155
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 155
Thời đại mới
Năm 1961, nhân loại lần đầu tiên rời trái đất trên một con tàu vũ trụ, bước vào không gian.
Con người chưa bao giờ quan sát hành tinh xanh này từ góc nhìn ở trên cao như thế. Ốc đảo sự sống trong vũ trụ bao la này giống như một tia sáng mờ nhạt trong bóng tối vĩnh cửu. Liệu có sự sống bên ngoài trái đất đến thăm ốc đảo này không? Con người có cô đơn không?
Những câu hỏi này đã triệt để khơi dậy sự nhiệt tình của con người. Vô số tác phẩm về nền văn minh ngoài trái đất và người ngoài hành tinh đã xuất hiện trên thế giới. Ngay cả một công nhân nông trại biết không được bao nhiêu chữ cũng có thể thề thốt trong quán rượu vào dịp cuối tuần rằng vào một đêm nọ, anh ta đã nhìn thấy một quầng sáng màu xanh lam kỳ lạ, chắc chắn đó là tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh. Anh ta không có khả năng bịa ra một câu chuyện hợp lý hoàn hảo, anh ta có thể đã bị ánh đèn, sao chổi, hay thứ gì đó tương tự đánh lừa, nhưng những kiểu mô tả khập khiễng này lại rất được ưa thích. Bởi vì mọi người muốn nghe những điều này, dù chúng đúng hay sai.
Nhân loại đang thay đổi.
Các tà thần không nhận ra điều này, kiến vẫn là kiến dù cho có nhìn thấy được sự vật bên ngoài tổ, bản chất vẫn như cũ. Trừ khi con người đột nhiên bắt đầu tiến hóa theo hướng quần thể, giống như "phép lạ" đã xảy ra với chi Vượn người phương nam ba triệu năm trước, tiến hóa then chốt này quyết định con người sẽ trở thành nền văn minh trí tuệ đại diện cho hành tinh này. Mặc dù theo quan điểm của tà thần, pháo đài của loài kiến dù kiên cố đến đâu cũng chỉ thú vị mà thôi, nhưng những pháo đài này đã trở thành một trong những biểu tượng của hành tinh này.
* Chi Vượn người phương nam (Australopithecus) là dạng người vượn đầu tiên, và cũng là một mắt xích quan trọng trên con đường vượn cổ tiến hoá thành người.
Năm 1964, "tàu Ranger" của Mỹ bắt đầu chụp ảnh bề mặt mặt trăng. Đến năm sau, người ta đã thu được hàng ngàn bức ảnh chính xác. Năm 1966, máy thăm dò mặt trăng của Liên Xô đã hạ cánh thành công, tất cả các máy thăm dò trước đó đều rơi xuống mặt trăng dưới hình thức va chạm. Cuối năm đó, Liên Xô đổ bộ thành công thêm một máy thăm dò khác, đồng thời thử đào đất trên mặt trăng.
Không chỉ người bình thường mà ngay cả các học giả trong lĩnh vực tồn tại huyền bí cũng phải giật mình. Họ kinh hoảng, sợ hãi và mong đợi. Không gian vũ trụ từng giống như biển cả hay như lõi trái đất, là một cõi mà con người không thể bước vào, chỉ có tà thần mới tồn tại ở đó.
"...Ngày tận thế đang đến! Đây là điều không nên xảy ra!"
Một vài học giả huyền bí học giận dữ hét lên, luận điệu của họ nghe giống hệt những người theo tôn giáo bảo thủ, thậm chí họ còn tham gia tuần hành phản đối.
"Đây là hành động xúc phạm Chúa!" Linh mục hét lên.
"Đúng, các vị thần sẽ nổi giận!" Học giả huyền bí học và người của giáo phái bí mật cũng kêu gào theo.
Lịch sử truy đuổi, đối đầu và ẩn giấu hơn ngàn năm qua dường như chưa từng tồn tại. Các học giả huyền bí học từng bị tố là tín đồ dị giáo thờ cúng ma quỷ lại bất ngờ đứng về phía các giáo sĩ. Điều này khiến những người bàng quan vốn biết nội tình phải sốc, cảm thấy hoang đường không tả xiết.
Đây là thời đại gì vậy?
Họ nhìn cuộc diễu hành đầy phấn khích dưới kia, rơi vào tình trạng mê muội không thể lí giải nổi.
***
Luân Đôn, Anh.
Cindy đóng cửa sổ lại. Đây là ngôi nhà nơi cô và bà nội sống lúc đầu, nó tương đối cũ, cách âm không tốt lắm. Vẫn còn nghe thấy tiếng đám phóng viên báo chí dùng loa phóng thanh hào hứng đưa tin về cuộc diễu hành.
Bà Fresnel đang nằm trên giường, bà mở mắt ra, cổ họng phát ra những tiếng thở hổn hển.
"Con đã gọi điện rồi, sẽ có người từ bệnh viện tới đây sớm thôi." Cindy thì thầm.
