158
Tác giả: Đào Lý Sanh Ca
Dịch: Mặc Thủy
Chương 158
Từ ngày tin tức tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị đính hôn với người thừa kế nhà họ Lãnh lan truyền ra ngoài, khách khứa liên tục tìm đến cửa nhà họ Vương, trước kia một ngày chỉ cần quét sân trước một lần, bây giờ một ngày phải dọn năm ba lần, những viên sỏi lát sân được mài tròn và mịn hơn, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Ông Vương đau đớn nhìn hộp trà của mình, trà ngon mà ông vất vả lắm mới tìm được, chỉ trong nửa tháng đã dùng hết sạch!
"Ông chủ, lại có thêm khách đến nữa rồi." Người giúp việc hai mắt đờ đẫn.
Mỗi khi có khách đến là phải lau sạch bàn ghế một lần, dọn dẹp sô pha một lần, đĩa trái cây trên bàn phải bổ sung kịp thời, đồ ăn nhẹ phải được dọn thêm đĩa khác. Mỗi ngày hai ba lượt khách còn có thể chấp nhận được, bây giờ mỗi ngày có hơn mười lượt người đến, nhà họ Vương thậm chí còn đông khách hơn cả cửa hàng bán trà thảo mộc gần đó, bánh trái hết rất nhanh, ngày nào cũng phải mua rất nhiều để dự trữ, chẳng khác nào siêu thị nhập hàng.
Ông Vương ôm ngực, phất tay: "Hết chịu nổi rồi, cô nói với người ngoài đó, tôi không khỏe..."
"Họ nói, họ đến từ tỉnh lân cận, đi tàu vài giờ, là bạn cũ của ông giới thiệu..." Người giúp việc cũng khó xử.
Ông Vương hít một hơi thật sâu, lắc hộp trà, nhìn lượng trà ít ỏi bên trong, ngón tay run rẩy lấy một hộp trà mới từ trên kệ gỗ bên cạnh xuống.
"Cho họ vào đi."
Dì Tống ngồi một bên, cố gắng duy trì nụ cười dịu dàng, nhìn chồng mình tiếp khách, gần đây bà cười nhiều quá, mặt cứng cả lại. Ấm nước trên bàn trà đã cạn, dì Tống đứng dậy, đi vào đổ đầy nước vào rồi lại mang ra, hôm nay bà đã làm cùng một việc này được hơn chục lần, nhưng dì Tống biết rằng chồng mình mới là người đáng thương hơn. Khi đoàn khách trước đi về, ông Vương khó khăn lắm mới có thời gian đi vệ sinh, chưa được vài phút, nhóm người tiếp theo đến, người giúp việc chỉ có thể gõ cửa phòng tắm gọi ông chủ.
Dì Tống thực sự không hiểu khách đang nói gì, thời đại này phát triển quá nhanh, nhiều từ ngữ rất xa lạ với bà. Để giải quyết những vấn đề này, ông Vương còn đi mua một cuốn sách về đọc, thử giảng giải cho dì Tống về "thông tin qua điện thoại di động kỹ thuật số", nghe nói hiện nay đã có "công nghệ truyền thông di động thế hệ thứ ba" gì đó, dì Tống càng nghe càng không hiểu. Nhìn chồng thoải mái trò chuyện với khách, thỉnh thoảng lại cười, dì Tống chỉ có thể lặng lẽ ngồi bên cạnh, sau cùng lịch sự tiễn họ đi thật nhanh.
Thấy một nhóm người nữa ra về, ông Vương thở ra một hơi thật dài rồi đấm eo mình, chưa kịp nghỉ ngơi được vài phút thì người giúp việc lại vào báo, lần này là người quen. "Ông chủ, cha con nhà họ Tô đến."
Vừa nghe mấy chữ "cha con nhà họ Tô", ông Vương đã cau mày: "Ra ngoài nói với họ, tôi đang bận."
Nghe vậy, người giúp việc quay người đi ra khỏi phòng khách, định ra ngoài trả lời, vừa mở cửa ra thì thấy có hai người vội vã chạy vào.
