86

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 86

Cuộc hỗn chiến

Khe hở thời gian bình yên cũng như một khu nghỉ dưỡng.

Nó là một thế giới khiến các nhà khảo cổ học loài người phải ngây ngất.

Nó là một miếng bánh ngọt thơm ngon đã được bẻ ra từ lịch sử, vẫn giữ nguyên được hương vị ban đầu, đứng yên mãi không thay đổi.

Khi cân bằng mất đi, miếng bánh ngọt sẽ rơi xuống cống. Nó sẽ bị đủ thứ mùi phức tạp khó ngửi xâm chiếm, bị các loại rác rưởi nuốt chửng, không ngừng trộn lẫn cho đến khi hoàn toàn vỡ nát, mất đi hình dáng ban đầu.

Juan sẽ không trải qua quá trình này, anh đã quay về năm 1959 từ sớm bằng la bàn, Johnson thì lại không có được may mắn đó. Ngay cả tà thần cũng không thể chịu nổi cái "cống thoát nước" điên đảo và hỗn loạn trước mặt.

"Đây là đường hầm thời gian?" Dây leo quấn chặt quanh Đá ngầm quái quỷ.

Xung quanh là một khung cảnh hỗn loạn không thể miêu tả. Ở đây có hàng chục triệu mùi hương khác nhau, vì quá nhiều và quá phức tạp nên trộn lẫn với nhau lại thành mùi hôi thối. Có rất nhiều âm thanh, rất nhiều hình ảnh... Chúng lao ra từ các con đường khác nhau như nước chảy, tụ lại thành một hình ảnh vỡ vụn và vặn vẹo, kèm theo tiếng thì thầm đáng sợ. Cuối cùng là sự chồng chất của nhiều màu sắc khác nhau, không phải màu đen mà là màu trắng thuần. Ánh sáng trắng chói lóa lấp đầy "ống cống" này. Nó không có nguồn gốc, không có kết thúc.

Gymir giải thích: "Không có cách gọi là đường hầm thời gian, đây là nơi nằm ngoài trật tự thời gian bình thường. Em thấy đấy, phải có một nơi để chứa rác như vậy, để cho trật tự thời gian có thể vứt bỏ những thứ không nên tồn tại, rồi tự động sửa chữa lại."

"Chúng ta là rác rưởi sao?" Johnson hỏi theo bản năng.

"Ờ, vào thời đại năm 1692 thì đúng vậy." Gymir rất bất lực, đây cũng là lý do khiến họ không thể chống lại đòn tấn công của Cochro.

Đá ngầm quái quỷ thể hiện hình dạng lớn nhất của mình, sử dụng những phần nhô ra như xương hóa thạch trên cơ thể cố gắng đập vào bốn bức tường của lối đi này liên tục, tìm kiếm một vết nứt để trở lại khoảng thời gian bình thường. Nhưng cái cống khổng lồ này quá trơn, không có nơi nào để mượn sức.

"Khoan đã, đó là cái gì..." Quả cầu dây leo bùng nổ, những xúc tu mảnh khảnh chĩa vào một cái bóng ở phía xa.

Giống như có một tấm gương trước mặt, cái bóng đó chính là bản thể của Johnson và Gymir đang quấn chặt lấy nhau. Sự khác biệt là cả hai đang rơi xuống, trong khi các mảnh vỡ dường như đang bay lên trên.

"Đây là ảo ảnh xuất hiện khi dừng lại quá lâu." Gymir giữ những xúc tu của dây leo lại, an ủi: "Lát nữa còn thấy được những cái bay chéo, rồi bay lùi nữa kìa, bởi vì ở đây không có khái niệm thời gian và không gian, phương hướng trong cảm giác không phải là phương hướng, không có con đường chính xác để đi."

Johnson chợt nhìn thấy bóng dáng của Thảm Bay Cochro vụt ngang qua trước mặt mình.

Gymir theo bản năng biến ra một cây roi bóng tối, quất mạnh vào cơ thể Thảm Bay. Ảo ảnh tan vỡ. Cùng lúc đó, Đá ngầm quái quỷ ở hướng khác cũng làm động tác quất giống hệt, nhưng ở đó không có Cochro nên trông rất ngớ ngẩn.

