55

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 55

Gây rối

Nước mưa chảy dọc xuống theo cửa sổ hoa hồng của nhà thờ.

Tiếng nước dột chảy tí tách tí tách, ký tự rune ẩn giấu trên tường nhà thờ phát sáng nhè nhẹ.

Thủ lĩnh áo choàng xám Andreas nhìn chằm chằm vào bức tường vài giây.

"Giáo chủ đang đợi anh." Một thành viên giáo phái đội mũ sắt nhỏ giọng thúc giục.

Andreas thu ánh mắt lại, bước nhanh về phía phòng làm việc của Giáo chủ.

Cứ một đoạn trên hành lang lại có kỵ sĩ được vũ trang tận răng đứng bảo vệ.

Trang phục của của kỵ sĩ khác với áo choàng xám thông thường, họ mặc áo giáp có khắc ký tự rune, trên chiếc mũ sắt còn có một dấu hiệu hoa hồng hình bầu dục. Những thanh kiếm dài và khiên trên người họ đều được chế tạo đặc biệt, tỏa ra ánh sáng kim loại kỳ lạ, trên khiên là huy hiệu hoàn chỉnh của giáo phái - bàn tay phải cầm thánh giá bị dây leo hoa hồng quấn chặt lấy đang rỉ máu.

Các kỵ sĩ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Andreas.

Andreas lặng lẽ cởi chiếc áo choàng màu xám của mình ra. Ông ta là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc vàng kim đã chuyển sang màu nâu, trên má có nhiều vết sẹo, nhưng chúng tương đối nông, nhìn từ xa trông giống nếp nhăn hơn, một đôi mắt sẫm màu to hơn người thường và sắc bén như một con cú.

Biệt danh của Andreas là Cú Xám. Một trong những Thống lĩnh của giáo phái Màu Xám.

Giáo phái có một cái tên bằng tiếng La Mã cổ, dài và khó phát âm. Người bên ngoài thường gọi họ là giáo phái Màu Xám, vì thói quen ẩn náu lâu năm, màu sắc quần áo và bản chất không được Giáo hội Công giáo công nhận của họ. Dù sao thì cũng bị gọi như vậy từ lâu rồi, thậm chí ngay cả nội bộ giáo phái cũng tự xưng như vậy. Suy cho cùng, ngoại trừ những học giả cao cấp chuyên nghiên cứu sách cổ, rất ít người có thể phát âm chính xác những chữ cổ đó.

Trong giáo phái Màu Xám, trừ Giáo chủ và Trưởng lão ra, còn có năm Thống lĩnh. Andreas có địa vị thấp nhất, ông ta cần phải chạy khắp thành phố để giải quyết các vấn đề, còn cấp dưới của ông ta toàn là "người thi hành", tức là những người mặc áo choàng xám đó.

Những kỵ sĩ này không thuộc quyền quản lý của Andreas, và họ cũng không hề tỏ ra tôn trọng Andreas, xem ra thì ngay cả một con ruồi bay qua hành lang cũng sẽ bị họ kiểm tra.

Trong mắt Andreas hiện lên sự mỉa mai, nhưng ông ta nhanh chóng giấu đi. Ông ta đứng trước một cánh cửa làm bằng kính màu ghép lại thành hình Cây Trí tuệ, nhẹ nhàng gõ cửa.

"...Nó đang ẩn giấu trong thành phố này, thưa ngài Công tước, tôi chắc chắn về điều đó." Giọng Giáo chủ vang lên từ trong phòng. "Venice đang gặp khủng hoảng, nhưng chúng tôi có thể giải quyết nó... Thưa ngài? A lô? Người đâu! Đi kiểm tra các đường dây điện bên ngoài!"

Andreas đẩy cửa bước vào thì thấy Giáo chủ đang tức giận ném điện thoại lên cái đế bằng ngà voi của chiếc điện thoại.

Andreas cúi xuống chào, sau đó nói với giọng cứng ngắc: "Chắc do trời mưa lớn quá, ảnh hưởng đến đường dây."

Qua cửa kính phòng làm việc, có thể nhìn thấy bầu trời mây đen vần vũ.

Có mấy bức tượng kỵ sĩ đứng trên sân thượng đối diện, những thanh kiếm trong tay kỵ sĩ chỉ xuống đất, tạo thành khung cảnh gồm nhiều thác nước nhỏ, cùng với những cột nước chảy ra từ mái vòm và những cửa sổ hình vòm nhọn... Tòa nhà hàng trăm năm tuổi đó dường như đã trở thành vật trang trí ở trung tâm của một hồ phun nước lớn với hàng trăm cửa xả nước.

Đường phố và quảng trường sẽ nhanh chóng trở thành những kênh đào mới.

Mưa lớn như vậy là rất hiếm.

Và rất bất thường.

