130

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 130

Tăng giá

Johnson đã đọc đoạn "đội thám hiểm nghi ngờ lẫn nhau, tranh cãi và chỉ trích lẫn nhau" một cách nghiêm túc.

Đúng như y đã nói vừa rồi, trong tiểu thuyết luôn có những tình tiết như vậy, khi con người rơi vào tình thế tuyệt vọng chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp. Ngay cả khi không có những lời nói dối do Juan bịa ra, họ vẫn sẽ xảy ra xung đột dữ dội do thất vọng, bức xúc, khác biệt về quan điểm và vân vân, thậm chí không thể nói ai đúng ai sai, đó chỉ là một cách để trút bỏ cảm xúc của họ.

Nguy hiểm nhất là sau xung đột. Đội ngũ có thể bị chia rẽ, mâu thuẫn dần tích tụ, cộng với nhiều mối đe dọa tử vong từ môi trường bên ngoài, ý chí của con người dần bị tiêu hao bởi những "sự tra tấn" này. Cuối cùng, sẽ có người phát điên, có người tấn công đồng đội, có người quyết định một mình bỏ đi tìm đường thoát thân.

Đối với tà thần, kiểu kịch bản này rất thú vị, và đi sâu vào trải nghiệm này cũng rất thú vị. Nhưng đội của Juan quá nhỏ, tổng cộng chỉ có ba người, không thể phát triển những tình tiết phức tạp hơn. Johnson không muốn thám tử chết, con người tên Telegin kia thì dường như có mối quan hệ tốt với thám tử. Chỉ còn lại một Lotta, người đầy cảnh giác, không có tình cảm với hai người còn lại, còn dẫn dắt Telegin nghi ngờ Johnson. Thôi quên đi, chờ xem trò chơi đấu đá nội bộ trong đội thám hiểm vào lần sau vậy!

Vậy là Johnson quyết định một công đôi việc: chia đội "thủ công". Chia cắt về mặt vật lý, buộc phải tách nhau ra.

Juan im lặng rùng mình. Anh cầu nguyện rằng nhiệm vụ ủy thác của tà thần này sẽ được hoàn thành càng sớm càng tốt.

Chẳng biết gió từ đâu thổi tới vù vù, hang động lạnh lẽo và ẩm ướt khiến cái lạnh thấm vào tận xương tủy. Juan đang quấn một tấm bạt không thấm nước bên ngoài quần áo, nhét mép vải vào cổ tay áo và thắt lưng, đây là cách đơn giản nhất để chống lạnh, trước đây anh cho rằng nó hữu ích, nhưng bây giờ dường như không có tác dụng. Hình như khi số lượng người giảm đi, một bầu không khí lạnh lẽo vô hình dày đặc dệt thành một tấm lưới lớn, giấu ở cuối lối đi tối tăm không một tia sáng, chờ đợi anh rơi vào.

"..."

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Juan. Anh có cảm giác như mình đang đi bên trong cổ họng của một con quái vật, đang bị nó nuốt chửng. Nhưng điều này là không thể. Không thể có kiểu tiếp xúc "thân mật" này, bởi dù chỉ đến gần tà thần cũng đủ cho con người phát điên mà chết.

Juan cảm thấy miệng đắng nghét. Lúc này, lối đi trở nên dốc hơn, dốc đến gần tám mươi độ, Juan chỉ có thể bám vào những tảng đá trên vách đá, khó khăn di chuyển xuống dưới bằng dây thừng. Những viên đá mà anh đặt đế giày lên thỉnh thoảng bị trượt, người thiếu kinh nghiệm có thể sợ hãi buông tay ra mà ngã xuống.

Juan phải hít thật sâu nhiều lần trước khi tiếp đất thành công ở cuối con đường. Anh bật đèn pin lên thì phát hiện nơi này là một mỏm đá nhô ra, phía dưới vẫn không thấy đáy.

"Nơi này cao bao nhiêu?" Juan vừa hỏi vừa cuộn dây thừng.

