61

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 61

Ra đi

Giáo phái Màu Xám có nên tiếp tục tồn tại không?

Không có gì phải nghi ngờ về câu trả lời này.

Dù giáo phái đã làm gì, tương lai sẽ ra sao, thành phố được xây dựng trên khu rừng chết chóc này vẫn cần có sự bảo vệ của giáo phái.

Không phải giáo phái cũng được, dù sao thì vẫn phải là một nhóm người hiểu về tồn tại huyền bí, đồng thời không sợ tồn tại huyền bí.

Tà thần không quan tâm đến sự tồn vong của Venice, nhưng thành phố này có nhiều công trình kiến ​​trúc đẹp, ngoài ra còn có những món đồ thủ công bằng thủy tinh mỏng manh và đẹp mắt, xét về góc độ thẩm mỹ của thần Biển, khu rừng dưới nước tĩnh lặng kia cũng là một thiết kế khá nổi bật. Sẽ thật đáng tiếc nếu nó bị phá hủy.

Thôi vậy, bây giờ vở kịch nội chiến của giáo phái đã kết thúc, những chuyện tiếp theo cứ để nó diễn biến tự nhiên đi. Bây giờ cứ đợi Hans "đọc" sách cổ của giáo phái Màu Xám, xem thử mối quan hệ giữa mục sư Cornell và giáo phái này là gì.

Phải nói rằng lựa chọn thuê Hans làm việc này của Johnson là rất sáng suốt. Những cuốn sách cổ này vốn được cất giữ ở một nơi có rất nhiều bẫy, nếu tà thần mò vào đó, chắc hẳn cả sách lẫn ngôi nhà sẽ cùng hóa thành tro bụi. Khi giáo phái thiết lập những cái bẫy này, họ không sợ tà thần tìm đến "đòi nợ", mà lo lắng những nhà thám hiểm khác ở bên ngoài giáo phái sẽ vào ăn trộm bí mật. Để Hans đi là không còn vấn đề này nữa.

Hans bây giờ không cần phải lén lút hoàn thành nhiệm vụ, anh có thể vào đọc thoải mái. Vì Giáo chủ đã chết, về cơ bản toàn bộ lãnh đạo cao nhất của giáo phái cũng không còn nữa.

"...Lẽ nào ghi chép và sách cổ quá nhiều, đã lâu như vậy rồi mà còn chưa đọc hết?" Johnson tự nhủ. Y cầm tách cà phê lên, uống cạn sạch chất lỏng thơm ngát trong tách như những người khác trong quán cà phê này.

Hôm qua y đã cho Hans một gợi ý trong giấc mơ, hôm nay họ sẽ gặp nhau ở đây để trả nhiệm vụ.

Trên sàn quán cà phê vẫn còn vài vệt nước, người phục vụ đang lau kính, đồng thời chào hỏi mọi người đi ngang qua một cách nồng nhiệt.

Bầu trời xanh ngắt trong veo, cơn gió mùa hè khiến lòng người dễ chịu vô cùng.

Từng đàn hải âu bay qua quảng trường, bầu không khí kỳ lạ từng bao trùm Venice đã biến mất không dấu vết, chủ yếu là do hầu hết mọi người không nhớ đã từng xảy ra chuyện như vậy.

"Một trận động đất khó hiểu, một cơn lốc xoáy từ biển đã mang đến cho chúng tôi rất nhiều rắc rối đấy."

"May mắn là không có thiệt hại nghiêm trọng nào xảy ra... Tôi nghe nói bến tàu trên đảo Murano bốc cháy, một khu vực nhỏ nhà cửa cũng bị cơn bão phá hủy, phải đấy, có thể ảnh hưởng đến dân thường ở đó. Xin Chúa phù hộ cho họ!"

Johnson lắng nghe cuộc trò chuyện ở bàn bên cạnh, nhận ra rằng những người đang bàn tán về thời tiết đều là người nước ngoài. Họ đến đây để nghỉ mát, thăm họ hàng, bàn chuyện làm ăn... hoặc là...