Mùa hè ở Venice nóng và khô, lượng mưa thường tập trung vào mùa đông. Bây giờ là tháng bảy. Đầu tiên là một trận động đất không có nguyên nhân, sau đó là mưa lớn như trút nước, ngay cả người ngu ngốc nhất cũng sẽ cảm thấy có gì đó bất ổn.

Vừa rồi Andreas đi ra ngoài, nhìn thấy một đám quý tộc đang chen chúc nhau trên bến cảng chuẩn bị rời đi. Hành lý của họ được chất cao hơn ngọn đồi, những người hầu dùng cơ thể mình che chắn gió mưa, phục vụ chủ nhân của họ, bên kia là những người khuân vác và người chèo thuyền đang run rẩy trước gió mưa, không có nơi trú ẩn.

"...Thôi vậy, họ sẽ quay lại khi chuyện này kết thúc."

Andreas hoàn hồn, nhận ra rằng Giáo chủ đang nói đến những ông lớn lẽ ra phải ở lại Tòa thị chính Venice để tìm cách giải quyết, nhưng bây giờ lại chạy ra bến cảng hoặc ga xe lửa.

"Đã tìm thấy dấu vết của bạch tuộc khổng lồ chưa?"

Giáo chủ có xương gò má nhô lên rất cao, ba nếp nhăn rất sâu nằm ngang trán, là một ông già cao gầy và hà khắc. Khi lão nghiêm khắc nhìn chằm chằm Andreas, giọng điệu gay gắt và hoạnh họe của lão càng rõ rệt hơn: "Đã là ngày thứ ba rồi."

"Là giờ thứ 28." Andreas lạnh lùng sửa lại, ông ta cúi đầu nói: "Con mắt Hoa Hồng nhìn thấy thế lực tà ác xâm chiếm Venice vào xế chiều ba ngày trước, đêm đó tháp chuông cháy dữ dội, theo hình dạng quái vật mà Hans đã nhìn thấy, ngài chắc chắn rằng đó chính là bạch tuộc khổng lồ trong truyền thuyết, rạng sáng ngày hôm sau, tôi đã chỉ huy tất cả mọi người tìm kiếm, tính đến thời điểm hiện tại là tổng cộng 28 giờ."

Tính khí cứng ngắc này chính là nguyên nhân chính khiến Giáo chủ chán ghét Andreas, lão lười nói nhiều, lạnh nhạt nói: "Cậu nên biết rằng thời gian của chúng ta không còn nhiều, hiện tại mưa lớn đã gây ra thiệt hại rất lớn cho Venice..."

Giáo chủ chợt ngừng nói, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên mái nhà.

Cùng lúc đó, Andreas cũng nhanh chóng đi tới cửa sổ, cảnh giác nhìn ra ngoài.

Trong phòng làm việc chỉ có thể nghe thấy tiếng hạt mưa xối xả đập vào cửa kính, và tiếng nước rỉ ra ngoài hành lang phía xa.

Andreas một lần nữa cảm thấy bất an lạ thường, như thể có thứ gì đó nguy hiểm đang đến gần nhà thờ.

"Giáo chủ, ký tự rune cảnh báo hôm nay đã sáng mấy lần?" Andreas hỏi.

Giáo chủ lúc này không còn quan tâm đến vấn đề lễ nghi của Andreas, lão chậm rãi lắc đầu nói: "Chúng đã không còn bình thường kể từ ba ngày trước, điều đó cũng dễ hiểu thôi, có quái vật đang cố thủ trong thành phố này. Chỉ cần Hoa Hồng không chảy máu thì ở đây vẫn an toàn, không bị thứ không thể miêu tả theo dõi."

Andreas cau mày thật chặt, hiển nhiên ông ta có ý kiến ​​khác.

Giáo chủ lạnh giọng nói: "Cậu đang sợ cái gì? Nếu thật sự có quái vật xông vào nơi này, chúng ta còn tiết kiệm được công sức đi tìm kiếm."

"Nếu Giáo chủ bằng lòng rút bớt một nửa kỵ sĩ trước cửa nhà ngài, thay thuộc hạ của tôi canh giữ ngã tư hoặc các cửa của nhà thờ, tôi sẽ rất cảm kích." Andreas mặt lạnh như tiền đáp.

"Cậu thật quá ngang ngược, Cú Xám!" Giáo chủ nổi giận đùng đùng.

Andreas không nhượng bộ: "Hans đã bị mù vì nhìn vào bản thể của con quái vật, nó cần được chăm sóc tốt hơn, nhưng ngài lại ra lệnh cho kỵ sĩ của giáo phái thẩm vấn nó? Chỉ vì cái tên Linde Brandon đã chết trong hầm ngục đó? Cái gã như đống bùn đó à?"

