91
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 91
Chuyến du hành vô nghĩa
Những sợi dây leo màu đen nổi bật trên làn da trắng ngần như ngọc trai, trông hệt như một hình xăm tà ác. Những nhánh mảnh khảnh ở cuối dây leo hơi giương ra, vặn vẹo một cách bất an. Nó biến người cá xinh đẹp quyến rũ trong truyền thuyết thành một sinh vật bí ẩn, màu đen tượng trưng cho cái ác đang xâm chiếm lớp vảy vàng rực rỡ, những xúc tu của không thể miêu tả gác trên vây mỏng trong suốt không tì vết, vài chiếc gai độc cuộn lại hình xoắn ốc xuất hiện trên chiếc cổ thon và bộ ngực lộ ra ngoài.
Thành phố tĩnh lặng đang ngủ trong màn đêm, không ai nhìn thấy cảnh tượng tượng trưng cho cái chết này.
Người cá chìm xuống biển. Đuôi cá khuấy động từng đợt sóng, tránh hết xoáy nước này đến xoáy nước khác.
Thảm Bay đang chạy trốn phía trước. Đây là một nỗ lực thất bại khác của Cochro, gã đã "rút" ra khe hở thời gian nhiều lần liên tiếp, nhưng lần nào cũng rất gần với dòng thời gian bình thường, lần xa nhất chỉ là vào năm 1692.
Đối với con người, hai trăm năm mươi năm là một khoảng thời gian dài, nhưng trong mắt tà thần, thời gian đó còn chưa đủ để họ ngủ một giấc lấy lại sức. Khi Cochro lặng lẽ trở về trái đất từ sâu trong vũ trụ, gã đang bị thương, tình trạng thể chất này chắc chắn không phù hợp để tìm kiếm đồng minh nên gã chọn cách nghỉ ngơi. Bây giờ có một vấn đề xảy ra. Dù có nhảy nhót lung tung trong dòng thời gian thế nào đi chăng nữa, gã cũng vẫn không thể vượt qua được "khoảng thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục" này, dẫn đến sức mạnh của gã vẫn luôn bị hạn chế.
Cochro nghiến răng nghiến lợi vì giận, gã chỉ ngủ có năm trăm năm trong dòng thời gian dài đằng đẵng của trái đất, khoảng thời gian này quả thực không đáng kể. Không giống như Gymir, Gymir chắc chắn sẽ bị hạn chế sức mạnh nếu quay về quá khứ, nên Cochro thực sự có cơ hội chiến thắng rất cao. Không thành công một lần là chuyện bình thường, thất bại hai lần thì xui xẻo, nhưng còn không trúng đến ba lần năm lần thì là bất thường.
"Chính xác thì mày đã làm gì?" Cochro không thể không hỏi.
Gã nhớ rằng Gymir luôn không hề sợ hãi, thậm chí còn lao ra đuổi giết ngay khi nhìn thấy gã, không hề lo lắng về việc Cochro đang hồi phục sức mạnh, Thảm Bay lại càng nghi ngờ Gymir đã ngấm ngầm tác động đến phán đoán thông thường của trật tự thời gian.
Gymir: "..." Không đầu không đuôi, hỏi cái quái gì thế?
Rồi sau đó từ giọng điệu giận dữ của Thảm Bay, Gymir cuối cùng cũng hiểu được câu hỏi của Cochro.
"Không, tao chẳng làm gì cả." Chẳng qua là hắn đọc thời gian biểu do thám tử loài người đưa ra, rồi biết những khoảng thời gian bất ổn đáng ngờ của khu vực này.
Còn về phần lý do tại sao không lo lắng về khả năng phục hồi sức mạnh của Cochro... Gymir tự tin rằng mình còn chưa mù, không phải có thành phố ở ngay bên cạnh đó sao? Thành phố trông sạch sẽ và ngăn nắp hơn năm 1882, phong cách kiến trúc cũng gần với thời điểm hắn quen biết Johnson hơn, vậy thì còn cần phải do dự gì nữa?
