135

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 135

Dùng trí tuệ

Không ai biết thần Trí tuệ Thoth đang ở đâu, cũng không ai biết kế hoạch của gã.

Thậm chí cũng khó để chắc chắn liệu có một kế hoạch nuốt chửng trái đất như vậy hay không.

Tất cả đều như một bí ẩn không có khởi đầu hay kết thúc, không có người trong cuộc, không có manh mối, chỉ có một đống rác khả nghi.

Johnson cuộn dây leo lại, nghĩ, đây chẳng phải là công việc của thám tử loài người sao? Khám phá những điểm đáng ngờ, tìm kiếm sự thật, nào ngờ nó lại liên quan đến tồn tại huyền bí và các thần linh từ rất xa xưa, cuối cùng lại trở thành nhiệm vụ lớn: ngăn chặn thảm họa ngày tận thế và giải cứu thế giới. Dưới góc nhìn của thám tử loài người , ban đầu nó chỉ là một cuộc thám hiểm hang động. Giờ đây, thám tử của vụ án bí ẩn này đã từ con người biến thành tà thần.

Johnson ngây ra. Y dành cả ngày để thu thập các thám tử trong thành phố của con người, bắt chước con người, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thực sự dùng đến những kỹ năng này.

Cái bóng nhẹ nhàng vuốt ve dây leo.

"Em đang nghĩ gì?" Gymir phát hiện Johnson vẫn luôn suy nghĩ, nhưng bởi vì suy nghĩ quá nhanh, quá phức tạp, hắn khó có thể phân biệt được.

Johnson không nói gì, y cử động, nhìn ra xung quanh.

Đây là cõi mộng.

Typhon ném tà thần trong hang cho Anubis canh giữ, đồng thời dẫn Johnson và Gymir vào cõi mộng. Typhon triệu hồi đồng minh của mình, xây dựng một giấc mơ khép kín để làm nơi hội họp, thông báo tình hình bất ngờ ở đây, yêu cầu mọi người cung cấp tung tích của Argus Trăm Mắt.

Những tà thần này còn nhớ rõ về vụ va chạm giao thông trong cõi mộng lúc trước, lập tức báo ra tên của đồng minh mới của Trăm Mắt, thậm chí còn chủ động đi tìm. Kết quả không như ý muốn, hang ổ của tà thần đó trong hiện thực cũng trống rỗng.

Gymir thì tỏ ý rằng hắn đã lường trước điều này. "Nếu tà thần lập giao ước với nhau thì sẽ tìm nơi khác thay vì chọn tổ của riêng mình." Bởi nếu gây ra động tĩnh lớn quá, làm hỏng cả giường thì sẽ phải tìm một tổ mới để ở, như thế thì lỗ vốn rồi.

Johnson: "..." Đây quả thực là sự thật, nhưng sau khi nghe được điều này, y lại vẫn xấu hổ đến mức muốn dùng dây leo chặn miệng Gymir lại.

Johnson nhìn những hóa thân của tà thần vừa mờ ảo vừa quái dị xung quanh mình, cảm thấy toàn thân khó chịu. Đây là lần thứ hai rồi, vô tình tham gia cuộc họp gia đình của Typhon, y cảm thấy lạc lõng, không muốn đứng đây nữa.

"Em có một ý tưởng." Johnson nói nhanh.

Thế nhưng Gymir hoàn toàn không thắc mắc gì, trực tiếp "phát" tiếng nói của y ra ngoài.

Ở trạng thái hợp nhất, dây leo hơi rụt lại. Dưới cái nhìn của nhiều tà thần, y ẩn sâu vào trong cái bóng, giọng nói vẫn trong trẻo và uy lực.

"Chúng ta có thể dùng con người để tìm Trăm Mắt."

"..." Các tà thần không lớn tiếng chất vấn, nhưng hơi thở mà chúng tỏa ra rõ ràng là đang giễu cợt, khinh thường đề nghị buồn cười này.

Sau khi trải qua sự kiện trăng máu, Johnson không còn cảm thấy lo lắng khi đối mặt với thần cổ xưa, ngay cả khi có hơn chục tà thần đang vây quanh trong lúc này, cùng lắm thì chạy, ở đây là cõi mộng thì sợ cái gì! Để Typhon tự mình giải quyết những rắc rối mà Thoth bỏ lại đi! Ai mà không phải là tà thần tính tình xấu xa, lười giao tiếp với đồng loại chứ? Mọi người đều giống nhau, nếu đã bị buộc phải cung cấp thông tin và điều tra sự thật thì phải chịu đựng những khuyết điểm của tà thần khác!

