Part 1
CHAP 1
HyunA
"Cô làm người hiến máu cho tôi nhé?"
Chỉ một lời nói. Một lời nói với chất giọng đều đều bình thản, nhưng nó làm nhỏ
đông cứng người lại.
Cái nhìn đó từ cậu ta khiến nhỏ sợ hãi.
Đó là cái nhìn sắc lạnh, xuyên thấu người khác và mang một cảm giác gì đó gần
như là...đói?
"Anh...rốt cuộc là ai? À không...là thứ gì vậy?"_Nhỏ hỏi với vẻ điềm
tĩnh để che dấu sự hoảng sợ bên trong. Đó là một kỹ năng mà nhỏ đã tự rèn luyện
cho mình.
"Tôi nghĩ đề nghị của mình là câu trả lời hợp lý nhất rồi."
"Ý anh là anh là một...uhm...empousa*?"_Nhỏ giả ngây.
"Dẹp cái mớ thần thoại Hy Lạp ngớ ngẩn của cô qua một bên đi. Tôi nghĩ cô
thông minh hơn thế chứ."_Anh ta tỏ vẻ ngao ngán.
"Anh muốn tôi tin anh là một vampire?"
"True-ancestor. Phải."
"Thuần chủng. Được sinh ra từ ánh trăng?"
"Eh heh. Tiếp tục đi."
"Không hút máu bừa bãi và bị buộc và những luật lê cổ xưa?"
Anh ta gật đầu.
"Vì vậy chúng tôi mới cần người hiến máu."
"Nhưng sao lại chọn tôi?"
"Vampire khôn ngoan luôn lựa món mồi ngon cho mình."_Anh thì thầm vào tai nhỏ. "Cô..có mùi của đại dương."
"Nếu anh định nói tôi bốc mùi mặn và rong chết thì tôi sẽ ráng
chỉnh não mình để xem đó là một lời khen."_Nhỏ rùng mình khi cảm nhận
được hơi thở của anh trên cổ.
"Không. Trong làn và tinh khiết. Tôi nghĩ vậy. Đã rất lâu rồi tôi không gặp ai có mùi hương tuyệt thế này."
"Nếu làm người hiếm máu cho anh thì tôi được gì?"
"Cô mới tới H
àn Qu
ốc
đúng không? Vậy tôi sẽ là người bảo vệ cho cô."
"Bảo vệ tôi? Hay bảo vệ thức ăn của anh?"
"Cô rất đanh đá. Có thể là cả hai. Vậy cô sẽ đồng ý chứ?"
Nhỏ thoáng cân nhắc. Dù sao thì đây không phải lần đầu nhỏ gặp những thứ không-phải-là-người.
"Có thể."
"Vậy tôi sẽ coi đó là lời đồng ý."_Anh ta cười, nhẹ nhàng đặt một
nụ hôn lên tay nhỏ. Chỉ là một nụ hôn, nhưng nhỏ thấy nhói đau. Một
biểu tượng hoa hồng hiện lên và tan biến dần.
"Dấu hiệu cho thấy cô là của tôi."
"Nhưng tôi sợ đau lắm."
"Không đau đâu. Nếu để ý, thì tôi vừa lấy một ít máu của cô, khá tuyệt đấy."
"My pleasure."
"Cô tiếp nhận những chuyện đáng sợ này khá bình thản. Không la hét, sợ hãi,..."
"Tôi luôn tin vào những thứ như thế mà."_Nhỏ cố giữ giọng bình tĩnh để che giấu nỗi sợ hãi.
"Và vì mày vốn cũng là một phần của những thứ như thế....."_Ý nghĩ đó hiện lên.
"Tôi là L
ee Joon
. Tên cô là gì?"
"Kim HyunAh."
"Kim HyunAh? Tên lạ thế? Cái họ Kim có vẻ quen quen."
"Tôi là người Anh lai H
àn
."_Nhỏ nói, hy vọng anh ta không hỏi gì hơn về thân th
ế
của mình.
"Được thôi. Tôi gọi cô là HyunA được không?"
"Sao cũng được. Tôi không quan trọng lễ nghĩa."
"Vậy chào mừng đến với thế giới của tôi, HyunA."_Joon cười.
Nhỏ cố cười theo. Gắng không nghĩ đến việc mình vốn là một phần của thế giới không bình thường đó từ lâu rồi.
****
Empousa : một loại quái vật Hy Lạp. Hay hút máu con trai, được xem là nguyên mẫu của Vampire.
CHAP 2
HyunA
SIÊU NĂNG LỰC
"Đây là nhà cô?"_Joon nhướng mày.
"Phải. Thì sao?"
"Quá giàu."_Joon lẩm bẩm. "So với một du học sinh."
"C' on! Nhà tôi không được quyền giàu sao?"_Nhỏ đảo mắt.
"À ờ...thấy lạ thôi! làm gì cáu thế?"
Nhỏ bước vào trước và mở đèn lên. Ánh sáng đèn dịu nhẹ tỏa ra khắp sảnh
trước. Mùi hương những bông hoa hồng làm nhỏ thấy dễ chịu.
"Ê! Anh định vô nhà tôi luôn hay sao?"_Nhỏ nhướng mày.
"Uhm. Chứ sao?"
"Nhà anh đâu?"
"Nhà của người hiến máu cũng là nhà của tôi."_Anh cười toe toét.
Nhỏ suýt cắn lưỡi.
"A này! Đây là ai thế?"_Joon cầm một bức ảnh lên.
"Chị tôi."
Anh ta huýt sáo.
"Xinh nhỉ?"
"Chị tôi lai Anh nhiều hơn."
"Tên gì thế?"
"Ga Yoon."
"Ga Yoon? Cô còn em trai hay em gái nào không?"
"Còn. Em trai. Tại sao anh hỏi vậy?"_Nhỏ ngạc nhiên.
"Em trai cô tên In Guk đúng không?"
"Sao anh biết."
"Tên theo vòng. Ga Yoon-HyunA-In Guk."_Joon nháy mắt.
"Anh thông minh hơn tôi tưởng đấy."_Nhỏ đảo mắt và bắt đầu đi về phòng mình.
"Đùa à? Một mình cô ở cả căn nhà này sao?"
"Quản gia ngày mai mới đến. Còn nữa, thứ nhất, đây là phòng tôi, nghiêm
cấm xâm nhập dưới mọi hình thức. Anh có thể ở các phòng còn lại. Thứ
hai, đừng để bà quản gia thấy anh ở đây nếu không tôi sẽ gặp rắc rối,
được chứ?"
"Không khó để làm lắm. Nhưng với điều kiện thứ nhất, lỡ tôi đói quá mà cô cứ ở lì trong phòng thì làm thế nào?"
"Anh nghĩ tôi sẽ đi ngược lại với hợp đồng?"_Nhỏ nhướng mày. "Không bao giờ có chuyện đó, vậy yên tâm đi."
HyunAđóng cánh cửa lại cái rầm. Quăng chiếc túi xách lên giường, nhỏ
vùi mặt vào gối nghe tiếng róc rách của thác nước nhỏ dưới vườn. Dường
như nhận ra điều gì đó, HyunA ngồi dậy, bước ra cửa sổ và nhìn chằm
chằm xuống khu vườn đầy hoa.
Hít một hơi sâu, nhỏ đưa tay lên, từ cái thác những bong bóng nước từ từ dâng lên và tiến về cửa sổ phòng HyunA.
"Mình vốn là một thứ không-hẳn-là-người rồi."_Nhỏ thở dài, đùa nghịch với những bong bóng nước đó.
*****
Sáng hôm sau.
Mới bước vào phòng ăn nhỏ muốn té xỉu tại chỗ.
Trên bàn bày la liệt những món ăn ngon lành từ trứng omlet, bánh mì,
bít-tết, nước cam, bánh kem, blah...blah...blah. Món nào cũng tỏa ra mùi
thơm phức, cái bàn ăn gần như tỏa sáng làm nhỏ đứng không vững nữa.
"Hi! Buổi sáng tốt lành!"_Joon cười. Anh ta đang mặc một chiếc tạp dề
trắng bên ngoài bộ đồng phục. Mái tóc đen dày được chải cẩn thận và đôi
mắt sâu thẳm nhìn nhỏ với vẻ rạng rỡ.
"What the....Anh nấu tất cả những thứ này sao?"_HyunA trợn trừng mắt.
"Thật là một kiểu chào buổi sáng độc đáo."_Joon đảo mắt. "Phải. Tại chờ
hoài không thấy người quản gia tới, còn t
ô
i không muốn cô lết đến
trường với cái bụng rỗng."
"Đa tạ lòng tốt. Anh không bỏ độc vào đấy chứ?"
"Nghĩ sao vậy."_Anh ta gõ cái muôi lên đầu nhỏ. "Tôi đi đầu độc người hiến máu cho mình làm gì?"
Nhỏ chợt khựng lại.
"Ahhh....hiểu rồi."_HyunA gật gù.
"Hiểu gì?"
"Lý do anh nấu những thứ này là anh muốn "vỗ béo" toi chứ gì?"_Nhỏ liếc xéo.
"Thế cô tính cho tôi lấy thứ máu của người còm cõi à. Kém chất lượng
lắm."_Joon lè lưỡi. "Giờ thì ăn đi nếu không tôi sẽ nhét đấy!"
Nhỏ ậm ừ rồi ngồi xuống ăn thử. Rất ngon.
"Cái này anh nấu thật không?"
"Tôi nói dối làm gì? Mau lên còn đi học."
"Anh làm như mẹ tôi ấy."
"Không dám nhận."_Nhỏ thấy rõ Joon đang cười mỉa mình.
