29
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 29
Câu cá
Một thời gian sau đó, John không gặp lại Johnson.
Mọi bất thường đều biến mất, cuộc sống trở lại bình yên và đầy những vụn vặt.
Sau khi trải qua cảm giác tất cả mọi người ở thị trấn Đá Ngầm Đen đều mất trí nhớ một cách kỳ lạ, John cảm thấy lần này cũng không ngoại lệ.
Mặt khác, thành phố Luân Đôn rối ren hết cả lên, chủ yếu là do sự cố do nước sông chảy ngược. Nước thải và bùn đất khó làm sạch, còn có thể gây bệnh tật. Còn tiếng động lớn nghe được vào đêm khuya hôm đó đều bị đổ lỗi cho việc vỡ kè sông Thames. Những cơn đau đầu và hôn mê mà nhiều người dân Luân Đôn phải trải qua cũng được xác định là do sự gia tăng các thành phần độc hại của sương mù đô thị. Dù là lũ lụt hay không khí tồi tệ thì đều là vấn đề cũ ở Luân Đôn, không thể giải quyết được, trừ khi đóng cửa tất cả các nhà máy ở phía đông Luân Đôn, và chi rất nhiều tiền để thuê người dọn sạch sông Thames.
Dù sao thì tầng lớp thượng lưu cũng có cách đối phó rất truyền thống: chuyển đến một biệt thự ở ngoại ô Luân Đôn để nghỉ đông.
Gia đình hoàng gia chuyển đến hành cung cùng với những người hầu của họ trước hết, sau đó là các quý tộc và những người phục vụ họ.
Vì vậy, chỉ trong vài ngày, khi lũ rút và tác động của sương mù độc hại không mở rộng thêm, các nhà bình luận trên báo chí đã chuyển hướng, họ bắt đầu chỉ trích các kỹ sư chịu trách nhiệm sửa chữa và thay thế những chiếc chuông đồng trong tháp của Cung điện Westminster năm nay. Thế là chẳng bao lâu sau, dường như vấn đề nghiêm trọng nhất với Luân Đôn chỉ là vết nứt trên mặt số của Big Ben. Nó phải được sửa chữa, nhưng sương mù nghiêm trọng đến mức một số người phản đối rằng nên đổi màu mặt số thành màu đen để tránh nguy cơ ô nhiễm.
John lật tờ báo rất lâu nhưng không tìm được thứ mình muốn đọc. Anh lặng lẽ lẻn đến gần Hoa viên của phu nhân Dutt, phát hiện căn nhà đã trống rỗng. Salon từng rất nổi tiếng một thời ở thành phố Luân Đôn lặng lẽ đóng cửa như vậy đấy.
Có tin đồn cháu trai của chánh án chết bất ngờ ở Hoa viên của phu nhân Dutt, hung thủ là một cô gái bị bắt cóc khỏi bến tàu. Cảnh sát suy đoán có thể cô là con gái của tên tội phạm buôn lậu nào đó, để trả thù phu nhân Dutt và đám khách làng chơi, tên này đã lẻn vào Luân Đôn thực hiện hàng loạt vụ giết người, thậm chí phu nhân Dutt cũng không may thiệt mạng rồi.
John đã xem tờ lệnh truy nã của Scotland Yard, phát hiện ra Rosa là một cô gái rất xinh đẹp.
Anh muốn biết nguyên nhân cái chết của cháu trai chánh án. Nhưng anh gần như không có quan hệ gì ở Scotland Yard, ừm, thật khó khăn. Những vấn đề liên quan đến thể diện của các quý ông luôn được giấu kín, trong khi những mẩu chuyện bên lề về các quý cô quý bà lại bay khắp nơi như tro tàn của đèn khí đốt.
John suy nghĩ một lúc rồi quyết định từ bỏ việc điều tra, anh phải dành hết sức lực cho nhiệm vụ duy nhất còn lại trong tay. Nếu vụ tranh chấp di sản của gia tộc Brandon được giải quyết càng sớm, thì anh có thể sớm ngày kết thúc việc liên lạc với vị khách hàng tà thần kia.
Sau khi nhận được khoản thanh toán cuối cùng, anh sẽ chuyển đến một ngôi nhà độc lập, phát triển sự nghiệp thám tử bình thường, cuộc sống sẽ trở lại đúng hướng.
