Chương 35: Phong Thủy Luân Chuyển


Hiện tại Tiền Trình không có tâm tư dông dài cùng Nam Trác, "Hôm nay tôi tới bái phỏng vị quan viên chính phủ mới tới, nhưng không ngờ rằng vô tình đụng phải Lạc Uyên, anh ta không phải cũng là công chức chính phủ vừa từ nơi khác điều tới hay sao, không có việc gì tôi liền cùng anh ta nói chuyện phiếm mấy câu, lại phát hiện phòng làm việc của anh ta vậy mà cùng một tầng với Trương thị trưởng..."

Tiền Trình cố gắng phủ nhận suy nghĩ đáng sợ trong lòng mình, "Xem ra, anh ta là thư ký của một vị lãnh đạo nào đó, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ giống như đang ở trong văn phòng của chính mình, anh nói xem có buồn cười hay không... Ha ha..."

"Trình Trình, em có phải hiểu lầm gì rồi hay không," Nam Trác không nhịn được đánh gãy lời Tiền Trình, "Lạc Uyên chính là quan viên chính phủ mới tới đó..."

Đột nhiên không khí trở nên yên tĩnh đến mấy giây.

"Ha..." Tiền Trình vội vàng gượng cười một tiếng, "Anh nói gì cơ lặp lại lần nữa, vừa rồi tín hiệu không tốt không có nghe rõ."

"Trình Trình, tôi biết là khả năng em không thể tiếp nhận hiện thực này... Nhưng tình hình chính là như vậy, em đừng nhìn thấy Lạc Uyên trẻ tuổi, nhưng hắn đã là thứ trưởng rồi, hơn nữa còn là từ thủ đô điều lệnh xuống, nghiêm chỉnh mà nói để so cấp bậc với thị trưởng của thành phố chúng ta thì còn cao hơn, cho nên mặc dù lúc đi học em cùng hắn náo loạn đến mức không vui, nhưng tuyệt đối không được trêu chọc hắn, nếu không hậu quả cũng không phải là nghiêm trọng bình thường đâu."

"..."

Tiền Trình ở đầu dây bên kia chìm vào im lặng.

Ăn Lol thật rồi!

Vẻ mặt muốn bao nhiêu hài hước thì có bấy nhiêu.

Nam Trác đột nhiên có dự cảm xấu, mắt trái giật liên tục, "Em đừng nói với tôi là em trêu chọc hắn rồi nhé."

"..."

Tiền Trình tiếp tục giữ im lặng.

Cũng không có gì đâu, chỉ là ngủ cùng nhau một đêm mà thôi!

Nam Trác có chút đổ mồ hôi lạnh, "Hẳn là không đến mức đi..."

"Hôm đó tôi đi họp lớp," Dừng một chút, lúc này Tiền Trình mới gian nan nói tiếp, "Tôi uống say, ngủ cùng anh ta..."

Nam Trác ở đầu dây bên kia điện thoại dường như cũng không có gì là đặc biệt kinh ngạc, im lặng hai giây, đột nhiên kích động nói một câu, "Đây là chuyện tốt! Trình Trình em lợi hại, vậy mà lại câu dẫn được Lạc Uyên, em không biết, có bao nhiêu người muốn dùng phương pháp này nịnh bợ hắn mà vẫn chẳng thể hạ thủ được, không ngờ tới cư nhiên để em chiếm được tiên cơ."

Đệt mẹ!

Tiền Trình thực sự rất muốn chui qua điện thoại để bịt cái miệng nhiều lời của Nam Trác lại.

Nhưng không ngờ Nam Trác vẫn tiếp tục nói, "Đây gọi là lưng tựa cây to hóng gió mát, trong chính phủ phe cánh của Lạc Uyên rất mạnh, có hắn cho em dựa, sau này sợ là ai thấy em cũng đều phải cho em ba phần mặt mũi, tương lai tập đoàn Tiền thị xem như là một mảnh huy hoàng."