Johnson ỷ vào bảo vệ kép của cõi mộng và cái bóng, lờ đi ánh mắt của những tà thần này, bình tĩnh giải thích suy nghĩ của mình. Giờ đây mọi manh mối đều hướng về thần Trí tuệ Thoth, còn có những điểm kỳ lạ trên người "thần mới" ra đời trong cung điện nham thạch, khiến ai cũng nóng lòng muốn biết sự thật.

"...Nếu có một sản phẩm thành công như vậy tồn tại, Thoth vẫn đặt thứ này ở trái đất mà không mang theo, tất cả tà thần đều không phát hiện ra nó... Sản phẩm thành công này che giấu sự tồn tại của nó như thế nào? Có phải giống như Anubis không bao giờ lộ bản thể không? Hay là nó không bao giờ ngủ?"

Các tà thần im lặng một lúc rồi bắt đầu bàn tán bằng đủ loại hình thức khác nhau, bao gồm nhưng không giới hạn ở gầm gừ, dung hợp hóa thân, tiếng thì thầm lạ lùng, những cú húc đầu...

Typhon đang bận đẩy đồng minh của mình ra bằng móng vuốt và đôi cánh của mình, vừa đẩy vừa trừng mắt nhìn Johnson: phân tích vấn đề thì cứ phân tích đàng hoàng, tại sao lại lấy Anubis làm ví dụ?

Johnson giả vờ như không để ý.

Cái bóng lặng lẽ cuộn một góc của mình lên, vỗ tay khen ngợi dây leo.

"Ngay cả tà thần không có khả năng tự suy nghĩ cũng sẽ xuất hiện trong cõi mộng sau khi ngủ, chẳng qua giấc mơ của họ là một cảnh tượng hoàn toàn hỗn loạn." Typhon dang rộng đôi cánh, cố gắng thể hiện ra một tư thế uy nghiêm, lấy danh nghĩa để giải quyết vấn đề, tạm thời trấn áp sự bất mãn của các tà thần khác.

Typhon nhìn quanh giấc mơ, cao giọng nói: "Thần mới như thế này không nhiều cũng không ít, tổng cộng chỉ có mười mấy đứa thôi."

Tốc độ trái đất sinh ra tà thần không nhanh lắm. Chỉ là trong thời đại thần cổ xưa đang ngủ yên này, các thần mới có rất nhiều hy vọng sống sót miễn là không bị đồng loại ăn mất.

"Tao đã từng thấy đám thần mới này hết rồi, tao biết bọn nó sống ở đâu, có thể tìm thấy từng đứa một." Typhon vỗ cánh nói tiếp. Không phải chỉ là một cuộc sàng lọc quy mô lớn thôi sao, đơn giản!

Các tà thần: "..."

Typhon chợt nhận ra mình đã nói hớ, vội vàng ngụy biện: "Tao chỉ xem qua thôi, không muốn phát triển đồng minh mới, thần mới yếu lắm."

Lần này đến lượt Gymir không vui. Thần mới thì sao? Johnson rất tốt.

Typhon quyết định ngậm miệng.

Johnson bất lực nói: "Typhon ngươi quên à? Hydra đã nói, Thần mới chúng ta bắt được ở cung điện nham thạch cũng bị đánh thức bởi sự kiện tai nạn trong cõi mộng, lẽ nào ngươi có nhớ sự tồn tại của nó? Ngươi dám nói mình có đầy đủ thông tin về thần mới không?"

Typhon ấp a ấp úng đáp: "Ờm, hai trăm năm nay ta ngủ rất say, không có thời gian..."

Johnson biết rõ như vậy, bởi vì khi họ gặp nhau lần đầu, Typhon rõ ràng không quen y, cũng không biết Bướm Xám. Điều này cho thấy hồ sơ quan sát trái đất và danh sách liên lạc với đồng loại của Typhon không được cập nhật mọi lúc mọi nơi, việc cập nhật chỉ giới hạn trong thời gian hóa thân của Typhon hoạt động, chẳng hạn như hiện nay. Trước đây, Johnson từng hoảng sợ trước tấm bản đồ chọn tổ lý tưởng của tà thần vô cùng tinh tế và chính xác của Typhon, suýt nữa thì tưởng rằng một trăm cái đầu của Typhon luôn quan sát mọi thay đổi của trái đất!

"Nhưng sản phẩm thành công của Thoth... nếu có thì nó đã ra đời từ hàng ngàn năm trước, ta phải biết hoặc có ấn tượng! Chỉ bị nó qua mắt thôi..." Typhon vắt óc suy nghĩ.