***
Linde Brandon tỉnh dậy sau giấc mơ.
Gã lại mơ thấy khuôn mặt đó. Da màu vàng, vài nơi có dấu hiệu loét. Đứa trẻ ấy trông như một con ma đang co ro trong góc gác mái, lờ mờ nhìn gã bằng đôi mắt xanh lam.
Linde thở hổn hển, kéo mạnh sợi dây chuông ở đầu giường.
Bởi vì đã khuya, năm phút sau người hầu mới xuất hiện bên giường Linde, mang theo trà nóng. Điều này khiến Linde vô cùng tức giận, gã khiển trách người hầu không thương tiếc, và dọa đuổi hắn ra ngoài.
Người hầu cúi đầu, giọng điệu hoảng sợ, nhưng vẻ mặt lại có vẻ thiếu kiên nhẫn và phẫn nộ.
Trong khoảng thời gian này, chủ nhân của hắn rất khác thường, luôn bất ngờ tỉnh lại trong cơn mơ, ban đêm ngủ không ngon, ban ngày mệt mỏi, và đã làm tan nát hai hợp đồng kinh doanh quan trọng. Những điều không thuận lợi này khiến tính khí của Linde càng trở nên cáu kỉnh, và rồi những người xung quanh cũng phải hứng chịu.
"Ngài Giám mục đáng kính của chúng ta đã trả lời chưa?"
"À... Nghe nói ngài Giám mục đã đến hành cung theo lệnh của Bệ hạ, mấy ngày nay ông ấy không có mặt ở phủ đệ, ngài không thể đi thăm được."
Linde nghe xong càng tức giận hơn, bực bội ném cái ly đã uống cạn lên khay bạc. Người hầu kính cẩn hỏi gã còn yêu cầu gì khác không, Linde quyết định thay quần áo cưỡi ngựa và dạo vài vòng trong trang trại ngựa bên ngoài biệt thự.
Bây giờ không ai có thể ngủ được nữa rồi. Đèn sáng từ nhà bếp đến chuồng ngựa, những người hầu thấp giọng phàn nàn trong khi cố nén cơn buồn ngủ và làm việc.
Linde coi những điều này là đương nhiên, đây không phải là ý nghĩa của quyền lực và sự giàu có sao?
Gã tận hưởng một bữa sáng thịnh soạn (mặc dù không đúng lúc), rồi dẫn người hầu đến trường đua ngựa.
Cơn gió ngoại ô Luân Đôn thổi qua khiến Linde cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, gã gọi quản gia của mình đến, hỏi về việc mà gã bảo quản gia điều tra mấy ngày trước.
"Không, mùa giao lưu năm nay không có gương mặt mới mà ngài nhắc đến. Có những chàng trai trẻ mắt xanh, cũng có khá nhiều người ở ngoài thành phố đến, nhưng... về cơ bản không có người đàn ông nào tham gia vũ hội đó mà không khiêu vũ với bất kỳ cô gái trẻ nào."
Linde cắn điếu xì gà, nét mặt xấu đi trông thấy. Tất nhiên gã biết sẽ chẳng có kết quả gì, trong vũ hội có rất nhiều người nhưng không ai nhìn thấy kẻ đó.
Điều này không bình thường.
Linde nghi ngờ rằng ngày hôm sau sông Thames chảy ngược, đồng hồ Big Ben vỡ và hàng loạt chuyện khác có liên quan đến ma quỷ. Bởi vì đó là ngày gã bắt đầu gặp ác mộng.
Căn biệt thự cũ kỹ ở nông thôn, căn gác mái mốc meo, và đứa trẻ tưởng như đã bị quỷ dữ nguyền rủa.
"Ông có tin vào sự tồn tại của ma quỷ không?" Linde hỏi bằng một giọng kỳ lạ.
Người quản gia ngạc nhiên, ông ta nhanh chóng nghĩ đến hành vi bất thường gần đây của Linde, gã đến nhà thờ xin nước thánh, rồi còn tìm cách đến thăm Giám mục.
Quản gia vội nói: "Ma quỷ nhất định có tồn tại, chúng nó mê hoặc con người mọi lúc mọi nơi, nhưng điều thường xảy ra hơn là là có người đứng phía sau thao túng."
Linde phát ra một tiếng hầm hừ giận dữ từ cổ họng.
