Chương 45: Em Ăn Anh!
Nếu là bình thường, Tiền Trình khẳng định phủ nhận ngay lập tức, nhưng lúc này, sau khi uống hết mấy ly Cocktail có nồng độ cao, hiển nhiên cậu đã có chút say, nghe Nam Trác nói như vậy, chỉ ngẩn người im lặng không nói.
Cho đến hiện tại, Lạc Uyên xuất ngoại ròng rã mười hai năm, không một cuộc điện thoại, không có một lá thư, thậm chí cũng chẳng hề có một chút tin tức nào, cậu trả giá đại giới đau đớn thê thảm như vậy, vết sẹo năm đó lưu lại trên thân thể hiện giờ vẫn còn có thể thấy rõ ràng, hiện tại lần nữa gặp mặt, chẳng lẽ chỉ xứng làm người bạn giường?
Ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm ly rượu trước mắt, một lúc lâu sau, Tiền Trình mới khẽ nở nụ cười, cổ họng bị rượu mạnh đốt cháy giọng khàn khàn nói, "Lạc Uyên đó... Thực sự đáng ghét... Nếu như có một ngày tôi có thể đem anh ta giam lại, để trong mắt chỉ có mình tôi, chỉ có thể cười với mình tôi thì tốt rồi..."
Nam Trác đưa tay gọi nhân viên phục vụ, để hắn pha hai ly rượu, sau đó đặt ở trước mặt Tiền Trình.
Tiền Trình đắm chìm trong bầu không khí buồn bã của chính mình, Nam Trác đưa bao nhiêu rượu cậu đều nhận hết.
Chẳng bao lâu sau, rượu lên tới đầu, Tiền Trình đầu nặng chân nhẹ, thậm chí ngồi cũng ngồi không vững.
Nam Trác liếc nhìn Tiền Trình mạnh mẽ nốc rượu, lúc này đã say không biết gì nằm sấp ở trên quầy bar, "Em đến tìm tôi không phải là vì thương lượng biện pháp giải quyết sao? Tại sao vẫn chưa thương lượng mà đã uống say rồi..."
"..."
Tiền Trình nằm sấp ở trên quầy bar như cũ, đã tiến vào trạng thái say không còn biết gì, cũng không để ý Nam Trác, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Nam Trác ôm trán hơi đau đầu, thở dài, có chút bất đắc dĩ nói, "Được rồi, xem như lúc trước em từng giúp tôi lừa gạt Dương Kỳ vào tay, tôi đành giúp em giải quyết chuyện này vậy..."
Nói rồi, từ trong túi Triền Trình lấy điện thoại tư nhân của cậu ra, ấn trên màn hình tìm số điện thoại.
Rất nhanh, đầu dây bên kia đã kết nối, Nam Trác hắng giọng rồi nói, "Alo, xin chào ngài, xin hỏi ngài là người quen của chủ nhân số điện thoại này sao? Vị tiên sinh này ở quán bar của chúng tôi uống say, ngài có thể tới đón người trở về được không?"
Cúp điện thoại, Nam Trác lần nữa cất di động vào trong túi Tiền Trình, thuận tay vuốt lên mái tóc vừa xoăn vừa dài bông bông xù xù của cậu.
Tiền Trình vừa rồi đã uống sạch rượu ở quầy bar, nằm sấp trên bàn bắt đầu ngủ gật, cho dù bị Nam Trác sờ đầu, cũng đều không có một chút phản ứng.
Nam Trác thấy bộ dáng uống say của cậu không nhịn được cười cười, "Tuy rằng từ nhỏ em đã cùng tôi tranh đoạt Dương Kỳ, nhưng tôi vẫn hy vọng em có thể hạnh phúc..."
Sau đó, Nam Trác lại cùng bartender ở bên cạnh nói mấy câu, rồi đi tới ghế cách đó không xa ngồi xuống, nhấp từng ngụm rượu trong tay, chờ đợi người nào đó đến.
Chẳng bao lâu sau, cửa quán rượu lần nữa bị đẩy ra, người đàn ông cao lớn đẹp đẽ mang theo một thân gió lạnh ban đêm vội vàng đi đến, đi thẳng đến chỗ Tiền Trình đã say như chết trên quầy bar.
Bartender bên cạnh nhìn thấy hắn tới gần Tiền Trình, gấp gáp hỏi, "Ngài là người vừa rồi đã nghe điện thoại sao?"
"Đúng vậy." Lạc Uyên đưa tay kéo Tiền Trình, mới phát hiện cậu đã mơ mơ màng màng ngủ say, lông mày không khỏi nhíu chặt, "Sao một mình mà uống nhiều như vậy?"
"Thoạt nhìn vị tiên sinh này tâm trạng dường như không tốt, từ lúc đến vẫn luôn uống không ngừng, hơn nữa còn nói hạng mục gì đó xảy ra vấn đề, mình thật vô dụng, tôi nghe vậy nhưng không biết nên làm như nào... Chúng tôi thấy ngài ấy thực sự uống rất nhiều, khuyên cũng vô dụng, vẫn hung hăng uống, cho đến khi bất tỉnh nhân sự..."
Lạc Uyên thuận thế ngồi xuống bên cạnh, dùng ngón tay thon dài nhéo nhéo vành tai mềm mại của Tiền Trình, "Rõ ràng vừa uống liền say, còn học người ta mượn rượu giải sầu?"
"Ưm..." Bộ phận mẫn cảm bị kích thích, trong cơn say cơ thể Tiền Trình vô thức co rúm lại, muốn né tránh ngón tay trên vành tai.
