48-Con Mắt Hoa Hồng

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Phần 4

Con Mắt Hoa Hồng

Năm 1930, Venice

*

Chương 48

Hải âu

Venice, năm 1930.

Những mái nhà màu đỏ đẹp đẽ và ngay ngắn tỏa sáng lấp lánh trong ánh hoàng hôn, cửa sổ kính của các tòa nhà gần mặt nước được tô thêm một màu đỏ tươi.

Tiếng chuông của tháp nhà thờ Thánh Mark vang vọng, một con hải âu trắng xám lướt qua bầu trời thành phố.

Nó thuần thục tránh những ngọn tháp Gothic cao chót vót và những cây thánh giá thanh mảnh, nhẹ như một chiếc thuyền gondola (loại thuyền mũi nhọn độc đáo của Venice) di chuyển trên kênh đào của thành phố, đôi cánh xòe rộng ra cắt xuyên qua làn gió, những đám mây trôi lờ lững là những gợn sóng mà nó khuấy lên.

Một cú rẽ sắp đưa nó lao ra khỏi bến cảng, tiến thẳng đến biển Adriatic ở phía xa...

Pằng.

Lông vũ bay tán loạn, nhuốm màu đỏ thẫm.

Nước bắn tung tóe khắp nơi, xác con hải âu trôi nổi trên kênh đào.

Một người chèo thuyền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn quanh quất. Hai bên kênh đào không có người qua lại, cũng không có bóng dáng khả nghi nào đang mang súng, vả lại ông ta cũng không nghe thấy tiếng súng nào, dường như con hải âu kia chỉ bất thình lình gãy cánh rơi xuống.

Người chèo thuyền không ngần ngại quá lâu, ông ta vội chèo thuyền tới chỗ xác chim hải âu, vui vẻ đưa tay vớt nó lên. Đây là một bữa thịt đấy nhé. Bình thường, những tên cướp biển này thích cướp cá đang phơi khô của người dân, giật bánh mì trên tay bọn trẻ, có muốn cũng khó bắt được chúng, bởi chúng bay quá nhanh và quá cao. Hôm nay mang con hải âu này về nhà nấu lên, coi như là xả cơn giận cho mình.

Mái chèo ngừng khuấy nước, người chèo thuyền hơi nghiêng về phía trước. Lòng bàn tay thô ráp nắm lấy đôi cánh của con hải âu một cách chính xác, nhấc nó lên khỏi mặt nước.

"Ủa?" Trọng lượng trên tay không đúng. Quá nhẹ.

Sau đó người chèo thuyền nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ dị .

Con hải âu chỉ có một cái vỏ trống rỗng, như thể toàn bộ máu thịt đã nổ tung từ bên trong, xương cốt gãy vụn, miễn cưỡng dính lại với nhau bằng mớ lông vũ, trông như một cục rác bị nghiền nát.

Người chèo thuyền kêu lên một tiếng, kinh hoàng ném xác hải âu xuống nước.

Lúc này, ở phía xa xa vang lên tiếng kim loại va chạm kỳ lạ, ông ta vội vàng nhảy khỏi thuyền, bơi đến bậc thềm ven kênh của một ngôi nhà, dùng ván gỗ che giấu thân mình.

Chẳng mấy chốc, một nhóm người mặc áo choàng xám xuất hiện. Họ đeo những chiếc mặt nạ sắt kỳ lạ, đeo găng tay hiệp sĩ bằng kim loại với những đốt ngón tay màu bạc cũng kỳ lạ không kém, trông hệt như quân thập tự chinh trong các bức tranh tường thời Trung cổ, chỉ trừ việc họ không có áo giáp kim loại.

Bọn người áo choàng xám nhanh chóng phong tỏa khu vực nhỏ này, chặn cứng hai ngã tư đường duy nhất trên đất liền. Sau đó, bọn họ tìm được một chiếc thuyền nhỏ không biết từ đâu (ở đây trước cửa nhà nào cũng có thuyền), chèo ra giữa kênh đào, vớt xác hải âu bằng kìm sắt thật dài, nhét vào bao tải, tiếp đó lấy ra một chiếc lưới lớn, thả nó xuống nước vớt một lúc.

Người chèo thuyền nằm giữa đống ván gỗ, ngó ra từ khe hở để nhìn lén.

