131

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 131

Tấn công

Độ sâu của hang tăng lên, không khí trở nên loãng hơn.

Juan buộc phải thở hổn hển.

Lúc này, hang phía trên đã ngập trong nước, cứ tưởng nhiều vách đá bị sập là điều xấu, hóa ra lại là điều tốt, không khí trong lành tràn vào hang nhiều hơn.

"Ở đây có thể nghỉ ngơi." Johnson dẫn Juan tới một cửa hang bằng phẳng.

Juan dùng đèn pin chiếu về phía trước, phát hiện ra cái hang này rộng không đến nửa mét, khe hở dài, hẹp và ngoằn ngoèo.

"Chúng ta không thể đi hướng này." Juan lập tức ngăn cản.

"Ta biết, nhưng khe hở này thông với tầng trên, có một chút không khí trong lành." Johnson giải thích, đây là điểm bổ sung oxy tự nhiên mà y tìm ra cho thám tử.

Juan: "..."

Juan không cảm động chút nào hết. Nếu trả thù lao hào phóng cùng với sự quan tâm đúng lúc đều nhằm mục đích khiến bạn sẵn sàng làm việc, hoặc thậm chí phải trả giá bằng mạng sống của chính mình, thì chỉ cần bạn không phải là kẻ ngốc, bạn sẽ luôn suy ngẫm xem liệu điều đó có đáng giá hay không. Vấn đề của Juan nằm ở chỗ "không đáng thì cũng phải đi", các thám tử khác chưa từng trải qua hậu quả của việc từ chối Johnson, Juan cũng không dám thử. Tà thần giữ chữ tín là bởi vì tà thần đang vui vẻ.

Juan tựa đầu vào khe đá ở cửa hang, hít thở vài hơi, cảm giác tức ngực cũng nhẹ nhõm đi một chút.

Nhưng anh thấy mùi không khí này hơi lạ.

Hôi tanh...

Là ảo giác sao?

Trong hang động chắc chắn sẽ xuất hiện những mùi lạ, mùi tanh có thể đến từ vi khuẩn kỵ khí trong nước hoặc từ các hố sâu dưới lòng đất thải ra khí độc.

"Có cái gì đó ở trong đó." Johnson đột nhiên nói.

Juan chưa kịp phản ứng, Johnson đã đưa tay ra, nhẹ nhàng vẫy, tiếng ma sát nghe ê cả răng lập tức phát ra từ vết nứt trên đá. Như thể có thứ gì đó mắc kẹt bên trong đang vùng vẫy. Juan sợ hãi nhắm mắt lại, ôm đầu co rúm thành một cục.

"Không phải tà thần, cũng không phải sinh vật biến dị, chỉ là xương thôi." Johnson khẽ nói.

Juan mở mắt ra, nhìn thấy một vật tròn vo "chạy" ra khỏi vết nứt hẹp trên đá.

Cạch.

Juan nhìn xuống, thấy một hộp sọ màu trắng. Anh sợ quá lùi lại, đèn pin bay ra ngoài.

Johnson bắt được đèn pin. Đây là vật phẩm tiêu hao, dùng là sẽ hết nên phải tiết kiệm.

Juan đã đánh rơi đèn pin bảy tám lần trong nhiều tình huống nguy hiểm khác nhau trên đường đi, buộc phải làm quen với hành vi hạn chế tổn thất của tà thần, anh nhận lại công cụ chiếu sáng từ tà thần với vẻ mặt cứng đờ, bắt đầu nghiên cứu hộp sọ trên mặt đất.

Nó thực sự là hài cốt của con người. Nhưng nó quá sạch sẽ, không có thịt hay lông, cũng không thấy vết máu còn sót lại. Điều này khiến hộp sọ trông rất giả tạo, giống như mô hình trong lớp sinh học ở trường đại học.

Juan lại nhìn vết nứt trên đá, nó hẹp đến mức chỉ có một con mèo mới có thể lọt qua, con người chắc chắn không thể lách vào.