Johnson hơi nheo mắt nhìn về phía hai bóng người ở góc đường. Họ trông có vẻ rất kín đáo, nhưng động tác luôn chú ý đến những gì đằng sau cho thấy rõ ràng có gì đó đáng nghi. Đây có phải là đang liên lạc không?

"Thưa ông, đây là cà phê Corretto* mà ông đã gọi."

* Caffè corretto là một loại đồ uống có cồn chứa caffein của Ý, bao gồm một tách espresso với một lượng nhỏ rượu, thường là grappa, và đôi khi là sambuca hoặc rượu mạnh. Nó còn được gọi là cà phê espresso corretto.

Một người đàn ông mặc trang phục bồi bàn đột nhiên xuất hiện trước mặt Johnson, anh ta còn trẻ, cao ráo, đẹp trai, hẳn là rất được ưa thích.

Johnson: "..."

Johnson vô thức liếc nhìn xung quanh. Cũng còn may, Gymir không có ở đây. Hắn đến lối vào rạp hát để xem áp phích rồi.

Nếu không, mạng sống của người phục vụ này có thể sẽ bắt đầu đếm ngược. Bởi vì ly cà phê này không phải Johnson gọi, y cũng cảm nhận được sự ám chỉ gần như trực tiếp từ đối phương.

Johnson hơi cúi đầu, cố gắng đánh giá "người phục vụ quán cà phê" này bằng phương pháp phân tích của thám tử mà y đọc được trong sách.

Bàn tay không có vết chai, màu da giữa ngón trỏ và ngón cái hơi vàng, trang phục của người phục vụ quán cà phê cũng không vừa, và trên người anh ta có một loại chất tạo mùi của con người được gọi là nước hoa. Johnson không biết giá cả của chất tạo mùi này, nhưng y có thể phân biệt được mình đã ngửi thấy chất tạo mùi này trên bao nhiêu con người. Ừm, chưa từng gặp. Có vẻ như giá không hề rẻ.

Johnson bình tĩnh nghĩ cách từ chối con người này, để giữ gìn ngọn lửa sinh mạng mong manh của anh ta.

Tuy nhiên, đối phương đã tốn công mượn quần áo của người phục vụ thì hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

"...Tôi khuyên quý ông đây đừng đi sâu vào bí mật của những người đó." Người phục vụ hạ giọng, mỉm cười nói.

Vốn dĩ anh ta muốn ghé đến sát bên tai Johnson, nhưng y lại hơi lùi về phía sau, dễ dàng tránh được.

Người phục vụ không tức giận, nói tiếp: "Chắc hẳn quý ông rất tò mò về danh tính của những người đó, nhưng những con quạ này rất xui xẻo, chúng luôn lảng vảng trên những xác chết... Tôi nói thế này đi, bọn chúng là tay sai của một ông trùm nào đó, đang dò la tin tức hoặc là thực hiện các vụ ám sát. Trận phong ba ở Venice lần này chắc hẳn đã làm dấy lên sự nghi ngờ của họ."

Johnson người không có hứng thú gì với chính trị của nhân loại: "..."

Johnson dường như đã hiểu tại sao không một người bình thường nào ngoài giáo phái từng "nhìn thấy" y và Gymir khi họ đi bộ trong thành phố giữa cơn bão những ngày này.

Người Venice đã quen với việc làm ngơ trước bất cứ điều gì kỳ lạ. Bất kể những điều kỳ lạ này đến từ lĩnh vực huyền bí, hay từ bên kia bờ biển. Dù sao đi nữa, đối với họ thì đó là "những kẻ đến từ bên ngoài có thể phá hủy mọi thứ mà họ không thể chống lại".

Johnson suy nghĩ, ánh mắt y chợt dán chặt vào góc phố cách đó không xa.

"Rất cảm ơn lời khuyên của anh, đã đến lúc ta phải đi rồi."

Johnson đẩy tách cà phê đang bốc khói ra, rời khỏi quán cà phê.