Tiền Trình vốn dĩ không nghĩ rằng Nam Trác sẽ nói như vậy, đứng trước quyền lợi to lớn, quả nhiên ranh giới cuối cùng của một người có thể liên tục bị hạ xuống, có chút ủ rũ nói, "Nếu như lời anh nói thì tốt rồi..."

Quả thực muốn khóc lắm rồi!

Nam Trác nghe ra bên trong lời nói của cậu dường như còn có ý tứ gì khác, "Chẳng lẽ còn có chuyện gì khác hay sao?"

Tiền Trình giọng điệu muốn khóc nhưng không khóc được, "Ai có thể nghĩ tới việc anh ta còn trẻ như vậy mà đã có thể ngồi lên chức vị kia... Lúc đi họp lớp anh ta cũng chỉ nói mình làm việc ở chính phủ, tất cả mọi người đều cho là anh ta chỉ là một công chức bình thường... Đương nhiên, em cũng cho rằng như vậy..."

"Em là đồ đần sao? Không phải là em không biết, người như Lạc Uyên, khi ấy ở trường học hắn đã xuất sắc như nào? Lấy điều kiện và thành tích của hắn, cho dù lúc trước không có con đường tắt là Tiền gia thì chỉ cần hắn muốn, mọi thứ cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi."

Đương nhiên là Tiền Trình hiểu rõ Lạc Uyên, nói tới cũng cảm thấy kỳ lạ, cậu tung hoàng ở trên thương trường hô mưa gọi gió, xem như hạng mục hơn trăm triệu cậu cũng có thể tỉnh táo phân tích để đưa ra phán đoán chính xác nhất, nhưng bất cứ chuyện gì mà liên quan đến Lạc Uyên, là trí thông minh của cậu liền trở về số âm, đầy đầu đều là người này, vốn dĩ không có chỗ trống để suy xét đến vấn đề khác.

Lại nghe thấy Nam Trác ở trong điện thoại tiếp tục nói, "Em đừng quên năm đó là đại học H chiêu mộ hắn, đó là đại học danh tiếng số một số hai quốc tế, hơn nữa hắn giành được chính là học bổng toàn phần, loại hạng mục này sợ là trên toàn thế giới cũng không có mấy người, thân phận như vậy, sau khi ra trường sao có thể chỉ là một công chức bình thường?"

Càng nói càng cảm thấy không đúng, "Không đúng, mấy thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là sau khi em cho rằng hắn chỉ là một công chức bình thường rồi sau đó em đã làm gì?"

Do dự chỉ chốc lát, lúc này Tiền Trình mới hàm hồ nói, "Không phải đã nói rồi sao? Tôi uống say, ngủ cùng hắn... Vì để mình không cảm thấy quá khó chịu cho nên... Cho nên... Ừm... Tôi liền giả vờ hiểu lầm hắn là MB... Còn trả tiền chơi gái cho hắn, thuận tiện còn nói móc hắn mấy câu..."

Trong lúc khiếp sợ giọng của Nam Trác không tự chủ được cao lên quãng tám, "Việc như vậy mà em cũng có thể làm ra được? !"

Tiền Trình phải gọi là cực kỳ ủy khuất, ở trước mặt Nam Trác cũng không có gì phải lo lắng, "Anh cũng biết rõ ân oán lúc trước giữa tôi và anh ta mà, vốn dĩ lúc đầu dự định đi họp lớp là để mạnh mẽ diễu võ giương oai ở trước mặt anh ta một phen, kết quả là uống say, không làm được gì thì thôi đi, còn bị anh ta đè một đêm, lúc tỉnh dậy chân đều không khép lại được, anh nói xem đã bao giờ tôi bị mất mặt như vậy?"

"Hắn ta dũng mãnh dữ vậy sao?" Giọng điệu trầm trồ của Nam Trác truyền đến.