Gymir nói một cách vô cảm: "Đừng nghĩ nữa, trước kia mày chưa từng hoài nghi thì làm sao hiện tại có thể nghĩ tới? Tà thần có hóa thân, chỉ cần không nhìn thấy bản thể thì mày không thể biết được."

Johnson đồng ý với cách giải thích này, bây giờ cuối cùng y cũng có thể đề xuất vai trò của con người.

"Thần mới sinh ra từ đống rác mà chúng ta bắt được rất nhạy cảm với âm thanh của cung điện nham thạch, nó gầm lên khi nghe âm thanh đó. Con người trên hành tinh này đang ở trong một thời kỳ lạ thường, có những cá nhân ở thượng tầng trong số họ mơ hồ nhận thức được sự tồn tại của chúng ta, nhưng họ vẫn đang ở giai đoạn thiếu hiểu biết nên không sợ hãi, đang sốt sắng tìm kiếm những hiện tượng bí ẩn từ khắp nơi trên thế giới. Điều trùng hợp hơn nữa là âm nhạc do cung điện nham thạch phát ra lại được con người sử dụng như một công cụ để phát hiện và xác nhận sự tồn tại của tà thần cũng như các sinh vật đột biến. Cung điện nham thạch đã bị hư hỏng, bài nhạc của nó bị lạc điệu nghiêm trọng, lúc đó... ta và Gymir ở dưới hòn đảo, còn Typhon đang ngủ trên đảo, những âm thanh này cũng bị lẫn vào rồi bị bóp méo bởi một thứ của con người gọi là điện đài, vì vậy những tà thần không quen với cung điện nham thạch sẽ không bao giờ nghe ra được nguồn phát mà chỉ cảm thấy âm thanh đó rất ồn ào khó chịu. Và chuyện lạ đã xảy ra, tại sao một nhóm tà thần lại đến tìm Gymir, tìm Typhon, còn biết chính xác rằng đây là bản nhạc lạc điệu của cung điện nham thạch, bảo Gymir sửa lại?"

Johnson nói một mạch đến đây, rồi cuối cùng nhìn chằm chằm vào Typhon, hỏi lại: "Ai nghe được nguồn gốc của bản nhạc? Ai kể cho mọi người biết!"

Typhon ngây ra.

Những tà thần khác cũng bừng tỉnh, bắt đầu tranh luận sôi nổi. Họ cố gắng nhớ lại, có người chỉ vào người khác, tà thần bị chỉ định liền tự biện hộ rằng mình nghe được đồng loại khác nói.

"Đủ rồi!" Typhon gầm lên, cả giấc mơ khép kín lập tức im bặt.

Typhon chậm rãi dang rộng đôi cánh, chìm vào ký ức.

Theo lý mà nói thì thì chỉ có hai tà thần biết được nguồn gốc của tiếng ồn, là Typhon và Gymir.

Johnson ngủ rất say, từ đầu đến cuối không hề giao tiếp với đồng loại trong cõi mộng, thậm chí không biết có vài tà thần đã tìm đến giấc mơ, giục Gymir sửa chữa cung điện nham thạch. Gymir không muốn dậy chút nào, hắn đang thoả mãn ôm Johnson vào lòng mà ngủ, nếu không bị quấy rầy thì có thể ngủ mấy chục năm, không thể nói cho những tà thần kia biết tiếng ồn từ đâu đến.

Mà những tà thần đó tìm Gymir trước, bởi vì Gymir ngủ nướng không thèm để ý nên mới tìm tới Typhon. Các hóa thân của Typhon còn đang bận rộn với chuyện của Anubis, hóa thân ngủ trên đảo Cát Lún của gã thì chỉ vừa ngủ vừa ngáy thôi, không biết gì cả.

Vậy câu hỏi đặt ra là, không phải Gymir tiết lộ, cũng không phải Typhon nói ra, thì ai đã xác nhận điều đó?

Johnson lên tiếng hỏi: "Có tà thần nào trên trái đất yêu âm nhạc và có trình độ âm nhạc cao hơn thần Biển Gymir không? Kẻ vẫn có thể nghe ra được bản nhạc của cung điện nham thạch bị lạc điệu giữa tiếng ngáy của Typhon... và những âm thanh nhiễu mà ta và Gymir tạo ra ở bên dưới hòn đảo?"

Không tà thần nào lên tiếng, Typhon lắc đầu.

Sau đó, đám con cái nhiều đầu của Typhon cũng lắc đầu.

