165
Tác giả: Đào Lý Sanh Ca
Dịch: Mặc Thủy
Chương 165
"Ông quản gia, ông tránh ra!" Lãnh Diệp nghiến răng, cố gắng nhấc người lên, đẩy quản gia đang chắn trước mặt ra, ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc.
"Cậu Lãnh Diệp, cậu xin lỗi ông chủ đi!" Quản gia già nhìn vết thương trên người Lãnh Diệp mà xót xa không thôi, liên tục nháy mắt ra hiệu cho hắn.
"Tại sao tôi phải xin lỗi!" Lãnh Diệp cảm thấy mặt mình nóng rát, vẫn ngẩng đầu lên nhìn chú út. "Ba rõ ràng biết người con yêu là Bạch Mạt, nhưng ba cứ khăng khăng bắt con phải kết hôn với Thẩm Huyên, nhà họ Thẩm có là gì so với nhà họ Lãnh đâu? Ba chỉ muốn kiểm soát chuyện hôn nhân của con, ba chỉ biết làm theo ý mình, đưa ra những quyết định mà ba cho là tốt cho con, ba không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của con!"
Lãnh Diệp hét lớn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt như thể đang đánh cược mạng sống của mình.
Sắc mặt Quý Liên Hoắc càng lúc càng u ám, tay siết chặt cây gậy hơn một chút.
"Cậu Lãnh Diệp, ông chủ cũng chỉ muốn tốt cho cậu, cô Thẩm Huyên thực sự là một cô gái tốt, chúng tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, Bạch Mạt không thật lòng thích cậu đâu, trước kia cô ta có một người bạn trai là con nhà giàu nữa kìa, cô ta..." Ánh mắt quản gia đầy cay đắng, chưa kịp nói hết câu đã bị Lãnh Diệp ngắt lời.
"Các người có thể nói bất cứ điều gì chỉ để vu khống cô ấy! Tôi đã từng hỏi cô ấy chuyện này, rõ ràng là tên đó bất chấp mặt mũi đeo bám cô ấy, nhưng cô ấy chưa hề đồng ý, vậy mà qua miệng các người thì lại thành bạn trai của cô ấy!" Lãnh Diệp phản biện rất mạnh mẽ, dùng lời lẽ cứng rắn.
Cây gậy đen tuyền đập xuống, mang theo tiếng xé gió sắc nhọn, vai Lãnh Diệp cũng vì vậy mà chảy máu. Hắn nghiến chặt răng, mồ hôi đầm đìa vì đau, ngước nhìn người đàn ông kia, hơi thở dồn dập.
"Ba, dù ba có đánh chết con thì con cũng không bao giờ yêu ai khác nữa, ba chưa từng yêu ai, ba không hiểu được cảm giác của con!"
Lãnh Diệp nghiến răng, sẵn sàng chịu thêm một cú đánh nữa, chờ rất lâu, chỉ thấy cây gậy giơ lên vẫn lơ lửng trên không, rất lâu sau vẫn chưa rơi xuống. Thấy chú út dừng lại, Lãnh Diệp lấy hết can đảm nói tiếp.
"Ba, ba biết không, lúc chú họ say rượu từng nói với con, tuy ba là người cầm quyền nhà họ Lãnh, nhưng ba là người đáng thương nhất, ba không thể yêu ai vì những gì từng trải qua trong quá khứ của mình, sẽ không ai thực sự yêu ba, ba sẽ bị mắc kẹt trong bóng tối của quá khứ cho đến khi chết đi trong cô đơn! Con không muốn giống như ba, con thích Bạch Mạt từ hồi còn học phổ thông, cô ấy cũng yêu con, con không muốn kết hôn với Thẩm Huyên, như vậy là không công bằng với con!" Lãnh Diệp nói xong những suy nghĩ thật trong lòng, thấy đầu cây gậy từ từ hạ xuống.
Người đàn ông im lặng hồi lâu, nắm cây gậy, lảo đảo rồi ngồi trở lại trước bàn làm việc.
