94

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 94

Đường cùng

Cindy bị đánh thức bởi nhiều tiếng kêu cứu khàn khàn.

Cô ôm đầu đứng dậy thì thấy bà nội đang cảnh giác canh cửa, tay bà cầm một khẩu súng ngắn nhỏ mà phụ nữ thường dùng.

"Cindy, con thế nào rồi?" Bà Fresnel phát hiện cháu gái mình đã tỉnh, mừng rỡ bước tới sờ trán Cindy. "Con bị sốt, bà đã cho con uống thuốc, nhưng vẫn không có tác dụng."

Bà Fresnel đã quen với cơn sốt của cháu gái, tình trạng này xảy ra mỗi khi Cindy nghe thấy âm thanh bất thường. Có lúc bà Fresnel đã rất lo lắng, thậm chí còn tốn tiền tìm một bác sĩ tư nhân đắt tiền. Tuy nhiên, khi Cindy lớn lên, tần suất sốt bắt đầu giảm dần, giống như một đứa trẻ trở nên khỏe mạnh khi trưởng thành. Ngay khi bà Fresnel nghĩ rằng bệnh của Cindy đã được chữa khỏi thì vào năm 1952, Cindy bị sốt cao ba ngày ba đêm liên tục, còn nói nhiều lời nhảm nhí. Vậy là bà Fresnel đã có thể suy ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề dựa trên phản ứng của Cindy.

"Lần này con chỉ ngủ có nửa tiếng thôi."

Nhìn ánh mắt mong chờ của bà nội, Cindy cảm thấy vô cùng cay đắng.

"Không, ở đây nguy hiểm lắm bà." Cindy nhẹ nhàng nói. Triệu chứng ù tai nghiêm trọng của cô thuyên giảm, không phải vì họ đã thoát khỏi nguy hiểm mà vì họ đã rơi xuống vực sâu. "Những... âm thanh chết chóc đó đang lan rộng ra bên ngoài, còn chúng ta đã tiến vào khu vực trung tâm, giống như tâm bão sẽ yên tĩnh hơn ở ngoài vậy."

Bà Fresnel sững sờ.

Cindy nắm chặt tay bà nội như muốn lấy thêm sức mạnh từ hành động này.

Nửa phút sau, bà Fresnel vùng thoát khỏi tay Cindy, nói một cách thô lỗ: "Được rồi, bà nên nói cho con biết tình hình hiện tại. Con tàu va phải đá ngầm, nhưng tình hình có vẻ rất phức tạp, con tàu đang dần nghiêng."

Bất cứ ai sống sót sau chiến tranh đều biết rằng việc khóc lóc hay la hét trong hoảng loạn khi đối mặt với thảm họa là điều vô ích. Tốt hơn hết là nên tiết kiệm năng lượng để suy nghĩ về các vấn đề.

Cindy bám vào tường, cảm thấy thân tàu đã nghiêng hơn 30 độ.

"Đáy thuyền có thể bị vỡ, chúng ta hãy ra boong thuyền."

"Ồ, vậy thì con phải cẩn thận. Một vài hành khách bao vây thuyền viên, họ đã xảy ra xung đột trên boong thuyền."

"Vì sao ạ?"

"Hỏi hay lắm." Bà Fresnel lầm bầm: "Làm sao bà biết được mấy thằng ngốc nghĩ gì?"

Hai bà cháu thận trọng rời khỏi phòng, nhìn thấy đám đông hoảng loạn ở cuối hành lang. Đúng như dự đoán, bên ngoài đã xảy ra xô xát, boong thuyền chật kín người.

"Đừng cử động, phía dưới có cát lún, nếu ngã xuống chắc chắn sẽ chết!" Lái chính tuyệt vọng kêu lên.

Cindy nhìn xuống, thấy một nửa dưới thân tàu đã chìm vào trong lớp cát mịn. Với dòng cát chảy nhanh do nước cuốn, có thể chẳng bao lâu nữa, tàu Elizabeth sẽ chìm hẳn xuống một ngôi mộ cồn cát.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến người ta hoảng sợ. Trước khi Cindy tỉnh dậy, một vài hành khách đã nhảy ngoài qua lan can bất chấp thuyền viên ngăn cản. Họ cảm thấy trọng lượng của con tàu thép khổng lồ quá lớn nên mới không thể nhúc nhích, trong khi trọng lượng của con người lại tương đối nhẹ. Sau đó họ rơi vào đường cùng.

