[21+] Tears falling like today
— 14/02 —
"Jaehwanie, anh có lịch làm việc hôm nay sao??"
Wonshik nhìn chằm chằm vào người con trai đang có vẻ chạy lung tung một cách vội vàng, cố gắng chuẩn bị đồ nhanh nhất có thể.
"Phải, thật đáng buồn... Anh có lẽ sẽ không thể về kịp đón lễ tình nhân cùng em tối nay... Anh xin lỗi" Jaehwan quay sang nhìn cậu với khuôn mặt hối lỗi, khuôn môi liền bĩu ra
Cái suy nghĩ phải tổ chức sinh nhật một mình khiến Wonshik cảm thấy buồn thật sự, nhưng cậu ấy đã cố gắng giữ một khuôn mặt rạng rỡ trước người yêu của mình.
"Không sao đâu, cũng không phải là anh sẽ không trở về nữa, đúng không?" Wonshik vừa thở dài vừa đi đến gần Jaehwan, kéo anh ấy ngã vào lồng ngực săn chắc của mình và siết hai cánh tay thật chặt.
"Kim Wonshik, làm sao anh có thể bỏ em lại chứ~?" Anh ngân nga rồi ôm lấy tấm lưng vạm vỡ, bàn tay khẽ vuốt lên xuống như muốn trấn an Wonshik
"Này, anh hứa rằng sẽ cho em một bất ngờ thật lớn. Đến nỗi em sẽ khóc oà lên và đánh anh liên tục không thôi thôi đấy!"
.
.
.
Wonshik thậm chí còn không biết mình đã nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ trong bao lâu.
'Tích tắc tích tắc'
Từ lúc không có một ý tưởng mới cho lời bài hát nào hiện lên trong đầu, cậu ấy quyết định cứ lãng phí thời gian như thế này và chỉ nhìn vào cái đồng hồ ở góc bàn.
Wonshik vẫn còn đang hờn dỗi về việc tại sao cục cưng bé bỏng của mình lại không thể về nhà trong đúng ngày sinh nhật của cậu ấy, cậu thực sự chỉ muốn dành cả ngày hôm nay để ôm chặt Jaehwannie ấm áp và mũm mĩm vào lòng nhưng cuộc sống của một idol đã không cho phép điều đó xảy ra. Jaehwan phải tham gia một chương trình ca nhạc thay cho Taekwoon bởi vì người hyung ít nói này đã có dấu hiệu của việc bị "khản giọng" (và đương nhiên mọi người cũng đủ biết nguyên nhân là vì vị trưởng nhóm quá khích N-ssi... còn ai vào đây nữa?).
Wonshik thở dài và rời mắt khỏi cái đồng hồ, nhìn vào tờ giấy bị viết đầy những chữ nguệch ngoạc và mấy nét vẽ linh tinh cạnh bên. Nó khiến cậu nghĩ rằng có lẽ đã đến lúc nên nghỉ ngơi một chút
Cậu ấy đứng dậy khỏi cái ghế mình vừa ngồi hàng giờ và vươn vai vì cậu cho rằng nó sẽ giúp tỉnh táo và làm việc tốt hơn. Cậu cố an ủi bản thân bằng việc đọc những tweets mà fandom đã tag @AceRavi vào, nhưng sau đó chỉ cảm thấy mệt mỏi hơn và thở dài khi sự bực dọc không thể biến mất
Ahh, ít nhất thì Jyany đã hứa anh ấy sẽ tạo bất ngờ cho mình sớm thôi... Wonshik tự nhủ.
Nhưng cái suy nghĩ sẽ phải ở nhà một mình trong tối nay vẫn không thể khiến cậu hết bồn chồn, điều đó chỉ khiến cậu thậm chí còn tức giận hơn vì cái tình huống dở khóc dở cười này. Không có ý tưởng nào, không có Jaehwannie và không ai có vẻ nhớ ngày mai là sinh nhật của cậu (ngoài những người hâm mộ), đúng là một ngày sinh nhật 'tuyệt vời'!!
Lướt nhiều hơn trên Twitter, Wonshik vô tình nhìn thấy một tài khoản tên "Raken_is_real", đương nhiên nó khiến cậu cảm thấy thú vị xem lẫn tò mò, vì 'Raken' thực chất là tên viết tắt của couple Ravi/Ken. Cậu ấy click vào, không hề hay biết bản thân mình từ khi nào đã dần dần trở nên vui vẻ sau khi nhìn vào đống gif, ảnh và video của mình và 'Ken-hyung' của cậu ấy. Mỗi thứ đều là những kỷ niệm đặc biệt mỗi khi Wonshik bỗng dưng bám dính lấy Jaehwan và anh ấy sẽ chỉ bí mật thích thú với việc đó, nhưng vẫn cố ra vẻ cool ngầu và nam tính trước mặt người hâm mộ. Bất giác, nhận ra mình đã cười khúc khích nãy giờ rồi.
Lướt xuống những cái tweets cũ hơn của tài khoản đó, cậu ấy tìm thấy một fanart bị ẩn dường như là được vẽ bởi một trong số những người hâm mộ, quyết định ấn vào nó để nó hiện thị lên. Nhưng cậu ấy đã không biết rằng mình cần chuẩn bị tâm lý...
Dường như người hâm mộ này đã dùng bức ảnh trên Twitter của Vixx chụp được khi Wonshik chồm lên từ sau lưng của Jaehwan trong khi anh ấy đang cố gắng học tiếng Trung và cái fanart này trở thành một... bức tranh... rất... người lớn...
Nó nhìn giống y như trong ảnh gốc nhưng cảnh vật bị biến thành bên trong phòng ngủ tối và đốt nến xung quanh trong khi hai người họ thì đang nằm, với tư thế đó, trên tấm ra giường màu nhung đỏ, không mặc quần áo...
Mắt của Wonshik mở to hơn khi thấy bức ảnh trước mắt
Quào... Những bé Starlights này giỏi thật...
Bức tranh nhìn giống như là thật, khiến cho Wonshik cảm thấy hối hận vì đã không nghĩ ra làm nó vào ngày Valentine hoặc là bất kỳ dịp nào khác, bởi vì...
Chúa ơi... cảnh này thật sự nóng bỏng ....
