97
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 97
Chạy thoát thân
Lũ chim khổng lồ còn lại đã bỏ chạy.
Cindy ngã gục xuống đất, khi đó cô mới nhận ra miệng mình đầy máu, để giữ bình tĩnh, cô cắn bị thương nướu răng của mình. Cánh tay phải của cô sưng tấy và đau đớn, mặc dù cô đã cố gắng hết sức để lợi dụng thân tàu làm đệm chống lại lực giật của súng, nhưng khi chim khổng lồ lao tới, Cindy không có nhiều thời gian để lựa chọn. Khi bà Fresnel lao ra với con dao làm bếp, Cindy không hề quan tâm đến tư thế bắn sao cho bớt tốn sức, chỉ có thể bóp cò súng mạnh nhất có thể.
Chỉ trong vài phút, Cindy đã bắn cạn hai băng đạn. Đây là toàn bộ hàng tồn kho trong vali. Nếu lũ chim khổng lồ không rút lui, Cindy sẽ phải dùng đến con dao làm bếp mà bà nội mang ra... Với sức mạnh của cô thì không đủ để đánh bại những con quái vật này bằng cận chiến, nhưng dù sao thì một người dũng cảm cũng phải làm gì đó khi đối mặt với cái chết, thay vì nhắm mắt lại la hét.
Cindy chỉ nghỉ ngơi nửa phút trước khi khó khăn đứng dậy để xem tình trạng của bà Fresnel. Bà Fresnel đã lớn tuổi, sức khỏe không còn như xưa, bà hoàn toàn dựa vào adrenaline để chống đỡ. Giờ đây, nguy hiểm đã qua, bà rơi vào trạng thái kiệt sức. Cindy lảo đảo đi về phía bà nội, cơ thể nghiêng ngả, ngã xuống đất.
Những người sống sót xung quanh đang hò reo. Hầu hết họ đều bước ra sau khi nghe thấy tiếng nổ.
Gợi ý của Cindy dùng để thuyết phục người lái chính là giết càng nhiều chim khổng lồ đi riêng lẻ càng tốt, giảm số lượng chim khổng lồ, không gian chật hẹp bên trong con tàu là cơ hội duy nhất của họ. Vụ nổ bột làm bị thương khoảng năm con chim khổng lồ, Cindy bồi thêm phát súng đầu tiên, sau đó cô không cần lãng phí công sức để nói nữa.
Mỗi hành khách và thuyền viên sống sót sau vụ thảm sát này về cơ bản đều đã giết được một con chim khổng lồ. Sau khi nhìn thấy hoặc nghe thấy ai đó đang liều mạng chiến đấu với chim khổng lồ, họ nhanh chóng nhận ra rằng đây là khoảnh khắc sinh tử. Vụ nổ đẩy nhanh tốc độ chìm của tàu Elizabeth, nếu tiếp tục lẩn trốn sẽ là ngõ cụt, tham gia chiến đấu, nổ súng sau lưng chim khổng lồ chẳng những có thể tăng khả năng sống sót mà còn không phải là một rủi ro lớn. Chiến đấu trong hoàn cảnh tuyệt vọng là như thế này, một khi tham gia, người ta sẽ nhanh chóng quên đi nỗi sợ hãi của mình.
Lũ chim khổng lồ phát hiện ra con mồi đang phản công, sau khi gọi nhau để xác định số thương vong của đồng loại, chúng nhanh chóng thoát khỏi khoang thuyền chật hẹp, canh chừng bên ngoài và chờ đợi con mồi chui ra, cát lún sẽ giúp chúng đẩy con mồi ra ngoài.
Người sống sót không còn cách nào khác là tập trung toàn bộ vũ khí cho những ai có thể chiến đấu, lao ra chiến đấu với chim khổng lồ. Cindy hòa lẫn vào trong số họ, vốn dĩ không được chú ý đến, tuy cô là phụ nữ, nhưng chỉ cần có thể chiến đấu vào lúc này thì không ai quan tâm đến giới tính hay tuổi tác làm gì.
Sau khi chim khổng lồ bỏ chạy, người sống sót khác phát hiện cô gái trẻ người Anh này vẫn còn sống sót, thậm chí có vài người có cảm xúc phức tạp hơn, bởi vì họ nhận thấy Cindy bắn súng rất chính xác, nhanh chóng giải quyết được những nguy hiểm, rắc rối mà mình gặp phải trong trận chiến. Họ không thể tưởng tượng được điều này từ vẻ bề ngoài, một cô gái trẻ xinh đẹp, và một bà già tóc bạc trắng... Quả nhiên là chưa đến giây phút cuối cùng thì sẽ không bao giờ biết được linh hồn như thế nào đang ẩn giấu trong một cơ thể bình thường?