Bọn người áo choàng xám cẩn thận nhặt nhạnh hết những sợi lông vũ vương vãi khắp nơi, kể cả máu thịt. Bao tải không tiện để đựng máu, bọn họ phải dùng hũ sành.

"...Vừa rồi có người nghe thấy tiếng động, có thể có một nhân chứng đang trốn ở gần đây."

Giọng nói của một tên áo choàng xám truyền rõ ràng vào tai người chèo thuyền, ông ta lập tức trở nên căng thẳng.

Người chèo thuyền biết những kẻ kỳ dị này. Họ là một giáo phái bí mật ở gần đó, dường như có hậu trường rất sâu xa nào đó, bởi vì ông ta từng chứng kiến ​​người hàng xóm của mình bị bọn họ bắt đi, đi báo cảnh sát thì chỉ nhận được một lý do nực cười là bỏ trốn vì nợ nần. Kể từ ngày đó, người chèo thuyền bèn trốn tránh những kẻ này, ông ta nghi ngờ giáo phái này thờ cúng ma quỷ.

Người chèo thuyền lo lắng nhìn tên áo choàng xám cầm đầu - một người đàn ông cao lớn với mặt nạ sắt được vẽ những ký tự màu đỏ kỳ lạ - nhảy lên chiếc thuyền gondola của mình.

Tên cầm đầu cúi xuống xem xét đồ đạc trên thuyền, sau đó phát ra một tiếng cười khinh thường từ trong cổ họng. "Đó là một con chuột hèn mọn, hãy tìm ra nó."

Người chèo thuyền giật thót, cố gắng thu mình vào trong. Âm thanh va chạm của kim loại vang lên trên đầu ông ta, lạch cạch lạch cạch, như thể chúng đang dẫm lên trái tim của ông.

bọn người áo choàng xám thô bạo hất tung vật che phủ trên những chiếc thuyền gần đó lên, dùng mái chèo khuấy nước, hoặc đập mạnh vào những kẽ hở giữa những cọc gỗ dưới các ngôi nhà.

Người chèo thuyền kinh hãi nhìn mái chèo càng lúc càng gần, vừa rồi suýt chút đã đập trúng người ông. Đang lúc ông ta chuẩn bị nín thở lặn xuống nước để trốn thoát thì đột nhiên có tiếng nói từ trên bờ truyền đến.

"Hoa hồng đang chảy máu."

"...Để mặc con chuột đó, đi thôi."

Cuộc tìm kiếm đột nhiên dừng lại, tiếng bước chân hỗn loạn dần dần đi xa.

Người chèo thuyền không dám ra ngay, đợi thêm mười phút nữa rồi nằm trên ván ngó ra ngoài để chắc chắn không có nguy hiểm rồi mới bơi ra.

Người đầy nước là nước, ông ta leo lên thuyền của mình trong bộ dạng nhếch nhác. Rõ ràng trời không lạnh nhưng người chèo thuyền cứ run lên từng đợt, ông ta gian nan chèo thuyền, một lòng muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Mặt trời dần về tây, thủy triều mang theo những đợt sóng nhẹ, nhịp nhàng đập vào thân thuyền. Kênh đào rẽ vào một góc phía trước, rồi đột nhiên trở nên thông thoáng, nơi này không còn hẻo lánh nữa, khu vực gần bến tàu sẽ có rất nhiều người qua lại.

Người chèo thuyền rùng mình, vội chèo thuyền vào khu cảng, nơi có nhiều chiếc thuyền gondola tương tự đang đậu.

Những người chèo thuyền khác đang mời chào khách, họ ăn mặc tươm tất, ngóng trông về phía nhìn những hành khách bước xuống khỏi chiếc tàu du lịch lớn. Những ai có thể nói tiếng Pháp hoặc tiếng Anh trôi chảy chen lên phía trước, ra sức tự quảng cáo cho mình.

Mái tóc và bộ quần áo ướt đẫm khiến người chèo thuyền xui xẻo này không dám chen lên. Ông ta sợ người quen nhận ra mình, rồi lại hỏi vì sao lại rơi xuống nước, thế nên chỉ đành ngồi xổm trong một góc, định đợi gió biển hong khô quần áo cho mình, hoặc đợi mặt trời lặn hẳn. Người chèo thuyền sốt ruột vô cùng, lại thấy lạnh lẽo một cách khó hiểu, ông ta rụt đầu nhìn ngó xung quanh, cố gắng tìm một chỗ tránh gió.

