109

Tác giả: Đào Lý Sanh Ca

Dịch: Mặc Thủy

Chương 109

Sau vài ngày liên tục tập luyện, mọi người đều mệt mỏi đến mức không còn muốn sống nữa, mỗi sáng thức dậy đều cảm thấy đau nhức khắp người. Lưu Tư Niệm thì đau đến nỗi không thẳng người lên nổi, mỗi sáng đều phải nhờ Lâm Tinh Tinh kéo mới ngồi dậy được.

"Anh Quý đâu?" Lưu Tư Niệm thức dậy rửa mặt thì phát hiện giường của Quý Liên Hoắc trống không.

"Ra sân thể dục chạy bộ." Lâm Tinh Tinh thở dài: "Mấy ngày liền cậu ấy cứ thức dậy là thế, nói chuyện ngày càng ít đi, rảnh tay cái là cầm điện thoại, một cái tin nhắn viết rồi xóa, xóa rồi viết, cẩn thận hơn cả nghiên cứu khoa học."

"Hiểu." Lưu Tư Niệm chống tay vào bàn bước đi, bắp chân run rẩy: "Anh Quý đã ba bốn ngày liên tiếp không về nhà, tôi cảm thấy nếu còn không được nghỉ thì chắc cậu ấy vượt ngục thật đấy."

Lưu Tư Niệm vừa nói xong, cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, Quý Liên Hoắc lau mồ hôi trên trán, đi vào phòng ký túc xá, vừa vào đã ngồi vào bàn học, cởi áo khoác thể thao, nhíu mày nhìn tờ giấy trắng. Tuần sau là kỷ niệm một năm mình sống chung với anh Chiêu Mưu. Mình có thể hẹn anh Chiêu Mưu đi làm gì đây?

"Lớp trưởng, bây giờ mà đã bắt đầu suy nghĩ viết lời động viên cho đại hội thể thao hả?" Lâm Tinh Tinh đi tới, mắt đầy vẻ ngưỡng mộ: "Không hổ là lớp trưởng."

Quý Liên Hoắc đang cầm bút thì khựng lại, quay đầu nhìn Lâm Tinh Tinh. Cái gì mà lời động viên?

"Ngày kia là hạn chót đăng ký đại hội thể thao, lớp chúng ta phải nộp rồi đấy." Lưu Tư Niệm run rẩy bước tới: "Anh Quý, trong mấy môn đăng ký, cậu có tự tin giành được giải ba không?"

"Tôi không muốn đứng thứ ba." Quý Liên Hoắc nghiêm túc nói: "Nếu muốn tranh tài thì phải tranh thứ nhất."

Lưu Tư Niệm muốn cười nhưng bụng lại đau vì dạo này tập luyện, đành nhịn cười suy nghĩ nghiêm túc, có vẻ như thầy giáo bên học viện thể thao khen ngợi Quý Liên Hoắc có thể lực tốt không chỉ một lần rồi, ngay từ khi bắt đầu tập luyện, Quý Liên Hoắc đã không cùng đẳng cấp với những người khác. Lưu Tư Niệm không khỏi nghi ngờ nhìn Quý Liên Hoắc, biết đâu lại giành được giải nhất thật?

Sáng hôm tổ chức đại hội thể thao, tiết mục biểu diễn diễu hành của các học viện bắt đầu. Đội do học viện văn hóa dẫn đầu mặc Hán phục, trông như tiên nữ đang bay qua; cô gái dẫn đầu đội học viện ngoại ngữ một bộ sườn xám, trông thanh lịch quyến rũ; học viện y dược thì lại khiêng cáng vào sân. Lưu Tư Niệm chỉ vào hai "bệnh nhân" nằm trên cáng, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ: "Nếu học viện của chúng ta cũng như vậy, tôi cũng lên luôn, quấn một cuộn gạc trên đầu, nằm đó từ đầu tới cuối." Học viện nông nghiệp thì lùa vài con heo con thẳng lên sân khấu, khiến mọi người bật cười. Quý Liên Hoắc nhìn đàn heo con mũm mĩm từ xa, không khỏi nghĩ đến Đại Bảo.

Đại học Tô Thành có tổng cộng 18 học viện, 48 khoa, đến lượt học viện quản trị kinh doanh lên biểu diễn, không nằm ngoài dự đoán, tất cả đều mặc vest, nhiều người cố gắng nhìn rất lâu, rồi sau đó lộ vẻ thất vọng.

"Tư Niệm, đoán xem mọi người muốn thấy ai?" Lâm Tinh Tinh nhướng mày với Lưu Tư Niệm.