Xe cấp cứu bị chặn cách đó hai con phố, Cindy chỉ có thể nhờ đồng nghiệp và bạn bè đến giúp đỡ. Là nhân viên của cơ quan bí mật chính phủ, Cindy có thể sắp xếp cho bà nội đến một bệnh viện có cơ sở vật chất tốt, nhưng bà Fresnel từ chối. So với bệnh viện sáng sủa và đầy mùi thuốc khử trùng, bà lão vẫn thích ngôi nhà cổ kính này hơn. Bà Fresnel không mắc bệnh hiểm nghèo gì cả, chỉ là đã quá già, các chức năng cơ thể suy giảm nghiêm trọng, đây mới thực sự là một căn bệnh nan y.
Bà Fresnel khó khăn giơ tay lên như muốn chạm vào mặt Cindy. Sáu năm đã trôi qua kể từ khi tàu Elizabeth gặp tai nạn bí ẩn trên đảo Sable, đường gò má của Cindy đã trở nên lạnh lùng và cứng rắn hơn rất nhiều, nét mềm mại trẻ trung cũng nhạt dần, chỉ cần cô hơi mím môi lại là sẽ lộ ra vẻ ngoài sắc sảo và lão luyện, như một người chỉ huy điềm tĩnh. Điều này rất khác với cô bé trong ký ức của bà Fresnel. Bà dừng lại một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra cô gái xa lạ mà quen thuộc này là ai.
Cindy nắm tay bà nội, bàn tay họ đều rất thô ráp. Điểm khác biệt là tay bà Fresnel nhăn nheo còn lòng bàn tay của Cindy thì đầy vết chai do tập súng.
"Xin lỗi bà, ngoài kia ồn ào quá..."
"Không, rất thú vị." Bà Fresnel khó nhọc nói, bà được Cindy đỡ dựa vào đầu giường, ý thức hỗn loạn của bà dần dần hồi phục. Bà đột nhiên hỏi Cindy: "Các con ... không, chính phủ nghĩ gì về những cuộc biểu tình này?"
"Vấn đề này rất phức tạp." Cindy thở dài.
Dù sao thì người đang khám phá không gian là Liên Xô và Hoa Kỳ chứ không phải nước Anh. Nhưng đây là một làn sóng lớn. Không, phải nói là một cơn sóng thần. Học giả huyền bí học và các giáo sĩ có thể cùng nhau phản đối, lẽ nào người bảo thủ trong chính phủ các nước còn ít sao? Họ không cố gắng tìm cách chống lại nó sao? Tất nhiên là có! Tuy nhiên, trước sức ép của bối cảnh chính trị toàn cầu, những tiếng nói đối lập này giống như đá ngầm ở vùng biển nông, sóng biển dâng lên là bóng dáng chúng cũng biến mất. Dù cho đá ngầm có đứng vững cũng chẳng ai quan tâm.
Cindy cúi người xuống, tựa đầu vào cánh tay bà nội giống như hồi còn nhỏ. Cô rất cẩn thận, tập trung toàn bộ sức nặng cơ thể vào chiếc giường, dùng tay chân làm điểm tựa, cô ngửi thấy mùi hương của tuổi già tỏa ra từ bà Fresnel.
Một cảm giác hoảng sợ không thể giải thích nổi lên trong lòng, Cindy không nhịn được bày tỏ nỗi lo lắng tiềm ẩn của mình.
"Trong những năm gần đây, ngoại trừ các đội thám hiểm do tư nhân tài trợ, tất cả các quốc gia đều tránh đi vào các di tích vô danh, những khám phá khảo cổ của Juan về di tích Babylon đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cơ quan chức năng đã phong tỏa địa điểm xảy ra sự kiện huyền bí, giấu những thi thể kinh khủng đó đi, tiêu diệt các sinh vật đột biến... Nhưng tất cả những điều này chỉ đơn giản là vì con người chưa đủ mạnh để đối mặt với chúng. Con không phản đối việc con người đi vào không gian, quan điểm của con khác với những người bảo thủ đó, sớm hay muộn thì nhân loại cũng sẽ phải đối mặt với điều này. Nhưng tốc độ này có phải là quá nhanh, quá cấp bách không? Người Mỹ đã khởi động chương trình đổ bộ lên mặt trăng sáu năm trước, chúng con hy vọng người ta sẽ thận trọng hơn, bởi mặt trăng không chỉ là vệ tinh của trái đất, nó còn là chiến trường của tà thần, nơi sức mạnh ô nhiễm vẫn còn. Chúng con đã cố gắng hết sức nhưng tác động vẫn còn hạn chế... Đặc biệt là bây giờ, con có thể cảm nhận được rằng một kỷ nguyên mới đang đến."
Nhưng không ai biết thời đại này là tốt hay xấu.
