Chương 33: Hương Vị Không Tệ
Thực sự là thể lực của người nào đó vẫn biến thái như vậy, lăn qua lộn lại vất vả suốt một đêm, khiến cả thể xác lẫn tinh thần của cậu đều kiệt quệ, eo đau chân run, về đến nhà cũng không kịp tắm rửa mà đã lăn lên giường ngủ thiếp đi.
Không ngờ cậu ngủ say như vậy, thậm chí không nghe thấy điện thoại gọi đến của thư ký.
Mạ nó!
Lúc trước, chỉ thấy càng lâu càng SƯỚNG!
Hiện tại, không nhịn được mà cảm thấy SẮP SƯỚNG CHẾT!
Cậu đỡ eo khó khăn bò dậy khỏi giường, xoa xoa thái dương đau nhức, không nhịn được cắt ngang lời than thở ai oán của thư ký ở đầu dây bên kia: “Nói với Mạnh tổng, tôi bận việc đột xuất, không thể tham dự cuộc họp, đợi khi xong việc tôi sẽ đích thân đến công ty của bọn họ xin lỗi anh ta."
Sau khi cúp điện thoại, Tiền Trình chậm rãi rời khỏi giường, hai chân vẫn có chút run rẩy, lúc đứng trên mặt đất cảm giác giống như đang đứng trên bông.
Cúi lưng vịn vào tường, chậm rãi bước vào phòng tắm, trước đó người làm đã chuẩn bị nước nóng từ lâu, khắp phòng đều là hơi nước, bốc sương trắng, nhiệt độ nước vừa phải, lúc ngồi vào trong bồn, cậu không khỏi thoải mái thở dài một hơi.
Dựa đầu vào thành bồn tắm, toàn thân ngâm trong nước ấm, đau đớn trên cơ thể cũng thuyên giảm một chút.
Bất tri bất giác, đầu óc không tự chủ được lại nhớ đến chuyện quá khứ hơn chục năm trước.
Cũng rất nhiều năm, cậu không còn mơ về quãng thời gian niên thiếu khi đó, vốn cho rằng ký ức đau buồn kia đã bị cậu lãng quên từ lâu, nhưng không ngờ một khi nhớ lại, cho dù là chi tiết nhỏ nhất cũng có thể nhớ đến rõ ràng như vậy...
Quả nhiên đều là lỗi của người đàn ông đó, rõ ràng đã biến mất khỏi thế giới của cậu hơn mười năm, tại sao bây giờ anh lại đột nhiên xuất hiện, vẫn đẹp trai như vậy, vô cùng nổi bật...
Tệ nhất là bản thân không kiềm chế được, vừa gặp lại đã lên giường với người ta, hơn nữa còn bị chịch đến mức suýt chết vì kiệt sức.
May mắn là đầu óc vẫn nhanh nhẹn, vào thời khắc quan trọng vẫn có thể lấy lại được một chút danh dự, cho nên có bị người ta ngủ thì cũng không đến nỗi quá xấu hổ.
Nghĩ đến vẻ mặt cau mày bối rối của Lạc Uyên khi nhìn thấy tiền "chơi gái" mà sáng nay cậu đặt lên bàn, chỉ cảm thấy cực kỳ hài lòng. [Sau này nó dùng đúng số tiền đó chụych mài chết con ạ=))]
Cậu không còn là Tiền Trình ngây ngốc không hiểu biết gì của năm đó nữa, hiện giờ cậu là chủ tịch của tập đoàn Tiền thị, là nhân vật số một số hai của thành M, có rất nhiều người muốn tranh giành chỉ để nịnh nọt cậu, ngược lại là Lạc Uyên vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường, làm công ăn lương, với mức lương cố định, làm một công việc mà cả đời này anh ta cũng sẽ không bao giờ có thể thăng tiến được.
Có lẽ Lạc Uyên biết rõ khoảng cách giữa hai người họ không chỉ là một chút, nên trong lần gặp mặt này, anh ta đã cố ý tiếp cận cậu, muốn nối lại mối quan hệ ngày xưa, nếu không thì có ai lại tốt bụng đến mức ân cần chăm sóc một người say rượu như vậy, hơn nữa còn đến khách sạn thuê phòng, thậm chí còn ngủ chung một cái giường, đó chẳng phải là hành động câu dẫn trắng trợn sao?
Đương nhiên, định lực của cậu quả thực không tốt nên mới dễ dàng bị dụ lên giường như vậy, nhưng cũng không thể trách cậu được, ai có thể bình tĩnh trước sắc đẹp?