"Anh Vương!" Ông Tô cười tươi roi rói, cùng con trai bước vào phòng, chen qua người giúp việc đằng trước, chào hỏi ông Vương.
Người giúp việc bị xô đẩy loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng vững được, dì Tống lập tức tiến lên đỡ người làm cũ đứng vững, quay đầu nhìn cha con nhà họ Tô với vẻ bất mãn.
"Ấy chà, không thấy rõ, xin lỗi nhé." Ông Tô thấy ánh mắt của dì Tống thì vội cười nói, rồi quay lại nhìn ông Vương. "Mấy ngày nay tôi không có cơ hội gặp anh Vương, hôm nay hơi sốt ruột." Ông Tô vừa cười vừa ngồi xuống trước mặt ông Vương.
Ông Vương cười khẩy, nhìn cha con nhà họ Tô, không nói gì.
"Anh Vương dạo này bận quá, tôi và con trai đến nhà bốn năm lần nhưng chưa gặp, hôm nay cuối cùng chúng tôi cũng có cơ hội." Ông Tô tiếp tục cười, quay lại nhìn con trai, Tô Vân Ôn hiểu ý liền lễ phép chào ông Vương và dì Tống.
Ông Vương im lặng cầm tách trà, nhìn lại người bạn cũ, ánh mắt có phần lạnh lùng.
Vương Chiêu Mưu từng nhắc đến việc khi ông bị bệnh, nhà họ Tô đã làm những "việc tốt" gì sau lưng ông, lúc đầu ông Vương không tin, dù sao thì hai nhà cũng là bạn bè thân thiết của nhau nhiều năm rồi, khi ông ngã bệnh, người bạn này còn thường xuyên đến thăm, sao có thể vừa nhìn ông bệnh nặng vừa bày trò sau lưng được?
Nghĩ đến lời con trai nói mình là "ông già bảo thủ", ông Vương không cam lòng, cân nhắc rồi cho người đi kiểm tra xem lúc đó có chuyện gì, không hỏi đến thì không biết, vừa tìm hiểu là quả nhiên thấy chuyện bất ngờ!
Trong thời gian ông bị bệnh phải nằm viện, nhà họ Tô đã liên hệ với các nhà cung cấp nguyên vật liệu cho doanh nghiệp may mặc và dịch vụ ăn uống của nhà họ Vương, muốn hợp tác với họ thay nhà họ Vương. Ông bệnh càng nặng, nhà họ Tô càng hoạt động hăng hái, thậm chí còn mượn danh nghĩa nhà họ Vương công khai giành đơn hàng của nhà máy nhựa, rõ ràng là có ý đồ thay thế nhà họ Vương, để mình trở thành đại ca.
Nhà cung cấp đã nhận được rất nhiều lợi ích từ nhà họ Tô, chỉ cần hoàn thành hợp đồng hiện tại với nhà họ Vương là sẽ chuyển sang hợp tác với nhà họ Tô. Lúc bấy giờ tình hình của nhà họ Vương đã rất nguy cấp, Vương Chiêu Mưu chỉ có thể mở lối đi riêng, dốc toàn lực xây dựng trung tâm mua sắm lớn nhất Tô Thành. Với dự án này, nhà họ Vương nhanh chóng có được chỗ đứng vững chắc, đi đầu trong việc loại trừ các sản phẩm của nhà họ Tô, các nhà cung cấp vật liệu thấy cảnh này mới từ chối hợp tác với nhà họ Tô.
Mặc dù ngoài mặt, nhà họ Vương chỉ tổn thất vài đơn hàng của nhà máy nhựa, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, ông Vương nhận ra rõ ràng rằng con trai mình đi bước nào cũng là mạo hiểm. Nực cười là ông còn cảm động vì người nhà họ Tô thường xuyên đến thăm, còn xưng huynh gọi đệ với hạng người này trong một thời gian dài như vậy, thậm chí nghe con trai nói họ có mưu đồ, ông còn biện hộ thay!
Ông Vương hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn người bạn cũ.