Lưu Tư Niệm lập tức cười đáp lại, giống như đang diễn tấu nói: "Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là hot boy mới của trường mình rồi!"

"Thật đáng tiếc, hot boy trường ở đây với chúng ta." Lâm Tinh Tinh nhìn Quý Liên Hoắc, nháy mắt.

Quý Liên Hoắc mím môi, nghĩ đến việc mình được hơn Tô Vân Ôn ba ngàn phiếu sau cuộc bình chọn hot boy trường thì cười thật nhẹ.

Sau lễ khai mạc vào buổi sáng, cuộc thi chính thức bắt đầu vào buổi chiều. Quý Liên Hoắc ban đầu đăng ký tham gia nội dung 800 mét, 1.500 mét và nhảy xa nam, thầy giáo ở học viện thể thao thấy điều kiện thể chất của cậu rồi căn cứ vào thời gian thi đấu của các nội dung, đề xuất thay thế 800 mét bằng đẩy tạ.

Vào ngày đầu tiên của đại hội thể thao, Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm đã xem nội dung đẩy tạ, Lâm Tinh Tinh chưa từng chơi đẩy tạ, bèn bàn tán với Lưu Tư Niệm xem vì sao thầy lại để Quý Liên Hoắc đổi môn chạy 800 mét thành môn này.

Một sinh viên học viện thể thao đứng bên cạnh nghe được, thân thiện giải thích: "Đẩy tạ không phải là môn thi đấu do nước Hoa quy định, sinh viên thể thao cũng không luyện tập nhiều nên dễ giành giải thưởng hơn, còn nữa, có phải thầy giáo thấy người mà các cậu nhắc đến rất khỏe, lực thắt lưng cũng khỏe, nên mới đề xuất thi đẩy tạ không?"

Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm im lặng trong hai giây, rồi bạn cùng phòng thân yêu bước ra, mặc áo thể thao có số trên lưng, cầm tạ bằng hai ngón tay, trọng tài thổi còi, cậu ngả người về phía sau như một cây cung, ném tạ lên cao theo góc 45 độ, tạ được ném ra xa, khoảng cách khi rơi xuống cũng xa hơn nhiều so với những người ném trước. Sau cú ném, Lâm Tinh Tinh thấy Quý Liên Hoắc nhanh chóng kéo quần áo che đi phần cơ bụng lộ ra.

"Vận động viên số 097, đẩy tạ lần đầu, 21,7 mét." Sau khi đo xong, trọng tài lên tiếng.

Tổng cộng có ba lần ném, Quý Liên Hoắc cầm tạ ném lần thứ hai, thành tích lần thứ hai là 21,4 mét, lần thứ ba là 21,9 mét.

"Lấy thành tích cao nhất trong ba lần, vận động viên số 097, đẩy tạ 21,9 mét." Trọng tài ghi lại con số đó.

"Kết quả này thế nào?" Lâm Tinh Tinh tò mò hỏi sinh viên khoa thể thao đứng bên cạnh, cậu sinh viên kia tỏ vẻ hơi phức tạp.

"Số 098." Trọng tài gọi số, Lâm Tinh Tinh ngơ ngác nhìn sinh viên khoa thể thao bên cạnh đi qua.

"Vận động viên số 098, đẩy tạ lượt đầu tiên, 20,8 mét."

"Lần thứ hai, 20,1 mét."

"Lần thứ ba, 20,9 mét."

Lâm Tinh Tinh trợn mắt nhìn Quý Liên Hoắc đang đi tới: "Cậu có biết cậu ném xa hơn cả sinh viên khoa thể thao không!"

"Không biết." Quý Liên Hoắc uống miếng nước, lại kéo quần áo xuống.

Môn đẩy tạ đã mang lại cho Quý Liên Hoắc bằng khen đầu tiên. Ngay khi bước xuống khỏi bục nhận giải, Quý Liên Hoắc đã vội vàng chụp ảnh bằng khen và tấm huy chương, gửi đi.

[Chiêu Chiêu, em đạt hạng nhất, lại có bằng khen!]

Tin nhắn được phản hồi ngay sau đó.

[Rất tốt, tiếp tục cố gắng.]

Quý Liên Hoắc khẽ cong môi, liếm môi dưới, ngón tay nhanh chóng ấn phím.

[Chiêu Chiêu, có thể thưởng cho em không Q_Q.]

[Muốn cái gì?]

Quý Liên Hoắc thấy câu này thì vội vã gõ chữ, tai hơi ửng hồng.

[Chiêu Chiêu, một tấm bằng khen hôn một cái được không?]