Quá đắm chìm trong cái thế giới chứa đầy rẫy những suy nghĩ không mấy trong sáng của mình, cậu đã không nhận ra rằng bức ảnh này đã đánh thức 'Wonshik nhỏ'.
Và 'Wonshik nhỏ' rất ghét bị ngó lơ
Bước tới bên giường, cậu không hề nhớ cái ly cà phê nhỏ khi nãy vẫn còn để trên nền nhà, vô tình đá phải nó, điều này khiến cậu ấy hét lên một cách đau đớn và đánh rơi cái điện thoại trong khi cúi gập người ôm lấy bàn chân của mình. Xoay người với lấy chiếc iphone, cậu ấy cảm thấy có gì đó nhói nhói đang cộm lên và nhìn xuống lần nữa để kiểm tra thử. Cho đến lúc đó Wonshik mới nhận ra rằng thành viên của mình đã cương cứng hết cỡ bên dưới lớp quần tối màu, và Jaehwan thì không có mặt ở đây. Hôm nay thật sự không phải là ngày tốt lành gì cả!
Cái cuộc đời chó chết này đúng là ghét mình.. Cậu lẩm bẩm khi cuối cùng cũng ngồi được lên mép giường, vẫn còn ôm lấy cái móng chân đáng thương suýt nữa thì đã bị bật ra.
Không có ý tưởng, không có Jaehwannie, không có thành viên nào nhớ đến ngày sinh nhật và bây giờ phải đấu tranh với cái móng chân đau nhức... và một bộ phận khác của mình.
"Kệ mẹ cái sinh nhật này đi, mình chẳng thèm quan tâm nữa!!!" Wonshik thở dài và xuống giường, nhắm mắt lại.
Cậu quyết định sẽ đi ngủ để thoát khỏi cái thế giới cẩu huyết này bởi ngày hôm nay thật sự không có điều gì đúng như ý muốn cả.
Sau tất cả thì một giấc ngủ sẽ không làm trái với ý mình đâu đúng không...?
.
.
.
Sau khoảng một tiếng đang ngủ ngon lành, Wonshik bắt đầu nghe thấy những tiếng rung rung đến từ đâu đó, nhưng vẫn ngoan cố không muốn thức dậy.
'Buzz'
"Không phải lúc này... Năm phút nữa đi..."
'Buzz'
"Không... Tôi muốn ngủ nữa mà..."
'Buzz'
"Tôi đang mơ giấc mộng đẹp đấy! Chết tiệttttttttttt..."
'BUZZ'
"CON MẸ NÓ AI LẠI GỌI TIẾP NỮA VẬY ?!"
Wonshik tức giận với lấy điện thoại của mình trên đầu giường và chuẩn bị văng tục vào cái người cứ liên tục gọi cho cậu thì dường như cuộc gọi đã bị ngắt. Bực mình vì bị làm phiền trong giấc mộng đẹp đẽ, cậu mở điện thoại ra và nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi đến từ những thành viên trong nhóm.
10 cuộc gọi nhỡ từ Hakyeon, 3 cuộc gọi nhỡ từ Taekwoon, 15 cuộc gọi nhỡ từ Jaehwanie và 5 cuộc gọi từ Hongbin và Sanghyuk.
"Có chuyện gì đang xảy ra vậy... Hôm nay là ngày 'Hãy gọi cho Wonshik cho đến khi hóa đơn tiền của chúng ta cao ngút sau đó bắt Wonshik phải trả lại tiền cho chúng ta' à...?"
Hơi ngẩn người, cậu ấy quyết định gọi lại cho Hakyeon để hỏi xem có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thì bất chợt "Jaehwannie <3" hiển thị trên màn hình trong cuộc gọi đến và cậu ấy nhanh chóng vuốt ngang để bắt máy.
"Hi Jyany~ Chương trình diễn ra thế nào rồi~" Wonshik phấn khởi nói và chờ đợi người yêu dễ thương của mình trả lời lại.
Nhưng sau đó không có ai lên tiếng cả, điều duy nhất mà cậu ấy nghe thấy là tiếng nức nở, và hình như là một vài âm thanh dường như có giọng ai đó khá quen đang khóc.
Tâm trí bắt đầu trở nên hoảng loạn, Wonshik cố trấn tĩnh bản thân và tự nhủ rằng Jaehwan chỉ là... không nghe thấy tiếng của cậu và cậu ấy có lẽ nên nói lớn hơn.
"A lô? Jaehwan-ah? Anh có ở đó không?"
"WONSHIK HẢ???? CÓ PHẢI LÀ CẬU KHÔNG????"
Cậu ấy nhận ra giọng nói của Hongbin và vẫn cảm thấy bối rối về chuyện đang xảy ra.
Tại sao Hongbin lại cầm điện thoại của Jaehwan...?
"Hongbin? Là cậu sao? Cậu làm gì trên điện thoại của Jaehwan đấy? Không phải cậu nên dành thời gian đi quay phim Moori-"
"WONSHIK! KHÔNG CÓ THỜI GIAN ĐỂ NÓI ĐÙA BÂY GIỜ ĐÂU!"
Giật mình vì giọng nói lớn của thằng bạn cùng tuổi, cậu ấy bắt đầu cảm thấy lo lắng, nghĩ rằng điều này không phải là trò đùa gì nữa và hẳn là có chuyện gì đó đang thực sự xảy ra.
"Yah... cậu đâu cần phải hét vào tai tớ như thế, có chuyện gì đấy?"
"WONSHIK! CẬU CẦN PHẢI CẨN THẬN NGHE TUI NÓI VÀ KHÔNG ĐƯỢC PHÁT HOẢNG, ĐƯỢC CHỨ?????"
"Hongbin... Cậu thật sự đang làm tớ hoảng lên rồi đấy... Lee Hongbin, nếu đây là một trò đùa-"
"WONSHIK! TUI SẼ KHÔNG HÉT VÀO ĐIỆN THOẠI NẾU NHƯ ĐÂY LÀ MỘT TRÒ ĐÙA. NGHE KĨ NÀY, JAEHWAN-HYUNG ĐÃ GẶP MỘT TAI NẠN KHỦNG KHIẾP VÀ ĐANG TRONG PHÒNG CẤP CỨU, TUI CẦN CẬU PHẢI DỪNG NGAY CÁI HÀNH ĐỘNG NHƯ MỘT THẰNG KHÙNG ẤY ĐI VÀ ĐẾN BỆNH VIỆN NGAY LẬP TỨC CHO TUI!"