Cindy ra hiệu cho bà Fresnel cầm chắc súng. Cô bước đến bên lan can và nhìn xuống, chỉ thấy vài vật dụng nằm rải rác trên cát vàng.

Mũ, một chiếc giày lẻ loi...

Một cái cổ tay rũ xuống nổi lên trên nền cát vàng.

Cindy đang thất thần thì bất ngờ có người va vào mình, cô lập tức giữ vững cơ thể, cúi đầu xuống thì phát hiện một người phụ nữ đang mê sảng.

"...Chỉ trong chốc lát, họ đã biến mất, biến mất! Có ma quỷ ở dưới đó!"

Những người đàn ông xung quanh cô ta cũng không khá hơn là bao, họ đều trông tái nhợt và sợ hãi quá mức. Những người còn lại tức giận, muốn thuyền trưởng phải giải thích, làm cho thuyền trưởng hoảng sợ dẫn người trốn vào trong phòng lái, người khác thì phá cửa ở bên ngoài, tạo nên tình trạng lộn xộn. Lái chính và thuyền viên liên tục chặn những hành khách đang sợ hãi cắm đầu chạy lung tung khắp nơi, sợ họ bị rơi khỏi boong thuyền rơi xuống bãi cát lún do đám đông xô đẩy.

"Mọi người, bình tĩnh! Chúng ta sẽ có người tới giải cứu sớm thôi!"

"Có một trạm cứu hộ trên hòn đảo này! Họ sẽ tìm thấy chúng ta sớm thôi..."

Cindy tình cờ nhìn thấy tay Smith đáng ghét kia lao tới túm cổ áo lái chính, vừa phun nước bọt vừa ra sức lắc mạnh: "Anh cố ý đưa chúng tôi đến nơi quỷ tha ma bắt này phải không? Ha, thừa nhận đi, các người đã cấu kết với hải tặc, nếu không thì giải thích vì sao các người biết mọi thứ về hòn đảo này đi chứ?"

Lái chính rất cường tráng, ông ta thẳnh tay xách Smith sang một bên, ném mạnh về phía trước. Các hành khách giật mình, còn có người hoảng sợ chạy vào cabin, suýt tông ngã bà Fresnel.

Pằng.

Một tiếng súng vang lên.

Mọi người ngồi xổm xuống hoặc ôm đầu theo phản xạ.

Tất cả mọi người, kể cả thuyền viên, đều ngơ ngác nhìn một bà cụ người Anh mặt đầy những nếp nhăn và mái tóc bạc thưa thớt giơ cao khẩu súng, họng súng hướng lên trên, khói liên tục bốc ra từ đó.

"Hãy im lặng một lúc!" Bà Fresnel không vui nói: "Mười mấy tên ngu ngốc đã chết, tôi cũng không muốn cùng con tàu này chìm trong cát!"

"Đúng vậy, chúng ta nên để thuyền trưởng ra mặt giải thích rõ ràng tình hình hiện tại." Người thứ hai đứng lên là một quý ông cao tuổi.

Cindy cũng nhìn thấy một số người đặt tay lên eo mình một cách kín đáo. Hiển nhiên, cô và bà nội không phải là những người duy nhất mang vũ khí lên tàu. Cindy bước tới chỗ bà nội, chắn đi những ánh mắt giận dữ của đám đông.

Lúc này thuyền trưởng đổ mồ hôi đầm đìa mới bước ra, ông ta không bình tĩnh bằng lái chính, miệng đang nói mà mắt cứ liếc về phía sương mù dày đặc xa xa.

"Tôi xin lỗi thưa quý vị, đây là đảo Sable, có thể một vài người trong các vị đã từng nghe đến tên nó."

"Nơi đó là ở đâu? Đừng vòng vo nữa."

"Đúng đấy!"

Thuyền trưởng sửng sốt hỏi: "Quý vị không biết à?"

Quý ông cao tuổi kia do dự nói: "Hình như tôi đã nghe một bài ca dao cổ, có cách phát âm như thế này trong đó, giống như nấm mồ trên biển, hay nơi ma quỷ trú ngụ..."

"Đúng vậy, chính là nó." Thuyền trưởng đáp nhanh.

Hành khách trên tàu càng hoảng sợ hơn, Smith dẫn đầu gầm lên: "Tôi sẽ nộp đơn khiếu nại công ty các người, điều này sẽ không giúp các người rửa sạch nghi ngờ đâu, tại sao tàu Elizabeth lại chạy đến nơi nguy hiểm này?"

