42
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 42
Trước mắt tối sầm
Các hành khách toa hạng nhất trên xe lửa được mời lên toa xã giao, rải rác trong ba phòng: salon dành cho nữ, phòng hút thuốc và thư viện.
"Tôi cá là ông Ball đã chết rồi." Người đàn ông Ý lớn tiếng nói.
Anh ta thấy Bá tước già đang hút xì gà, nói với vẻ mặt khoa trương: "Ở đây không có phụ nữ, tôi nghĩ Bá tước Léglise có thể trực tiếp nói cho chúng ta câu trả lời, vừa rồi quản gia của ngài quay lại nói chuyện, sắc mặt cực kỳ khó coi."
Bá tước già phớt lờ anh ta.
Quản gia tỏ vẻ bất an, nhỏ giọng nói: "Thưa ngài, ngài đã chạm vào đồng tiền vàng đó..."
"Không có lời nguyền nào cả, chỉ là mấy tên hề mà thôi." Bá tước già cau mày nói.
Quản gia muốn nói rằng cái chết của Ball thật kỳ quái, nhưng ông ta biết chủ nhân của mình là người cứng đầu, sẽ khó thuyết phục nên đành phải đến gặp nhân viên phục vụ tàu để thương lượng về việc kiểm tra hành lý.
Bá tước già không đồng ý yêu cầu khám xét của người Anh, dù là thanh tra hay thám tử lên tiếng. Quản gia chỉ có thể bí mật ra hiệu cho người hầu kiểm tra hành lý sau lưng Bá tước. Người hầu đồng ý không chút do dự, vì anh ta cũng tìm thấy đồng tiền vàng trong túi của mình. Anh ta sợ xanh mặt, vội vàng đưa nó cho John Doe.
Thám tử tiện tay cầm một chiếc đĩa trống trên toa ăn, đón lấy đồng tiền vàng rồi đưa cho Gymir. Điều này khiến mọi người nhìn họ một cách kỳ lạ.
"Ồ, đây là một học giả huyền bí học rất am hiểu về lời nguyền." John nói bừa, bịa cho Gymir một thân phận không hề tồn tại.
Kết quả là ánh mắt của mọi người càng kỳ quặc hơn, bởi trong suy nghĩ của hầu hết những người thuộc tầng lớp thượng lưu học giả huyền bí học hoặc là kẻ lừa đảo hoặc là nhà khoa học quái dị, dù sao cũng không phải là một hình ảnh đàng hoàng, cần phải giữ khoảng cách.
Sau đó John thấy mình đang cầm một cái đĩa, thu thập từng đồng tiền vàng, trông hơi giống ăn xin. Mà lại còn dẫn tà thần đi ăn xin.
John: "..." Quá là vô lý.
Khi John đến thư viện, anh thấy bác sĩ Abel đang rụt rè ngồi đối diện Johnson, cứ như một con chim cút.
"Tôi tìm thấy khoảng mười đồng vàng." John đặt chiếc đĩa lên bàn.
Trưởng tàu Sanger nhìn những đồng vàng như thể nó là bệnh dịch hạch, da thịt trên mặt ông ta run rẩy như muốn ném John cùng với đống tiền vàng ra ngoài cửa sổ.
Những người khác trong thư viện cũng không khá hơn là mấy, nữ giới thì trốn sang salon bên cạnh, còn cánh mày râu ở phòng hút thuốc. Thương nhân xe hơi Mỹ muốn nghe tình hình cụ thể, nhưng bị nhân viên phục vụ tàu thuyết phục rời đi.
"Chuyện lời nguyền vẫn quá buồn cười, tôi nghĩ chúng ta nên tìm ra kẻ sát nhân càng sớm càng tốt..."
Ánh mắt Sanger lóe lên, theo ý của ông ta, nếu chuyện này không thể đè xuống được, ông ta sẽ tìm đại một người làm hung thủ. Tốt nhất là do hận thù cá nhân và không liên quan gì đến Tàu tốc hành Phương Đông, lời nguyền càng không thể tồn tại được, nếu không, sau khi vụ án giết người này được công bố sẽ ảnh hưởng đến việc bán vé xe lửa quốc tế của công ty.
"Ngài thanh tra của chúng ta đâu?" John hỏi.
Anh đoán rằng thanh tra Martin cũng sẽ tỉnh rồi, nhưng sao lại không thấy bóng dáng anh ta ở đây?