Cochro không tin một chữ nào của Gymir. Gã kêu gọi thần Mặt trời Tonatiuh, ngọn lửa tuôn chảy hiện ra trước mặt dọc theo khe hở thời gian, theo lý mà nói thì rất có thể họ sẽ bị dịch chuyển về thời cổ đại, chạm trán Tonatiuh đang muốn đi săn, nhưng kết quả thì sao? Cochro từ chối thừa nhận rằng mình đã thất bại, cũng phủ nhận rằng mình gặp xui xẻo, gã tin chắc rằng Gymir đã làm trò gì đó.
"Tonatiuh sẽ tới!" Thảm Bay phẫn nộ kêu gào.
"Không sao, tao sẽ giao xác của mày cho nó." Gymir cay nghiệt nói: "Tonatiuh thích ăn thịt đồng loại, nó không quan tâm ai cung cấp thức ăn."
Thảm Bay cười khẩy: "Không, nó tham lam vô độ, không buông tha bất cứ đồng loại nào ăn được."
Thần cổ xưa bị ức chế sức mạnh chính là món ngon nhất trong mắt thần Mặt trời.
Cochro tin rằng mối nguy hiểm chết người có thể khiến Gymir "thay đổi quyết định", bởi vì đó là cách mà gã tỉnh ngộ. Không có gì quan trọng bằng sức mạnh.
Đồng minh? Hậu duệ? Bản thân?
Không có gì đáng để Cochro coi trọng hơn "yếu đuối".
Trước đây, Cochro không có cảm giác sợ hãi này, gã thậm chí còn nghĩ rằng đó là thứ chỉ loài kiến mới có. Khi nỗi sợ hãi lần đầu tiên xuất hiện trong não Cochro, nó nhanh chóng bén rễ, cứng đầu như cỏ dại, dù Cochro có làm gì cũng không thể nhổ bỏ được nó.
"Mày sẽ phải cảm tạ tao, không có lựa chọn để dung hợp nào thích hợp hơn tao!"
Thảm Bay tiếp tục gào thét, quả cầu dây leo chỉ thấy quá ồn ào. Móng tay sắc nhọn của người cá để lại những vết cắt sâu trên lớp biểu bì của Thảm Bay. Gymir di chuyển cực kỳ nhanh trong lòng biển, đó là lý do tại sao hắn chọn hóa thân này. Khi sức mạnh bị hạn chế, cái bóng không có sức tấn công cao, cá voi khổng lồ sẽ cồng kềnh khi chiến đấu, đều không bằng người cá.
Johnson đột nhiên phát hiện ra một cách sử dụng sức mạnh mới, tất cả dây leo đều dựng ngược lên, nhanh chóng đóng băng, trông như từng sợi dây leo mọc đầy những ngạnh. Không, đó là một tấm lưới khổng lồ sắc bén. Có băng làm rào cản, Johnson có thể phát động tấn công mà không cần chạm vào bản thể của Thảm Bay. Chỉ có điều bây giờ bề ngoài của người cá càng trở nên kỳ quái hơn, giống như một con quái vật biển mặc áo giáp có gai màu trắng.
Cochro vừa né tránh để trì hoãn, vừa tìm kiếm các vết nứt, không tin rằng lần này mình lại xui xẻo nữa.
Cochro cố gắng sử dụng thiên phú không gian của mình, Johnson cũng sử dụng các xúc tu ở đầu dây leo để thăm dò luồng không khí. Nhưng trong cuộc truy đuổi khốc liệt, họ không tìm thấy gì.
Máu của Thảm Bay đổ ra dần rơi xuống biển. Cả vùng vịnh biển như nồi súp đang sôi, nước dâng cao, như đang chuẩn bị cho một tai họa khủng khiếp đang ập đến.
Johnson đột nhiên ngẩng đầu lên, y cảm nhận được hơi thở của la bàn.
Juan đến rồi.
Cochro cũng có phản ứng cùng lúc.
***
Sóng biển như một bức tường cao, phá hủy những cây cọ trên bãi biển trong tích tắc. Cảng cũng chỉ còn lại khung cảnh hỗn loạn sau khi sóng biển rút. Một số thuyền nhỏ bị dạt vào các khu dân cư ven biển, mũi thuyền đâm vào tường nhà.
