35

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 35

Ga xe lửa

Ba giờ chiều, mưa tạnh.

Cơn bão khiến thành phố không còn như trước, đường phố trông như đống đổ nát, chất đống các loại rác thải.

Không khí trong phòng ăn thật khủng khiếp, kính ở đây đã vỡ hết, các vị khách không muốn đợi trong hầm rượu, họ lệnh cho người hầu hoặc người phục vụ đến quầy lễ tân của khách sạn để hỏi thăm tình hình.

Johnson là người duy nhất ngồi bên cửa sổ. Y không hề bận tâm đến cửa sổ vỡ nát và tấm rèm bay phất phới. Trang phục trên người y đã được đổi thành một chiếc áo khoác lễ phục buổi sáng màu đen với hai hàng cúc dài đến đầu gối, bên trong là gile màu nâu nhạt và một cái áo sơ mi có cổ ren màu trắng ngà. Bên dưới lớp ren diềm xếp nếp phức tạp, có thể nhìn thấy hai chiếc cúc của gile. Cúc áo được làm bằng ngọc ốc nữ hoàng màu hồng nhạt, có họa tiết dạng sóng tinh tế, nhu hòa, lấp lánh lộng lẫy dưới ánh đèn.

Gymir mặc trang phục phù thủy Ả Rập ngồi đối diện với y, tay cầm ly rượu, chứa chất lỏng có màu hổ phách nhạt. Tà thần có vẻ thích thú với loại chất tạo mùi của con người này.

Gymir nhìn cuốn sách trên tay Johnson, xác nhận qua bìa rằng đó là cuốn tiểu thuyết trinh thám mà y đã mua khi họ gặp nhau lần đầu ở Luân Đôn.

"Em vẫn chưa đọc xong à?"

"Không, em đang xem lại một trong những câu chuyện."

Johnson mở cuốn sách, đặt nó lên bàn. Khoảnh khắc bìa sách chạm vào bàn, mọi vết nước, lá cây, bụi bẩn đều biến mất. Mặt bàn sạch bóng như mới.

"Bờm Sư Tử?" Gymir cúi đầu, đọc tiêu đề chương một cách bối rối.

Truyện ngắn này được mô tả dưới góc nhìn của Sherlock Holmes, chứ không phải của bác sĩ Watson như bình thường.

"Em muốn thử trở thành một thám tử, khám phá ra bí mật của chủ ngân hàng đó?" Gymir tò mò hỏi.

Qua câu hỏi này, Johnson khẳng định Gymir cũng đã đọc cuốn sách trên tay y. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

"...Không, em xác nhận rằng em không có tài năng đó." Johnson lại cầm cuốn sách lên, bất lực nói: "Trở lại câu chuyện Bờm Sư Tử, anh có thấy nó làm anh thất vọng không?"

"Ý em là việc con người sẽ chết nếu chạm vào sứa?"

Bờm Sư Tử là một vụ án kỳ lạ xảy ra bên bờ biển, phức tạp và khó hiểu, nạn nhân để lại lời trăn trối khó hiểu: "Bờm Sư Tử". Trên lưng nạn nhân có những vết sẹo khủng khiếp do những chiếc roi dài và mỏng để lại. Ngay khi cảnh sát nhắm vào nghi phạm, chuẩn bị bắt giữ thì anh ta cũng bị tấn công và trên người cũng có thương tích tương tự. Cuối cùng, Sherlock Holmes phát hiện ra kẻ sát nhân chính là một con sứa cực độc ở biển, trông rất giống bờm sư tử.

Nếu người đọc là con người, đương nhiên sẽ rất bất ngờ khi đọc được đoạn kết. Nghe đâu trong các salon ở Luân Đôn còn nổ ra những cuộc tranh luận về loài sứa độc. Nhiều người thậm chí còn không biết sứa là gì và trông nó như thế nào. Sinh vật học là một chủ đề rất thời thượng trong những năm này.

Người đọc ngưỡng mộ kiến ​​thức của Sir Doyle, tà thần cũng như độc giả con người, học được rất nhiều kiến ​​thức nhân loại từ những tiểu thuyết trinh thám này.

Ngoại lệ duy nhất là Bờm Sư Tử.

Lấy trải nghiệm đọc sách của Johnson làm ví dụ, y đọc rất thích thú cho đến cuối mới phát hiện ra thủ phạm thực sự chỉ là một con sứa mà y không coi ra gì? Nghiêm túc chứ? Johnson thật muốn nhặt một con sứa lên ngay tại chỗ, rũ hết nước ra khỏi cơ thể nó rồi đưa cho Sir Doyle xem. Cái thứ giòn rụm yếu ớt này à, Sir Doyle, nhìn nó thử đi!

