8
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 8
Tìm kiếm manh mối
"Cuốn bút ký đó đang ở đâu?"
John vội hỏi.
Không phải anh không tin lời kể của bác sĩ Abel, mà do vị bác sĩ khăng khăng tin vào khoa học này có thể chỉ coi một số câu "hữu ích" như là thơ ca hay đồng dao của trẻ con khi đọc bút ký, và không để ý lắm, có lẽ ông ta không thể nhớ ra hết mọi thứ ngay bây giờ được.
John kéo bác sĩ đi, đưa ông ta vào bìa rừng, cách xa Johnson.
"Hãy nghĩ kỹ lại xem, mục sư Cornell đã đặt nó ở đâu?"
John nhận ra đây là cơ hội tốt để tìm ra sự thật.
Mấu chốt của vấn đề nằm ở mục sư già!
Tại sao mục sư già biết con tàu ma, sao lại sợ bị Johnson tìm thấy, huyền thoại thần Biển của thị trấn Đá Ngầm Đen có nghĩa là gì... Biết đâu tất cả những bí ẩn này có thể được giải mã!
"Mục sư Cornell đã viết đoạn văn này, hẳn ông ấy đã tiếp xúc với sự kiện huyền bí, hiểu rõ nó hơn tôi và ông." John tỏ ra nghiêm túc.
Phần còn lại, anh không cần nói thì bác sĩ Abel cũng có thể nghĩ tới.
Họ bị mắc kẹt ở đây với một người vô hình bên cạnh.
Nếu hỏi trực tiếp Johnson, đó là "tiếp xúc với người huyền bí", tình trạng của họ sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, đồng thời sẽ xuất hiện một loạt triệu chứng của bệnh tâm thần, bao gồm ảo giác thính giác và ảo giác thị giác. Muốn thoát khỏi cảnh khốn cùng này, thoát khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen, thì phải lấy thông tin từ một con đường khác.
Cuốn bút ký của mục sư già rất quan trọng!
"Tôi... cậu để tôi nhớ đã."
Bác sĩ Abel mặt mày ngơ ngác, không biết là vì cú sốc quá lớn nên mất đi lòng tin đối với khoa học, hay là quá sợ hãi trước tình huống kỳ quái này.
Mưa hắt vào trên mặt John vừa buốt vừa lạnh, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Ở phía xa, cảnh sát trưởng Alson đang hét lớn, mong mọi người bình tĩnh, đồng tâm hiệp lực để thoát khỏi tình thế khó khăn. Những người phản đối tỏ ra thờ ơ, còn những người sợ hãi thì bụm mặt khóc lóc.
"Bóng ma" không giống người sống kia thì đứng đó, lặng lẽ nhìn tất cả. Đội một chiếc mũ chóp màu đen, mặc áo choàng và mặc áo khoác cắt may từ chất liệu đắt tiền, đôi giày da bóng được chế tác tinh xảo không hề dính một vết bùn nào.
Hệt như những người được gọi là quý ông đi xe ngựa bốn bánh, tay cầm gậy trang trí bằng đá quý và bước đi trên những bậc thang trải thảm của nhà hát lớn. Từ khi sinh ra cho đến khi chết đi, họ sẽ không bao giờ đặt chân đến những con đường bẩn thỉu của Luân Đôn.
Đúng vậy, tên này có thể chỉ đang thưởng thức một vở kịch.
Vở diễn mang tên thị trấn Đá Ngầm Đen, kể lại câu chuyện về sự sống, cái chết và những vui buồn của trần gian.
Chết tiệt, ai lại muốn biểu diễn miễn phí trên sân khấu? Hay mạo hiểm mạng sống của mình để biểu diễn?
John lau nước mưa trên mặt thật mạnh, quả quyết nói: "Chúng ta trở về đi, mục sư Cornell bỏ chạy, bút ký của ông ấy nhất định vẫn còn trong nhà thờ, ông có thể vừa đi vừa nghĩ."
"Sao cơ?"
Bác sĩ Abel bàng hoàng, họ đã trốn thoát được đến đây, và giờ lại muốn quay lại nhà thờ?
