Chương 22: Tự Mình Gây Tội


Tiền Trình nheo mắt nhìn chằm chằm vóc dáng cường tráng của Lạc Uyên dưới bộ đồng phục học sinh, "Hai chúng ta hỏi nhau một câu, em đáp đúng anh cởi một chiếc áo hay quần, anh đáp đúng em sẽ tự cởi một thứ bất kỳ trên người."

Lông mày đẹp của Lạc Uyên không khỏi co giật một lúc lâu mới nói: "Hạ lưu, không chơi."

"Chơi đi, chơi đi..." Nhìn dáng vẻ Lạc Uyên càng nghiêm túc, Tiền Trình càng muốn trêu chọc anh.

Lạc Uyên cực kỳ tự tin, "Tôi đang nghĩ cho em, em chắc chắn sẽ thua."

"Nếu anh thực sự nghĩ cho em, vậy mau chơi với em đi, anh có thể ra đề toán cấp hai... không, toán tiểu học, ra đề toán tiểu học là được rồi...” Tiền Trình bắt đầu kéo tay áo Lạc Uyên, lại giở chiêu làm nũng như thường lệ.

"Em đây là gian lận." Nhìn Tiền Trình như vậy, Lạc Uyên cảm thấy có chút bất lực.

"Dù sao thì cũng không có việc gì làm nên chơi thôi... Chơi đi mà... Hiếm khi em có hứng thú với việc học."

Chỉ vừa nghĩ đến cơ thể cao gầy, đầy cơ bắp khỏe mạnh và hấp dẫn của Lạc Uyên, Tiền Trình không nhịn được mà chảy nước miếng.

"Lúc đầu, vốn kiến thức cơ bản của em không tốt, nếu anh muốn dạy kèm cho em thì anh nên bắt đầu dạy từ chương trình tiểu học, bằng không, đối với mấy đề toán biến thái ở trường trung học, cho dù mỗi ngày anh có thể dạy kèm em ba mươi tiếng thì em có nghe cũng nghe không hiểu."

Tiền Trình đã cố gắng hết sức để rót canh mê hồn cho Lạc Uyên, Lạc Uyên không còn cách nào khác, chỉ đành phải đồng ý.

Mặt Tiền Trình đỏ lên vì hưng phấn và vui mừng, nhưng trạng thái đỏ mặt và tim đập thình thịch này chỉ kéo dài trong năm phút.

Năm phút sau, Tiền Trình buồn bực nhìn câu hỏi Lạc Uyên đặt ra cho mình: "Đây, đây là gì vậy? Đây là đề luyện thi của học sinh tiểu học? Không thể nào... Tại sao em nhìn một chút cũng không hiểu... "

Nhìn thấy Lạc Uyên cúi đầu tập trung giải đề, Tiền Trình có chút hối hận, vừa rồi khi cậu ra đề thì không hề nương tình một chút nào, thậm chí còn hỏi anh những câu hỏi siêu khó trong sách toán nâng cao, nhưng rất nhanh chỉ thấy anh bắt đầu trả lời từng câu mà chẳng hề cau mày.

Ngược lại, cậu không biết phải làm gì khi đối mặt với mấy bài toán tiểu học trước mặt.

Hai người trao đổi đáp án, đợi đến khi Tiền Trình cau mày mới trả lời xong câu đầu tiên, nhưng Lạc Uyên gần như không chỉ làm xong mà thậm chí chuẩn bị ra đề tiếp theo cho cậu.

Tiền Trình nhận lấy đáp án, cẩn thận kiểm tra. "Đệt... Anh vậy mà đáp đúng hết..."

Lạc Uyên liếc nhìn Tiền Trình rồi đưa tay lên niết má cậu. "Không được nói lời thô tục..."

Sau đó, hắn cúi đầu thuận tiện gạch chéo câu hỏi đầu tiên mà Tiền Trình đã cố gắng rất nhiều mới trả lời được. "Đề của năm bốn tiểu học mà em cũng không giải được... Cởi đi."

“Em, đây chỉ là tai nạn… câu hỏi tiếp theo nhất định sẽ đúng…”

“Ừm, cởi đi.” Đôi mắt màu hổ phách của Lạc Uyên tràn đầy hưng phấn nhìn chằm chằm cậu.

Khóe miệng của Tiền Trình không tự chủ được co giật một cái, rõ ràng lúc đầu có vẻ không cam tâm tình nguyện, nhưng tại sao bây giờ thoạt nhìn anh còn nhiệt tình hơn cậu?