Trước đây gã chưa bao giờ tin vào sự tồn tại của ma quỷ. Ngay cả bởi vì những trải nghiệm thời thơ ấu của mình, gã đã rất phản đối những ngôn luận về thần thánh và ma quỷ.
Từ cha ruột của gã, mục sư Cornell, cho đến Brandon Lớn đó, bọn họ đều điên rồ, họ thực sự đã đầu tư sức lực và tài sản của mình vào cái hố không đáy hoang đường là tìm kiếm thần linh và có được sức mạnh của thần, thậm chí nhất quyết nói rằng đứa trẻ ốm quặt quẹo kia là vật tế, quá buồn cười.
Hơn bốn mươi năm đã trôi qua, những bóng đen đã tan biến từ lâu này lại bao phủ đầu gã. Kể từ cái chết bất ngờ của mục sư Cornell, gã dường như bị ám bởi "vận rủi", vụ kiện thừa kế đã kéo dài hai năm mà không có kết quả, bây giờ gã lại nhìn thấy một ảo ảnh không tồn tại.
Không, chưa chắc là không tồn tại.
Linde nghi ngờ ai đó đã đánh thuốc mình, khiến gã rơi vào trạng thái tinh thần hoảng loạn, gã đã thay thế một nhóm người hầu và chuyển đến một biệt thự ở ngoại ô Luân Đôn. Nhưng đêm đầu tiên ngủ ở biệt thự, gã vẫn gặp ác mộng.
"Lá thư đó..."
Linde nghĩ tới bức thư mình viết cho mục sư Cornell hai năm trước, tâm trạng lại trở nên tồi tệ. Mấy ngày nay gã đã cẩn thận xác định, đó không phải thư giả, mà là lá thư "thất lạc" ngày đó. Mặc dù nội dung bức thư rất bình thường nhưng Linde tin rằng người bí ẩn gửi bức thư cho gã chắc chắn đã biết một số bí mật.
Linde hung ác nói: "Đi tìm người, lôi tên thám tử lúc đó ra cho tôi, hắn nói lá thư bị thất lạc trong một vụ đắm tàu, lẽ nào có người lấy lá thư ra khỏi tay thần Biển, ném lại trước mặt ta?"
***
John nhanh chóng phát hiện ra rằng có ai đó đang tìm kiếm mình. Ngồi canh chừng trước cửa căn hộ thuê của anh, quấy rối văn phòng thám tử mà anh treo tên tạm thời.
Một vài người trong số này là đồng nghiệp của anh, số khác là người ở bến tàu. Bến tàu rất phức tạp, có tội phạm buôn lậu, cũng có những tên cướp và tội phạm giết người đang ẩn náu.
John điều tra được cái chết của một số thành viên gia tộc Brandon có liên quan đến bến tàu. Manh mối này cũng dễ dàng để lần ra, Công ty vận tải biển Brandon nắm giữ đường kiếm ăn của rất nhiều người, chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng, có thể dễ dàng nuôi được những tên côn đồ chuyên làm việc mờ ám.
Ban đầu, John cho rằng mình đã gây ồn ào quá mức khi điều tra gia tộc Brandon, rồi bị phát hiện. Không chút do dự, anh cải trang thành thợ sửa ống nước, bước vào căn hộ, nói với vợ chồng chủ nhà rằng mình đang gặp rắc rối rồi trả lại phòng thuê. Khi những người thuê nhà mới chuyển đến, đám người theo dõi ở đây sẽ bỏ cuộc.
Hàng ngày, John giả làm người khuân vác hoặc một kẻ lang thang, tiếp tục đi lang thang khắp nơi xung quanh Công ty vận tải biển Brandon và biệt thự của gia đình Brandon.
John không phải là thiên tài phá án trong tiểu thuyết của Sir Doyle, nhưng quả thực anh rất giỏi trong việc "tìm người tìm manh mối". Chẳng bao lâu, với những đồng vàng trong tay, anh làm quen được với một người hầu đã bị gia đình Brandon sa thải.
Trong quán rượu tối tăm, John hào phóng gọi hai ly whisky cho đối phương, người phục vụ kia nhanh chóng tuôn ra mọi chuyện.
"Gặp ác mộng suốt? Đã khám bác sĩ, còn muốn tìm Giám mục?" John có một dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ Linde Brandon đã gặp Johnson rồi, nếu không tại sao gã lại hành động như thằng thần kinh vậy?