Tiếp theo, Johnson liên tục bắt gặp Đá ngầm quái quỷ vung roi bóng tối ở nhiều góc độ và hướng khác nhau, tất cả đều đội một quả cầu dây leo màu đen trên đầu.

Bị buộc phải thưởng thức, Johnson: "..." So với Gymir, trông bản thân y còn ngốc nghếch hơn.

Gymir: "Khụ, tóm lại đây là loại phản ứng dây chuyền, không nên làm như vậy. Chủ yếu là... khi nhìn thấy Cochro, ta lại không nhịn được muốn đánh nó!"

Quả cầu dây leo quyết định giữ im lặng. Nơi chết tiệt này khiến Johnson đau đầu, y siết chặt lấy đá ngầm, rồi đóng kín một phần giác quan của mình.

"Bây giờ phải làm sao?" Johnson hỏi người yêu lớn tuổi của mình. Suy cho cùng, thần cổ xưa sống lâu và biết nhiều điều hơn y.

Ai ngờ Gymir lại trả lời: "Cách an toàn nhất là thả rơi như thế này, thử vận ​​may, rồi sẽ đến lúc gặp được một khe hở thời gian đang mở."

"..." Johnson cảm thấy những nghi ngờ của mình sắp thành hiện thực, tại sao y lại thấy thần cổ xưa đáng sợ nhỉ? Chỉ vì thần cổ xưa có tuổi thọ cao hơn, ngủ lâu hơn y à? Chờ đến khi sống được hàng chục ngàn hay hàng trăm ngàn năm, liệu y có mạnh hơn những vị thần cổ xưa này không?

Quả cầu dây leo chán ghét vỗ vỗ Đá ngầm quái quỷ, rồi lại cảm thấy người Gymir đặc biệt ấm áp dễ chịu, bèn rút xúc tu lại nằm xuống.

"Anh đã lấy lại được sức mạnh chưa?" Johnson do dự hỏi.

"Rồi, nơi này nằm ngoài trật tự thời gian nên sức mạnh không bị hạn chế." Gymir xoa xoa những dây leo cuộn tròn.

Johnson nhận ra ý đồ của hắn, lòng tràn đầy nghi hoặc: "Anh muốn dung hợp?"

"Như vậy thì sẽ khó bị chia tách, bằng không chúng ta không cách nào khống chế trạng thái của chúng ta khi bị vết nứt cuốn đi, lỡ như em rơi vào thời cổ đại, ta rơi vào tương lai thì sao? Hiện tại, hơi thở đồng bộ chung trong cơ thể chúng ta đã suy giảm, cần phải được tăng cường."

Johnson không muốn đồng ý, nhưng những gì Gymir nói có lý.

Năm trong số tám nhánh chính của dây leo vốn đã quấn lấy đá ngầm, chỉ còn lại ba nhánh cuộn chính mình lại thành một cục.

Có thứ chất lỏng nóng rực chảy trong rãnh nứt của đá ngầm mang hình dạng quái dị, nó giống như dung nham, như những mạch máu nổi bật. Khi chủ thể cảm thấy hưng phấn, chúng sẽ lồi lên rất rõ ràng, như những sợi xích màu đỏ như máu xuyên qua xương của các sinh vật thời tiền sử, xoắn chúng lại với nhau; lại như dòng sông máu dưới địa ngục trong truyền thuyết, tẩy rửa những mảnh xương hóa thạch, ghép lại thành một khung cảnh kinh hoàng có thể khiến con người gục ngã.

Các xúc tu ở cuối dây leo vô thức theo chân các "mạch máu", nhúc nhích về phía trước.

"...Em đang hiểu được hình thái bản thể của anh?" Johnson ngạc nhiên hỏi. Mặc dù y biết rõ về Gymir, quen thuộc với mọi bộ phận của Gymir, nhưng những "nguyên tắc" liên quan đến bản thân sức mạnh lại nằm ngoài tầm hiểu biết của Johnson.

