54
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 54
Bán rẻ linh hồn
Johnson không có ý định hù dọa con người đâu.
Tại vì giày da bóng luôn gây ra tiếng ồn khi đi lại thôi mà.
Cái gì, sao lại phải đi giày da bóng? Ồ, đó là trang phục chuẩn mực của một quý ông người Anh. Bất cứ khi nào mặc quần áo của con người thì lại luôn có những vấn đề tương tự.
Nếu như để Johnson cho lời khuyên, y sẽ nói một cách chắc chắn rằng nghe được tiếng bước chân của tà thần là điều tốt, điều này giúp phân tích được tà thần đang sử dụng hình thái nào, nếu đó là âm thanh kéo lê cơ thể hết sức kỳ lạ thì hẳn là thật tồi tệ rồi, còn một hóa thân biết đi giày trông không có vẻ gì là muốn giết người, phải không nào?
Cộp, cộp.
Tiếng đế giày giẫm lên mặt băng vang đi rất xa.
Johnson bước càng lúc càng chậm, y nhận thấy con người trong hầm ngục kia đã sợ đến suýt ngất rồi.
Không phải thế chứ? Tiếng bước chân rõ ràng như vậy, sợ cái gì?
Người bình thường không hiểu được điều này, nhưng anh là thành viên của một giáo phái bí mật, có kiến thức sâu sắc về huyền bí học, thế mà lại không thể phân tích được ý nghĩa đằng sau tiếng bước chân của tà thần?
Johnson hơi thất vọng.
Nhưng y nhanh chóng nghĩ đến một lý do khác, có lẽ do quá lạnh? Y liếc nhìn lớp băng rắn chắc xung quanh. Đây là tác động tiêu cực sinh ra từ việc y dùng sức mạnh để "định vị".
Gymir cũng đang quan sát bức tường hầm ngục, bột mịn màu đỏ thẫm tuyệt đẹp bị đóng băng trong lớp băng dày, trong suốt như pha lê. Dù là đang tìm kiếm một con kiến biết phát sáng, nhưng nơi con kiến sống lại lấp lánh, quả là kỳ lạ phải không!
"Đây là cái gì vậy? Pha lê?"
"Có lẽ đó là thủy tinh, một loại đá quý trong suốt do con người tạo ra." Johnson giải thích.
Gymir đưa tay ra và chạm vào bức tường.
Những khối băng lặng lẽ tan chảy, những hạt mịn sáng lấp lánh kia "chảy" vào tay Gymir. Những đám bụi màu hoa hồng đỏ này vẽ nên những móng vuốt sắc nhọn, những màng trong mờ, cùng với chiếc vây cá mượt như tơ dính trên cổ tay trong bóng tối. Giống như đang ôm ấp một giấc mơ tuyệt vời. Ánh sáng yếu ớt phản chiếu trên mái tóc đỏ xoăn dài, dòng nước róc rách thấm ướt áo, chảy dọc theo cánh tay, tụ lại thành vũng dưới chân.
Gymir tháo mặt nạ, mỉm cười với Johnson đi đằng trước.
Johnson vì nhận ra Gymir đang "phá đám" ở đằng sau nên chuẩn bị ngăn cản: "..."
"Đừng làm tan băng, ký tự rune trên tường sẽ bị kích hoạt." Johnson khó khăn nặn ra từng chữ qua kẽ răng.
Tạm thời chưa thể đánh động giáo phái bên ngoài được. Dịch vụ xoa bóp ấm áp của ngọn lửa phốt pho rất tuyệt, nhưng trong hầm ngục vẫn còn con người mà họ đang tìm kiếm, con người quá mỏng manh.
Johnson bước vào căn phòng đá nơi Hans đang ở.
Nhìn một người đàn ông có thân hình cường tráng, vẻ ngoài hung dữ đang cuộn tròn đáng thương trên giường (do bị đông cứng) thì sẽ mang lại cảm giác thế nào?
Johnson: "..."