Tiền Trình: "..."

Anh có phải nghe nhầm trọng điểm rồi hay không?

"Này, em đang ở bên cạnh Lạc Uyên à?" Nam Trác lại mở miệng.

"Ừm..." Tiền Trình rầu rĩ đáp lời.

"Nếu không... Em cởi sạch ra đi, sau đó câu hắn lên giường, trước hết làm một nháy... Vẫn chưa xong, lại lần nữa đè ra làm thêm mấy nháy..."

"Nam Trác, anh..." Giọng của Tiền Trình cũng run lên rồi, mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi vì chủ ý rách nát của tên anh họ.

"Haiz..." Nam Trác bất đắc dĩ thở dài, "Em không muốn câu dẫn hắn, vậy thì giải thích thật tốt với hắn rồi xin lỗi thử xem, xem hắn có thể đại nhân đại lượng mà tha thứ cho em hay không..."

"Xem chừng rất khó..." Tiền Trình khóc không ra nước mắt, cũng không biết mình tạo cái nghiệp gì, cứ đụng phải Lạc Uyên nơi này là bị ngã sấp mặt, "Vừa rồi lúc tôi nhìn thấy anh ta, tôi còn móc mỉa anh ta một phen... Nói công việc của anh ta tồi tàn, kiếm được ít tiền đến mức thậm chí không đủ tiền mua nổi ô tô... Còn đề nghị anh ta làm chạy việc vặt cho tôi..."

"..." Nam Trác im lặng mấy giây, Tiền Trình còn cho rằng là do sóng điện thoại không tốt, cậu đột nhiên lại mở miệng, nghiêm túc nói, "Hiện tại trở về đem Tiền thị bán đi, có lẽ còn có thể bán được giá tốt, cầm tiền rồi đợi sóng gió qua đi vẫn có thể Đông Sơn tái khởi [đợi thời trở lại], nếu không đợi đến khi Lạc Uyên ra tay, bắt đầu tận lực nhằm vào Tiền thị, đến lúc đó sợ là nói gì đều đã muộn..."

"Đệt mẹ!!" Lúc này là Nam Trác, rất muốn lập tức chui qua điện thoại để táng cho thằng em họ ngu ngốc của mình mấy phát.

Tiền Trình biết lời Nam Trác lúc trước nói không phải là lời giật gân, Tiền thị là xí nghiệp lớn số một số hai, đương nhiên mấy doanh nghiệp như vậy đều muốn được chính phủ che chở, nếu không chiếm được sự duy trì của chính phủ, khi đó sự phát triển trong tương lai của Tiền thị sẽ rất gian nan.

Mà Lạc Uyên từ thủ đô điều động đến, lại là chức vị như vậy, đến thị trưởng cũng phải cho anh ba phần mặt mũi, nếu như anh thật sự muốn nhằm vào Tiền thị, vậy thì khó nói rồi...

Gọi điện cho Nam Trác một lúc lâu, đợi đến khi Tiền Trình cúp điện thoại, điều chỉnh tốt cảm xúc, lần nữa đẩy cửa đi vào văn phòng của Lạc Uyên, Lạc Uyên đang cúi đầu xem xét văn kiện thư ký mang tới.

Nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, biểu lộ bình tĩnh, dáng vẻ không có một chút khoe khoang đắc ý nào, "Em đợi một chút, tôi ký xong mấy văn kiện này đã."

"Không sao, không vội, ngài từ từ ký..."

Tiền Trình miễn cưỡng cười, bộ dáng phải gọi là cực kỳ khó coi, sau khi ra ngoài một chuyến trở về xưng hô cũng đều thay đổi, đứng ngồi không yên, im lặng ngồi ở một bên trên ghế sa lon, không được tự nhiên muốn chết, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào mới tốt.

Phong thủy luân chuyển, trước đó ở trước mặt Lạc Uyên có bao diễu võ giương oai, hiện tại đối diện liền có bấy nhiêu luống cuống bất an, thật sự là tự gây nghiệt thì không thể sống.