Lái chính đang vịn vào mạn thuyền, tai phải của ông ta bị chim khổng lồ cắn mất, máu chảy ra liên tục, vết thương trên vai cũng rách toạc. Ông ta không phải là người bị thương nặng nhất, có hai người nằm trên boong thuyền, máu rỉ ra từ ngực, hơi thở yếu ớt, có lẽ là không chịu được nữa.
"Ai có hộp sơ cứu?"
"Bác sĩ của tàu đã chết, phòng điều trị nằm dưới cát lún."
"Không có ai từng xuống đó à?"
"...Có, tôi lấy được băng gạc và thuốc giảm đau."
Mọi người tay chân luống cuống giúp băng bó.
Sau đó, một vấn đề thực tế hơn được đặt ra trước mắt họ, họ phải rời khỏi con tàu này, hành trình tiếp theo sẽ còn đáng sợ hơn.
"Có thể còn có những con chim khổng lồ trên đảo, nếu chúng ta đánh bại được đợt đầu tiên, số còn lại..."
Đảo Sable không có cây cối, chỉ có nham thạch và cỏ, tìm chỗ trốn cũng khó khăn, nếu bị chim khổng lồ đánh lén giữa sương mù dày thì không có đường nào sống sót. Điều tệ nhất là sau đợt tiêu hao này, lượng đạn sắp hết. Đối mặt với một con quái vật như chim khổng lồ, không có súng, liệu họ có thể thắng chỉ bằng gậy gỗ và dao làm bếp không? Tiếng reo hò dần dần tắt đi. Mọi người bắt đầu nhận ra rằng họ không chiến thắng, họ chỉ trì hoãn cái chết của chính mình mà thôi.
"Chúng ta buộc phải đến trạm cứu hộ, ở đó có radio." Lái chính nói trong lúc ôm lấy vết thương đã băng bó.
Lập tức có người lên tiếng phản đối, hỏi vị trí trạm cứu hộ.
Lái chính chỉ nghe nói về tình hình ở đảo Sable, chưa từng đến đây, không thể đoán được phương hướng trong sương mù, diện tích bãi cát lún lại rất rộng, có ma mới biết trạm cứu hộ cách đây bao xa.
"Sau khi sương tan lại lên đường, đây là đảo hoang, chúng ta không có đủ lương thực và nước ngọt." Lái chính kiên trì.
Boong tàu Elizabeth đã lún ngang với với mặt cát vàng, ai ngồi trên đó đều có thể cảm nhận được sự rung chuyển của thân tàu, như thể có một bàn tay vô hình nào đó đang kéo họ xuống vực thẳm.
Họ giẫm lên xác chim khổng lồ, rồi dùng gậy gỗ và dây thừng đẩy xác chim trượt trên mặt cát lún, "mở ra" một con đường có thể đi được. Lúc đầu, họ lo lắng xác của chim khổng lồ sẽ chìm xuống sau khi bị giẫm lên vài lần, những người đứng sau không thể sử dụng được, nhưng bất ngờ là xác chim khổng lồ bị chìm xuống lại nhanh chóng nổi lên một lần nữa, giống như một con vịt cao su bơm hơi trong bồn tắm.
"Thực ra đây là loại chim gì?"
Johnson ở xa cũng có cùng câu hỏi. Sự khác biệt nằm ở chỗ con người thắc mắc về chủng loại của chim khổng lồ, còn tà thần thắc mắc chúng bị ô nhiễm như thế nào. Johnson dừng con tàu ma ở nơi khuất tầm nhìn của con người, sương mù dày đặc che khuất sự hiện diện của y.
"...Chúng có lý trí, số lượng rất nhiều, lại không đơn độc, có đồng loại đang thao túng đằng sau à?"
Johnson nghĩ đến con cá voi trắng nhỏ ở Bắc Cực, để đạt được cách tăng sức mạnh hoàn hảo không phải là điều dễ dàng. Hơn nữa, đây là nơi ở trước đây của thần Trí tuệ Thoth, cát lún và đá vẫn còn mang hơi thở của Thoth, chim khổng lồ không bị cát lún nuốt chửng, điều đó chứng tỏ sức mạnh của chúng đều đến từ cùng một nguồn.
Johnson cảnh giác hỏi: "Lẽ nào thần Trí tuệ Thoth đã về?"
Nơi sâu thẳm trong vũ trụ đáng sợ đến vậy sao? Những kẻ đi ra ngoài đều không thể sống yên ổn, phải chạy về tìm cách tăng cường sức mạnh như thằng điên thế à?
"Không, Thoth mà quay lại thì không thể im lặng thế này!" Gymir phủ nhận.