Dùng một phiến đá làm giường thì cũng thôi đi, nó lại còn quá ngắn, không thể duỗi thẳng chân được. Giáo phái này nghèo lắm sao?
"Hử?" Hình như ánh hào quang phát ra từ con người này hơi phân tán quá thì phải? Johnson nhanh chóng nhận ra rằng đây là di chứng của cơn ác mộng, ý thức không thể quay trở lại cơ thể một cách suôn sẻ, chỉ có thể lơ lửng như thế này.
"Xảy ra chuyện gì?" Gymir đeo mặt nạ vào lại, biến bàn tay của mình trở lại hình dạng con người, bước vào hầm ngục.
Quả cầu ánh sáng ý thức của Hans vụt một cái trượt xuống gầm giường đá.
Trong tầm nhìn của Hans lúc này, Johnson chính là con quái vật gác mái được phóng to, hình dáng mờ ảo được bao bọc trong những vòng khói giống như dây leo. Làn khói này kéo theo một vệt dài, nối liền với một bóng đen khác kỳ lạ hơn và to lớn hơn. Nó là con quái vật chỉ xuất hiện trong những cơn ác mộng, đầu chạm đến trần hầm ngục, khi cơ thể khổng lồ di chuyển vào, nó mở rộng ra để lấp đầy từng phân không gian trong phòng. Dường như nó đang tuyên bố rằng thế giới sẽ chìm xuống vực thẳm, mọi thứ sẽ bị nuốt chửng.
Không phải là một tà thần!
Mà là hai!
Hans tuyệt vọng rúc vào gầm giường. Anh không cách nào khống chế được nỗi khiếp sợ trong lòng, cơ thể cứng ngắc rơi xuống.
Bịch.
Cơ thể nằm trên giường đá lập tức lăn xuống. Một tiếng rên rỉ đau đớn như sắp chết vang lên, Hans lảo đảo bò dậy, theo cái cách có thể xác.
Ban đầu Johnson còn đang phiền muộn về việc làm thế nào giải quyết vấn đề ý thức và cơ thể của Hans không tương thích, ai ngờ họ hù dọa một cái, anh liền tự mình khỏi bệnh?
Hans cong lưng lại, khó khăn ngẩng đầu lên. Đôi mắt quái dị phủ vảy trắng dường như có thể nhìn thấy sự vật, anh sợ hãi nhìn Johnson và Gymir.
"Mắt của anh ta..."
Dường như là bị sức mạnh làm ô nhiễm, nhưng chỉ là đột biến, không có dấu hiệu chuyển biến xấu thêm.
Johnson chưa bao giờ gặp phải tình trạng này.
"Hơi lạ một chút, có lẽ nó có liên quan gì đến thứ đó trong giáo phái của họ chăng? Hắn nhìn thấy bóng của chúng ta thông qua một thứ gì đó có thể nhìn trộm vào thế giới chân thực, cộng với ý chí, sự may mắn, thêm vào mối liên hệ với cơn ác mộng, nên thành ra như thế này."
Gymir đánh giá Hans. Lúc đầu hắn không hài lòng lắm, con kiến này biết phát sáng thì có phát sáng thật, nhưng độ sáng không cao. Nhưng với đôi mắt đột biến đặc biệt này thì Hans lại trở thành chủng loài quý hiếm.
"Các ngài... Các ngài định làm gì?" Hans yếu ớt hỏi, anh đi được vài bước thì lại ngã xuống. Tiếng anh phát ra rất nhỏ, đầu óc thì choáng váng, nhưng anh vẫn kiên trì.
"Ngươi có thể nói với chúng ta về giáo phái của các ngươi."
"Không..."
"Vậy chúng ta nói về cảnh tượng thành phố này khi bị phá hủy đi, khu rừng chết chóc phát ra những tiếng rên bi thảm, những xác chết im lặng dưới nước hàng trăm năm phá bỏ xiềng xích, ôm lấy ánh nắng, sau đó hấp thu sức mạnh từ những ngôi sao, nhóm lên ngọn lửa hận thù, cùng thành phố này cháy thành tro bụi."
