Chương 2

Phẫu thuật cắt ghép giác mạc rất thành công, chỉ chưa đầy một tuần sau, tôi đã có thể xuất viện, tất nhiên là với một đôi mắt không còn ánh sáng. Seung Hyun vẫn chưa được tháo băng, hắn còn phải chờ đợi một thời gian theo dõi kết quả. Bác sĩ nói khả năng thành công rất cao, lên tới hơn 90%. Biết được tin đó, tôi cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở lại Choi gia nữa.

Từ ngày hiến đi giác mạc của mình, tôi chính thức trở thành một người mù, hoàn toàn sống trong bóng tối.

Mất đi đôi mắt cũng không phải tổn thất gì quá lớn, ngược lại còn cảm thấy thật nhẹ nhõm, cứ như phần thân thể đó vốn dĩ chẳng thuộc về mình. Đôi mắt này, coi như là điều cuối cùng mà tôi có thể làm được cho Choi Seung Hyun, để trả ơn hắn về tất cả những gì trong quá khứ mà hắn đã phải vì tôi mà làm, vì tôi mà trải qua, vì tôi mà chịu đựng. Tính ra, tôi vẫn còn có chút lời. Nhưng không sao, bản tính của tôi luôn nhỏ nhen và tính toán, tất cả mọi người đều cho là vậy.

Nhưng vẫn còn có một chuyện khiến bọn họ ngạc nhiên, không ai ngờ tới. Đó là việc tôi kiên quyết từ chối khoản tiền lớn mà đại gia đình danh gia vọng tộc của hắn ban cho, coi như đền bù. Hay nói cách khác là muốn cùng tôi chính thức cắt đứt quan hệ, Choi Seung Hyun và tôi, một chút cũng không liên can. Có lẽ bọn họ sẽ nghĩ tôi đang giả vờ tỏ ra cao thượng một cách ấu trĩ, hoặc là tôi đã thật sự điên rồi.

Thực chất, tôi còn mặt mũi nào dám nhận số tiền ấy!

Đôi mắt này, nếu không xảy ra sự việc như ngày hôm nay, e rằng hắn cả đời cũng không thèm ngó đến. Đổi lại, những thứ tôi nhận về dường như đã quá nhiều.

Không có ánh sáng, không phải nhìn những thứ mà bản thân không muốn nhìn, cũng không cần chứng kiến ánh mắt nhòm ngó dè bỉu của những người xung quanh, lẽ ra tôi càng phải cảm thấy thoải mái tự tại. Thế nhưng cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Choi Seung Hyun, tôi đã không còn lý do gì để ở lại đây nữa. Tôi quyết định bán đi căn nhà, mang theo một chú chó dẫn đường mới mua cùng hành lý rời khỏi nơi này, đi đến một thành phố khác.

Hai mươi bốn tuổi, tôi quyết định ra đi, chính thức bắt đầu một cuộc sống mới của chính mình.

Vội vã và gấp rút, như khao khát được đổi đời, hướng đến một cuộc sống mới thản nhiên vui vẻ, lại càng giống với kẻ đang sợ hãi chạy trốn một thứ gì đó hết sức vô hình.

Có một số thứ, cho dù có trưởng thành, con người ta cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu rõ.

Tỉ như cảm xúc...tỉ như trái tim.

Tôi dừng chân tại một thành phố rộng lớn và sầm uất, cố gắng tự tìm cho mình một chỗ ở cố định. Cuộc sống của tôi còn dài, mà bản thân lại chẳng còn có họ hàng thân thích, không thể biết tương lai sẽ ra sao, tốt nhất là vẫn nên tiết kiệm. Khó khăn lắm mới tìm ra một căn phòng ở tầng năm của một khu chung cư nhỏ, tuy đã cũ nhưng cảm giác khá sạch sẽ. Vì chủ nhà sống leo đơn nên quyết định ngăn đôi căn nhà lớn để cho thuê. Giá thuê rẻ, lại không yêu cầu đặt cọc quá nhiều. Sau khi được dẫn đến và nghe mô tả qua, tôi liền ngay lập tức gật đầu đồng ý. Dù sao đôi mắt cũng đã mù, bản thân chẳng thể mong đợi gì hơn, tốt xấu cũng không còn quan trọng nữa.

