129
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 129
Lời nói dối và sơ hở
"Chúng ta không thể ở lại đây, lũ đang dâng cao nhanh lắm, một khi hang động sụp đổ, đây sẽ là nấm mồ của chúng ta." Kiến thức lý thuyết của giáo sư Telegin rất phong phú, ông ta lập tức chỉ ra mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất hiện nay.
Juan có thể nói gì? Anh chỉ chịu trách nhiệm gật đầu.
Giáo sư Telegin mượn ánh lửa để vào lều kiểm kê đồ dùng. Những thứ khác thì không tính, nhưng có vài thứ ít nhất phải cho vừa vào ba lô, hoặc làm sao cho dễ mang theo, nếu không thì dù có hữu ích đến đâu cũng sẽ phải vứt đi, chẳng hạn như cái nồi kia.
"Khoan đã! Juan, cậu đốt lửa bằng loại nhiên liệu gì? Bị nước lũ cuốn đi mà nó không ướt à?" Telegin nghi ngờ hỏi.
"Ờ, là cồn khô. Chúng ta rất may mắn, thứ này được đựng trong lọ kín, tôi tưởng là đường hoặc muối ấy chứ, khi cạy ra thì mới biết là nhiên liệu."
Juan nói thật, nhưng nguồn gốc của thứ này không phải từ trận lũ mà là từ trong tay tà thần. Quả thực là họ may mắn, bởi vì tà thần không biết đây là cái gì, nó bị kẹp trong đống đồ dùng, và là bất ngờ do Juan phát hiện ra. Ngay cả Juan cũng không thể từ chối bữa ăn nóng hổi trong hang động tối tăm sâu không thấy đáy này.
Bất hợp lý cái gì? Dạ dày nói rằng nó rất hợp lý! Và khi đã no thì có thể bịa ra một cái cớ ngay thôi! Juan cảm thấy áy náy vì đã khuất phục, nhưng nếu phải lựa chọn lại, anh vẫn sẽ chọn đốt lửa bằng cồn khô trong lon sắt và ăn món thịt bò hầm khoai tây nóng hổi.
"Thế mồi lửa thì sao?"
"..."
Juan lấy ra một vật gì đó từ trong túi, lắc lắc rồi bình tĩnh nói: "Cái bật lửa này không thấm nước, nhưng bên trong không có nhiều dầu lửa lắm, tôi nghĩ chỉ dùng được hai lần thôi."
"Ầy, đừng nói hai lần, hai ngày nữa cũng chưa chắc chúng ta có thể ra ngoài!" Giáo sư Telegin lắc đầu, quay người bước vào trong lều.
Juan thở phào nhẹ nhõm.
Telegin cảm thấy đau nhức cả người, còn tay chân thì bầm tím hết cả. Ban đầu ông nghĩ đó là vết thương va đập do bị nước lũ cuốn trôi, nhưng cơn đau nhức không giống như bị thương mà thay vào đó là cảm giác cơn đau vẫn kéo dài do tích tụ axit lactic sau khi đi bộ trong núi rừng hoang dã suốt ba ngày. Telegin cúi đầu kiểm tra quần áo thì phát hiện vải ở khuỷu tay và đầu gối đã sờn rách rất nhiều, vài chỗ bị nham thạch sắc nhọn cào xước, như thể mình đã bò trong hang động. Cuối cùng, ánh mắt ông dừng lại ở đế giày.
Khoan đã, không đúng!
Làm sao đế giày có thể bị mòn do lũ cuốn? Cát, sỏi và vết hằn trên đế giày, cũng như quần áo...
Giáo sư Telegin không suy nghĩ nhiều, ông đột nhiên mở lều ra, nhìn thấy Juan bị một bóng đen vồ ngã xuống đất. Telegin giật mình, vô thức tìm kiếm vũ khí, may mắn thay là có ánh lửa, ông thấy rõ khuôn mặt của bóng đen.