"Không!" Hans lấy lại được chút sức lực, anh cố gắng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Gymir.
Johnson cũng đang nhìn Gymir, ra hiệu bằng mắt: Mất bao công sức mới tìm được một con kiến phát sáng, đừng dọa nó sợ chết khiếp.
"Ngươi có hiểu về vết thương của mình không?" Gymir cố tình kéo dài giọng, giọng nói của hắn có sức mạnh mê hoặc lòng người.
Nhưng trong mắt Hans, âm thanh cũng có màu sắc. Lời nói của con quái vật này giống như một đám mây khí độc, tỏa ra ánh sáng xanh lục quỷ dị. Hans vô thức bịt tai lại, nhưng ánh sáng xanh mê hoặc kia vẫn nhanh chóng lan rộng, bao trùm lấy anh và một tà thần khác trong phòng. Đầu óc Hans choáng váng, theo bản năng sai khiến ah tuân theo mệnh lệnh của giọng nói này. Để giữ tỉnh táo, Hans buộc phải tự đập đầu xuống nền đất lạnh giá.
Gymir: "..."
Dù không sử dụng hóa thân người cá, nhưng hành động của Hans vẫn làm hắn thấy mất mặt lắm. Có sinh vật nào trên hành tinh này có giọng nói hay hơn hắn không? Không có! Gymir chưa bao giờ trải qua tình huống bị ghét vì giọng nói của mình.
"Bình tĩnh bình tĩnh, đó là do đôi mắt của anh ta." Johnson giữ cánh tay của Gymir lại, nhắc nhở hắn.
Johnson quay sang nói với Hans: "Biến đổi sẽ khiến phần đời còn lại của anh chìm trong đau đớn, nhìn thấy những thứ không nên thấy là một cực hình không thể tưởng tượng được đối với con người."
"Tôi có phần còn lại của cuộc đời mình không?" Hans ngơ ngác hỏi.
Hai tà thần đến Venice, anh đang ở khoảng cách gần nhất, liệu anh còn có thể sống sót không?
"Cũng không hẳn là thế." Johnson quyết định tự mình lên tiếng, tránh trường hợp giọng nói của Gymir khiến Hans sợ hãi đến phát điên. "Chỉ cần đạt được điều mình muốn, chúng ta không nhất thiết phải phá hủy thành phố."
"..." Hans muốn nói điều gì đó nhưng rồi ngậm miệng lại.
luật của giáo phái viết rằng không thể tin lời tà thần nói. Tà thần về cơ bản sẽ không giao tiếp với con người, nếu có thần sẵn lòng làm điều này thì chỉ là để đùa giỡn với con người, để nhìn thấy cảnh tượng bi thảm hơn mà thôi.
"Ta muốn biết tại sao Linde Brandon lại xuất hiện ở Venice, tại sao lại được giáo phái của anh bảo vệ?" Johnson tiếp tục.
Thông thường để làm tê liệt con người, ban đầu tà thần sẽ đưa ra một yêu cầu tầm thường, rất dễ thực hiện, nhưng sẽ có cạm bẫy ẩn sau yêu cầu đó.
Mặt Hans tái nhợt. Theo yêu cầu trong luật của giáo phái, lúc này nên nhanh chóng tự sát để tránh xảy ra những điều khủng khiếp hơn. Nhưng tà thần dường như nhìn ra được ý đồ của anh, toàn thân Hans cứng đờ, không thể cử động.
"Anh đã thấy giấc mơ đó. Đứa trẻ trên gác mái. Nó được hiến tế cho thần khi mới sáu tuổi."
Giọng nói của Johnson như một cơn gió, không ngừng trôi vào tâm trí Hans. Mặt Hans tái xanh.