Chẳng qua bản thân sẽ không dễ dàng bị người đàn ông này lừa nữa.
Sở dĩ, vì thấy kỹ năng trên giường của anh ta vẫn tốt như trước, cho nên nếu như anh ta đến trước mặt cậu, rưng rưng nước mắt chủ động nhận sai nói rằng bản thân đã rất hối hận về việc làm của năm đó, đồng thời cầu xin sự tha thứ từ cậu, có lẽ cậu có thể cân nhắc cho anh ta một cơ hội...
Nếu làm tốt, cậu tự nhiên sẽ không keo kiệt với anh ta, tặng một ít phần thưởng cho anh ta, đủ để anh ta không cần phải làm việc, dù sao cậu cũng có rất nhiều tiền và người đàn ông này lại thích tiền như vậy, thậm chí vì tiền anh ta có thể làm bất cứ điều gì...
Sau khi nghỉ ngơi một ngày một đêm, Tiền Trình đã lấy lại tinh thần và hồi phục năng lượng như cũ.
Sáng sớm hôm sau, cậu ăn mặc chỉnh tề đến công ty, như thường lệ, thư ký Lý vụng về lấy một xấp văn kiện yêu cầu cậu ký.
Tiền Trình ký tên, thuận miệng hỏi: “Hôm trước an bài việc cho cậu và Phó chủ tịch Trần đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Chưa…”
“Sao cơ?” Tiền Trình ngừng ký, ngẩng đầu nhìn thư ký trước mặt, "Vẫn chưa?"
Khuôn mặt nho nhỏ của thư ký Lý có chút xấu hổ, cẩn thận nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tiền Trình, "Tiền tổng, tôi và Phó tổng Trần đã đến thăm hỏi rất nhiều lần, nhưng người ta đều dùng đủ lý do để trốn tránh... Chúng tôi thậm chí còn chưa từng nhìn thấy mặt của vị lãnh đạo đó..."
Tiền Trình tức đến mức suýt đánh rơi bút, "Nếu như vị lãnh đạo đó thực sự dễ gặp như vậy, tôi còn cần sắp xếp để cậu và Phó tổng Trần đích thân đến đó sao? Không phải là cậu không biết anh ta có ý nghĩa gì đối với Tập đoàn Tiền thị của chúng ta! Quy mô tập đoàn Tiền thị của chúng ta lớn như vậy, sao có thể không thiết lập mối quan hệ tốt với các nhà lãnh đạo trong chính phủ được?"
Hiển nhiên, Thư ký Lý biết rõ Tiền Trình rất tức giận, vừa định mở miệng giải thích, lại bị Tiền Trình đứng dậy cắt ngang: "Được rồi, cậu đừng biện hộ nữa, mệt cho tôi đến lúc này mà vẫn còn tin tưởng mấy người có thể tự giải quyết."
Nhìn thấy Tiền Trình đang định rời đi, thư ký Lý không nhịn được hỏi: "Tiền tổng, ngài đi đâu vậy?"
"Tôi đi đâu? Tôi còn có thể đi đâu nữa? Đương nhiên là đích thân đi gặp vị lãnh đạo lớn kia rồi!" Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của thư ký Lý, Tiền Trình tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Bây giờ anh muốn đi à? Nhưng lát nữa sẽ có cuộc họp..."
Tiền Trình rốt cuộc không nhịn được nữa, giơ tay vỗ mạnh vào cái trán bóng loáng của Thư ký Lý, nếu không phải nhìn thấy cậu ta có khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, có lẽ vừa rồi không nên dùng tay, mà thay vào phải là cục gạch.
"Thư ký Lý à thư ký Lý, cậu theo tôi lâu như vậy rồi mà sao vẫn không thông minh ra được vậy? Rốt cuộc là cuộc họp hay tương lai của Tiền thị quan trọng hơn? Cậu nói, nếu công ty đối thủ của chúng ta dẫn đầu thiết lập mối quan hệ tốt với vị lãnh đạo kia, vậy thì chúng ta sẽ không còn nhận được sự hỗ trợ của chính phủ nữa, như vậy liệu tương lai sau này Tiền thị còn có chỗ đứng không?"
Liếc nhìn thư ký đầu gỗ một ánh mắt, liền cầm chìa khóa xe rời khỏi văn phòng.