John hỏi: "Vậy ông định ở lại đây làm gì? Không qua được rãnh sâu, lại không có đường, chỉ đứng đó tắm mưa?"
"Thế nhưng..." Bác sĩ ôm lấy vali của mình, vẻ mặt khiếp sợ.
John kéo ông ta đứng dậy, ra hiệu về phía Johnson: "Hay là ông muốn ở lại đây để bị kẻ đó theo dõi?"
Bác sĩ Abel vùng vẫy một lúc, John chưa kịp kéo tiếp thì ông ta đã chủ động bỏ chạy.
"Bác sĩ? John?" Chủ quán rượu nhìn họ chạy đi, mặt đầy vẻ bối rối.
Có điều, theo thói quen của người Bắc Âu, họ không quan tâm nhiều đến chuyện của người khác, nên chủ quán rượu chỉ lưỡng lự vài giây chứ không đuổi theo.
Hơn nữa, có vài người dân thị trấn cũng lặng lẽ quay trở lại. Dẫu sao thì, khi chạy trốn không phải ai cũng mang theo thức ăn, bây giờ họ vừa lạnh vừa đói, lại không có lều để che mưa.
"...Mọi người đừng hoảng sợ, nếu muốn quay lại thu dọn đồ đạc thì phải làm càng nhanh càng tốt, Ngày mai chúng ta sẽ tìm cách tìm một nơi hẹp hơn, xây một cây cầu bắc qua đó!" Cảnh sát trưởng Alson hét lớn.
Johnson nhìn theo bóng lưng của John và bác sĩ Abel, nhưng không đi theo họ.
***
Thị trấn đã thay đổi một phần, nước đọng đã biến mất, nhưng những vết nứt vẫn còn trên khắp các đường phố. Có những khe nứt sâu không thấy đáy, vài cái khác thì nông và hẹp đến mức ngay cả một bàn chân cũng không thể lọt xuống.
Mặc dù vậy, John vẫn đi vòng qua những vết nứt này, cho dù khoảng cách có hẹp đến đâu, anh cũng sẽ không giẫm lên nó, thà đi thêm vài bước nữa.
Bác sĩ Abel cẩn thận hơn John, ông ta nhìn chằm chằm vào vết nứt, như thể sợ chúng đột nhiên mở miệng nuốt chửng người đi ngang qua. Sau khi quan điểm khoa học sụp đổ, thế giới trong mắt ông ta đã thay đổi hoàn toàn. Lúc nào ông ta cũng cảm thấy có những con quái vật ẩn náu trong bóng tối, những thứ tưởng chừng như bình thường sẽ đột nhiên lộ ra bộ mặt thật dữ tợn.
Thấy bác sĩ lo lắng đến độ sắp sụp đổ đến nơi, John chỉ có thể nhắc nhở: "Bác sĩ Abel, đi theo sau lưng tôi."
"À, được."
Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, nhịn không được hỏi: "Cậu không sợ sao?"
"Sợ cũng vô ích thôi." John thấy bác sĩ đang nhìn quanh nên nói thêm: "Tên đó không theo chúng ta."
Bác sĩ Abel gật đầu lia lịa, thả lỏng một chút, vừa ôm vali vừa cẩn thận nói: "...Có lẽ nào chúng ta đã hít phải khí độc thải ra từ vụ phun trào núi lửa, nên bị ảo giác? Trên thực tế, không có người đàn ông nào tự xưng là Johnson, rất đẹp trai và trông rất nổi bật?"
John: "..."
Hóa ra vị bác sĩ này vẫn chưa từ bỏ khoa học.
"Nếu như nghĩ như vậy có thể khiến ông dễ chịu hơn, vậy tôi đồng ý đây chỉ là ảo giác." John nói một cách uyển chuyển. Là người Anh, anh thường không nói chuyện thẳng thắn như vậy.
Bác sĩ Abel không ngu ngốc, ông ta có thể nghe ra được suy nghĩ thực sự của John.
"Ôi, sao chuyện này lại xảy ra chứ?" Vẻ mặt chán nản bác sĩ, ông ta lẩm bẩm câu này như thể bị thần kinh.