Sau khi nghe rằng người yêu của mình đã bị tai nạn xe hơi, Wonshik cảm thấy mọi thứ xung quanh, thời gian, không gian đột ngột dừng lại, giống như có bàn tay của ai đó đang bóp chặt lấy cổ của mình, khiến cậu ấy không thể thở được
"A LÔ? WONSHIK, KHÔNG CÓ THỜI GIAN ĐỂ NGỦ GẬ-"
Đường dây bị ngắt ngay khi Wonshik lập tức chạy ra khỏi phòng thu của mình, thậm chí còn không thèm mang giày, ra tới thang máy của tòa nhà thì cũng đến lúc mà cậu ấy cảm thấy như cả cơ thể của mình sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào, nhưng cậu phải cố gắng chịu đựng.
Thang máy đi lên một cách chậm chạp dừng lại ở các tầng đến vài phút, còn Wonshik không thể tốn thêm một chút thời gian đợi chờ nào nữa và quyết định đi xuống bằng lối thoát hiểm, nơi mà cậu ấy có thể chạy thục mạng và suýt thì trượt té mấy lần.
Ngay khi ra khỏi toà nhà, Wonshik nhận ra rằng bây giờ đã hơn 11 giờ đêm và hầu như không chiếc xe nào còn hoạt động, một vài chiếc taxi mà cậu vẫy đều đã có khách hàng cho nên không còn lựa chọn nào khác ngoài tự chạy đến bệnh viện.
Sau khi chạy qua vài cái ngã tư, thì cậu ấy mới nhận ra rằng Hongbin chưa nói địa chỉ của bệnh viện và tự chửi bản thân mình vì đã không hỏi rõ, sau đó quyết định gọi cho Hakyeon.
"A lô? N-hyung, hyung có thể-"
Nhưng câu hỏi của cậu bị chặn lại sau khi nghe thấy người anh của mình khóc trong điện thoại và nghe thấy tiếng điện thoại bị giựt đi, sau đó tiếng "A lô?" vang lên.
"Taekwoon-hyung? Có chuyện gì xảy ra với Hakyeon-hyung vậy?"
"....Wonshik, thật sự thì, đó có phải là câu em cần hỏi hay không? Em đâu rồi?"
Cậu bị bất ngờ bởi cái người hát chính luôn luôn giữ im lặng và thường trả lời bằng một hoặc hai từ kia
"Taekwoon-hyung, cái bệnh viện nằm ở đâu thế?"
"Tụi anh đang ở bệnh viện AEC....Wonshik nhanh lên đi.... Tình hình của Jaehwan thật sự không tốt tí nào..."
Wonshik ngay lập tức cúp điện thoại sau khi cậu ấy biết được câu trả lời và bắt đầu chạy đi, mong rằng mình sẽ nhớ được đường.
Cậu ấy cứ chạy như thế mà không mang giày hay là áo khoác, điều đó khiến cho cả khối người qua lại dùng ánh mắt kì quặc nhìn vào cậu. Nói thật, ai lại khùng đến nỗi chạy mà không mang giày và không mặc áo khoác vào cái thời tiết giá lạnh như bây giờ chứ? Wonshik chạy dọc theo vỉa hè, băng qua nhiều con đường, hỏi những người qua lại nhưng đều bị lơ đẹp hết.
Sau 15 phút chạy bán sống bán chết, cậu ấy bắt đầu từ bỏ. Cậu đã chạy hết sức có thể và đang gần như đã mệt chết rồi. Có một dãy ghế ở gần trạm xe bus và thế là cậu quyết định ngồi xuống để thở
Cậu từ bỏ... Ngày hôm nay đúng thật là một ngày tồi tệ mà. Không có ý tưởng mới, không có ai nhớ rằng một, hai tiếng nữa là sinh nhật của cậu và bây giờ thì Jaehwan sẽ có thể bị chết bất cứ lúc nào mà thậm chí cậu còn vẫn không thể tìm được cái bệnh viện chó chết kia.
"Tôi chỉ yêu cầu một ngày được vui vẻ với người yêu và lại được tặng cho cái bất ngờ này, chà... cảm ơn nhé! Cuộc đời!"
Vuốt tay chạy dọc trên mái tóc, cậu ấy cúi đầu xuống, những giọt nước mắt vô thức tràn ra
"Sinh nhật chết tiệt, tao không cần mày nữa..."
"Ồ? Ravi??"
Thông thường, Wonshik sẽ giấu đi khuôn mặt của mình nếu nghệ danh của mình bất chợt được kêu lên ở ngoài đường, nhưng cậu ấy đã quá mệt mỏi rồi. Cậu nhìn lên để xem giọng nói phụ nữ quen thuộc đó là ai, và thấy một người phụ nữ đang cầm túi đồ nhìn với vẻ sốc.
Nhanh chóng lau đi nước mắt của mình, cậu ngẩng đầu nhìn cô ấy và cố cười khi trả lời.
"Ồ, chị thiết kế? Chào chị."
"Ravi-ah, em làm gì vào cái thời tiết lạnh lẽo như thế này vậy? Và lại còn không mang giày, Wonshik em bị điên rồi à??"
"À... gia đình em có chút chuyện, em cần phải đến bệnh viện mà em quên đường rồi, vậy đấy" cậu vừa nói vừa ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Wonshik không cần phải nói cho ai khác biết về tai nạn của Jaehwan, mọi người không biết được rằng thông tin trên mạng sẽ lan nhanh đến như thế nào đâu.
Cô ấy bỗng dưng quỳ xuống đất, mở một cái túi và lấy một đôi giày khá mắc tiền ra. Sau đó cô ấy để đôi giày trước đôi chân đang co lại vì lạnh của cậu ấy trong khi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
"Đôi giày này đúng ra sẽ là quà sinh nhật cho em, nhưng có vẻ như em cần nó ngay bây giờ, cho nên mang chúng vào đi và nói chị cái tên bệnh viện để chị còn giúp em nữa."
Vô cùng biết ơn, Wonshik nhanh chóng đi vào và đọc ra cái địa chỉ của bệnh viện. Sau khi cô nói hướng đi, cậu ấy khẩn trương nói cảm ơn vì món quà cũng như đã giúp đỡ và sau đó chạy thục mạng về cái hướng đi đến bệnh viên với hi vọng rằng mọi chuyện sẽ ổn, Jaehwan cũng sẽ ổn thôi.