Nhỏ cau mày và cắm cúi ăn cho bõ ghét.
Sau một thời gian.....
"Eh....thật đáng nể. 10 phút đã ăn hết từng ấy à."
"Khi còn ở Anh tôi luôn phải giữ phép tắc, nhưng sang đây rồi...cần gì
ngại nào."_Nhỏ cười toe toét và đứng dậy rửa mặt. "Dọn đi!"
"Miệng như cái bô ấy."_Joon lầm bầm.
Nhỏ ngước ra lè lưỡi.
"Thế thì tai anh như cái toilet í!"
"Cô..."_Anh ném cái khăn lau bàn nhưng nhỏ né được.
"Định vị kém quá cơ."
"Được rồi...cô muốn chơi?"_Anh ta bỏ
tạp dề ra và xách cặp lên.
"Anh định làm gì?"
"Cho cô biết đi tàu lư
ợn
siêu tốc là thế nào chứ còn gì?"_Joon nói rồi cầm lấy tay nhỏ mà phóng như điên ra khỏi nhà.
Biết là tốc độ của Vampire rất nhanh nhưng thế này thì.....nhỏ có cảm
giac là da mặt mình muốn rớt hết ra ngoài và cơn buồn nôn bắt đầu dậy
lên.
Sau vài phút tưởng như kéo dài vô tận ấy, Joon quăng nhỏ trước cổng trường cùng lúc nhỏ bắt đầu chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
"ANH....ĐỒ ĐÁNG GHÉT!"_HyunA hét khi bước ra.
"Nhỏ cái miệng một tí. Ở trường này tôi khá nổi đấy...một con nhóc như
cô sẽ gặp rắc rối nếu la hét với tôi như vậy."_Anh ta đè đầu nhỏ xuống
khi vài học sinh bắt đầu nhìn.
Nhỏ nguyền rủa bằng tiếng La tinh.
"Thông thái nhỉ? Đừng nghĩ nói tiếng La tinh thì tôi sẽ không hiểu. Giờ thì vào văn phòng trình diện mau lên."_Joon đá nhỏ đi.
"Về nhà rồi biết."_Nhỏ lầm bầm và bước về phía cửa văn phòng trường.
Chào đón HyunA là một cô giáo rất xinh đẹp với mái tóc đen dài.
"Xin chào. Em là Kim HyunA đúng không?"_Cô ấy mỉm cười.
"A...dạ."_Nhỏ ấp úng.
"Cô là G
oo Hara
. Hiệu trưởng trường
Le Meilleur
này. Mời em ngồi."
"Cảm ơn cô."_Nhỏ trả lời rồi ngồi xuống, lòng không hiểu tại sao một
người H
àn
lại đặt tên của trường mình theo tiếng Pháp. Le Meilleur có
nghĩa là "tốt nhất" và điều đó cũng nói lên về học sinh ở nơi đây. Tất
cả đều là tổng hợp những thứ tốt nhất và HyunA bắt đầu nghi ngờ làm
quái nào mà Joon có thể vào được trường này.
"Em đã tốt nghiệp trường tư thục St Peter's ở London. Là học sinh xuất sắc nhiều năm liền. Thật tuyệt."
"Cảm ơn cô."
"Tại sao em lại trở về H
àn Qu
ốc
?"
"Em muốn thử học tập ở nơi mẹ em sinh ra và lớn lên."
"Ba mẹ em...chà...rất có thế lực đấy."
"Em hy vọng điều đó sẽ không làm ảnh hưởng tới việc học tập của em tại đây."
"Không sao. Cô mong là không ai nhận ra cái họ Kim."
"Em nghĩ là không ai biết đâu ạ."
"Được rồi. Em sẽ học lớp 10A do cô Ha SeoYon
chủ nhiệm. Chúc em may mắn trong ngày đầu, Kim."_Cô H
ara
mỉm cười.
"Vâng. Em cảm ơn cô."_Nhỏ cúi đầu rồi bước ra ngoài. Cô hiệu trưởng rất tố nhưng có gì ở cô khiến nhỏ lo sợ.
"Đành vậy. Chỉ mong cho học sinh ở đâ có lòng từ bi."_HyunA thì thầm cầu nguyện cho buổi học đầu tiên của mình
CHAP 3
HyunA
BUỔI HỌC ĐẦU
**
Sau khi gặp giáo viên chủ nhiệm của mình, HyunA thật sự
thấy hạnh phúc.
Cô Ha SeonYon là một người rất th
â
n thiện và dễ thương. Cô
có mái tóc nâu ngắn và đôi mắt màu xanh ngọc bích luôn lấp lánh khi cười. Nhỏ
nói chuyện với cô rất thoải mái, có thể do cô cũng cỡ tuổi chị Ga Yoon.
“HyunA này, em là một cô bé rất tuyệt nhưng có chuyện này
cô phải cảnh báo em.”_Cô ấy nói khi đang đưa HyunA về lớp.
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Lớp 10A. Tuy là lớp giỏi nhất khối lớp 10…nhưng học sinh
quậy thì không thiếu. Cô từng phải đi gặp bác sĩ tâm lý mấy lần khi đầu tiên
đến dạy tại lớp đó đấy.”_Cô SeoYon đỏ mặt. “Các bạn ấy rất hay chọc học sinh
mới, nhưng nếu nhanh chóng chứng tỏ được mình xứng đáng, em sẽ hòa hợp được
nhanh thôi.”
“V…vâng.”_Nhỏ rùng mình.
Cô giáo mở cửa và nhỏ suýt bị cuốn tập bay vào mặt.
“SungMin! Giỡn kiểu gì vậy?!”_Cô SeoYoon hét, vẻ dịu dàng nãy
giờ biến mất.
Nhỏ chết trân.
“Em xin lỗi! Định ném thằng
Dong Ho
!”_Một cậu con trai hét lên.
“Người lớn chút đi! Hôm nay lớp ta có bạn mới đấy!”
Cả lớp bắt đầu ầm lên khi thấy HyunA bước vào.
“Wow! Xinh ghê ta!”
“Đeo kiếng chắc học cũng dữ lắm hả?”
“Tên gì vậy?”
“M…mình tên là Km HyunA, du học sinh từ Anh quốc.
Mong các bạn giúp đỡ trong thời gian đầu.”_Nhỏ cúi gằm mặt, sự hồi hộp làm tim
nhỏ như muốn văng ra ngoài.
Làm ơn đừng ai biết. Làm ơn….
“Kim HyunA? Tên đẹp nhỉ?”_Mọi người bắt đầu xì xầm.
Tạ ơn trời không ai nhận ra.
“Em ngồi bàn gần cuối nhé?”
“Vâng.”_Nhỏ nói rồi cúi mặt đi thẳng.
Khi đi được nửa đường, HyunA thấy một thằng đang ngáng chân
nó ra giữa đường. Với tính cách hay ngượng của mình, nhỏ sẽ nhẹ nhàng bước qua,
nhưng tên đó có gì rất đáng ghét. Cậu ta có mái tóc nâu chocolate mềm mại, đôi
mắt đen láy với cái nhìn khiêu khích. Hắn nở thêm một nụ cười nửa miệng làm
tăng vẻ tinh ranh của mình. Nếu không vì những đặc điểm đáng ghét đó, có lẽ nhỏ
đã nghĩ hắn thật đẹp trai.
“Cậu có thể bỏ chân ra không?”_HyunA nói.
“Nếu không thì sao?”_Cậu ta lè lưỡi.
“Thì….”_Nhỏ nói và đạp thẳng lên chân hắn ta mà đi qua.
“ARGHHHHH!!!! Con nhỏ này! Muốn chết hả?!”_Hắn hét lên.
“Không. Còn yêu đời lắm.”_HyunA ngồi vào chỗ của mình, cách
tên đó một bàn.
“JunHyung! Không được gây mất trật tự!”_Cô SeoYoon nói.
Cậu ta cau mày và ngồi xuống trong khi nhỏ cười khúc khích..
Giờ học diễn ra khá suôn sẻ cho đến giờ ra chơi.
“Ê con nhỏ kia! Ai cho mày hồi nãy giẫm chân tao?”_Cái tên
JunHyung đó đi xuống chỗ tôi cùng với mấy thằng bạn của hắn.
“Ai là nhỏ kia?”
“Mày đó!!!”_Hắn hét lên và túm lấy tay HyunA.
“Cái đường nó sao thì tôi đi vậy!!!!”_Nhỏ cũng hét lại.
“JunHyung, thôi đi.”_Một giọng nữ cất lên, nhỏ quay lại.
Một cô gái cực kì dễ thương đang đứng đó. Mái tóc
đen
dài
xõa xuống nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng hồng và đôi mắt
đen
dịu dàng. Bạn ấy mỉm cười nhẹ nhàng và
JunHyung lập tức buông tay nhỏ ra.
“Lần này là vì cậu, Ji Yeon.”_C
ậ
u ta
lầm bầm rồi quay ra
ngoài, nhỏ thấy cậu ta đang đỏ mặt. Uh oh!
“Xin chào, mình là P
ark Ji Yeon
.”_Cô ấy cười.
“Kim HyunA…..”_Nhỏ ấp úng.
”Cậu cứ gọi mình là Ji
Ỷeon
nếu muốn, mình cũng có thể gọi cậu là HyunA chứ?”
“Đ…được thôi.”
Ji Yeon ngồi xuống ở bàn trước mặt nhỏ.
“Cậu đeo kính cả khi ở Anh à?”_Cô ấy hỏi.
“Ơ uhm. Vậy nên khi ở Anh mình cũng hay bị chọc.”_Nhỏ cười.
“Thế khi dự dạ tiệc ở lâu đài thì sao?”