Johnson tìm đến thư viện của Đại học Luân Đôn, lật giở sách trong nhiều ngày, cuối cùng xác nhận rằng sứa thực sự có độc tính cực cao... đối với con người.

"Em biết con người rất dễ chết, nhưng không ngờ con người lại mỏng manh hơn sứa."

Thật quá vô lý!

Johnson phải mất một thời gian dài mới chấp nhận được kiến ​​thức này, nhưng Gymir lại tiếp thu rất tốt. Hắn thong thả nói: "Chưa kể đến độc tính, một số loài sứa bờm sư tử lớn đến mức có thể dùng làm chăn, đủ để khiến con người ngạt thở."

Thần Biển sẽ không tiết lộ rằng hắn đã phải đọc bảy cuốn sách mới tìm ra hình ảnh, để khẳng định rằng từ đó của con người đang đề cập đến sinh vật mà mình biết.

Johnson trầm ngâm: "Nếu là sứa bờm sư tử** nhỏ thì phải giống như một cục len chứ không phải một cái bờm sư tử, trừ khi nó có kích thước bằng con sư tử. Tuy nhiên, loài sứa như vậy sẽ mắc cạn khi vào gần đất liền, con người không thể bắt gặp nó khi bơi trong vịnh."

** Sứa bờm sư tử (danh pháp hai phần: Cyanea capillata) là loài sứa lớn nhất trong các loài sứa được biết. Phạm vi phân bố của loài này giới hạn vùng nước lạnh, phương bắc của Bắc Cực, phía bắc Đại Tây Dương, và phía bắc Thái Bình Dương, hiếm khi tìm thấy xa hơn về phía nam hơn 42° vĩ bắc. Các mẫu vật lớn nhất ghi lại được tìm thấy, trôi dạt vào bờ biển của vịnh Massachusetts vào năm 1870, có một cơ thể có đường kính 2,29 mét và xúc tu dài 37 mét.

Gymir giơ hai ngón tay lên nói: "Ta nghi ngờ con sứa gây án đó là một quyến thuộc của tà thần, em nhìn đi, nó liên tiếp tấn công hai người."

Johnson: "..."

Gymir dường như không nhận ra sự khác biệt giữa tiểu thuyết trinh thám và hiện thực.

Đây cũng là triệu chứng phổ biến của độc giả loạt tiểu thuyết Sherlock Holmes, họ cho rằng vị thám tử này là có thật, và các câu chuyện đều có thật. Chỉ có điều, nếu dựa vào thời gian được mô tả trong tiểu thuyết, có thể phán đoán rằng ông Sherlock Holmes đã ngoài bảy mươi và đã về hưu từ lâu rồi về quê nuôi ong, nên sẽ không thể gặp được thám tử nổi tiếng này ở Luân Đôn.

Johnson lặng lẽ cất tiểu thuyết đi.

Vốn dĩ y chỉ muốn nói rằng y có linh cảm bí mật ẩn giấu đằng sau chủ ngân hàng kỳ lạ đó có thể làm tà thần thất vọng. Đó là kiểu mà khi ta đặt rất nhiều cảm xúc vào đó, cố gắng đưa ra những phỏng đoán, nhưng kết quả là sự thất vọng không thể tin được.

Lúc này quản lý khách sạn Mark hào hứng chạy vào, thông báo một tin vui làm mọi người phấn chấn hơn, ga xe lửa không có thiệt hại nghiêm trọng, sau khi đường ray được thông thoáng, đoàn tàu có thể khởi hành bình thường.

"Chúng tôi đã liên lạc với xe hơi... Đúng vậy, tình trạng đường xá quá tệ nên xe ngựa không thể đi được. Xe hơi sẽ đưa tất cả các quý ông quý bà có nhu cầu ra ga xe lửa."

Quản lý khách sạn sứt đầu mẻ trán đọc lịch của các chuyến tàu.

"À, ông Ball, ngài Johnson sẽ lên Tàu tốc hành Phương Đông chuyến 9 giờ tối nay."

"Không cần đâu, ta đã liên lạc với một người bạn đón ta tới ga xe lửa."

Johnson bước đến trước mặt quản lý khách sạn Mark, đưa ra tờ tiền có mệnh giá một ngàn đồng franc.

Mark đờ đẫn nhận tiền, như thể nhớ ra rằng quý ông này đã tổn thất những bộ quần áo đắt tiền trong khách sạn.

Johnson quay người bước ra ngoài.

Quản lý khách sạn lắc đầu, nhìn tờ tiền trên tay, xác nhận là do vị khách ở trong căn phòng đã gặp vấn đề trên tầng ba trả, số tiền cũng đủ, nhưng không có tiền boa riêng. Nghĩ đến căn phòng thê thảm không dám nhìn thẳng đó, Mark lại bắt đầu cảm thấy may mắn, cũng may là quý ông này không yêu cầu khách sạn bồi thường, cũng may là vị khách này phải vội vàng rời đi. Ừm, chắc là vội rời đi phải không?

