92

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 92

Hào hiệp

Juan mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà ướt đẫm nước.

Dấu vết này trông khá quen thuộc.

Đúng, đây chính là phòng bệnh nơi anh ở lúc trước.

Juan cố gắng ngồi dậy, sau đó anh nhìn thấy chân phải của mình treo lơ lửng trên không bằng băng gạc.

"Gãy xương à?"

Juan cố gắng nhớ lại nhưng trải nghiệm du hành thời gian lần thứ ba quá ngắn ngủi, anh chỉ nhớ mình gần như bị sóng biển cuốn trôi ngay khi vừa đặt chân xuống đất. Juan không nhớ tà thần xuất hiện như thế nào, còn anh đã sống sót như thế nào.

"Đợi đã, la bàn đâu?"

Juan vội vàng đưa tay mò mẫm dưới gối nhưng không tìm thấy. Các túi áo bệnh nhân cũng trống rỗng, trên tủ, ngăn kéo cạnh giường bệnh cũng không có thứ gì.

Nguy rồi!

Juan lo lắng về việc chiếc la bàn sẽ bị người lạ nhặt được, vì trông nó có giá trị rất cao, có thể người ta sẽ tìm cách bán nó, nhưng đây là vật thuộc về tà thần, còn bị ràng buộc với người sử dụng. Kẻ nào tìm cách chiếm hữu chiếc la bàn này có thể sẽ chết như tay buôn đồ cổ.

Juan ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nick bưng đĩa cơm bước vào, anh lập tức vui vẻ muốn hỏi thăm tình hình, thế nhưng Juan phát hiện vẻ mặt của Nick rất cứng ngắc, thậm chí gã còn đi cùng tay cùng chân.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nick lắc đầu lia lịa, ánh mắt kinh hãi, liên tục ra hiệu.

Juan khó hiểu: "Phía sau tôi? Ở đó có gì không?" Nếu anh nhớ không lầm thì đó là cửa sổ, còn đây là tầng ba.

Juan quay đầu lại, đồng tử co rút ngay lập tức. Bệ cửa sổ vừa rồi trống rỗng, vậy mà giờ lại có người đứng trên đó.

Johnson trông thoải mái và tự nhiên như bước lên bậc thềm của nhà hát opera, mặc bộ lễ phục dài với hai hàng cúc áo, cầm theo gậy batoong khảm sapphire. Điều duy nhất không hợp với ngoại hình là cuốn tạp chí màu sắc sặc sỡ trên tay y. Đây là một tạp chí địa phương đưa tin về việc chính phủ hỗ trợ đội khảo cổ trong việc trục vớt kho báu trong Thủ phủ của Cướp biển. Nó cũng giới thiệu các khách sạn nghỉ dưỡng, đồ ăn bãi biển mùa hè, v.v. cho khách du lịch từ châu Âu và Hoa Kỳ. Vì ngôn ngữ chính thức của Jamaica là tiếng Anh nên Johnson có thể hiểu được.

"Anh đã tỉnh?" Johnson cất tạp chí đi, lấy hộp xì gà từ trong túi ra.

Juan suýt chút nữa tưởng rằng tà thần cũng có thói quen hút xì gà, lại còn hút cùng nhãn hiệu với của Tiến sĩ Marat, ai ngờ khi Johnson mở hộp xì gà, bên trong lại là chiếc la bàn bằng vàng kia. Trên vỏ ngoài của la bàn có những vết nứt như mạng nhện. Juan kinh hoàng, anh nghi ngờ rằng xương của mình đã bị gãy giống như vậy.

"Không, anh bị cuốn vào trong cát lún, không tự cứu được nên bị thương." Johnson cảm thấy mọi suy nghĩ của Juan đều được viết trên mặt, nên hết sức dễ hiểu.

Đáng tiếc Juan lại cho rằng tà thần có thể đọc được suy nghĩ... Đọc suy nghĩ thì được thật, nhưng bình thường tà thần không dùng khả năng này với con người, bởi vì dùng xong là con người sẽ thành phế thải, phế thải theo nghĩa đen, là loại rác sẽ được đưa vào lò đốt rác.

Juan vô thức ôm chân, liếc nhìn Nick, không biết nên hỏi Johnson về tình hình hiện tại của anh như thế nào trong khi phải che giấu sự thật.

Nick nhắm mắt lại, run rẩy ngồi trên mép giường và gọi tên Chúa.

"Đừng lo lắng, hôm qua ta đã gặp trợ lý công việc của anh, cùng với người lãnh đạo đội khai quật khảo cổ các anh, Tiến sĩ Marat."

Lời Johnson nói khiến Juan giật mình, "quen biết" tà thần không phải là điều tốt.