Người đàn ông mặc đồ phục vụ ngồi ngơ ngác một lúc, cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó.

Johnson tìm thấy Hans bên ngoài quán cà phê.

Hans ngồi xổm ở góc phố, trông như một người vô gia cư lạc lối.

"Tại sao không vào trong? Lẽ nào anh chưa hoàn thành lời ủy thác của ta?" Johnson dừng lại trước mặt anh, gõ gậy batoong xuống mặt đất.

Hans lúng túng đáp: "Tôi không có tiền."

Johnson: "..." Không biết vì sao mà những "thám tử" nhận ủy thác của y hình như đều rất nghèo?

"Andreas đuổi anh đi mà không đưa tiền cho anh?" Johnson thuận miệng hỏi.

Hans càng xấu hổ hơn, anh nói khô khốc: "Tôi vẫn còn mẹ, không thể tiêu tiền lung tung." Quán cà phê thuộc về phạm vi tiêu dùng hoàn toàn không cần thiết.

Một vị tà thần đang đợi một con người đến báo cáo nội dung ủy thác cho mình trong quán cà phê, nhưng người kia nghèo quá không vào được? Johnson câm nín.

Hans thì lại cảm thấy bầu không khí kỳ lạ, anh khó mà thích nghi được.

Kể từ khi Andreas tiết lộ việc thể biến dị của nhóm lãnh đạo giáo phái đã chết như thế nào, Hans không còn giữ được trạng thái run rẩy sợ hãi trước tà thần nữa. Nhất là sau khi anh xem qua các ghi chép của giáo phái được Giáo chủ bí mật sưu tầm.

Hóa ra những gì Johnson nói là đúng.

Giáo phái đã luôn bí mật tìm kiếm những sự kiện huyền bí trên khắp thế giới, bằng cách bồi dưỡng và kiểm soát các học giả huyền bí học cùng các đội thám hiểm, để đạt được những lợi ích quan trọng nhất: ký tự rune, phép thuật và kiến ​​thức liên quan đến tồn tại huyền bí.

Mục sư Cornell là một học giả huyền bí học do giáo phái đào tạo ở Anh. Vị mục sư này rất tài năng và cũng rất may mắn, sau khi có được sức mạnh của tà thần, lão đã không ngần ngại vứt bỏ giáo phái, tự mình đi tìm "tồn tại huyền bí" và "đầu tư".

"... Giáo phái muốn có được kiến ​​thức huyền bí học và sức mạnh mà mục sư Cornell đang nắm giữ, nhưng mục sư Cornell lại trốn ở thị trấn Đá Ngầm Đen, chỗ đó nguy hiểm lắm, giáo phái không dám tới đó, vì vậy họ vẫn giữ liên lạc và đàm phán với mục sư Cornell, đề nghị ông ta giao bút ký ra. Vì Linde là con trai duy nhất của mục sư nên giáo phái cho người theo dõi Linde ở Luân Đôn, cũng có đầy đủ thông tin về Linde. Họ còn phát hiện ra một tồn tại huyền bí mới ở Luân Đôn... Đó là một tà thần mới ra đời, hình dáng có liên quan đến loài bướm."

Hans bối rối nói: "Phần cuối ghi chép viết rằng vào năm 1925, có một sự kiện nghi ngờ là tà thần thức tỉnh xảy ra ở thị trấn Đá Ngầm Đen, mục sư Cornell đã chết."

"Ta đã giết lão." Johnson đáp.

Hans muốn nói lại thôi.

Johnson nhìn anh, nói: "Anh định hỏi về đứa trẻ đó à?"

"Nó... Tôi biết nó không hề có cảm giác sợ hãi, khi nó chết, nó có biết tất cả những điều này không?"

Biết cha ruột của mình đã hiến tế mình cho tà thần để đổi lấy sức mạnh, biết thế giới này phi lý và đen tối đến thế không?

Johnson suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nó biết."

