13
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 13
Gymir
Bầu trời tối tăm lóe ánh sáng đỏ, những đám mây cuồn cuộn.
Johnson đứng trên cây thánh giá trên nóc nhà thờ, chiếc áo khoác đen phần phật trong gió mạnh. Y không đội mũ, chiếc áo choàng lữ hành dùng để ngụy trang đã biến mất, đôi mắt xanh nhạt trong suốt, lạnh lùng và vô hồn.
Nếu John nhìn thấy cảnh này, anh sẽ nói rằng kẻ này lại không tôn trọng sự sống, và xem sự sống chết bi thảm như xem một vở kịch.
Thực ra Johnson không hề cố ý đứng ở vị trí này.
Nước biển đã nhấn chìm toàn bộ thị trấn, ngay cả ngọn tháp của nhà thờ cũng chìm trong nước, giữa đại dương bao la chỉ còn cây thánh giá màu đen này nhô lên, nhìn thoáng qua, khung cảnh này hoang tàn, khủng khiếp và thêm phần thần bí, kỳ dị.
Nhưng Johnson lại không cảm nhận được những thứ đó, y đứng đây thuần túy là bởi vì ngoại trừ nơi này không có chỗ nào khác để đứng.
Johnson tỏ ra bình tĩnh, vì mọi việc diễn ra đúng như y mong đợi.
Người dân thị trấn Đá Ngầm Đen chưa chết.
Trận sóng thần này nhìn có vẻ dữ dội và đáng sợ nhưng thực chất nó chỉ gây lũ lụt. Sức mạnh của những con sóng khổng lồ biến mất ngay sau khi đổ bộ vào bờ, nước biển "càn quét" cả thị trấn, lúc này thần Biển hẳn đang "nhìn xuống" vật tế của mình.
Johnson khẽ cười một tiếng.
Vật tế là gì, đó là sự hiểu lầm của con người.
Những tồn tại huyền bí xa xưa quả thực sẽ không từ chối những vật tế được đưa đến tận cửa nhà mình, nhưng máu thịt này không thể lấp đầy bụng, chúng không xem máu thịt là thức ăn. Những nghi lễ tế lễ sôi động đó chỉ như tiếng ruồi muỗi liên tục bay vo ve quanh tai. Thái độ của thần đối với vật tế đã dính máu là gì? Tiềm thức bảo rằng hãy loại bỏ những tiếng khóc than rên rỉ đó đi.
Ở góc độ của con người, quá trình này giống như việc "chấp nhận" một vật tế, ăn rất ngon miệng, hài lòng rồi càn quét đàn tế ngay tại chỗ, và lại chìm vào giấc ngủ sâu. Sau khi dọn dẹp mấy con bọ nhỏ trong phòng, căn phòng này trông có vẻ dễ chịu và thích hợp để ngủ hơn những nơi khác?
Xét về kết quả thì "kiến thức huyền bí học" của con người không có gì sai trái: Hiến tế bằng máu và tiếng than khóc có thể đánh thức thần cổ xưa, dâng lên vật tế vấy máu xoa dịu cơn giận của thần cổ xưa, chỉ cần không tiếp tục làm trò ngu xuẩn, thần cổ xưa sẽ không hoàn toàn thức tỉnh.
Vì vậy thần Biển sẽ giết chết những thứ ồn ào đó. Trong khi nửa tỉnh nửa mê, giữ nguyên tư thế nằm, và xem xét thứ gì đang quấy rầy giấc ngủ của mình.
Johnson tin rằng thần Biển sẽ không tấn công bừa bãi, vì y biết rằng thám tử đã nhặt bức ảnh đó, và giữ nó bên mình.
Sức mạnh còn sót lại trên bức ảnh đó thuộc về Johnson.
Thần Biển sẽ miễn cưỡng tập trung tinh thần, đọc qua "lá thư của đồng loại", nên sẽ không có chuyện không thèm mở mắt đọc mà trực tiếp ngấu nghiến người dân thị trấn Đá Ngầm Đen và John.
Một bức ảnh là một lá thư. Chỉ cần kích hoạt sức mạnh trên đó là có thể nhìn thấy chủ nhân ban đầu của sức mạnh, đây là một lá thư giải thích khá ổn.
Johnson không cố ý đột nhập vào lãnh địa khép kín nơi thần Biển đang ngủ yên, y chỉ muốn tìm một con người, kẻ đó đang xảo quyệt ẩn náu trong thị trấn Đá Ngầm Đen.