Johnson cố gắng hết sức để đè nén sự ngượng ngùng khi đề cập đến chuyện riêng tư của mình, nói chung thì tà thần sẽ không xấu hổ về những chuyện như vậy, y đành phải làm ra vẻ như không quan tâm.

Johnson bình tĩnh nói thêm câu cuối cùng: "Ta phải nhắc mọi người rằng sau khi cung điện nham thạch mất Thoth, phạm vi phát nhạc của nó rất hẹp, bản nhạc của cung điện nham thạch bị lạc điệu, chủ yếu là do thần mới mà chúng ta bắt được đã phá hoại cung điện, chuyện này xảy ra cách đây hai năm... cách đây hai vòng trái đất quay quanh mặt trời!"

Quá ngắn, sẽ không có tà thần nào nghe được âm thanh lạc điệu này! Chưa kể đến những tiếng ồn trộn lẫn, rồi biến thành sóng vô tuyến thông qua điện đài vô tuyến, thế mà vẫn nghe được! Vậy nên có vấn đề, tà thần đã nói ra nguồn gốc bản nhạc rất đáng nghi!

Typhon cáu kỉnh cắn đôi cánh của mình. Nhược điểm của việc quen biết quá nhiều đồng loại đã lộ ra, gã không thể biết ai là người đưa ra kết luận này trước tiên, chỉ nhớ rằng họ đã cùng nhau chạy tới kêu ca phàn nàn.

Lúc này Behemoth đột nhiên lên tiếng: "Là Leviathan!"

"Cái gì? Nhưng tuổi của Leviathan không khớp!" Typhon kinh hãi.

Thần cổ xưa Leviathan thuộc nhóm lâu đời nhất, tương tự như Typhon và Behemoth. Thậm chí còn già hơn cả Gymir.

"Tao chắc chắn, chính nó đã nói về nguồn gốc của âm thanh đó! Nguyên nhân là gì... thì tao cũng không biết, nhưng bọn mày nhớ gì không? Leviathan không thích nói chuyện, cho nên trong số tà thần chủ động phàn nàn lần này lại có nó thì quả thực là một chuyện rất kỳ lạ! Tao còn tưởng lần trước trước là Cochro, rồi lần trước là Tonatiuh quậy quá nên đánh thức nó." Behemoth nghiến răng nghiến lợi nói.

Johnson vô cùng bất ngờ, y tưởng lần này bắt được một tà thần vài ngàn năm tuổi, trùng với thời điểm Thoth rời trái đất, nhưng ai ngờ lại bắt được một thần cổ xưa? Sự thật đằng sau bí ẩn này dường như ngày càng phức tạp hơn.

"Đi tìm nó!" Typhon đứng bật dậy.

"Không, ta muốn tiếp tục phát... điện đài vô tuyến." Johnson khó nhọc nói. Nếu vị thần cổ xưa này đến phàn nàn, tức là hang ổ của nó cũng đã bị con người phát hiện, điều đó rất tốt.

Typhon ngập ngừng nói: "Sử dụng con người? Để Leviathan chủ động đến tìm ta, hay tìm Gymir?"

"Đúng, nhất định là Leviathan rất muốn tới hỏi thăm tin tức, chúng ta phải dùng trí tuệ, không thể trực tiếp đánh nhau như lúc đối phó với thần Mặt trời." Johnson suy nghĩ, rồi nói: "Còn Argus Trăm Mắt, nếu đã là... lập giao ước, chắc chắn sẽ gây ra hiện tượng bất thường nào đó trong mắt con người, con người cũng sẽ dùng điện đài ma quái để đối phó với tồn tại huyền bí này, mà điện đài ma quái thuộc về ta."

Chỉ cần điện đài ma quái tiếp tục phát sóng, Johnson tiếp tục tìm kiếm lần lượt thì tung tích của chuyên gia giám định cuối cùng - Trăm Mắt - cũng có thể được tìm ra.

Còn việc quấy rầy tà thần giao phối, quấy rối những giấc mơ ngọt ngào của họ... mặc kệ chứ!

Trái đất sắp gặp tai họa rồi kìa, vẫn còn ngủ à? Dậy đi!

Typhon hào hứng gật đầu: "Cứ làm như thế, sử dụng con người!"

Không ngờ có thể sử dụng con người, quá là tuyệt vời!

"Mở điện đài ma quái, xác định vị trí của Trăm Mắt, chờ Leviathan đến tìm chúng ta!"

Chỉ cần làm ba điều này!

Những điều ban đầu khó hiểu sau khi được phân tích theo cách này đã có phương hướng ngay lập tức!

Cái bóng quấn chặt dây leo hơn.

Tự hào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top