Không còn cách nào khác, dám cược dám thua, câu hỏi vừa rồi chỉ là bất cẩn mà thôi, Tiền Trình cởi vớ, bĩu môi nói với Lạc Uyên, “Câu hỏi tiếp theo, em sẽ không nương tay với anh đâu."

Nhưng không ngờ rằng, câu hỏi tiếp theo lần nữa Tiền Trình lại thua.

Tiền Trình đi chân trần không thể bình tĩnh được nữa, nếu lại cởi, cậu sẽ phải cởi quần áo ra.

Cậu nhìn Lạc Uyên vẻ mặt đắc ý nói: "Anh đợi một chút, em ra ngoài gọi điện thoại.”

“Alo, cô ơi, em là Tiền Trình… Cô có thể giúp em tìm một số đề toán cấp ba khó nhất được không? Em muốn tìm hiểu chuyên sâu... Em không có uống say... Em không đùa đâu, em thực sự muốn tìm câu hỏi... Vâng, vâng, vậy nhờ cô gửi vào WeChat cho em..."

Hai phút sau, Tiền Trình tự tin trở lại phòng.

Ngay lập tức, cậu trở nên tự tin hơn hẳn, không hề khoe khoang, đây là mấy đề luyện toán mà giáo viên gửi cho cậu, chắc chắn độ khó cực cao, vì cậu nhìn mà chẳng hiểu một chút gì.

Dường như cậu đã nhìn thấy hình ảnh Lạc Uyên toàn thân trần trụi đang vẫy tay với mình.

Tiền Trình không nhịn được chảy nước miếng: “Chúng ta sẽ hỏi hai câu hỏi cùng một lúc, em không tin anh có thể trả lời chính xác hết.”

Kết quả là Lạc Uyên thật sự có thể trả lời đúng tất cả đáp án, Tiền Trình rất kinh ngạc khi nhìn thấy câu trả lời cực kỳ nhanh chóng lại gọn gàng, cậu có chút không muốn chấp nhận sự thật. "Anh là biến thái sao? Tất cả đều đúng! Nói cho em biết, anh có công năng đặc biệt?"

Lạc Uyên nhướng mày nhìn cậu "Không ai nói cho em biết à? Tôi là đội trưởng đội dự thi Olympic Toán của trường, tuy rằng mấy câu hỏi này hơi khó một chút, nhưng tôi đã làm những câu hỏi tương tự không biết bao nhiêu lần..."

"Thật quá đáng," Tiền Trình nghiến răng nghiến lợi, "Không công bằng..."

"Không công bằng?" Lạc Uyên giơ vở bài tập của Tiền Trình lên, dấu thập trên đó vẫn như cũ không thay đổi dù chỉ một chút, "Cho em đề của học sinh tiểu học mà em còn không biết giải, em vẫn không biết điều dám nói là không công bằng? Hơn nữa, chính em là người đã đề xuất ra trò chơi này, tôi nói rằng không chơi nhưng em vẫn nhất quyết phải chơi cho bằng được... "

Tiền Trình nhìn dấu thập giống như cây thánh giá trên đó, cung kính chắp tay lại, cung kính nhận lấy vở bài tập, vẻ mặt tức giận vốn có của cậu trong nháy mắt thay đổi, mỉm cười nịnh nọt với Lạc Uyên: "Lạc Uyên, bây giờ muộn rồi... Hay là hôm nay học đến đây thôi nha... Chúng ta về phòng ngủ chơi đi..."

Lạc Uyên đóng nắp bút trong tay, gật đầu, "Ừm, việc cởi quần áo thật sự là không thích hợp làm ở trong thư phòng…”

Nụ cười của Tiền Trình có chút cứng ngắc, lúc này mới thực sự ý thức được cái gì là tự nâng đá đập chân mình, cậu vừa đáng thương vừa nịnh nọt nói: “Không, Lạc Uyên... Em còn nhỏ như vậy... Anh nỡ để em cởi hết quần áo ra sao..."

Lạc Uyên nhìn Tiền Trình từ trên xuống dưới. "Cũng chỉ có hai câu hỏi, nếu cởi hai chiếc quần áo, bên trong em vẫn còn đồ lót, không tính là cởi hết…”

Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của cậu, hắn cố ý vô tình nói tiếp, “Chẳng qua nếu em không muốn thì quên đi, cũng không phải ai cũng có đủ khả năng để chịu thua…”

Tiền Trình thích gian lận, nhưng cậu không chịu nổi thủ đoạn khích tướng như vậy, "Ai nói em không chịu thua? Em dám cược dám thua là được chứ gì."

