4
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 4
Mục sư Cornell
John là một thám tử tư, đến từ Luân Đôn.
Có quá nhiều thám tử ở Luân Đôn, đặc biệt là trong mười năm trở lại đây.
Chỉ cần là một thám tử nước Anh chính hiệu, ai cũng mong có thể thuê được một căn nhà cho riêng mình ở Luân Đôn, miệng ngậm tẩu thuốc và tiếp đón những vị khách đến tìm trước lò sưởi ấm áp.
Nhưng trên thực tế, tất cả đều phải chạy loanh quanh trên đường phố, ngõ hẻm trong thời tiết mưa gió của Luân Đôn, cạnh tranh với đồng nghiệp, và hầu như không đủ sống.
John không ngoại lệ.
Thu nhập của anh đã rất thê thảm trong sáu tháng qua, và nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, anh có thể không trả được tiền thuê nhà vào cuối năm.
Vì vậy, khi có khách hàng ủy thác một chuyến đi khứ hồi giữa nước Anh và Iceland trong vòng 40 ngày, John ngay lập tức bị thu hút bởi số tiền trên tấm séc.
Anh cũng đã tiến hành nghiên cứu cẩn thận trước khi nhận lời.
Đây là một vụ án tranh chấp quyền thừa kế, khi John tiếp nhận, bối cảnh của sự việc quá rõ ràng.
Thân chủ của anh bị vu khống là con ngoài giá thú, giấy chứng nhận rửa tội và ngày sinh của ông ta bị nghi ngờ nên cần vị mục sư thực hiện lễ rửa tội năm đó ra làm chứng. Tòa cho rằng mục sư đã quá lớn tuổi nên không cần phải đích thân ra hầu tòa, chỉ cần viết một bức thư tay và đóng dấu là được.
Vấn đề nằm ở chỗ vị mục sư này đã rời Anh từ 40 năm trước, và sống tại thị trấn Đá Ngầm Đen ở Iceland, hầu hết mọi người đều chưa từng nghe đến tên địa danh này.
John đã dựa vào danh tiếng trước đây và khả năng nói tiếng Iceland của mình để thành công chiếm được lòng tin của khách hàng.
Vụ ủy thác này có hai khó khăn, thứ nhất là John phải quay lại Luân Đôn trước khi vụ tranh chấp tài sản được xét xử, thứ hai là bên kia có thể thuê thám tử khác cản trở John và đánh cắp bức thư. Bởi vì nếu không có bức thư quan trọng này, khách hàng của John có thể mất quyền thừa kế, đồng thời anh sẽ không nhận được khoản thanh toán cuối cùng cho vụ ủy thác này.
John cần khoản tiền này tiền.
Quan trọng hơn tiền bạc là uy tín và sự công nhận năng lực.
Quyền thừa kế là vấn đề lớn trong giới thượng lưu và trung lưu ở Anh, nếu làm hỏng bét mọi chuyện thì cơ bản sẽ bị loại khỏi ngành thám tử, vì sẽ không còn ai tìm anh làm việc nữa.
Đây là vấn đề nan giải mà John phải đối mặt trong lúc này.
Để rời thị trấn Đá Ngầm Đen, trước tiên anh phải lấy được lá thư viết tay của mục sư Cornell. John chỉ biết hy vọng lão mục sư già này còn giữ chức vụ mục sư trong nhà thờ, như vậy anh có thể đến thẳng nhà thờ để tìm người.
Đúng vậy, mọi chuyện còn chưa đi đến bước tồi tệ nhất.
John vẫn còn thời gian!
Chỉ cần một thay đổi nhỏ trong kế hoạch, chẳng hạn như từ bỏ việc tìm kiếm bác sĩ Abel và trực tiếp nhờ mục sư Cornell viết cho anh một lá thư chứng minh tàu Gió Tây bị đắm, cộng thêm lá thư khách hàng cần, thế là hai việc được kết hợp thành một một cách hoàn hảo, sau đó anh có thể rời khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen.
John xốc lại tinh thần, tăng tốc độ.
Diện tích thị trấn Đá Ngầm Đen không lớn, đi được vài phút, John leo lên sườn đồi. Gió biển lạnh buốt khiến anh cảm thấy khó chịu khắp người, mũi cũng lạnh đến nỗi cứng đơ.
Mặt đất phủ một lớp sương trắng dày, thậm chí còn lan đến cây thánh giá đen trên đỉnh nhà thờ.
Điều này thật kỳ lạ.
John cúi đầu quan sát, vẻ mặt nặng nề.
Đêm qua trời mưa, hôm nay thời tiết cũng không đẹp đẽ gì, theo lý mà nói, mặt đất khó có thể đóng băng.
Và sương giá này vẫn còn nguyên, chưa có ai từng dẫm lên... Sương giá thường hình thành vào đêm khuya hoặc sáng sớm... Làm sao điều này có thể xảy ra? Giờ đã trưa rồi, lẽ nào cả buổi sáng không có ai đi qua con đường này?