Nói mấy lần nhưng không thấy John trả lời, bác sĩ Abel lại quay sang lẩm bẩm: "Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến sớm hơn, khi hắn ta trả lời rằng đã đến bằng tàu..."
"Nghĩa là sao?"
John cẩn thận tránh vết nứt trong khi xác định phương hướng. Trời quá tối, mưa ngày càng nặng hạt.
"...Tôi từng kể cho cậu nghe rồi, thị trấn Đá Ngầm Đen xưa kia từng bị nước biển nhấn chìm, nước mới rút được phân nửa thôi. Vùng nước ngoài khơi bây giờ, hồi xưa là khu vực cảng của thị trấn, có rất nhiều ngôi nhà bị nhấn chìm bên dưới." Bác sĩ Abel nghiêm túc giải thích: "Nước chỉ sâu từ 4 đến 5 mét, thuyền lớn không vào được, bờ biển lại có nhiều đá ngầm, nếu không cẩn thận, thuyền đánh cá sẽ va vào đá và chìm. Dù có đổi sang thuyền nhỏ neo đậu ngoài khơi thì cũng khó có thể vượt qua an toàn nếu không có ngư dân thông thạo đường thủy dẫn đường."
Thì ra là vậy, John hiểu ra rồi, chẳng trách dù anh hứa sẽ trả thêm tiền khi lên tàu, thuyền trưởng tàu Gió Tây vẫn không chịu đi thêm một dặm nữa để đưa anh đến thị trấn Đá Ngầm Đen.
Bác sĩ Abel oán trách: "Ở đây chúng tôi không thích nói chuyện, chỉ trừ khi uống rượu, nên dù có một quý ông với vẻ ngoài khác thường như vậy đến thị trấn Đá Ngầm Đen, trên thuyền đánh cá thì tin tức cũng sẽ lan truyền rất chậm. Tôi tưởng dạo này mình bận quá, cả ngày vùi đầu trong phòng khám chăm sóc bệnh nhân nên không nghe nói đến."
Trước đây John đã cảm thấy bác sĩ này nói nhiều, rất giỏi ăn nói, trông chẳng giống người địa phương chút nào.
Bác sĩ Abel có lẽ cũng nhận thấy sự nghi ngờ của John và lúng túng giải thích: "Tôi là bác sĩ, bệnh nhân không muốn nói chuyện nên tôi chỉ có thể hỏi nhiều thôi. Nếu gặp nhau trên đường mà tôi không chủ động chào hỏi, cũng không quan sát, hỏi han họ hoặc người thân họ sau khi uống thuốc thì tình trạng bệnh thuyên giảm, làm sao tôi có thể hiểu được tình trạng của bệnh nhân?"
John: "..."
John chợt phát hiện ra một điểm đáng nghi: "Ông có quan hệ thân thiết với mục sư Cornell lắm sao? Có thể đọc bút ký riêng của ông ấy nữa à?"
"Ồ, ông ấy là một người rất hiểu biết và đáng kính. Tôi thường mượn sách của ông ấy, ông ấy có nhiều tạp chí khoa học mà tôi chưa từng đọc bao giờ. Bưu điện chỗ chúng tôi chỉ có thể đặt mua báo, chuyển phát còn trễ nữa ấy chứ..."
John không chờ bác sĩ nói hết đã ngắt lời: "Ông đọc trộm bút ký của mục sư?"
"Không, không phải!" Bác sĩ Abel phủ nhận theo bản năng, sau đó chán nản hỏi: "Làm sao cậu biết?"
John bình tĩnh phân tích: "Trừ khi mục sư Cornell muốn làm hại ông, bằng không ông ta sẽ không cho ông đọc thứ nguy hiểm như vậy."
Tiếp xúc với sự kiện huyền bí rồi sẽ thấy những thứ kỳ lạ.
Chưa nói đến nhân phẩm của mục sư Cornell như thế nào, nhưng mục sư già này chắc chắn không muốn một người đầy tò mò và có hứng thú với thế giới bên ngoài tiếp xúc với những thứ này, điều này sẽ mang lại mang lại rủi ro cho cuộc sống bình yên của lão.
