III.3

Cả hai bắt đầu di chuyển đến trung tâm thành phố, cả hai đứng cách xa nhau khoảng một mét, đôi chân của cậu bắt đầu đau nhức vô cùng, giữa chừng cậu khuỵu xuống đất. Anh quay ra đằng sau thấy cậu như thế anh vô cùng xót cho cậu, anh lại gần đỡ cậu dậy, đỡ cậu đến chỗ nào đó nghỉ ngơi. Bất chợt cậu ho lên sặc sụa khiến cho máu đen của mình phun ra. Thấy cậu như vậy anh không khỏi chưa xót cho người mình thương. Anh nhanh chóng xách cậu lên dắt cậu đi đến trung tâm thành phố một cách nhanh chóng với hy vọng rằng sẽ cứu được cậu khỏi loại viruss khốn kiếp này.

-"Cố lên Phan Hoàng, tao sẽ cứu mày mặc tao có chết đi, có chết sẽ chết cùng mày Phan Hoàng ạ..."

Nghe thế cậu đành im lặng, cậu nhịn cơn đói trong bụng mình, chắc hẳn nó đã tới rồi, cậu phải cố gắng gượng dậy không được gục ngã như vậy, sắp đến nơi rồi tầm 15 phút nữa thôi, cậu phải nhanh chóng nhịn cơn đói khát trong mình.

-"Bảo Hoàng...ơi, tao đói, tao muốn ăn..."

-"Đừng nói gì nữa Phan Hoàng, tao sẽ cứu mày, đừng nói gì nữa."

Anh cứ nắm lấy đôi tay của cậu chạy đi mãi, một bên ấm áp, một bên lạnh lẽo. Sắp đến nơi rồi cố lên 10 phút nữa thôi.

Cậu chẳng đi nổi nữa, cậu khuỵu chân tại chỗ, đôi chân mỏi nhức vô cùng, điều này khiến anh đành vác cậu trên lưng. Trong vô thức cậu nghe được thứ gì đó cứ vọng mãi bên tai mình.

Hãy cắn tên đó đi

Mồi ngon đang dâng cho mày Phan Hoàng

Tên đó đang vác mày trên lưng

Mùi vị thơm ngon

Hãy cắn đi

KHÔNG...

Cậu lắc đầu ngọ ý muốn bản thân phải tỉnh lại, cậu chẳng muốn bản thân phải giết anh, cậu muốn bảo vệ anh, cậu muốn anh cứu sống cậu để cậu có thể cùng anh sống, cùng anh yêu thương như thuở ban đầu. Cậu chẳng muốn bản thân phải cắn anh. Cậu không muốn, không muốn...

-"Bảo...Hoàng, mau thả tao xuống, tao không muốn cắn mày, mau thả tao xuống..."

-"Tao sẽ cứu mày, đừng nói gì n-"

-"Grr, th-thả xuống đi, tao sẽ giết...mày đấy...tao không muốn."

Chẳng để anh thả mình xuống, cậu vùng vẫy khỏi tấm lưng anh, cậu như thú hoang dã đang đói khát, định vồ lấy anh nhưng lại chẳng dám, cậu tức giận nhào đại một con xác sống gần đó, xé xác chúng ra từng mảnh rồi ngấu nghiến...

Đôi mắt anh mở to khi thấy điều này, cậu có ý thức sao? Chẳng lẽ...cậu miễn nhiễm với loại dịch bệnh này?

Cảm thấy như cố ai đang nhìn chầm chầm vào mình, cậu quay ngoắc đầu qua sang phía anh. Anh cầm lấy thánh kiếm trong tư thế phòng thủ, đợi cậu nhảy đến mình anh sẽ chặn cậu lại.

Thấy cậu bước lại gần, anh càng lùi lại ra sau. Đột nhiên cậu lên tiếng:

-"B-Bảo Hoàng...?"

Anh vẫn im lặng chẳng trả lời gì, lí trí cậu như chỉ còn một mình anh, chẳng có ai trong tâm trí cậu cả, tất cả mọi thứ trừ anh ra cậu đều quên hết đi. Đôi mắt không còn hung tợn như lúc nãy, chẳng còn đói khát, giờ chỉ còn một đôi mắt vô hồn nhìn về phía anh, cơn giận dữ trong người cậu lúc nãy đã xoá sạch mọi ký ức trong đầu cậu, bây giờ nó chỉ còn hình bóng anh. Đôi mắt chăm chăm nhìn anh, nhận ra hình bóng ấy, cậu nhảy bổ đến như chú cún gặp lại chủ.