Nói rồi, cậu cắn răng cởi quần, sau đó giơ tay cởi áo sơ mi của mình ra rồi ném xuống đất.

Trên người chỉ mặc một chiếc quần lót có họa tiết hoạt hình, cậu khịt mũi nhìn Lạc Uyên, “Không phải chỉ là cởi quần áo thôi sao? Cũng không phải là em không thua nổi…”

Lạc Uyên nhướng mày, đôi mắt màu hổ phách nheo lại nhìn chằm chằm Tiền Trình toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót.

Tiền Trình vẫn luôn là tiểu bá vương ở trong trường, suốt ngày chơi đùa nghịch ngợm nhưng làn da lại mỏng manh và mịn màng hơn con gái, thân hình vừa nhỏ vừa gầy, thoạt nhìn cực kỳ cân đối, hai chân thon dài và thẳng tắp, mông toàn là thịt đô đô, khi chạm vào có lẽ xúc cảm rất tuyệt.

Ánh mắt cẩn thận di chuyển từ dưới lên trên, từ mắt cá chân gầy gò đến cặp đùi trắng nõn cho đến bộ đồ lót có họa tiết hoạt hình dễ thương...

Tại sao em ấy lớn lên lại có cái dáng vẻ như này?

Tuy rằng hai người đều là nam, nhưng bị Lạc Uyên nhìn kỹ càng và cẩn thận như vậy, Tiền Trình vẫn có cảm giác có chút kỳ lạ, lúc đôi mắt hổ phách đó nhìn chằm chằm cậu, dường như tràn đầy nhiệt huyết.

Cậu cảm nhận được ánh mắt của Lạc Uyên di chuyển đến phần thân trên của mình, dừng lại trên ngực cậu, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt màu hổ phách của anh dường như tối hơn một chút, mang theo một chút cảm xúc khó hiểu, nhìn đến mức lông tơ sau lưng Tiền Trình dựng đứng lên.

Cuối cùng, cậu vẫn là không thể chịu đựng được nữa, nghiêng người dùng tay che ngực, tránh ánh mắt rực lửa của Lạc Uyên: “Anh đang nhìn gì vậy? Em cũng không phải là con gái, tại sao anh lại nhìn chằm chằm vào ngực em? Biến thái..."

Lời còn chưa nói hết, cổ tay đang bảo vệ ngực bị tóm lấy, cậu vẫn chưa kịp phản ứng, Lạc Uyên đã dùng sức kéo cậu đến trước mặt, ôm lấy eo cậu.

Tiền Trình theo bản năng đưa tay ra ôm lấy vai Lạc Uyên, nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, cậu càng cảm thấy hoảng sợ, cảm giác ấm áp và mạnh mẽ từ bàn tay đang chạm trên eo truyền đến, lập tức khiến cậu nổi da gà, mặt giống như bốc cháy, thậm chí cổ cũng bắt đầu đỏ lên, cảm thấy bầu không khí vô cùng mơ hồ, "Anh làm gì vậy? Dọa chết em rồi, đến đây thôi, trời rất lạnh, em phải mặc quần áo vào..."

Lạc Uyên ấn chặt eo cậu, tay vẫn không buông ra mà ngược lại còn đưa lên nhẹ nhàng chạm vào ngực cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, mỉm cười: “Nếu không thể dạy em học, vậy thì tôi có thể dạy em ở một phương diện khác..."

"Phương diện nào cơ?" Tiền Trình không kịp phản ứng.

Bàn tay của Lạc Uyên chậm rãi di chuyển dọc theo làn da mịn màng trên lưng cậu, đầu ngón tay lướt qua một điểm nhạy cảm nào đó, sự kích thích khiến cậu đột nhiên rùng mình, run lên dữ dội, sau đó cậu mơ hồ nhận ra Lạc Uyên đang nói đến việc gì.

Vết đỏ trên cổ càng trở nên đỏ hơn, cậu dùng tay trái nắm lấy bàn tay của Lạc Uyên đang di chuyển sau lưng mình, "Ai, ai muốn anh dạy? Bản thiếu gia còn biết nhiều hơn anh, ai cần anh dạy?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hahau