"Cú Xám, đây không phải chuyện cậu nên hỏi!" Giáo chủ nheo mắt lại đầy nguy hiểm, bất mãn cảnh cáo.

"Hans là do tôi chăm sóc lớn lên, nó cũng như con trai của tôi, Giáo chủ chọn nó dùng Con mắt Hoa Hồng, không phải nhằm vào tôi sao?" Giọng điệu của Andreas cũng trở nên dữ dội hơn, đầy tức giận: "Nếu nó xui xẻo, thứ nó nhìn thấy không phải là bạch tuộc khổng lồ mà là một tà thần, hiện tại nó đã chết rồi!"

Johnson đang nghe lén từ trên mái nhà thờ thì cảm thấy cánh tay mình bị kéo nhẹ một cái.

Gymir đang lật sách bên cạnh y, chỉ vào hình minh họa một con bạch tuộc đang quấn lấy một con tàu.

Ừm, bạch tuộc khổng lồ.

Johnson: "..."

Chơi trò đố vui với con người rất thành công.

Cuộc trò chuyện trong phòng làm việc vẫn tiếp tục.

"Hans có tài năng phi thường, cậu ta nên đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn, tôi tưởng cậu biết điều này, cậu ta đang trả giá vì Venice..."

"Giáo chủ, xin hãy nhìn vào mắt tôi và nhắc lại lần nữa! Vì Venice?"

Phòng làm việc im lặng đến chết người. Johnson không khỏi thắc mắc Cú Xám Andreas đã mang thứ gì ra để uy hiếp Giáo chủ.

Nhưng ngôi nhà thờ này không giống như một tòa nhà bình thường, những nét chữ rune trải khắp trên gạch đá có tác dụng ngăn cách. Mặc dù tà thần vẫy tay một cái là có thể phá hủy, nhưng như vậy sẽ đánh động lũ kiến.

Màn kịch nội chiến của giáo phái Màu Xám chỉ vừa mới bắt đầu!

Điều gì có thể xảy ra trong ba ngày?

Có nhiều quan điểm trái ngược nhau trong nội bộ giáo phái, Giáo chủ tin rằng có thể giải quyết được "bạch tuộc khổng lồ" trong khi các thủ lĩnh cấp cao khác lại phản đối.

Hôm nay, hai Trưởng lão trực tiếp bỏ đi, mang theo thuộc hạ của mình lên tàu ở cảng với danh nghĩa bảo vệ những nhân vật lớn trong Tòa thị chính. Giáo chủ đã ngầm ưng thuận như vậy. Để có thể duy trì giáo phái, buộc phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Mặc dù Hans vẫn bị giam trong hầm ngục, nhưng những vấn đề liên quan đến anh đã gây ra nhiều tranh chấp giữa các thủ lĩnh của giáo phái. Andreas nghe tin Giáo chủ định dùng Hans làm mồi nhử để đối phó bạch tuộc khổng lồ nên mới không kìm được cơn tức giận.

"Cú Xám! Tôi ra lệnh cho cậu mang theo Hans, đi thuyền tới đảo ngoài Venice, chúng ta nhất định phải chọn một chỗ thích hợp làm chiến trường."

"Đối phó một con bạch tuộc khổng lồ trên biển? Đây là quyết định của Giáo chủ và các thủ lĩnh giáo phái?" Giọng nói giận dữ của Andreas xuyên thẳng qua tường: "Chúng ta hoàn toàn không biết hậu quả của việc giết con quái vật này. Nếu nó là hậu duệ của tà thần nào, hoặc là sản phẩm của sự kết hợp của hai tà thần, Venice sẽ thất thủ vào đúng thời điểm chúng ta tưởng đó là chiến thắng! Tà thần sẽ thức tỉnh!"

Trên mái nhà.

Johnson nhanh chóng lấy "tay" bịt miệng Gymir lại, ngăn không cho thần Biển cười ra tiếng khi nghe cụm từ "sản phẩm của sự kết hợp".

Gymir chớp chớp mắt, giơ tay lên vuốt ve những sợi dây leo đen, rìa móng tay cạo nhẹ vào nơi rẽ nhánh của dây leo, và đầu những xúc tu mềm nhất.

Johnson rùng mình.

Ký tự rune trên tường nhà thờ lại sáng lên.

Andreas bất ngờ đẩy cửa sổ ra, trèo lên bức tường thẳng đứng với khả năng giữ thăng bằng mà con người không bao giờ có được, lên đến mái nhà trong vài giây. Ông ta đứng dưới cơn mưa lớn, cả người ướt sũng, đôi mắt đen sắc bén quét qua mọi nơi khả nghi gần đó.

Johnson và Gymir chen chúc sau ngọn tháp nhỏ kiểu Gothic dùng để trang trí ở phía trước bên phải của mái nhà.