Đột nhiên ông ta nhìn thấy hai người kỳ lạ.

Người bên trái trông giống một quý tộc đến từ nước Anh, một quý ông trẻ tuổi và đẹp trai, đường nét gương mặt y được ánh tà dương nhuộm lên một vầng hào quang vàng sẫm, đẹp hơn tất cả những tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch do các nghệ sĩ hàng trăm năm trước để lại trong nhà thờ.

Người còn lại đeo một chiếc mặt nạ bạc tinh xảo, có mái tóc xoăn dài màu đỏ thẫm tuyệt đẹp, kết hợp với chiều cao cực kỳ bắt mắt, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn hẳn phải là tâm điểm của đám đông.

Nhưng những người chèo thuyền đang mời gọi khách và những người bán hàng thủ công dường như không nhìn thấy họ, tất cả như một đàn cá đang bơi về phía thức ăn nhưng biết tránh né tàu thuyền, cứ tự động tránh hai người này ra.

Hai người họ cũng tận hưởng sự nhàn nhã khi không bị quấy rầy, hài lòng mãn nguyện hết đi rồi dừng dọc theo con đường trên cảng. Thỉnh thoảng lại chỉ vào tháp chuông và các tòa nhà ở phía xa, nghiêng đầu trò chuyện thân mật.

Người chèo thuyền vô tình bị thu hút bởi bóng dáng của họ, ông ta vươn cổ ra, hệt như một con thủy cầm ngộ nghĩnh. Chợt, người chèo thuyền gặp đôi mắt xanh lam của vị quý tộc nước Anh nọ. Chân ông ta mềm nhũn, và chẳng hiểu sao ông ta lại ngồi bệt xuống đất. Mặt người chèo thuyền xanh mét, các ngón tay tê cứng, ông ta sắp không thở nổi nữa.

Cộp. Cộp.

Đôi giày da bóng loáng đắt tiền bước đi trên nền gạch khảm đầy màu sắc của bến cảng. Tiếng động này dường như xuyên qua những âm thanh hối hả của con người, che phủ cả tiếng còi tàu hơi nước, trùng khớp một cách hoàn hảo với âm thanh phát ra từ tháp chuông nhà thờ.

Thứ vô hình đang trói chặt người chèo thuyền cũng theo đó vỡ tan, ông ta kinh hoàng bò dậy, nhìn người hoàn toàn không thấy rõ mặt mũi này.

"Thưa ông?"

"Thuyền của ông giá bao nhiêu một ngày?"

Đầu người chèo thuyền gục xuống, ông ta lắp bắp nói một con số.

Quý ông trẻ tuổi điển trai quay đầu lại, thì thầm gì đó với người bạn thân thiết của mình - ồ, không cần phải nghi ngờ, cứ nhìn vào khoảng cách xã giao gần như bằng không giữa họ là biết - sau đó gật đầu với ông ta, đưa ra mười đồng đồng lia* bạc.

* Lia: Italia dùng đồng lira. Nhưng người Việt xưa thường gọi đồng lira là "lia". Vì sao? "Lia" là phiên âm từ gốc tiếng Pháp "lire", phiên bản tiếng Pháp của "lira" tiếng Italia. (Theo bài viết của trang Hán-Việt Thông Dụng trên Facebook)

Là đồng bạc, không phải tiền giấy.

Người chèo thuyền vô thức chộp lấy đồng tiền. Đã quá muộn để hối hận, người chèo thuyền chỉ có thể nói vài tiếng Anh khô khan, rồi đưa hai vị khách lên chiếc thuyền gondola của mình.

"Thưa ông, hành lý của các ông..."

"Ồ, đã gửi đến khách sạn rồi, không cần ông giúp."

Người chèo thuyền thề rằng ông đã nhìn thấy họ bước xuống tàu hơi nước, không có người hầu nào đến nhận lệnh của họ cả, công nhân vận chuyển hành lý ở cảng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy họ. Nghĩ tới cảnh tượng kỳ dị ở bến cảng, người chèo thuyền càng đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn.

"...Thưa quý ông, đến quảng trường Thánh Mark chứ? Giờ này vẫn có thể kịp nghe cầu nguyện buổi chiều, rồi đến cầu Rialto, tôi đảm bảo quý vị sẽ không thất vọng với những hàng quán ở đó đâu."