Khuôn mặt lấm lem bùn đất, Juan ôm lấy ngọn đèn đường, nhìn nước biển rút dần, thở hổn hển. Ngay sau đó, anh cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt, bên tai vang lên một âm thanh kỳ lạ không thể giải thích được.
Juan buông lỏng tay, rơi xuống. Cát bùn còn sót lại trong nước biển giống như một cái bẫy, kéo anh về phía nước biển với lực kéo rất mạnh. Juan phải cố nén cơn đau đầu dữ dội để vật lộn. Dù hai chân không thể cử động chút nào nhưng vẫn cố gắng quẫy đạp.
Rắc.
Juan nghe thấy tiếng xương mình gãy. Anh cũng nghi ngờ đây là ảo giác, vì trong ảo ảnh anh có thể nghe thấy tiếng côn trùng bò trong mạch máu, tiếng sủi bọt của trái tim bị xé toạc. Còn về cơn đau... trong cảm giác khủng khiếp do tà thần gây ra, sự tồn tại của tứ chi thường không được cảm nhận rõ ràng, bộ não bị cơn đau dữ dội chiếm giữ hoàn toàn.
Juan nhắm mắt lại, mơ hồ nghe thấy tiếng gió rít mạnh, cùng với mùi tanh của nước biển?
Sau đó tầm nhìn của anh tối sầm lại, anh bất tỉnh.
***
Thảm Bay còn nhớ Juan. Cochro không do dự khi quyết định giết chết con người đã phá hỏng kế hoạch của gã.
Nhưng vận may của Juan là một điều bí ẩn. Anh bị mắc kẹt trong bãi cát lún, bị sóng biển đang rút đi cuốn thẳng ra biển. Trong tình huống nguy cấp, ngay cả những người thông thạo kỹ năng bơi lội cũng khó có thể thoát được, sống sót hay không hoàn toàn phụ thuộc vào số phận.
Khi Cochro xuất hiện phía trên Juan, máu chảy ra từ vết thương của Thảm Bay có thể biến anh thành một vũng bùn nhão chỉ biết gào thét trong một giây, không cần thiết phải cứu, bởi vì đống bùn từ máu thịt đó sẽ tan rã trong giây tiếp theo. Thế nhưng sau đó Juan rơi vào dòng nước và cát lún...
Johnson đóng băng cả bãi biển trước khi Thảm Bay bắt kịp Juan. Băng rất giòn, bị nước biển đập vào vài lần là sẽ sụp đổ, nhưng Cochro bây giờ thậm chí còn giòn hơn, gã đập thẳng vào bức tường băng. Quả cầu dây leo nhanh chóng ném một viên ngọc trai ra, Juan lại biến mất mà không kịp mở mắt ra. Điều này cũng cho thấy máu của tà thần đang ăn mòn vùng đất này.
"Vừa rồi em thấy vỏ la bàn bị nứt." Johnson lo lắng nói, y có linh cảm chẳng lành.
Lúc này Cochro cười lớn, thế giới tĩnh lặng vặn vẹo, sau đó giăng đầy vô số vết nứt như thủy tinh.
"Muốn giết tao hả? Đáng tiếc, bản thân máu thịt của tà thần đã có thể phá vỡ trật tự." Thảm Bay nhìn Gymir mỉa mai, châm biếm hắn vì hắn chưa từng giết đồng loại nên không biết được điều này. "Tao đang dùng chính mình để phá vỡ nơi này từng chút một, tới đây, tao nghĩ mày sẽ rất ngạc nhiên khi thấy..."
Các vết nứt vỡ ra, thứ thoát ra không phải là ngọn lửa đáng sợ, cũng không phải thần Mặt trời thức giấc, mà là một con sâu bướm khổng lồ trông như một núi thịt.
Johnson: "..."
Gymir: "..."
Cả hai trơ mắt nhìn con sâu bướm nuốt chửng Cochro ngay trong một cú đớp.
Sau đó, máu thịt của nó xé nát thân xác Thảm Bay như một cối xay có răng nhọn.
Tiếng thét kinh hoàng khiến quả cầu dây leo không khỏi cuộn tròn lại, tiện tay dùng hai xúc tu bịt tai người cá.
"Thám tử loài người đó nói năm 1850 có bệnh dịch bùng phát ở Kingston, có bao nhiêu người chết nhỉ?"