"A! Mục sư Cornell!"
Một tiếng hét chói tai phát ra từ nhà thờ.
John cảm thấy tim mình như bị trì xuống.
Anh nhìn thấy một nữ tu loạng choạng chạy ra khỏi nhà thờ, trượt phải sương trắng trước cửa, nữ tu chưa kịp đứng dậy, đã vội hét về phía một căn nhà phía sau nhà thờ: "Bác sĩ Abel! Cứu với!"
"Có chuyện gì thế?" John gấp gáp hỏi.
Nữ tu liếc nhìn John thì nhận ra anh là một người xa lạ, cơ thể cô lập tức co lại trong vô thức, vẻ mặt càng sợ hãi hơn, cô hoảng sợ hét gọi bác sĩ Abel.
Rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra bên trong nhà thờ. Cần bác sĩ, nghĩa là tình hình có thể rất nghiêm trọng.
John không kịp nghĩ nhiều, anh lao vào nhà thờ.
Sương muối ở khắp mọi nơi. Tường nhà, trần nhà, chậu đựng nước thánh, ghế ngồi và bàn thờ phía trước. Nó dày đến nỗi có cảm giác như tuyết rơi trong nhà.
Nhà nguyện vắng tanh, sự việc có thể xảy ra ở phòng dành cho giáo sĩ ở phía sau.
John men theo vệt sương trắng chạy vào trong, vừa liếc một cái đã thấy ngay cuối hành lang có một cánh cửa mở, khung cửa như bị chôn vùi trong băng tuyết, không còn nhìn ra màu sắc ban đầu của bức tường nữa.
Trong phòng có một lò sưởi, nhưng lửa đã tắt từ lâu, củi đã phủ đầy sương giá. Những đồ nội thất khác càng không cần phải nói, căn phòng chỉ còn lại một màu trắng kinh khủng.
Một ông già mặc áo mục sư màu đen nằm trên thảm, lông mày và tóc đều phủ đầy băng, đồng tử trắng toát, mắt người sống không thể có màu này. Vẻ mặt của ông già méo mó đến cực độ, như thể đã nhìn thấy điều gì đó đáng sợ, còn chính lão thì như bị đóng băng.
John đột nhiên nhìn thấy một bức ảnh trên mặt đất. Bức ảnh không hề bị sương bao phủ, nó nằm ở đó, hoàn toàn không hợp lý giữa một căn phòng thế này.
"Đây là..."
John giật mình hít một hơi thật mạnh.
Đó là một bức ảnh cũ đã ố vàng, phông nền là một trang viên, trong ảnh có hai người, một người mặc quần áo mục sư.
Mặt sau của bức ảnh có dòng chữ viết bằng mực đen "Trang viên Brandon, năm 1872."
Brandon là họ của khách hàng trong vụ tranh chấp tài sản này. Đây là bức ảnh của cha của khách hàng, ông Brandon lớn và ông Cornell.
Cái gì? Tại sao John biết, làm thế nào anh nhận ra mục sư Cornell hồi còn trẻ?
Vì bức ảnh này được anh mang từ Luân Đôn đến đây!
Nhìn những vết xước ở mặt sau và những vết rách nhỏ ở các cạnh đi! John thề bằng trí nhớ của mình rằng đây là chính là bức ảnh đó!
Do chính khách hàng đưa tận tay cho John. Nếu muốn mời ông Cornell làm chứng, đương nhiên phải đưa ra thứ gì đó đáng tin cậy để một ông già nhớ lại những gì đã xảy ra cách đây hàng chục năm.
John lo sẽ làm mất bức ảnh này, vì vậy đã giữ nó trong túi áo sơ mi. Anh đặt bức thư tay của khách hàng, ông Brandon, vào túi áo khoác, đồng thời bọc bức ảnh và lá thư bằng một lớp vải dầu chống thấm.
Giờ thì tàu Gió Tây bị cơn bão xé nát, John bị sóng biển cuốn vào bờ, được ngư dân cứu lên, không biết đồ đạc tùy thân của anh đã đi đâu. Ban đầu anh muốn tìm bác sĩ Abel để hỏi thăm, nhưng lại tìm ra bức ảnh trước khi gặp ông ta.
Bức ảnh xuất hiện tại hiện trường một vụ án kỳ lạ.
Còn lá thư đâu?
John vội vã tìm kiếm trong phòng. Nhưng ngoại trừ bức ảnh đó, mọi thứ khác đều bị đóng băng.
Trên bàn làm việc có một chồng thư từ và tài liệu, John đang tìm cách phân biệt nó là gì thì từ hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn, cùng với giọng nói hoảng hốt của nữ tu:
"...Tôi cảm thấy rất lạnh. Khi bước ra khỏi phòng cầu nguyện, tôi nhìn thấy sương giá kỳ lạ này. Tôi sợ quá nên đi tìm mục sư Cornell... Đúng, đi được mấy bước, tôi bước tới phòng nghỉ của ông ấy thì thấy cửa mở, mục sư Cornell đang nằm trên sàn, ông ấy, ông ấy... trông tệ quá, Chúa ơi!"
