Chap 41

Edit By Pun


Giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại lập tức biến thành cung kính và lấy lòng.

 "Xin chào, Jang tổng tài! Đảng ủy lập tức sẽ công bố quyết định người nhậm chức thị trưởng kế nhiệm, xin hỏi ý kiến của ngài là....."

Cả người Hyun Ah  không nhúc nhích, da đầu căng lên, có thể cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Jang Hyun Seung, cùng với khóe miệng nhếch lên một nụ cười nắm chắc chiến thắng.

Cô ghét bị uy hiếp, ghét anh luôn có thể khống chế cô, ghét bản thân yếu đuối bất lực, ngay cả quyền nói "không" cũng không có. Cô một trăm một ngàn lần không vui vẻ khuất phục.

"Tôi cần một phút suy nghĩ....."

Câu nói này, rõ ràng đang nói cho cô nghe đây mà! Đồ đàn ông đê tiện!

Hyun Ah  nhắm hai mắt lại, trong lòng tràn ngập mâu thuận, chiến đấu khốc liệt.

Cô phải lực chọn như thế nào đây?

Jang Hyun Seung nhàn nhã ngồi xuống, nhìn bóng lưng của Hyun Ah , an tâm đợi câu trả lời của cô. Bởi vì, anh biết rõ cô vốn không có lựa chọn nào khác. Mỗi giây đối với cô mà nói đều là giày vò, còn anh, rất thích nhìn bộ dạng giày vò của cô, ai bảo cô có gan không sợ sệt gì chống đối với anh.

"Mười...........chín..........tám........." 

Tâm trạng của anh rất tốt còn giúp cô đếm ngược thời gian, khi cô nghe thấy giống như dưới địa ngục đang đến đòi mạng.

Lúc Hyun Seung đếm đến ba, Kim Hyun Ah  bất thình lình quay đầu lại, mím môi cười, không quan tâm, bình tĩnh khi mọi khi.

 "Tôi nghĩ, tôi không có quyền quyết định chức vụ thị trưởng kế nhiệm, cho dù ba tôi không được làm thị trưởng, hẳn ông vẫn còn có nhiều việc khác để làm!"

Kết quả này ngoài dự đoán của Hyun Seung, sắc mặt đột nhiên trở nên càng khó coi hơn.

Cô dám.....

Hyun Ah  quyết định bằng bất cứ giá nào, cũng không sợ anh thêm lần nữa.

 "Tôi về phòng đây, ngủ ngon, có giấc mơ đẹp!" 

Cô châm chọc nói ra bốn chữ cuối, đầu cũng không quay lại mà đi.

Có giấc mơ đẹp? Hơ, xem ra tối nay có người mất ngủ rồi.

Cô lại có thể ngủ rất ngon.

"Shit!" 

Hyun Seung nghiến răng rủa thầm, nện một đấm xuống bàn làm việc. Người đàn bà đáng chết này, thực sự cái gì cũng không quan tâm sao? Tuy nhiên, nếu cô nghĩ cô đã thắng khi làm như vậy, vậy thì cô quá ngây thơ rồi. Cho cô cơ hội cô không cần, vậy lúc khóc đừng quay về cầu xin anh!

Hyun Ah biết Hyun Seungkhông phải kẻ lương thiện, tuyệt đối không dễ dàng buông tay, nhưng hai ngày tiếp theo, anh cũng không đến tìm, cô không tránh khỏi có chút bất an. Nhưng cô đã nghĩ thông, bất luận anh uy hiếp cô như thế nào, cô tuyệt đối không lùi bước. Binh đến tướng đỡ, nước đến đất đậy.

Hôm nay cô đang nghiên cứu sách pháp luật, Son  quản gia gõ cửa bước vào, nói nhị thiếu gia mời cô qua đó. Nghĩ đến chuyện hôm đó, trong lòng không tránh khỏi còn chút sợ hãi, nhưng vẫn đồng ý. Đi đến trước cửa, có chút run rẩt nói.

 "Anh tìm em....."

Quần áo trên người của Yong Hwa đều màu trắng, như thiên sứ thuần khiết, tinh khiết và vô tội, khi cười nhìn rất đẹp. 

"Đi vào đi!" 

Nhìn cô có chút do dự, trấn an nói:

 "Yên tâm đi, anh sẽ không giống hôm trước đâu, anh bảo đảm!"

Hyun Ah  lúc này mới bước vào, thực ra cô không sợ anh tổn thương cô, chỉ là lời 'thổ lộ' cực đoan ngày hôm đó của anh, làm cho cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Là cô quá 'ngu ngốc' không phát hiện ra tình cảm khác thường của anh, lại coi đó là tình bạn, mới tạo thành nguyên nhân của những chuyện sau này.