"Chẳng lẽ ở đầu kia của lối đi này có một cái khe ngoài rộng nhưng trong nhỏ, người này bị trượt chân ngã xuống, xương cốt mắc kẹt trong khe hở?" Juan kinh hãi hỏi.

Johnson bác bỏ suy đoán này, trả lời: "Chỉ có hộp sọ này trong hang."

"Ờm!" Juan nghĩ chắc mình không thể hỏi là ai đã làm rớt đầu vào khe đá phải không? Đây không phải là máy chém của người Pháp, làm sao cái đầu không có thân lại có thể lăn tròn khắp nơi được? Ầy, dù sao cũng là nạn nhân không may mắn, có lẽ là người bạn mất tích của giáo sư Telegin chăng?

Juan lục trong ba lô, lấy ra một mảnh vải, quấn quanh hộp sọ, đặt lại vào khe đá rồi dùng dao găm khắc một cây thánh giá đơn giản lên tảng đá bên cạnh.

Đó không phải là một ngôi mộ lý tưởng, nhưng không có cách nào khác, không gian trong ba lô có hạn. Vào thời điểm đó, hàng chục ngàn thi thể được đặt trong hầm mộ của các nhà thờ ở châu Âu. Một số ngôi mộ còn tách xương sọ, xương chân, xương ức của người đã khuất rồi chất thành các bức tường hoặc bệ xương trông rất hoành tráng, nhưng lần nào Juan cũng cảm thấy rợn người, nghĩ rằng thứ này chẳng khác nào hố xương trong tàn tích của nền văn minh Nam Mỹ cổ đại.

Juan thở dài, cầu nguyện cho người bị nạn.

Johnson lặng lẽ quan sát, khi Juan đứng lên, y mới tò mò hỏi: "Nếu người này không tin vào Chúa thì sao?"

"...Trên hành tinh này chỉ có hai loại thần, một loại là tà thần, một loại chưa từng tồn tại." Juan ủ rũ nói.

Johnson suy nghĩ, thấy cũng có lý.

Thần cổ xưa cũng có tín đồ, kể cả Gymir, tất cả nhân loại từng đi thuyền qua biển băng Bắc Âu ngày xưa đều tôn thờ (kính sợ) thần Biển. Trên thực tế, phần lớn sức mạnh của thần Biển là do con người tưởng tượng ra. Gymir không hề có hứng thú lật thuyền của con người, cũng không có tính khí thất thường quá đáng, các vụ đắm tàu ​​trên biển phần lớn là do vấn đề thời tiết, người bình thường không dễ gặp phải sự kiện huyền bí.

Nhưng con người không biết điều này. Con người sợ cái mà họ chưa biết, tà thần là thế, thiên tai cũng thế, họ không thể phân biệt được. Vì thế họ bịa ra đủ thứ chuyện, viết ra truyền thuyết cho các vị thần, biến nỗi sợ hãi thành sự phục tùng, tôn thờ và cầu xin lòng thương xót, bào chữa cho sự thất bại, tìm kiếm một nơi để gửi gắm giữa cuộc sống bất hạnh. Ảo tưởng quá nhiều, nhiều "vị thần" vốn không tồn tại sẽ xuất hiện. So với tà thần, tất nhiên những vị thần không tồn tại sẽ nhân từ hơn, sẽ bảo vệ loài người, tuân thủ quy tắc hơn, sẽ mang lại cho nhân loại rất nhiều lợi ích... Đã không tồn tại thì tất nhiên là muốn bịa đặt thế nào cũng không thành vấn đề. Đã không tồn tại thì tín ngưỡng khác biệt cũng có vấn đề gì đâu?

