52
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 52
Ác mộng
Gian gác mái lơ lửng giữa không trung, bên dưới là vực thẳm vô tận.
Những làn sương đen bốc lên từ sàn nhà, những bức tường không ngừng uốn cong khiến người ta choáng váng.
Hans cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào con quái vật màu đen ở gác mái.
Hans đã từng xem rất nhiều hình ảnh minh họa về quái vật trong sách tranh của giáo phái bí mật, hầu hết đều xuất phát từ những giấc mơ... Đó cũng là nơi con người dễ tiếp xúc với tiếp xúc với sức mạnh huyền bí nhất.
Khi con người ngủ, tâm trí của họ có thể lang thang đến những nơi mà họ thậm chí không biết, có thể tiếp xúc và trao đổi với tâm trí của các sinh vật khác. Có thể là thực vật, cũng có thể là động vật, nguy hiểm nhất là quyến thuộc của tà thần... Ác mộng thường xảy ra trước bờ vực nguy hiểm, con người sẽ nhanh chóng tỉnh dậy, những người không may mắn sẽ bị sức mạnh huyền bí quấn lấy, khiến họ yếu ớt và bệnh nặng.
Giáo phái bí mật mà Hans gia nhập đã chữa trị căn bệnh này cho con người từ thế kỷ XII. Ngoài việc cầu nguyện và uống nước thánh, họ còn đưa cho bệnh nhân mặt dây chuyền hộ mệnh, nghe bệnh nhân kể về những gì mình thấy trong cơn ác mộng, hướng dẫn bệnh nhân cách thoát khỏi sự đeo bám của giấc mơ. Tuy nhiên, loại dịch vụ này chỉ dành cho giới quý tộc và doanh nhân giàu có.
Lãnh đạo cấp cao của giáo phái quan tâm nhiều hơn đến ký tự huyền bí và các di tích cổ xưa, các thành viên bình thường cũng ưa thích việc tăng cường sức mạnh cho bản thân hơn là đi lý giải giấc mơ của người khác. Những người giỏi giải mộng thường là những thành viên nữ của giáo phái, họ dịu dàng và giàu lòng kiên nhẫn... Đồng thời, địa vị của phụ nữ trong giáo phái cũng không cao.
Hans học những kỹ năng này từ mẹ mình, cha anh mất sớm vì hy sinh cho giáo phái, tổ tiên của anh đều là thành viên của giáo phái. Cuộc sống vốn dĩ rất nghèo khó nên mẹ của Hans không còn mong đợi con mình có những năng lực phi thường nữa, bà mong con mình sẽ được giới quý tộc đánh giá cao nhờ khả năng giải mộng này, rồi thoát ly khỏi giáo phái, phục vụ những kẻ quyền thế. Đàn ông có thể làm thư ký, bác sĩ gia đình cho quý tộc, nhưng phụ nữ thì không.
Trực tiếp rời bỏ giáo phái không phải là một lựa chọn sáng suốt. Cuộc sống của người dân thường sẽ càng khó khăn hơn, họ sẽ không còn khả năng tự bảo vệ mình. Kết quả là Hans phát hiện ra ở trong giáo phái này, có quá nhiều người tính toán như mẹ mình.
Tuy nhiên, vẻ ngoài của Hans khi trưởng thành rất đáng thất vọng, anh quá cao, dáng người to lớn cường tráng, chỉ cần trừng mắt một cái là có thể dọa trẻ con khóc, không thích hợp làm bác sĩ.
Điều quan trọng hơn là với ngoại hình to như con gấu, anh không có cách nào để hòa nhập vào xã hội thượng lưu. Hans không còn cách nào khác là phải từ bỏ con đường làm bác sĩ. Nhưng như thế không có nghĩa là anh đã quên kỹ năng và khả năng giải mã giấc mơ. Bây giờ nó chẳng hữu ích đấy thôi?
Con quái vật màu đen cố thủ ở gác mái im lặng nhìn Hans.
Nó dùng các chi giống như dây leo để giữ chặt Linde đang gào thét. Hành động này khiến nó trông giống con người hơn, trong khi Linde đang bị mắc kẹt giữa những cơn ác mộng lại giống một con quái vật phi lý trí hơn.
"Ông có muốn sống không?" Hans cao giọng hơn.
Linde ngừng vùng vẫy, khuôn mặt biến dạng của gã lộ rõ sự khao khát và mong đợi.