Chủ nhà là một người phụ nữ đứng tuổi, nghe giọng nói có thể đoán ra được người đó trạc tuổi mẹ tôi. Bàn tay dì nắm lấy tay tôi dắt lên lầu có vẻ hơi gầy, nhưng còn khá khỏe mạnh. Sau khi chút hành lý của tôi đã được sắp xếp gọn gàng, cẩn thận chỉ cho tôi phương hướng của từng khu vực trong phòng, dì mới kéo tôi ngồi xuống ghế, rót cho tôi một ly trà, sảng khoái kể lể:

- Dì sống ở đây chỉ có một mình. Vốn một đứa con trai, muốn đón dì về nhà phụng dưỡng, nhưng dì thực sự luyến tiếc nơi này nên chọn cách ở lại đây. Già cả một mình cũng thấy hơi buồn, giờ có thêm con thật tốt quá!

- Dì à! Cám ơn dì. Con sống ở đây...lại không giống với những người khác, sau này vẫn phải làm phiền dì chiếu cố!

Hai mắt nhắm chặt, tôi vẫn có thể tưởng tượng được nụ cười thật hiền nở trên môi dì. Dì đưa tay chạm lên tóc tôi, nhẹ nhàng vuốt vuốt:

- Thằng bé này thật lễ độ! Mà sao con lại một mình tới đây? Người nhà của con không đi cùng sao?

- Thưa dì! Ba mẹ con đã mất. Con không còn người thân nào trong gia đình nữa.

Tôi dùng ngữ điệu hết sức bình thản để trả lời dì, dễ dàng đến mức ngay cả chính mình cũng có chút ngạc nhiên.

- Vậy...

- Không sao, thưa dì! Ba mẹ con đã mất từ lâu. Con đến thành phố này để tìm cách định cư lâu dài. Thực ra...đôi mắt này cũng mới trở nên mù lòa, con muốn bắt đầu một cuộc sống mới.

Những lúc như thế này, càng không được phép tỏ ra bi thương. Nhưng người phụ nữ ấy vẫn vì tôi mà lén buông ra một tiếng thở dài.

Không lâu sau khi tới Seoul, tôi đã bắt đần làm quen và tiếp thu với cuộc sống mới của chính mình.

Dì Han là một người phụ nữ tốt bụng. Thấy tôi đi lại và làm việc khó khăn, dì đã chủ động ngỏ ý muốn giúp đỡ tôi nấu nướng, để chúng tôi sống và sinh hoạt như người trong nhà. Mẹ đã mất, giờ tự nhiên lại có thêm một người mẹ thứ hai đồng ý quan tâm chăm sóc, trong lòng cảm thấy vừa chua xót, vừa cảm động vô cùng. Vậy là, ban ngày tôi đi khắp nơi tìm kiếm cho mình một công việc để làm, buổi tối lại đến tham gia lớp học thích nghi với cuộc sống và sinh hoạt của người mù. Thời gian rảnh, tôi dành cả để trò chuyện và giúp đỡ dì Han những công việc lặt vặt trong nhà. Từng phút, từng giây cũng không hề bỏ phí.

Vì hiện tại đã là người mù, đương nhiên tôi không thể làm được những công việc liên quan đến đầu óc hay tính toán. Những ngày đầu tiên, tôi khó khăn lắm mới xin được vào làm chân rửa bát tại một quán ăn bình dân nho nhỏ, tuy lương lậu không cao, nhưng đối với tôi đã là một sự lựa chọn không tồi. Chỉ tiếc làm việc chưa được bao lâu lại rước về thêm phiền phức cho ông chủ. Tôi dù sao cũng là đàn ông, chân tay không mấy khéo léo, cộng thêm hai mắt mù lòa chưa dễ thích nghi, kết quả ngay ngày đầu tiên đã lỡ tay đánh vỡ không ít bát đĩa. Ông bà chủ có lẽ vốn định tức giận quở trách, nhưng lại thấy một tên mù cứ liên tục cúi gập đầu về phía một chiếc tủ lạnh mà thành khẩn xin lỗi nên lấy làm thương hại mà bỏ qua. Cứ như vậy liên tiếp hai tuần, tuy lượng bát đĩa bị tôi làm vỡ đã giảm xuống, nhưng lương tháng căn bản đã bị trừ sạch sẽ. Những ngày tiếp theo, nếu còn đổ vỡ, chắc chắn tôi đành phải bỏ cả tiền túi ra đền bù.

