Chap 14
Edit By Pun
Lee Joon pha xong coffe bước ra, Hyun Ah vẫn còn đang mải mê làm việc. Ánh mắt rất chuyên tâm, không giống một cô nữ sinh mới 18 tuổi tí nào. Anh sẽ chọn cô, bởi vì cô rất có năng lực, lại chăm chỉ, không ngại cực khổ. Thêm một thời gian nữa, cô nhất định sẽ trở thành một luật sư xuất sắc.
Anh cũng từng tìm qua rất nhiều người làm trợ lý, nhưng mục đích của các cô chỉ nhắm vào anh.
Mỗi lần anh ở nhà chuẩn bị hồ sơ, các cô chỉ biết trang điểm ăn mặc thật quyến rũ, tìm tất cả mọi cách để hấp dẫn anh, muốn kéo anh lên giường với bọn họ. Nhưng mùi nước hoa trên người các cô, nồng nặc đến mức khiến anh chán ghét, cảm thấy vô cùng thiếu tế nhị.
Anh rất thích mùi hương trên người cô, nhàn nhạt, thơm ngát tựa như mùi hương của sữa hòa với sữa tắm, rất tựa nhiên, rất dễ chịu.
Ly coffee dần chỉ thấy đáy, cuối cùng Uất Noãn Tâm cũng xem hết toàn bộ hồ sơ trong tay mình, mệt mỏi duỗi thẳng lưng ra.
" Đã ba giờ sáng rồi, hôm nay ngủ lại nhà của anh đi! Yên tâm đi, anh là một người tốt! Tuyệt đối sẽ không làm ra bất kỳ chuyện xấu nào đâu!"
Lee Joong giúp thu dọn lại mọi thứ, bộ dạng nói đùa của anh càng nhìn càng đẹp, lại còn có chút trẻ con nữa.
"Em biết rồi! Nhưng tốt hơn em vẫn phải về nhà, em, ...người nhà em sẽ rất lo lắng."
"Ưm! Để anh đưa em về!"
" Không cần không cần! Em tự bắt xe về được rồi!"
Hyun Ah nhanh chóng vẫy tay chào, vừa đứng dậy mới biết chân mình do ngồi quá lâu, hai chân mềm nhũn, lại ngã xuống trở lại, cô lúng túng cười:
" Nhưng có thể nào cho em ở lại đây nửa tiếng không? Chỉ nửa tiếng là đủ..."
" Tất nhiên là được rồi! Anh đi sắp xếp lại tài liệu nhé!"
"ưm"
Cô chán nản, tiện tay lấy một cuốn tạp chí ở dưới bàn lên coi.
Nhân vật trên ảnh bìa chính là...
Kẻ biến thái tối hôm qua sút chút nữa đã cường bạo cô đây mà!
Sắc mặt của cô liền trắng bệch, siết chặt các ngón tay, bất giác rùng mình, cả người có cảm giác như máu đang chảy ngược.
Trên mặt báo chính là tin tức về việc thái tử Kang Jung người đứng đầu các đảng phái đang chuẩn bị tiếp quản công ty khai thác mỏ lớn nhất Đại Hàn, hình trên ảnh chính là anh ta, quần áo chỉnh tế, tràn đầy nhiệt huyết, điều không đổi chính là nụ cười xấu xa trên khóe miệng còn hấp dẫn hơn so với phụ nữ, đầy khiêu khích và gợi cảm. Giống như một người có thân phận cao quý, nhưng lại là một kẻ trăng hoa vô cùng phóng túng.
Cả một trang báo rộng dài đều ca ngợi anh ta làm thế nào làm được như vậy, thủ đoạn cao thâm, từ trong số hàng chục ngàn công ty trở thành người chiến thắng lớn nhất.
Hyun Ah càng xem càng tức giận, hận một nỗi không thể xé rách cuốn tạp chí.