"Ông chủ." Quản gia thấy vậy vội đứng dậy hỏi: "Tôi có thể đưa cậu Lãnh Diệp đi chữa trị vết thương không?"
Thấy người đàn ông không trả lời, như thể ngầm đồng ý, quản gia nhanh chóng tiến tới đỡ Lãnh Diệp dậy, dìu hắn ra khỏi phòng làm việc.
Trên thảm phòng làm việc còn sót lại rất nhiều vết máu, Quý Liên Hoắc lặng lẽ dời mắt đi, ánh mắt không tự chủ rơi xuống chân mình.
×××
Trong nhiều ngày, dãy số điện thoại này dường như chỉ im lặng như vậy, không truyền tải bất kỳ thông tin nào.
Vương Chiêu Mưu ngồi trong văn phòng, sau khi hoàn thành công việc, anh mở cửa một phòng nhỏ trong văn phòng, nằm nghỉ trên chiếc giường trong đó.
Vì làm việc ở văn phòng trong thời gian dài, cách đây vài năm, anh đã cho người nối liền căn phòng bên cạnh văn phòng, nó được cải tạo thành phòng nghỉ, có giường, tủ quần áo và phòng tắm riêng, giúp anh làm việc ở công ty liên tục nhiều ngày không cần về nhà.
Sau khi ngủ trưa, Vương Chiêu Mưu tỉnh dậy, kiểm tra điện thoại cá nhân thì phát hiện vẫn chưa có tin nhắn nào của người cầm quyền nhà họ Lãnh. Đối phương dường như chỉ muốn làm người tốt, làm xong rồi quên mất, cũng như đền bù cho mọi việc Lãnh Diệp đã làm trước đó, mua đứt một lần rồi thì không liên lạc nữa.
Vương Chiêu Mưu không nhìn thấu được người cầm quyền nhà họ Lãnh. Nhưng nghĩ nhiều quá chỉ khiến mình thêm phiền muộn, anh quyết định chỉ tập trung vào công việc, dẫn dắt các nhân viên ban đầu đưa Vương Thị trở lại đúng hướng sau khoảng thời gian này.
Vương Chiêu Mưu tìm được đối tác mới, đồng thời học theo nhà họ Võ của Chử Thành, không xây dựng tình bạn với đối tác trong kinh doanh, có việc gì cứ nói trong phòng họp.
"Trước đây, trung tâm mua sắm dưới trướng tập đoàn Vương Thị luôn hợp tác với các hộ kinh doanh thông qua hình thức cho thuê, nhưng lần này, chúng tôi hy vọng sẽ sử dụng mô hình liên doanh với tập đoàn Vương Thị." Đối tác mới đề xuất một cách hợp tác mới.
"Mô hình khấu trừ liên doanh có phần rủi ro đối với Vương Thị." Vương Chiêu Mưu vẫn bình thản: "Dựa trên kinh nghiệm trước đây, Vương Thị có thể giảm giá thuê, nhưng tôi yêu cầu các anh phải cam kết doanh số bán hàng tối thiểu, nếu doanh số bán hàng ít hơn doanh số cam kết thì sẽ thanh toán dựa trên doanh số cam kết, nếu vượt quá doanh số cam kết, sẽ thanh toán dựa trên doanh số bán hàng thực tế và thu nhập hoạt động."
"Nhưng vì sự cố trước đó, lượng khách hàng của Vương Thị không còn như trước nữa, nếu dùng phương pháp này để liên doanh thì có thể chúng tôi sẽ thua lỗ." Đối tác mới lắc đầu: "Tôi muốn có một liên doanh dựa trên doanh số bán hàng."
"Tôi biết rõ rằng người tiêu dùng hiện nay đang nhanh chóng chuyển sang mua sắm trực tuyến, các cửa hàng truyền thống đang gặp khó khăn, nhưng Vương Thị cũng sắp vận hành hình thức mua bán trực tuyến, xây dựng ứng dụng, hợp tác với các nền tảng phát sóng trực tiếp." Vương Chiêu Mưu đưa tay chỉnh lại chiếc kính trên sống mũi, ánh mắt dưới tròng kính vẫn điềm tĩnh: "So với các trung tâm mua sắm khác, mô hình liên doanh của tập đoàn Vương Thị yêu cầu doanh số cam kết thấp hơn, điều chúng tôi theo đuổi là một mô hình hợp tác kinh doanh ổn định."