Nó giống như một cuốn sách đặt trước mặt, tiết lộ mọi bí mật. Cuốn sách đã được mở khóa, ta biết từng chữ. Nhưng có một số đoạn ta lại không thể hiểu được, nếu nhất quyết đọc chúng, ta chỉ có thể cố mà đọc lên ý nghĩa trên mặt chữ, chứ không hiểu được hàm ý thực sự.

Bây giờ một điều bất ngờ đã xảy ra.

"Thời gian làm gián đoạn suy nghĩ của em, mang lại một số lợi ích... Em đang nhìn vào những năm ta đã sống, ta được sinh ra như thế nào..."

Đá ngầm quái quỷ dẫn dây leo chậm rãi bò qua, như quấn quanh một vật cứng hung ác đầy những gân xanh và mạch máu. Tảng đá cứng chắc này được tạo thành từ vô số xương của các sinh vật thời tiền sử.

"Giống như em thích thuyền gỗ, đây là bộ sưu tập mà ta ưa thích trước khi sinh ra trí tuệ... Chúng vô tình rơi vào khe hở bên ngoài thời gian, sức mạnh dồi dào của sự sống bị ô nhiễm biến dạng thành những tồn tại kỳ lạ, bị ta hấp thụ toàn bộ, trở thành một phần của ta. Vì thế ta luôn ưa thích tiếng kêu của lũ kiến ​​trên hành tinh này, dù là khi còn sống hay sau khi đã chết rất lâu."

Vùng màu đỏ rực trên bề mặt cơ thể Đá ngầm quái quỷ ngày càng rộng hơn, xương của những sinh vật đó dường như đã chìm vào dung nham, biến mất không dấu vết. Những dây leo đen vô thức lan ra dọc theo màu đỏ rực, tốc độ nhanh đến nỗi hạt nhân hình cầu vỡ ra trong giây lát. Đá ngầm đỏ rực cụng vào phần trước hạt nhân dây leo, hơi khựng lại.

"Vậy nên đừng lo, không có đồng loại nào trên hành tinh này biết rõ nơi này hơn ta đâu, nơi ta sinh ra là một vết nứt không bao giờ lành lại, khe hở thời gian đã mang đến cho ta rất nhiều thức ăn, cũng là nơi thôi thúc ta ra đời..."

Những sợi dây leo chợt bung ra, quấn quanh đá ngầm chỉ cọ xát những hạt vàng ở mép, chứ không chịu chạm vào nhụy hoa.

Johnson rầu rĩ nói: "Anh lừa em."

"Hửm?"

"Cái gì mà tránh bị chia tách, cái gì mà đồng bộ sức mạnh chứ..." Thực ra chỉ là lợi dụng để ăn hiếp y mà thôi!

"Sao lại thế được?" Giọng nói ngọt ngào tuyệt diệu hóa thành lời thì thầm khủng khiếp: "Em quên Cochro nói gì rồi sao, sức mạnh của em sẽ chồng thêm vào của ta làm tăng thêm hiệu quả đình trệ thời gian? Trong thế giới chân thực, thứ hiệu quả này không phải rất rõ ràng, nhưng ở đây lại khác... Cảm nhận thời gian trôi nhanh đến mức nào sẽ giúp chúng ta tìm được một nơi khác giống như Port Royal, sau đó chúng ta có thể tìm ra một thám tử tiếp theo, lần này không bị Cochro quấy rối nữa chứ!"

Lúc này, không gian đột nhiên rung chuyển kịch liệt.

Dây leo giật mình, một phần nhỏ tuột ra ngoài. Johnson mở các giác quan đang khép kín của mình, chợt nhìn thấy bóng dáng đang gào thét của Thảm Bay Cochro.

"...Ồ, nó đang nhìn thấy nhiều chúng ta ở trong những thời điểm khác nhau, sức mạnh của nó còn có thể phát hiện ra rằng chúng ta đang tìm kiếm một lối thoát." Gymir liếc Thảm Bay một cái, lần này không còn hứng thú đánh gã.