Johnson cho rằng lời Juan nói rất thú vị, hoặc có thể nói là con người ở thời đại này đã trở nên thú vị. Trong quá khứ, giáo phái Màu Xám vốn đã nắm vững kiến ​​thức và sức mạnh kỳ lạ của huyền bí học vẫn phải dùng tín ngưỡng làm lá chắn, làm ngọn cờ để kiểm soát các thành viên cấp dưới. Các thành viên giáo phái thật lòng cảm thấy rằng mình là nô lệ của Chúa, đang xua đuổi các thế lực tà ác thay Chúa... Trước khi rời Venice, Hans vẫn tin tưởng vào cách giải thích này!

Juan đã nghỉ ngơi đủ, lại bắt đầu lên đường. Trong tình trạng kiệt sức tột độ và đi giữa bóng tối sâu thẳm, anh có ảo giác rằng hang động dường như không có đáy. Lối đi có lúc lên, có lúc xuống, có đoạn ngoằn ngoèo, rẽ trái rẽ phải.

Juan nằm bò ở gần vách đá, nghe thấy âm thanh ầm ầm, nhưng anh không thể biết đó là hoạt động của dung nham dưới lòng đất hay là tiếng nước lũ của sông ngầm. Anh bắt đầu mất phương hướng. Thính giác cũng trở nên trì trệ. Juan nghi ngờ rằng mình đang bị ảo giác, anh nghe thấy tiếng gió trong kẽ đá, tiếng hú của những con thú không xác định. Nhưng Johnson nói không có gì cả, chỉ có tiếng đá lăn xuống và tiếng nước nhỏ giọt từ trên trần hang.

Juan xoa xoa cái đầu choáng váng của mình, bò càng lúc càng chậm. Anh không chú ý rằng Johnson đang dẫn đường phía trước quay lại nhìn mình với vẻ mặt lạ thường.

Vù.

Tiếng gió lại xuất hiện. Juan đột nhiên nhìn thấy một cái xúc tu mảnh mai kỳ lạ đang múa may trong không trung như một ngọn roi.

Đây là ảo giác gì?

Juan vô thức giơ đèn pin lên, sau đó cơ thể lập tức cứng đờ. Ánh sáng của đèn pin biến mất, vật tư tiêu hao này đã mất đi công năng của nó, nó tắt từ khi nào? Không có ánh sáng từ đèn pin, tại sao anh có thể "nhìn thấy" xúc tu đang múa may? Không, hình như lại có thêm một cái nữa!

Juan đột nhiên nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội, như sắp văng ra khỏi lồng ngực. Anh cũng cảm thấy các cơ trên toàn thân đang co giật, dường như muốn "bỏ nhà ra đi". Máu biến thành dung nham, khiến toàn thân đau rát vì nóng, anh mở miệng muốn kêu cứu, nhưng từ cổ họng phát ra một âm thanh kỳ lạ, méo mó và khản đặc.

Rầm.

Một con thuyền độc mộc thô sơ bị lật ngược, ụp thẳng lên đầu Juan. Anh bị đập ngã xuống đất, bất tỉnh.

Và nơi anh đứng ban đầu lại có thêm một con quái vật đáng sợ.

Nó trông giống như một con rết được phóng đại vô số lần, đầu mọc ra năm sợi râu dài như roi, rất dẻo dai và mềm mại. Phần lớn cơ thể nó được giấu trong vết nứt của nham thạch, chỉ có cái đầu nhô ra ngoài. Trong miệng nó là những vòng tròn răng sắc nhọn sắp xếp kỳ lạ, hỗn loạn và kỳ dị đến mức chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến người ta phát điên. Trên đầu không có mắt, chỉ có đống râu trông giống như một con hải quỳ đang nở hoa, phía dưới râu là một cái miệng hình thù khủng khiếp.

Quái vật đã cắn hụt. Nó lưỡng lự quay trái quay phải, những cái râu như ngọn roi đang lần mò xung quanh như đang tìm tòi dấu vết của con mồi. Chẳng bao lâu sau con quái vật đã phát hiện ra thuyền độc mộc lộn ngược.