Quản lý khách sạn chợt không nhớ nổi tên Johnson. Trong danh sách khách mời trên tay ông ta chỉ còn lại tên ông Ball trên chuyến tàu lúc 9 giờ.

Chủ ngân hàng đang nghỉ ngơi vì cơ thể bất ổn, quản lý khách sạn nhanh chóng gọi phục vụ đi thông báo cho ông Ball.

Không ai chú ý đến một cái tên trên sổ đăng ký ở quầy lễ tân mờ dần đi, biến thành những chữ cái nhạt nhòa, và chẳng ai phân biệt nổi nó là chữ gì.

***

Khi màn đêm buông xuống, ga xe lửa Calais chen chúc những người xách theo hành lý. Họ đang tranh cãi, vung vẩy vé tàu trên tay, một số người đã lỡ chuyến. Tiếng ồn ào lớn gần như muốn lật tung cả mái nhà.

Có một sân ga riêng biệt không xa đám đông đang nháo nhào, nhưng nó lại trống rỗng, hầu như không có một ai, xung quanh là bảo vệ nhà ga đang tuần tra.

Một chiếc xe lửa hơi nước tối màu đang dừng ở sân ga, trên toa có những phù điêu bằng vàng tuyệt đẹp, trên có biểu tượng của Hãng xe giường nằm quốc tế***, bao quanh bởi dòng chữ tiếng Pháp "Tàu tốc hành Phương Đông Simplon".

*** Newrest Wagons-Lits , trước đây là Compagnie Internationale des wagons-lits, cung cấp dịch vụ ăn uống và toa xe giường nằm, đồng thời là nhà điều hành của Tàu tốc hành Phương Đông trước kia.

Không khí khá mát mẻ, trên sân ga có nhiều vũng nước, chứng tỏ cơn bão trước đó đã gây ra vài vấn đề nhỏ. Hàng chục chai rượu đắt tiền được đóng trong hộp cùng với trái cây tươi, phô mai, sườn cừu muối ướp đá viên, chờ được mang lên khoang chứa đồ.

"...Xin lỗi, ông đã đến muộn, vé đã bán hết trước 4 giờ chiều hôm nay... Họ đều là những quý ông bị lỡ chuyến tàu như ông, nên đều đã chọn Tàu tốc hành Phương Đông Simplon, sáng mai sẽ đến Paris."

"Chúa ơi, thật điên rồ, sao vé đắt đỏ mà lại bán nhanh thế được? Hay tôi nhầm, ở Pháp không có nhiều thương nhân phá sản? Trong nhà họ trữ vàng chứ không phải đồng franc?"

Người đàn ông đang hỏi mua vé tức giận đùng đùng, rồi đột nhiên nhìn một anh chàng chạy ngang qua mình với vẻ khó tin.

Người đó đội một chiếc mũ màu xám của tầng lớp công nhân, mặc một chiếc áo khoác tầm thường, một chiếc quần cũ và một đôi giày da bẩn thỉu. Anh lấy vé ra, đưa cho nhân viên tuần tra của nhà ga kiểm tra, rồi nhanh chóng chạy ra sân ga.

"Từ khi nào mà hạng người thấp kém như vậy mua được vé Tàu tốc hành Phương Đông?" Người đàn ông hỏi vé đã phát điên.

Người đội mũ xám nghe thấy tiếng gào thét phía sau thì toét miệng cười. Anh đưa vé ra bất chấp ánh mắt dò xét của người soát vé trong bộ đồng phục chỉnh tề phía trước toa.

"Toa hạng nhất, số 15."

"Ông John Doe?"

Người soát vé không khỏi cau mày, cẩn thận đánh giá mũ xám: "Đây là vé do phu nhân Caroline ở Luân Đôn đặt trước phải không?"

"Đúng vậy, tôi đã phục vụ quý bà đáng kính đó." Người đàn ông đội mũ xám nói với giọng điệu thoải mái.

Người soát vé quốc tịch Pháp chợt nhớ ra phu nhân Caroline là ai.

Chẳng phải bà ta là người phụ nữ huyền thoại đã gây chấn động cả nước Anh hai năm trước, và mang đến mùa xuân cho một nửa ngành báo chí châu Âu sao? Người ta đồn rằng có một nhà quý tộc Viễn Đông cực kỳ giàu có đem lòng yêu phu nhân, anh ta lấy tên là John Doe.