HyunA đánh rơi cây bút xuống sàn.
“Cậu….”_Nhỏ lắp bắp.
“Mình biết cái họ Kim.”_Ji Yeonvẫn cười hiền. “Hầu
tước Kim Kang In, đứng thứ hai trong hàng ngũ kị sĩ Anh quốc. Cậu là một
trong ba người con của ông ấy, một đóa hồng Anh quốc, đúng không?”
“…..”_Nhỏ không biết nói gì hơn.
“Yên tâm. Mình sẽ giữ bí mật chuyện này.”_Ji Yeon nháy mắt.
“Chúng ta là bạn mà.”
Cậu ấy đưa tay ra.
“Cảm ơn cậu.”_HyunA bắt tay cô bé.
Ji Yeon cười và bắt đầu kể cho nhỏ nghe những câu chuyện về mọi người
trong trường.
“Thằng vừa gạt chân cậu là Yong JunHyung. Cậu ta là một trong
những học sinh ương bướng nhất trường này đấy. Ba mẹ cậu ta rất giàu và hiếm
khi ở nhà, có lẽ điều đó khiến cậu ấy trở nên cộc cằn như vậy.”_Cô ấy thở dài.
“Sao cậu biết rõ về hắn ta thế?”
“Mình lớn lên cùng cậu ấy mà.”
“Wow. Mà ý cậu là gì khi nói “một trong những người ương
bướng nhất”? Không lẽ ngoài cậu ta ra còn ai nữa hả?”_Nhỏ hỏi.
“Uhm. Ngoài cậu ta còn 3 người nữa. Một là Son Dong
Woon
.
Cậu ấy là người đứng thứ ba, trước JunHyung. Học lớp 11, đội trưởng đội bong rổ, nhà
giàu, blah..blah..blah. Người đứng thứ hai là…uhm…”_Ji Yeon chợt chững lại.
“Là ai?”
“Là mình.”_Mặt cô ấy đỏ lên.
Nhỏ cảm thấy hàm của mình đang rớt cái cạch xuống sàn.
“Cậu?!?!?”_HyunA trợn mắt.
“Thực ra thì,…”_Ji Yeon ngượng ngịu vuốt tóc ra sau. Cậu ấy
quá xinh để là người ương bướng thứ hai trong trường. “…khi đi học mình sẽ không gây rối gì…nhưng ra
khỏi trường…cậu không nên biết mình lúc đó như thế nào…”
“Cậu không cần kể đâu.”_Nhỏ xám mặt. “Thế còn người thứ nhất
là ai?”
“Người đứng nhất, cũng là người quyền lực và nổi tiếng nhất….L
e Joon
. Học sinh lớp 12.”_Ji Yeon nói cái tên đó như niệm thần chú.
Nhỏ thấy đất dưới chân mình như nứt toác ra. Tên cầm đầu của
trường này lại là anh ta sao? Oh my gods.
“Anh ta rất ít khi xuất hiện, cả bọn mình cũng không hay gặp
người đó trừ vài lúc họp để thiết lập nội quy trường, nên cơ hội để cậu gặp anh
ta không lớn đâu.”_Cô bạn phẩy tay.
Đúng lúc đó….
“KIM HYUNA!!!”_Ai đó hét lên. Nhỏ quay ra và tái mặt.
Joon đang đứng trước cửa lớp và vẫy vẫy nhỏ. Mọi người xung
quanh lộ rõ vẻ ngạc nhiên và sợ hãi.
“Cô điếc hay sao mà nãy giờ gọi không nghe vậy? Ra đây!”_Anh
ta cứ đứng ngoài đó vẫy vẫy. Nhỏ điên lên.
“Tôi không phải chó của anh nhé!!!”__HyunA hét trở ra.
Ji Yeon, à không, mọi người từ trong lớp đến ngoài hành
lang há hốc mồm.
“Hay nhỉ? RA ĐÂY NGAY!!!!”_Joon hét.
“KHÔNG!”_Nhỏ hét lại. Không hiểu sao lúc đó HyunA lại gan dạ đến thế.
“Được rồi…tối nay về cô sẽ biết…”_Anh ta lầm bầm rồi bỏ đi.
Nhỏ khụy xuống, sự gan dạ biến đi đằng nào. Kì này chết chắc
rồi. Cùng lúc đó, tên JunHyung bước vào.
“Ghê nhỉ? Cãi lại anh L
. Coi bộ tôi không cần xử cô
làm gì cho mệt.”_Hắn ta cười khẩy.
“Cậu...HyunA…cậu biết L
hả?”_Ji Yeon vẫn còn há hốc
mồm.
“Một tí…”_Nhỏ thì thào.
Mọi người bắt đầu tản ra và xì xầm về việc khi ra về nhỏ sẽ
bị bầm dập thế nào. L
e Joon
không phải hạng vì là con gái nên không đánh
đâu.
“Khỉ thật.”_HyunA lẩm bẩm rồi lấy tay ôm đầu.
CHAP 4
L
ee Joon
****
Giờ ra về, Joon bước ra chỗ hẹn với HyunA mà cậu đã ghi ra
một tờ giấy, long tự nhủ thấy con bé đó sẽ gõ đầu nó vài cái vì tội nói mà
không nghe. Khi bước tới gần khu vườn hoa nhỏ sau trường, Joon chợt khựng lại.
Ai đó đang hát….là HyunA?
“Regrets collect like old friends (Sự ân hận như người
bạn cũ)
Here to relive your darkest moments (Đến đây để giải thoát thời gian tăm tối của bạn)
I can see no way, I can see no way (Tôi không thể thấy con đường nào cả)
And all of the ghouls come out to play (Và những hồn ma đều tới để vui đùa)
And every demon wants his pound of flesh (Mỗi con quỷ đều muốn xác thịt của con người)
But I like to keep some things to myself (Nhưng tôi muốn giữ một cái gì đó cho mình)
I like to keep my issues strong (Tôi muốn giữ cho mình mạnh mẽ)
It's always darkest before the dawn” (Luôn luôn tăm tối trước khi bình minh đến)
Giọng hát nhẹ nhàng, con bé hát hay vậy sao?
“Này! Sao lại ngồi hát một bài buồn thảm như vậy hả?”_Joon
bước ra.
HyunA ngưng bặt. Mặt đỏ lên.
“Đó chỉ là phần đầu bài hát thôi!”_Con bé cau mày.
“Thế hát tiếp tôi nghe nào.”
“Tôi…ngại lắm…”
“Vớ vẩn. Tôi cứ có phải ai đâu mà cô ngại? Không có ai đến
nghe đâu. Tiếp đi. Nếu không tôi sẽ xử cô về tội lúc nãy.”_Joon nói rồi ngồi
xuống cạnh nhỏ.
HyunA cau mày và hít vào một hơi.
“And I've been a fool and I've been blind (Tôi đã luôn ngu ngốc và mù quáng)
I can never leave the past behind (Tôi không thể từ bỏ quá khứ của mình)
I can see no way, I can see no way (Tôi không thể thấy con đường nào, không con đường nào cả)
I'm always dragging that horse
around (Tôi chỉ luôn cưỡi con ngựa chạy vòng quanh mà thôi)
And our love is pastured such a mournful sound (Và tình yêu của chúng ta bị gặm nhấm trong khúc nhạc thê lương)
Tonight I'm gonna bury that horse in the ground (Nhưng đêm nay tôi sẽ chon chú
ngựa xuống đất)
So I like to keep my issues strong (Để tôi giữ cho bản than mình mạnh mẽ)
But it's always darkest before the dawn (Nhưng nó luôn luôn tăm tối trước khi bình minh đến)
Shake it out, shake it out, shake it out, shake it out, ooh woah (Vậy nên hãy rũ bỏ, rũ bỏ)
Shake it out, shake it out, shake it out, shake it out, ooh woah (Vậy nên hãy rũ bỏ, rũ bỏ)
And it's hard to dance with a devil on your back (Thật khó để nhảy múa khi có con quỷ trên lưng bạn.
So shake him off, oh woah….” (Vậy nên hãy rũ bỏ nó….)
Joon bắt đầu gà gật. Khỉ. Giọng con bé dễ ru ngủ người ta
quá.
“Sao cô hát được như vậy?”
“Chị tôi học ở Đại học Nghệ thuật Leeds.
Chị ấy hay luyện thanh cho tôi cũng như em trai.”_Nhỏ trầm ngâm.
“Hèn chi…”
“Anh không định xử tôi gì sao?”
“Khỏi. Vậy là được rồi. Về thôi.”_Joon nói rồi kéo tay nhỏ
dậy.
Họ rời đi mà không biết ở phía cuối khu vườn có một chàng
trai đã đứng đó từ lúc nào.
****
“Giờ này chắc bà quản gia đã đến rồi. Anh tự tìm cách mà
chuồn lên lầu đi nhá.”_Nhỏ nói.
“Yên tâm. Tôi giỏi đào tường khoét vách lắm.”_Anh nháy mắt
rồi chuồn đi.
Nhỏ thở dài và mở cửa ra.
“HyunA, chào hoàng yến nhỏ của vú!”_Người nhũ mẫu ôm chầm
lấy nhỏ. Bà ấy tên Quinn, đã chăm sóc nhỏ từ bé đến giờ nên nhỏ thật sự rất yêu
quý bà.
“Chào nhũ mẫu! Người khỏe không?”
“Tất nhiên rồi. Ta nhớ con lắm! Ga Yoon và In Guk ở nhà cũng
vậy.”
“Vậy à?”_Nhỏ khá ngạc nhiên vì từ trước đến giờ Ga Yoon và
In Guk thân thiết với nhau hơn là thân với nhỏ.
