156
Tác giả: Đào Lý Sanh Ca
Dịch: Mặc Thủy
Chương 156
Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn người đàn ông mỉm cười dịu dàng, mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Vương Chiêu Mưu.
Người này trông quen quen, nhưng mình không nhớ đã gặp ở đâu.
Lúc đó, quả thật là cảm thấy... quen thuộc.
Quý Đại Bảo đảo mắt, Vương Chiêu Mưu, tại sao lại hỏi mình câu hỏi này?
Dường như có một đáp án đang rục rịch dưới lòng đất, vô số hình ảnh hiện lên trong tâm trí Quý Đại Bảo. Lần đầu tiên gặp nhau, đôi mắt người đàn ông này ngấn lệ, miệng thốt ra những lời trong cơn say.
"...Tổng... hôm nay không lạnh... thu mua..."
Trước lần đầu mình bị đánh, chính Vương Chiêu Mưu đã đuổi mọi người trong phòng làm việc ra ngoài, lấy cớ rửa tay rồi bỏ đi, để lại máy tính vẫn sáng đèn trước mặt mình. Sau đó chính anh ta dẫn những người khác đến, bắt quả tang mình đang dùng máy tính!
Lần thứ hai mình bị đánh cũng là vì dùng điện thoại của Vương Chiêu Mưu để đọc bài viết trên diễn đàn, điện thoại của anh ta cứ thế đặt trước mặt mình!
Tại sao Vương Chiêu Mưu lại chắc chắn rằng mình sẽ chơi trên máy tính, mình sẽ đụng vào điện thoại? Rồi bây giờ lại hỏi mình, lúc mới gặp nhau có cảm thấy anh ta trông quen quen không.
Quan trọng hơn, anh ta vừa gọi mình là "tổng giám đốc Lãnh"!
Cách gọi này rõ ràng chỉ xuất hiện sau khi mình trở thành tổng giám đốc của Lãnh Thị ở kiếp trước!
Quý Đại Bảo sửng sốt hồi lâu, rồi từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tròn đầy vẻ sợ hãi.
Loại bỏ tất cả các đáp án không thể, chỉ còn lại một lời giải thích duy nhất.
Hơi thở của Quý Đại Bảo bắt đầu bất ổn, sao mình không nghĩ ra sớm hơn nhỉ!
Mình tái sinh không phải là trường hợp cá biệt!
Vương Chiêu Mưu cũng đã sống lại!!!
Vương Chiêu Mưu biết điều gì sắp xảy ra về sau, biết chú út sẽ là người thừa kế nhà họ Lãnh, anh ta vươn tay ra giúp đỡ là có mục đích, vì cố tình tiếp cận mình và chú út!
Quý Đại Bảo cảm thấy lạnh sống lưng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, bất giác lùi lại. Mình bị đánh nhiều lần đều là vì anh ta, đủ kiểu lớp học cũng là cách anh ta tra tấn mình, và bây giờ, chuyện nhận con nuôi chắc hẳn là do anh ta đề xuất, rồi để chú út nói cho mình biết!
"Tại sao anh lại làm như vậy!" Quý Đại Bảo dựa vào tường, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và nghi hoặc: "Chúng ta không có thù oán gì..."
Nghe câu hỏi của Quý Đại Bảo, Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, đưa tay từ từ tháo chiếc kính trên sống mũi xuống, nhìn vào mắt tổng giám đốc Lãnh.
"Tổng giám đốc Lãnh quả nhiên là quý nhân nên hay quên." Vương Chiêu Mưu vẫn tươi cười: "Nhưng cũng phải nhỉ, một tập đoàn Vương Thị thôi mà, với cậu, đó chỉ là vấn đề của một câu nói."
Tập đoàn Vương Thị?
Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn người trước mặt, đột nhiên nhớ tới bản tin tài chính mình từng đọc, cùng với tiêu đề của bản tin đó.
[Tập đoàn Vương Thị phá sản thanh lý, mất khả năng thanh toán, người điều hành từng được mô tả là "doanh nhân kiệt xuất".]