"Thực ra, về chuyên ngày hôm đó anh chỉ muốn, nói lời xin lỗi với em. Hy vọng em tha thứ cho anh, chị dâu!"

Hyun Ah vì hai chữ đó làm cho hợi bị shock.

"Anh gọi em là gì?"

"Chị dâu đó!" 

Yong Hwa mỉm cười đến độ lượng như ánh sáng mặt trời. 

"Em là vợ của anh hai anh, anh không nên xưng hô như vậy với em sao?"

"Không phải......em......ý em là..........." 

Xét cho cùng Hyun Ah không biết nên nói tiếp như thế nào.

 "Thực xin lỗi, em đã gạt anh!"

"Lúc đầu, anh xác định anh có chút tức giận. Nhưng sau này nghĩ lại, anh hai làm như vậy, cũng vì không muốn anh chịu tổn thương, mọi người đều biết rõ chuyện sẽ phát triển đến bước này. Không có người nào sai hết, chỉ là cách hiểu của mỗi người khác nhau thôi."

"Cho dù như thế nào, em cũng nợ anh một câu xin lỗi."

"Nếu như em thực sự muốn xin lỗi, có thể đồng ý với anh một chuyện không?"

"Anh nói đi!" 

Chỉ cần có thể bù đắp lại, chuyện gì cô cũng đồng ý.

"Những chuyện lúc trước, coi như chưa từng xảy ra. Sau này, đừng đến tìm anh nữa!"

 Jang Yong Hwa vẫn nở nụ cười ấm áp, dường như câu nói này không có chút tàn nhẫn.

Hyun Ah  hoàn toàn ngây dại, hoảng loạn không biết làm sao. 

"Anh, anh muốn đoạn tuyệt quan hệ sao? Thực xin lỗi, hãy tha thứ cho em, em không muốn...."

"Anh không trách em! Chỉ là, hiện tại anh không thể hoàn toàn từ bỏ cảm giác với em, không biết phải đối mặt với em như thế nào! Coi như, cho anh một thời gian, để bản thân anh có thể điều chỉnh lại."

"Em có thể làm chút gì cho anh không?"

"Em không cần làm gì hết, càng không cần tự trách, thật đó! Nếu như không có em, anh bây giờ vẫn không có can đảm bước ra khỏi cửa phòng, tự oán tự trách mình là quái vật. Bởi vì em, anh quyết định không tiếp tục trốn tránh, thản nhiên đối mặt với tình cảm của chính mình. Sẽ có một ngày, anh sẽ chấp nhận chuyện em trở thành chị dâu của anh.

Nếu anh đã nói như vậy, Hyun Ah cũng không tiếp tục khuyên anh. Đúng thật, có rất nhiều chuyện người khác nói nhiều cũng vô ích, chỉ có chính mình tự điều chỉnh lại tâm lý, mới có thể giải quyết. Cô nên cho anh thêm thời gian, mà không phải áp lực.

"Vậy đợi khi nào anh điều chỉnh xong tâm trạng, nhớ phải đến tìm em!"

"Anh sẽ mà!" 

Nói xong những lời trong lòng, Yong Hwa thoải mái rất nhiều.

"Đúng rồi, em và anh hai không mấy hòa thuận đúng không?"

"Vẫn tốt mà! Chỉ có vậy!"

"Anh hai là như vậy, lạnh lùng như băng. Nhưng xin em hãy tin tưởng, đó chỉ là biểu hiện bên ngoài của anh ất, thực ra trong lòng của anh ấy rất ấm áp rất lương thiện."

Hyun Ah  nhịn không trừng mắt lên, Nam Cung Nghiêu lương thiện? Ấm áp? Những từ này so với con người anh không phải xa một trời một vực sao? Khách quan mà nói, anh quả thật là một người anh trai vô cùng có trách nhiệm, nhưng đối với cô thì thôi đi. Có một ngày anh đối với 'âm áp lượng thiện', cô sẽ lại cảm thấy có âm mưu gì đây.

"Có thể em sẽ cảm thấy anh đang nói tốt cho anh ất, nhưng anh chỉ hy vọng hai người có thể sống với nhau thật tốt."

"Ưm! Em sẽ cố gắng!Vậy em ra ngoài đây." 

Cô đi đến cửa, lưu luyến nhìn bóng lưng của Yong Hwa, vô số ánh nắng chói chang từ trên người anh chiếu ra, trong ánh sáng mặt trời đẹp đẽ đó, anh tựa như thiên sứ. Mặc dù anh đã làm rất nhiều chuyện nguy hiểm, nhưng nội tâm đều trong sạch so với bất cứ ai.

Trong một khoảng thời gian rất dài, cô sẽ nhớ đến chàng thiên sứ trẻ tuổi này đây!