“Con sống một mình bên này thế nào?”
“Dạ, cũng không tệ ạ.”
“Thật tình, tự nhiên đang yên ổn ở Anh mà lại đòi qua đây.”
“Con không hối hận đâu ạ.”_Nhỏ cười.
“Được rồi. Lên lầu tắm rửa đi rồi vú dọn cơm cho.”_Bà Quinn
cười hiền.
HyunA xách cặp lên lầu thì đụng ngay Joon.
“Anh làm gì mà đứng trước phòng tôi vậy?”_Nhỏ nói thầm, cau
mày lại.
“Hoàng yến nhỏ luôn kia đấy!”_Anh ta cười mỉa. Rõ ràng là
đứng nghe trộm nãy giờ.
“Kệ tôi!”
“Khó ưa!”
“Anh cũng vậy thôi.”
“Này. Cô quên nghĩa vụ của mình rồi à?”
“Nghĩa vụ gì?”
“Người hiến máu.”_Joon đảo mắt.
Nhỏ trắng bệch ra.
“Ơ uhm….”
“Vào phòng cô đã.”_Anh đạp nhỏ vào phòng.
“Nhẹ chân thôi chứ!”
“Cách dùng từ mới hay làm sao!”
“Thế giờ làm sao anh lấy máu được.”
“Thế cô muốn tôi lấy ở tay hay cổ?”-Joon cười rồi dung tay
vuốt tóc nhỏ một cách ám muội.
HyunA
tái mặt.
B
ắ
t tay
đi.”_Con bé đưa tay
ra.
“Được thôi. As your wish.”_Anh cười và nắm lấy cổ tay
HyunA
. Nhỏ run lên sợ hãi.
Joon
chợt nhìn chằm chằm vào mắt nhỏ.
“Mắt cô…đổi màu…”
“Eh?”_HyunA ngạc nhiên vì câu hỏi lãng xẹt.
“Từ hôm qua tới giờ tôi để ý điều này rồi. Lần đầu tôi gặp
cô, mắt cô có màu xám như bây giờ. Nhưng sang nay khi ngồi ăn sáng thì nó có
màu xanh dương, lúc cô nói chuyện với Ji Yeon thì còn lấp lánh lên nữa
chứ, sau khi tôi gọi cô thì nó lại thành xanh đen. Thế là thế nào?”_Joon
nhướng mày.
“Anh để ý kĩ thế? Chả ai rỗi hơi mà chú ý đến những màu gần
gần giống nhau thế đâu!”
“Giác quan vampire nhạy bén hơn. Nào, nói đi.”
“Ba chị em tôi ai cũng bị vậy cả. Màu sắc trong mắt chúng
tôi phản ánh tâm trạng. Ba tôi bảo đó là món quà của Thượng đế.”_Nhỏ đỏ mặt.
“Chị em cô đều bị vậy?”
“Ừ. Nhưng Ga Yoon màu mắt đổi theo hướng những màu nóng, từ
đỏ sang hồng, rồi tím. Còn em trai tôi thì đổi từ nâu nhạt đến vàng mật ong.,”
“Ghê nhỉ?”_Joon nhướng mày.
“Nhưng không ai thường để ý đến điều bất thường đó cả. Tôi
không chịu đeo kính áp tròng một phần cũng vì không muốn người ta chú ý đến sự
thay đổi màu sắc.”
“Vậy là từ nay tôi có thể biết cô đang cảm thấy thế nào…thú
vị thật.”
“Này!”
“Được rồi! Trở lại việc chính. Đưa tay đây.”
Nhỏ rụt rè đưa tay ra và Joon nhẹ nhàng cúi đầu xuống đặt
một nụ hôn lên cổ tay nhỏ.
Chỉ là một nụ hôn bình thường như ngày đầu gặp mặt, nhưng
nhỏ thấy mặt mình nóng lên. Mái tóc đen dày của Joon dường như mang một vẻ bí
hiểm vào đêm, tương phản rõ rệt với làn da trắng muốt. HyunA phải nói rằng anh
ấy không hẳn là đẹp nhưng rất hoàn hảo như một bức tượng La Mã cổ đại.
Họ giữ tư thế đó trong vài giây và Joon thả tay nhỏ ra.
“Xong!”_Anh ta cười toe toét.
“Hả?”
“Tôi nói là xong. No rồi.”_Joon liếm mép.
“Tôi còn chả cảm thấy gì!”
“Cảm thấy để cho cô la hét ầm trời à? Giao kèo nói rõ là tôi
sẽ không làm đau cô mà.”
“Oh….”_Nhỏ thì thầm.
“Tôi đi đây.”
“Đi đâu?”
“Hẹn hò. Không được sao? Cũng phải có một vài thói quen của
người bình thường chứ.”_Joon cười rồi leo lên cửa sổ.
“Đi bằng đường cửa sổ sao?”_Nhỏ nhướng mày.
“Không chết đâu mà lo.”
“Ai thèm lo. Đi nhanh trước khi tôi giúp anh bằng cách đạp
chân đấy.”
“Được rồi. Mà này, tôi đi hẹn hò với Nam Ji Hyun đấy.
Biết không? Hoa khôi trường mình.”
“Tôi đã hỏi đâu mà khai? Anh đi với ai liên quan quái gì đến
tôi? Đi mau.”_Nhỏ lầm bầm.
“Tạm biệt.”_Joon nói rồi nhảy xuống, nhỏ nghe một tiếng “thịch”
nhẹ nhàng.
“Chả liên quan gì đến mình cả.”_Nhỏ nghĩ thầm.
“Có thật vậy không nhỉ?”
“And I'm damned if I
do and I'm damned if I don't
So here's to drinks in the dark at the end of my road
And I'm ready to suffer and I'm ready to hope
It's a shot in the dark and right at my throat
Cause looking for
heaven, for the devil in me
Looking for heaven,
for the devil in me
Well what the hell I'm gonna let it happen to me”
Nhỏ lại ngân nga bài hát của mình trong mà đêm tĩnh lặng….
CHAP 5
HyunA
HỌC SINH TRAO ĐỔI
“Ê! Cô sao thế?”_Joon hỏi trên đường đi học với nhỏ vào
sang hôm sau.
“Sao là sao?”
“Trông cô như sắp chết đến nơi ấy.”
“Chắc tại tối qua ngồi xem bài cho môn Văn.”_Nhỏ gà gật.
“Vở Romeo và Juliet ấy hả?”
“Uhm.”
“Cô chưa từng đọc cái đó sao?”
“Ngược lại. Khi ở Anh tôi từng đóng vai Juliet trong vở kịch
của trường đấy.”
“Thế xem lại làm gì nữa?”
“Cho chắc thôi…”
“Không lẽ tò mò về chuyện tôi đi hẹn hò nên không ngủ được?”
“Điên à?”
“Tùy cô.”_Joon cười ranh mãnh.
“À Joon này, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“18.”
“Anh 18 được bao lâu rồi?”
“100 năm? Tôi không nhớ nữa.”_Anh trả lời không chút ngại
ngùng.
Nhỏ rùng mình.
Vừa bước vào trường, mọi người đã bắt đầu xì xầm khi thấy
nhỏ đi với Joon. Hay thật.
“Đứng cách tôi….10m. Mau!”_Nhỏ thì thầm.
“Tôi không thích đấy.”_Joon nói rồi đi sát vào nhỏ hơn.
“Anh muốn chết mà!”_HyunA hét
Mọi người đang nhìn đấy!”
Nhỏ khựng lại và thấy vài người đang xì xầm.
“Đáng ghét.”
“Đó là hậu quả của việc người đứng đầu trong trường này
đấy.”_Joon mỉa mai.
Nhỏ định đáp lại thì…
“Xin chào, em là Kim HyunA đúng không?”_Một giọng nói
vang lên.
HyunA
và Joon quay lưng lại.
Wow. Nhỏ cảm thấy má mình nóng lên, hơn cả lúc tối qua. Một
cậu trai đang đứng đó và mỉm cười “nụ cười chết người” với nhỏ. Mái tóc bạch
kim ánh lên trong nắng, đôi mắt tím kì lạ, từng đường nét trên khuôn mặt cậu ấy
đều thật tuyệt vời và đáng yêu.
“Anh là Son Dong Woon. Anh đã nghe em hát ở vườn trường
ngày hôm qua.”_Anh ấy lại cười. Tim nhỏ như lỡ mất một nhịp.
“Ơ…dạ…ơ…”_Nhỏ lúng túng. Joon huých tay nhỏ một cái.
“Dong Woon? Xuống đây làm gì? Chẳng phải nhóc cũng thích “mai
danh ẩn tích” lắm mà.”_Joon gọi tên anh ấy tỉnh bơ.
“Em vẫn hay xuống
kiểm tra học sinh mới mà.”_ Dong Woon điềm đạm.
“Vây sao? Kiểm tra học sinh mới cơ à?”_Joon nhướng mày,
trông có vẻ khó chịu.
“Chúng ta đều vậy cả mà.”
“2 người nói gì tôi không hiểu?”_Nhỏ lúng túng.
Mọi người xung qunh lại bắt đầu xì xào.
“Đi thôi, HyunA.”
“Ơ hay!”_Nhỏ kêu khi bị Joon lôi xềnh xệch đi.
“Anh bị làm sao thế?!!”
“Tôi muốn cô tránh xa thằng đó ra.”
“Tại sao?!”
“Cô không thấy màu mắt hắn à?”
“Màu tím đẹp mà. Ngoài Ga Yoon ra tôi chưa thấy mắt ai có màu
tím như vậy nữa.”
“Đồ ngốc! Màu mắt đó là sản phẩm của cặp kính áp tròng xanh
lơ đấy!”_Joon gắt.