"Em không nhớ... nhưng có khá nhiều, ở đây vốn rất dễ xảy ra dịch bệnh, còn có thi thể của những người bị cướp biển giết chết năm đó..."
Quả cầu dây leo khựng lại, cùng người cá đứng ngơ ngác nhìn Bướm Xám.
Vậy là họ đã tận mắt chứng kiến việc du hành xuyên thời gian và không gian khiến Bướm Xám trở nên mạnh mẽ hơn như thế nào? Nó đã lớn lên điên cuồng trong những khe hở thời gian khác nhau? Nhiều tác động tiêu cực khiến cho thần cổ xưa Thảm Bay ngày càng yếu đi, cuối cùng toi mạng như thế này?
Bướm Xám bắt đầu lột xác dữ dội khi Cochro giằng co trước cái chết. Nó đã sinh ra một cơ thể nhẹ nhàng và hoàn chỉnh. Đôi cánh khổng lồ trong suốt sinh ra những đường hoa văn kỳ lạ, trông rất giống hoa văn trên lưng Thảm Bay.
Bướm Xám không thèm nhìn đến Johnson và Gymir, mà bay thẳng lên trời.
Cùng lúc đó, thế giới này cũng hoàn toàn tan vỡ, Johnson lại rơi vào vòng xoáy đen tối và đảo lộn. Y cảm thấy Gymir biến thành cái bóng quấn lấy mình.
"Bướm Xám đi đâu rồi?" Johnson bất an hỏi.
"...Rời khỏi trái đất, nếu ta hiểu đúng ý nghĩa tiếng kêu của nó."
Bướm Xám không có não, chỉ hành động theo bản năng. Khi trở nên mạnh mẽ, trong tiềm thức nó sẽ tìm kiếm lãnh thổ cho riêng mình, trái đất tràn ngập mùi của những đồng loại đang ngủ say, tất cả đều không phải là đối tượng giao phối lý tưởng.
Johnson vô thức xoa xoa dây leo xúc tu: "Liệu nó có bị các vị thần ngoài hành tinh đánh cho chạy về như Cochro không?"
Gymir nói thẳng: "Ta không biết, cho dù có thì cũng phải rất lâu sau đó."
***
Năm 1959, khu cắm trại trên bờ biển đảo Jamaica.
Tiến sĩ Marat đang chuẩn bị dẫn mọi người đi thăm dò địa hình dưới nước thì bất ngờ nghe thấy tiếng ồn ào.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Juan mất tích, tay trợ lý của anh ta không tìm được người, nên tới đây tìm anh."
Tiến sĩ Marat nghe xong, tức giận ấn trán.
Chuyên gia lặn bên cạnh cũng rất tức giận: "Juan bị cái gì vậy? Mấy ngày nay không gặp được, hắn cứ thần bí như vậy, chẳng lẽ lại bị bắt cóc sao?"
Tiến sĩ Marat đang định nói thì chợt cảm thấy người mình lảo đảo, lều cũng rung chuyển.
"Động đất?"
Tiến sĩ Marat chộp lấy sổ tay và ba lô của mình, những người còn lại xách dụng cụ và máy móc, hoảng loạn lao ra khỏi lều, tập trung trên bãi biển để quan sát xung quanh.
"Yên lặng, không sao hết! Tất cả bình tĩnh!" Tiến sĩ Marat giật lấy một cái loa, cao giọng hét lớn.
Cơn chấn động chỉ kéo dài hơn mười giây, biên độ rung chuyển không quá lớn, chỉ có điều là xảy ra quá đột ngột, mà tất cả người trong đội khảo cổ đều biết rằng Port Royal bị động đất phá hủy, trận động đất lớn gần đây nhất xảy ra vào năm 1907, về mặt lý thuyết thì trong vòng hai trăm năm này thành phố sẽ được an toàn, nhưng con người không tránh khỏi sợ hãi.
"Thu dọn đồ đạc, rút lui lên vùng đất cao hơn trước!"
Tiến sĩ Marat ước tính đây là trận động đất có cường độ khoảng 5 độ richter, nhưng ông ta không biết tâm chấn ở đâu nên không thể ở lại bãi biển, phải chuẩn bị ứng phó với sóng thần.