Thần Biển Gymir không hề nóng tính, mà thuộc kiểu tồn tại huyền bí hoàn toàn không muốn cử động chút nào. Ít nhất trong trí nhớ của Johnson thì không có nhiều truyền thuyết về nó, vị thần cổ xưa không thể miêu tả này vẫn luôn ngủ yên trong hang động xưa cũ của nó.
Vì vậy, chỉ cần không chủ động xâm phạm lãnh thổ của thần Biển, không gây phiền phức thì thần Biển sẽ không để ý đến những đồng loại "đi ngang qua". Bất kể đồng loại này mạnh mẽ, hay yếu ớt. Miễn là không làm phiền giấc ngủ của nó.
Johnson nhìn mặt biển xa xa, toàn bộ lãnh địa bao trùm quanh thị trấn Đá Ngầm Đen hiện lên trong mắt y... Nó giống như một quả cầu trong suốt được bọc trong một lớp lưới đen. Thị trấn, vách đá và biển tạo thành một quả cầu pha lê tuyệt đẹp, giờ đây phần dưới của quả cầu pha lê đã bị nước biển nhấn chìm, chỉ còn lại bầu trời đầy những đám mây đen.
Ầm ầm.
Âm thanh kỳ lạ và ồn ào phát ra từ đáy biển. Những cột khói xám đen bốc lên, nối liền với bầu trời. Phần đế của quả cầu pha lê rung chuyển dữ dội.
Đúng vậy, Đá ngầm quái quỷ được nhìn thấy khi đứng trên bãi biển của thị trấn Đá Ngầm Đen thực chất chỉ là hình ảnh phóng chiếu chứ không phải thật sự tồn tại.
Thực thể của nó thật ra là đáy biển, thân thể của thần cổ xưa đã hòa làm một với nham thạch từ lâu, khi nó nửa tỉnh nửa mê, đáy biển sẽ rung chuyển dữ dội, nham thạch cũng liên tục bong ra.
Magma bên dưới lớp vỏ trái đất cung cấp nguồn nhiệt ấm áp, như một chiếc túi da chứa đầy nước nóng, áp vào cơ thể thần cổ xưa, khiến giấc mơ trở nên yên bình và tuyệt diệu.
Khi thần cổ xưa di chuyển cơ thể, các lỗ thông hơi nóng vốn bị chặn ngay lập tức phun ra khí độc từ sâu trong vỏ trái đất, magma cuộn trào. Những khí này tạo thành một vùng mây màu đỏ nhanh chóng lan ra khắp quả cầu pha lê.
Là người bị mắc kẹt trong quả cầu pha lê, Johnson chỉ có thể đứng ở nơi cao, im lặng quan sát những hiện tượng dị thường này.
Đôi mắt của y có thể nhìn xuyên qua tấm màn ngụy trang, nhìn thẳng vào sự thật.
Thần Biển, Gymir có nghĩa là "nuốt chửng tất cả" trong truyền thuyết xa xưa.
Cơ thể khổng lồ được hợp lại từ những mảnh đá màu đỏ và đen tuyền không theo quy luật, không có đầu hoặc tứ chi, cũng không có bề mặt hoàn chỉnh và nhẵn nhụi.
Nếu che đi toàn bộ và chỉ để lộ một phần nhỏ, có thể nhìn thấy bóng dáng của vài loài thú dữ. Tưởng như nhiều sinh vật từng xuất hiện trên trái đất đã hóa thạch và rồi hợp nhất với nhau: Nửa cái đầu có răng nanh của hổ răng kiếm mọc ở phía sau đầu của voi ma mút, đầu của loài cá da phiến trở thành tấm giáp ngực của khủng long bạo chúa.
Hỗn loạn, vô trật tự, khủng bố.
Toàn bộ cơ thể được bao quanh bởi những vết nứt chảy dung nham, khí cực độc liên tục thoát ra từ các khe hở trong nham thạch, mang theo mùi lưu huỳnh gay mũi.
Johnson bắt đầu cảm thấy bất an, chuyện này không giống như y nghĩ.
Động tĩnh quá lớn.
Thần Biển trông không có vẻ như sẵn sàng quay lại giấc ngủ sau khi đọc thư, chấp nhận lời giải thích và dọn dẹp những con bọ ồn ào.
Quả cầu pha lê rung chuyển dữ dội, đáy biển như muốn nổ tung, không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh gay mũi.
Đây là dấu hiệu cho thấy thần Biển sắp thức tỉnh hoàn toàn.