Johnson tiếp tục giải thích như một người có khả năng đọc suy nghĩ chu đáo: "Họ nhìn thấy chiếc la bàn, có thể gây ra một số tác động xấu..."

Nick đọc to lời cầu nguyện.

Juan: "..."

"Anh ta nghĩ ta là ảo ảnh, đồng thời là bản thân lời nguyền, con người các anh có câu chuyện cổ tích về một con quỷ bị mắc kẹt trong một chiếc la bàn hay gì đó phải không?"

"Nó ở trong chai." Juan trả lời theo bản năng.

Johnson gật đầu: "Ồ, dù sao thì ma quỷ cũng sẽ giết người mở nút chai... ý ta là người mở la bàn, cho nên anh ta cứ giả vờ như không nhìn thấy ta, vừa rồi anh ta muốn cảnh cáo anh, hy vọng anh đừng đáp lời ta, nhưng anh lại hoàn toàn hiểu sai ý anh ta."

Nick càng run rẩy mạnh hơn, sau đó mắt gã trợn trắng, người ngã xuống đất bất tỉnh.

Juan vội vàng nắm lấy tay gã, vì không thể xuống giường nên chỉ có thể vươn cổ quan sát tình trạng của Nick.

"Anh ta không sao, sau khi ta đi, anh ta sẽ quên hẳn chuyện này." Johnson bình tĩnh nói: "Anh ta nhìn thấy tồn tại huyền bí là do quá thân thiết với anh, khi mọi điều bất thường biến mất, sự việc sẽ được giải quyết."

"Tiến sĩ Marat thì sao?" Juan vẫn chưa quên người thứ hai mà Johnson vừa nhắc đến.

"Ông ta cũng..." Johnson suy nghĩ vài giây, đổi tính từ "sáng" đi, chuyển sang một cách nói uyển chuyển hơn: "Ông ta có khả năng nhìn thấy hiện thực giống như anh, vì vậy anh có thể phải giải thích điều đó cho ông ta."

Thần kinh của Juan căng lên.

"Trên thực tế, chúng ta đã gây ra trận động đất lớn năm 1907 khi thoát khỏi khe hở thời gian, có thể anh không nhớ. Khi đạt tới mốc thời gian bình thường là năm 1959, một trận động đất nhỏ cũng đã xảy ra. Tuy rằng quy mô không lớn, nhưng ta nghĩ anh không thích hợp ở lại đây tiếp tục đào bới, anh rất có thể sẽ lại thấy bóng ma, gặp phải ảo giác... Nếu anh không muốn phát điên, ta khuyên anh nên tìm một công việc khác." Johnson ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường của Juan, cũng chính là chiếc ghế mà Nick vừa ngồi ban nãy.

Juan liếc nhìn Nick đang nằm trên mặt đất với vẻ mặt phức tạp, rồi nhìn sang tà thần có vẻ như chỉ đến thăm bệnh nhân bình thường thôi.

"Được rồi, trước khi từ chức, tôi sẽ đưa cho Tiến sĩ Marat vài bức vẽ chính xác về Port Royal." Juan kiên quyết hoàn thành công việc của mình, anh không muốn từ bỏ kho báu quý giá nhất mà cuộc phiêu lưu này mang lại.

Mặc dù có cầm bản đồ hoàn nguyên đi trục vớt những tàn tích chìm trong cát dưới nước vẫn rất tốn công sức, nhưng nó sẽ giúp họ bớt phải đi nhiều đường vòng. Ví dụ, xác suất tìm thấy vàng đã tăng lên gấp nhiều lần, thời gian tìm kiếm được rút ngắn đi rất nhiều. Ít nhất họ có thể đưa ra câu trả lời cho chính quyền địa phương đã thuê họ.

Johnson tỏ ra không quan tâm đến vấn đề này, y chỉ đến đây để thanh toán khoản thù lao còn lại.

"Sao cơ?" Juan kinh hãi.

Hóa ra tà thần thật sự trả tiền?

Đợi đã, hình như anh chỉ hy vọng không có chuyện gì xảy ra với Kingston vào năm 1959? Như vậy là tà thần thấy rất hài lòng, tăng mức thù lao lên?

Johnson ấn vỏ la bàn xuống, mở nó ra. Quả cầu pha lê bên trong tự động nổi lên, lần này phản chiếu một hình ảnh rõ ràng lên bức tường đối diện giường bệnh.

Đó là một thành phố cổ tựa lưng vào núi, quay mặt ra biển. Vì các tòa nhà quá nhỏ nên chỉ có thể thấy được phong cách tổng thể là kiểu La Mã. Vịnh biển nằm ngay gần thành phố, những ngọn núi ở phía xa dường như đang tỏa ra khói dày đặc.

"Đây là...!" Juan ngừng thở, nhìn hình chiếu với vẻ khó tin.