Vừa bước ra khỏi cửa, chạm mặt đụng phải Hyun Seung mang thuốc bổ đến cho Yong Hwa, anh coi như không nhìn thấy cô, đi ngang qua.

Cô do dự mở miệng: 

"Yong Hwa nói, mấy ngày tới đừng quấy rầy anh ấy, cho anh ấy thời gian tự mình điều chỉnh lại."

"Là em ấy nói, hay cô nói?"

"Anh nhất định phải nghĩ tôi như vậy mới chịu được sao?"

"Chẳng lẽ không phải? Em ấy vì cô phát bệnh chưa quá hai ngày, cô liền vội vàng hẹn hò với Kang Jung , cô bảo tôi nghĩ cô như thế nào đây?"

"Xem ra giữa hai chúng ta, không còn cách nào chung sống hòa bình. Làm gián đoạn thời gian của anh, tôi rất xin lỗi!" 

Nói xong câu đó, Hyun Ah  liền bỏ đi. Cho dù âm mưu anh lợi dụng cô đã làm sáng tỏ, cô vẫn có ý muốn làm cho quan hệ giữa hai người không quá cứng nhắc, nhưng đối với một người cho rằng mình là một kẻ vô cùng dơ bẩn.Trốn trách, là cách tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất của cô.

.................

Mấy ngày yên tĩnh trôi qua được vài ngày, Hyun Ah  ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Kim Min Young, nói bệnh tim của Kim Dong Il đột ngột tái phát, được đưa đến bệnh viện cấp cứu vừa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, muốn gặp cô. Mấy ngày trước Hyun Seung mới lấy chuyện này uy hiếp cô, hôm nay bệnh tim của Kim Dong Il đột ngột tái phát, khó trách khỏi có chút trùng hợp. Nhưng cô vẫn rất lo lắng, vội vã chạy đến đó.

Kim Min Ji đứng trực ở trước cửa phòng bệnh, vừa thấy Hyun Ah , lập tức nổi giận đùng đùng với cô. 

"Mày còn có mặt mũi đến đây sao? Nếu như không phải mày vô dụng, không lấy được lòng của Jang Hyun Seung, ba cũng đâu tranh cử thất bại, bệnh tim đột ngột tái phát chứ? Bây giờ mày còn giả vờ mèo khóc chuột chạy đến đây làm gì chứ, còn không mau cút đi!"

"Là ba muốn gặp tôi! Chị tránh ra!"

"Người ba bây giờ không muốn gặp nhất là mày đó!Không chỉ đoạt danh phận tổng tài phu nhân của tao, còn hại ba ra nông nỗi này, mày đúng thực là sao chổi, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!"

Hyun Ah  ngay cả một câu cũng không muốn nói với chị ta, xông thẳng vào. Hai người đùng đẩy nhau. 

"Chị buông tay, tránh ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu!"

 "Cút...."

Lúc này, cửa mở ra, Kim Min Young  trưng bộ mặt đen thui chạy đến.

 "Ở trong bệnh viện cãi nhau gì chứ! Không sợ mất mặt sao! Ba con tìm con, mau vào đi!"

"Mẹ...........làm sao có thể cho loại đàn bà này vào chứ, nó sẽ làm cho ba tức chết đó!"

Kim Min Young dùng một ánh mắt ngăn cô ta lại, Kim Min Ji không lay chuyển được, xấu hổ thành tức giận bỏ đi.

Hyun Ah đẩy cửa bước vào, Kim Dong Il đang nằm trên giường bệnh, trên tay đang truyền dịch, sắc mặt gầy gò tiều tụy, không nhìn thấy được vẻ hăng hái như lúc xưa, chỉ là một lão già bại trận, nhìn thấy mà mũi cô chua xót, nhỏ giọng gọi: 

"Ba!"

"Con đến rồi...." 

Kim Dong Il nở nụ cười an ủi. 

"Ba còn tưởng con hận ba, không muốn đến nhìn ba lần cuối!"

"Ba sẽ không có chuyện gì đâu!"

"Không thể nhậm chức thị trưởng kế nhiệm, ba cách cái chết cũng không còn xa nữa!" 

Dong il đau khổ nói, hai mắt đẫm lệ. 

"Con nhất định coi thường ba, cảm thấy ba rất tham lam, nhất định phải làm quan. Do đó đã hy sinh mẹ con, lại hy sinh con, rất ích kỷ....nhưng mà.....đã dấn thân vào quan trường, ba cũng không còn cách nào khác! Mất năm nay, ba đã đắc tội với rất nhiều người. Một khi ba rút lui, bọn họ nhất định sẽ hại chết ba. Ba chết cũng không sao, chỉ lo lắng các con phải chịu khổ theo. Ba làm như vậy, cũng chỉ vì bảo vệ cái gia đình này thôi!"

