Chap 5
Edit by Pun
Theo lời căn dặn của Kim Dong Il, Hyun A gọi điện thoại cho ông, chỉ trao đổi một chút tình hình ở nhà Jang Hyun Seung.
"Tiểu Ah..."
Lời nói của Ông Kim cứ lấp lửng:
"Con và Jang Hyun Seung tối qua có..."
"Không có! Xin lỗi, ba, con không làm được!"
"Không sao đâu, tối hôm nay vẫn còn cơ hội mà! Con cứ cố gắng, ba có thể tái tranh cử chức thị trưởng hay không, đều nhờ con đó! Nghe ba nói như vậy, con nhất định sẽ xem thường ba, cảm thấy ba là một người ích kỷ, nhưng ba cũng chỉ muốn tốt cho con thôi! Chỉ có lấy anh ta, người ngoài mới chịu tin con là con gái của ba và Min Young. Ban đầu con đến tìm ba, cũng từng nói nguyện vọng duy nhất là mong ba nhận con, để con có thể làm một người con gái hiếu thảo không phải sao?"
"...Dạ! Con đã biết!"
Cô biết rõ, nhưng vẫn không nén được chua xót trong lòng.
Tối hôm đó cô cuối cùng cũng lấy được tiền mang đến bệnh viện, nhưng lại nghe được tin mẹ đang trong tình trạng nguy kịch. Trước khi qua đời, mẹ nói cho cô biết, ba cô là thị trưởng. Cho dù như thế nào, cô cũng phải tìm được ông, để ông nhận lại cô. Mẹ còn nói, là bà có lỗi với ông. Cho dù ba có bắt cô làm gì, cô đều phải đồng ý, để bù đắp lại những sai lầm trước kia mẹ đã gây ra. Do đó ngay cả khi trở thành một món hàng dùng để đổi chác, gả cho người mình không yêu, lấy cả đời mình để trả, cô cũng phải đồng ý.
Sống mũi chợt thấy chua xót, Hyun Ah vội hít một hơi, đè nén nỗi nghẹn ngào trong lòng:
"Ba à, ba yên tâm đi, con sẽ cố gắng mà! Con nhất định sẽ...mang thai con của anh ta..."
"Ừ! Ba trông cậy ở con!"
Cúp điện thoại, Hyun Ah nặng nề nằm xuống giường. Cô cảm thấy cả người mệt mỏi, giống như bị gánh nặng đè đến không thể thở nổi . Cô không dám nói cho ba cô biết những lời Hyun Seung đã nói. Anh vô cùng khinh miệt cô, cho dù cô giống như một kỹ nữ thấp hèn đứng trước mặt anh cởi sạch quần áo, anh cũng chẳng thèm liếc nhìn, ngược lại chỉ càng làm cho anh coi thường cô thêm, cô không muốn mình bị chà đạp nữa.
Nhưng mà, ngoại trừ việc tiếp tục lấy lòng anh, cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác!
.........
Ngủ một giấc thật dài, khi Hyun Ah thức dậy đã là nửa đêm, cô vội vàng xem đồng hồ, đã hai giờ sáng. Anh, đã ngủ chưa? Do dự một lúc, cô vẫn quyết định thử vận may của mình, cố nén xấu hổ mặc chiếc váy ngủ gợi cảm, uyển chuyển, rón rén đi đến cửa phòng của Hyun Seung, thấy vẫn còn ánh đèn từ trong phòng hắt ra.
May quá, anh vẫn chưa ngủ!
Nhưng điều này càng làm tim cô không ngừng đập mạnh, cô lại hy vọng anh ngủ rồi, để cho mình có một cái cớ chạy trốn.
Co ngón tay lại, gõ cửa phòng. "Jang Hyun Seung....anh có trong đó không? Jang Hyun Seung?"
Trong phòng vang ra giọng cười "ha ha" của người phụ nữ, cô nhíu mày, không lẽ đêm hôm khuya khoắt anh còn xem ti vi sao?
".....Jang Hyun Seung?"
"Vào đây!"
Khi cô chuẩn bị bỏ cuộc, thì lại nghe được tiếng của anh, trước sau như một, lạnh băng...
Nhưng Kim Hyun Ah hoàn toàn không ngờ đến, sau khi cô mở cửa lại nhìn thấy cảnh này. Một người phụ nữ gợi cảm cả người trần như nhộng nằm ở trong lòng chồng mình, vẻ mặt của cô ta vô cùng thỏa mãn, bầu không khí phóng đãng không thể nào chịu nổi. Không cần nghĩ cô cũng biết, trong này vừa mới xảy ra chuyện gì.
Mặt cô trắng bệch không còn một tí máu, máu xông thẳng lên não, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Cô biết anh rất chán ghét cô, nhưng anh làm sao có thể mang một người phụ nữ khác về nhà, không hề che giấu để cho cô nhìn thấy sự phản bội một cách trắng trợn!