"Ầy." Ông Tô thấy ông Vương không nói gì, bèn thở dài tiếc nuối, nhìn sang con trai mình: "Hai gia đình chúng ta thân thiết bao lâu nay, bọn trẻ cũng đã nảy sinh tình cảm, biết tin Chiêu Mưu đính hôn với người thừa kế nhà họ Lãnh, Vân Ôn cũng buồn rất lâu đấy."
Ông Vương liếc nhìn Tô Vân Ôn, trước đây ông vẫn luôn cho rằng hắn là một đứa trẻ hiền lành, lại là nghiên cứu sinh, là một đứa trẻ ngoan. Nhưng rồi ông biết được Tô Vân Ôn đã dần tiếp quản công việc kinh doanh của cha mình, khi ông bị bệnh nặng, hắn cũng là một trong số những người chịu trách nhiệm cho trò hề của nhà họ Tô, ông Vương đã thấy rõ hai cha con này là cùng một giuộc!
"Ba, đừng nói nữa." Tô Vân Ôn tỏ vẻ thất vọng, cố gắng nở nụ cười, giả vờ mạnh mẽ.
"Có lẽ Chiêu Mưu và Vân Ôn thật sự không có duyên phận." Ông Tô thở dài, vẻ mặt tiếc nuối.
"Các người đến có việc gì." Ông Vương mất kiên nhẫn, không muốn nhìn hai cha con nhà này diễn trò trước mặt mình nữa.
Nghe ông Vương hỏi, ông Tô lập tức hăng hái lên: "Chuyện là thế này, Vân Ôn đã đi học nhiều năm rồi, cũng kết bạn được với rất nhiều người, sau khi thấy Huxin thành công, bọn trẻ cũng nghĩ đến việc tạo ra một ứng dụng di động, tất nhiên, nội dung chắc chắn khác với Huxin, nhưng cũng rất độc đáo, chắc chắn là một dự án có lợi nhuận."
Ông Vương nghe vậy liền hiểu ngay ý đồ của hai người này. Cũng giống như năm đó khi thấy nhà họ Vương có thể kiếm ra tiền, bọn họ cũng ăn theo mở nhà máy nhựa, mở công ty may mặc, luôn theo sau nhà họ Vương, tham khảo kinh nghiệm của nhà họ Vương như đệ tử theo sư phụ, chờ nhà họ Vương gặp chuyện không may thì vội rút củi đáy nồi, cắt đứt đường sống của sư phụ để nhảy vào thay thế. Bây giờ để mắt đến lợi nhuận của Huxin, bọn họ lại muốn tự làm một phần mềm di động của riêng mình, ý định thật sự là rất rõ ràng.
"Chúng tôi đang nghĩ, thị trường phần mềm di động rất lớn, phần mềm này tốt, liệu có thể hợp tác với nhà họ Vương không, chúng ta đôi bên cùng có lợi." Ông Tô ra vẻ chân thành.
Ông Vương cười ha ha. Miệng thì nói là hợp tác với nhà họ Vương, nhưng nhà họ Vương không có kinh nghiệm phát triển phần mềm di động, mục đích thực sự của nhà họ Tô là hợp tác với nhà họ Lãnh đằng sau Vương Chiêu Mưu, chỉ cần được Huxin quảng bá cho, bọn họ rất có thể sẽ cất cánh. Bây giờ trước mặt ông lại làm ra vẻ như thực lòng muốn hợp tác với nhà họ Vương, không biết đang muốn làm ai buồn nôn.
"Nếu muốn hợp tác, sao không nói với Chiêu Mưu?" Ông Vương bình tĩnh uống miếng trà ấm: "Tôi nghỉ hưu từ lâu rồi, có phải các người không biết đâu."
Ông Tô liếc nhìn mấy chung trà không trước mặt mình do lượt khách trước để lại, cố gắng cười: "Chuyện này không phải là do... trước kia Vân Ôn có chút mâu thuẫn với vị hôn phu của Chiêu Mưu đó sao, Chiêu Mưu vẫn còn giận Vân Ôn kìa. Anh Vương, tôi biết anh khác với Chiêu Mưu, anh là người sáng suốt, anh cũng có thể thuyết phục Chiêu Mưu, một dự án tốt đang ở trước mặt, chúng ta nên gác lại những mâu thuẫn cá nhân trước đây, lợi nhuận là điều quan trọng nhất phải không nào."