Khu vực này không thể chịu nổi sức mạnh của núi lửa phun trào, sẽ sụp đổ trong chốc lát, đồng thời thảm họa sẽ lan rộng đến các khu vực và vùng biển gần thị trấn Đá Ngầm Đen, nó sẽ là một thảm họa vô cùng kinh hoàng.
Sóng thần thậm chí sẽ vượt qua đại dương bao la, đến lục địa phía bên kia của châu Âu, phá hủy hoàn toàn các thị trấn ven biển rồi nuốt chửng chúng.
Thần Biển đang nổi giận sao?
Không, không có thứ cảm xúc này.
Johnson rơi vào trạng thái bối rối sâu sắc, y không phát hiện ra sự "tức giận", "bực mình", cũng không cảm thấy bị một sức mạnh nào đó "xua đuổi", vậy thần Biển đang làm gì? Thức dậy chào hỏi đồng loại à?
Khí thế này trông như muốn đập đồng loại thành cái bánh hơn!
Đúng vậy, giữa cảm giác bị đè ép đáng sợ này, Johnson thấy không gian xung quanh mình như bị đóng băng lại. Nếu người đứng đây là con người thì xương cốt bây giờ đã nát thành bùn rồi.
Cây thánh giá trên nóc nhà thờ phát ra tiếng cọt kẹt khó chịu, mái nhà xuất hiện những vết nứt, rõ ràng là tòa nhà không thể chịu được áp lực nữa.
Một vật thể giống như dây leo màu đen đột nhiên xuất hiện dưới chân Johnson, quấn quanh cây thánh giá. Những dây leo này phủ đầy gai nhọn, chuyển động như đang sống. Phần nóc nhà bị nứt gần như ngay lập tức được gia cố, đồng thời nhiệt độ giảm mạnh, sương giá nhanh chóng lan rộng và đóng băng toàn bộ tòa nhà, chống lại sự xâm lấn của sóng biển.
Sau đó, một nhà thờ màu trắng quấn đầy dây gai đột nhiên xuất hiện trong quả cầu pha lê, nó phát sáng trong nước biển, đẹp đẽ và nổi bật. Ngước nhìn qua làn nước cuồn cuộn, hình bóng người đàn ông đứng trên cây thánh giá thoáng mờ đi.
Ào ạt.
Nước biển rút nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ nhà thờ đã nổi lên trên mặt nước.
Johnson: "..." Y gần như sắp từ bỏ hình dạng con người, trở về với thực thể.
Johnson tưởng thần Biển muốn đánh nhau thật! Sao lại bỏ chạy rồi?
Johnson bối rối vô cùng, y không hiểu Gymir muốn làm gì.
Đá ngầm quái quỷ tiếp tục biến đổi, nhưng lần này chuyển động chậm hơn rất nhiều.
Hình như thần Biển không có ý định phá hủy quả cầu pha lê khép kín này? Lo lắng sức mạnh va chạm nhau sẽ phá vỡ lãnh địa? Nếu đã thức dậy, để lộ thực thể mà không định đánh nhau, tức là muốn nói chuyện?
Johnson nhìn chằm chằm đáy biển, nhanh chóng xác nhận phỏng đoán này.
Bởi vì thực thể của thần Biển lại im lặng, bao trùm lên ngọn núi lửa sắp phun trào, một phần sức mạnh đã thoát ra và nhanh chóng phác họa nên thứ gì đó.
Đây là hóa thân.
Thần cổ xưa có thân hình khổng lồ, bất cứ cử động nào cũng sẽ gây ra tai họa rất lớn, con người đối mặt với thực thể của thần cổ xưa sẽ chết ngay lập tức. Thần cổ xưa và đồng loại cũng dễ xảy ra xung đột khi gặp nhau, vậy nên thần cổ xưa đều có hóa thân, chỉ mang một phần sức mạnh.
Điều này rất phổ biến.
Ngay cả dáng vẻ của bản thân Johnson bây giờ cũng là một hóa thân, tất nhiên không phải là bộ mặt thật của y.
Johnson không hiểu tại sao thần Biển lại muốn nói chuyện với mình, nhưng tình huống trước mắt đã quá rõ ràng, phương pháp dùng một lá thư để qua mắt, làm cho thần Biển bỏ qua việc y xông vào lãnh địa của nó đã thất bại.
Johnson rất khó xử.
Dù là thần cổ xưa hay tồn tại huyền bí nào khác thì về cơ bản đều không có giao lưu gì với nhau. Chúng không ưa thích việc giao tiếp như con người, ngay cả khi ở trên cùng một hành tinh, chúng cũng không có hứng thú làm quen với những người hàng xóm của mình.