"Ồ, chắc cậu ấy mệt quá, sốt rồi còn nói nhảm nên tôi đã tiêm cho một mũi." Bác sĩ Abel nói khô khan. Ông ta biết rất rõ tình trạng của thanh tra Martin là thế nào, dù sao triệu chứng cũng nhẹ hơn nhiều so với các thủy thủ tàu Gió Tây trước đó, có lẽ ngày mai anh ta sẽ khỏe lại.
Sau đó John phớt lờ sắc mặt đen thui của Trưởng tàu, nhanh chóng kể lại những manh mối tìm thấy trên thi thể chủ ngân hàng Ball.
"Đây đều là những suy đoán vớ vẩn!" Sanger không khỏi hét lên. Trên thực tế, ông ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa thám tử và Gymir trong toa hạng nhất.
Sanger bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Johnson. Như rơi vào hố băng giữa mùa đông chết chóc, ông ta cảm thấy cơ thể mất kiểm soát, sợ hãi ngã xuống, hồi lâu không thể hồi phục, hệt như một con rối uể oải.
Bác sĩ Abel nhìn Trưởng tàu đầy cảm thông.
"Tonatiuh."
Johnson nhíu mày thật sâu, quả đúng là một vị thần cổ xưa rất phiền toái. Thảo nào mà Gymir xóa bỏ hơi thở của y không chút do dự, dù để cho những đồng tiền vàng lang thang khắp nơi, cũng phải cắt đứt liên hệ mà Johnson để lại trên chúng.
"Nói thế này đi, nếu thần cổ xưa mà ta cảm thấy sắp thức dậy ở thị trấn Đá Ngầm Đen không phải Gymir, mà là Tonatiuh... thì ta đã bỏ chạy ngay." Johnson nói với vẻ vô cảm: "Cho nên nơi ẩn náu mà mục sư Cornell nên chọn thực sự không phải là thị trấn Đá Ngầm Đen ở Iceland, mà là châu Mỹ."
John ho khan, lúng túng nhìn sang Gymir.
Bác sĩ Abel không biết, nhưng anh biết Gymir đã tìm kiếm Johnson suốt hai năm rồi. Johnson hẳn đã bỏ trốn sau khi rời thị trấn Đá Ngầm Đen!
"Thần cổ xưa... Xem ra không nên chọc vào, chẳng phải gặp ai cũng nên chạy trốn sao?" John thăm dò hỏi.
"Không giống nhau." Johnson đáp.
"Rất khác." Gymir nhấn mạnh, hắn có vẻ hơi tức giận.
Sự rung chuyển của toa tàu gia tăng, tiếng gầm rú của tàu hơi nước thay đổi độ cao, như thể có vô số giọng nói đang hét lên thảm thiết.
Abel ôm đầu, mắt tối sầm.
Ảo ảnh thoáng qua rồi vụt tắt.
Gymir lấy lại bình tĩnh.
Bác sĩ run rẩy đề nghị được ra ngoài để kiểm tra tình hình. John hối hận vì đã nói sai, nhanh chóng đẩy bác sĩ ra ngoài, đồng thời tiếc thương cho bản thân vì không thể thoát khỏi việc phải tiếp xúc thêm với tồn tại huyền bí.
John chuyển Trưởng tàu đờ đẫn sang chỗ bên cạnh, lại ngồi xuống, nói một cách mệt mỏi: "Tôi bị lạc mất quyển bút ký của mục sư Cornell ở thị trấn Đá Ngầm Đen, nên chưa hiểu sâu hơn về huyền bí học, sau khi về Luân Đôn, tôi đọc một số sách liên quan đến thần thoại, truyền thuyết, trong đó có tiểu thuyết phiêu lưu mạo hiểm của châu Mỹ."
Vì vậy, thám tử có thể suy ra nguồn gốc thực sự của lời nguyền dựa trên đặc điểm của vật tế là trái tim biến mất.
"Tonatiuh là một vị thần cổ xưa cực kỳ tàn bạo." Johnson lặp lại: "Không chỉ với con người, mà còn với đồng loại."
Đồng tử của John co lại.
Johnson nói tiếp: "Nó thích ăn tươi nuốt sống đồng loại, đã ăn gần như toàn bộ tà thần trên lục địa đó, bất kể là kẻ chủ động khiêu khích nó hay các vị thần mới sinh còn yếu ớt."