Johnson: "..."
Trước khi y đặt ra những câu hỏi nghi ngờ, Gymir lập tức giải thích: "Thoth đã nghiên cứu mọi sinh vật trên hành tinh này, nó có thể dễ dàng tạo ra một con quái vật quyến thuộc đáng sợ hơn con này. Nếu nó thực sự quay lại, chắc chắn nó sẽ thả quyến thuộc vào thẳng các thành phố của con người ngay lập tức, để kiểm tra xem đàn kiến này đã phát triển đến mức nào trong thời gian nó vắng mặt."
Johnson vô thức nghĩ đến các loại quái vật đã tấn công các thành bang trong truyền thuyết của loài người. Y vẫn luôn cho rằng đó là quyến thuộc của tà thần, hay thể biến dị đặc biệt nào đó, không ngờ rằng nó còn bao gồm cả bãi thử nghiệm của Thoth?
"Khi đó, Thoth cảm thấy sự phát triển của nền văn minh loài kiến như con người rất chậm chạp và không thú vị, lại nghe nói nơi sâu thẳm trong vũ trụ có vài nền văn minh loài kiến mạnh hơn nhiều so với trái đất, không dễ dàng bị diệt vong, nên mới ra đi mà không hề tiếc nuối." Gymir tin rằng Thoth coi thường trái đất vì gã cảm thấy con người ở đây không chịu cố gắng chút nào.
Johnson không còn gì để nói, trong đầu y lại thầm phản bác, con người cũng khá thú vị đấy chứ.
"Vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra với hòn đảo này, chúng ta hãy chờ xem." Gymir thờ ơ nói.
Màn trình diễn sinh tồn của con người trên đảo hoang trước mắt đang rất đặc sắc! Có hơn chục con chim khổng lồ trên đảo, khi nào chúng mới phát hiện ra những con mồi này? Khi những người sống sót phát hiện sương mù không bao giờ tan, họ sẽ cãi nhau phải không nào!
Về phía trạm cứu hộ trên đảo Sable... Johnson nhìn về hướng đó, phát hiện một lỗ lớn trên tường nhà. Nhân viên cứu hộ đã bị giết, những người sống sót vẫn có thể sử dụng ngôi nhà này làm hầm trú ẩn chứ? Chắc là có, dù sao thì có ba bức tường và một mái nhà cũng tốt hơn nhiều so với một bãi cỏ trống trải.
Vậy thì, cần phải làm gì? Johnson suy nghĩ rồi vô thức thốt lên.
"Bịt các lỗ bằng đồ nội thất." Gymir gợi ý, hắn đã từng chứng kiến những người thuộc giáo phái Màu Xám làm vậy.
Johnson lắc đầu: "Không được, sẽ có khoảng trống, sau nhà có mười mấy túi đậu, hình như là để cho ngựa ăn, em thấy cái đó khá tốt."
"Đậu cũng không được, họ còn phải ăn thứ này để tồn tại."
"Vậy chắc là nhặt đá!" Có rất nhiều đá trên đảo, Johnson nhìn quanh, tiếc nuối khi phát hiện là không dùng được. Những viên đá này dường như "mọc lên" trong lòng đất, hòa vào làm một với chính hòn đảo. Con người không thể đập vỡ chúng nếu không có búa.
Gymir nhắc nhở Johnson đang mất tập trung: "Cô ta đang đi xuống... thật kỳ lạ, cử động rất linh hoạt, trông chẳng giống như đang cõng thêm một người."
Johnson vội vàng quay đầu lại, nhận ra rằng mình gần như đã bỏ lỡ màn trình diễn của "thám tử mới".
Những người sống sót đi phía trước đã sử dụng xác chim khổng lồ để tạo ra một lối đi tương đối an toàn.
Cindy dùng sợi dây cột chặt bà Fresnel sau lưng. Cô trông run rẩy lảo đảo, như thể sẽ rơi vào cát lún ngay trong giây tiếp theo, nhưng bước đi của cô rất chính xác, mỗi động tác đều không hề do dự. Tổng trọng lượng của hai bà cháu họ cộng lại nhỉnh hơn một người đàn ông trưởng thành một chút, nhưng cũng không hơn là bao. Mỗi khi xác chim khổng lồ chìm xuống, Cindy sẽ kịp thời di chuyển. Điểm yếu về thể lực trở thành thủ phạm chính cản trở Cindy trong nửa sau đoạn đường, có vài lần Johnson tưởng cô sẽ trượt chân và mắc kẹt trong bãi cát lún.
"Đó, đó là gì?"
Bóng dáng một con tàu hiện ra giữa làn sương mù dày khiến mọi người hoảng sợ hét lên.