"Khoảng một trăm mét." Johnson nhanh chóng chuyển đổi sang các giá trị đơn vị của con người, y đã quen với việc con người hiện đại không sử dụng feet mà là đơn vị mới "mét" khi tính toán các giá trị chính xác.

Juan nhéo vùng giữa lông mày, thở hắt ra. Khoảng cách một trăm mét không có gì đáng nói trên mặt đất, người có tốc độ chậm một chút vẫn có thể chạy qua trong hơn hai mươi giây. Tuy nhiên, nếu nó được quy đổi thành khoảng cách thẳng đứng trong một hang động thì lại là một con số khiến người ta nhìn thôi cũng sợ.

Ở đây không có ánh sáng, đèn pin chỉ có thể chiếu sáng một khu vực hạn chế, địa hình phức tạp, đầy nham thạch sắc nhọn có thể cắt vào quần áo và da, đá có thể rơi ra, nguy cơ tử vong tăng gấp đôi. Ba ngày trước, trợ lý của Lotta đã nhảy xuống sườn núi để chạy trốn, con dốc rõ ràng rất thoải nhưng vẫn bị ngã gãy cổ.

Phù.

Không sao đâu, Juan tin rằng Johnson sẽ không mặc kệ anh ngã chết trước khi tìm được tà thần kia. Cùng lắm là ngã gãy xương! Juan vừa cột một sợi dây thừng quanh eo, vừa cố gắng tự an ủi mình.

Johnson trông thì có vẻ không quay đầu nhìn lại, nhưng thực tế y đang theo dõi từng hành động của Juan. Con người có thể làm được đến đâu trong môi trường khắc nghiệt này... đây là thông tin trực quan đấy, học được rồi thì sau này sẽ có ít sơ hở hơn khi gia nhập đội thám hiểm của con người. Những thứ quá đơn giản, không thể trở thành chướng ngại vật trong mắt tà thần lại rất khó khăn với con người. Johnson trước đây luôn tiếp xúc với con người trong các thành thị, y không có khái niệm gì về việc con người có thể đi liên tục được bao xa, có thể leo lên ngọn núi cao bao nhiêu.

Suy cho cùng, trong tiểu thuyết, những nhân vật chính giỏi phiêu lưu mạo hiểm đều có thể lực dồi dào và nghị lực phi thường, có thể du hành qua sa mạc Gobi, chống lại khủng long, tiêu diệt ma quỷ, chiến đấu với cá mập dưới biển... Tóm lại là Johnson nằm mơ cũng muốn có một nhân vật chính, à không, một thám tử như vậy. Nhưng ở thế giới thực, không có thám tử thiên tài như Sherlock Holmes, cũng không có thuyền trưởng Nemo.

* Thuyền trưởng Nemo, hay còn gọi là Hoàng tử Dakkar, là nhân vật trong tiểu thuyết Hai vạn dặm dưới đáy biển và Hòn đảo bí mật của Jules Verne.

Sau chuyến thám hiểm hang động này, Johnson đã bổ sung thêm rất nhiều "thường thức", chẳng hạn như con người không thể nhảy qua một cái hố rộng bảy hoặc tám mét, con người sẽ bị chuột rút nếu bơi trong nước quá lạnh. Phải rồi, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời trong thời gian dài có thể khiến con người buồn bã, uất ức hoặc cáu kỉnh.

Johnson nhìn độ sáng đang giảm dần của thám tử lo lắng u sầu, đột nhiên lên tiếng: "Anh muốn thù lao là gì?"

"A?" Juan giật mạnh sợi dây, mặt nghệt ra.

Phải mất một phút, bộ não của anh mới khôi phục lại khả năng suy nghĩ, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi.

"Tôi, còn được lựa chọn sao?" Juan kinh ngạc.

"Chỉ cần không phải là nơi ở của tà thần khác..." Nói được nửa chừng, Johnson chợt nhớ tới hành vi tìm đến tận cửa uy hiếp đồng loại của Gymir, vội vàng sửa miệng: "Chỉ cần còn nằm trên trái đất là được."

Juan: "..." Nghe kìa nghe kìa, lẽ nào còn có di tích của nền văn minh nào đó không còn nằm trên trái đất?