.
.
.
Cuối cùng cũng đến được bệnh viện, cậu ấy chạy ngay đến quầy tiếp tân và hỏi có người nào tên Lee Jaehwan đang ở đây hay không nhưng người tiếp tân đó không chịu giúp đỡ
"Xin lỗi, làm ơn đi, tôi cần phải gặp được Lee Jaehwan, làm ơn xin nói cho tôi số phòng của anh ấy!"
"Xin lỗi ngài, chỉ có gia đình của bệnh nhân mới cái thể được phép thăm anh ấy."
"Làm ơn đi! Tôi cần phải gặp Jaehwan, làm ơn nói cho tôi số phòng!" Wonshik cầu xin, gần như muốn quỳ hẳn xuống đất.
"Ngài có bị điếc hay không vậy??? Không là không, tôi không thể, làm ơn rời khỏi đây trước khi tôi kêu bảo an đến và bắt anh đi-" Người tiếp tân nâng giọng của mình lên trong khi lấy tay xua xua
"Tôi là em trai của anh ấy, được chứ?? Làm ơn cho tôi vào..."
Sau một cuộc cãi nhau nhỏ, Wonshik cuối cùng cũng có được số phòng và tìm đường đi đên cái thang máy gần nhất. Cậu nhanh chóng bấm nút số '4' và được đưa lên tầng 4 một cách chậm chạp
Quãng thời gian đứng trong thang máy như đang làm giảm đi vài năm tuổi thọ của Wonshik khi cậu ấy cứ lặp đi lặp lại rằng 'Jaehwan sẽ không sao đâu, Jaehwan sẽ không sao đâu, Jaehwan sẽ không sao đâu' trong đầu mình như là một câu thần chú. Nhưng cái cảm giác lo lắng vẫn không nguôi. Nếu như cậu đến quá trễ thì sao? Nếu như Jaehwan đã đi mất rồi và cậu vẫn còn đứng trong thang máy chờ nó đến tầng 4 thì sao? Cậu cố gắng không nghe tiếng nói vang lên trong đầu, nhưng cảm xúc này, cậu ấy không thể dừng nó lại.
Khi cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, cậu nhanh chóng chạy ra khỏi đó, đụng phải một gia đình đang đứng trước cửa nhưng cũng không kịp quay lại và nói xin lỗi. Wonshik chạy dọc theo hành lang và liên tục nhìn lên số phòng hiển thị trước cửa. Từ hành lang này đến hành lang khác, cậu chạy nhanh hết sức có thể cho đến khi cậu nhìn thấy một cái bảng: Phòng 400-410 với một mũi tên chỉ sang trái.
Lại tức tốc chạy nhanh nhất có thể, Wonshik bỗng dưng nghe thấy một tiếng khóc thân quen đang hét lên "JAEHWAN ĐỪNG MÀ!" và quay sang bên trái thì thấy vài thành viên của mình đang đứng ở ngoài cửa của một cái phòng, Jaehwan hẳn đang nằm trong.
Không nhìn xem mình đang đi về đâu, cậu đụng phải một trong những người quản lý của họ đang khóc thổn thức và tự nắm đầu mình trong khi lặp đi lặp lại 'Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!'
Người quản lý nhận ra Wonshik và cố làm bản thân mình bình tĩnh lại và mở miệng định nói cái gì nhưng không thể tạo ra âm thanh, sau đó lại tiếp tục khóc.
Wonshik đã thực sự bị làm cho hoảng sợ. Đã quá trễ rồi sao? Có phải Jaehwan... Không!!! Cậu ấy sẽ không để những suy nghĩ đó chiếm lấy đầu của mình.
Người quản lý một lần nữa cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh lại và nắm lấy hai tay của Wonshik và nhìn thẳng vào mắt của cậu.
"Wonshik-ah... Jaehwan đã mất rồi... Anh xin lỗi... Mọi chuyện đã trễ rồi..."
Cứ như là mọi thứ đều đã ngưng lại, Wonshik cảm thấy mình đã không còn nghe được tiếng ai khóc nữa. Trái tim bỗng dưng như muốn vỡ vụn vì cậu ấy không thể tin được.
Không... Jaehwan không thể ra đi được.
Anh ấy đã hứa... Anh ấy sẽ trở lại mà.
Cậu không thể chấp nhận được sự thật rằng Jaehwan đã chết. Không, anh ấy đã hứa với Wonshik rằng anh ấy sẽ làm cho cậu bất ngờ. Chậm rãi đi đến trước căn phòng, cậu thấy những thành viên của mình đang đứng khóc ở ngoài khi ngoài bác sĩ cũng đang đứng trước cửa. Hakyeon đang lớn tiếng khóc nức nở trên vai Taekwoon, người cũng đang khóc nhưng không phát ra âm thanh, trong khi Sanghyuk đang ngồi xuống đất, bụm mặt lại mà khóc và Hongbin thì không thấy đâu.
Không... Mình sẽ không chấp nhận được điều này... Cuộc đời vẫn cứ chó má như vậy.
Jaehwan không có chết, anh ấy có lẽ đang nằm trên giường và ngủ thôi.
Chậm rãi đi vào trong căn phòng, Wonshik nhìn thấy khuôn mặt của người mình yêu như là anh chỉ đang nghỉ ngơi một chút trong khi bị gắn bởi nhiều máy móc. Anh ấy nhìn rất xanh xao, làn da mịn màng lúc trước giờ đã trở nên trắng bệch giống như cái ga giường phía dưới vậy, đôi môi đỏ mọng mà Wonshik vẫn luôn thích được hôn lên giờ đã không còn giọt máu nào, khuôn mặt xinh đẹp của Jaehwan chằng chịt bởi những vết thương nhìn giống như máu đang lan ra trên tuyết trắng...
Wonshik cố tin rằng đây đơn giản chỉ là một giấc mơ, rằng cậu sẽ lại chợt tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trong lồng ngực ấm áp của Jaehwan, nghe thấy tiếp nhịp đập con tim của anh ấy và những hơi thở nhỏ nhẹ khiến cậu cảm thấy dễ chịu và tiếp tục ngủ thiếp cho đến khi họ phải thức dậy để đi làm việc thì thôi.