"Ông Lotta? Bình tĩnh lại!"
Telegin lao tới ngăn cản, nhưng người Pháp này rất khỏe, biết kỹ năng chiến đấu, có sức bùng nổ đáng kinh ngạc. Ông ta ghìm chặt vai Juan.
Juan vùng vẫy hai lần là nhận ra không có cách nào để trốn thoát. Anh tưởng Lotta đang trong trạng thái điên loạn, nhưng khi nhìn lại thì thấy mặc dù mắt Lotta đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt và vẻ mặt cho thấy người này rất tỉnh táo.
"Tôi sẽ không tin những lời nói dối của các người! Các người thật ra là ai? Mục đích là gì?" Lotta giữ chặt Juan, nhưng mắt lại dán chặt vào Johnson, gầm lên một cách hung ác: "Tôi có vấn đề về khớp thái dương, khi hôn mê, tôi sẽ nghiến chặt răng, nếu dùng sức mở ra sẽ bị thương... Nhưng tôi không bị thương nên đồ ăn không phải do người khác đổ vào mà là do chính tôi ăn, nhưng tôi không tự nguyện ăn, vì tôi không dùng thói quen nhai để phòng bệnh, bây giờ khi nói chuyện, khớp bên má của tôi phát ra tiếng động! Đây không phải là do một hay hai bữa, tôi chắc chắn đã không ăn uống đúng cách trong ba ngày."
Juan: "..."
Hiểu rồi, anh không có năng khiếu làm tội phạm, sơ hở ở khắp nơi. Nhưng ai có thể nghĩ ra được chuyện này chứ? Juan thở dài trong lòng, hóa ra thói quen nhai và nhịp điệu không đúng cũng có thể giữ lại làm bằng chứng.
"Tôi không biết, có lẽ các khớp xương của ông đã đụng vào đá nên làm lệch khỏi vị trí trong trận lũ." Juan cố gắng hết sức để tranh luận.
Telegin nhìn qua, phát hiện ra rằng ông Lotta quả thực đang ở trong tình trạng lôi thôi hơn mình rất nhiều, trên mặt có nhiều vết thương nhỏ, quần áo thì rách rưới hơn. Điều này là chắc chắn, suy cho cùng thì người đàn ông này thực sự đã trôi nổi giữa dòng sông ngầm trong vài giờ cho đến khi được Johnson vớt lên.
Telegin thiên vị Juan hơn về mặt tình cảm, mặc dù cũng thấy có một số điểm đáng nghi nhưng ông tin tưởng vào nhân phẩm của Juan hơn, anh không cần phải nói dối, không liên quan gì đến việc tại sao họ lại ở đây, dù có nghĩ thế nào thì đó cũng không thể là âm mưu của Juan.
"Đúng đấy, ông Lotta, ông bình tĩnh đã!"
"Tôi không thể bình tĩnh được, một trong những trợ lý của tôi đã chết, bây giờ cậu lại nói rằng doanh trại đã sụp đổ, mọi thứ đều bị cuốn trôi đến đây, còn Alice thì sao... trợ lý khác của tôi, cô ấy cũng bị giết à?" Lotta gào to với đôi mắt đỏ hoe.
Juan im lặng.
Ngọn lửa tiếp tục cháy, ánh sáng chiếu vào một bên mặt Johnson, y hoàn toàn không giống một người leo núi trong chuyến thám hiểm dãy núi Kavkaz. Quần áo của Johnson quá nguyên vẹn, đó cũng là một sơ hở, nhưng Juan không thể thuyết phục tà thần xé quần áo.
Ngay khi Juan đang run rẩy sợ hãi, anh nhìn thấy Johnson chỉ vào dòng nước lũ, nói: "Có người đang trôi tới."
Cái gì?
Juan, Telegin và Lotta đồng loạt quay lại.