Vẻ mặt của Juan rõ ràng quá, Johnson gật đầu nghiêm túc: "Có, chẳng hạn như Atlantis."

"Không phải nó đã chìm dưới đáy biển sao?" Juan càng kinh ngạc hơn.

"Atlantis đã tiếp nhận công nghệ của nền văn minh ngoài hành tinh, nó không phải là một thành phố mà là một con tàu vũ trụ. Người Atlantis phát hiện ra tà thần có tồn tại, cũng chịu ảnh hưởng của sức mạnh tà ác, họ biết mình không thể đánh bại tà thần nên để bảo tồn nền văn minh và cả tộc người, họ quyết định rời trái đất, chạy trốn đến một thiên hà khác. Sau khi phi thuyền bay lên khỏi mặt đất, nước biển tràn vào hố sâu nên trong truyền thuyết xa xưa trên trái đất, người Atlantis đã xúc phạm thần linh làm cho thành phố chìm xuống đáy biển chỉ sau một đêm."

Johnson giải thích xong, Juan lắp bắp hỏi: "Vậy tại sao nó lại được tính vào danh sách các di tích?"

"Tàu vũ trụ đã rơi gần sao Hỏa, nghe nói là do đâm vào một trong những mặt trăng của sao Hỏa. Ở đó còn sót lại một số tàn tích, hai vệ tinh của sao Hỏa vốn không có hình cầu, sau khi bị đâm trúng lại càng xấu hơn."

Nghe giọng điệu chê bai này đi, Juan há miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Anh không ngờ mình lại cùng tà thần thảo luận về một chủ đề công nghệ tiên tiến như vậy.

Khoan đã.

Juan đột nhiên tỉnh ngộ. Con người không biết mệt mỏi tìm tòi khám phá hành tinh dưới chân mình, nhưng những vấn đề khó khăn này chẳng là gì đối với tà thần. Nếu không thì ai lại muốn tiếp thu kiến ​​thức từ tà thần, đây là sự lựa chọn được ưa chuộng nhất ngoài trường thọ, sức mạnh và tiền tài.

Chắc chắn không thể mơ tới tàn tích thành phố cổ trên sao Hỏa, Juan nghĩ đến nhiều cái tên nhưng cuối cùng tất cả đều biến mất.

Johnson ngạc nhiên nhìn ánh sáng trên người thám tử lại trở nên ảm đạm. Thế này là sao, thất vọng khi biết rằng không thể lên sao Hỏa?

Johnson còn đang suy nghĩ thì nghe Juan lúng túng nói: "Tôi có thể đổi thù lao thành tiền được không?"

"Sao?"

"...Tôi nghèo quá." Trái tim của Juan rỉ máu mỗi khi nói một chữ.

Từ bỏ thù lao như vậy để chọn tiền, đúng là một sự sỉ nhục, nhưng không có tiền thì không thể sống được! Không tính những cái khác, nếu anh có tiền thì cần quái gì phải làm trợ lý cho giáo sư Telegin, thế thì đã chẳng cần phải ở đây rồi. Ai có thể đảm bảo lần sau gặp sự kiện huyền bí sẽ có tà thần quen mình đến cứu nữa?

Cái gì? Lấy đồ cổ trong di tích à? Những thứ đó được mang về xuyên qua thời gian và không gian, không có dấu vết lắng đọng của lịch sử, nhiều nhất chỉ được coi là hàng nhái.

Trực tiếp lấy vàng? Đó là một ý tưởng hay nhưng Juan lo lắng những thứ này sẽ bị "tuồn" ra ngoài, gây ra những cái chết bí ẩn. Juan đã nghe câu chuyện về "những đồng vàng xui xẻo" từ John rồi, ai dám đảm bảo rằng trong một thành phố được định sẵn sẽ bị diệt vong sẽ không có một món đồ nào đó nhiễm phải hơi thở của tà thần? Anh không thể đánh cược.

Nhìn thám tử cứ nhấp nháy lúc sáng lúc không, Johnson cẩn thận suy nghĩ: "Anh cần bao nhiêu? La bàn thời gian khó làm, nhưng ta có rất nhiều vàng và ngọc, có thể cho anh tùy ý, coi như là tăng thêm thù lao."