Đôi mắt quyến rũ của Amanda liếc nhìn Hyun A, xấu xa cười to:
"Ây! Đây không phải là thiên kim thị trưởng sao!"
Nũng nịu vuốt ve lồng ngực của Hyun Seung.
"Hyun Seung à, tại sao anh lại không nói với em cô ấy ở nhà vậy? Người ta rất xấu hổ đó nha!"
Lời nói chứa đầy sự khiêu khích! Là một người phụ nữ, cô ta không thể không thừa nhận Hyun Ah thực sự là một báu vật, chính mình càng không thể để mất mặt!
"Cứ coi như cô ta không tồn tại là được!"
Hyun Seung rút một điếu thuốc, để cho Amanda bồi lửa cho anh. Hút một hơi thật sâu, rồi từ từ nhã khói ra. Nheo mắt lại, xuyên qua làn khói nhìn gương mặt trắng bệch của người con gái đứng ở cửa, ánh mắt dửng dưng chiêm ngưỡng:
"Có việc gì?"
Nhìn bộ váy trên người cô, cũng đã thấy rõ mục đích của cô. Anh hỏi như vậy, rõ ràng cố ý làm nhục cô đây mà.
Ngày trước anh chỉ cảm thấy cô vô cùng thuần khiết, nhưng không ngờ một khi đã lẳng lơ, cũng không thiếu đi phần gợi cảm. Phơi bày dáng vẻ này, lộ ra vẻ lẳng lơ và phóng đãng, là một vẻ ngây thơ cực kỳ....phóng đãng. Nhưng khi anh nhìn thấy ngực cô phập phồng vì tức giận, miêu tả bộ ngực tròn trịa một cách sống động, làn da trắng nõn như tuyết, khiến anh không khống chế được suy nghĩ của mình, muốn dè cô xuống giường ngay lập tức.
Đáng chết! Cách ăn mặc của cô lại có thể khơi gợi phản ứng trong người anh!
Ngay sau đó, anh tức giận:
"Không có việc gì thì cút ra ngoài! Đừng có đứng ở đây làm chướng mắt!"
"....Anh cũng nên....cho tôi một lời giải thích không phải sao?"
Giọng nói của Hyun Ah do sợ hãi mà trở nên run rẩy, nắm chặt ngón tay lạnh băng của mình.
"Cô đã nhìn thấy hết rồi, cho nên cũng không cần thiết!"
Anh nhíu nhẹ lông mày, nở một nụ cười vô cùng xấu xa:
"Nếu như cô thích 3P, có thể cùng tham gia với chúng tôi! Nhưng mà... người phụ nữ tôi thích phải như thế này...."
Anh bóp bộ ngực cỡ F của Amanda, làm cô ta rên lên một tiếng.
"Còn cô..."
Nhếch môi mỉa mai:
"Vẫn còn kém xa!"
Lời nói của anh làm cho cô cả thấy thật nực cười, bỗng chốc cô từ trong đau thương của sự phản bội tỉnh táo trở lại. Một người đàn ông chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, tại sao mình phải để ý chứ? Hơn nữa, cuộc hôn nhân của hai người họ, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch. Chỉ là một vở kịch, trao ra tình cảm của mình chẳng phải quá ngu ngốc hay sao?
"Nếu đã như vậy, anh cứ từ từ hưởng thụ đi!"
Cô nói như không hề để ý đến, thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ, nụ cười hời hợt kia giống như một cây kim đâm đau mắt Hyun Seung. Anh phát hiện anh vô cùng chán ghét việc cô không để ý! Chỉ có anh mới có tư cách coi thường cô, còn cô không có cái quyền đó!
"Ngủ ngon!"
"Tôi cho phép cô đi sao?"
Anh gọi cô lại:
"Đêm nay Amanda ngủ ở lại đây một đêm, bữa sáng ngày mai do cô chuẩn bị!"
Hyun Ah cười đến lố bịch, đã mặc kệ việc anh đem tình nhân về nhà, vậy mà còn coi cô là bà bếp, anh không cảm thấy xấu hổ dù chỉ là một chút hay sao?
Sáng sớm hôm sau.
Hyun Seung nhìn trứng chiên cháy đen thui, cháo trắng khét nghẹt, món xào nhạt nhẽo, hỏi một câu:
"Kim Hyun Ah, cô đang cố ý phải không?"
"Xin lỗi! Tôi không biết nấu món ăn."
Kim Hyun Ah thành thật trả lời, mặc dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cố hết sức phớt lờ anh, nhưng giọng điệu vẫn có chút oán giận.
"Anh à, người ta là thiên kim tiểu thư thị trưởng, thân phận cao quý, làm sao biết phục vụ người khác chứ!"
Amanda nũng nịu chế nhạo cô, nhìn thấy Hyun Ah bị trách mắng, trong lòng cô ta vô cùng sung sướng, cứ như cô ta mới chính là nữ chủ nhân trong cái nhà này, không chờ được liền bày bộ mặt đạo đức giả ra:
"Anh muốn ăn gì, em nấu cho anh ăn!"