"Đúng vậy, tôi nghe nói Brandon Lớn qua đời vì bệnh tâm thần, tôi nghĩ ông ta sắp chết rồi." Người hầu không nhịn được chửi rủa.
John không nghe được điều gì bí mật từ anh chàng này, nhưng đây chính là điều nằm trong dự đoán. Nếu thực sự là người hầu biết tội ác của Linde Brandon, có lẽ hắn đã không thể sống sót rời khỏi nhà Brandon.
Tuy nhiên, John vẫn muốn cố gắng tìm hiểu thêm vài hành động của Linde, anh lấy ví ra, đang định đưa cho người hầu thì đột nhiên cảm nhận được một cơn ớn lạnh sau lưng. Thám tử lập tức dồn lực xuống chân, cơ thể trượt xuống gầm bàn.
Pằng.
Viên đạn găm vào tường quán rượu.
Mọi người đều không kịp phản ứng, người hầu say rượu vẫn đang cười nhạo khả năng uống rượu của John.
John lăn một vòng, trốn vào một góc tối trong quán rượu.
Viên đạn thứ hai trúng vào ngực người hầu, hắn hét lên và ngã ngửa ra ghế.
Sau đó trong quán rượu vang lên tiếng la hét, mọi người hoảng loạn đứng dậy tìm cách bỏ chạy.
John thuần thục cởi mũ, cởi áo khoác ra rồi hòa vào đám đông rời khỏi quán rượu. Trong lúc vội vàng, anh nhìn thấy kẻ tấn công, lại là những gương mặt quen thuộc ở bến tàu.
"Là hắn, John Doe!"
Một kẻ nào đó hét lên, trái tim John đột nhiên chùng xuống. Anh phát hiện thực ra có người canh chừng ở ngoài quán rượu, là những người biết anh.
Trên thực tế, nghề thám tử không như mô tả trong tiểu thuyết trinh thám, kiểu như chuyên giải quyết những vụ án kỳ lạ và đề cao công lý, khám phá sự thật.
Hầu hết các thám tử đều không ngại giao dịch với tội phạm sau khi nhận được tiền, đôi khi thám tử sẽ làm một số việc phạm pháp. Chẳng hạn như đột nhập trái phép vào nhà, đánh cắp thông tin, bí mật theo dõi chụp ảnh, thậm chí là bắt cóc người khác. Bây giờ chỉ nhận tiền để xác định danh tính một người, chứ không yêu cầu họ đích thân nổ súng, đây là một nhiệm vụ rất nhẹ nhàng.
John không quay đầu bỏ chạy, anh cố gắng hết sức để hòa vào đám đông.
"Đó là John Doe? Cái tên thám tử quèn không ai biết tên thật đó?" Gã cầm vũ khí mỉm cười tàn bạo, rồi lại nhắm vào John.
Thời điểm viên đạn bay ra khỏi nòng súng, John đã dựa người vào tường một cách chính xác để tránh đòn chí mạng.
"Chết tiệt? Là trùng hợp sao?"
Ngay sau đó những tay súng ở bến tàu phát hiện rằng đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên!
Tên thám tử trơn tuột này dường như có mắt sau gáy, hoặc như là đang đeo thánh giá của Đức Trinh Nữ Maria, luôn có thể né đạn trong những thời khắc quan trọng. Quỷ quái!
John vừa chạy vừa chửi rủa đồng nghiệp của mình, những kẻ chăm chỉ trong nghề nghiệp này thực sự rất giỏi chơi xấu nhau. Hôm nay rõ ràng là một cái bẫy, tên người hầu bị sa thải chính là mồi nhử, chờ anh cắn câu.
Điều John không thể hiểu là tại sao Linde Brandon lại coi trọng anh đến vậy? Vô lý quá! Trong mắt người ngoài, anh chỉ là một thám tử quèn, cho dù đang bí mật điều tra tài sản của gia tộc Brandon cũng khó có thể bị Linde để mắt tới. Anh chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh, vậy mà hiện giờ Linde đã phát động một cuộc truy sát hoành tráng, rốt cuộc gã muốn làm gì?
"Xin lỗi."
Một giọng nói trôi vào tai anh cùng với tiếng gió, John giật mình.
Anh ngước lên và thấy một bóng người đang đứng ở cuối con hẻm.
"Đây là lỗi của ta." Johnson giải thích.