Đâu là nơi mà các nhà khảo cổ và các đội khai quật thực địa thèm muốn nhất?

Bán đảo Apennini, bên dưới núi lửa Vesuvius, thành phố cổ Pompeii.

"Chỉ có một cơ hội để sử dụng." Johnson đóng la bàn lại, nói với Juan đang đỏ bừng cả mặt vì phấn khích: "Phương pháp là trước tiên đến điểm trùng lặp không gian, sau đó mở la bàn này ra, nó có thể đưa anh đến thành phố trong hình ảnh này, dùng cách mà anh quen thuộc để tìm khe hở thời gian trong thành phố đứng yên, sau đó mở lại la bàn để quay về. Sau khi sử dụng, nó sẽ mất hết sức mạnh, quả cầu pha lê sẽ vỡ tan, nó trở thành một chiếc la bàn thông thường."

Johnson buông tay ra. Juan vội vàng bắt lấy la bàn, giống như đang nhìn người tình trong mộng của mình, hoặc là như đang cầm chiếc chìa khóa có thể mở được kho báu vàng ròng.

Johnson khẽ mỉm cười, quay về phía cửa sổ. Nếu có thể, y cũng muốn được nhìn thấy Juan vừa la hét vừa khám phá thành phố cổ đó, chắc hẳn sẽ rất thú vị. Đây cũng là lý do chính khiến Gymir sẵn sàng bỏ ra sức mạnh để chi trả khoản thù lao này.

"Cảm ơn!" Juan tỉnh táo lại, vội vàng hét với theo sau lưng Johnson.

Johnson nâng vành mũ lên chào tạm biệt như một quý ông, rồi bóng dáng y biến mất giữa bóng cây đung đưa trong màn đêm đen kịt.

***

Gió biển rải những cánh hoa khắp trong sân.

Gymir sờ sờ mặt nạ trên mặt, đứng trước cửa biệt thự gỗ, cười nửa miệng nói: "Có vẻ như ta nên gõ cửa?"

Trong nhà không có động tĩnh gì.

Giống như có người nhất quyết giả chết.

"Thôi được rồi." Gymir nâng cằm lên, mặt biển phía sau hắn bắt đầu có sóng dâng trào cuồn cuộn không hề báo trước.

"Đừng!" John bất ngờ đẩy cửa sổ ra, nửa người nằm bò trên bậu cửa sổ một cách lôi thôi, làm vỡ cả chậu hoa cúc đặt ở đó.

Gymir nghiêng đầu đánh giá John, đầu tiên hắn không nhận thấy sự già nua của thám tử, suy cho cùng thì tà thần phân biệt kiến sẽ chọn nhìn vào độ sáng trước tiên, mà độ sáng của John là lý tưởng.

"Đáng lẽ ngươi phải đoán được sẽ có khách như thế nào tìm đến trước cửa nhà, tại sao lại giả vờ như không có chuyện đó chứ?" Gymir cảm thấy con người thật là khó hiểu.

Thần Biển bước vào trong sân, liếc nhìn con mèo đang run rẩy dưới gốc cây, rồi lại chuyển sự chú ý sang chính ngôi nhà.

"Đây là thù lao của Johnson cho ngươi ở Luân Đôn năm đó?"

"Chứ không thì sao?" John lẩm bẩm, lấy ấm trà ra và bắt đầu rót trà đen: "Ngài có hiểu lầm gì về thu nhập của thám tử sao? Ngay cả ông Sherlock Holmes vĩ đại cũng cần phải thuê cùng một căn hộ với người khác, thông thường, càng kiếm được nhiều thì chúng tôi càng tiêu pha nhiều, vì phải đi lại nhiều nơi, còn phải ứng phó với những khó khăn bất ngờ... Tôi phải nói rằng, những khách hàng hào phóng như các ngài thật hiếm có."

"Tôi có thể biết ngài đã trả cho Juan bao nhiêu không? Xin hãy tha thứ cho sự tò mò không đúng thời điểm của tôi." John âm thầm thay đổi chủ đề.

Gymir chọn chiếc ghế bập bênh thoải mái nhất trong sân, hắn hơi ngả người ra sau, cau mày nói: "Định vị cho chuyến du hành đến Pompeii."

Ngay cả khi có kinh nghiệm dày dặn và từng chứng kiến ​​nhiều sự kiện lớn, John cũng phải sửng sốt.

"Wow." John cảm thán theo một cách rất không giống người Anh, ông không nhịn được nói: "Đối với Juan thì cái này là quá hào phóng."

Gymir không có cảm giác gì. Đây là gợi ý của Johnson, y cho rằng trong tiểu thuyết phiêu lưu truy lùng kho báu của con người, có một địa điểm nổi tiếng hơn cả Port Royal. Gymir đến đó xem thử, xác nhận khe hở thời gian thực sự tồn tại, rất dễ xác định vị trí. Dù sao cũng chỉ là một con người, trật tự thời gian sẽ không để ý tới tồn tại nhỏ yếu như vậy.