Hans kiên trì nói chuyện với Linde, vì Linde là chủ nhân của giấc mơ này.
"Xin lỗi đi, còn gì có thể quan trọng hơn mạng sống của chính mình chứ?" Hans khuyên nhủ.
Linde chậm rãi cúi đầu, lẩm bẩm: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Sự chú ý của con quái vật trên gác mái lại quay trở về với Linde.
Linde bỗng gầm lên, cơ thể gã không ngừng giãn nở, đầu áp vào trần nhà, giọng gã vang vọng dữ dội trong giấc mơ: "Không! Tất cả đều không phải là thật! Chúng mày là lũ dối trá!"
Gác mái sụp đổ tan tành trong phút chốc, sương mù màu đen bao phủ giấc mơ, chỉ còn lại tiếng cười hoang dại của Linde.
Tấm ván mà Hans đang túm lấy đã rơi xuống theo anh, anh rất lo lắng.
Anh đã đọc về những bệnh nhân như vậy trong sách cổ, nhìn thì có vẻ họ đã đột phá phong tỏa của cơn ác mộng, nhưng trên thực tế, họ đã khiến cơn ác mộng trở nên phức tạp hơn... Giấc mơ càng đơn giản thì nguồn gốc càng rõ ràng, giải quyết cũng sẽ càng dễ dàng.
Bây giờ thì xin lỗi không còn giải quyết được mọi chuyện nữa rồi.
Hans nặng nề ngã xuống đất. Anh ngước lên thì thấy đây là một chiếc xe ngựa, bên ngoài là khung cảnh miền quê nước Anh.
Linde thời thơ ấu ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt u ám, hai tay nắm chặt.
"Khi nào tôi có thể về nhà?"
Ngồi cạnh là Brandon Lớn, vẫn giữ bộ dạng đã chết đi, lão nói bằng giọng lạnh lùng: "Mục sư Cornell đã mang theo con trai ta, tài sản của ta, họ ra biển rồi. Nếu ông ta không thể mang về thứ ta muốn, ta sẽ không trả lại cậu."
"Đồ điên! Các người điên hết rồi!" Linde nhảy dựng lên, hét.
Brandon Lớn không phản ứng.
Khi Hans nhìn thấy cảnh tượng này, anh biết rằng đây hoàn toàn chỉ là tưởng tượng của Linde.
Khi còn nhỏ, Linde không dám phản đối gì cả, chỉ cảm thấy chán nản, nên mới trút hết mọi phẫn nộ trong giấc mơ. Cơ thể đột biến của Linde đánh vỡ cỗ xe, gã xé nát Brandon Lớn thành từng mảnh.
Giấc mơ lại trở nên mơ hồ, Hans lại bắt đầu rơi xuống.
Sau đó là ở trong phòng sách của Brandon Lớn, biết không có tin tức gì về đoàn thám hiểm của mục sư Cornell, lão trút giận lên Linde, dọa giết Linde. Linde lại bùng nổ.
Cảnh tượng trong giấc mơ biến đổi lần thứ tư, đây là phòng bệnh của Brandon Lớn, lão sắp chết. Linde cười điên dại.
Vào lần thứ năm, Linde mưu sát người anh trai trên danh nghĩa của mình, con trai cả của Brandon Lớn, người thừa kế gia tộc.
"...Là tao! Tất cả những gì tao có đều là do tao đã nỗ lực để có được! Nhà Brandon nợ tao! Cha tao cũng nợ tao!" Linde hét lên với vẻ mặt dữ tợn: "Họ đối xử với tao như một con sâu tội nghiệp, một thứ rác rưởi vô dụng! Bọn họ đáng chết! Gia tộc Brandon còn muốn khởi kiện đòi tài sản? Đây là những thứ thuộc về tao!"
Đầu Hans đau như búa bổ, anh phải ôm lấy trán mình.
Những giấc mơ đến rồi đi, Linde nói tới nói lui, nhưng thực ra cũng chỉ có cùng một ý nghĩa. Linde không muốn xin lỗi, gã cảm thấy mình đúng.
"Đứa bé kia thì sao?" Hans không nhịn được hỏi.
Linde đột nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Hans.
Hans cảm thấy có lẽ mình không thích hợp làm bác sĩ thật, vì sự kiên nhẫn của anh ngày càng mất đi. Hans muốn lập tức bỏ mặc tên này, nhưng anh vẫn bị mắc kẹt trong giấc mơ này, khi sự việc được giải quyết xong thì anh mới có thể thoát ra được!