Người chèo thuyền cố gắng giữ bình tĩnh, ông ta quơ mái chèo, chiếc thuyền gondola đang chuẩn bị hướng về khu phố sầm uất theo hầu hết các thuyền phía trước.

Lúc này, người chèo thuyền chợt cảm thấy thuyền của mình xoay nửa vòng cung, hướng về đoạn kênh đào hẻo lánh mà ông ta vừa mới rời khỏi.

"Không, chờ đã!" Người chèo thuyền chỉ kịp hét lên một tiếng ngắn ngủi trước khi mất kiểm soát cơ thể. Ông ta kinh hoàng nhìn chính mình đang chèo thuyền đến nơi mà ông ta đã vớt được con hải âu trước đó.

Ánh hoàng hôn nhuộm cho làn nước một màu đỏ tươi chói mắt và ghê rợn, đó là điềm chẳng lành.

Những ngón tay trắng nõn thon thả vươn xuống nước cạnh mạn thuyền rồi nhanh chóng rút lại, sau đó người chèo thuyền nghe người đeo chiếc mặt nạ tinh xảo cất tiếng nói bằng một giọng tuyệt diệu khó tả: "Ở ngay đây... Thứ nhỏ bé không may đã chết đó. Có người đang sử dụng một vật thể nào đó để nhìn vào thế giới chân thực, thật không may, hôm nay khi hắn nhìn về hướng này, lại tình cờ gặp chúng ta, hắn không muốn chết, nên chỉ có thể vội vàng chuyển tổn thương cho một con chim biển bay ngang qua."

"Một con chim biển, không đủ để gánh hết toàn bộ tổn thương, chắc là hắn đang đau đớn muốn chết." Quý ông người Anh nhẹ nhàng điềm tĩnh nói ra những điều khủng khiếp.

"Ừ, là con chim biển chết chứ không phải người chèo thuyền đi ngang qua này, xem ra vật phẩm dùng để nhìn vào thế giới chân thực được đặt ở nơi cao..."

Hai người cùng đứng dậy, như muốn xác định độ cao của những tòa nhà gần đó.

Mái của các công trình công cộng ở Venice có màu trắng xám, hầu hết các ngôi nhà bình thường đều có màu đỏ, nên nhà thờ rất dễ thấy.

"Là ở đó sao?"

"Đặt cược vào tòa tháp bên phải, thế nào?"

"...Không thế nào cả, người chèo thuyền chúng ta thuê sắp chết rồi."

Người chèo thuyền không thể ngẩng đầu lên, ý thức của ông ta đang mờ dần. Như thể rơi vào vực thẳm không đáy, ông ta gào thét yếu ớt, âm thanh phát ra không lớn hơn một con chuột. Da của ông ta phủ đầy thứ vảy kỳ lạ, thân hình trông như sắp mọc thêm cánh tay thứ ba, thứ tư, vai cũng đã biến dạng kỳ lạ.

"Ông ta chạm vào xác con chim biển, bị ô nhiễm mất rồi, vốn có thể sống thêm được vài ngày, nhưng cuối cùng ông ta lại đến bến cảng." Johnson thở dài.

Nếu không gặp phải họ, người chèo thuyền chắc chắn sẽ biến thành một con quái vật mất lý trí trong vài ngày tới, rồi sẽ bị người ta bắn chết.

Giờ đây... ông ta tiếp xúc thêm nhiều sức mạnh huyền bí. Tuy rằng vẫn hóa thành quái vật, nhưng ít nhất sẽ không phải trở thành một đống bùn không ra hình dạng gì, nếu may mắn, ông ta có thể còn giữ được trí nhớ.

Sự ô nhiễm là không thể đảo ngược. Bởi vì thần không có cách nào loại bỏ mọi ô nhiễm mà vẫn đảm bảo "sự toàn vẹn của con người".

"Ý chí của kẻ này quá thấp." Gymir cau mày, chỉ vừa chạm vào thi thể mà đã chết à?

"Đừng so sánh với thám tử."

"Thôi được."

Gymir quay đi, nhìn về phía tòa tháp ở phía xa.

Thú vị biết bao.

Thành phố này không ngờ lại có một báu vật có thể đề phòng sức mạnh huyền bí, những con người đóng giữ ở đó sử dụng nó để quan sát tình hình xung quanh thành phố vào mỗi buổi tối sao?

"Chúng ta vừa mới tới Venice, còn chưa kịp dạo chơi... đã bị phát hiện?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top