"Anh biết ý nghĩa của hiến tế, cũng biết học giả huyền bí học và những nhà thám hiểm điên cuồng theo đuổi loại vật tế bẩm sinh này là để làm gì." Johnson dừng lại vài giây, rồi chậm rãi nói những lời tàn khốc: "Chúng muốn đánh cắp sức mạnh của thần, dùng vật tế làm vật môi giới, để vật tế chịu đựng sự đau đớn và tổn thương, rồi có được một số biến đổi được phép cùng tồn tại. Giáo phái của anh đã làm điều tương tự phải không?"
"Chúng tôi... muốn bảo vệ thành phố này." Hans khó khăn nói.
Gymir mỉa mai hỏi: "Khu rừng bị nguyền rủa do chính các ngươi tạo ra?"
Hans không trả lời được.
Khu rừng chết chóc bên dưới Venice, ban đầu không ai khám phá ra, có lẽ vào khoảng thế kỷ XIV, người ta phát hiện ra mối nguy này. Nhưng thành phố này là trung tâm của thời kỳ Văn hóa Phục hưng châu Âu, viên ngọc quý của biển Adriatic, sự giàu có và danh tiếng của nó được cả thế giới biết đến, nó còn là một lãnh thổ độc lập và tự trị mà các quý tộc cai trị thành phố không thể từ bỏ.
Nhờ đó, giáo phái phát triển thịnh vượng, trở thành sức mạnh huyền bí bảo vệ thành phố, trở thành nền tảng của thành phố này trong một thời gian dài, sống chết cùng Venice. Dù là ai trở thành người cai trị thành phố này, cũng phải chấp nhận sự tồn tại của giáo phái.
"Nhưng chúng tôi chưa giết một đứa trẻ nào... Ít nhất trong một trăm năm qua, giáo phái không làm điều đó." Hans kiên định nói.
"Anh biết bao nhiêu về giáo phái của mình? Anh có phải là thủ lĩnh cấp cao trong giáo phái của mình không?"
Hans ngừng nói, trán toát mồ hôi lạnh.
Trên thực tế, anh cũng biết rằng giáo phái không hề thương tiếc gì những thường dân bị "ô nhiễm" hoặc "có khả năng bị ô nhiễm". Khi đối tượng bị ô nhiễm biến thành một quý tộc giàu có và địa vị, cách xử lý sẽ ngay lập tức thay đổi, sẽ có kế hoạch điều trị, có biện pháp bảo vệ. Ví dụ, người vào ở trong hầm ngục này chắc chắn là những người còn giá trị đối với giáo phái.
Hans biết giá trị của mình nằm ở đâu, nhưng còn Linde thì sao? Linde không phải học giả huyền bí học, gã dường như đã mất hết tài sản, trở thành một kẻ khốn khổ tay trắng, giáo phái đưa Linde đến Venice, đồng thời cũng thu hút tà thần đằng sau cơn ác mộng của Linde, vậy có đáng không?
"...Bởi vì giáo phái mà anh dâng lên lòng trung thành đó, biết về nghiên cứu của mục sư Cornell, biết về cuộc phiêu lưu trên biển mà Brandon Lớn tài trợ năm xưa, biết đứa trẻ đó đã được hiến tế cho ai. Họ cũng thèm muốn sức mạnh này, chắc chắn sẽ có được nó."."
"Không, điều đó là không thể!" Hans gào thét điên cuồng: "Giáo chủ sẽ không mạo hiểm sự tồn vong của giáo phái và Venice!"
"Anh nói đúng, vậy có thể ông ta đã tìm những người khác để thử nghiệm, tiếp xúc với sức mạnh huyền bí ở các thành phố khác trên thế giới, thất bại sẽ không ảnh hưởng tới Venice, thành công thì có thể mang về những kiến thức mới về tồn tại huyền bí. Có lẽ trong khoảng thời gian dài dằng dặc trước kia, các đời thủ lĩnh của giáo phái đều làm vậy, nếu không thì những ký tự rune và hình vẽ ở lối đi bên ngoài là từ đâu ra? Tại sao giáo phái này lại có thành tựu cao trong môn huyền bí học như vậy?"