Điều này khiến cho Johnson thiếu kinh nghiệm, y nên nói chuyện với thần Biển như thế nào? Y nên có thái độ thế nào? Y không có chút ký ức nào cả! Điều này khác với các cuộc trò chuyện của con người!
Khi Johnson do dự, luồng sức mạnh dưới đáy biển đã hoàn toàn được chắp nối lại, nhưng lại bị sức mạnh thần Biển quấn lấy, tạm thời chưa nhìn ra được hình dáng cụ thể của nó.
Nó có thể là hóa thân gì? Johnson suy ngẫm.
Trong thần thoại Bắc Âu, thần biển sâu Gymir là một người khổng lồ với mái tóc dài màu trắng, móng vuốt mảnh mai nhưng có thể dễ dàng cầm giữ một con tàu trên biển, hay là một vị vua với thân hình hùng vĩ, điển trai, điều khiển gió và sóng biển. Ngoài ra còn có hình tượng cá voi khổng lồ được dát vàng và trang sức, cái bóng cao lớn mặc áo choàng đen...
Các hóa thân khác nhau thể hiện những khía cạnh khác nhau trong tính cách của thần cổ xưa. Vậy nên về lý thuyết, hoàn toàn có thể gặp một hóa thân không biết nói và chỉ muốn đánh nhau.
Johnson thầm cảnh giác, lặng lẽ đề phòng.
Nước lũ ở thị trấn Đá Ngầm Đen đã rút hoàn toàn, để lộ một mảng lớn nhà cửa, đường phố, cầu cảng bị bùn bao phủ.
Những đám mây đen tan đi, mặt trăng bạc mọc lên.
Nước biển trở nên cực kỳ tĩnh lặng, ánh trăng bạc chiếu xuống mặt biển xanh thẫm như một tấm màn che, soi sáng một bóng người thấp thoáng trên Đá ngầm quái quỷ.
Mái tóc dài xoăn màu đỏ rực ướt đẫm, rũ trên bờ vai trắng mịn, nước biển không ngừng chảy trên bề mặt cơ thể, làn da như sa-tanh bạc, bóng loáng dưới ánh trăng, đôi mắt sáng như vàng ròng, như ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cổ tay và vùng eo trần trụi được bao phủ bởi một lớp vây mỏng trong mờ. Cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ, những ngón tay đặt trên đá ngầm có móng nhọn như những con dao pha lê vát mỏng.
Những chiếc vảy màu đỏ kéo dài từ thắt lưng xuống, tỏa ra ánh sáng vàng kim lạ lùng, như dấu vết của dung nham đang chảy xuôi.
Đuôi cá rất dài, một nửa ngâm trong nước biển, thu hút sự chú ý của của người nhìn, khiến người ta tham lam lướt đi theo vòng eo thon gọn đến ngực, không tự chủ được mà dừng lại ở hai điểm đỏ tươi, trên xương quai xanh và quanh cổ, và trên những chiếc vây mỏng được ánh trăng nhuộm thành màu bạc.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua cằm, móng tay sắc nhọn trong suốt trông như món trang sức pha lê lạnh lẽo, đặt trên khuôn mặt xinh đẹp khó có thể miêu tả bằng lời đó.
Khi bị đôi mắt vàng đó nhìn vào, trí óc và tâm hồn con người sẽ hoàn toàn tan nát, trở thành một thân xác không còn sự sống.
Nó nhảy từ đá ngầm xuống biển.
Người cá nhô lên khỏi mặt biển, hơi ngẩng đầu lên nhìn Johnson trên đỉnh nhà thờ.
Johnson thất thần.
--------------------
Tác giả nói thế này:
Thần Biển: Nằm trên giường xem xong bức ảnh.
Thần Biển: Lục lục tìm tìm mặc quần áo.
Trên đây là quá trình thức dậy và đi xem mắt của một tên lười biếng chỉ biết trốn trong nhà.
.........
Một chiếc giường hoàn hảo cần có thảm điện (magma) để tạo cảm giác thoải mái khi ngủ.
Johnson: Tại sao ác quỷ lại có mùi lưu huỳnh, chẳng lẽ dưới địa ngục đều là ao dung nham? Không phải, do mọi người đều thích ngủ trên thảm điện, đánh giá rất cao.
Tác giả: À, quảng cáo sai rồi, năm 1925 không có thảm điện.
......
Nhắc lại, Gymir là công. Mọi vẻ đẹp đều là vỏ bọc để dụ dỗ con mồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top