Nhìn vào máy đo nhịp tim, không có gì hiển thị lên ngoài một đường thẳng dài ngang qua và một tiếng kêu the thé, điều đó có nghĩa là Jaehwan đã thật sự chết rồi.
"Ja-Jae-Jaehwanie? Cục cưng của em, đây là một trò đùa mà, phải không? A-anh hứa với em là s-sẽ trở lại mà..."
Wonshik nắm chặt lấy tay của Jaehwan, lơ đi cái sự lạnh lẽo của chúng và cố gượng cười. Bây giờ cậu ấy thậm chí không còn để ý đến những lời bàn tán của y tá hay bác sĩ nữa
"Jaehwannie, thức dậy và đi về nhà thôi nào, hmm? Jaehwan?"
Nhưng tay của Jaehwan chỉ rơi tự do xuống đệm giường và Wonshik bắt đầu vỡ òa ra mà khóc.
Không, đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật, Jaehwan không chết, không thể nào...
Cậu tự dưng cảm thấy như bị kéo ngược về phía sau bởi Hongbin trong khi một đám người đi vào và bắt đầu tắt đi hết các thiết bị.
Không không không, bọn họ sẽ đưa Jaehwan đi mất!
"KHÔNG! ĐỪNG ĐỤNG VÀO ANH ẤY!!" Wonshik hét lên khi giẫy người ra khỏi cái nắm của bạn mình.
Nhưng những người bác sĩ không quan tâm mấy đến Wonshik khi họ từ từ trải một tấm vải lên thi thể của Jaehwan.
"Họ tên: Lee Jaehwan. Chết vào ngày 14 tháng 2 năm 2016 lúc 11:54pm"
"KHÔNG! JAEHWAN CÒN SỐNG, JAEHWAN KHÔNG CÓ CHẾT!" cậu vừa hét lên vừa khóc nức nở và bị kéo ra khỏi phòng.
"Hãy đưa thi thể của cậu Lee vào nhà xác nhanh nhất có thể." - người bác sĩ tiếp tục nói với y tá
Wonshik cứ vùng vẫy khỏi người Hongbin, muốn được thả ra để có thể chạy nhanh đến bên cạnh người yêu của mình, người đang bị 'kết luận' rằng đã ra đi.
Bên ngoài phòng bệnh, Hakyeon vẫn còn được dỗ dành bởi Taekwoon trong khi Sanghyuk thì bước đến chỗ của Wonshik, người vẫn đang bị giữ lại bởi Hongbin, Sanghyuk khuyên bảo người hyung của mình rằng Jaehwan đã chết thật rồi.
"Không... Jaehwan không có chết, đây chỉ là một trò đùa mà mấy người muốn chơi với t-" Lời nói của của Wonshik bị ngắt quãng bởi một cái tát lên gò má
"KIM WONSHIK! HÃY CHẤP NHẬN THỰC TẾ ĐI, JAEHWAN ĐÃ RA ĐI RỒI CHO NÊN NGỪNG CÁI SUY NGHĨ RẰNG EM ẤY SẼ TRỞ VỀ ĐI! EM ẤY ĐÃ CHẾT RỒI!" Hakyeon tức giận nói với những giọt nước mắt chảy xuống hai bên má.
Nếu khi nãy cậu vẫn còn chưa chấp nhận được sự thật này, thì cái táng kia cuối cùng cũng làm cậu ấy hiểu rằng Jaehwan thật sự đã ra đi, và cảm thấy chân mình như không còn đứng vững nữa.
Jaehwan đã ra đi rồi.
Jaehwan không còn ở đây nữa.
Jaehwan sẽ không hôn thể chào buổi sáng hoặc là hát ru nữa rồi.
Tại sao chứ?
Bởi vì Jaehwan đã chết rồi
Khi đầu gối khụy hẳn xuống đất, Hongbin sau đó cũng buông ra khi thấy bạn của mình khóc nấc lên. Điều mà Hongbin không ngờ là ngay trong cái khoảnh khắc buông Wonshik ra, cậu ấy ngay lập tức chạy vào trong phòng, nơi xác của Jaehwan vẫn còn nằm trên giường, cố với lấy tấm vải che để kéo nó ra, không muốn chấp nhận sự thật một chút nào
Những người bác sĩ cố kéo cậu ra khỏi cái giường, nhưng Wonshik chỉ giơ nắm đấm với bất cứ ai lại gần
Không.
Jaehwan không có chết.
Cậu gần như đã chạm tới tấm vải trắng nhưng người y tá lại một lần nữa kéo cậu ra xa hơn. Khiến Wonshik chỉ có thể giận dữ mà la lên khi thi thể người mình yêu đang ở ngay gần, mà cũng không thể chạm tới. Khuôn mặt của Jaehwan, cậu ấy muốn ngắm nhìn hơn bao giờ hết. Đôi môi của Jaehwan, cậu ấy muốn hôn lên hơn bao giờ hết
Chúng ta đúng ra phải sống cùng với nhau đến già.
Chúng ta đúng ra phải chuyển ra ngoài và sống cùng với nhau trong tương lai.
Chúng ta có rất nhiều kế hoạch cho tương lai.
Nhưng cuộc đời cứ như vậy mà mang Jaehwan đi.
Cuộc đời nhất thiết phải mang người yêu của mình mà rời đi.
Wonshik cố vùng vẫy ra khỏi cánh tay của người y tá và bỏ chạy, chạy đến gần cái giường ở giữa phòng.
Jaehwannie không có chết.
Cậu chậm rãi nhìn chằm chằm vào thi thể bị che phủ của chàng trai mà cậu yêu.
Jaehwannie vẫn còn sống.
Cậu lơ đi lời nói muốn đem thi thể của anh ấy đi.
Jaehwan vẫn còn sống.
Cậu run rẩy nắm lấy tấm vải phủ trên khuôn mặt của Jaehwan và chậm rãi kéo xuống.
Jaehwannie đang... đội một cái mũ...sinh nhật...?
Wonshik không thể tin vào mắt mình, người yêu của cậu đúng ra đang nằm im không còn hơi thở nào, lại đang mang một cái mũ tiệc tùng và tươi cười, cứ như là chưa bao giờ chết đi vậy.