"Tiểu Ah, ba là bị bức đến đường cùng, mới đem con gả cho Jang Hyun Seung. Bây giờ, chỉ có anh ta mới có thể giúp ba, con đi cầu xin anh ta, đi cầu xin anh ta đi...."

"Ba, ba đừng nói nữa! Xin ba đừng nói nữa...." 

Sự cầu xin đau khổ của ba, giống như từng cây kim đâm vào tim cô.

"Ba không thể rút lui, nếu không sẽ chết! Muốn ba quỳ xuống cầu xin con phải không? Hả? Được, ba quỳ xuống cho con....." 

"Ba, ba đừng như vậy." 

Hyun Ah  không khuyên được ông, vội vàng gọi Kim Min Young, khó khăn lắm mới giữ chặt ông lại. Ông  mệt đến mồ hôi đầm đìa, nước mắt dầm dề.

Bà Kim cũng rơi vài giọt nước mắt.

 "Tiểu Ah, ông ấy dù gì cũng là ba con, con nhẫn tâm nhìn ông ấy như vậy sao?"

Hyun Ah  cứng họng nghẹn ngào, nói không thành lời, để lại một câu "chăm sóc ba thật tốt", mở cửa xông ra ngoài.

Cô vừa đi, bà Kim lập tức đuổi theo.

Kim Dong Il kéo bà lại, ánh mắt liền lóe sáng trở lại. 

"Không cần đi, nó nhất định sẽ cầu xin Nam Cung Nghiêu! Đứa nhỏ này rất mềm lòng, không nhẫn tâm nhìn tôi như vậy đâu."

Kim Min Young quở trách nói: 

"Khen cho ông nghĩ ra khổ nhục kế này! Không hổ là người hoạt động trong giới chính trị, diễn xuất quá đạt, ngay cả con gái mình cũng bị ông lừa!"

Dong Il khó tránh khỏi có chút áy nói, không vui "hừ" một tiếng. Nếu không phải bị dồn đến chân tường, ông cũng không lừa gạt con gái của chính mình. Ông đối với mẹ của Hyun Ah , là yêu chân thật. Giờ phút bà tìm thấy ông, ông đã quyết định phải bù đắp thật tốt cho đứa con tội nghiệp này. Nhưng ông trời trêu người, Jang Hyun Seung nhìn trúng con bé, ông đành phải làm vậy. Hy vọng mẹ con bé ở trên trời linh thiêng, có thể tha thứ cho ông.

....................

Hyun Ah  không có mục đích đi trên đường suốt một ngày, vẫn không thể trốn tránh được số phận phải về nhà. Đứng lặng yên ở trước cửa phòng của Hyun Seung rất lâu, nhiều lần muốn chạy trốn, cuối cùng lại không thể không thúc đẩy lòng dũng cảm gõ cửa phòng anh. 

"Là tôi!"

Đến khi được cho phép, cô đẩy cửa vào, Hyun Seung đang vui đầu vào công việc, chân cô đông cứng lại, muốn rút lui chạy trốn.

 "Anh đang bận sao?"

Anh mặc kệ cô.

"Nếu như anh có việc, tôi trở về phòng đây, lúc khác hẳn nói."

"Cô có thể đợi, ba cô lại không thể đợi."

Mí mắt của Hyun Seung vẫn cụp xuống, nói ra những lời so với băng càng tàn nhẫn hơn.

Rõ ràng anh đã đoán từ sớm cô sẽ đến tìm anh, chờ đợi nhục nhã cô đây mà! Trong lòng Hyun Ah  cười khổ, nhưng cô còn cách nào đây? Buông bỏ thái độ nói:

 "Liên quan đến chuyện đến bộ phận pháp luật của công ty, tôi đồng ý, xin anh hãy cho ba tôi tiếp tục ứng cử."

Hyun Seung vẫn bận xử lý công việc, kéo cả buổi trời, mới nói một câu cho có lệ.

 "Cơ hội sẽ không đợi người, cô cho rằng quay đầu lại, nó vẫn đợi cô sao? Cô cũng không phải con nít ba tuổi, hẳn phải hiểu rõ đạo lý 'tìm trăng dưới nước' chứ!

"..........."

Cô nhíu mày. Anh có ý gì đây? Cố ý nhục nhã cô? Nắm chặt bàn tay, hít sâu một hơi.

 "Cứ cho là lúc trước tôi không đúng, tôi không nên chống đối anh. Tôi xin lỗi anh, xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho ba tôi."

"Phương thức cầu xin của Uất tiểu thư thật đặc biệt, không có một chút thái độ đang cầu xin người khác, ngược lại giống như đang ra lệnh."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: