30

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 30

Mồi nhử

"Ừm, làm thám tử sẽ không nổi tiếng như Sherlock Holmes được, ngược lại sẽ gây ra rất nhiều phiền toái, một cái tên giả là rất cần thiết." John cố gắng biện minh.

Anh biết rằng mấu chốt của vấn đề không phải là việc sử dụng tên giả, mà là việc anh đã sử dụng một cái tên giả lộ liễu như vậy.

Bác sĩ Abel ở thị trấn Đá Ngầm Đen nghe một cái là biết ngay tên giả, trong khi Johnson tự xưng là người Anh lại không có phản ứng gì với nó, hoàn toàn không biết rằng cái tên John Doe có nghĩa là "ai đó", "một người đàn ông vô danh" trong ngữ cảnh tiếng Anh.

Một quý ông có học thức tốt không nên bỏ qua điều này phải không nào? Chẳng phải điều này tương đương với việc tự gán cho mình cái mác "kẻ nói dối" hay "đồ thất học" sao?

Tất nhiên, tình hình của Johnson nghiêm trọng hơn. Bởi vì Johnson không phải là người nước ngoài cải trang, y còn không phải là người, cho nên đây là... đóng vai con người thất bại?!

Bây giờ Johnson cuối cùng cũng biết rằng John Doe là một cái tên giả, mà là một cái tên giả quá sức vô lý nữa chứ. Johnson hẳn phải nhớ tới những gì đã trải qua ở thị trấn Đá Ngầm Đen hai năm trước, tà thần cũng muốn giữ thể diện! Khi tà thần biết mình lộ sơ hở khi gặp thám tử lần đầu và lần thứ hai, mà còn là do đọc chưa đủ sách, liệu tà thần có tức giận không?

John cá rằng Gymir thì không, nhưng Johnson thì thật khó nói.

"Cái này... chỉ là trùng hợp thôi, tôi luôn dùng tên giả, tôi dùng tên giả với mọi người. Trong đó có tên ghi trên vali, số tài khoản ngân hàng, chữ ký trên hợp đồng thuê nhà..."

Sau vụ đắm tàu Gió Tây, chiếc vali và những đồ vật quan trọng John mang theo đều rơi vào tay Johnson, trong đó có lá thư viết cho mục sư Cornell và bức ảnh, Johnson có thể đã hiểu lầm vì cái tên dán trên vali. Dù sao đi nữa, John chắc chắn rằng anh chưa bao giờ nói ra cái tên giả hoàn chỉnh này với Johnson hay Gymir trong bất kỳ trường hợp nào.

"John không thể được coi là tên giả, tên đầy đủ của tôi thực sự có từ này! Tôi có thể thề trên Kinh thánh!"

Johnson: "..."

Tổng số người tên John trên toàn nước Anh có thể nhét đầy một trăm quán rượu.

Thám tử còn nhấn mạnh "tên đầy đủ" có John, tên người Anh gồm có tên thánh, tên đệm và họ. Hầu hết mọi người chỉ có một tên đệm, những vài người có hai hoặc thậm chí ba tên đệm, biết một chữ John có ích lợi gì? Nói điều này cũng giống như không nói vậy!

John chân thành đề nghị: "Thưa ngài, tôi cũng đề nghị ngài nên bịa ra tên giả của mình cho đầy đủ hơn."

"Không cần đâu."

Johnson lạnh lùng từ chối, hôm nay y mặc bộ quần áo giống như lần đầu họ gặp nhau trong quán rượu ở thị trấn Đá Ngầm Đen, thông qua ánh phản chiếu của chiếc kính một mắt, đôi mắt xanh nhạt của y dường như không có độ ấm: "Chúng ta nói về việc thêm tiền."

John: "..."

Johnson nhấn mạnh giọng của mình: "Vấn đề này đáng lẽ phải được thảo luận từ mấy ngày trước, thậm chí ta còn đặc biệt đến thăm anh. Đáng tiếc, lúc đó anh chỉ nghĩ đến chiếc giường của mình."