Khi ký ức ùa về, Quý Đại Bảo chợt nhớ ra mình đã đứng trên nóc tòa nhà Lãnh Thị, đối diện với tập đoàn Vương Thị gần đó, nói ra một câu.
"Trời lạnh rồi, cho Vương Thị phá sản thôi."
Quý Đại Bảo ngơ ngác dựa vào tường, nhớ ra khi đó quản gia đang đứng sau lưng mình. Từ khi mình vào nhà họ Lãnh, ông quản gia đã được cụ Lãnh cử đến để chăm sóc mình, bất kể mình muốn gì, quản gia đều sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn. Muốn uống cà phê, quản gia mua cả quán cà phê cũng là chuyện thường tình. Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói đó, nhà họ Lãnh thực sự làm cho tập đoàn Vương Thị phá sản sao?
Quý Đại Bảo đột nhiên hiểu ra sự thù địch của Vương Chiêu Mưu đối với mình xuất phát từ đâu.
Quý Đại Bảo há hốc miệng, không biết phải bắt đầu thế nào. Với thế lực của nhà họ Lãnh, sau khi mình nói xong câu đó, Vương Thị đã phá sản, sẽ có vô số người lợi dụng để chà đạp nhà họ Vương, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị. Nó nhớ lại những tin tức mình từng thấy vào thời điểm đó, có vẻ như có một doanh nhân phá sản nhảy lầu.
"Anh nhảy lầu rồi... tái sinh sao?" Quý Đại Bảo không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
"Tôi không nhảy lầu, tôi chưa bao giờ từ bỏ hy vọng." Vương Chiêu Mưu cúi xuống, nâng cằm Quý Đại Bảo lên, bắt nó nhìn vào mắt mình.
"Tôi đã cầu xin tất cả những đối tác của mình, nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là rác rưởi và sỉ nhục vô tận; kẻ thù cũ tìm đến nhà, tâm phúc của tôi đã chết để cứu tôi; không có nhà họ Vương chèn ép, thằng súc sinh đã giết chết chị tôi diễu võ dương oai trước mặt tôi..."
Vương Chiêu Mưu nói chậm lại, nhìn chằm chằm linh hồn hơn hai mươi tuổi bên dưới lớp da một đứa trẻ, khẽ cong khóe môi.
"Tất cả đều là nhờ tổng giám đốc Lãnh ban cho!"
Vai Quý Đại Bảo hơi run, nó nhìn người đàn ông trước mặt, không còn đường lui nữa.
"Cậu có thể không biết." Vương Chiêu Mưu buông tay, đứng dậy, cúi đầu nhìn Quý Đại Bảo. "Sau khi biết cậu cũng tái sinh, tôi vui mừng thế nào đâu."
Quý Đại Bảo run rẩy cúi đầu, siết chặt ngón tay mình.
"Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc cậu tái sinh." Vương Chiêu Mưu mỉm cười. "Cậu phải bất lực nhìn người mà mình đã hại chết lấy đi mọi thứ mà lẽ ra mình nên có, và cậu biết rõ tại sao mình lại có kết cục này."
"Anh, anh chết rồi?" Quý Đại Bảo cẩn thận ngước lên.
"Đúng đấy." Vương Chiêu Mưu vẫn cười: "Tôi chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, sau đó, tôi chứng kiến hy vọng của mình lần lượt tan vỡ. Tôi thậm chí còn đến tận tòa nhà Lãnh Thị để hỏi rõ lý do, nhưng một người như tôi chỉ đáng bị vệ sĩ của cậu đuổi ra ngoài. Tôi chết vì bệnh trong tầng hầm, và có lẽ sẽ không ai tìm thấy tôi trong một thời gian dài."
Vương Chiêu Mưu nâng tay, mỉm cười véo má Quý Đại Bảo.
"Cậu nghĩ những lý do này đủ để tôi trả thù rồi chứ?"
"Tôi chỉ... nói một câu thôi." Quý Đại Bảo cắn môi, nói lí nhí: "Tôi không cố ý hại chết anh."
Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Đại Bảo, xem ra đến tận lúc này, tổng giám đốc Lãnh vẫn cảm thấy mình không sai.
Không thấy Vương Chiêu Mưu nói gì, Quý Đại Bảo ngẩng đầu lên muốn giải thích: "Giống như một con voi vô tình giẫm chết một con kiến, con voi không cố ý làm vậy, nó cũng không biết rằng hành động như vậy sẽ gây ra thảm họa cho con kiến."
Vương Chiêu Mưu cười vui vẻ nhìn Quý Đại Bảo, đeo kính vào, cúi xuống lạnh lùng nhìn nó: "Vậy thì hãy nhìn kỹ xem bây giờ ai là con kiến."
Quý Đại Bảo nhìn cái lạnh trong mắt người kia, vội vàng cúi đầu, cắn chặt môi dưới.
"Nhận con nuôi chỉ là khởi đầu thôi." Vương Chiêu Mưu cười, đi ra khỏi phòng: "Những ngày tươi đẹp của cậu vẫn còn ở phía trước."
Quý Đại Bảo vô thức nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn bóng lưng người đàn ông kia, cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Người duy nhất có thể cứu mình bây giờ là chú út. Nhưng liệu chú út có tin vào lời mình nói không?
Quý Đại Bảo chìm vào suy nghĩ, lau những giọt nước mắt đã khô trên mặt, đôi lông mày nhíu chặt.
Thấy Vương Chiêu Mưu từ trong phòng đi ra, Quý Liên Hoắc rửa tay, cầm ly nước cam tươi, vui vẻ bước tới: "Anh Chiêu Mưu, em làm nước cam bằng máy ép trái cây chị Trình mới mua, anh nếm thử được không?"
Vương Chiêu Mưu cầm lấy ly nước cam, nhấp vài ngụm. Vừa nói chuyện với Quý Đại Bảo hơi nhiều, đúng là miệng hơi khô.
"Anh Chiêu Mưu, anh mặc kệ Đại Bảo đi, không thể chiều trẻ con được, không thể cứ hễ nó khóc lóc là cho nó bất cứ thứ gì nó muốn." Quý Liên Hoắc nghiêm túc nói: "Nếu tình trạng này kéo dài, nó sẽ dùng tiếng khóc làm vũ khí đối phó chúng ta, anh Chiêu Mưu không thể mềm lòng, không thể thỏa hiệp, cứ lờ nó đi!"
Vương Chiêu Mưu vừa uống nước cam vừa mỉm cười nhìn Quý Liên Hoắc.
"Anh Chiêu Mưu, ngon không?" Quý Liên Hoắc cười nói: "Nếu anh thích, mỗi ngày em sẽ làm nước ép cho anh Chiêu Mưu."
"Cách ngày một lần là được." Vương Chiêu Mưu nếm thử nước cam, thấy hơi ngọt, hình như là cho quá nhiều đường.
"Dạ được anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc mỉm cười đồng ý, vừa nhìn Vương Chiêu Mưu vừa vô thức liếm môi dưới.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc hạ giọng, từ phía sau vươn tay ra, thân mật ôm lấy eo Vương Chiêu Mưu. "Em đột nhiên nhận ra rằng vẫn còn một việc chúng ta chưa lên kế hoạch."
Nhìn vào đôi mắt đen sáng rực của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu khựng lại, hiểu ngay cậu đang nói đến điều gì. Vấn đề này quả thực cũng rất quan trọng, liên quan đến mức độ hòa hợp của cuộc sống sau này.
"Em đã tra thử rồi, bác sĩ nói là một lần một ngày đối với những cặp đôi còn trẻ mới cưới là bình thường." Quý Liên Hoắc dán sát lên Vương Chiêu Mưu, cúi đầu hôn lên cổ anh, ánh mắt toát lên vài phần nịnh nọt, giọng nói trầm thấp. "Chiêu Chiêu thấy như thế nào là thích hợp?"