"Im lặng!" Lái chính không nhịn được lại ném Smith sang một bên, mặt ông ta đầy râu, trông rất dữ tợn.

Trận sương dày này xuất hiện mà không có dấu hiệu báo trước, trước khi sương mù lan rộng, bảng đồng hồ và radio đã bị trục trặc. Nỗi bất an trong nội tâm của thuyền viên hoàn toàn mất kiểm soát và lên đến đỉnh điểm khi tàu Elizabeth va vào đá ngầm rồi mắc kẹt trong cát lún, còn đám hành khách chỉ biết nói những điều vô nghĩa này đang kéo sự việc đến gần một vực thẳm tồi tệ khác.

"...Từ khi trạm cứu hộ được xây dựng trên đảo Sable, mấy chục năm rồi không có vụ đắm tàu ​​nào! Thưa quý ông quý bà, quý vị chưa bao giờ nghe đến tên nghĩa địa đại dương này nữa phải không? Tôi cũng muốn nói với quý vị rằng lần trước tất cả mọi người bị tai nạn tử vong là do thuyền viên đã nhảy khỏi thuyền bỏ trốn mà không đợi người cứu hộ!"

Lái chính thở dốc, nhìn chằm chằm vào đám người.

Không ai dám lên tiếng.

Lúc này, lái chính bước tới trước mặt bà Fresnel, nghiêm túc nói: "Xin cảm ơn, thưa bà."

Bà Fresnel trở lại với bộ dạng run rẩy thường ngày, được cháu gái đỡ lấy, bà nói lớn: "Không, tôi nghĩ cậu nên học theo bà già này, bắn thêm vài phát súng lên trời, nếu không thì giữa sương mù dày thế này, liệu người trong trạm cứu hộ có thấy tàu chúng ta đâm vào đá ngầm không?"

"Ôi Chúa ơi! Ý tôi là, lẽ ra chúng ta nên làm việc này từ lâu rồi!" Smith vội vàng nói.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Vừa rồi ở đây có ít nhất hai trăm người hò hét ầm ĩ, tiếng động này không phải còn lớn hơn tiếng súng sao?

"Xin lỗi, tôi có thể hỏi hòn đảo này rộng bao nhiêu không?" Cindy lên tiếng hỏi.

Lái chính rõ ràng không quen nói chuyện với nữ giới chưa chồng, ông ta nhìn bà Fresnel, ngập ngừng nói: "Nó rất lớn, hay phải nói là rất dài và hẹp, tính cả bãi cát lún, chắc phải hơn 30 dặm vuông Anh, diện tích bằng 1/9 Toronto và lớn hơn một vài thành phố nhỏ."

Cindy đã đoán trước câu trả lời này. Nếu không lớn thì làm sao vùng cát lún xung quanh đảo Sable có thể "nhốt" được hàng trăm chiếc tàu ​​chìm, dẫn đến hình dạng của chiếc "vòng cổ" kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên Cindy có ảo giác rõ ràng như vậy, điều này khiến cô rất bất an. Bây giờ họ bị mắc kẹt trên chiếc thuyền này, không biết khi nào con thuyền sẽ hoàn toàn chìm vào trong cát lún. Cindy dường như nghe thấy tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc bên tai. Khi thời gian hết, cái chết sẽ đến.

Mọi người nhìn về phía cuối màn sương dày đặc và hét lớn, thuyền trưởng cũng cử người mang pháo sáng tới, bắn liên tiếp nhiều phát. Khói từ ngọn lửa đỏ rực rất dễ thấy, mọi người cuối cùng cũng trở nên vui vẻ.

"Như vậy thì người của trạm cứu hộ nhất định sẽ thấy được!"

Không lâu sau đó, hình như có bóng người thấp thoáng xuất hiện trong sương mù, mọi người càng hưng phấn hơn.

Cindy liền dìu bà nội vào trong khoang thuyền. Cô lo lắng boong thuyền quá đông người, đám đông sẽ phát điên khi cứu hộ đến, sẽ dễ xảy ra tai nạn.

"Chúng ta phải thu dọn đồ đạc trước, chiếc thuyền này chắc chắn là không vớt lên được nữa, chúng ta mang theo hết hành lý sẽ không thể xuống thuyền được." Cindy quyết đoán mang theo giấy tờ tùy thân, nhét những món trang sức có giá trị vào túi, không quên lấy băng đạn, cột thêm con dao găm vào bắp chân dưới ống quần.