Bởi vì đứa trẻ được đưa lên tàu, ra biển cùng đội thám hiểm. Trong chuyến hành trình dài ngày này, luôn có một số người không biết giữ miệng, vì muốn tìm trò vui hoặc chán ghét vẻ ngoài quái đản của đứa trẻ, nên cố tình tiết lộ nội tình.

Mày thật là "may mắn" biết bao, mày sẽ sớm được trở thành một phần của thần.

Tuy nhiên, họ đã thất vọng. Một đứa trẻ không biết sợ hãi thực sự sẽ không sợ hãi.

Quả nhiên là giống quái vật.

Hans khẽ run lên, ánh mắt buồn bã.

Một lúc lâu sau, Hans mới ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi: "Các ngài còn tới tìm giáo phái nữa không?"

"Ý anh là gì, để trả thù? Không." Johnson bình tĩnh nói: "Không phải ai cũng có đủ tư cách để gây thù với tà thần. Giáo phái chưa bao giờ trộm được sức mạnh của ta, ta cũng không đến Venice để tiêu diệt giáo phái Màu Xám, ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi."

Hans há miệng, hỏi với sắc mặt tái nhợt: "Còn những tà thần khác thì sao?"

Johnson quyết định nói thẳng ra.

"Đối với thần cổ xưa, thế giới này đầy sâu bọ, khi thức thì không quan tâm, khi ngủ say thì rất ghê tởm. Những con người hết lòng nghiên cứu huyền bí học cũng giống như những con muỗi muốn hút lấy sức mạnh phi thường từ vị thần cổ xưa đang say ngủ. Loài sâu bọ chỉ muốn một chút thôi, đối với thần thì một chút này hoàn toàn không đáng kể, nhưng lại là một sức mạnh không thể tưởng tượng được đối với con người. Có kẻ thành công, phát điên và chết sau một khoảng thời gian vinh quang ngắn ngủi. Có kẻ thất bại, chết mất xác ngay tại chỗ. Dù thế nào đi nữa, những kẻ thành công đều trở thành nhà tiên tri, nhà hiền triết vĩ đại, nhưng họ đều bị vận rủi quấn lấy, thành tựu càng lớn, danh tiếng trong lịch sử càng nổi trội thì họ càng bất hạnh. Chỉ những người mai danh ẩn tích, không sử dụng sức mạnh một cách bừa bãi mới có thể sống sót cho đến khi già đi và chết. Vì thần cổ xưa thật sự không dễ trêu chọc, cho nên học giả huyền bí học... cũng tức là những tồn tại như giáo phái Màu Xám sẽ chuyển mục tiêu sang những thần mới yếu hơn, như thế an toàn hơn. Suy cho cùng, ô nhiễm tinh thần cũng có phân ra cao thấp, mạnh yếu, chỉ cần đủ may mắn, tìm ra phương pháp đúng đắn, không lén lút nhìn vào bản thể của tà thần thì vẫn khá dễ thành công."

Mục sư Cornell không phải là người đầu tiên chấp nhận rủi ro, cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Lão có được một cơ thể cường tráng, sức lực mạnh hơn người thường rất nhiều, trí nhớ mạnh mẽ hơn, tư duy linh hoạt hơn. Điều này khiến mục sư Cornell dễ dàng trở thành một người uyên bác đa tài, có thể đọc thuộc lòng Kinh Thánh, biết nhiều loại chữ, nghiên cứu nhiều sách cổ khó hiểu.

Tuy nhiên, cả việc nghiên cứu lẫn thám hiểm đều quá tốn kém, mục sư Cornell bèn nhắm vào Brandon Lớn, đề nghị lão làm nhà tài trợ.

Brandon Lớn bị thuyết phục, hay nói đúng hơn là lão bị choáng ngợp trước những gì mục sư Cornell thể hiện. Lão cũng muốn có một cơ thể khỏe mạnh hơn, tốt nhất là sống đến trăm tuổi mà không bệnh tật đau đớn, có tinh lực dồi dào để ăn chơi hưởng lạc, buông thả bao nhiêu cũng được.