Cậu chạy đến gần anh, nhưng anh lại nghĩ cậu sẽ tấn công mình nên đã rút thanh kiếm ra đỡ lấy, chẳng cho cậu lại gần, vô tình anh làm cho cậu bị thương ngay bên gò má.

-"Bảo...Bảo Hoàng..."

Bảo Hoàng như chẳng thể ngừng suy nghĩ được, cậu vừa kêu tên anh? Cậu có thể miễn nhiễm sao? Điều này thật khó tin với anh, anh đành thử trả lời lại cậu.

-"L-là tao..."

Đôi tay dần thả lỏng thanh kiếm xuống. Cậu ôm chầm lấy anh, có thể hiện tại cậu miễn nhiễm, nhưng lúc sau sẽ trở nên khác với bây giờ thì sao? Vừa nghĩ đến anh có chút đượm buồn. Rồi tiếp tục dẫn cậu đến trung tâm thành phố để xin vaccine chữa cho cậu.

Anh sẽ chẳng cho ai biết rằng cậu có thể kháng lại viruss, vì nói ra chắc chắn bọn nhà dược sĩ ấy biết sẽ đem cậu đi thử nghiệm mất, sau đó sẽ lấy máu cậu để chế tạo ra loại vaccine. Đến trung tâm thành phố anh để cậu ngồi bên ngoài chẳng cho vào trong. Anh khuyên cậu:

-"Ở đây nhé, tao sẽ đem vaccine về chưa cho mày, đừng đi lung tung, những người bị nhiễm đặc biệt như mày luôn có nguy cơ bị truy nã để lấy máu thí nghiệm sau đó bị lấy máu cứu toàn dân đấy. Nên ngoan nghe lời tao, hãy ở yên đây, tao sẽ quay trở lại."

Thấy cậu gật đầu anh nhanh chóng chạy vào bên trong lấy lọ vaccine, nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế, bên trong rất nhiều người đang xếp hàng để lấy lọ thuốc đó, còn có người đang dần biến dạng vào bên trong lấy thuốc, đâm ra chẳng chịu nổi mà thành xác sống, mọi người bên trong hoảng loạn chạy lung tung hết cả lên.

Bên cậu, ngồi yên cảm thấy có chút chán nên đành đi vòng vòng.

-"Ái chà...kia chẳng phải là người đã biến dạng thành xác sống rồi sao? Sao lại có ý thức đi đứng như một con người bình thường được nhỉ?"- Tên điên nào đó đã phát hiện ra cậu, hắn bước ra với con dao găm sắt nhọn.

Nghe tiếng nói của người lạ, cậu quay người qua hướng âm thanh đó, hỏi:

-"Mày là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?"

-"Oh, bạn hiền của tao miễn nhiễm sao? Thật hay ho đó nha~"

Hắn nói tiếp:

-"Hay để tao đem mày về sau đó thí nghiệm về máu của mày nhỉ? Haha, quả là một sáng kiến bùng nổ."-Nói xong hắn lao về phía cậu.

May thật, lúc chuẩn bị đi anh có để lại cho cậu cây kiếm phòng hờ rằng có chuyện gì xảy ra, cũng may vì cậu đã kịp đòn đánh của tên bác sĩ điên kia.

-"Mày dừng lại đi Daniel, mày điên thật rồi đấy Daniel Jackson."

-"Tao điên? Mày cũng chẳng phải là một tên điên sao? Mày yêu một đứa cùng tao chế tạo ra loại viruss này. Và thằng mày yêu nó đã hại cả thế giới này, thế thì tại sao mọi người không nói gì nó cả? Tại sao? Tại sao lại là tao? Tao chỉ giúp nó một chút ít, còn nó thì hoàn toàn tạo ra viruss chết tiệt đó. Mày trả lời đi, tại sao lại là tao chứ?"

-"..."

-"Sao lại im đến thế, không nói được à? Hay mày bị câm?"

Bản thân cậu bị những lời nói của anh làm cho khó chịu, cậu hất dao găm của hắn ra, nhấn lấy đôi vai hắn, hỏi rằng:

-"Mày tin, tao sẽ cắn mày không thằng khốn?"

-"Ha, hahaha...mày cắn tao sao? Mày dám sao? Nếu vậy lần thuốc này thất bại mày sẽ chẳng có lọ thuốc nào để cứu mày đâu thằng ngu, đất nước này đang trông chờ vào tao, chỉ có tao mới có thể chế tạo ra thuốc chữa. Mày nghĩ mày có cách để tạo ra những lọ thuốc đó sao?"

