính mình mở ra một nụ cười.
"Vâng, em cũng tính nói như vậy."
Hai người không nói thêm lời nào, Hyun Seung ăn xong bữa sáng liền đi họp. Hyun Ah vốn không định ra ngoài, nhưng trong lòng thực sự quán phiền muộn, muốn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa. Sau khi lên xe, hai vệ sĩ cũng ngồi vào theo.
Cho đến khi cô xuống xe, một bước vẫn không rời đi theo cô, cực kỳ gây sự chú cho người khác. Cô đành phải uyển chuyển tỏ vẻ, hy vọng bọn họ có thể đi cách cô năm mét, nếu không cả người cô cảm thấy không thoải mái.
Bọn họ theo lệnh cách xa cô một chút, lúc này cô mới thể tự nhiên thoải mái, một mình đi dạo phố. Vừa đi đến một cửa hàng quà tặng nhỏ, đột nhiên đụng phải một người, người đó không xin lỗi, vội vàng bước đi.
Ngay sau đó, Hyun Ah nghe thấy có tiếng người con gái hét lên.
"Ví tiền của cô bị trộm rồi kìa!"
Vừa chạm vào, mới phát hiện mất rồi.
Vừa quay đầu lại, một dáng người cao gầy đã xông về phía trước, nhanh chóng quật ngã xuống, hung hăng đè tên đó xuống dưới đất, thuận lợi lấy lại ví tiền trên tay tên đó.
Lúc Hyun Ah đuổi đến đó, cảnh sát đã áp giải kẻ trộm đó đi.
Một dáng người xuất chúng, khuôn mặt xinh đẹp đi đến.
"Ví tiền của cô!"
"Cảm ơn!"
Hyun Ah vô cùng cảm động. Bên trong có rất nhiều giấy tờ và thẻ, nếu như mất rồi rất phiền phức.
"Ở đây rất nhiều kẻ trộm, sau này phải chú ý một chút."
"Ưm!"
Cô ngẩng đầu, kinh ngạc một lúc.
Biết búp bê barbie lớn lên trông như thế nào không? Người con gái trước mặt, từ đầu đến chân là bản sao của búp bê barbie, đôi mắt to ơi là to, đồng tử đen nhánh tựa như thủy tinh đen, đôi lông mày đậm uốn lượn, chỉ một cái chớp mắt, cũng toát lên vẻ xinh đẹp vô cùng.
Nhìn cô ấy giống như barbie, dáng người cũng rất giống, cũng rất dũng cảm, có thể bắp kẻ trộm.
Cô ấy chỉnh lại balô trên vai, nở nụ cười với cô.
"Tôi đi trước đây, chúc cô du lịch vui vẻ."
Hyun Ah bị vẻ đẹp cô ấy làm cho sững người một lúc mới hồi phục tinh thần, thở dài, có cần đẹp đến vậy không!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top