Anh ta là một kẻ mặt người dạ thú. Đạo đức giả! Tàn ác! Cô căm hận anh ta!
Lee Joon nhìn thầy sắc mặt của cô rất xấu, theo tầm mắt của cô nhìn xuống dưới. Nhìn thấy hình của Kang Jung, lông mày nhíu lại một cách khác thường:
" Em, biết cậu ta sao?"
"Không quen biết!"
Cô nói một câu chắc chắn, trong lòng nghiến răng nghiến lợi. Khiến cho luôn gặp ác mộng, muốn đem đoạn ký ức đó xóa sạch sẽ. Ít nhất sẽ không cần mỗi lần nghĩ đến nó, đều khiến cho cả người của cô vô cùng nhục nhã, trên da thịt vẫn còn cảm giác được nhiệt độ nóng bóng trên người của anh ta.
"Anh còn nghĩ cả Đại Hàn này không người nào không biết cậu ta! "
Lee Joon ngồi xuống bên cạnh cô, tựa như quan tâm ngồi nói chuyện phí
nhấp một ngụm nước, anh nhẹ nhàng nói:
"Xét cho cùng, cậu ta cũng được coi là một biểu tượng của Đại Hàn! Giống như khi nói đến HongKong, tự nhiên sẽ nghĩ đến Lý Gia Thành vậy."
"Anh ta có năng lực để so với Lý Gia Thành sao?"
"Năng lực, cậu ta có. Nhưng lợi hại nhất, chính là bối cảnh của gia đình cậu ta. Chính xác mà nói, là ông nội của cậu ta."
Hyun Ah cười nhạt:
"Lại là một tên công tử bột."
"Là thái tử!"
Lee Joon mỉm cười sửa lời cô.
"Ông nội của cậu ta là lãnh đạo cấp cao ở Hàn Quốc, còn về việc cấp bậc cao bao nhiêu, anh không tiện đề cập đến, nói tóm lại không thể tượng tượng đến. Hơn nữa gia đình mẹ cậu ta lại là gia đình giàu có, không có cách nào ước tính được."
"Cha cậu ta lúc lớn tuổi mới có được đứa con trai, đối với cậu ta vô cùng yêu thương. Ông nội cũng xem đứa cháu đích tôn này là bảo bối, từ nhỏ thì đã trải sẵn đường cho cậu ta. Lần này cậu ta có thể tiếp quản công ty khai thác mỏ, chẳng qua do một câu nói của ông nội cậu ta thôi!"
"Xem ra anh rất hiểu rõ gia đình của anh ta..."
Lee Joon hơi ngừng lại một chút, mỉm cười:
"Cũng có nghiên cứu đôi chút."
"Oh...nếu người khác không biết, còn tưởng rằng anh có liên quan đến gia đình gia đình của cậu ta đó."
"Đây là bản năng của luật sư mà!"
Lee Joon hời hợt nói lướt qua, rồi chuyển đề tài.
"Ở Đại Hàn chỉ có hai người đàn ông độc thân sáng giá nhất, đó là Kang Jung và Jang Hyun Seung. Đáng tiếc Jang Hyun Seung đã kết hôn rồi!"
Hai tai của Hyun Ah nóng lên, tim đột nhiên đập thình thịch.
"À, à... em không biết..."
"Có câu nói: đàn ông không hư, đàn bà không yêu. Người đàn ông Kang Jung này, đối với phụ nữ là một loại hấp dẫn chết người ! Tựa như... hoa anh túc."
"Theo em nghĩ chẳng qua chỉ là sự sùng bái cùng sợ hãi, mãi mãi không thể với tới được mới đúng! "
Trong lòng Kim Hyun Ah vô cùng bất mãn, gì mà người đàn ông độc thân sáng giá chứ, thái tử gì chứ, rõ ràng là một kẻ cầm thú. Không! Ngay cả cầm thú cũng không bằng!