"Cái gì vậy...?"
Jaehwan cười khúc khích, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của Wonshik và lau đi những giọt nước mắt đang nằm trên khuôn mặt đẹp trai kia
"Đây có phải là một giấ-"
Lời nói bị ngắt quãng khi cậu nghe thấy mọi người hát lớn
"Happy Birthday to you~ Happy Birthday to you~ Happy Birthday Wonshikkieee~ Happy Birthday to you~"
Cậu ấy nhìn ra phía sau và thấy các thành viên của Vixx đang chúc mừng và hát hò vui vẻ trong khi người quản lý đang bưng ra một cái bánh kem với 23 cây nến trên đó. Như thể Jaehwan chưa bao giờ "chết", họ phấn khởi và cười không ngừng vào khuôn mặt bất ngờ của Wonshik, vỗ vỗ lưng và xoa đầu cậu. Lúc này, các bác sĩ và y tá đã rời khỏi đó và đi làm việc của mình. Giờ cậu mới nhận ra cái phòng này giống mấy kiểu phòng được cho thuê để ghi hình và quay phim hơn. Giường khá lớn so với một chiếc giường bệnh thông thường. Trang trí cũng ấm cúng khác xa những gì cậu ấy nhớ được về "bệnh viện". Thật là một cú lừa ngoạn mục. Người quản lý bất chợt nhận được một cuộc điện thoại từ giám đốc và phải rời đi gần như ngay sau đó.
Khi Wonshik đáng thương cuối cùng cũng nhận ra rằng đây chỉ là một trò chơi khăm, cậu vỡ òa ra, mừng là bởi vì Jaehwannie của cậu ấy vẫn còn sống, rằng đây chỉ là một trò đùa ngu xuẩn. Cậu kéo anh ấy vào lòng và siết thật chặt, khóc nức nở và nắm chặt lấy bộ đồ bệnh nhân của người kia, như thể anh ấy sẽ biến mất bất cứ lúc nào trong khi những thành viên khác quây lại xung quanh và cùng nhau tạo một cái ôm nhóm, cười đùa râm rang vì kế hoạch của họ đã thành công. Các thành viên cũng không còn lạ lẫm gì với hành động bám dính của hai người họ, N-leader và Hongbin là người biết rõ về mối quan hệ của họ. Còn Taekwon và Hyukie sau khoảng thời gian dài dường như cũng đã hiểu được phần nào câu chuyện rằng 'Wonshik và Jaehwan không đơn thuần chỉ là bạn bè', tuy đôi khi sẽ lộ ra khuôn mặt 'eww' của mình...
Jaehwan hôn chụt một cái vào cổ và xoa nhẹ lên đầu của người bạn trai nhỏ tuổi khi ôm cậu vào lòng chặt hơn. Anh cảm thấy hơi tội lỗi vì cái trò đùa xấu tính này, nhưng anh ấy đã mong chờ điều này từ người đàn ông hay khóc nhè của mình mà. Đang định đẩy người Wonshik ra để có thể hôn lên môi cậu, thì anh mới cảm thấy một cú đấm khá mạnh dưới bụng
"Ui da, như thế này là sao hả?!" Jaehwan vừa nói vừa buông vòng tay đang ôm Wonshik ra và ôm lấy bụng mình.
"ĐÙA CỢT CÁI KIỂU GÌ VẬY CHỨ?! EM GẦN NHƯ ĐÃ ĐÁI RA QUẦN RỒI ĐẤY! JAEHWAN! ÔI CHÚA ƠI!" Wonshik khóc lên trong khi cậu cứ liên tục đánh vào ngực anh
"Xin lỗi xin lỗi~ Anh đã nói rằng đây sẽ là một bất ngờ cực tuyệt mà~" Jaehwan cười khúc khích khi anh giữ chặt hai nắm đấm trên ngực mình
"Tuyệt??! EM GẦN NHƯ ĐÃ BỊ LÊN CƠN ĐAU TIM RỒI! JAEHWAN! TRỜI ĐẤT ƠI!"
"Anh xin lỗi mà~ tha thứ cho anh đi.. được chứ?" Jaehwan dễ thương bĩu môi, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của người yêu mình.
"Anh nên cảm thấy may mắn là bởi vì em yêu anh quá nhiều, không thì em đã đấm vào mặt anh chục cái rồi!" Wonshik thì thầm bên tai anh, đủ để chỉ hai người họ nghe thấy
"Này, anh có nói rằng em có thể đấm cho đến khi gương mặt anh bị phá hủy mà~"
"Không, cảm ơn. Em không muốn có một người yêu xấu xí."
"Ahh, tự nhìn vào bản thân mình đi! Em cũng đang khóc một cách xấu xí vì một người dễ thương như anh thôi! Không xứng haha~"
"Anh vừa mới nói rằng em xấu xí?"
"Jaehwan, em vẫn còn nợ mọi ngườ-" Vị trưởng nhóm xem vào và ngay lập tức bị chặn họng
"Hakyeon-hyung, thậm chí còn không thể tin được, hyung!!! ANH ĐÃ TÁT EM ĐẤY!"
"Bình tĩnh nào, hyung cũng phải diễn mà?"
"VÀ CÒN TAEKWOONIE-HYUNG, LÀM SAO ANH LẠI DÁM LÀM NHƯ THẾ CHỨ? EM CỨ NGHĨ RẰNG HYUNG RẤT MẾN EM!" Cậu quay ngay sang thành viên lớn tuổi hầu như không bao giờ nói dối
"...họ bảo rằng họ sẽ mua đồ ăn cho anh. Hyung không thể nói không."
Wonshik lườm những thành viên 'xấu tính' của mình, bĩu môi cứ như vẫn còn cảm thấy khá ngu ngốc sau tất cả những chuyện đã xảy ra. N-ssi đang bảo mọi người rời đi để hai người bọn họ có thể có một chút không gian riêng và cánh cửa từ từ đóng lại, khiến cho căn phòng cuối cùng cũng trở nên im lặng. Cậu quay đầu sang phía người yêu của mình đang mỉm cười hạnh phúc trong khi ôm lấy đôi gò má của cậu và kéo lại trao lên môi cậu một nụ hôn. Không gian hay thời gian trong tâm trí cậu dường như cũng đã dừng lại, Wonshik chỉ cảm nhận được sự cọ sát của đôi môi đầy đặn của Jaehwan. Chỉ còn tiếng hôn của hai người, mỗi khi hai chiếc lưỡi quấn vào nhau, vang vọng khắp phòng.