Johnson nói rồi nói, y chợt nhận thấy đôi mắt của Gymir sáng rực. Johnson đã chơi quá rành rẽ trò chơi thám tử này rồi!
Hans ôm đầu đau đớn, khàn giọng lặp đi lặp lại: "Tất cả đều là để bảo vệ Venice!"
Anh dường như không phản bác, mà thay vào đó là đang cố gắng thuyết phục chính mình một cách tuyệt vọng.
"...Mục sư Cornell, lão đã ăn trộm sức mạnh của ta, từ khi còn trẻ lão đã rất khỏe mạnh, không mắc bệnh tật gì, không sợ lạnh giá, lại có sức mạnh phi thường."
Giọng nói của Johnson như dòng nước, thấm vào từng kẽ hở trong căn phòng. Hans dù có bịt tai thế nào cũng không thể ngăn được sức mạnh của âm thanh này.
"Vì vậy Brandon Lớn sẵn sàng tài trợ cho chuyến thám hiểm, thậm chí giao nộp một đứa con. Lão khao khát có thêm quyền lực, muốn được sống lâu hơn. Giáo chủ của anh, hay các đời Giáo chủ từ xưa đến nay, họ có đặc điểm như vậy không? Sống lâu hơn những người khác, có sức mạnh đáng kinh ngạc, không bao giờ bị bệnh tật hành hạ trước khi chết."
Johnson nhìn đôi mắt Hans dần trở nên bi thương và đờ đẫn.
"Ta không quan tâm giáo phái này đã đánh cắp bao nhiêu sức mạnh của thần, ta chỉ quan tâm đến phần của mình. Đi điều tra mục sư Cornell đi, tìm hiểu lão và giáo phái này có liên quan gì, tìm hiểu xem đứa trẻ trên gác mái đã đi về phía cái chết như thế nào, xem liệu có ai được lợi ích gì trên xương cốt của nó không. Đây cũng chính là lời hứa của anh, phải không?"
Hans nhìn Johnson, như thể đang nhìn ác quỷ. "Nếu tôi làm vậy... ngài có thả linh hồn của đứa trẻ đó ra không?"
Johnson: "..."
Hình như vừa tự đào hố cho mình rồi, y không thể đồng ý cái này được. Y không thể lột bỏ một phần của mình.
Lúc này Gymir bước ra giải cứu: "Ngươi nên biết, chỉ cần bị ô nhiễm thì không bao giờ có thể trở lại hình dáng ban đầu, dù là thể xác hay linh hồn."
Tay Hans run rẩy, khuôn mặt anh vặn vẹo.
Gymir nhìn từ trên xuống, giọng nói của hắn như một lời nguyền tròng vào cổ Hans: "Thành phố này, giáo phái này, tất cả những gì ngươi hy vọng đều có thể được giữ gìn, chỉ cần tìm ra sự thật về một sự việc, thế nào?"
Hans nắm chặt hay tay, nhắm mắt lại, để mặc lời nguyền trói buộc mình.
--------------------
Tác giả nói thế này:
Venice quả thực đã tương đối độc lập ở châu Âu trong một thời gian dài, có một lịch sử rất thú vị.
......
Vì lập trường và được hun đúc từ nhỏ, Hans không thể chấp nhận quan điểm "tà thần không muốn làm hại con người" và "tà thần cũng có ý tốt" dễ dàng như John.
Thực ra tà thần nguy hiểm lắm đấy.
Johnson không phải bỗng nhiên có được kỹ năng này, y rất giỏi khi nói về chuyện liên quan đến mình, còn lừa được một kẻ làm thuê về.
.........
Hans tuyệt vọng: Tôi sẽ chết, tôi chắc chắn sẽ không sống sót.
Johnson+Gymir: Xong chuyện thì phải trả bao nhiêu nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top