Nhỏ sững sờ.
“Màu xanh…vậy nghĩa là….”
“Màu mắt thật sự của hắn là màu đỏ.”
HyunA
nhớ lại ngày đầu gặp Joon, màu mắt anh ta lúc đấy
cũng có màu đỏ. Nhưng khi uống máu thì nó trở lại màu xanh lá như thường….không
lẽ….
“Ý anh….Dong Woon..là…uhm…”
“Phải. Hắn ta cũng là một vampire! Nhưng không phải dòng
True-Ancestors như tôi đâu!”
“Chứ là gì?”
“Death Apostles. Không phải vampire thuần chủng, hắn BỊ biến
thành vampire.”
“Làm sao thành vampire được?”
“Khi bị cắn.”
“Thế sao tôi không bị?”
“Người hiếm máu là khác, hiểu chưa?”_Kaito đảo mắt.
“Anh nghĩ Dong Woon sẽ hại tôi?”
“Không biết. Nhưng Death Apostle không bị lệ thuôc vào các
luật lệ như chúng tôi đâu. Chúng hút máu bất kì ai chúng thích.”
“Thế thì mọi người chết hết mất.”
“Tất nhiên cũng phải có liều lượng. Nếu chúng tàn sát quá
nhiều hoặc để lộ thân phận thì hoàng tộc True-Ancestors sẽ ra tay.”
“Vampire cũng có hoàng tộc?”_Nhỏ ngạc nhiên.
“Những người đi thi hành luật lệ. Phải. Chúng tôi có.”
“Đáng sợ nhỉ?”_HyunA thì thào rồi chợt nghĩ ai là người
quản lý những người có siêu năng lực như cô.
“Nói chung càng ít tiếp xúc với hắn càng tốt. Màu mắt của
các Dead Apostle thường là màu đỏ, còn của True-ancestor chỉ có màu đỏ khi đói
thôi, cô cứ thế mà phân biệt.”
“Ơ…uhm.”
“Tới lớp cô rồi này. Đừng quên những gì tôi dặn.”
“Biết rồi.”_Nhỏ đảo mắt và đi vào lớp.
“HyunA! Xin chào!”_Ji Yeon cười khi thấy nhỏ, cô bạn lúc
đó đang nói chuyện với JunHyung.
“Chào Ji Yeon!”_Nhỏ nói rồi ngồi xuống bàn mình.
“Này! Cô là gì của đại ca Lee thế?”_JunHyung quay xuống.
“Joon ấy hả? Người quen thôi.”_Nhỏ nói dối.
“Cô gọi Lee bằng tên sao?”_KunHyung trợn tròn mắt.
“Anh ta cũng vậy thôi.”
“HyunA này, chưa ai kể cả tụi mình dám gọi anh ấy bằng tên
cả.”_Ji Yeon ngạc nhiên.
“Vậy à? À mà Nam Ji Hyun là ai thế?”_Nhỏ hỏi.
JunHyung
và Ji Yeon cùng tái mặt.
“Trời ơi! Đừng gọi tên tùm lum như thế!”_Ji Yeon có vẻ hoảng
hốt.
“Tại sao?”
“Cô ta cần được day dỗ về nột quy trường đấy. Tôi trích một
đoạn cho nghe nhé! Điều 5 bộ luật của trường ghi rõ: “Không ai được phép tùy
tiện gọi tên những nhân vật quan trọng trong trường trừ phi nằm trong top 10
học sinh đứng đầu.”_ JunHuyng liếng thoắng.
“Bộ luật kì cục. Mà đó là ai vậy?”
“Chị ấy là người đứng thứ 5 đấy. Bạn gái của Lee Joon, lớp
12, ngoại lệ duy nhất trong trường.”
“Là sao?”_Nhỏ cuốn cuốn những lọn tóc của mình.
“Này nhé! Trường mình là Le Meilleur nghĩa là tốt nhất.
Những học sinh ở đây đều phải thật hoàn hảo, nhưng Ji Hyun là một ngoại lệ.
Chị ấy xinh đẹp và học giỏi nhưng gia đình không giàu, do thành tích học tập
quá khủng nên chị ấy mới được đặc cách vào đây đấy.”_ JunHyung nói.
“Chuyện tình của chị ấy và anh Joon cũng được xem là “cổ
tích thời hiện đại” trog trường này đấy. Lúc đầu họ cãi nhau dữ lắm nhưng rồi
dần dần trở thành một cặp.”
“Ghê nhỉ?”_Nhỏ ngạc nhiên, không biết cái chị Ji Hyun đó
có thật sự biết Joon là-thứ-gì không. Tuy nhiên, trong lòng nhỏ thấy không vui.
“Nếu có dịp, tụi này sẽ chỉ cho.Ji Hyun cũng hay xuống
gặp ji Yeon lắm.”_JunHyun nói.
“Thế còn Son Dong Woon?”_HyunA sực nhớ ra.
“Son Dong Woon? À anh ấy cũng khá kín tiếng nhưng rất hòa
đồng và vui vẻ.”_Ji Yeon nói.
“Nếu mình không lầm thì anh ấy hồi nãy đã bắt chuyện với
mình.”
“Chuyện đó cũng dễ hiểu. Anh ấy luôn đến chào các học sinh
mới.”
“Anh ấy có vẻ….tốt.”
“Son Dong Woon chưa bao giờ gây hấn với ai cả.”_JunHyung nói.
“Nhưng nếu cần thì anh ấy đánh nhau không tồi đâu.”
Chúng tôi còn ngồi bàn về họ đến khi chuông reo vào lớp.
“Được rồi! Hôm nay lớp ta lại có học sinh mới đấy!”_Cô
SeoYoon
nói. “Cậu ấy là học sinh trao đổi, sẽ học với chúng ta trong vòng 1
tuần.”
Cả lớp bắt đầu xì xầm.
“Bạn ấy từ Anh tới, và có một điều đặc biệt là cậu ấy nhỏ
hơn các em một tuổi nhưng học nhảy lớp. Vào đây đi em!”_Cô SeoYoon
gọi
“Eh…khoan đã.”_Nhỏ nghĩ thầm. “Đến từ Anh quốc? Nhỏ hơn một
tuổi?”
HyunA
như bị sét đánh.
Bước vào lớp là một cậu nhóc với mái tóc vàng óng như nắng
và đôi mắt màu nâu mật ong tuyệt đẹp.
Cả lớp hét lên và quay lại nhìn chằm chằm HyunA.
Phải. Bất kỳ ai cũng có thể thấy được sự giống nhau của từng
đường nét trên khuôn mặt 2 người, tuy nhiên, ở In Guk, những đường nét đó trông
hoàn hảo và đáng yêu hơn.
“Xin chào mọi người, em tên là Kim In Guk, học sinh
trao đổi từ Anh. Mong mọi người giúp đỡ trong thời gian đầu.”_Cậu nhóc mỉm cười
rồi nhìn chằm chằm vào HyunA. “Xin chào, chị…”
Chưa nói hết câu, cậu ta đã đi xuống và ngồi bàn ngay sau
lưng nhỏ.
“In Guk? Em làm gì ở đấy?”
“Em là học sinh trao đổi mà.”
“Em rời Anh quốc một tuần cơ à? Còn Eun Ji thì sao?”
“Eun Ji là người bảo em nên tham gia chương trình trao đổi
đấy.”_Thằng bé cười tươi rói khi nhắc đến vị hôn thê của mình.
Nhỏ rên rỉ. Buổi học đó bắt đầu bằng những tiếng xì xầm và
kết thúc bằng những lời ca tụng vẻ đẹp thiên sứ của in Guk.
“Wow! Hai chị em người giống nhau thật! Chỉ khác màu tóc và
mắt thôi.”_Ji Yeon cười.
“Cảm ơn chị! Chị HyunA không làm phiền mọi người chứ?”_Thằng
bé hí hửng.
“Em có ý gì vậy hả?”
“Cô ta đã giậm chân anh ngay buổi đầu đấy.”_ JunHyung nói. Cậu ta
đã cho tôi gọi cậu bằng tên. (Thật ra JunHyung bị Ji Yeon ép thì đúng hơn)
“Thấy chưa? Xa nhà một tí mà chị đã quên hết những lễ nghĩa
được dạy rồi.”
“Đây là Hàn Quốc! Không phải Anh quốc.”_Nhỏ càu nhàu.
“HyunA! Cô đâu rồi!”_Giọng Joon vang lên. Anh ta đang đứng
ngoài cửa lớp, tay trong tay với…ôi trời! Một cô gái rất dễ thương với mái tóc
đen ngang vai và đôi mắt to tròn long lanh như nước hồ mùa thu đang đứng nắm
tay Joon. Cô ấy đang mỉm cười thân thiện với mọi người trong lớp, một cô gái
rất xinh đẹp.
“Không đẹp bằng Eun Ji!”_In Guk bình phẩm.
“Em không thể so sánh vậy được! Eun Ji là người Anh thuần
khiết.”
“Mà tại sao anh ta lại gọi chị bằng tên một cách hách dịch
như vậy?”_In Guk cau mày.
“Một người….bạn thôi.”_Nhỏ nói từ bạn như thể nó có rất
nhiều nghĩa, In Guk muốn chọn nghĩa nào cũng được.
“Khắc tinh của chị à?”
“Có thể vậy.”
“Ga Yoon sẽ không vui đâu, nếu nghe anh ta gọi chị như vậy.”
“Ga Yoon đang ở Anh cơ mà.”
In Guk
nhìn chằm chằm vào HyunA.
“Không lẽ….”_Nhỏ trợn mắt.