"Ha." Ông Vương cười nửa miệng.
Hay cho nhà họ Tô, còn muốn ông đi gây áp lực với Chiêu Mưu hòng giúp nhà họ Tô có thể hợp tác với Huxin. Nghĩ cũng hay quá đấy.
"Tôi hiểu rồi." Ông Vương khoát tay một cách thản nhiên: "Tôi sẽ nói chuyện này với nó."
Cha con nhà họ Tô nghe ông Vương nói vậy thì mừng ra mặt, lại khách sáo một hồi với ông Vương. Thấy ông Vương nâng chung trà tiễn khách, Tô Vân Ôn đứng dậy nhìn ông Vương, lấy ra một chiếc móc chìa khóa nhỏ xinh tinh xảo, đưa cho ông bằng cả hai tay.
"Chú Vương, chú có thể đưa cái này cho Chiêu Mưu giúp con không?"
Ông Vương liếc nhìn Tô Vân Ôn, cầm lấy móc chìa khóa, thấy trên đó có một cái kết bình an màu đỏ.
"Lúc trước cãi nhau với Chiêu Mưu là lỗi của con, kết bình an trên móc khóa này là do con tự tay làm, hy vọng cậu ấy có thể bình an vô sự." Tô Vân Ôn tỏ vẻ chân thành.
Ông Vương nhìn hai cha con kia ra về, rồi nhìn kết bình an trước mặt, sờ cằm, lấy điện thoại ra thử soạn tin nhắn.
[Ầy, dạo này khách đến nhà nhiều quá, trà lại không đủ uống.]
Sau khi nhấn "Gửi", ông Vương sung sướng cười thành tiếng.
"Hoằng Tiến, nhắn tin cho ai vậy?" Thấy nụ cười trên mặt ông Vương, dì Tống không nhịn được hỏi.
"Còn có thể là ai nữa." Ông Vương lập tức ngừng cười, bày ra vẻ uy nghiêm của cha vợ: "Là con pig đã ủi mất cải trắng nhà mình!"
Dì Tống kinh ngạc nhìn ông Vương, gần đây ông đọc sách kiểu gì mà lại ngày càng giống Chiêu Vân vậy nhỉ, đang yên đang lành tự nhiên nói tiếng Anh.
Trong vòng chưa đầy một giờ, nhà họ Vương lại chào đón một vị khách mới, ông Vương ngồi vững vàng trên sô pha, thong thả uống trà, nhìn Quý Liên Hoắc cầm hộp quà trên tay đi vào.
"Bác trai." Quý Liên Hoắc đưa trà trên tay cho người giúp việc, lưng thẳng tắp đứng trước mặt ông Vương.
Ông Vương nhìn đồng hồ, mới chỉ một giờ kể từ khi ông gửi tin nhắn, thái độ này, cũng không tệ ha.
"Đến rồi hả." Ông Vương nhàn nhã chỉ tay về phía ghế đối diện: "Ngồi đi."
Quý Liên Hoắc ngồi đối diện với ông Vương, vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong mắt lại có vẻ hồi hộp. Đây là lần thứ hai cha của anh Chiêu Mưu mời cậu đến gặp, lần đầu là 100 triệu, không biết lần này là vì chuyện gì, có phải... không vui vì chuyện cậu đính hôn với anh Chiêu Mưu không?
"Cho cậu xem một thứ." Ông Vương đặt móc chìa khóa có kết bình an trước mặt Quý Liên Hoắc, thuận tay cầm ấm trà lên, rót một tách trà cho cậu.
Quý Liên Hoắc cầm lấy móc chìa khóa bằng cả hai tay, nhìn một lúc, vẻ mặt có chút bối rối, rồi nghiêm túc hỏi ông Vương: "Đây là, quà vào cửa bác tặng con sao?"
Ông Vương nghẹn trà trong miệng, bàn tay cầm tách trà hơi run.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top