Vương Chiêu Mưu nhận được tin nhắn thì khựng lại. Nếu anh nhớ không lầm thì Quý Liên Hoắc tham gia ba môn thi.

Quý Liên Hoắc cầm điện thoại trên tay, chờ đợi ngóng trông, một lúc sau, điện thoại rung lên.

[Được.]

Nhìn thấy chữ này, Quý Liên Hoắc hưng phấn đứng dậy, trong mắt hiện lên ý cười.

"Anh Quý, loa đang gọi, môn nhảy xa đã bắt đầu!"

"Tới đây." Quý Liên Hoắc tỏ vẻ quyết tâm, cẩn thận cất bằng khen và huy chương vào ba lô.

×××

Quý Liên Hoắc tham gia đại hội thể thao liên tục hai ba ngày, còn Vương Chiêu Mưu cũng bàn bạc về kế hoạch cho các dự án mới trong nhiều ngày liền. Nhiều người muốn tái hiện vinh quang của Chung cư Xuyên Hải, một nửa số nhà của Chung cư Xuyên Hải đã được bán, lợi nhuận ròng của công ty bất động sản đạt khoảng 50 triệu, đây là một trường hợp rất thành công bất kể ở đâu.

Nhưng Vương Chiêu Mưu không muốn tạo ra một Chung cư Xuyên Hải thứ hai. Chung cư Xuyên Hải thực sự tốt nhưng giá thành khá đắt, chỉ hướng đến những người có thu nhập trung bình đến cao, nhưng nhóm người này chỉ là thiểu số ở Tô Thành, một Chung cư Xuyên Hải có thể đáp ứng được hầu hết nhu cầu của nhóm thiểu số này, nếu ngày càng nhiều bất động sản cao cấp được phát triển, thị trường nhà ở cao cấp tại Tô Thành chắc chắn sẽ trở nên bão hòa.

Vả lại diện tích mảnh đất hiện tại lớn hơn Chung cư Xuyên Hải, Vương Chiêu Mưu suy nghĩ rất lâu rồi quyết định chia cả mảnh đất thành ba phần, tập trung vào chủ đề hiện đại hóa, lần lượt xây dựng các tòa nhà cao tầng 15 tầng, 18 tầng và 25 tầng để đáp ứng nhu cầu nhà ở cho người dân có nhu cầu cấp thiết.

Do trước đây Tô Thành chưa có tòa nhà chung cư cao tới 25 tầng nên nhiều nhân viên bày tỏ lo ngại về việc bảo trì các tòa nhà cao tầng. Một nhân viên khác chỉ ra, độ cao cao nhất mà lực lượng chữa cháy của Tô Thành có thể đạt tới chỉ là tầng 20, nếu xây 25 tầng thì năm tầng phía trên phải làm sao. Vương Chiêu Mưu hiểu rõ những vấn đề mà các nhân viên nêu ra là nhược điểm không thể tránh khỏi của các tòa nhà cao tầng, chung cư cao tầng là kết quả của tình trạng mở rộng bất động sản nhanh chóng, hiện tại mọi người nghĩ rằng tòa nhà 25 tầng là cao, nhưng trong tương lai sẽ có 28 tầng, 33 tầng.

Về phòng cháy chữa cháy, Vương Chiêu Mưu đề xuất hoàn toàn có thể bổ sung bình chữa cháy và trụ cứu hỏa trong tòa nhà, thậm chí có thể thêm một tầng chống cháy để giải quyết vấn đề phòng cháy chữa cháy cho những tòa nhà cao hơn 20 tầng.

Về vấn đề bảo trì, Vương Chiêu Mưu đã vận dụng giải pháp trong tương lai, đó là thành lập quỹ bảo trì. Sau năm 2008 sẽ có Quy định về quản lý Quỹ bảo trì nhà ở đặc biệt, quy định các tòa nhà chung cư cao tầng phải trích quỹ bảo trì đặc biệt từ tiền bán nhà. Mặc dù các quy định vẫn chưa được ban hành nhưng phương pháp này có thể được sử dụng để giải quyết các vấn đề bảo trì cơ bản của các tòa nhà cao tầng trong tương lai.

Sau nhiều ngày họp bàn về đủ mọi hạng mục, Vương Chiêu Mưu cũng gần như kiệt sức, cuối cùng cũng đưa ra được một kế hoạch sơ bộ, sau này vẫn cần phải sửa đổi và hoàn thiện.

Công việc cường độ cao dễ khiến con người kiệt sức về thể chất và tinh thần, sau khi kế hoạch ban đầu được hoàn thiện, Vương Chiêu Mưu đã quyết định nghỉ một ngày, ở nhà nghỉ ngơi.