Nhìn người đàn ông đội mũ xám với bộ quần áo tồi tàn trước mặt, vẻ mặt người soát vé hơi kỳ quái, anh ta chỉ có thể khéo léo nhắc nhở: "Hy vọng ông đây sẽ thay quần áo tươm tất sau khi lên tàu, chúng tôi cũng cung cấp dịch vụ đánh giày cho hành khách."

Đúng lúc này, John đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó gõ vào vai mình. Anh chợt giật mình, với sự nhạy bén và cảnh giác của mình, sao có người đi phía sau mà anh không để ý...

Thám tử nhanh chóng quay đầu lại, thứ đập vào mắt anh là một viên Sapphire trong veo, khảm trên đầu một cây gậy batoong gỗ trăn tuyệt đẹp.

Cây gậy batoong này hiện đang nhẹ nhàng đặt lên vai thám tử.

Nụ cười của John đông cứng trên khuôn mặt. Anh cứng ngắc ngẩng đầu lên, quả nhiên là khuôn mặt quen thuộc đó.

"Ngài Johnson?"

Y có dáng vẻ của một quý ông quý phái, đôi mắt xanh nhạt lộ vẻ tò mò, như thể vừa thấy một con mèo con mà mình quen đang chạy trên đường, nên không nhịn được bước tới trêu chọc nó.

Ánh mắt John hướng về người đeo mặt nạ Venice bên cạnh y. Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng John có thể cảm nhận được niềm vui lạ lùng giống hệt như của Johnson.

Thám tử mất hẳn khả năng kiểm soát biểu cảm, anh hỏi bằng một giọng gần như sắp sụp đổ: "Sao các ngài lại đến đây?"

"Ngài Johnson và bạn của mình, ngài Gymir? Số 7 và 8 của toa hạng nhất, thật vinh dự khi được phục vụ các ngài, chúc một chuyến đi vui vẻ."

Người Lái vé như bị thôi miên sau khi nhìn thấy tấm vé. Anh ta kiểm tra sổ đăng ký bìa đỏ trên tay, sau đó hoàn toàn phớt lờ chiếc mặt nạ kỳ lạ trên mặt Gymir, cũng không tỏ ra ngạc nhiên trước việc hành khách chỉ có tên lẻ loi và không có họ.

John: "..."

Đến rồi, cái thế giới thách thức thần kinh của thám tử, hoàn toàn phi logic lại xuất hiện!

--------------------

Tác giả nói thế này:

Sau năm 1919, nền kinh tế nước Pháp suy thoái, lạm phát trầm trọng, tỷ giá đồng franc giảm thảm hại. Đến năm 1930, cuộc Đại suy thoái ở Mỹ lan sang châu Âu, gây ra cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới (bối cảnh thôi chứ không ảnh hưởng gì).

......

Có nhiều ý kiến ​​​​về tàu hạng nhất.

Nếu bạn muốn xem Tàu tốc hành Phương Đông trông như thế nào, có thể xem khoang tàu sang trọng hạng nhất của thế kỷ mới trên Baidu. Cái cảnh tượng đáng sợ khi nguyên một toa hoặc một nửa toa chỉ có một người, với một chiếc giường lớn sang trọng và một bồn tắm sang trọng (Ê này).

Điều này không tồn tại vào năm 1930, vì xe lửa thời đó không có nhiều toa, không có công nghệ cao (Ê này). Thông thường có năm đến sáu toa tàu thôi.

Nếu tưởng tượng ra thì nó có thể được coi là phiên bản nâng cấp của một toa giường nằm, toa giường nằm bằng da màu xanh lá cây của chúng ta có thể chứa bốn người trong một phòng riêng, kích thước tương đương nhau, nhưng là một gian đơn có một chiếc giường, một giá hành lý phía trên đầu, tủ quần áo bên cạnh, khu vực phòng tắm nhỏ, có gương và bồn rửa mặt.

......

Toa hạng nhất, trước hết là phòng đơn, giá vé cũng hạng nhất.

Ngoài ra còn có một loại là phòng lớn khá đặc biệt. Đó là hai phòng riêng đánh số, nhưng ở giữa có cửa, vì hai bên đều có thể khóa được nên có thể bán cho những cặp vợ chồng quý tộc (loại này rất giống phòng ngủ của quý tộc. Có một cánh cửa nối giữa phòng bà chủ và ông chủ), bạn thân rất thân cùng nhau đi chơi, cũng có thể bán cùng lúc cho hai người lạ, miễn là cửa khóa.

Ngoài ra, toa hạng nhất còn có phòng hai người, kiểu giường tầng, chắc là vé hạng hai.

Chắc chắn sẽ có người hỏi, tại sao vị trí vé hạng hai lại xuất hiện ở toa hạng nhất? Bởi vì nhiều hành khách sẽ mang theo người hầu, thư ký và quản gia riêng. Những người này cần sẵn sàng phục vụ chủ nhân bất cứ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top