Sạt sạt.

Một phần khác của cơ thể con quái vật lộ ra. Nó đang chuẩn bị dùng râu bắt lấy thuyền độc mộc, chờ đợi khoảnh khắc con người sợ hãi quay lại, nhìn thấy rồi gào thét như điên. Nếu may mắn, con mồi sẽ vỡ vụn thành từng mảnh ngay tại chỗ, phun vào cái miệng đang há rộng của nó.

Con quái vật phán đoán theo bản năng rằng con mồi này có sức sống mạnh mẽ, có thể cần cắn một miếng. Vừa rồi nó đã cắn hụt, lần thứ hai chắc sẽ không xảy ra như thế. Quái vật nâng cao đầu và thân, răng và cơ miệng của nó di chuyển lung tung, trông như một thợ săn phấn khích.

Rầm.

Thuyền độc mộc vỡ tan thành từng mảnh, mảnh gỗ văng tứ tung.

Cùng lúc đó, quái vật dạng con rết bị lôi ra ngoài, cơ thể của nó bị kéo hẳn ra khỏi hang động nơi nó đang ẩn náu. Sương trắng lan tràn dọc theo cơ thể dạng côn trùng khổng lồ hung ác, đồng thời ngày càng dày hơn. Quái vật vùng vẫy điên cuồng, nhưng nó đã rơi vào bẫy, bắt đầu từ lúc nó nhắm vào vào hai con người đang tiếp cận hang ổ. Con quái vật này không có não, không có "thường thức về con người", nên nó không nhận thấy điều gì kỳ lạ... Làm sao thuyền độc mộc có thể xuất hiện từ không khí giữa một hang động trong lòng đất? Đó không phải là thám tử được giấu bên dưới thuyền độc mộc lộn ngược, đó là mồi nhử, là bẫy chuột!

Johnson ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ chờ đợi con mồi mò đến vị trí mà y đã chuẩn bị sẵn.

Sau đó...

Những sợi dây leo trói con quái vật bị lớp băng vây kín lại. Quái vật vùng vẫy với lực rất lớn, băng không ngừng vỡ ra, nhưng tốc độ đóng băng nhanh hơn tốc độ phá vỡ. Johnson có được sức mạnh của Gymir bằng một vài phương thức đặc biệt, phong ấn bằng băng này còn có thêm hiệu quả thời gian ngừng trôi, tà thần rơi vào bẫy gầm lên giận dữ, nhưng không thể ngăn được động tác của mình ngày càng chậm lại.

Đối mặt với nguy cơ sinh tử, nó không còn quan tâm đến con người nhỏ bé đang nằm đó nữa mà bắt đầu ra sức chui vào khe nứt trên đá. Nó tưởng rằng chỉ cần mình chạy thì hang động sẽ sụp đổ và đánh trúng kẻ thù, buộc kẻ thù phải buông tay.

Nhưng điều nó mong đợi hoàn toàn không xảy ra, bản thể hoặc hóa thân của đối thủ có thể xuyên qua các lỗ và khe hở giỏi hơn nó. Khe hở dù dài, hẹp hay quanh co bao nhiêu cũng không bị ảnh hưởng. Ngược lại, sương giá trên bề mặt hang đá bắt đầu xâm nhập vào khe hở bên trong. Nước trên vách hang cũng đóng băng. Hang động trơn trượt và phức tạp ban đầu đã biến thành một đường trượt băng, nó không thể kiểm soát được tốc độ của mình, không thể thoát khỏi kẻ thù, như thể nó đang bị "đóng băng" cùng với chính hang ổ của mình. Nó buộc phải phát ra tiếng kêu xin tha yếu ớt.

Dây leo phớt lờ nó.

Tiếp tục quấn quanh, nghiêm túc kéo lên trên.

"Gymir!"

Đừng có xem kịch nữa, đến nhận hàng đi chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top