Cô nhận thấy cửa phòng bên cạnh đang mở, đó là khoang của Smith. Cindy không chút do dự lẻn vào, lấy đi chiếc bật lửa. Khi bước ra, cô chợt cảm thấy ù tai dữ dội. Không cần suy nghĩ, Cindy nhanh chóng bỏ chạy về phòng mình, khóa cửa lại bằng chút sức lực cuối cùng của mình.

"Ngoài kia có thứ gì... nguy hiểm..." Cindy túm lấy tay áo của bà nội, nói ngắt quãng.

Bà Fresnel phản ứng cũng rất nhanh, bà lập tức kéo rèm lại, không hề nhìn ra ngoài. Rồi bà cụ nghe thấy những tiếng hét thót tim, như thể đang có một vụ thảm sát trên boong thuyền.

Bộp. Thứ gì đó dính nhớp bay lên cửa sổ, từ từ trượt xuống mặt kính.

Bà Fresnel ôm lấy Cindy, không chút do dự chui xuống gầm giường.

Có người chạy loạn xạ trên hành lang, có người đập mạnh vào mọi cánh cửa trong tầm mắt.

"Đây là phòng của tôi, chết tiệt, ra khỏi đây!" Smith hét lên, theo sau là tiếng đập cửa và đánh nhau bình bịch. Không biết cuối cùng ai thắng ai thua, nhưng cửa phòng bên cạnh đã bị đóng lại đánh rầm một tiếng.

Cindy cố chịu đựng cơn đau đầu, cô nhìn thấy chất lỏng màu đỏ tươi từ từ chảy vào theo khe cửa. Sau đó là những âm thanh rất kỳ lạ vang lên, như thể có thứ gì đó nặng nề đang bị kéo đi, phát ra âm thanh cọt kẹt kinh dị.

Một cái bóng khổng lồ phản chiếu trên kính cửa sập, đầu của nó cao hơn vị trí mặt kính, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cổ dài và phần lưng lồi ra.

Với tư cách là người Anh, điều đầu tiên Cindy nghĩ đến chính là Quái vật hồ Loch Ness. Nhưng rõ ràng Quái vật hồ Loch Ness không thể chỉ cao 10 feet (khoảng 3 mét), và cũng không thể mọc đầy lông vũ.

Có phải là đà điểu không?

Con đầu tiên đi qua.

Con chim khổng lồ thứ hai còn đang ngậm một cánh tay đẫm máu trong miệng.

Cindy: "..."

Cô thấy vai mình nặng trĩu, nhìn xuống thì thấy bà nội chẳng hiểu vì sao mà bất tỉnh.

Lúc này, con chim khổng lồ có vẻ đã để ý đến căn phòng bên cạnh, nó bắt đầu gõ cửa.

Rầm.

Ván cửa bị thủng.

Trong tiếng la hét hỗn loạn và tiếng kêu rên thảm thiết của Smith, Cindy lấy tấm trải giường để đắp cho mình và bà nội dưới gầm giường, rồi nhặt khẩu súng ngắn, chĩa qua khe hở trên tấm trải giường tới bức tường ngăn của cabin bên cạnh.

Vách ngăn liên tục bị va đập, bị gõ lên. Nó giống như tiếng động phát ra khi một sinh vật to lớn nào đó bước vào một căn phòng chật hẹp, chuẩn bị đi săn. Bên trái xuất hiện một hình bầu dục trông giống như đầu cánh, lập tức lại có thêm dấu chân.

Dưới gầm giường tối tăm, bụi không ngừng rơi xuống. Cindy có cảm giác như đã quay trở lại tầng hầm của Luân Đôn, mặc dù trong tay cô có nhiều hơn một khẩu súng so với hồi đó, nhưng cảm giác tuyệt vọng khủng khiếp này cũng không hề nhẹ hơn chút nào. Người bình thường không bao giờ có thể chống lại thảm họa, họ cũng không thể ảnh hưởng đến sự khởi đầu và kết thúc của thảm họa. Họ chỉ có thể co rúm lại, đấu tranh để sinh tồn...

Rầm.

Bức tường sụp đổ ầm ầm, khói bụi tràn ngập.

Ngay lúc con chim khổng lồ thò đầu ra, Cindy nổ súng.

Trúng ngay vào trán.

Con chim khổng lồ lùi lại một bước, rồi phẫn nộ lao tới trước.

Viên đạn thứ hai trúng vào con mắt biến dạng của nó.

Bàn tay Cindy tê dại vì cú giật của súng.

Con chim khổng lồ ngã xuống, cơ thể to lớn của nó vừa vặn che mất khoảng trống trên bức tường.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top