"Một hoặc hai lần một tuần, khi không mệt mỏi." Vương Chiêu Mưu uống nước cam, cố giữ giọng điệu bình tĩnh.
Quý Liên Hoắc dừng lại, nhìn Vương Chiêu Mưu bằng ánh mắt trong sáng tha thiết.
Vương Chiêu Mưu cầm ly nước cam im lặng một lát, nhớ ra Quý Liên Hoắc chỉ mới 20 tuổi, đang là thời kỳ sung mãn, sức khỏe của bản thân anh cũng đang trong trạng thái rất tốt, là thời kỳ đẹp nhất của tuổi trẻ.
"Thỉnh thoảng cũng có lúc thưởng thêm." Vương Chiêu Mưu thỏa hiệp, nâng tay nhéo vành tai đỏ ửng của Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc lập tức đỏ bừng mặt, ghé sát lại, thân mật hôn môi Vương Chiêu Mưu. Nụ hôn mang theo hương thơm ngọt ngào của nước cam, một tay anh Chiêu Mưu còn ôm lấy cổ mình, Quý Liên Hoắc cảm thấy như mình đang say. Được ở bên người mình yêu thương thật là tuyệt vời.
Sau khi hoàn thành công việc, hai người ngồi trên sô pha cùng xem TV. Trong phòng khách chỉ có một vài ngọn đèn phụ, độ sáng cũng khá yếu, ánh sáng phát ra từ TV cũng thay đổi theo hình ảnh trên đó. Quý Liên Hoắc dán sát bên người yêu, mắt sáng rực, thỉnh thoảng lại trộm vài nụ hôn.
Đến giờ đi ngủ, Quý Liên Hoắc mới nhớ ra Quý Đại Bảo, mở cửa thì thấy nó không còn gào khóc nữa mà ngồi trên giường, rụt vai nức nở.
Quý Liên Hoắc bước tới, ngồi xổm trước mặt Quý Đại Bảo, xoa đầu nó: "Không khóc nữa?"
Quý Đại Bảo nước mắt rưng rưng nhìn chú út, đảo mắt: "Pa pa, pa pa ghét người khác nói dối mình không?"
Quý Liên Hoắc dừng lại, nhìn đứa trẻ trước mặt, gật đầu: "Vậy nên tốt nhất là con đừng nói dối ba."
"Nếu người thân khác phản bội thì sao?" Quý Đại Bảo khịt mũi: "Còn dượng thì sao?"
Quý Liên Hoắc nhìn Quý Đại Bảo, mắt tối đi. "Nếu gọi anh Chiêu Mưu là dượng thì hãy ngoan ngoãn gọi chú là chú hoặc chú út, chú không muốn nghe con gọi chú là ba, mà gọi bạn đời của chú là dượng."
Quý Đại Bảo tủi thân bĩu môi, cúi đầu nói lí nhí: "Vậy nếu pa pa Chiêu Mưu nói dối thì sao?"
"Thì anh Chiêu Mưu hẳn phải có lý do của riêng mình." Quý Liên Hoắc kiên định đáp: "Ba yêu anh Chiêu Mưu, ba tự nguyện tin mọi lời anh ấy nói, dù anh ấy có lừa dối cũng không sao, ba tự nguyện bị anh ấy lừa dối."
Quý Đại Bảo tuyệt vọng nhìn chú út, ngay từ lần đầu gặp mặt, nó đã nhận thấy chú út có tình cảm khác thường với Vương Chiêu Mưu, nhưng không ngờ lại tiến triển đến mức này.
"Pa pa, hay là, con kể cho pa pa một câu chuyện." Quý Đại Bảo cố gắng diễn đạt, hòng làm cho Quý Liên Hoắc biết rằng Vương Chiêu Mưu đến với mình là có mục đích.
"Có thể nhanh hơn một chút không?" Quý Liên Hoắc liếc nhìn đồng hồ, anh Chiêu Mưu có lẽ sắp đi ngủ rồi, cậu phải về sớm, còn chưa có nụ hôn chúc ngủ ngon hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top