Sau khi tà thần chết đi, ký ức của họ sẽ biến thành một mảnh vật chất vô hình, lang thang khắp thế gian. Tà thần mới ra đời sẽ hấp thụ những vật chất này.
Thế nên Johnson biết thần Biển Bắc Âu là thần cổ xưa lười biếng, nên y quyết định nộp đơn xin thông quan (mặc dù cuối cùng vẫn thất bại). Nếu đối mặt với Tonatiuh, Johnson sẽ không giết mục sư Cornell, mà y sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Đó chắc chắn không phải là kiểu chạy trốn bằng chuyến đi vòng quanh trái đất hai lần, tìm các thành phố của con người để ẩn náu như cách y cố gắng thoát khỏi Gymir. Bởi vì Tonatiuh từng trực tiếp nuốt chửng một thành phố của con người, chỉ để săn một tà thần.
"Ta sẽ trốn trên mặt trăng." Johnson lạnh lùng nói.
Thám tử vô thức ngẩng cổ lên, sau đó phát hiện mình đang ngồi trong toa tàu, không thể nhìn thấy bầu trời.
Dù có nhìn thấy thì bây giờ vẫn là ban ngày...
Không đúng!
John đột nhiên đứng dậy, nghi ngờ hỏi: "Đáng lẽ chúng ta phải đến Thụy Sĩ trong ba tiếng nữa, nhưng tại sao khoảng cách đến ngọn núi tuyết ngoài cửa sổ vẫn không thay đổi?"
"Sau khi phát hiện ra số tiền vàng có liên quan đến Tonatiuh, ta đã mang xe lửa đến đây." Gymir nói rằng chính hắn là người đã làm việc đó.
John thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngồi xuống. Nguy hiểm quá, sợ gần chết.
"Ồ vâng, tuyệt cú mèo. Dù sao thì khi chúng ta dần dần bắt giữ những đồng vàng, những đồng còn lại sẽ nhận ra có điều gì đó không ổn và nhảy ra ngoài cửa sổ chạy mất." Thám tử vừa cố tự an ủi mình, vừa cuống cuồng tự hỏi nơi này là nơi nào, khe hở thời gian sao? Nếu ở lại quá lâu, liệu hành khách có xảy ra chuyện gì không?
Gymir nhắc anh: "Ngươi muốn toàn bộ người trên xe lửa chết, hay Tonatiuh bị đánh thức vì âm thanh của cuộc hiến tế?"
Johnson nói tiếp: "Nếu anh không muốn một trong hai thứ đó, hãy đi tìm những đồng tiền vàng và hộp vàng cổ càng sớm càng tốt."
John: "..."
Nhìn thám tử rời khỏi toa với vẻ mặt rối rắm, chần chừ không nói nên lời, Johnson không khỏi bật cười
"Niềm vui của việc trêu chọc kiến?"
Bóng của Gymir lặng lẽ trải dài ra, quấn quanh cánh tay Johnson.
Johnson suy nghĩ, y cảm thấy John có lúc giống mèo, có lúc giống chó. Khi bị buộc phải làm việc, trông anh như chú chó hoang dầm mình trong mưa, rũ đầu chán nản, cảm nhận được sự vất vả của cuộc sống.
"...Đừng lên mặt trăng."
"Sao cơ?"
Johnson sững sờ, nhìn vào cái bóng lớn trước mặt.
Gymir thì thầm: "Có những điều thần mới không biết, bởi vì những vị thần biết điều này đều chưa chết."
Logic này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng Johnson hiểu ngay. Những gì thần mới kế thừa chỉ là ký ức của đồng loại đã chết, nếu thần cổ xưa biết được bí mật mà không chết, thì thần mới không có cách nào biết.
Nhưng Johnson không hiểu tại sao mình không thể lên mặt trăng.
"Kukulkan (thần Rắn lông vũ*) với tốc độ kinh người thoát khỏi cuộc đồ sát bằng cách đó đó thôi."
* Feathered Serpent là một thực thể hoặc vị thần siêu nhiên nổi bật, được tìm thấy trong nhiều tôn giáo vùng Trung Mỹ. Nó được gọi là Quetzalcoatl trong thần thoại của người Aztec, Kukulkan trong thần thoại của người Yucatec Maya, Q'uq'umatz và Tohil trong thần thoại của người K'iche' Maya.