Đá ngầm lại khảm sâu vào nhụy hoa rau câu.

Những dây leo hoảng loạn vươn những xúc tu ra gần như bao phủ toàn bộ đá ngầm, không nhìn thấy gì nữa.

"Thôi được, thực sự không nên để Cochro nhìn thấy." Bóng tối lại bao phủ thêm một tầng bên ngoài dây leo, biến Gymir và Johnson thành một khối vật thể đen không thể phân biệt được.

Thế này là an toàn? Không kích thích Cochro nữa à?

Đời nào lại thế được. Cái cống này màu trắng, tràn ngập ánh sáng trắng chói mắt. Có một cái bóng không thể miêu tả như vậy để lại vô số ảo ảnh, nó bay ngang, bay dọc, bay khắp bốn phương tám hướng...

Thảm Bay gầm lên giận dữ, gã nuốt chửng cả Bướm Xám.

Đương nhiên là Bướm Xám phản kháng lại, ai thích đi làm đồ ăn của kẻ khác chứ?

"Trận chiến" giữa bốn tà thần làm rung chuyển cả đường cống.

Tuy nhiên, đường cống chứa rác thải dư thừa của tất cả các dòng thời gian trên trái đất tạo ra rất vững chắc, còn biết tự động sửa chữa, không thể tháo dỡ được mà chỉ trở nên hỗn loạn hơn.

Dần dần, những âm thanh khủng khiếp phát ra từ đây bắt đầu lan sang các khu vực khác.

***

Hans đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường.

Vốn dĩ ông định đợi Juan trong giấc mơ để hỏi thăm kết quả. Ông đứng trong tháp chuông của Luân Đôn, chợt nhìn thấy cả bầu trời sụp đổ, giấc mơ bắt đầu rơi xuống vực thẳm vô định...

Hans ngay lập tức phá vỡ giấc mơ, buộc mình phải tỉnh dậy. Trước khi vùng đất trong mơ của chính mình bị sức mạnh tà ác nuốt chửng, ông vẫn được an toàn tuyệt đối, hiện tại chỉ hơi sợ hãi thôi.

"Thuyền trưởng, thế nào rồi?"

"Tôi không sao, nhưng mà... có chuyện rồi."

"Gì chứ?" Học giả huyền bí học trong đội ngơ ngác nhìn Hans.

Hans vội vàng mặc quần áo, ông phải vào thị trấn gần đó để gọi điện đường dài cho John ở nước Anh.

"Những ngày này không ai được phép ngủ! Ít nhất là không phải hôm nay!" Hans cảnh báo đồng đội của mình. Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của mọi người, Hans giải thích: "Giấc mơ của tôi vừa bị một giấc mơ lớn hơn đụng vỡ tan, tôi chỉ nhìn thoáng qua một chút, khẳng định đó có thể là cõi mộng của tà thần hoặc của quyến thuộc tà thần, chỉ có những giấc mơ đáng sợ và kỳ quái đó mới có thể trong chốc lát xé nát những giấc mơ khác và nuốt chửng chúng..."

Cõi mộng giống như một hoang mạc giả tưởng rộng lớn, với vô số giấc mơ trôi nổi trong đó, không liên quan gì đến nhau. Giấc mơ của con người giống như hạt cát, giấc mơ của tà thần là ảo ảnh vô cùng ngoạn mục. Thông thường con người bị những cơn gió mạnh cuốn đi, lạc vào những ảo ảnh tráng lệ và đáng sợ đó, rồi phát điên.

Hans là nhà trị liệu giấc mơ, ông rất chú trọng đến "an toàn giao thông", nhưng bây giờ một "tai nạn giao thông" vẫn xảy ra, chứng tỏ thứ mất kiểm soát hoàn toàn không phải giấc mơ của ông mà là những ảo ảnh đó.

"Có người quấy rối tà thần đang say ngủ, hoặc sức mạnh nào đó đang tràn ra, càn quét qua cõi mộng."

Hans vô cùng lo lắng, ông nghi ngờ chuyện này có liên quan đến thân chủ của Juan.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top