Các đối tác mới do dự nhìn nhau một lúc, một đối tác ngượng ngùng cười với Vương Chiêu Mưu: "Chúng tôi chỉ muốn biết liệu tình trạng phá sản đột ngột như những gì đã xảy ra với tập đoàn Vương Thị trước đây có lặp lại nữa không?"
Vương Chiêu Mưu im lặng trong một thời gian dài, nếu là trước đây, anh đã trả lời không chút do dự rằng tập đoàn Vương Thị vẫn kinh doanh tốt, không có khả năng phá sản đột ngột, nhưng sau một lần vừa rồi, anh hiểu rõ rằng mình không thể hứa hẹn điều gì với đối tác mới.
"Vậy... chúng tôi suy nghĩ thêm đã." Nhìn thấy vẻ mặt của Vương Chiêu Mưu, các đối tác liền cất đống văn kiện trước mặt đi.
Vài giám đốc cùng thảo luận đứng lên tiễn các đối tác ra về. Vương Chiêu Mưu ngồi đó, nhìn vào kế hoạch hoạt động trực tuyến mà mọi người đã chuẩn bị từ lâu, rồi im lặng nhắm mắt lại.
Các giám đốc trở lại, nhìn Vương Chiêu Mưu với vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi.
Vương Chiêu Mưu bình tĩnh sắp xếp lại giấy tờ như không có chuyện gì xảy ra, cầm hồ sơ đứng dậy, xem giờ trên điện thoại: "Cảm ơn, đến giờ tan làm rồi, về nghỉ thôi."
Các giám đốc nhìn theo Vương Chiêu Mưu mang theo tài liệu rời đi, tấm lưng vẫn thẳng như xưa, như thể không có gì trên đời có thể khuất phục được anh.
Nhìn Vương Chiêu Mưu bước vào thang máy, mấy vị giám đốc nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ lo lắng khôn nguôi. Suy cho cùng, chuyện như vậy đã từng xảy ra với Vương Thị, đối tác mới có lo lắng là điều dễ hiểu, không ai muốn công việc kinh doanh mà mình dày công gây dựng đột nhiên sụp đổ. Tập đoàn Vương Thị không muốn tiếp tục hợp tác với đối tác cũ, nhưng đối tác mới lại thiếu lòng tin và thấu hiểu với Vương Thị. Tình hình hiện tại của Vương Thị quả thật là khá lúng túng.
"Sếp Vương nhất định sẽ tìm ra cách." Một vị giám đốc không nhịn được lên tiếng động viên mọi người: "Tập đoàn Vương Thị còn vực dậy được như phép màu, chỉ là tìm đối tác thích hợp thôi, sếp Vương chắc chắn sẽ có cách!"
Nghe vậy, các giám đốc suy nghĩ một chút, phát hiện quả thực là như vậy, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Vương Chiêu Mưu đứng trong thang máy riêng, chậm rãi lùi lại hai bước, dựa vào thành thang máy. Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, sau tiếng "tinh", thang máy đã đến tầng. Anh mở mắt ra, đi ra khỏi thang máy, còn chưa tới cửa văn phòng đã thấy trợ lý đứng đó, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
"Sếp Vương." Trợ lý nhìn thấy Vương Chiêu Mưu thì như gặp được vị cứu tinh, cô cau mày thật chặt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
"Sao thế?" Lần cuối cùng Vương Chiêu Mưu thấy trợ lý của mình như thế này là khi Vương Thị phá sản.
"Có một người đến, người đó, thì..." Trợ lý chưa kịp nói hết câu, Vương Chiêu Mưu đã thấy cửa văn phòng mở ra, hai vệ sĩ bước ra đứng ở hai bên cửa.