"Quả thực là ông rất bất hạnh, nhưng ông cũng đã giành được đủ thứ đền bù cho mình, nhưng đứa bé kia thì sao? Nó đã làm gì có lỗi với ông?"
"Đền bù đủ rồi? Tức cười, cái mà tao cần phải tranh giành sao gọi là đền bù được?"
Linde gào thét, cơ thể gã biến dạng ngày càng nghiêm trọng hơn. Gã hủy diệt mọi thứ trong tầm mắt như một con thú hoang, Hans phải liên tục né tránh các đòn tấn công của Linde.
"Nếu không có con quái vật kia, con ác quỷ kia! Tất cả những chuyện này có thể xảy ra sao? Thật nực cười, bọn họ thực sự tin rằng có thể có được sức mạnh của thần bằng cách hiến tế một con quái vật cho thần! Đồ điên! Con quái vật do lão điên sinh ra đã khiến bọn tin vào lời nói dối này, nó chính là nguyên nhân gây ra tai họa!"
Hans càng nghe càng cảm thấy không ổn.
Hiến tế? Thần? Sức mạnh?
Người bình thường có thể coi những lời này là lời nói điên rồ của Linde, nhưng Hans xuất thân từ một giáo phái bí mật, thì sẽ không bỏ qua điểm đáng ngờ trong đó.
"Đứa trẻ đó trông như thế nào?" Hans lớn tiếng hỏi.
Linde hoàn toàn không nghe được tiếng của anh, chỉ lo tấn công và cắn xé.
Hans ngừng chạy, giơ nắm đấm đánh Linde một trận điên cuồng. Vóc dáng to như gấu giờ đây đã đóng một vai trò rất lớn.
Thú hoang à? Đánh!
Răng nanh sắc nhọn à? Bẻ!
Hans không quan tâm đến vết thương do bị cắn trên người, anh nhấc bổng Linde lên, ném gã xuống đất như một cái túi vải rồi dùng chân giẫm lên.
"Nói chuyện đàng hoàng được không?"
"..."
Linde tựa hồ đã kiệt sức, bóng dáng của gã lúc thì rõ ràng, lúc thì mơ hồ. Giấc mơ cũng chuyển sang màu xám trắng như bị phai màu.
Hans nhận ra rằng mình đã đánh hơi quá tay. Anh bực bội nghĩ mình quả thật không thích hợp làm nhà trị liệu ác mộng, may mà gã này không phải là người có quyền lực gì, nếu không giáo phái sẽ trừng phạt anh thật nặng.
"Này!" Hans lại nhấc Linde lên, lắc lắc.
Lúc này, trong không gian giấc mơ đột nhiên xuất hiện rất nhiều dây leo màu đen, ngăn không cho nó sụp đổ.
Một đứa trẻ mà anh không nhìn rõ khuôn mặt đang đứng đằng xa, nhìn chằm chằm vào Hans.
Hans lùi lại một bước, anh bắt đầu hoảng sợ.
"Cậu, cậu không phải là sản phẩm do Linde tưởng tượng ra! Cậu không phải là con quái vật hiện ra từ trái tim Linde sau khi ông ta rơi vào giấc mơ nguy hiểm và bị ô nhiễm!"
Trước đó Hans không sợ con quái vật gác mái, vì dù trông nó đáng sợ đến đâu thì tất cả đều sinh ra từ ác ý của Linde, Linde cho rằng đối phương thật đáng ghét thì hình ảnh của người đó xuất hiện trong giấc mơ sẽ càng đáng sợ hơn.
Bây giờ rõ ràng Linde đã bất tỉnh, giấc mơ sắp sụp đổ, mạng sống của Linde sẽ tan biến theo nó, nhưng con quái vật gác mái lại xuất hiện!
Nó còn ngăn cản giấc mơ sụp đổ.
Nó không muốn Linde chết một cách đơn giản như vậy.
Đây là sinh vật đã xâm chiếm giấc mơ của Linde, một con quái vật thực sự.
Nói cách khác, chính con quái vật gác mái thống trị giấc mơ này chứ không phải Linde.
Hans: "..." Dằn vặt bấy lâu, thế mà anh nhận nhầm mục tiêu điều trị.
Hans thất vọng ngồi bệt xuống đất. Chạy trốn là thoát không được rồi, anh phải tìm cách.