Cindy đang tập trung băng qua khu vực cát lún, không hề bị phân tâm, không để ý đến tình hình bên ngoài.
Tà thần quá tập trung quan sát chuyển động của một con kiến phát sáng nào đó mà không để ý rằng con tàu ma đang ngày càng đến gần bãi biển.
"Phù." Chặng đường trên cây cầu nổi bằng xác chim khổng lồ đã kết thúc, Cindy bước lên bãi cát sâu đến bắp chân, lê bước về phía một tảng nham thạch, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này cô mới nghe thấy tiếng la hét của những người sống sót.
Cindy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc thuyền buồm mục nát với nhiều lỗ thủng trên thân tàu. Cô nghe thấy một tiếng sột soạt lạ lùng, có thứ gì đó ẩn trong thuyền! Một cái gì đó biết bò!
Cindy sợ đến nỗi không thở được, cô ra sức siết chặt cánh tay bà Fresnel trên vai mình, rồi phát hiện lòng bàn tay bà nội cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Là con tàu ma sao?"
"Mọi người bình tĩnh... Ít nhất đã có hàng trăm con tàu bị chìm trong bãi cát lún của đảo Sable, cát lún không ngừng di chuyển cả ngày lẫn đêm, có khi lại phun ra thứ gì đó, đây chỉ là một con tàu trống rỗng mà thôi!" Lái chính vội hét lên, ông ta không biết tại sao đầu mình lại đau, nhưng mọi người đều sợ hãi hét lên như thể bị mất trí sẽ thu hút chim khổng lồ đến!
Con tàu ma dường như nhận ra mình đã làm sai, từ từ trôi ngược về trong làn sương mù.
Lúc này, một giọng nói quái dị với giọng điệu khác thường vang lên: "Hãy nhìn tháp quan sát!"
Mọi người vô thức quay đầu lại, nhưng con tàu ma đã biến mất, họ không nhìn thấy gì.
Người đàn ông vừa hét lên kia ngã xuống đất, máu trào ra từ cổ họng, mắt gã lồi ra, rồi co giật dữ dội. Khuôn mặt của gã bị biến dạng, răng bắt đầu rụng đi, miệng phình ra một cách bất thường.
Mọi người đều sợ hãi tránh xa kẻ vừa co giật vừa kiên trì bò đi này.
"Người cá, tôi thấy rồi... người cá..." Một âm thanh mơ hồ và quỷ dị.
Lái chính đã ngu cả người. Chim khổng lồ cũng có thể cho là loài vật thời tiền sử chưa từng được con người phát hiện ra, nhưng người cá là cái gì? Người cá trên con tàu ma...
Sinh vật không còn có thể gọi là con người kia vẫn đang cố gắng diễn đạt phát hiện của mình, rồi đột nhiên nổ tung thành một đám sương máu, hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại những người sống sót từ tàu Elizabeth với gương mặt kinh hoàng, cùng một mảng nhỏ sương trắng nhuốm đỏ, và mặt cỏ nhuốm máu.
"A!"
Lần lượt có người ôm đầu gục xuống, chìm vào hôn mê.
Cindy cố chịu đựng cơn đau đầu, gấp gáp hỏi bà Fresnel: "Bà nội, bà sao rồi?"
"Bà không sao, thị lực của bà kém, sao có thể nhìn được từ khoảng cách xa như vậy? Họ đang nói cái gì vậy, con tàu ma à?" Bà Fresnel đổ mồ hôi lạnh vì lo lắng cháu gái mình đi trên cầu phao cát lún, lúc này, bà nhìn thấy hành vi điên cuồng của những người xung quanh thì liền cảnh giác: "Cindy, chúng ta phải rời đi càng sớm càng tốt, bãi biển không an toàn."
---
Người dịch:
Tạo vụ nổ bằng bột, nguyên lý là nổ bụi, là quá trình đốt cháy nhanh các hạt mịn lơ lửng trong không khí trong một địa điểm kín. Vụ nổ bụi có thể xảy ra khi bất kỳ vật liệu dễ cháy dạng bột phân tán nào có mặt ở nồng độ đủ cao trong khí quyển hoặc môi trường khí oxy hóa khác, chẳng hạn như oxy nguyên chất. Nổ bụi là mối nguy hiểm thường gặp trong các mỏ than, thang máy, silo chứa ngũ cốc, và các môi trường công nghiệp khác. Chúng cũng thường được các nghệ sĩ hiệu ứng đặc biệt, nhà làm phim và thợ pháo hoa sử dụng, vì vẻ ngoài ngoạn mục và khả năng được chứa an toàn trong một số điều kiện được kiểm soát cẩn thận.
Thoth = nhà khoa học điên
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top