Chiều thứ 7 của tuần thứ ba, tôi xin ông chủ cho nghỉ làm một buổi. Dì Han nói hôm nay anh Min Ho sẽ về nhà ăn tối. Anh Min Ho hơn tôi hai tuổi, là con trai út của dì Han. Dì nói anh làm việc tại một quán bar lớn cách nhà không quá xa, nhưng vì đặc thù công việc nên không thể thường xuyên về nhà. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được gặp anh ấy.

Đang giúp dì nhặt rau chuẩn bị bữa tối trong bếp, chuông cửa chợt reo vang. Dì Han bận rán một con cá chép lớn trên chảo, vui vẻ nói với tôi:

- Ji Yong ah, con ra ngoài mở cửa giúp dì nhé. Chắc Min Ho về tới rồi đó!

Tôi dạ một tiếng, vội vã lau sạch tay, có chút khẩn trương bước ra mở cửa, trên miệng không quên nở một nụ cười mà bản thân tự cho là hài hòa nhất.

- Chào anh Min Ho. Em là Ji Yong, rất vui được gặp anh!

Một bàn tay đặt lên đầu tôi, nhẹ vò tung mái tóc:

- Xin chào Ji Yong. Ngẩng đầu lên cho anh coi chút nào... Em nhỏ hơn anh tưởng nhiều đấy, còn chưa đến tuổi tốt nghiệp cấp 3 sao?

Tôi ngẩng đầu, cảm giác hai má hơi nóng lên vì xấu hổ:

- Không có! Em đã hai mươi bốn tuổi rồi.

Tôi nghe thấy tiếng anh Min Ho cười cười, nhét vào tay tôi một hộp quà nhỏ rồi dắt tôi trở lại trong phòng. Lại có tiếng dì Han trong bếp vọng ra:

- Min Ho về rồi à? Sao về trễ vậy con? Mau vào phụ mẹ bưng cơm ra, Ji Yong đã vất vả vì con chuẩn bị cả buổi chiều đấy!

Anh Min Ho kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế tựa trong phòng ăn, không cho tôi đứng dậy, sau đó mới thay tôi đi làm những công việc còn lại trong bếp. Thức ăn rất nhanh được dọn lên, thơm lừng và nóng hổi. Ba người chúng tôi cùng quây quần bên bàn ăn, vừa dùng bữa vừa thoải mái tán gẫu, cả căn phòng như tràn ngập tiếng nói cười.

Tôi ngồi giữa anh và dì, vừa nghe kể chuyện vừa chậm rãi nhấm nháp những món ăn mà hai người gắp cho đầy bát, thỉnh thoảng lại góp nhặt đôi ba câu, trong lòng cảm thấy thực ấm áp.

Đây rõ ràng là thứ cảm giác mà trong suốt hai mươi bốn năm qua tôi vẫn hằng ước ao có được dù chỉ một lần.

Không phải là ảo giác, cũng chẳng phải là một giấc mơ. Đây là cuộc sống. Cuộc sống mới của riêng tôi, một cuộc sống chỉ thuộc về Kwon Ji Yong này. Khóe miệng không tự chủ bất giác khẽ mỉm cười.

Thật mãn nguyện!

- Ji Yong, em cười gì vậy?

- A...không có gì ạ!

- Mau ăn đi! Em ăn ít quá!

Anh Min Ho lại gắp đồ ăn cho tôi. Tôi cúi gằm đầu vào bát cơm, nghiêm túc nhai nuốt, cố che đi hai mắt nóng bừng.

- Anh nghe mẹ nói em sắp thôi việc ở tiệm cơm?

- Vâng... tại mắt em không nhìn rõ nên không thích hợp với công việc đó lắm. Nếu tiếp tục làm ở đó, em chỉ lo tháng lương này bù không nổi tổn thất cho cửa tiệm. - Tôi trả lời có chút ấp úng, tự cảm thấy bản thân thật vô dụng.