Khi họ cuối cùng cũng buông nhau ra, Jaehwan lau đi hết những giọt nước mắt trên má của Wonshik và hôn lên khuôn mặt cậu từ trán cho đến cái mũi rồi lại trở về cái cái môi đang bĩu ra kia một lần nữa.
"Anh chàng sinh nhật này~ Tại sao em lại bĩu môi thế kia~?" Jaehwan trêu chọc trong khi cù lét hai bên eo của bạn trai mình.
Wonshik rất muốn giữ cái thái độ giận dữ kia, nhưng nhanh chóng bị làm cho tan chảy ngay khi bị cù lét và chỉ cười khúc khích không thôi.
Khi cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cậu kéo anh nằm xuống giường, ngay trên lồng ngực của mình và cảm thấy đây là giây phút đầu tiên Wonshik có thể thư giãn trong cả ngày hôm nay.
"Em thật sự rất ghét anh, anh biết mà phải không?"
Jaehwan không thể nhịn được cơn cười của mình và cười tít mắt đến không thể thở được, khiến cho ai đó đang nằm bên cạnh cũng phải cười tươi khi nhìn thấy cục cưng vui vẻ của mình.
"Anh cũng yêu em nữaaaaa~" Jaehwan nói rồi ôm chặt lấy cậu
Mọi thứ chỉ đẹp như vậy được trong khoảng một phút, bầu không khí im lặng và thư thái bị làm phiền bởi giọng nói the thé của người em út, Wonshik đã định cho Hyukie ăn một chiếc dép vào mồm nhưng cậu cũng không muốn phải ngồi uống trà ăn bánh với 'má Cha' thay nó đâu, cho nên cứ để phi vụ tàn sát này cho lần sau đi.
"Yo, hyung, anh có muốn ăn bánh không?"
"...Bánh cái phân ấy, chú mày không biết gõ cửa à?" Wonshik lườm cái người đang làm phiền họ với ánh mắt hình viên đạn hẳn có thể đâm thủng cả cái tường thành
"Ahh~ Ồ đừng quan tâm đến em, xin lỗi vì đã làm phiền 'thời gian' của hai người nhé! Chúc vui vẻ~" Sanghyuk lanh lợi giật giật chân mày trêu chọc rồi bước ra khỏi phòng và còn không quên khóa cửa.
"Thằng nhóc đó sẽ banh xác nhanh thôi!" Wonshik lầm bầm
"Ôi~ đừng quan tâm đến em ấy..." Jaehwan nói trong khi cười một cách ngây thơ.
"Mà giờ em mới nhớ. Hãy chơi một trò chơi đi~"
Jaehwan không mong chờ mọi chuyện sẽ đi theo hướng này, ngay tại đây, nhưng vẫn quyết định là sẽ diễn theo cậu vì anh ấy chỉ muốn bản thân (và cả cái mông của mình) được an ổn thôi...
"Một trò chơi?" Anh giả vờ lên cao giọng để nó nghe giống như một câu hỏi, tỏ ra dễ thương để Wonshik bỏ đi cái ý định đen tối, mà anh tin là cậu ấy đang có trong đầu
Wonshik gật đầu, bỗng dưng nở ra một nụ cười gợi dục
"Trò chơi 'không tạo ra tiếng động khi làm tình ở nơi công cộng' ha~"
.
.
Vâng...
Jaehwan đã phải chịu phạt vì trò đùa quái ác của mình. Khi toàn thân anh ê ẩm xen lẫn khoái cảm mỗi khi Wonshik di chuyển hông mạnh bạo triền miên trong gần một giờ đồng hồ. Họ quấn lấy nhau và đã đổi sang nhiều tư thế. Nhưng dường như Wonshik vẫn còn muốn anh ấy phải bị phạt thêm nữa.
"Ah ha- Wonshik ah-" Jaehwan thở hổn hển, cơ thể trở nên căng cứng và co bóp không ngừng khi anh ấy vừa mới xuất tinh ra bụng của mình "Dừng-Dừng lại.. chúng ta sẽ làm dây ra đệm mất"
"Anh không thể viện lý do đó với em được đâu, Jyani"
Cậu di chuyển thân dưới nhanh hơn, mỉm cười mãn nguyện trong khi ngắm nghía gương mặt ửng đỏ của chàng trai dễ thương trước mắt. Wonshik hôn lên làn da trắng mịn trên ngực Jaehwan, liếm mút hai bên núm vú giống như mọi khi, trêu chọc anh ấy một chút.
Jaehwan thở mạnh, phả ra hơi thở ấm áp tới nỗi chúng tụ thành từng đám khói nhỏ. Giống như có luồng điện chạy qua cả cơ thể khiến anh cong người lên, hai chân đang gác trên cơ vai săn chắc cũng trở nên bủn rủn.
"Heh... Dễ thương~" Wonshik hôn lên đôi môi đỏ mọng, dùng lưỡi lách qua khe hở và khám phá bên trong, cảm nhận vị ngọt ngào đặc trưng từ khoang miệng anh.
"Hah- Wonshik-" cả người anh run rẩy, tay ôm chặt lấy cổ của người đàn ông da ngăm đen, với những hình xăm và thân hình quyến rũ. Chân khẽ buông thõng sang hai bên, tì lên khuỷu tay cậu. Anh thở hắt ra bởi những cái húc mạnh mẽ từ dương vật căng cứng bên trong mình. Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng, chính tư thế vô tình này của mình lại khiến Wonshik nảy ra một suy nghĩ điên rồ
Wonshik ôm lấy eo của anh, một lần dứt khoát, nhấc bổng Jaehwan lên. Mạnh mẽ và khéo léo để dương vật không tuột ra ngoài.
