Ngoại truyện
Ánh trăng dát bạc lên khung cửa sổ lớn, len lỏi vào căn phòng tập ballet quen thuộc. Nơi đây, từng giọt mồ hôi, từng bước chân, từng nhịp thở của Ryu Minseok đã hòa quyện vào không khí, tạo nên một thứ hương vị đặc trưng, vừa ngọt ngào, vừa đắng cay của đam mê.
Hôm nay, không có những buổi tập luyện căng thẳng, không có những ánh mắt dò xét của huấn luyện viên, chỉ có Minseok và Lee Minhyung, cùng nhau tạo nên một vũ điệu riêng, một khúc ca tình yêu không lời.
Minhyung ngồi bên cây dương cầm Steinway đen bóng, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên phím đàn, dò tìm những nốt nhạc đầu tiên. Anh nhắm mắt, hình dung về Minseok, về dáng hình thanh thoát của cậu trong bộ đồ diễn thiên nga trắng, về những bước nhảy uyển chuyển, nhẹ nhàng như làn gió.
Anh bắt đầu chơi. Những giai điệu quen thuộc của "Hồ Thiên Nga" vang lên, lúc du dương, êm ả như mặt hồ tĩnh lặng, lúc lại mạnh mẽ, dữ dội như cơn bão tố. Anh không chỉ chơi nhạc, anh kể chuyện. Anh kể về một tình yêu đẹp, về những khó khăn và thử thách, về sự hy sinh và lòng chung thủy.
Minseok đứng giữa phòng tập, lắng nghe tiếng đàn của Minhyung. Cậu nhắm mắt, thả hồn vào âm nhạc. Cậu cảm nhận được tình yêu, nỗi nhớ, và sự tiếc nuối trong từng nốt nhạc.
Cậu bắt đầu nhảy. Những bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển, như một con thiên nga trắng đang bay lượn trên mặt hồ. Cậu không còn là Ryu Minseok, một vũ công ballet tài năng, mà là Odette, nàng công chúa bị nguyền rủa, đang tìm kiếm tình yêu đích thực.
Minhyung mở mắt, nhìn Minseok. Anh không thể rời mắt khỏi cậu. Anh thấy ở Minseok vẻ đẹp thuần khiết, sự mong manh dễ vỡ, và một khát khao cháy bỏng về tình yêu.
Anh chơi đàn mạnh mẽ hơn, những nốt nhạc dồn dập, thôi thúc. Anh muốn Minseok giải thoát khỏi lời nguyền, muốn cậu tìm thấy hạnh phúc thật sự.
Minseok nhảy nhanh hơn, cao hơn, những động tác ngày càng trở nên điêu luyện và tinh tế. Cậu như hòa mình vào âm nhạc, kể một câu chuyện bằng ngôn ngữ cơ thể.
Cậu kể về nỗi cô đơn, sự tuyệt vọng, và niềm hy vọng. Cậu kể về một tình yêu có thể vượt qua mọi rào cản, một tình yêu có thể chiến thắng cả cái chết.
Minhyung và Minseok như hai mảnh ghép hoàn hảo, cùng nhau tạo nên một bức tranh nghệ thuật tuyệt đẹp. Âm nhạc và vũ đạo hòa quyện vào nhau, tạo nên một thứ ngôn ngữ chung, một thứ tình yêu không lời.
Khi khúc nhạc cao trào vang lên, Minseok thực hiện một cú xoay người hoàn hảo, rồi ngã xuống sàn. Cậu nằm im bất động, như một con thiên nga trắng đã kiệt sức.
Minhyung vội vàng chạy đến bên Minseok, ôm cậu vào lòng. Anh gọi tên cậu, vuốt ve mái tóc cậu, và hôn lên môi cậu.
"Minseok! Yêu ơi, em sao vậy?" Minhyung hỏi, giọng run rẩy.
Minseok mở mắt, mỉm cười yếu ớt. "Em không sao," cậu nói. "Em chỉ hơi mệt thôi."
Minhyung ôm chặt Minseok hơn, cảm nhận hơi thở yếu ớt của cậu. Anh biết rằng thời gian của cả hai không còn nhiều.
"Anh à," Minseok nói, giọng thều thào. "Em có một điều muốn nói với anh."
"Nói đi, yêu," Minhyung nói, nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt.
"Em yêu anh," Minseok nói. "Em yêu anh hơn bất cứ điều gì trên đời."
"Anh cũng yêu em," Minhyung nói. "Anh yêu em nhiều lắm."
"Em muốn anh hứa với em một điều," Minseok nói.
"Em muốn anh hứa rằng anh sẽ không bao giờ quên em. Em muốn anh hứa rằng anh sẽ tiếp tục sống, tiếp tục yêu thương, và tiếp tục mang âm nhạc của anh đến với mọi người."
Minhyung im lặng một lúc, rồi gật đầu. "Anh hứa," anh nói. "Anh sẽ làm tất cả những gì em muốn."
Minseok mỉm cười, rồi nhắm mắt lại. Cậu trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của Minhyung.
Minhyung ôm chặt Minseok, khóc nấc lên. Anh cảm thấy trái tim mình như vỡ tan.
Anh đã mất đi người mình yêu thương nhất trên đời.
Thời gian trôi qua, nỗi đau mất Minseok dần nguôi ngoai, nhưng những kỷ niệm về cậu vẫn sống mãi trong tim Minhyung.
Anh tiếp tục sự nghiệp âm nhạc của mình, những bản nhạc của anh ngày càng trở nên sâu sắc và cảm xúc hơn. Anh biểu diễn ở khắp nơi trên thế giới, mang âm nhạc của mình đến với hàng triệu người.
Anh dùng âm nhạc để tưởng nhớ Minseok, để kể về câu chuyện tình yêu của cả hai, để lan tỏa những thông điệp về tình yêu, hy vọng và sự chấp nhận.
Anh không bao giờ quên lời hứa với Minseok. Anh sống một cuộc đời ý nghĩa, anh yêu thương những người xung quanh, và anh luôn mang âm nhạc của mình đến với mọi người.
Một buổi tối, Minhyung đang chơi piano trong một buổi hòa nhạc tưởng nhớ Minseok. Anh chơi bản " Vũ Khúc Thiên Nga", bản nhạc mà Minseok yêu thích nhất.
Khi những giai điệu du dương vang lên, Minhyung cảm thấy như Minseok đang ở bên cạnh anh, cùng anh chơi nhạc, cùng anh chia sẻ những cảm xúc.
Anh nhắm mắt lại, và hình dung về Minseok, về dáng hình thanh thoát của cậu trong bộ đồ diễn thiên nga trắng, về những bước nhảy uyển chuyển, nhẹ nhàng như làn gió.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top