- Vậy sắp tới em dự định làm gì?

Nghĩ đến công việc có thể làm trong tương lai, hai mắt như mơ hồ sáng lên, tôi vui vẻ kể cho anh và dì biết kế hoạch của mình:

- Em mới vừa theo học một lớp dạy massage dành cho người mù. Chủ trung tâm nói em tiến bộ rất nhanh, cuối tháng này có thể bắt đầu công việc. Vì vậy, có lẽ tháng sau gặp lại, em đã trở thành một nhân viên massage chính thức. Công việc tuy có yêu cầu đi lại hơi bất tiện, nhưng lương tháng ổn định, lại được hưởng phúc lợi và bảo vệ từ công ty, thế nên khi ông chủ vừa giới thiệu, em liền đồng ý...

Anh Min Ho nghe tôi nói, có vẻ do dự một chút. Tôi thấy giọng anh hơi ậm ừ trong cổ họng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Dì Han ngồi kế bên lại gắp thêm một dĩa thức ăn thả vào bát tôi:

- Vậy thì mấy tuần này, con nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Thời gian qua vất vả rồi, con trai gầy quá!

- Vâng, cám ơn dì!

Dì Han cười thành tiếng, buông đũa vỗ nhẹ nên đầu tôi, vừa nói vừa cầm tay tôi đặt lên một bàn tay ấm nóng khác:

- Thằng bé này sao lại khách sáo như vậy? Dì rất quý con. Từ nay chúng ta hãy coi nhau như người một nhà, Ji Yong nhé. Coi dì là mẹ, còn người này là anh trai con, sau này đừng để bản thân chịu khổ!

Tôi ngồi trân trân nhìn về phía phát ra tiếng nói, sống mũi cay nồng.

Những người này, tại sao lại đối tốt với tôi đến vậy?

---

Tối muộn hôm ấy, anh Min Ho bỗng có việc đột xuất nên phải đi ngay, không thể ngủ lại qua đêm. Anh nói sẽ sớm về thăm dì vào tuần tới, trước khi đi còn không quên dặn tôi nhớ gọi cho anh khi cần giúp đỡ.

Đêm đó, tôi lại nằm mơ. Trong giấc mơ, tôi thấy mẹ, thấy dượng, thấy bạn bè thời trung học của tôi, thấy những người mà tôi từng gặp qua trong quá khứ, trong đó có cả Seung Hyun nữa. Tất cả bọn họ đều chằm chằm nhìn về phía tôi. Dượng nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ, căm thù, mẹ nhìn tôi đầy mất mát, đau thương, mọi người nhìn tôi như đang khinh thường, miệt thị...

Tôi đã làm gì sai?

Tôi chạy về phía bọn họ, níu lấy từng người, hỏi rằng tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?

Không một ai chịu mở miệng, không một ai nói cho tôi biết.

Mà Choi Seung Hyun, hắn vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt thật lạnh lùng, như thể chúng tôi là hai người hoàn toàn xa lạ.

Trong mơ, đối diện những đôi mắt đáng sợ ấy, tôi lại có thể khóc. Bởi thế, tôi đã khóc. Khóc một trận thật thỏa thuê. Khóc nức nở như một đứa trẻ. Khóc đến khi đầu óc trống rỗng, khóc đến khi vạn vật trở nên mơ hồ, khóc đến khi mọi thứ xung quanh tôi đều biến mất, chỉ còn lại một sắc màu đen đặc lạnh lẽo bao trùm.

Sáng hôm sau, khi mở mắt thức dậy, những tia nắng đầu hè từ ô cửa mở phả vào gò má tôi đã bắt đầu trở nên nóng rực. Mà trên gương mặt tôi, chiếc gối đầu tôi nằm, tất cả đã biến thành một mảnh ướt đẫm. Tôi ngồi thừ người trên giường, có lẽ do ngủ quá lâu, cả người lại cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời. Tới tận khi dì Han gõ cửa, nói bữa sáng đã chuẩn bị xong, tôi mới vội vã lau đi dòng nước lấm lem trên mặt, nở một nụ cười, mò mẫm mở cửa bước ra ngoài.