John vội giấu bức ảnh vào trong áo, rồi đứng thẳng lên và hơi cúi đầu chào bác sĩ Abel đang bước tới trước cửa.
Bác sĩ Abel dáng người thấp bé nhưng thân hình cường tráng, trông khoảng năm mươi tuổi, tóc đã bạc, cổ đeo một chiếc ống nghe, trên tay là một hộp thuốc.
"Bác sĩ, đây là..." Nữ tu nhìn chằm chằm vào John, trông có vẻ lo lắng.
"Ồ, đây là người được cứu từ biển hai ngày trước, cậu ta không bị gãy xương hay bị sốt, tôi bèn nhờ lão Jack ở quán rượu chăm sóc cậu ta."
Bác sĩ Abel cũng gật đầu với John rồi nhanh chóng vào phòng kiểm tra tình trạng của mục sư.
"Ôi Chúa ơi." Bác sĩ Abel vội vàng đến thử hơi thở của mục sư già rồi cúi xuống nghe nhịp tim.
Chỉ bằng một hành động đơn giản như vậy, thân thể cứng ngắc của mục sư đột nhiên sống dậy sau khi tiếp xúc với nhiệt độ cao, lòng trắng trong mắt biến mất, lộ ra một đôi mắt đầy kinh hãi, lão đẩy văng cả người bác sĩ Abel, hét lên thảm thiết:
"Hắn tới rồi!"
John đỡ được Bác sĩ Abel, rồi quay sang lôi kéo mục sư phát điên.
Nữ tu hét lên tên mục sư Cornell một cách kinh hãi.
Mục sư Cornell già nua vặn vẹo gương mặt, mạnh đến đáng ngạc nhiên, John và bác sĩ Abel mỗi người một bên ra sức kéo, nhưng mục sư vẫn còn sức lao ra khỏi cửa.
"Chạy đi! Hắn tới rồi! Hắn tới rồi!" Tiếng hét cao gần như vỡ ra, tràn ngập nỗi sợ hãi vô tận.
Mục sư choáng váng, không biết cách rẽ, cứ chạy thẳng một mạch, chuẩn bị lao đầu vào tường.
Nữ tu thấy không xong, chỉ biết ôm chân mục sư từ phía sau.
Ba người cùng nhau hợp lực, mục sư Cornell lảo đảo hai cái, thở hổn hển rồi ngã xuống hành lang.
"Nhanh! Đè ông ấy lại!"
Bác sĩ Abel chạy đi nhặt hộp thuốc, tìm ống tiêm và lọ thuốc rồi chạy thật nhanh về. Sau một mũi morphine, cơn hỗn loạn cuối cùng cũng lắng xuống.
Ánh mắt của mục sư già mông lung, miệng còn đang lặp đi lặp lại câu nói đó: "Hắn tới rồi, hắn tới thật rồi..."
"Hắn là ai?" John không nhịn được hỏi.
Nữ tu và bác sĩ Abel cũng muốn hỏi câu này, thế là ba người nhìn chằm chằm vào mục sư.
Khóe miệng mục sư già đột nhiên cong lên, nở nụ cười quái dị: "Johnson."
John giật mình, trực giác báo động đang điên cuồng gào thét trong đầu anh.
Bác sĩ Abel bên cạnh đầy nghi ngờ "Johnson? Đây là ai? Ở thị trấn Đá Ngầm Đen không có người này."
Nữ tu cũng lắc đầu, hiển nhiên cô cũng chưa từng nghe đến cái tên này.
"Chúng ta phải trói mục sư Cornell vào giường bằng dây thôi, sau khi ông ấy tỉnh dậy, chắc chắn ông ấy sẽ phát điên nữa." Bác sĩ Abel quay đầu ra hiệu cho John giúp đỡ.
John vẫn đang nhìn mục sư già, bỗng nhiên phản ứng lại, nói ngay: "Ở đây toàn là sương giá, không dọn dẹp sạch sẽ thì không ở được, có đưa sang phòng khám không?"
"Phòng khám không còn giường trống." Bác sĩ Abel đau đầu nói.
Nữ tu sĩ quá bất an trước chuỗi sự kiện này, cô lẩm bẩm một cách lo lắng: "Nơi này không bình thường, bác sĩ, không bình thường chút nào. Nhà thờ không thể chống lại được bước đi của ác quỷ nữa rồi, nhất định là ác quỷ, nếu không sao có thể xảy ra chuyện này?"
"Ác quỷ." Mục sư già chợt mở to mắt với vẻ sợ hãi: "Con tàu ma tới, hắn tới! Hắn tới báo thù!"
--------------------
Tác giả nói thế này:
1. Tiểu thuyết trinh thám Sherlock Holmes vẫn đang được xuất bản nhiều kỳ và rất được yêu thích.
2. Trước khi phát minh ra thuốc an thần, thuốc giảm đau, người ta toàn dùng morphin
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top