Lạc Uyên khẽ cười một tiếng, không trêu chọc cậu nữa, từ trên ghế đứng dậy, hơi cúi người xuống, đưa tay ôm lấy eo Tiền Trình, dễ dàng ôm cậu từ trên ghế ôm lên, để cánh tay của cậu vòng qua cổ mình, bế ngang người đưa cậu rời đi.
Nam Trác ngồi trên ghế cách đó không xa nhìn thấy rõ ràng từng cử chỉ hành động của Lạc Uyên, chỗ hắn ẩn nấp tương đối kín đáo, tia sáng lại u ám, không nhìn kỹ sẽ rất ít người có thể phát hiện, nhưng không ngờ rằng lúc Lạc Uyên bế Tiền Trình Lạc đi tới cửa, lại đột nhiên dừng bước, quay người liếc mắt nhìn Nam Trác.
Nam Trác không nghĩ tới Lạc Uyên sẽ chú ý tới mình, không khỏi sững sờ, liền thấy khóe miệng Lạc Uyên khẽ cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt với hắn.
Cho đến khi Lạc Uyên quay người rời đi, lúc này Nam Trác mới hồi phục lại tinh thần, lắc đầu đầy ẩn ý, "Lạc Uyên này không phải là người đơn giản, mười Tiền Trình sợ là cũng không theo kịp tâm cơ của hắn... Cho nên cục cưng ngốc nhà mình sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn? Chết mẹ, nói mới nhớ, vừa rồi... Bây giờ đuổi theo liệu còn kịp không?"
Tiền Trình mơ màng bị Lạc Uyên bế lên xe, lúc trên xe còn nằm mơ một giấc mộng, trong mơ dường như quay trở lại thời trung học, bọn họ vẫn là học sinh vô ưu vô lự, không có suy nghĩ và tình cảm phức tạp của người trưởng thành, chỉ một lòng một dạ quý trọng người mình sở thích [sở hữu yêu thích]...
Bị Lạc Uyên ôm tới trên giường, lúc cởi quần áo, cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy Lạc Uyên đang cởi quần áo mình, Tiền Trình uống say đầu óc càng mơ hồ, "Ưm... Lạc Uyên... Em làm sao vậy?"
"Em uống say, tôi mang em trở về."
Lạc Uyên sờ lên khuôn mặt nóng bừng, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng, "Uống một chút liền say, có phải là chưa ăn cơm đã đi uống rượu rồi? Tôi gọi cháo có muốn ăn một chút hay không..."
Tiền Trình giống như mèo con dùng mặt nhỏ cọ xát tay Lạc Uyên, cảm nhận lòng bàn tay vuốt ve mặt của cậu, cảm giác cực kỳ thoải mái, mang theo giọng mũi ngọt ngào như sữa nói, "Không ăn..."
Đầu ngón tay Lạc Uyên vuốt ve gò má Tiền Trình, di chuyển xuống dưới, nựng lên cái cằm nhọn, cho đến hầu kết nho nhỏ hơi nhô ra trên cổ.
Sau khi uống say cơ thể hết sức mẫn cảm, chỉ một chút kích thích, Tiền Trình đã cảm thấy vị trí bị đụng vào tê tê dại dại, cảm giác nói không ra lời.
Vốn dĩ cậu chính là người thẳng thắn, từ trước đến nay vẫn luôn thuận theo dục vọng và cảm xúc của mình, bây giờ uống say một chút cảm giác xấu hổ cũng tan thành mây khói.
Đuôi lông mày Lạc Uyên khẽ nhướng, trong mắt mang theo ý cười, thấy Tiền Trình nằm ở trên giường, tóc có chút lộn xộn, bờ môi đỏ bừng, hốc mắt ẩm ướt.
Ánh mắt không khỏi tối sầm lại, "Vậy em muốn ăn cái gì?"
Tiền Trình cười, le lưỡi phấn nộn ra, liếm đôi môi mỏng của hắn, "Em ăn anh..." [U thắp nhang cho mài rồi, đi thanh thản con nhé=)]
Trán Lạc Uyên nổi gân xanh, khuôn mặt đẹp đẽ hoàn hảo vậy mà hiếm khi xuất hiện một vết nứt, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế điều gì đó, khi mở miệng giọng nói đã trở nên khàn khàn, "Lúc tỉnh táo em cũng có thể thẳng thắn như khi uống say thì tốt rồi..."
Đương nhiên, sau đó là trận làm tình nóng bỏng, hai người đàn ông trưởng thành, trẻ tuổi đầy sức sống, dường như tùy thời chờ đợi châm lửa, chỉ cần một tia lửa nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng cháy dữ dội.
Bờ môi Lạc Uyên mềm mại mà mạnh mẽ, kỹ thuật hôn thành thục, rất dễ dàng làm cho người ta trầm mê.
Tiền Chanh bị hôn đến mức mê man, bàn tay lớn của Lạc Uyên ở trên người cậu vuốt ve nhào nặn, chỉ cảm thấy thoải mái đến mức không chịu được.
Bị Lạc Uyên dùng tay làm một lần, thủ đoạn trêu chọc cao siêu quả thực sướng chết đi sống lại.
Sau khi lên đỉnh, cảm giác mệt mỏi kéo theo mà đến, suy nghĩ của Tiền Trình bắt đầu tan rã, hai mắt nhắm lại giống như đang ngủ, hưởng thụ ngón tay Lạc Uyên tiếp tục vuốt ve trên bắp đùi mẫn cảm, không tự chủ được co chân lên, cảm nhận đầu ngón tay Lạc Uyên chậm rãi tiến vào trong miệng huyệt, ôm lấy bờ vai rắn chắc của anh...
P/s: chụych nhiều thế, dm=)) chịch miết thôi, mẹ edit khổ lắm các con
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top