Cindy cảm giác như mình đang ngồi trên một chiếc xe tốc độ cao, khung cảnh ngoài cửa sổ mơ hồ, cô chỉ biết điểm dừng tiếp theo là ở đâu, nhưng không biết dọc đường sẽ gặp phải chuyện gì. Chiếc xe này chở tất cả con người. Chiếc xe này đã di chuyển chậm rãi trong vô số năm, bây giờ thì nó phóng nhanh đến mức gần như bay đi, dưới bánh xe không còn đường ray!
Bà Fresnel lắng nghe lời tâm sự của Cindy, bà chợt nhìn thấy ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên giấy dán tường. Những đốm mốc và những vết lõm loang lổ đã phai màu tạo thành một bức tranh kỳ diệu. Có rất ít ngày có thể nhìn thấy ánh mặt trời ở Luân Đôn, Cindy thậm chí còn không biết rằng giấy dán tường đã biến thành thế này. Sức lực còn lại trong cơ thể bà Fresnel dần dần bốc lên cùng với ánh sáng ấm áp, như bụi bay trong phòng.
"Bà không thể nhìn thấy tương lai đó." Bà lão nắm tay cháu gái, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ đây là một cuộc chiến mới... Nó kéo dài khủng khiếp, không có hồi kết, nhưng chúng ta vẫn còn sống."
Vì vậy, cuộc chiến sẽ không dừng lại cho đến khi chúng ta chết.
"Hãy nghĩ xem khi con còn nhỏ, chúng ta có khả năng chống lại bom đạn từ trên trời rơi xuống không?"
Những trái bom do máy bay ném bom thả xuống trong mắt chính phủ và quân đội các nước thì chỉ là vũ khí thông thường, nhưng liệu xương thịt của người dân có thể chống lại được một "con quái vật" như vậy không? Họ chỉ có thể chạy trốn, chỉ có thể trốn dưới tầng hầm cầu nguyện cho sự an toàn của bản thân và gia đình. Ngoài máy bay ném bom và xe tăng, sức mạnh của bom khí độc liệu có kém hơn không? Trong các chiến hào bị tàn phá bởi khí độc, những người không có mặt nạ phòng độc hoặc da tiếp xúc với không khí trở nên điên loạn, họ cào cấu cơ thể cho đến khi chảy máu đầm đìa, những xác chết đang thối rữa từ trong ra ngoài, thê thảm không tả xiết. Khi những "thảm họa" này bất ngờ ập đến với con người, liệu chúng có nhân từ hơn những cái chết do tà thần gây ra?
"Tất nhiên, ma quỷ đáng sợ hơn con người, nhưng nỗi tuyệt vọng mà chúng ta có thể chịu đựng là có giới hạn, ngoài một phần này ra, nỗi tuyệt vọng có lớn hơn cũng chỉ là vô nghĩa. Vậy nên đừng sợ, Cindy. Tất cả những gì con phải làm là những gì con nên làm, đừng lo lắng về tương lai của nhân loại... Về chủ đề này, mấy chục năm nữa con nên nằm trên giường như bà, nắm tay một cô gái trẻ và nói rằng con không còn nhìn thấy được tương lai của nhân loại nữa, mọi nỗi sợ hãi và lo lắng phải được giao lại cho người trẻ."
Bà Fresnel chớp mắt, nhấn mạnh với Cindy: "Chính là thế đấy."
Ngoài cửa sổ, đoàn diễu hành vẫn hô vang khẩu hiệu.
"Đấng Tạo Hóa sẽ trừng phạt thế giới!"
"Đừng đi đến nơi Chúa không cho phép con người đến!"
***
Năm 1967, tàu thăm dò Surveyor 4 do Hoa Kỳ phóng lên đã hạ cánh thành công trên mặt trăng, tiến hành thăm dò chi tiết môi trường xung quanh địa điểm hạ cánh mà họ đã chọn. Con người vẫn chưa thể kiểm soát chính xác địa điểm hạ cánh, nên họ phải mất rất nhiều thời gian để đảm bảo sẽ không "đánh động đến" bất cứ điều gì.
Năm 1969, tàu vũ trụ Apollo đáp xuống mặt trăng. Đây là một hành tinh hoang vu, một thế giới cằn cỗi. Không có gió, không có nước, không có sự sống.
"...Không, theo những bức ảnh do máy thăm dò chụp trước đó, chúng tôi không gặp phải nguy hiểm nào, cũng không cảm nhận được sức mạnh chưa biết nào còn sót lại."
"Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng."
"Chờ một chút, tôi nhìn thấy thứ gì đó kỳ lạ trong hố thiên thạch."
Góc nhìn của phi hành gia đột nhiên thay đổi.
"Nó trông giống như một con búp bê đá có tay và chân... chỉ đang rã rời ra thôi, nhưng nó vẫn còn nằm ở đây."
"Ồ, tôi ước gì anh có thể tránh xa nó ra."
"Được rồi, tôi sẽ không chạm vào nó, vậy chúng ta hãy đi xa hơn một chút."
"OK, đã xác nhận, sẵn sàng truy cập tín hiệu. Tất cả nhân loại đều có thể nhìn thấy mặt trăng từ màn hình TV."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top