"Cứu tôi với..."
Giọng nói yếu ớt lọt vào tai, mọi người lúc đầu đều giật mình, sau đó kinh ngạc nhìn về phía đống hộp thiết bị phía sau lưng mình. Không biết từ lúc nào mà trong khoảng trống giữa những chiếc hộp lại có thêm một người. Cơ thể của anh bị uốn cong thành một vòng cung kỳ lạ, như thể bị đè ép và tra tấn, nhìn vào thật đáng sợ.
"Juan?"
"Anh ấy sốt cao, gãy chân rồi!"
Mọi người đều sửng sốt, không hiểu Juan làm cách nào mà "lẻn" vào vòng tròn này ngay trước mũi họ. Điều đáng sợ nhất là Juan không hề tự mình "vào", chắc chắn anh không thể cử động được với những vết thương thế này.
Nick nghe thấy họ gọi tên Juan từ xa thì vội chạy tới, thấy bộ dạng của Juan, gã kinh hãi vẽ dấu chữ thập là lẩm bẩm "nguyền rủa", "lời nguyền của ma cướp biển", khiến khung cảnh càng trở nên hỗn loạn hơn.
Tiến sĩ Marat chạy ra tìm một chiếc xe tải, phanh gấp ngay trước cổng khu cắm trại, mở cửa nhảy ra ngoài, hét lên: "Còn đứng đó làm gì? Dọn đồ đi, đưa người tới bệnh viện nữa!"
Khi Juan được nâng lên, anh lẩm bẩm trong cơn mê sảng. Một vật thể sáng lấp lánh rơi xuống từ người anh.
Mắt của Nick lồi cả lên, gã rất sợ hãi, chỉ vào la bàn mà lắp bắp: "Chính là nó."
Nhưng nhân viên đội khai quật khảo cổ bận rộn không để ý đến gã. Nick kinh hãi đứng đó, gã muốn nhặt chiếc la bàn lên nhưng lại không dám đến gần. Khi người ta khiêng Juan lên xe xong, Nick mới rối rắm chạy tới, cúi người xuống, sau đó tay gã chạm vào tay người khác, kết quả là cả hai đều không nhặt được la bàn.
"Tiến sĩ Marat?"
Tiến sĩ Marat im lặng nhìn Nick.
"Cái này kỳ quái lắm... Thật đấy, Tiến sĩ, xin hãy tin tôi! Nó có lời nguyền!" Nick hoang mang giải thích.
Tiến sĩ Marat không tin một chữ nào về cái lời nguyền này, nhưng điều làm ông ta ngạc nhiên là những người khác dường như đều bị mù có chọn lọc, ngoại trừ chính ông ta và trợ lý của Juan, không ai "nhìn thấy" món đồ bằng vàng chói lóa này.
Vậy có hợp lý không?
Tiến sĩ Marat lấy trong túi ra một hộp xì gà rỗng, dùng khăn tay quấn vào bàn tay, nhặt chiếc la bàn ném vào hộp trống.
Khi hộp xì gà đóng lại đánh cạch một tiếng, Nick thấy nhẹ nhõm hẳn, như thể ma quỷ đã quay trở lại trong cái chai của nó.
"Xin lỗi, thưa quý vị, có thể vui lòng trả lại chiếc la bàn bị hư hỏng đó cho ta được không?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Tiến sĩ Marat và Nick đều giật bắn mình, quay phắt người lại.
Họ nhìn thấy một quý ông người Anh đội mũ chóp đen lặng lẽ đứng trên bãi biển, ăn mặc hoàn toàn không phù hợp với nhiệt độ theo mùa của vùng biển nhiệt đới. Y còn rất trẻ và tuấn tú, đôi mắt xanh nhạt kia lại như hồ nước thăm thẳm không đáy, toát ra vẻ lạnh lùng khiến người ta phải thót tim.
Cho dù là những công nhân địa phương đang hoảng loạn, hay nhân viên đội khảo cổ đang di chuyển thiết bị... đám đông đi ngang qua quý ông này, nhưng họ hoàn toàn không nhận thức được sự hiện diện của người lạ mặt đó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top