"Ahhh-" Anh suýt nữa thì thét lên vì bất ngờ
"Khẽ thôi nào, Jaehwanie... Anh sẽ thua trò chơi đấy, và mọi người sẽ để ý đến chúng ta". Wonshik cười nhếch mép, cậu ấy thực sự thích trêu chọc, nhất là sau những gì anh vừa mới làm vào đúng sinh nhật của cậu, anh ấy cần phải trả giá. "Hay anh muốn em tiếp tục làm thế này trước mặt tất cả mọi người? Em sẽ không ngại đâu~"
Khuôn mặt ửng đỏ dễ thương của anh bị che đi một nửa bởi bàn tay thon dài đang giữ chặt khuôn miệng, cố gắng giữ cho những tiếng rên rỉ phát ra khẽ nhất có thể. Cậu bắt đầu nâng lên hạ xuống cánh tay của mình. Với tư thế mới lạ này, dường như "Jaehwan nhỏ" không thể phấn khích hơn, thành viên của anh ấy ngóc đầu lên, còn cửa mình siết chặt lấy dương vật của Wonshik. Cậu ấy bắt đầu thở khó khăn, di chuyển cơ thể bé nhỏ của anh theo lực tay mình, phần hông liên tục thúc lên thô bạo, tạo ra những tiếng 'bep bep' vang lên khe khẽ.
"Hah- Won-shik- ưm.. ư-"
Với tư thế này, Wonshik hiểu rằng cậu ấy có thể liên tục húc vào điểm nhạy cảm bên trong Jaehwan, và cảm thấy hài lòng với sức khoẻ của mình, thật sự nếu cần đến một giờ đòng hồ nữa để cả hai lên đỉnh, cậu vẫn có thể đáp ứng được.
Nhưng cơ thể của Jaehwan trở nên mềm nhũn, hoàn toàn yếu ớt như một con thỏ nhỏ trong vòng tay cậu. Có lẽ anh ấy đã đến giới hạn chịu đựng. Và cậu thì không hề muốn làm đau cục cưng bé bỏng của mình chút nào
"Nắm lấy dương vật của anh, Jaehwanie... chúng ta sẽ r- ra cùng nhau, được chứ?"
Jaehwan khẽ gật đầu, đã gần hai giờ trôi qua, cũng nên đến lúc kết thúc. Wonshik đâm thật nhanh và sâu hết cỡ vào bên trong, còn anh vuốt ve lên xuống thành viên của mình. Cơ thể anh run run trong sự sung sướng. Khoái cảm đến từ cả hai bộ phận khiến anh không thể ngừng rên rỉ. Những tiếng kêu đáng yêu ấy giống như rót mật vào tai của Wonshik.
"Anh ra-ra ahhh-"
Tinh trùng một lần nữa bắn ra tung toé xung quanh rốn anh. Hậu môn cũng co thắt mạnh mẽ lên dương vật của Wonshik, khiến cậu ấy bắn ra gần như ngay sau đó, bên trong Jaehwan. Cậu nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống mép giường, khẽ rút thành viên của mình ra, nhìn chằm chằm vào chất nhầy trắng đục đang trào ra ngoài, mỉm cười thích thú trong khi 'chú thỏ con' vẫn đang cố gắng lấy lại nhịn thở của mình.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ cho cả hai, Wonshik leo lên nằm bên cạnh và, một lần nữa, siết anh vào lòng
"Anh yêu em.. Chúc mừng sinh nhật, Kim Wonshik.."
Cậu khẽ mỉm cười và hôn lên môi anh thật ngọt ngào
"Hứa với em, đừng bao giờ rời xa em"
"Anh hứ-". Jaehwan chưa kịp nói hết câu
"Mà không, em sẽ không bao giờ để anh rời xa em" Wonshik không ôm anh ấy nữa mà nghiêng hẳn người sang, nhìn sâu vào đôi mắt nâu long lanh của chàng trai lớn tuổi "Em đã đặt chiếc Porsche Boxster từ tháng trước, và họ hẹn sẽ giao tới trong một hoặc hai ngày nữa"
"A~ Xe đó mắc lắm. Mà sao em lại mua nó... Không phải em thích Lamborghini Spyder hơn sao?"
"Nhưng anh đã nói anh thích nó hơn, không phải sao?" Đôi mắt Jaehwan mở to hết cỡ, không nói nên lời. Wonshik siết lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng cụng hai cái đầu sát vào nhau. "Tất cả những gì của em, sau này đều sẽ là của anh... vậy nên em sẽ thích hơn nếu như anh cảm thấy thích nó, phải không phu nhân Kim..."
"A..." Khuôn mặt anh đỏ ửng lên, cảm thấy ngại ngùng và hạnh phúc cùng một lúc. Lồng ngực đập thình thịch như muốn nổ tung. Anh không biết nên đáp lại như thế nào, và liệu đó có thực sự là một lời cầu hôn hay không...
"Heh- hằng ngày em sẽ đưa anh đi làm. Em sẽ bám dính lấy anh cho đến 60 năm nữa chúng ta chết vì tuổi già... nên anh cũng đừng mong thoát khỏi e-"
Jaehwan kéo cậu vào một nụ hôn ngọt ngào, họ cảm nhận nhịp thở của đối phương, giống như không bao giờ biết chán. Họ mỉm cười, cảm thấy ngập tràn hạnh phúc vì những thứ nhỏ nhặt nhất. Giống như, không thể nào buông bỏ. Sẵn sàng chấp nhận vì nhau mà hi sinh mà nuông chiều...
"Em sẽ chiều hư anh mất thôi, Wonshikie..."
---------------------------------
Okay~ lâu lắm mới ngoi lên 💓
1. Nửa phần đầu tui dịch từ fic ra (link cuối bài) và bịa toàn bộ từ đoạn "Một trò chơi" 21+ =)) Tui nghĩ các thím cũng giống tui đang đọc bị gãy cảm thấy ức chế vô cùng. Nên phần sau có lẽ không được mạch lạc lắm T.T
2. Fic không thuộc về N.I.P.P.L.E nhưng do thấy hợp quá nên nhồi vào =))
3. Ai nhận ra chiếc Porsche Boxster trắng xuất hiện trong này đã từng xuất hiện trong MV Nirvana của Ravi đồng thời lên sóng truyền hình 'Real men and women' của Ken hông ạ? Tui đã truy lùng tên con xe ý cho nó chân thật. Các thím hãy coi như đoạn kết là lý do tại sao có con xe đó đi ha~~~ Hãy để trí tưởng tượng bay xaaaa
Link truyện gốc: https://www.asianfanfics.com/story/view/1089255/1/tears-falling-like-today-vixx-ravi-ken-raven-raken-kenvi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top