Tất nhiên, tốt hơn hết là đừng nói thẳng ra như vậy.
Bác sĩ Abel nói với vẻ mặt áy náy: "Quả thực là tôi đã đọc lén bút ký. Có lẽ mục sư Cornell đã giấu nó rất kỹ, chỉ có một lần đặt nó lên bàn mà không kịp cất đi... Đoạn về sự tồn tại huyền bí được viết ngay ở trang đầu nên tôi rất ấn tượng, nhưng chưa đọc được vài trang thì mục sư Cornell đã về, tôi vội đặt bút ký về chỗ, sau đó thì không còn thấy cuốn bút ký nữa."
"Ông không đoán được bút ký nằm ở đâu à?"
"Có, đại khái biết nó ở đâu." Bác sĩ lưỡng lự vài giây rồi nói: "Phía sau giá sách có một cái két sắt, nhưng chúng ta không biết mật mã."
Trong khi nói chuyện, họ đã chạy đến dưới sườn đồi.
Đi theo con đường rải sỏi vào nhà thờ, bên trong tối om không có chút ánh sáng nào. Điều này không bình thường, bàn thờ và giếng nước thánh phải được thắp nến quanh năm.
"Nguy rồi!"
Bác sĩ Abel hét gọi tên nữ tu, nhưng trong nhà thờ không có tiếng trả lời.
Trong khi bác sĩ còn đang do dự thì John đã lao vào.
"Ở đây có đèn pin." Bác sĩ Abel mở vali lấy dụng cụ chiếu sáng ra.
Nhờ vào luồng sáng mờ nhạt này, John nhìn thấy nữ tu nằm cạnh bàn thờ, tay chân vùng vẫy liên tục, đầu cô lắc lư từ bên này sang bên kia, như thể đang gặp ác mộng. Dù bác sĩ Abel có gọi hay lay cô thế nào thì nữ tu cũng không thể tỉnh lại.
"Có chuyện gì thế?" Bác sĩ hoảng hốt hỏi.
"Cô ấy cũng đã tiếp xúc với tồn tại huyền bí, giống như chúng ta vậy." John nhắc nhở.
Về mặt lý thuyết, ba người họ là nhóm dễ gặp rắc rối nhất ở thị trấn Đá Ngầm Đen.
John chiếu đèn pin lên tường và trần nhà thờ để kiểm tra những dấu vết khả nghi, nhưng lần này anh không tìm thấy gì.
"... Là thần Biển."
"Cái gì?"
John quay đầu lại, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của bác sĩ Abel dưới ánh đèn pin.
Bác sĩ run rẩy nói: "Con tàu ma là thật, vậy thì... thần Biển cũng có thật. Tương truyền, khi thần Biển sắp thức giấc, nước biển sẽ giống như đang sôi trào, một khối đá ngầm khổng lồ trồi lên từ đáy biển, mưa lớn sẽ nhấn chìm thị trấn, con người sẽ rơi vào ác mộng, rồi bị tiếng hát của Siren quyến rũ và dẫn dắt đi trong giấc ngủ, từ đó không bao giờ trở lại nữa."
"Sao chỗ các ông vừa có thần Biển vừa có Siren nữa?"
"Siren là hóa thân của thần Biển, không ai biết nó trông như thế nào, ai nhìn thấy nó đều chết cả." Bác sĩ Abel nắm lấy tóc mình thật chặt.
John cau mày nói: "Trước tiên tìm bút ký, sau đó chúng ta sẽ tìm hiểu về cái gọi là thần Biển, tốt nhất là làm cho thần Biển đụng độ với Johnson!"
Làm thế nào để chạy thoát khỏi miệng hai con thú hung dữ?
Tất nhiên là làm cho hai kẻ đó đánh nhau!
--------------------
Tác giả nói thế này:
John: Cố nhịn, đừng nhìn y, đừng nói chuyện với y.
Bác sĩ: Được, biết rồi.
John: Chết tiệt, tên này đang xem kịch.
Johnson rảnh rỗi đứng bên đường: ?
John: Làm cho họ đánh lộn đi!
Johnson: ?
Tác giả: Anh ta muốn giới thiệu một người yêu cho ngươi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top