Ngày mới đã bắt đầu từ lâu.

---

Năm tôi lên chín tuổi, Choi Seung Hyun lần đầu tiên chứng kiến cảnh tôi bị cha dượng say rượu đánh đập, liền ngốc nghếch chạy vào ngăn cản. Kết quả, hắn bị một mảnh ghế phang trúng người, đầu rách một mảng lớn.

Năm ngày sau đó, Choi Seung Hyun vẫn cáo ốm, không hề xuất hiện ở trường. Mà dượng của tôi, dưới sức ép của gia tộc họ Choi bị buộc phải ngồi tù ba tháng, công ty cũng tìm cách đuổi việc. Dượng tôi từ một công chức bình thường bỗng dưng trở thành kẻ thất nghiệp tay trắng, trong lòng tràn ngập chán nản và thù hận. Ông ta càng lao vào con đường cờ bạc rượu chè, nợ nần chồng chất.

Đương nhiên, những khoản nợ, những điềm xấu đen đủi đó đều tính hết lên đầu tôi.

Con người luôn luôn là thế, trốn tránh kẻ mạnh, nhưng lại thích bắt nạt, phát tiết trên những kẻ khác yếu thế hơn mình. Dượng tôi đương nhiên không thể là một ngoại lệ.

Từ đó trở đi, mẹ con tôi cũng bắt đầu quãng thời gian ngày ngày sống trong địa ngục.

---

Hai tuần sau đó, tôi đến nhận đồng phục và làm thẻ, chính thức trở thành nhân viên massage của công ty cung cấp dịch vụ SOUL. Vì là nhân viên mới, chưa thông thuộc quy cách ứng xử và phục vụ, tôi được sắp xếp làm việc ngay tại phòng massage cố định của công ty để tiện việc huấn luyện và theo dõi.

Kì thực công ty cũng không quá lớn, toàn bộ trên dưới một trăm nhân viên, mà gần nửa trong số đó lại là người mù. Nghe nói ông chủ là người kinh doanh, làm ăn rất tốt, mở ra công ty chỉ nhằm mục đích từ thiện, từ khi lấy vợ thì giao cho bà chủ toàn quyền quyết định. Mà bà chủ tuổi trẻ cũng thường xuyên lơ là, đôi ba tháng mới xuất hiện chớp nhoáng một lần, không quá quan tâm tới vấn đề sổ sách nhân sự. Hoạt động của công ty hoàn toàn do nhân viên cấp trên trực tiếp đảm nhiệm.

- Anh đã tốt nghiệp đại học ngành công nghệ thông tin sao? Với một đôi mắt không thể nhìn thấy?

Người phụ trách hướng dẫn tôi là Kim Jae Won. Nghe giọng cậu ta còn khá trẻ, có lẽ chỉ trạc tuổi tôi.

- Tôi học đại học khi còn sáng mắt. Hiện tại đã bị mù nên tấm bằng đó cũng chẳng còn sử dụng được. Vì trong hồ sơ có yêu cầu ghi rõ trình độ học thức nên tôi mới nhờ người ghi vào... Jae Won ssi. - Tôi nghiêm túc trả lời.

- Ồ, thật là tiếc! Giá như em cũng có một tấm bằng đại học giống như anh thì tốt biết mấy. - Cậu ta xuýt xoa, còn tôi thì chỉ biết im lặng cười trừ. Trên đời còn có người mơ ước được giống tôi.

- Anh cười lên trông thật dễ thương, ai mà đoán được anh đã hai mươi bốn tuổi rồi chứ! Em mới hai mươi hai, thế nên không cần dùng kính ngữ với em nhé, em cũng sẽ không làm thế với anh. Anh Ji Yong, chào mừng anh!

Jae Won choàng lấy vai tôi, lắc nhẹ vài cái. Tôi mơ hồ cảm nhận được nụ cười trên môi cậu ấy đang tỏa sáng rực rỡ. Ngày đầu tiên đi làm của tôi cũng trong thứ ánh sáng rực rỡ tươi đẹp đó mà cứ thế bắt đầu.