Nhưng trong mắt của Hyun Seung chỉ có cô cái kẻ đang cuối đầu, nhưng một chút ăn năng cũng không hề có, thái độ lại còn bướng bỉnh.
"Còn đứng đó làm gì? Nấu lại ngay!"
Tôi coi thường anh! Tôi coi thường anh! Tôi coi thường anh! Trong lòng của Hyun Ah không ngừng lặp đi lặp lại, trở vào nhà bếp bắt đầu nấu lại toàn bộ, nhưng cho dù cô làm lại bao nhiêu lần, cũng không cách nào làm cho Hyun Seung hài lòng. Sau một giờ, giọng nói lạnh lùng ra lệnh vô số lần làm cho tai của cô đau nhức.
"Đem xuống dưới! Nấu lại ngay!"
"Đem xuống dưới! Nấu lại ngay!"
"Đem xuống dưới! Nấu lại ngay!"
.........
Cuối cùng, ngay cả Amanda cũng mất kiên nhẫn, mở miệng nịnh bợ:
" Anh yêu à, đừng có hơn thua với cô ta nữa, em biết một nhà hàng Pháp rất lớn, hay chúng ta tới đó có được không?"
Hyun Seung mặc kệ cô ta, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Kim Hyun Ah, vẫn là ba chữ đó
"Nấu lại ngay!"
Cô vô cùng tức giận, càng ngày càng khó chịu, sống mũi chua xót, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống chén cháo, nhanh tay lau đi. Cô không muốn có bất kỳ người nào nhìn thấy sự mềm yếu của cô, không có ai quan tâm đến cô cả, chỉ càng làm cho bọn họ thêm khinh miệt cô thôi.
"Đức hạnh chính là đức tính cao quý nhất của người phụ nữ, muốn giữ được chồng mình, trước hết phải biết nấu nướng! Không có điều gì có thể sánh bằng việc về nhà được ăn bữa cơm do chính tay vợ mình nấu, điều này càng làm cho người đàn ông cảm giác được mình có gia đình."
Son quản gia đột nhiên xuất hiện ở phía sau, gương mặt già nua, giọng điệu có chút nghiêm khắc. Nhưng Hyun Ah có thể nghe ra, bà muốn tốt cho mình. Chỉ là... cô lắc đầu cười khổ:
"Bà không hiểu, tôi không phải là gia đình của anh ấy...."
Cuộc hôn nhân của bọn họ, không có tình yêu, mà chỉ là một cuộc giao dịch.
..........
Tại văn phòng tổng tài ở Jang's Group
Yoon Doo Joon đã bước vào rồi i, mới lễ phép đưa tay lên gõ cửa, dáng vẻ tự hào cầm bản hợp đồng vừa ký kết đem đến trước mặt Hyun Seung.
"Công ty Kim Thần cố gắng hơn nửa năm cũng chưa lấy được bản hợp đồng này, trong khi mình chỉ bỏ ra bảy ngày để có nó. Hiệu suất làm việc cao như vậy, nhớ là tăng thêm tiền thưởng cho mình đấy!"
Jang Hyun Seung không thèm ngước mắt nhìn:
"Nếu lần sau cậu không gõ cửa, mình sẽ có cách khác khiến cho cậu nhớ mãi không quên đấy!"
"Mình có gõ cửa mà..." Chỉ là bước vào rồi mới gõ thôi!
"Vừa mới sáng sớm lửa đã bốc cao vậy rồi, là ai làm cho tổng tài của chúng ta không vui vậy? Không lẽ lại là cô vợ xinh đẹp của cậu sao?"
"Đối với năng lực điều tra của cậu mình có chút nghi ngờ! Cả buổi sáng chạy đi giao báo, buổi tối giao sữa, làm qua tám mươi sáu công việc bán thời gian, được cậu ca ngợi là một cô gái ' tam nương liều mạng', 'thiếu nữ A Bảo' mà ngay cả làm bữa sáng cũng làm không xong là sao hả?"
"Trong báo cáo của mình hình như cũng đâu có ghi cô ấy biết làm bữa sáng đâu?"
Yoon Doo Joon chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.
"Hay là do yêu cầu của cậu quá cao? Người ta dù gì cũng chỉ là một cô gái mới mười tám tuổi thôi mà!"
Cái tên này có bao nhiêu bắt bẻ, quen biết nhau hơn mười năm, anh đều hiểu rõ. Hơn nữa đối tượng lại là Kim Hyun Ah tuyệt đối càng thậm tệ hơn, anh thực sự bất bình thay cô ấy.
"Thì sao hả?"
Ánh mắt của Hyun Seung cương quyết:
"Lấy lòng mình, trong cuộc hôn nhân này, đó là giá trị duy nhất của cô ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top