“Cô lại điếc rồi hả?”_Joon bước vào kéo tai nhỏ.
“Đau đấy!!”
“Bỏ chị ấy ra!”_In Guk nắm tay Joon.
“Cậu là ai?”
“Em trai.”
“Thôi Joon! Bỏ HyunA ra đi.”_Ji Yeon xen vào. “Chào chị Ji Hyun.”
Nhỏ sững người, cô gái đó là Ji Hyun sao? Uhm….2 người đó thật
hợp đôi.
Joon
cuối cùng cũng buông ra.
“Sao em cô lại ở đây?”_Joon nhướng mày.
“Học sinh trao đổi. Hơn nữa, tôi học nhảy lớp.”_In Guk như
không biết sợ là gì.
“Rất cá tính, y như chị nhóc vậy.”
Nhỏ lườm Joon.
“Xin chào, chắc em là HyunA? Joon nhắc rất nhiều về em.”_ Ji Hyun
tươi cười bắt tay nhỏ.
“Vâng…chào chị…”_Nhỏ ấp úng. Chắc anh ta lại toàn nói xấu
nhỏ không chứ gì!
Không ngờ nhỏ lại được gặp Ji HyunA nhanh như thế. Mọi chuyện
thật như đang mơ.
“Chị HyunA…em đến đây cũng có chuyện cần nói.”_In Guk liếc
nhìn xung quanh rồi quay lại thì thầm vào tai nhỏ.
“K…không thể…”_Nhỏ lắp bắp.
“Chị hoàn toàn có thể lựa chọn.”
“Đ…được rồi…”
“Chuyện gì thế?”_JunHyung chen vào.
“Không có gì…uhm mình muốn về nhà sớm…In Guk ở lại với mọi
người nhé…”_HyunA tái mặt rồi vội ôm cặp ra khỏi lớp.
Không ai đuổi theo cả. Hay thật.
Nhỏ bước đi mà chân cứ nặng như đeo chì. Chuyện mà In Guk
nói….không thể nào…
“Em về sớm vậy?”_Một giọng nói vang lên, là Dong Woon.
“Ơ chào Dong Woo hyung”_Nhỏ ngập ngừng, nhớ lại lời dặn của
Joon
.
“Em cứ gọi tôi là Dong Woon. Chắc Joon đã cảnh báo em về tôi
nhỉ?”_Anh ấy cười hiền.
“Ơ…em…”
“Không sao. Tôi hiểu. Chỉ là tôi muốn em biết tôi không có ý
xấu. Em là người hiếm máu của Joon, tôi không có quyền hạn gì cả.”
“Ơ…uhm…”_Nhỏ vẫn chưa tìm được từ ngữ thích hợp.
“Chúng ta đi dạo một lát nhé!”_ Dong Woon cười rồi dẫn nhỏ tiến
về công viên gần trường.
Họ đi với nhau trong im lặng ngại ngùng. Những chiếc lá cuối
thu bay xào xạc, phong cảnh này càng làm nhỏ lo lắng hơn.
“Em…cũng không phải người thường đúng nghĩa phải không?”_Anh
chợt hỏi.
Nhỏ như bị sét đánh.
“S…sao anh…?”
“Anh có thể cảm thấy điều đò. Xét về mùi hương của máu, em
có thể điều khiển nước?”
Nhỏ cảm thấy như muốn nói hết bí mật của mình. Dù sao anh ấy
cũng đã biết, tội gì phải giấu? Nhỏ không muốn vác theo cái hòn đá tảng bí mật.
Dong W
oon có vẻ tốt, có lẽ kể cho anh ấy cũng đỡ hơn đi nói với Joon.
“3 chị em trong nhà của em, từ nhỏ luôn bị những tai nạn kì
lạ.”_Nhỏ thì thào.
“Kì lạ?”
“Chị em suýt chết cháy trong một nhà kho. Em thì trượt chân
rơi xuống nước. Còn em trai em bị vùi trong một trận đỗng đất nhỏ. Chúng em đều
được cứu sống…nhưng mọi chuyện không còn như xưa….tụi em phát hiện năng lực của
mình…”
“Cả 3 chị em cùng bị? Có lẽ đó là lý do vì sao đột nhiên anh
cảm nhận được một mùi máu tuyệt vời khác trong trường. Mùi của đất.”_
Dong Woo cau
mày. “Xin lỗi nếu làm em sợ.”
“Không sao. Ba em bảo những năng lực đó, cùng sự thay đổi
màu sắc trong mắt là món quà của Thượng Đế. Tụi em không chắc về điều đó lắm.”_Nhỏ
cười chua chát.
“Đôi khi ta gặp định mệnh của mình trên con đường ta luôn
chọn để tránh nó mà.”_ Dong
Woon cảm thông.
“Thế anh thì sao? Tại sao anh lại trở thành vampire?”
“Anh không muốn kể nhiều về chuyện đó. Nói chung là anh đã
bị cắn, vậy thôi…”_Đôi mắt của anh buồn đến mức nhỏ không dám hỏi thêm.
“Có lẽ em nên về thôi. Joon sẽ cau có nếu biết người hiến
máu của mình đi chơi với một Dead Apostle đấy.”
“Mặc xác anh ta! Em không quan tâm! Chắc lại đi chơi với
Ji Hyun
rồi.”_Nhỏ cau mày.
Dong Woon
có vẻ ngạc nhiên.
“Dù sao còn em trai em mà. Về đi.”
“A chết! Em quên mất In Guk! Cảm ơn anh nhé! Hôm nay em đã
rất vui. Tạm biệt.”_HyunA cười rồi chạy đi.
Dong Woon
đứng đó, mỉm cười hiền và nhẹ nhàng dạo bước trong những chiếc lá rơi.
CHAP 6
Hyun
A
Vừa mở cửa nhà ra, HyunA đã biết rằng cuộc đời mình sắp
chấm dứt.
HyunA
nhìn vào phòng khách và 4 cặp mắt cũng nhìn chằm
chằm lại vào nhỏ.
“Chị! Em đưa bạn chị về nhà chơi, không sao
chứ?”_In Guk “tung tăng” chạy lại chỗ nhỏ.
“Nhà cô cũng đẹp phết nhỉ?”_JunHyung nói.
Nhỏ như muốn đập đầu vào tường. Thiên đường bình yên của nhỏ
giồ đã bị “xâm hại” hoàn toàn.
“Nếu cậu thấy phiền thì…”_Ji Yeon nói.
“Không sao đâu Ji Yeon. Mình không phiền CẬU.”_Nhỏ cố tình
nhấn mạnh chữ cuối.
“Thế là trừ Ji Yeon ra, cô phiền bọn tôi chứ gì?”_Joon lè
lưỡi.
Thánh thần thiên địa ác quỷ bắt anh ta đi!
“Sao anh không đưa chị Ji Hyun đi chơi đi?”_Nhỏ hậm hực.
“Hyun hôm nay phải ở nhà phụ giúp gia đình, không đi được.”
“Thế thì tới mà giúp chị ấy.”
“Nhóc muốn đuổi thì nói đại ra đi.”_Joon khích.
HyunA
nổi điên lên.
“Có lẽ nếu làm vậy cũng không sao….anh ta không hề biết rằng
mình…nhưng In Guk sẽ phát hiện ra….kệ đi vậy…”_Nhỏ đấu tranh tư tưởng dữ dội.
Joon
bắt đầu với lấy cái ly uống nước.
“Bây giờ…hoặc không bao giờ.”_HyunA nhắm mắt và lén búng
tay một cái.
Ngay lập tức, Joon ho sặc sụa và phun gần hết nước vào mặt
JunHyung
.
“Ặc….sao tự nhiên nước lại ….xông cái ào vào cuống
họng…”_Joon vừa ho vừa nói.
“Biện luận hay đấy đại ca.”_JunHyung làu bàu và lau nước trên
mặt.
“Một mũi tên trúng 2 đích. Yeah!”_Nhỏ cười thầm.
In Guk
nhìn nhỏ với ánh mắt cáo buộc.
“Châc! Uống nước cũng không xong.”_HyunA lè lưỡi còn
Ji Yeon
chỉ ngồi cười mỉm.
“Cô…”_Joon hằm hè.
Nhỏ vẫn tỉnh bơ đi vào trong bếp.
“Anh ta không biết rằng người hiến máu của mình cũng đâu
hoàn toàn là người.”_HyunA cười thầm.
“Như vậy là không được nhé chị.”_In Guk chợt xuất hiện.
“Gì chứ! Anh ta chọc chị trước.”
“Nhưng anh ta cũng là người thường.”
“Người thường? Anh ta là vampire đấy!”_Nhỏ nói.
Im lặng.
HyunA
nhận ra mình đã lỡ lời thì đã quá muộn.
In Guk
vẫn tỉnh như không.
“Biết ngay mà.”_Thằng nhóc thở dài, đùa nghịch với những sợi
tóc vàng óng như nắng của mình.
“E..em…gì cơ?
“Em biết là cái trường đó có người không bình thường. Một số
chuyển động trên đất quá nhanh để là chuyển động của người bình thường.
“Ơ…uhm”_Nhỏ cố lờ đi. Hy vọng In Guk không hỏi gì về tại sao
nhỏ lại biết Joon là vampire.
“Tại sao chị lại biết anh ta là vampire?”
Nhỏ muốn đâm đầu vào tường.
“À…chị..thật ra…”_HyunA lúng túng.
In Guk
lập tức nhìn vào mu bàn tay phải của nhỏ rồi cau mày.
“Đưa em xem tay của chị.”
“Hả?”
“Đưa em xem!”