"Tôi biết rồi." Vương Chiêu Mưu nhìn trợ lý còn đang lắp bắp, bình tĩnh nói: "Đến giờ tan làm rồi, cô về nghỉ ngơi đi."
"Sếp Vương?" Trợ lý chẳng hiểu ra sao, chỉ thấy Vương Chiêu Mưu từng bước đi về phía văn phòng, một vệ sĩ mở cửa ra, để chủ nhân của văn phòng vào trong.
Hai vệ sĩ đứng ngoài cửa văn phòng, nhìn về phía trợ lý cách đó không xa. Trợ lý lo lắng nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi nhìn hai vệ sĩ cao lớn lực lưỡng, chỉ có thể kìm nén lo lắng bất an, quay trở lại phòng của mình.
Vương Chiêu Mưu đi vào văn phòng, quả nhiên thấy người kia, đối phương đang ngồi trên ghế sô pha đối diện bàn làm việc, có vẻ đã đợi rất lâu. Anh lấy điện thoại ra xem, trên điện thoại không có tin nhắn mới.
"Nếu anh muốn đến thì có thể liên lạc với tôi trước." Vương Chiêu Mưu đặt tài liệu trong tay xuống, đi về phía người đàn ông kia, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
"Trợ lý của anh nói anh đang họp." Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu đi tới, liền chống gậy đứng dậy.
Vương Chiêu Mưu hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt y.
Quý Liên Hoắc cúi đầu, nhìn đôi môi nhạt màu trước mặt, xúc cảm dịu dàng khi được hôn lên đêm đó lại hiện về trong tâm trí. Một nụ hôn đáp xuống môi Vương Chiêu Mưu, chỉ chạm vào thật nhẹ, như cánh bướm chạm vào cánh hoa rồi rời đi.
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn bầu trời trong xanh, sau một lát im lặng, đưa tay cởi cúc áo vest, khi đang cởi cúc áo sơ mi thì một bàn tay đưa ra ngăn cản động tác tiếp theo của anh. Anh khựng lại, ngước lên nhìn người cầm quyền nhà họ Lãnh.
"Tôi... không có ý đó." Người đàn ông khẽ mím môi, giọng điệu cũng ấp úng hiếm thấy.
"Vậy thì là ý gì?" Vương Chiêu Mưu nâng tay, vừa nhìn Quý Liên Hoắc, vừa chậm rãi dùng đầu ngón tay lướt nhẹ trên môi.
Y nhìn đi hướng khác, một lúc sau, giọng nói cuối cùng cũng vang lên trong văn phòng im lặng. "Tôi chỉ... muốn hôn anh thôi."
Vương Chiêu Mưu nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì. Có lẽ sở thích của y khá đặc biệt? Anh lại thản nhiên cài lại cúc áo sơ mi và áo vest. Nếu không đến đây vì việc này thì lý do là gì?
"Tôi muốn mời anh ăn tối, anh có rảnh không?" Chờ Vương Chiêu Mưu cài cúc áo xong, Quý Liên Hoắc quay đầu nhìn anh chăm chú.
"Ăn tối?" Vương Chiêu Mưu hơi nhướng mày nhìn người đàn ông trước mặt, phát hiện vẻ mặt y thật sự là trịnh trọng. Giống như một lời mời nghiêm túc.
"Tất nhiên rồi." Vương Chiêu Mưu gật đầu nhẹ rồi lấy điện thoại ra xem giờ.
Ăn tối với người cầm quyền nhà họ Lãnh có vẻ như là một thử thách cho dạ dày, Vương Chiêu Mưu lên xe cùng Quý Liên Hoắc, lặng lẽ chờ rất lâu mới dừng lại. Anh nhìn ra cửa sổ, thấy chiếc xe đã dừng trước cửa Tường Vân Lâu.
Tường Vân Lâu là một nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng ở Tô Thành, ông Vương rất thích món ăn ở đây, Vương Chiêu Mưu cũng thường đến đây, chỉ không ngờ là người cầm quyền nhà họ Lãnh có hành tung bí ẩn trong truyền thuyết cũng đến Tường Vân Lâu dùng bữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top