Thậm chí, để đi ngủ, anh không ngần ngại vạch trần nội dung ủy thác của Gymir khiến Johnson tức giận biến mất tại chỗ.

"Là vậy sao, tôi rất áy náy." Thám tử nói một cách khô khan. Anh không hề tin, đồng thời nghi ngờ kế hoạch câu cá này là sự trả thù của Johnson cho hành vi táo bạo dám trêu chọc tà thần của mình.

Dĩ nhiên là không.

Johnson biết John đang nghĩ gì, quá rõ ràng. Johnson đưa ra một ngày, đó là thời điểm Linde Brandon nhận được lá thư. Lúc đó y vẫn chưa gặp Gymir ở Luân Đôn nữa kìa! Johnson nói là đi đàm phán, nghĩa là thật sự có ý định đàm phán với thám tử, chứ không phải định lừa bịp thám tử.

Nhưng... sau đó y tức giận, quyết định đào hố chơi, để xem thám tử nhảy nhót lên xuống thế nào.

"Bây giờ, ta muốn biết nội dung ủy thác cụ thể của Gymir cho anh." Johnson mặt vô cảm, nói.

John không có áp lực giả cả, bán tà thần một lần là bán, hai lần cũng là bán. Anh mô tả nhanh tình hình ngày hôm đó, bao gồm cả kế hoạch của mình, và danh sách những cuốn sách đã đưa ra.

Johnson bình tĩnh nghe xong, sau đó lấy ra một túi tiền ném cho thám tử:

"Đây là lỗi của ta, bây giờ anh hãy chỉ làm việc cho ta, con người thì không tính, nhưng thần khác thì không được."

John nhìn xuống, ngạc nhiên nói: "Tiền vàng Tây Ban Nha?"

Chúng được đúc ở châu Mỹ vào thế kỷ 18, chứa hơn 90% vàng, phần dưới đầu của nhà vua được bao quanh bởi lông cừu vàng. Vô số nhà thám hiểm muốn tìm lại những con tàu chở kho báu của Tây Ban Nha đã chìm trong bão tố.

Có ít nhất ba mươi đồng vàng trong túi này.

"Cái này không dễ tuồn ra ngoài! Phải đến ngân hàng giám định xong mới đổi được!"

John ngẩng đầu lên, kéo sợi dây trên túi tiền lại, vẻ mặt trông như không hề động lòng: "Mặc dù đây là khu vực phía đông của Luân Đôn mà cảnh sát tuần tra không thèm để ý, nhưng có người nổ súng trong quán rượu, có người chết, các thanh tra Scotland Yard sẽ nhanh chóng đến điều tra khu vực quanh đây. Những tay súng ngoài đầu hẻm thét gọi bí danh của tôi để truy lùng, người qua đường có thể không hiểu, nhưng những đồng nghiệp thu tiền làm việc ngoài kia chắc chắn sẽ tiết lộ sự tồn tại của tôi cho cảnh sát hoặc thậm chí gài bẫy tôi."

Nạn nhân từng là người hầu của Linde Brandon, trong tay hắn là số tiền John dùng để hối lộ. Chủ quán rượu cũng có thể làm chứng rằng John đã mời người hầu uống rượu whisky. Vậy tại sao John Doe lại cố tình hỏi thăm về Linde Brandon? Phải chăng là muốn trả thù khách hàng đã gây ra tình cảnh khó khăn của mình hiện nay?

Chỉ cần Linde Brandon kiên quyết nói mình là nạn nhân, không biết và không thể biết John Doe đang bị truy lùng, Scotland Yard sẽ không làm gì được Linde.

"Tất cả manh mối của sự việc đều tập trung trong đầu tôi, mọi người đều đang tìm tôi, tôi không thể đến ngân hàng được." John khoanh tay thể hiện sự bất mãn. Rắc rối là rất lớn, tiền không thể mua chuộc được anh nữa.

Johnson bắt lấy túi tiền John ném lại, bình tĩnh lấy ra ba tập tài liệu bằng giấy da: "Biệt thự độc lập ở ngoại ô Luân Đôn, một ngôi nhà trong ngôi làng ven biển ở quận Cornwall, phải rồi, một hợp đồng cho thuê một ngôi nhà gần phố Regent. Anh có thể chọn chấp nhận một cái, hai cái hoặc tất cả."

Biệt thự ngoại ô được sử dụng làm nơi ẩn náu trong thời gian gần đây.

Nếu thám tử muốn bỏ trốn sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì một ngôi nhà ven biển là tuyệt vời.

Nếu thám tử có khả năng tìm ra bằng chứng phạm tội của Linde Brandon và thoát khỏi đống rắc rối của chính mình, vậy thì cái danh thám tử quèn của John sẽ được rửa sạch sẽ, hợp đồng thuê cuối cùng là khởi đầu mới cho sự nghiệp của thám tử, một văn phòng hoàn toàn mới.

John trợn tròn mắt. Anh không nhịn được cầm lấy tờ giấy da, mỗi hợp đồng đều có thật và hợp lệ, phía sau có đính kèm một văn bản chuyển nhượng, trên đó để trống một dòng, chỉ cần John ký tên, hợp đồng sẽ được thành lập: "Johnson" đã đồng ý chuyển nhượng hợp pháp tài sản đứng tên mình cho "ai đó".

Rắc rối nhất là hợp đồng thuê nhà gần phố Regent, nhưng cũng chỉ là tìm luật sư, ký hợp đồng mới và đổi tên người thuê nhà.

"Sao ngài làm được như vậy?" John bị sốc, Johnson thậm chí còn không viết tên đầy đủ của y.

"Đối với một quý tộc có địa vị và tiền bạc thì không có gì là phạm pháp cả." Johnson tháo kính một mắt, cầm đồng hồ quả quýt lên, nhìn thoáng qua rồi thản nhiên nói: "Đây là một sự tình cờ, ban đầu ta chỉ định đưa tiền cho anh, nhưng anh thật may mắn, hôm qua có một nhân viên chính phủ nhìn thấy ta nên ta đã tiêu số tiền đó. Bây giờ anh ta không nhớ gì cả, và anh ta có vẻ rất quen thuộc với cách tiếp cận ngoài quy trình này."

Mí mắt John giật giật.

Tất nhiên là vậy rồi, đây là thủ tục để các quý tộc và thương nhân lớn mua bất động sản cho con ngoài giá thú của mình. Cái luật bất thành văn này thậm chí còn không được viết trong sách, Johnson chắc chắn không biết về nó, hiển nhiên là đi lầm thôi.

"Đây là chi phí gần đây của anh."

Johnson lấy ra một túi tiền mới chứa đầy đồng bạc shilling.

"Được rồi, ta tin bây giờ mồi nhử sẽ phát huy hết tác dụng phải không?" Johnson nâng vành mũ lên, ra hiệu mình sắp rời đi.

Có thám tử nào lại đi từ chối một khách hàng chi trả mọi chi phí như vậy?

John không nói nên lời.

Không phải chỉ là câu cá thôi sao? Anh làm được!

"Tốt lắm, ta còn phải đi câu một con cá khác." Johnson bình tĩnh nói.

John nghệt mặt ra, nhưng Johnson đã biến mất.

***

Johnson giữ bức ảnh trong túi bằng tay, chân giẫm nhẹ trên đất.

Y quay trở lại con hẻm tối, nơi xác của mấy tay súng chưa được cảnh sát Scotland Yard phát hiện.

Cái lỗ lớn trên ngực xác chết vẫn đang chảy máu, dây leo màu đen hút no máu đã rời khỏi đó, tự tìm một bức tường thoải mái để treo mình lên hóng gió. Những dây leo rời khỏi bản thể này không có khả năng tự nhận thức, mà chỉ có bản năng.