HyunA
run rẩy đưa tay mình lên. Natasy nhìn chằm chằmvào
chỗ hôm trước Joono đã đặt dấu ấn của anh ta lên đó.
“Chị….”_In Guk mở to mắt. “*@!#$!^%$#!!!”_Thằng bé chửi một
tràng.
“Basta di parlare!!S’il vuos plait!*”_Nhỏ húng hắng. “Mọi
người nghe hết bây giờ!”
“Chị vừa sử dụng 3 thứ tiếng đấy.”_In Guk cau mày. “Chị nghĩ
sao mà đi làm người hiến máu hả?”
“Thì chị….nói chung là mù mịt lắm! Mạo hiểm cho vui ấy mà.”
“Cho vui? Nếu anh ta mất kiểm soát thì chị sẽ chết đấy!!!”
“Không sao đâu, mọi chuyện vẫn ổn.”
“Nói dối.”
“Uana bugia veniale.”_Nhỏ cố vớt vát.
“Ga Yoon sẽ không vui đâu. Khi chị ấy biết, anh ta sẽ thành
một đống tro đấy.”
“Chị ấy không thể biết nếu em không nói.”_HyunA nhìn thằng
em với con mắt ngây thơ.
“Che coglioni che ha questa.”_In Guk lầm bầm. “Được thôi.
Nhưng nếu chị gặp nguy hiểm…”
“Chị sẽ không gặp nguy hiểm.”_HyunA mỉm cười trấn an. Ánh
mắt In Guk dịu lại.
“Per l’amore di Dio. Cẩn thận đấy.”_In Guk nói rồi bước ra
ngoài.
Còn một mình trong phòng bếp, nhỏ thở dài.
“Ga Yoon sẽ không vui chút nào đâu, nếu chị ấy biết.”_Ga Yoon
nghĩ thầm.
Thật là kỳ lạ vì nhỏ lại nhớ đến Ga Yoon. Chị ấy và nhỏ không
được hợp nhau cho lắm. Ga Yoon tự tin đến mức ngạo mạn, nhưng chị ấy rất yêu
thương những người chị ấy cho rằng xứng đáng. Nếu Ga Yoon đến học trường
LeMeilleure, thứ tự những người đứng đầu chắc chắn sẽ phải sắp xếp lại ngay tức
khắc.
“Chuyện gì thế?”_Một giọng nói vang lên phía sau làm nhỏ
giật nảy mình.
Là Joon.
“Không có gì.”
“Tôi vào để nói tạm biệt. Tôi phải đi đón Ji Hyun đây. Tối nay
chúng ta sẽ gặp sau.”
“Anh nói chuyện viễn tưởng à? Cả In Guk và người quản gia
của tôi tối nay đều ở đây.”
“Những người đó có vô phòng ngủ chung với cô đâu mà. Cứ để
cửa sổ mở.”
“Tôi tưởng đã nói…”_Nhỏ chưa nói hết thì Joon đã ra ngoài,
rõ rang là đang cố tình lờ đi.
Thở dài, nhỏ bắt đầu lết ra ngoài.
“HyunA? Cậu không sao chứ?”_Ji Yeon lo lắng.
“À không, mình không sao…”
“Thôi, tụi này cũng có hẹn đi chơi rồi. Tạm biệt nhé!”_JunHyung
nói rồi kéo Ji Yeon ra ngoài.
“Bye HyunA!”
“Bye Ji Yeon.”_Nhỏ cố cười rồi nằm vật ra khi 2 người đó đi
khỏi.
“Chị đúng là không ổn.”_In Guk cau mày.
“Chị không sao. À In Guk này, mọi người ở Anh thế nào rồi?”
“Vẫn vậy. chị Ga Yoon thì cuối cùng cũng chịu anh Doo Joon rồi.”
“Yoon Doo Joon? Anh họ Eun Ji?”_Nhỏ ngạc nhiên.
“Uhm, anh ta đó.”
“Ga Yoon chịu lấy anh ấy sao?”
“2 người đó quá hợp. Chị không thấy vậy sao, mặc dù Doo Joon
chỉ là bá tước.”
“Chỉ là bá tước. Em nói như thể chức vị đó dễ leo lên lắm
ấy.”_Nhỏ lè lưỡi.
“Dù sao thì đó cũng là nguyên nhân đột nhiên ba lại có ý đó.
Anh ấy cũng khá mà.”
“Asino. Tên đó là ác ma của đời chị khi sống ở Anh!”
“Để rồi xem.”_In Guk cười tủm tỉm.
Nhỏ cau mày rồi về phòng.
Bữa ăn tối diễn ra trong màn độc thoại của In Guk về những
cuộc đi chơi với Eun Ji ở Anh quốc. Nhỏ muốn phát ốm và đi về phòng trước.
Bước vào phòng, nhỏ sững người khi thấy cửa sổ mở.
“Tôi đã bảo cô mở cử cơ mà?”_Giọng Joon vang lên từ bàn đọc sách.
“Tôi đã bảo không được vào phòng tôi cơ mà.”_Nhỏ cau mày.
“Cô nghiên cứu về Illumaniti?”_Joon tảng lờ.
“Một chút. Những biểu tượng của họ rất tuyệt.”
“Tuyệt thế nào?”
“Những biểu tượng của họ đọc ngược hay xuôi cùng có một nghĩa.”_Nhỏ
nháy mắt.
“Là sao?”_Joon cau mày.
“Đây.”_Nhỏ lấy một cuốc sách, lật lật vài trang và giơ ra trước
mặt Joon.
"Nhìn ngược từ dưới lên hay từ trên xuống đều thấy chữa Illuminati cả."
Joon làm theo và anh ta bắt đầu há hốc mồm.
"Wow!"
"Anh muốn xem thêm không?"_Nhỏ cười đắc thắng và đưa ra thêm 4 tấm hình nữa.
"Chữ Water."
"Chữ Earth."
"Chữ Air."
"Chữ Fire."
"Và cuối cùng cũng tuyệt nhất. Viên kim cương Illuminati. Tạo thành bởi 4 chữ trên ghép lại."
"Hay thật."_Joon có vẻ hào hứng.
"Tôi đã nói mà. Những biểu tượng đối xứng tuyệt vời."
Joon nhìn chằm chằm vào các bức hình.
"A này. Anh có thể kể tôi nghe về chuyện của mình và Ji Hyun không?"_Nhỏ đột ngột đổi
chủ đề.
"Cứ gọi cô ấy là Ji Hyun. MÀ kể để làm gì?"
"Tôi nghe nói nó rất thú vị! Kể đi mà!"_Nhỏ giật giật tay anh ta.
"Tôi..."
"Mau lên nếu không đừng hòng lấy máu tôi nữa."
"Cô đang lạm dụng quyền hành."_Joon cau mày.
"Vậy thì kể đi!!!"
"Hừ....được thôi."_Joon thở dài và bắt đầu kể.
*****
Basta di parlare(tiếng Tây Ban Nha): Im đi!
S’il vuos plait(tiếng Pháp): Làm ơn!
Uana bugia veniale(tiếng Ý): Lời nói dối vô hại.
Che coglioni che ha questa(tiếng Ý): Một câu chửi thề (nghĩa
bậy)
Per l’amore di Dio(tiếng Ý): Vì tình yêu của Chúa.
Asino(tiếng Ý): đồ con lừa.
CHAP 7
Khởi đầu của những rắc rối
“Bây giờ cô muốn tôi kể từ đâu?”_Joon ngồi bắt chéo chân ở
ghế đọc sách trong khi nhỏ thì leo lên giường và ôm một con gấu bông to xù xụ.
“Lúc 2 người mới gặp nhau ý.”
“Ờ thì….”
[Bắt đầu hồi tưởng]
“Cậu tránh ra một tí được không? Chắn hết chỗ thế
này.”_Ji Hyun cau mày khi thấy Joon đứng chắn hết cửa vào lớp.
“Cô là ai mà lại bảo tôi phải tránh ra?”_Joon thách thức.
“Tôi là học sinh mới. Nhưng đừng nghĩ cậu có thể bắt nạt nổi
tôi.”
“Ghê nhỉ?”_Joon cười nửa miệng. “Tụi bay đâu?”
Bọn bạn của anh ta bắt đầu vây kín cô gái có mái tóc đen
tuyền và ánh nhìn sắc bén này. Một tên cầm lấy tay Ji Hyun.
“Bỏ ra.”
“Không bỏ ra thì cô làm gì nào?”
“Làm gì à?”_Ji Hyun cau mày.
RẦM!!!
“Cho mày xuống ngồi chơi với Hades chứ làm gì?!!!!”_Con bé
hét lên và cho thằng đang nắm tay mình một cú đá ngay giữa bụng.
Bọn xung quanh tái mặt.
“Cô giỏi lắm! Dám đánh thuộc hạ của tôi.”_Joon lao tới bẻ
tay Ji Hyun ra sau.
“Anh….tôi chưa thua đâu!”_Ji Hyun lại hét và dậm vào chân cậu
ta.
“Nói cho cô biết, tôi không biết đau là gì đâu!”_Joon thì
thầm vào tai Ji Hyun. Tất nhiên là những cú tấn công của con người không làm cậu
đau đớn được.
Ji Hyun cố vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi bàn tay cứng
như gọng kìm của Joon.
“Thả ra!!!”
“Khi nào cô chịu cúi đầu.”
“Còn lâu!”
Cùng lúc đó, chuông báo giờ học vang lên và cô giáo chuẩn bị
vào.
“Lần sau đi.”_Joon hằm hè và buông Ji Hyun ra.
Cô bé giật mạnh tay và cau mày đi vào lớp.