Gymir nhìn xuyên qua bức tường, thấy một khung hình trên lò sưởi trong phòng khách của ngôi nhà. John ở giữa bức ảnh, bên cạnh ông là một người phụ nữ với những nếp nhăn trên khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ ngoài xinh đẹp của bà khi còn trẻ.

"Vợ và con của ngươi?"

"Đúng thế, ông Sherlock Holmes chưa kết hôn, ông ấy có thể mua được một căn nhà ở nông thôn, còn tôi vẫn phải nuôi một gia đình!" John bế con mèo lông ngắn đang run rẩy lên, cảm thấy thú cưng của mình thật đáng thương, bị tà thần dọa cho xù hết cả lông, móng của nó bấu chặt vào cúc quần áo của ông, sống chết cũng không chịu buông ra. Nếu biết sớm thì ông đã bảo vợ con mang con mèo đi nghỉ cùng. Thật không may, việc mang thú cưng lên tàu thuyền hoặc xe hơi sẽ rất rắc rối, lại còn vất vả nữa. John thực sự không phải là một người giàu có, khi để gia đình đi nghỉ (đi lánh nạn), ông không đủ khả năng chi trả phí đắt đỏ đến vậy.

"Hôm qua Hans đã gọi cho tôi, nói rằng cậu ta đã gặp ngài, tôi biết các ngài sẽ đến." John vươn đầu ra, như muốn tìm kiếm bóng dáng Johnson trên con đường phía cuối hàng cây nở hoa.

Gymir gõ đốt ngón tay lên bàn trong sân, lạnh lùng nói: "Ngươi lập gia đình được bao lâu rồi."

"Ờ, hai mươi sáu năm?"

"Mối quan hệ của các ngươi như thế nào?"

"..."

John chợt nhận ra rằng Gymir có thể đã cố tình tìm cơ hội để đến đây gặp riêng mình.

Quả nhiên, vào giây tiếp theo, tà thần nói thẳng: "Con người sẽ chung sống như thế nào sau khi đã cưới nhau? Ý ta là, sau khi có quan hệ thể xác thân mật và cộng hưởng tâm hồn, làm thế nào để quay trở lại trạng thái của thời kỳ yêu nhau say đắm?"

John: "..."

John ngập ngừng hỏi: "Tôi lập danh sách đọc cho ngài nhé?"

Gymir không đáp, nhưng John có thể nhìn ra được rằng thần Biển không hài lòng chút nào.

"Chà, tôi khuyên các ngài nên quay lại nơi lần đầu gặp nhau, nhớ lại quá khứ ngọt ngào, cũng có thể đến một địa điểm mới để bắt đầu lại trò chơi tình cờ gặp mặt khi mà em không biết tôi và tôi không biết em." John nói một lúc, chợt nhận thấy tư thế ngồi của Gymir đã thay đổi một cách tinh tế, từ ngạo mạn sang trạng thái hơi thích thú "ta đang nghe".

Ha, tà thần.

---

Người dịch:

Pompeii là một thành phố La Mã cổ đại bị chôn vùi bởi tro bụi núi lửa, hiện tàn tích nằm ở vùng Campania, Ý, thuộc địa giới công xã Pompei, gần thành phố Napoli. Pompeii cùng với thành phố chị em là Herculaneum cùng bị hủy diệt và chôn vùi hoàn toàn bởi một vụ phun trào kéo dài hai ngày của núi lửa Vesuvius năm 79. Pompeii bị vùi dưới 18 mét tro và đá bọt. Tàn tích này bị lãng quên trong 1.700 năm kế tiếp cho đến khi được bất ngờ phát hiện vào năm 1748. Từ đó đến nay, việc khai quật Pompeii đã cung cấp một cái nhìn sâu rộng về cuộc sống của một thành thị thời cực thịnh của Đế quốc La Mã.

Núi Vesuvius là một núi lửa tầng nằm ở vịnh Naples, Ý, cách Naples 9 kilômét (5,6 mi) về phía đông và gần bờ biển. Đây là núi lửa duy nhất ở châu Âu nằm trên đất liền đã từng phun trong vòng hàng trăm năm qua, mặc dù hiện nay không còn ghi nhận thêm những đợt phun trào mới.

Bán đảo Ý hay bán đảo Apennini là một trong ba bán đảo lớn của Nam Âu. Hình dạng của bán đảo khiến nó có biệt danh là Lo Stivale (Giày ống/ủng). Ba bán đảo nhỏ tạo nên hình dạng đặc trưng này là Calabria, Salento và Gargano.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top