John nghe thì nghe mà chân không dám dừng lại, ngay khi anh tưởng những kẻ truy đuổi không nhìn thấy Johnson thì đột nhiên bên tai có tiếng gió rít. Sau đó giống như có thứ gì đó bị lọt khí, mùi máu xộc vào mũi anh.
Pằng.
Tiếng súng cướp cò.
John quay đầu lại thì thấy ba tay súng đang đuổi sát theo mình ngã xuống đất. Cơ thể chúng bị một nhánh dây leo màu đen đâm xuyên qua, máu chảy ra ồ ạt như túi nước bị vỡ.
John nhanh chóng trèo qua bức tường thấp, vòng qua một con phố khác, cuối cùng dừng lại để thở.
Anh nhìn Johnson đang chậm rãi đi đến gần mình, nghi hoặc hỏi: "Ngài đã làm gì vậy?"
"Ta đã trả lại bức thư cho Linde Brandon." Johnson trả lời.
"Ngài..." Đầu óc John rất linh hoạt, anh lập tức nghĩ ra lá thư đó là gì, chợt bừng tỉnh. Dù rất tức giận nhưng John vẫn nhận ra ý đồ của Johnson: "Ngài muốn Linde trở nên điên loạn, làm điều gì đó quá đáng, thuận tiện để lộ thế lực mà ông ta nắm giữ? Đối phó với nanh vuốt của ông ta, sau đó bắt giữ những kẻ thân tín, những người biết bí mật của ông ta?"
Nếu người hầu là mồi nhử của Linde Brandon thì thám tử là mồi nhử của Johnson. Xem ra tà thần cũng rất thuần thục trong việc câu cá.
John muốn nổi giận, loại khách hàng tự ý hành động này thật đáng ghét, nhưng hôm nay Johnson lại xuất hiện đúng lúc, không thể nói là Johnson cố ý đẩy anh vào chỗ chết.
Johnson gật đầu nói: "Ta rất xin lỗi, rủi ro của anh đã tăng lên, ta sẽ tăng tiền."
John cố gắng tuân thủ nguyên tắc của mình, phản đối: "Không, chúng ta còn chưa thương lượng vấn đề này..."
"Vậy thì anh thám tử, có thể giải thích tên thám tử không ai biết tên thật nghĩa là gì chứ."
John: "..."
--------------------
Tác giả nói thế này:
John Doe, là một cái tên giả rất rõ ràng.
Ở thị trấn Đá Ngầm Đen, lúc Johnson gọi tên này, bác sĩ Abel đã tỏ ra rất bất ngờ. Mặc dù Johnson hiểu về con người, nhưng dù sao cũng không phải nhân loại, ký ức cũng sẽ không nói cho y biết điều này.
Cái tên John Doe như thế nào nhỉ? Nó được sử dụng lần đầu tiên trong các văn bản pháp luật, dịch theo ngữ cảnh chính xác là "ai đó", "vô danh", nhưng chúng ta có thể hiểu là "Trương Tam" chẳng hạn. Đúng vậy, kiểu là "Trương Tam nợ Lý Tứ 10.000 tệ, Trương Tam giết Lý Tứ vậy xin hỏi Trương Tam sẽ bị kết án bao nhiêu năm"... khụ khụ, trong ngữ cảnh như vậy đó. Trong tiếng Anh, Trương Tam Lý Tứ được gọi là John Doe và Richard Doe.
Tất nhiên, do tỷ lệ lặp lại tên nước ngoài cao nên cũng có người thực sự được đặt tên là John Doe. Nhưng thông thường, nó dùng để chỉ một "người đàn ông vô danh", đôi khi được các tác phẩm văn học thiết lập thành một người bị mất trí nhớ, hoặc chữ ký của một kẻ giết người hàng loạt, v.v.
Johnson chỉ khổ vì đọc không đủ sách thôi (hừm, nhưng giờ y cũng biết rồi), Gymir chưa đọc được cuốn sách nào (khụ)
Trong truyện này, coi như thám tử dùng nghệ danh để kiếm sống đi.
Cái này rất hữu ích, chẳng hạn như trong tình tiết hôm nay, có người hét lên: "Bắt lấy hắn, chính là hắn, kẻ vô danh đó", đồng bọn và quần chúng vô tội đều đực mặt ra, anh đang nói về cái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top