Đó là ngày đầu tiên của một chuỗi ngày dài dằng dặc nào là
đánh nhau rồi chửi bới giữa Ji Hyun và Joon. Ji Hyun cực kỳ can đảm đến mức chỉ
sau 1 tháng nhập học, cô ấy đã leo lân hạng 8 trong danh sách những người đứng
đầu trường, một phần cũng là do Ji Hyun là người duy nhất dám chống lại Joon.
Mọi chuyện có lẽ sẽ cứ trôi qua một cách đầy “biến động” như thế nếu không có một ngày….
“Hoạt động ngoài trời?”_Joon nhướng mày.
“Sao cậu lại không đi với lớp?”_Ji Hyun cau mày.
“Đó là lý do cậu đi tìm tôi hả? Để lôi tôi đi cái hoạt động
vớ vẩn ấy?”
“Nó không vớ vẩn! Cậu chả bao giờ đi chơi với lớp cả.”
“Đơn giản vì tôi không thích!”
“Lần nào cậu cũng nói thế!”
“Sao cô cứ cố lôi tôi đi cho bằng được thế hả?”_Joon hét.
Ji Hyun sững người.
“T…tôi xin lỗi…chỉ tại thấy cậu lúc nào cũng có vẻ…cô đơn
nên tôi….”_Cô bé ấp úng. Mắt ngấn nước.
“Ơ….này…đừng khóc chứ! “_Joon chợt lúng túng.
Ji Hyun càng thút thít to hơn. Mái tóc đen dày của cô bé xõa
xuống bất lực. Chưa bao giờ Joon thấy Ji Hyun hiền lành như vậy, trông đáng yêu
như một đứa trẻ nhỏ.
“HỪ. Thôi được. Tôi đi, đừng khóc nữa!”
Ji Hyun ngước đôi mắt xanh lên nhìn Joon.
“Thật chứ?”
“Ờ….ừ….”
Cô bé cuối đầu xuống, lấy tay lau nước mắt và ngước
lên……cười toe toét (?!)
“Nhớ nhé! Đi nào!!!”_Ji Hyun cười rạng rỡ ngay tức thì, như
thể cô ta chưa bao giờ biết khóc là gì cả.
“C…cô…”
“Nước mắt luôn là vũ khí hiệu quả.”_Ji Hyun nháy mắt.
“!*%$#@^%&*!!!!! Cô giỏi lắm đấy!!!”_Joon xổ một tràng.
“Đừng nói khó nghe thế.”_Ji Hyun cau mày và lấy một tay bịt
tai lại (vì tay kia đang bận lôi Joomồi).
[Kết thúc hồi tưởng]
“Vậy là anh để ý chị Ji Hyun đó?”_HyunA ngạc nhiên.
“Một mặt khác của cô ấy rất dễ thương. Nhóc chưa thấy
đâu.”_Joon lè lưỡi.
“Nhìn là biết rồi. Thế từ từ tình cảm của 2 người cũng tăng
theo cấp số nhân hả?”
“Chưa đến mức cấp số nhân đâu.”_Joon đảo mắt.
“Chuyện tình đại ca hóa ra cũng chỉ có thế à?”
“Này! Nhóc kêu anh kể đấy nhá.”
“Cũng phải thêm thắt tình tiết vào nữa chứ!”
“Vớ vẩn. Có sao kể vậy thôi. Bây giờ kể anh về “thiên tình
sử” của nhóc xem nào.”_Giờ đến lượt Joon có vẻ hào hứng.
“Không có.”
“Eh?”
“Từ trước đến nay em chưa quen ai cả.”_Nhỏ lắc đầu.
“Xạo hoài. Kể xem.”
“Thiệt mà. Không tin anh cứ hỏi In Guk.”_HyunA cười mỉa.
“Không lẽ 16 năm trời không quen ai?”
“Ờ hớ. Cả 3 chị em em ai cũng vậy. Mặc dù chị Ga Yoon được
mệnh danh là “Venus của trường Leeds” nhưng
không ai dám theo đuổi cả.”
“Tại sao?”
“Đó là….chuyện riêng.”_Nhỏ ngần ngừ. Không lẽ bảo Joon rằng
do nhà nhỏ quá có thế lực nên không ai dám mơ đến cả?
Joon
cau mày nhưng cũng bỏ qua.
“Đi chơi không?”_Anh ta chợt lên tiếng.
“Vào 11h đêm? Người ta sẽ đánh giá sao hả?”_Nhỏ cau mày.
“Có sao đâu. Đi dạo thôi. Mai có phải đi học đâu.”
“Anh đang dụ dỗ con gái nhà lành đi chơi đêm à?”
“Nhóc không đi thì thôi vậy.”_Joon nói rồi leo qua cửa sổ.
“Ê…khoan đã…”_Nhỏ gọi với nhưng Joon đã lao khỏi cửa.
“Tên đáng ghét!”_HyunA nghĩ thầm rồi chui vào chăn.
Trên bàn, cuốn sách về biểu tượng của hội kín Illuminati bị
gió thổi lật sang chương có chữ “WATER”.
****
“Chị! Chị! Chị! Chị!”_Mới sáng sớm In Guk đã đập cửa phòng
nhỏ ầm ầm.
“Thằng nhóc này! Chuyện gì thế?”_Nhỏ mặc luôn cái váy ngủ,
để nguyên cái bàn chải đánh răng trên miệng mà chạy ra ngoài.
“Xem ai này!!!”_In Guk hét và chỉ tay về cuối hành lang.
“Chào chị HyunA!”_Một giọng nói thiên thần cất lên, trong
veo và cao vút.
Cái bàn chải rớt ngay xuống sàn nhà.
“KÌ QUÁ IN GUK!!!”_Nhỏ hét và đóng rầm cửa lại.
Với tốc độ ánh sáng, nhỏ nhanh chóng đánh răng, rửa mặt,
thay lên người bộ váy yêu thích và mở cửa phòng trong khi thằng em trai vẫn còn
ngớ người ra.
“Chị làm trò gì thế?”_In Guk ngạc nhiên.
HyunA
tảng lờ nó và đi về hướng cô bé đứng ở hành lang.
“Chào em…Eun Ji!”_Nhỏ nói và ôm chầm lấy cô em dâu của mình.
“Tại em tới mà thằng In Guk không báo trước gì hết nên chị mới…bê bối như vậy.”
Cô bé cười với âm vực cao vút. Lý do khiến nhỏ bối rối như
vậy thật sự là vì Eun Ji quá xinh đẹp khiến gặp con bé trong tình trạng như vậy
khiến nhỏ cảm thấy như là ếch và thiên nga. Eun Ji có mái tóc dài vàng óng xoăn
nhẹ thành
từng lọn nhỏ. Làn da trắng ngần, đôi mắt xanh tuyệt đẹp với hàng mi
dài cong vút. Đôi môi hồng hào nhỏ xinh, trông Eun Ji như một cô búp bê, quả
thật là rất xinh đẹp. Kiểu con gái quý tộc Anh điển hình.
“Em đên đây bằng cách nào thế?”
“A…em xin lỗi nếu trực thăng riêng của ba làm hỏng bãi cỏ
sau nhà chị nhé…”_Con bé ấp úng, hai má đỏ hồng lên. Nếu nhỏ là con trai chắc
chắn sẽ theo đuổi Eun Ji cho coi!
“Hì. Không sao đâu. Em đến thăm In Guk hả?”
“Dạ”_Con bé lại đỏ mặt. “Cũng đến thăm chị nữa.”
“May mà hôm nay chị được nghỉ. Chúng ta đi đâu chơi nhé!”
“Này. Cô ấy là hôn thê của em hay của chị vậy?”_In Guk cau
mày.
“Ai biểu không biết
giữ vợ.”_Nhỏ lè lưỡi trêu thằng em rồi đẩy Eun Ji ra cửa.
Vừa mở cửa ra, nhỏ đã bắt gặp ánh mắt kì dị của JunHyung nhìn
thẳng vào mình.
“Cậu đến đây làm gì?”_Nhỏ cau mày.
“Ji Yeon hôm qua rủ 2 chị em c
ô
đi cắm trại mà c
ô
không nhớ
sao?”
Nhỏ quay lại trừng trừng nhìn In Guk.
“Em nghĩ chị sẽ thích.”_Giọng điệu của In Guk nghe như là
Eun Ji sẽ thích hơn là chị gái nó sẽ thích.
“Đây là bạn chị à? Tuyệt quá. Chào anh, em là Eun Ji.”_Eun Ji
cười rạng rỡ với JunHyung.
“A…ơ….chào…”_JunHyung lung túng. Tất nhiên rồi, ai gặp Eun Ji chả
bị ảnh hưởng như vậy.
“Chào em!”_Ji Yeon chợt xuất hiện và véo JunHyung một cái ngay
lưng. “Em là…?”
“Em dâu của mình đấy.”_Nhỏ nháy mắt.
“Wahhh! Vợ của In Guk à?”
“Hôn thê thôi ạ.”_Eun Ji đỏ mặt.
“Sớm muộn gì cũng cưới mà.”_Nhỏ cười.
“Chị….”
“Thôi được rồi! Ta đi nhé! Joon đang chờ đấy.”_JunHyung nhìn
đồng hồ.
“Joon cũng đi?”_Nhỏ khựng lại.
“Với Ji Hyun. Tất nhiên. Nhờ Ji Hyun mà anh ấy mới đi á.”_Ji Yeon
thở dài.
“Joon là ai?”_Eun Ji ngước vẻ mặt ngây thơ lên.
“Em nên tránh xa cậu ta.”_Nhỏ thì thầm và bước ra ngoài.
HyunA cứ đi cắm trại với mọi người mà không hề biết rằng
tối đó cô sẽ có một trải nghiệm kinh hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top