Ngọn tháp tuy thông thoáng đón gió từ mọi phía, không che chắn được gì, nhưng có dây leo màu đen dính lấy cơ thể rồi treo lơ lửng giữa không trung, ẩn mình trong điểm mù dưới cái bóng của thánh giá nhà thờ, ngay cả Thống lĩnh Andreas có biệt danh Cú Xám cũng khó mà phát hiện ra sự tồn tại của họ.

Thám tử con người chắc hẳn có thể làm được điều này khi điều tra phải không? Johnson thầm nghĩ, miễn là có sợi dây thừng. Bầu trời bây giờ tối đen, mưa thì lại rất to.

Gymir muốn lên tiếng.

Johnson nhất quyết bịt miệng hắn bằng dây leo. Y tin rằng giọng nói của Gymir rất đặc biệt, chắc chắn sẽ bị người của giáo phái phát hiện.

Andreas đang cẩn thận tìm kiếm trên mái nhà.

Gymir đợi quá lâu nên chán, hắn khẽ mở miệng, nhẹ nhàng liếm những dây leo kia, ngậm lấy những đoạn cong và mềm nhất ở cuối.

Vẻ mặt của Johnson thoáng chốc méo mó.

Những dây leo đen run rẩy, cố gắng thoát ra, nhưng cái bóng phía sau Gymir ngay lập tức quấn lên, giữ chặt chúng lại.

Gymir quay đầu lại, cắn dây leo trong miệng, đôi môi đỏ thẫm nở nụ cười quyến rũ, nhưng vẻ mặt lại rất ngây thơ. Em đã nói là không nên đánh động đến lũ kiến, em cũng không được cử động, ta sẽ giữ chắc nó cho em.

Mấy sợi dây leo màu đen cùng "nổ" gai.

Những chiếc gai nguy hiểm này thật ra không thể làm tổn hại đến hóa thân của thần Biển.

Gymir dùng lưỡi cọ lên những chiếc gai mọc ra từ dây leo, cảm nhận được sự run rẩy của dây leo, nheo mắt lại vì sung sướng. Hắn tiến thêm một bước, giữ cố định những vật nhỏ bé tội nghiệp đó bằng răng, cẩn thận không bỏ qua một sợi dây leo, không sót một cái gai nào.

Dây leo buộc phải cuộn tròn.

Cuộn lại thành từng vòng tròn một.

Đây là phản ứng của Johnson với sự căng thẳng. Y có thể thu nhỏ bản thể của mình xuống chỉ còn một phần trăm, cũng có thể nhanh chóng mở rộng cơ thể của mình khi phục kích. Khi ngọn của một nhánh bị kích thích, các nhánh bên và nhánh chính của nó cũng sẽ bị ảnh hưởng, chỉ mất mười giây là toàn bộ nhánh chính sẽ bị "lây nhiễm" nhanh chóng.

Sự nhạy cảm này ban đầu là một lợi thế cho việc đi săn. Tình cảnh bây giờ có nghĩa là một trong mười sáu nhánh chính của bản thể Johnson đã bị "phế bỏ", một phần mười sáu thân hoàn toàn mềm nhũn.

"Chúng ta, sẽ, rơi xuống..." Johnson nghiến răng nói.

Cái bóng phía sau Gymir ngay lập tức tiếp quản nhiệm vụ của dây leo đen đang nâng đỡ thân hình của họ, nhưng vào lúc này lại không ngừng vặn vẹo, lung lay sắp đổ, đồng thời còn lặng lẽ di chuyển vị trí của họ, trốn ra đằng sau Andreas.

Dù không tìm thấy gì nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, Andreas không bỏ cuộc, ông ta lấy ra một mặt dây chuyền hoa hồng thủy tinh, thầm niệm bùa chú bằng chữ rune.

Bụp.

Hoa hồng đã vỡ.

Mặt Andreas biến sắc rõ rệt, miệng ông ta huýt sáo, cảnh báo cho người trong giáo phái.

Gymir trực tiếp biến thành bóng đen, hệt như một tấm chăn, cuốn lấy Johnson rồi biến mất trong màn mưa.

Nghe lén thất bại, chạy trước rồi tính.

--------------------

Tác giả nói thế này:

Các nhánh của sao biển đuôi rắn Gorgon có thể dài tới hơn một mét khi duỗi thẳng hoàn toàn, nhưng khi cuộn tròn thì nó chỉ lớn vài centimet.

......

Bạch tuộc khổng lồ, còn gọi là quái vật khổng lồ biển Bắc, tức là Kraken.

Bởi vì tác giả đã viết về nhân vật phụ có tên này trong các tiểu thuyết khác, nên chúng ta sử dụng bạch tuộc khổng lồ làm tên cho nó đi.

Truyền thuyết kể rằng nó xuất hiện ở Iceland và Na Uy, tức là địa bàn của thần Biển Bắc Âu Gymir đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top