-"Tao không nói tao có thể chế tạo ra chúng, tao cũng không nói rằng tao sẽ chế tạo ra chúng trông khi tao dã miễn nhiễm với loại dịch bệnh này, mày nhỉ? Thế thì tao có thể tha hồ ăn tươi từng miếng thịt ngon lành của mày, tao còn có thể biến mày thành những con xác sống không hồn vô cảm ngoài kia, mày muốn thử cảm giác bị chúng cắn đau đớn đến mức nào không? Mày sẽ được trải nghiệm ngay tại đây đó thằng khốn."

-"Dừng lại!"

Giọng nói của một cô gái vang lên, khiến cậu hướng mắt về phía cô gái đó, thấy tình huống như trở nên có lợi với hắn, hắn ta liền đẩy cậu ra và lấy dao găm ấy đâm cậu, nhưng lại bị hụt, khiến cậu có thêm một sẹo mới trên gương mặt. Hắn đè cậu xuống nền đất, khiến đầu cậu đập mạnh xuống. Đau vô cùng.

-"Mày...thả tao ra. Thằng chó chết."

-"Tại sao tao lại phải thả mày ra? Mày đã bị nhiễm rồi, chắc chắn khi cắn tao, tao sẽ bị lây thôi. Thế thì cớ gì tao phải thả mày? Tao sẽ đem mày về để thử nghiệm máu mày, chắc máu mày thuộc dạng hiếm nhỉ, Phan Hoàng?"

Nói dứt cậu hắn đánh ngất cậu, rồi kêu lính kéo cậu đi. Vừa lấy thuốc ra, chẳng thấy cậu đâu, anh hoảng hốt đi tìm, chạy đến gần khu hành lang. Cậu thấy bóng dáng của tên tiến sĩ đã làm cùng với mình lâu năm, anh chạy đến gần tên tiến sĩ, nắm lấy bã vai hắn, khiến hắn quay người về phía.

-"Ôi, lại là người quen à, thế thì tao xin phép bế người mày yêu về để thử nghiệm nhé, Bảo Hoàng...? Hahaha."

-"Thằng chó chết, mày dừng ngay việc đó đi, nếu mày làm vậy em ấy sẽ chết đấy. Thằng điên, mày đã vượt qua giới hạn của bản thân này rồi đấy."

-"Tao vượt quá giới hạn của bản thân? Chỗ nào? Mày có thể nói cho tao được chứ? Mày và tao đều cùng nhau thích Phan Hoàng, mày đến sau tao nhưng tại sao mày lại là người được Phan Hoàng chọn cơ chứ? Chính mày...chính mày đã chế tạo ra loại viruss này, chính mày đã hại thế giới này, nhưng tại sao tao luôn là người bị người dân đổ cho tội là đã chế tạo ra chúng và hãm hại cả thế giới chứ? Mày xem rốt cuộc tao đã làm gì sai?"

Hắn vừa nói vừa chừng mắt lên nhìn anh, hắn điên tiết nhìn vào cậu như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

-"...Chuyện người dân đổ tội cho mày tao không cần biết, loại viruss này đúng là tao có tạo ra chúng nhưng mày cũng từng nhúng tay vào tạo chúng ra cùng tao cơ mà? Còn Phan Hoàng, em ấy chả liên quan gì đến giữa tao và mày, em ấy vô tội, mau thả em ấy ra. Mày định sẽ lấy máu em ấy và làm ra thuốc đúng không? Nếu mày muốn chế tạo ra chúng thì tự mà đi tìm người khác, còn biết bao người có thể miễn nhiễm với loại dịch bệnh này, tao vẫn không tin rằng mày sẽ chế tạo được thuốc chữa, nếu không chế tạo được chẳng phải mày sẽ lấy máu em ấy tiếp sao?"

-"Hahaha...mày nghĩ xem, tao có lấy tiếp máu em ấy không hay sẽ tha cho em ấy? Mày biết rõ mà Bảo Hoàng. Nhưng với người như tao chắc chắn sẽ không lấy hết máu của một người xinh đẹp như vậy đâu."

Anh thấy hắn nhìn cậu vừa nói vừa sờ bàn tay bẩn thỉu lên gương mặt của cậu. Cậu được một tên lính đi cùng hắn bế trên tay, bản thân đã ngất đi do lúc nãy bị hắn đánh ngất, bên cạnh hắn còn có một cô gái đi cùng, cô ta cũng là một trong những nhà tiến sĩ đã làm cùng anh trước đó.

-"Mày mau bỏ bàn tay bẩn thỉu ra khỏi mặt em ấy, gương mặt đấy không xứng với mày đâu thằng bệnh hoạn."

-"Tao đ*o bỏ ra đấy, mày làm sao? Hahaha..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top