Johnson vươn tay ra, dây leo đen đột nhiên bay tới.

Tuy nhiên, nó dừng lại giữa chừng, ở đầu dây leo có một bàn tay đen thui, không có ngón tay, cầm lấy dây leo đen như một cái kẹp.

"... Cho anh." Johnson rít lên qua kẽ răng.

Dây leo vèo một cái biến mất trong bóng tối, như thể con quái vật bóng tối đã nuốt chửng nó. Nếu là trước đây, Johnson hẳn sẽ quay đầu bỏ chạy, nhưng bây giờ y có thể ép mình làm ngơ.

Johnson nói với gương mặt vô cảm: "Tôi nghe nói anh có vụ ủy thác ở chỗ thám tử."

Bóng đen đang cẩn thận "tạo ra" hình dáng con người đột nhiên khựng lại.

"Một danh mục sách đã hoàn thành nhiệm vụ của anh, John quả thực là một thám tử xuất chúng." Johnson không khỏi chế nhạo.

Bóng đen do dự vài giây, rồi từ từ biến thành một người đẹp ngoại quốc có mái tóc đỏ đội mũ trùm đầu, khoác áo choàng.

Gymir ngập ngừng hỏi: "Ý em là ta nên trả nhiều tiền hơn?"

Johnson đứng hình. Y thậm chí còn không chắc Gymir đang nói thật lòng hay đang nhân cơ hội để trêu chọc mình.

"Ta đọc sách rồi, rất khó hiểu, ta không hiểu nổi." Gymir cẩn thận phân tích những khuyết điểm của đống sách kia.

Con người miêu tả vẻ đẹp của tình yêu, nhưng cũng khiến nó trở nên rất phức tạp. Sao mà việc một người quyết định bày tỏ tình cảm của mình với người khác lại có thể phức tạp đến vậy? Con người có thể sống được tổng cộng bao nhiêu năm? Lãng phí thời gian như vậy có thực sự ổn không?

Gymir vừa lo lắng cho nữ chính, vừa sốt ruột cho nam chính. Nếu có thể nắm đầu hai con người này, ép họ sinh con đẻ cái, chắc chắn Gymir sẽ làm vậy.

Gymir lấy cuốn sách từ trong áo choàng ra, đọc một đoạn cho Johnson nghe.

Johnson: "..." Bất giác quên mất cả giận rồi.

Dù có đọc cái gì đi chăng nữa, giọng của người cá cũng đều rất hay. Đặc biệt là đoạn văn về phong cảnh nông thôn tươi đẹp và tâm trạng buồn rầu của nhân vật, không thể bày tỏ cảm xúc thật mà chỉ có thể kìm nén. Có lẽ giống như rượu mà con người ưa thích, chất tạo mùi này sẽ đậm đà hơn, giữ được mùi lâu hơn sau khi lên men và bảo quản thật kỹ.

Một âm thanh đột ngột phá vỡ bầu không khí tuyệt đẹp.

"Ai đó?"

Một thanh tra Scotland Yard lần theo mùi máu đến con hẻm, mở to đôi mắt nhìn Gymir và Johnson đứng cạnh xác chết.

Một quý ông đáng kính yêu cầu phù thủy Ả Rập đọc tiểu thuyết lãng mạn bên cạnh xác chết?

Quá đáng ngờ!

Thanh tra muốn đi tới hỏi thăm, nhưng giọng đọc tuyệt diệu kia cứ vang vọng trong đầu anh ta, sau đó vỡ ra, bóng chồng xuất hiện trước mặt.

"Thanh tra Martin?"

Cảnh sát tuần tra hoảng sợ đỡ thanh tra bất tỉnh, khi nhìn ra thì thấy xác chết nằm trong hẻm, hắn vội vàng thổi còi cảnh sát.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top