Mục sư Cornell đã thực sự đưa Brandon Lớn đi trải nghiệm sự tuyệt vời của sức mạnh huyền bí. Nếu họ dừng lại ở đây, sức mạnh bị đánh cắp sẽ tự nhiên tiêu tan sau khi họ chết. Tồn tại huyền bí bị đánh cắp sức mạnh kia thậm chí còn không nhận thấy sự tồn tại của những con muỗi này. Suy cho cùng, cuộc đời của con người không bằng nổi một số lẻ trong tuổi đời của thần.

"...Tà thần bị mục sư Cornell nhắm đến, bởi vì thời kỳ lột xác sắp đến gần, căn bản không quan tâm đến thế giới bên ngoài."

Johnson không dùng "ta", vì lúc đó y vẫn còn chưa hoàn thiện.

"Nhưng sự cân bằng mong manh này cuối cùng đã bị phá vỡ khi một đứa trẻ ra đời. Một đứa con ngoài giá thú của Brandon Lớn và nữ gia sư của gia tộc, một đứa trẻ mới sinh ra đã bị phát hiện ra rằng nó rất đặc biệt, thế là họ muốn nhiều hơn nữa."

Hans hít một hơi thật sâu: "Thật quá tham lam." Anh không biết mình đang nói về mục sư Cornell và Brandon Lớn, hay nói về nhóm lãnh đạo giáo phái.

Hans cũng biết được số phận của giáo phái... Trên thế gian này, việc đánh cắp sức mạnh của tà thần phụ thuộc vào sự may mắn, nhưng giáo phái không thể từ bỏ sức mạnh này.

Vẻ mặt Hans cay đắng, anh lấy hết can đảm nói: "Ngài thật sự không thể thả đứa trẻ đó ra sao?"

"... Nó là một phần của ta, ta cũng là nó." Johnson trả lời.

"Cái gì?"

Johnson phớt lờ cú sốc của Hans, y ném một túi tiền và một cặp kính đen cho Hans.

"Thủy tinh của Venice rất thú vị, chúng ta học thử trong vài ngày, nó có tác dụng ngược với Con mắt Hoa Hồng, đeo lên rồi anh sẽ không còn nhìn thấy thế giới chân thực." Johnson hơi nhướng mày, nói với vẻ mặt kiêu ngạo: "Ta nghĩ đây là thù lao mà anh cần nhất, còn túi tiền... Chúng ta sẽ sớm rời Venice, những đồng tiền của con người này chẳng có tác dụng gì với chúng ta, anh cứ lấy đi."

Hans trợn mắt há miệng, anh thử đeo kính vào, quả nhiên không thể nhìn thấy Johnson nữa.

"Sao lại làm được thế này? Ơ?"

Hans tháo kính ra, trước mắt anh vẫn trống rỗng, chỉ còn sót lại chút khí đen do tà thần để lại.

Johnson đi rồi.

***

Johnson đi qua quảng trường, cảm nhận được một mùi lạ trong gió biển.

Nhiệt độ của vùng nước sâu lạnh giá, đáy biển có núi lửa nóng bỏng...

Khi dung nham xé toạc đáy biển và phun trào, nó tạo ra một vụ nổ điếc tai, "những cột khói đen" nối tiếp nhau bốc lên, trong nháy mắt tiêu diệt mọi sinh vật dưới đáy biển, đồng thời lan tỏa những âm thanh và mùi vị kinh hoàng.

Đó là sự rối loạn.

Cũng là sự hủy diệt.

Nhưng rồi những sự sống mới sẽ được sinh ra.

Sau khi dung nham nguội đi, nhiệt độ của nước biển gần đó vẫn cao hơn những nơi khác, biển sâu tựa như một hoang mạc vô tận, với vô số sinh vật đang hướng về ốc đảo.

Những sinh vật nhỏ bé đó tụ tập xung quanh "cột khói", tham lam ngấu nghiến những chất hữu cơ do vụ phun trào ban tặng. Rồi chúng sinh ra ở đây, chết ở đây, xương cốt dần dần tích tụ, biến đổi từ thế hệ này sang thế hệ khác, cuối cùng biến thành những sinh vật độc đáo không thể rời khỏi "ốc đảo" này.