Đại hội thể thao của Quý Liên Hoắc đã kết thúc mấy ngày nay, ngày nào cậu cũng háo hức chờ Vương Chiêu Mưu về. Khi nghe chị Trình báo anh đã xong việc, Quý Liên Hoắc chuẩn bị ba lô, gõ cửa phòng anh thật cẩn thận.

Thấy Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu mới nhớ ra đại hội thể thao của cậu hẳn đã kết thúc, gần đây anh bận quá, không có thời gian hỏi thăm tình hình.

"Anh Chiêu Mưu, gần đây anh mệt lắm phải không?" Quý Liên Hoắc quan tâm hỏi: "Có muốn ngâm chân không?"

"Cảm ơn, không cần." Vương Chiêu Mưu dựa vào sô pha, mỉm cười với Quý Liên Hoắc, vỗ nhẹ vị trí bên cạnh mình.

Quý Liên Hoắc ôm ba lô ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh, muốn nói lại thôi.

Nhìn bộ dạng của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu cũng mơ hồ đoán được cậu có chuyện gì.

"Đến đổi thưởng sao?" Vương Chiêu Mưu dựa vào sô pha mỉm cười, cầm lấy ly nước nhấp một ngụm, làm ướt môi.

Quý Liên Hoắc ngượng ngùng gật đầu, tai đỏ bừng lên: "Anh Chiêu Mưu mệt thì có thể lùi lại sau mà."

"Không sao." Vương Chiêu Mưu cảm thấy hôn Quý Liên Hoắc hai ba lần không phải là việc gì nặng nhọc.

"Anh Chiêu Mưu, một tấm bằng khen hôn một cái?" Quý Liên Hoắc hỏi với vẻ không chắc chắn, đôi mắt đen láy ướt át.

"Phải." Vương Chiêu Mưu dựa vào sô pha, tư thế hơi lười biếng.

Quý Liên Hoắc mím môi, đỏ mặt mở ba lô lấy ra một xấp bằng khen ngay trước mặt Vương Chiêu Mưu.

Sao nhiều thế này?

Mí mắt Vương Chiêu Mưu giật giật, anh đưa tay nhận lấy bằng khen từ tay Quý Liên Hoắc, xem xét từng tờ một. Giải nhất đẩy tạ, giải nhất chạy 1.500 mét, giải nhất nhảy xa dành cho nam, còn có hạng mục đồng đội 4×100 mét, tiếp sức 4×400 mét, sau đó nữa là "Vận động viên xuất sắc", "Tổ chức xuất sắc" cấp học viện và cấp trường, tổng cộng có đến mười hai tấm. Vương Chiêu Mưu nhìn xấp bằng khen dày trong tay, suy nghĩ hồi lâu, hóa ra đại hội thể thao trường hiện tại có thể trao nhiều giải thưởng như vậy.

"Anh Chiêu Mưu, hay là... từng ba tấm một?" Quý Liên Hoắc liếm môi, mắt sáng lên, thử đề nghị.

"Không cần." Vương Chiêu Mưu nhấp thêm một ngụm nước, biết rằng nợ nần luôn đi kèm với lãi suất.

"Vậy... Chiêu Chiêu em hôn anh sáu lần, anh hôn em sáu lần, được không?" Quý Liên Hoắc má ửng hồng, tiến lại gần Vương Chiêu Mưu từng chút một.

"Được." Vương Chiêu Mưu hơi nghiêng đầu, chạm vào môi Quý Liên Hoắc.

So với hai lần trước, kỹ thuật của Quý Liên Hoắc đã tiến bộ hơn nhiều, liên tục chiếm lấy không gian của Vương Chiêu Mưu trên sô pha, cướp đoạt hơi thở của anh giữa môi và răng. Còn chưa đến nụ hôn thứ sáu mà Quý Liên Hoắc đã cảm thấy toàn thân nóng bừng, lông mày nhíu lại khó chịu, mồ hôi chảy thành giọt trên thái dương.

"Chiêu Chiêu, anh chạm vào em được không." Quý Liên Hoắc sắp trượt xuống khỏi sô pha, nhìn Vương Chiêu Mưu bằng ánh mắt khao khát: "Em nóng quá."

Vương Chiêu Mưu không nói gì, môi đỏ ửng lên, cố nén hơi thở hỗn loạn, cúi đầu xuống từ trên cao, nhìn dáng vẻ của Quý Liên Hoắc, cong môi mỉm cười.

---

Người dịch: E hèm, thỉnh thoảng sếp cũng tính sai, thỉnh thoảng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top