"Tại sao chứ?"
Lee Joon cảm thấy cách nói của cô rất đáng yêu.
"Về bối cảnh gia đình cùng với vẻ ngoài của cậu ta,đấy là người chồng mà tất cả phụ nữ điều mơ ước đến. Theo một ý khác mà nói, cậu ta giống như một con chiến mã khó thuần phục, có thể hoàn toàn khơi dậy dục vọng trong lòng người phụ nữ."
"Cách nói này của anh thật quá hoang đường mà!"
Hyun Ah khinh miệt, nghĩ cũng không muốn nghĩ đến, chợt thốt lên một câu:
"Anh mới chính là người chồng mà người phụ nữ tha thiết mơ ước đến!"
Lời vừa được nói ra chưa đến 5 giây, cô mới biết rằng câu nói này có vẻ...rất mập mớ... rất dễ làm cho người khác hiểu nhầm ý nghĩa của câu nói...
Ơ, cô làm sao để rút lại lời vừa nói đây?
Lee Joon không lên tiếng, chỉ nhìn cô cười, chờ đợi, ám chỉ đó giống như một câu nói đùa vô thưởng vô phạt.
"Ý của em là... anh là một luật sư xuất sắc... lại biết xuống bếp... bất cứ người phụ nữ nào cũng đều cảm thấy anh rất hoàn mỹ..."
"Trong số đó, có bao gồm em không?"
Hyun Ah giống như bị người khác ghim một cây kim, đột nhiên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt sáng ngời từ tròng mắt đen láy của anh. Trong tim có một trận hoảng hốt không biết từ đâu đến, nắm chặt tay lại. Hô hấp đột nhiên trở nên khó khăng, hai má bắt đầu ửng đỏ.
Lee Joon đột nhiên bật cười, tiếng cười bật ra từ lồng ngực, trong trẻo giống như tiếng của chuông bạc. Anh đưa tay lên xoa xoa đầu của cô :
"Ngốc à, anh chỉ đùa với em thôi!"
Nhiệt độ từ bàn tay anh truyền xuống da đầu cô rồi lan rộng ra khắp người, làm cho cả người như tê dại.
Cô ngớ ngẩn một hồi, sắc mặt mới dịu bớt, rồi cười với anh:
"Oh..."
Cô biết rõ, trong mắt của anh, bản thân chỉ là một cô nhóc không hiểu chuyện, làm sao có thể phát sinh loại tình cảm đó chứ!
Cô đối anh, cũng không có bất kỳ mộng tưởng nào hết.
Nhưng tại sao, tự dưng cô lại cảm thấy mất mát vậy chứ?
.............................................
Về đến nhà cũng đã 4 giờ sáng, hai mắt của Hyun Ah như gấu mào, nhẹ nhàng đi lên lầu, đèn cũng lười mở, đi thẳng một mạch đến giường, vừa định nhắm mắt lại, trong bóng tối liền vang lên một giọng nói lạnh lùng như của ác ma.
"Cũng chịu về nhà rồi sao?"
Cô bị dọa đến giật bắn cả người, cảnh giác lui về phía sau vài bước. Lúc này mới phất hiện, ở bên quầy bar lờ mờ có bóng người. Xung quanh chỗ anh đứng trán đầy hơi thở lạnh băng, chỉ cần đến gần một chút, liền bị đông cứng lại.
"...Jang, Jang Hyun Seung?"
Anh hừ lạnh một tiếng.
" Vẫn hy vọng tôi là người khác sao? Ví dụ như, người tình của cô ư?"
Cô tự động phớt lờ những lời châm chọc của anh.
"Tại sao anh không mở đèn? Làm hết hồn!"
"Trong lòng cô có ma sao?"
"Tôi muốn đi nghĩ, mời anh đi ra ngoài!"
"Người tình của cô không để cho cô nghỉ ngơi sao? Thật quá đói khát nhỉ!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top