Jae Won giúp tôi làm quen với những người khác trong công ty, chỉ cho tôi đường đi lối lại, còn dạy tôi cách phục vụ để khách hàng được thoải mái và hài lòng. Thông thường, khách đến phòng massage của công ty cũng khá đông, chủ yếu là công nhân viên chức, tầng lớp trung lưu ở nhiều độ tuổi khác nhau, bao gồm cả đàn ông và phụ nữ. Có nhiều khách hàng thân quen yêu cầu chọn lựa nhân viên phục vụ cho riêng mình, số còn lại không mấy quan tâm đến vấn đề đó. Thời gian massage cho một khách khoảng từ 45phút đến hai tiếng tùy theo yêu cầu cá nhân. Ngoài tiền công thanh toán tại quầy, khách hàng còn có thể bo thêm hoa hồng cho nhân viên phục vụ nếu cảm thấy hài lòng. Mọi hoạt động hầu hết diễn ra tại lầu hai và lầu ba của công ty. Hai lầu trên nữa là khu vực V.I.P, chỉ nhằm phục vụ cho khách của ông chủ và khách hàng cao cấp. Mà nghe nói khách đến đó cũng không nhiều, chủ yếu chỉ vào hai ngày cuối tuần. Ngoài ra, những khách hàng có tiền thích chọn cách gọi nhân viên tới massage tận nhà hoặc ở khách sạn, tuy chi phí cao hơn nhưng tiện lợi và có thể chủ động được về mặt thời gian và địa điểm.

Tôi theo Jae Won được hai tuần, công việc đã bắt đầu vào guồng ổn định. Mọi người trong công ty rất thân thiện, thường xuyên chỉ bảo và giúp đỡ. Lượng khách yêu cầu được tôi phục vụ cũng tăng dần, thời gian làm việc trong ngày một nhiều lên.

- Ji Yong! Mau chuẩn bị đi, bà thím đầm hòe hôm trước lại gọi điện đặt lịch chỉ định cậu phục vụ, ba mươi phút nữa sẽ tới!

- Dạ!

Tôi mỉm cười hướng chị Mi Ran gật đầu đáp lại. Chị đi tới ngồi bên cạnh tôi, một tay vò vò tóc tôi trêu chọc:

- Ji Yong của chúng ta thật là cuốn hút nha! Gần đây các quý cô gọi điện yêu cầu em ngày một nhiều.

Jae Won ngồi đối diện cũng xen vào phụ họa:

- Đâu chỉ có vậy, cánh mày râu cũng rất thích được anh ấy massage. Khách hàng thân thiết của em sắp bị anh ấy cướp hết đó!

- Cả em nữa! Anh Ji Yong đẹp trai lại khéo tay như vậy, sau này chúng ta không cần làm việc nữa. Khách hàng của chúng ta sẽ theo anh ấy hết cho coi!

- Minzy này, em nhìn thấy anh khi nào vậy? Còn dám nói anh đẹp trai.

- Tuy em không nhìn thấy, nhưng có thể sờ nha, xúc giác của em rất tốt. Hơn nữa mọi người đều nói bộ dạng của anh lúc bỏ kính râm ra trông rất đẹp!

Minzy vừa nói vừa vươn tay sờ soạng muốn gỡ bỏ kính của tôi, mặc cho tôi cố sức tránh lé. Bộ dạng chật vật của hai kẻ mù chúng tôi khiến cho những người còn lại phá lên cười ầm ĩ. Một ngày làm việc nữa lại cứ như vậy vui vẻ trôi qua.

Tan giờ làm hôm đó, chị Mi Ran gọi tôi đến phòng nhân sự, nói rằng cấp trên sắp tới sẽ cân nhắc chuyện chuyển tôi lên phòng V.I.P trên lầu 4, sau đó bắt đầu đưa tôi tham gia vào dịch vụ massage tận nhà cho khách V.I.P yêu cầu.

Tôi ngồi đối diện chị, vui vẻ nói rằng sẽ hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp, an bài của công ty.

Mà ngay lúc đó, tôi không hề hay biết rằng ở cách ba tầng lầu kia, đón chào tôi lại là những người mà bản thân cả đời cũng không muốn gặp lại.

End chap 2.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top