Từ những lời Linde nói, không khó để thấy rằng có nguyên nhân khiến con quái vật gác mái bám chặt lấy Linde. Cơ thể ban đầu của nó có thể là đứa trẻ bị giam ở gác mái rồi sau đó bị đưa đi hiến tế.
Hans đương nhiên biết "hiến tế" này có nghĩa là gì, cũng biết "thần" là cái gì. Bởi vậy mà anh mới cảm thấy sợ hãi, điều này có nghĩa là hiến tế đã thành công, đối phương ít nhất cũng là một quyến thuộc của tà thần.
Hans nghĩ đến chuỗi sự kiện xảy ra ở Venice ngày hôm nay, anh nghi ngờ rằng tất cả chúng đều có liên quan đến nhau... Vào buổi xế chiều, Con mắt Hoa Hồng phát hiện ra tung tích của tồn tại huyền bí, khu rừng dưới nước rung chuyển, tháp chuông cháy và con quái vật bên trong, anh rơi vào cơn ác mộng sau khi nhìn thấy bản thể của con quái vật.
Vì Venice, vì giáo phái... Vì mẹ, anh phải phá giải cơn ác mộng này!
Hans lấy lại bình tĩnh, anh ném Linde sang một bên, kiên quyết bước về phía đứa trẻ.
Đứa bé mặc một bộ quần áo tồi tàn, để lộ đôi tay ở ngoài. Có hai mảng giống như khối u trên khuỷu tay nó, trên cơ thể nó có nhiều vết sẹo màu nâu sẫm, cùng với nhiều vết lở loét. Tóc thưa thớt, suy dinh dưỡng, mí mắt dày một cách kỳ lạ, như một con búp bê rách nát trong nhà kho.
Đứa trẻ mở mắt ra. Con ngươi màu xanh lam nhạt, đôi mắt trong veo và điềm tĩnh.
Từ đôi mắt này, Hans xác định đây chính là bản thể của quái vật gác mái. Cùng lúc đó, trái tim Hans thắt lại. Nếu anh nhớ không lầm thì dáng vẻ và biểu cảm này... chính là "vật tế bẩm sinh" mà giáo phái và các học giả huyền bí học từng ghi nhận.
Những người như vậy không biết sợ hãi từ khi ra đời. Đặc điểm ngoại hình kỳ lạ sẽ xuất hiện từ khi mới chào đời, không thể che giấu được.
Những kẻ say mê nghiên cứu tồn tại huyền bí sẽ tìm kiếm những người có ngoại hình này trên khắp thế giới, mong muốn có được sức mạnh phi thường thông qua việc dùng vật tế này làm vật trung gian.
--------------------
Tác giả nói thế này:
Người không biết sợ hãi từ khi ra đời ... Đó là bởi vì vỏ não không tiết ra một số hormone nhất định, cũng có người cho rằng một phần nào đó trong bộ não gặp vấn đề.
Đây là rối loạn di truyền lặn, có đặc điểm bên ngoài là hội chứng không biết sợ, nếu bị thương, vết thương sẽ chuyển sang màu đen, làn da kém sắc và xuất hiện nhiều vết phát ban khác nhau.
(Đọc thêm về hội chứng không biết sợ)
https://vnexpress.net/nguoi-phu-nu-mang-benh-khong-biet-so-3137585.html#:~:text=Urbach%2DWiethe%20l%C3%A0%20m%E1%BB%99t%20r%E1%BB%91i,nh%E1%BB%AFng%20v%E1%BA%BFt%20th%C6%B0%C6%A1ng%20kh%C3%B3%20l%C3%A0nh.
......
Trong thế giới của Cthulhu có một câu nói rất quan trọng, cảm xúc lâu đời nhất và mạnh mẽ nhất của con người là nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi lâu đời nhất và mạnh mẽ nhất đến từ những điều chưa biết.
Tôi không biết có cuốn tiểu thuyết nào khác có bối cảnh như vậy không, nhưng tóm lại suy nghĩ đầu tiên của tôi là, nếu ai đó sinh ra mà không sợ hãi thì sao?
Tất nhiên, thể xác và tinh thần của người này không thể chống lại sức mạnh của tà thần, giống như sự sống tiến đến gần mặt trời sẽ chỉ có thể hóa thành tro bụi.
Nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt, liệu một câu chuyện đặc biệt có xảy ra không? Đây là cách nhân vật chính Johnson của chúng ta xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top