Tà thần và quyến thuộc của nó cũng có mối quan hệ như thế.

Bụp.

Quả bóng bay trong tay một cậu bé đứng cạnh quảng trường đột nhiên vỡ tung, nó òa lên khóc, người hầu vội vàng bế cậu chủ nhỏ lên dỗ dành, thế nhưng không dỗ được. Một bé gái đang ở gần đó cũng vô cớ đánh rơi con búp bê của mình, khóc thét vì sợ hãi.

Johnson hoàn hồn, lặng lẽ rời khỏi quảng trường. Y vừa bước đi, vừa nhìn vào lòng bàn tay của mình. Dây leo màu đen hiện ra thấp thoáng ở đầu ngón tay.

Johnson ngẩng đầu, nhìn về phía cuối đường.

Gymir đeo một chiếc mặt nạ tinh xảo, âm thầm xuất hiện ở đó.

Chiếc mặt nạ mới được mua. Đôi mắt là thủy tinh xoắn ốc màu vàng và đỏ, bên cạnh còn có những bông hoa làm bằng sợi thủy tinh màu vàng để trang trí.

Hai ngày qua, tà thần đã ghé thăm tất cả các cửa hàng bán đồ thủ công bằng thủy tinh ở Venice, đồng thời còn đến nhà đấu giá để xem món đồ cổ bằng thủy tinh còn đắt hơn cả ngọc ngà châu báu. Tà thần không thể chạm vào các món thủy tinh thành phẩm do giáo phái Màu Xám làm ra, nhưng các đồ thủy tinh khác thì không thành vấn đề.

Chiếc mặt nạ này là một ví dụ hoàn hảo về tính thẩm mỹ của thần Biển, nó hoàn toàn phù hợp với khí chất quyến rũ của người cá.

Johnson không khỏi bị thu hút bởi đôi mắt đỏ vàng trên chiếc mặt nạ.

"Em đang hù dọa những con kiến ​​nhỏ à?" Gymir mỉm cười hỏi. Vừa xuất hiện, hắn đã thấy tất cả con non loài người ở quảng trường đang khóc la. Con non luôn có thể "cảm nhận được" những thứ khác thường, chúng nhạy cảm hơn, dễ sợ hãi hơn.

Johnson im lặng, y hơi xấu hổ.

Cảm giác xấu hổ này chỉ nảy sinh sau khi gặp Gymir.

Nếu muốn dùng một phép ẩn dụ, Johnson cảm thấy mức độ xấu hổ hiện tại chỉ xếp sau cái lần y gặp Gymir bên ngoài hiệu sách trên đường phố Luân Đôn.

Đầu tiên là gặp phải một con người đến gạ gẫm (dù là giả vờ nhưng biểu hiện cũng rất thật), sau đó Johnson bị ảo giác khi cảm nhận được hơi thở của gió biển, cuối cùng là bị Gymir bắt gặp khi sự bất ổn về mặt cảm xúc của mình đang gây ra hỗn loạn.

Johnson mím môi, hạ giọng nói: "Chúng ta có lẽ phải khởi hành."

Bởi vì y cảm nhận được tiếng gọi của biển sâu, một phản ứng đến từ bản năng.

Cuộc hành trình qua các thành phố của con người đã sắp kết thúc.

Sau khi đã thưởng thức xong trò chơi, cho dù bản thân trò chơi có mới lạ và thú vị đến đâu thì nó cũng sẽ mang lại cảm giác mệt mỏi mơ hồ, đã đến lúc kết thúc.

"Ta rất vui khi nghe được tin này."

Gymir giữ chặt chiếc mặt nạ, ánh mắt như ngọn lửa thiêu đốt, vuốt qua từng tấc cơ thể Johnson.

---

Người dịch: Thế là giải đáp thân thế của Johnson rồi nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top