Lúc lái xe đến cổng chính của tòa nhà chính phủ, vừa vặn cũng đến giờ làm việc, nhìn thấy nhân viên văn phòng chậm rãi đi về phía cổng chính, Tiền Trình vẫn là có chút ghen tị.
Tuy rằng mỗi năm bọn họ không kiếm được nhiều tiền, nhưng đơn giản là cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, cũng không gặp phải bất kỳ áp lực nào, không giống như cậu vì công ty mà chạy trước chạy sau, chỉ vì một cái hợp đồng, liền bồi khách hàng uống rượu đến khi ói mửa, thậm chí thức đêm cũng là chuyện thường tình…
Cũng chẳng ngạc nhiên khi mấy cô gái không tham tiền lại thích tìm những người đàn ông có công việc ổn định, thu nhập tương đối, nhưng có nhiều thời gian chăm sóc gia đình hơn là so với việc tìm mấy người đàn ông bận rộn đến mức mỗi tháng không thể về nhà được mấy lần.
Cho nên, những người như Lạc Uyên, mặc dù điều kiện gia đình không tốt nhưng vẫn rất được hoan nghênh...
Gần như có thể nghĩ ra được, sau khi chuyển tới đơn vị mới, có lẽ tất cả phụ nữ trong đơn vị chắc chắn đều nhìn anh ta bằng ánh mắt phát sáng như đèn pha.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiền Trình cảm thấy vô cùng không vui, kiểu đàn ông có thể làm bất cứ điều gì vì tiền, khiếm khuyết về mặt đạo đức, cho dù thoạt nhìn dáng vẻ rất ưu tú, công việc ổn định, thì cũng xứng đáng bị cô độc đến già.
Không biết có phải là oán hận trong đầu Tiền Trình đối với Lạc Uyên quá mạnh mẽ hay không, mà khi xe dừng lại, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Lạc Uyên đang từ phía sau đạp xe đi đến.
Tiền Trình vốn dĩ không có một chút tinh thần, nhưng khi nhìn thấy Lạc Uyên ở nơi làm việc, cậu lập tức trở nên hưng phấn, như được bơm một ngụm máu gá, "Ồ, thật trùng hợp, đàn anh!"
Vừa nói, vừa không quên nhìn anh từ trên xuống dưới, trên người anh đang mặc một bộ vest đơn giản, bên trong là một chiếc áo phông trắng, rõ ràng là chất liệu bình thường, nhưng mặc trên thân hình cao lớn của Lạc Uyên thoạt nhìn giống như được may đo riêng cho mình anh vậy, vừa vặn lại bắt mắt.
Vì đi xe đạp nên tóc anh bị gió thổi hơi rối, anh vẫn đeo chiếc kính gọng mỏng màu vàng giống như lần trước gặp mặt, thật kỳ lạ, khi Lạc Uyên còn là một thiếu niên, tuy rằng đẹp trai nhưng gần như phần lớn anh đều mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng và xa cách, nhưng bây giờ đeo kính, Lạc Uyên lại càng khiến người ta cảm thấy dịu dàng và tao nhã, đôi mắt hổ phách sau tròng kính giống như lưu ly, sâu thẳm xinh đẹp, lúc nhìn chăm chú vào người đối diện, có cảm giác uống nhầm một ánh mắt say cả ngàn năm.
Không tự chủ được lại nghĩ đến cái đêm lửa nóng đó ở khách sạn, người đàn ông vừa tháo kính diện mạo liền thay đổi hoàn toàn, vô cùng dũng mãnh, thân hình trần trụi không nói nên lời.
Không giống với dáng người cao gầy điển hình của thanh thiếu niên hơn mười năm trước, Lạc Uyên giờ đây cao lớn cường tráng, cơ bắp rõ ràng tinh tế, đặc biệt là cơ ngực và cơ bụng tám múi săn chắc, tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên là cao lớn và mạnh mẽ.
Vẫn nhớ lúc anh ôm cậu vào lòng, thắt lưng đưa đẩy từ dưới lên trên, cậu không chịu được chỉ có thể cắn chặt vào cơ bắp trên vai anh, vừa cứng rắn vừa dẻo dai, hương vị không tệ...
Quan trọng là ngon hơn mình!
Nghĩ đến đây, Tiền Trình đột nhiên có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Tại sao bao năm chỉ có cậu là không hề thay đổi mà người bên cạnh, trên người ai nấy đều tràn đầy hương vị nam nhân như vậy?
Lạc Uyên dừng xe lại, mỉm cười nhìn Tiền Trình bên đường, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao em lại ở đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top