Rất nhanh, Lạc Uyên đã ký xong văn kiện, thư ký tiếp nhận văn kiện liền rời đi, cũng không quên thuận tiện đem cửa phòng đóng lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lạc Uyên từ trên ghế làm việc đứng dậy, Tiền Trình không tự chủ được kéo căng cơ thể, vội vàng cũng từ trên ghế sô pha đứng lên.

Lạc Uyên đi đến bàn trà đối diện ngồi xuống, rót cho Tiền Trình một chén trà, "Ngồi đi."

Lúc này, Tiền Trình lúc này mới ngoan ngoãn ngồi xuống, thần thái câu thúc [hành vi hạn chế], không còn một chút bộ dáng đắc ý dào dạt bễ nghễ chúng sinh vừa rồi.

Nhìn thấy Lạc Uyên thần thái tự nhiên châm trà cho mình, Tiền Trình nở nụ cười mất tự nhiên, "Lạc Uyên... Không, Lạc bộ trưởng... Ngài khách khí quá rồi..."

Lạc Uyên ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp sau tròng kính nhìn cậu một cái, "Gọi tôi Lạc Uyên."

"Được, Lạc Uyên..."

Tiền Trình vội vàng phản ứng, thấy Lạc Uyên đem chén trà đưa cho cậu, hai tay vội vàng đưa ra tiếp nhận, đầu ngón tay chạm vào nhau, Tiền Trình chỉ cảm thấy có dòng điện vọt qua, bàn tay run lên vì kinh ngạc, nước trà vẩy một chút ra ngoài, nóng đến mức cậu hít một ngụm khí, vội vàng rút khăn tay ra lau, trên mu bàn tay vẫn là đỏ một mảnh.

"Em không sao chứ?"

"Không có việc gì..." Tiền Chanh ngại ngùng cười, trong lòng là tư vị gì cũng không nói nên lời.

Không phải là cậu không biết, sau khi mình nhìn thấy Lạc Uyên, đã cư xử như nào ở trước mặt anh, cao ngạo, tự đại, mỗi giờ mỗi khắc khoe giàu khoe cảm giác ưu việt, cậu vốn dĩ không phải là người như vậy, ở độ tuổi này, nên trải đều đã trải, từ lâu cậu đã trưởng thành trở nên lễ độ và khiêm tốn.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy Lạc Uyên, cậu dường như không phải là mình nữa, biết tin Lạc Uyên trở về cậu ròng rã một đêm không ngủ được, mặc dù vẫn luôn miệng nói từ lâu đã quên anh rồi, nhưng nỗi đau thực sự có thể dễ dàng chữa lành như vậy sao?

Cậu sợ rằng cả một đời cũng sẽ không thể quên được người đã lưu lại dấu vết sâu đậm lên cả thể xác và tâm trí mình...

Tiền Trình che bàn tay bị bỏng của mình, cảm thấy tủi thân, cổ tay đột nhiên bị tóm lấy, lúc lấy lại tinh thần, tay đã bị Lạc Uyên kéo về phía trước mặt anh.

Vô thức muốn rụt tay về, lại phát hiện bị nắm thật chặt.

Một giây sau, vị trí mu bàn tay bị nước trà làm phỏng được bôi lên một loại thuốc mỡ lành lạnh nào đó.

"Đây là thuốc mỡ thảo dược, trước đó tôi đi công tác ở Vân Nam, lúc trở về thì mang theo, rất hữu ích đối với việc trị phỏng, muỗi đốt, có rất nhiều tác dụng."

Tiền Trình nhìn thấy Lạc Uyên cúi đầu cẩn thận bôi thuốc cho mình, ngón trỏ dính đầy thuốc mỡ vuốt ve trên mu bàn tay khiến cậu lập tức đỏ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hahau