Juan: "..."

Có một điều Juan không hiểu là tại sao các tà thần khác lại không giàu có như thế? Chẳng hạn như tà thần trong hang này?

***

Gymir nằm trên sườn núi.

Tuyết ở một bên núi Arabika đã tan hết, những khe hở trên đá nhanh chóng được lấp đầy bởi hoa dại và cỏ xanh. Những vách đá dựng đứng cực kỳ hiểm trở lộ ra, có thể nhìn thấy hai hoặc ba hang động bằng mắt thường.

Gymir có thể nghe thấy tiếng nước lũ chảy dưới lòng đất.

Doanh trại bị sập đã thay đổi hoàn toàn, một nửa đã chìm trong nước. Nguyên nhân là do xe bọc thép rơi và các đồ lặt vặt khác đã chặn lối vào hang, nước lũ không có nơi nào để thoát đi mà chỉ có thể tràn qua các khe hở của cửa hang, trông vô cùng thê lương. Một vài người đang tìm kiếm những người sống sót trong các vũng nước và đống đổ nát, cũng có thể đang điều tra sự thật.

Sau khi xác định rằng trong số họ không có con kiến ​​phát sáng ưng ý nào, Gymir đã phớt lờ những người này. Hắn đã chọn vị trí rất tốt, khả năng ngụy trang của hắn thì không thể chê vào đâu được... Hắn là một cái bóng, ai sẽ để ý cơ chứ?

"AAA..."

Một tiếng hét chói tai vang lên từ trạm gác bằng đá phía trước doanh trại. Đó là một tòa nhà được bảo tồn tốt, có người bên trong.

Gymir khẽ cau mày, quay đầu nhìn lại, bối rối khi thấy có người thực sự đã "nhìn thấy" mình.

Người dám nhìn thẳng vào hóa thân bóng đen của tà thần giờ đã biến thành một vũng máu thịt, truyền thuyết kinh dị trong doanh trại này lại tăng thêm một cái.

Gymir bất động. Hắn sẽ không rời đi, chỉ khi nào hắn còn ở trên mặt đất thì thần mới trong hang động kia mới không dám đào hố lung tung để chạy trốn, và trò chơi phiêu lưu của Johnson có thể tiếp tục.

Gymir nhìn sâu vào trong lòng núi theo thói quen.

"Ủa?" Sao lại đi nhanh như vậy? Tốc độ của thám tử đột nhiên tăng lên, quả nhiên là vì Johnson giúp thám tử thoát khỏi đồng loại không phát sáng, không còn gánh nặng thì thoải mái hơn nhiều à?

Cái bóng tiếp tục lười biếng nằm phơi nắng, "theo dõi" cuộc phiêu lưu trong hang động ở cả hai nơi.

"Đi sai rồi." Gymir thất vọng nhìn đội của Telegin và Lotta.

Juan và Johnson đã đi xuống độ sâu sáu trăm mét dưới lòng đất, còn một đội khác đang cố gắng tiếp cận mặt đất thì lại lang thang trong lối đi mê cung, lòng vòng qua lại.

Chẳng hiểu tại sao mà họ luôn có thể tránh được sự lựa chọn tồi tệ nhất (dẫn xuống lòng đất), nhưng lại không thể chọn được con đường đúng đắn, có lúc khoảng cách thẳng đứng so với mặt đất chỉ là vài chục mét, chiến thắng đã ở trong tầm tay, nhưng chỉ lát sau lại bỏ qua một ngã rẽ quan trọng, bị lạc vào khu vực sâu ba trăm mét.

Vậy rốt cuộc Johnson và Juan tìm ra tà thần trước hay hai người này ra khỏi hang trước?

Gymir vui vẻ đoán.

---

Người dịch:

Có đủ loại truyền thuyết về Atlantis trên mạng, tác giả chỉ chọn một cái rồi bịa thêm, nhưng mà nghe cũng vui.

Johnson giàu chắc là vì vơ vét đống tàu chìm, cộng thêm một ông chồng giàu =)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top