Điều Johnson nói về việc chạy lên mặt trăng không chỉ là nói bừa, mà có ví dụ thành công thực tế rồi. Là một tà thần còn may mắn sống sót của lục địa châu Mỹ, hàng loạt lựa chọn của Rắn lông vũ đều vô cùng tuyệt vời, có thể gọi là một ví dụ điển hình.
Khi Tonatiuh chìm vào giấc ngủ sâu, Rắn lông vũ kiêu ngạo chiếm giữ tín ngưỡng của con người trên lục địa đó, trở thành vị thần chính được con người hiến tế cho. Với mùa mưa do thần Rắn lông vũ mang đến, mây đen bao phủ và vạn vật sinh sôi, cực hình của thần Mặt trời Tonatiuh giáng xuống mặt đất sẽ tạm thời chấm dứt, đây chính là truyền thuyết của loài người.
Gymir tháo mặt nạ ra, nụ cười chế giễu hiện trên môi: "Kukulkan cũng là thần cổ xưa, khi nó không tránh khỏi việc ngủ say, em nghĩ nó dám làm tổ ở châu Mỹ sao? Dù cho những con kiến ở đó tin vào nó, xây dựng những ngôi đền và kim tự tháp cao lớn và đẹp đẽ cho nó."
"Ý của anh là..."
Johnson ngẩng đầu lên hệt như thám tử. Điểm khác biệt là mắt của y có thể nhìn xuyên qua nóc tàu, xuyên qua những tầng mây, và thấy mặt trăng.
"Phải, không có nơi nào trên hành tinh này là an toàn. Khi Rắn lông vũ nghĩ rằng có thể bị thần Mặt trời nuốt chửng khi đang ngủ, nó chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là một nơi tốt đã giúp nó thoát khỏi vận rủi vô số lần."
Giọng Gymir đầy vẻ mỉa mai khi nhắc đến Rắn lông vũ, đầy chán ghét khi gọi tên thần Mặt trời.
"Mặt trăng không phải là một nơi tốt đẹp." Johnson sửa lại.
Ở đó thật cằn cỗi. Cằn cỗi đến mức không có gì cả.
Vì vậy, nếu một thần mới như y chạy tới, có thể trở thành bữa ăn được dâng lên tận cửa cho Rắn lông vũ.
Thật xảo quyệt, khi Rắn lông vũ ăn miếng đầu tiên vào miệng, nó cũng sẽ biết kẻ thù cũ của mình – thần Mặt trời đã thức tỉnh. Vì sự tích thành công của nó được truyền bá rộng rãi, nên nếu không vì tránh xa thần Mặt trời Tonatiuh thì chẳng có tà thần nào chạy lên mặt trăng.
"Mặc dù em đang thiếu một nơi ẩn náu tốt, nhưng em có một trợ thủ đắc lực ở bên cạnh." Gymir nói đầy ám chỉ.
Cái bóng như một tấm màn che phủ toàn thân Johnson, dường như đã nuốt chửng y vào bụng.
Đúng lúc này, ngoài toa tàu đột nhiên vang lên một tiếng kêu hoảng sợ.
Cánh cửa cũng bị John đột ngột đẩy ra: "Thư ký của chủ ngân hàng Ball chết rồi."
John nhìn thấy dây leo và bóng đen chưa kịp rút lại, trước mắt anh đột nhiên tối sầm, thế giới quay cuồng.
Anh cảnh giác bám chặt vào khung cửa, quay đầu kịp thời, quay lưng về phía toa tàu.
Chịu đựng cơn đau đầu dữ dội, anh thầm đếm đến mười trong đầu.
Mở mắt ra, cũng may, chưa mù.
--------------------
Tác giả nói thế này:
Thám tử: Cảm ơn, tôi nói chưa mù không phải là tính từ mà là nghĩa đen (may mắn thay).
Giải thích chút xíu, cái này không được tính là nhìn thẳng vào bản thể. Cái bóng là hóa thân của Gymir, dây leo chỉ là phần cuối của Johnson, nó cũng được bao bọc trong cái bóng. Suy nghĩ lại, thám tử bị kích thích trong môi trường đặc biệt, ý chí tạm thời được tăng lên mấy điểm, đạt tới 95. Thành công vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top