Họ thấy một cái bóng đen xám trong làn nước chảy xiết được ngọn lửa chiếu sáng.
Có người thật kìa!
Juan kinh hãi.
Ông Lotta buông tay, lao thẳng vào dòng nước, kéo người vào "bờ".
Sau đó họ chìm trong bầu không khí im lặng chết chóc. Đó là một xác chết, một nửa cơ thể đã bị méo mó nhưng vẫn có thể nhận dạng được quần áo và khuôn mặt.
"Là anh ta, người lính tuần tra trước lều của chúng ta những ngày này." Sắc mặt Telegin tái nhợt.
Lotta đã không nói gì trong một thời gian dài.
Chuyện doanh trại sụp đổ là có thật, nước lũ cũng thật sự cuốn người vào đây, nhưng người này lại không may mắn. Juan muốn hỏi Johnson xem nữ trợ lý của Lotta thế nào rồi, nhưng Lotta và Telegin vẫn còn ở đây nên anh không thể hỏi thẳng được.
"Chúng ta không thể ở lại đây, hang động sẽ sụp đổ." Telegin lặp lại, ông vỗ vai Lotta, cố gắng đánh thức ý chí sinh tồn của người kia.
Lotta cứng ngắc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Juan, hỏi: "Chúng ta đã ở trong hang bao lâu rồi?"
"Tôi không biết, tôi vừa tỉnh dậy đã ở đây rồi." Juan chỉ có thể lấy cớ mất trí nhớ.
Tiếp xúc với sự kiện huyền bí sẽ gây ra mất trí nhớ, anh... có kinh nghiệm.
Juan đau đớn nói: "Kể từ khi chúng ta nghe thấy tiếng động lạ trong hang, tôi quay đầu bỏ chạy, sau khi rơi xuống dòng sông ngầm, ba người chúng ta bị lạc nhau, tôi và giáo sư Telegin đi chung. Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã kéo giáo sư, cố bơi qua một hang động hẹp, rồi bất tỉnh trong nước."
Telegin so sánh ký ức của mình trước khi hôn mê, phát hiện ra rằng quả thực đúng như vậy.
"À, chuyện này rất phổ biến, con người tiếp xúc với tồn tại huyền bí sẽ bị rối loạn trí nhớ sau khi sốt cao, có thể chúng ta đã trải qua một cuộc trốn chạy kinh khủng nào đó." Telegin nhìn xuống đế giày, xoa xoa cơ bắp đau nhức, tưởng tượng ra những hành động anh hùng của mình trước lũ sinh vật đột biến.
"Cái gì là tồn tại huyền bí?" Ông Lotta ngẩng đầu lên. Trong mắt ông ta, Telegin là đồng bọn của Juan, toàn nói về những điều người khác không hiểu, lại còn người xướng người họa.
"Nghe này, không phải chúng tôi không muốn giải thích, mà là ông nghe xong chắc cũng không tin đâu... Ok, tôi nói!" Juan giơ hai tay lên, cố tỏ ra chân thành và thân thiện: "Có một con quái vật ở sâu trong hang động này, tôi nghĩ người Liên Xô đã nói với ông về điều đó, trên thực tế, trước đây chúng ta suýt nữa đã gặp phải nó, loại quái vật này rất mạnh mẽ, có một số học giả thích nghiên cứu những thứ này. Chắc hẳn ông đã từng nghe rồi, huyền bí học... Ồ, không phải bói toán, quả cầu pha lê, phép thuật phù thủy và những thứ lừa đảo khác, họ nghiên cứu một loài sinh vật kỳ lạ tồn tại lâu hơn cả khủng long, được ghi lại trong một số cuốn sách cổ và di tích."
Lotta nhìn anh chằm chằm, không nói gì.
Juan tiếp tục với giọng điệu dễ hiểu đối với các nhà khảo cổ và nhà thám hiểm: "Có rất nhiều truyền thuyết về quái vật trên khắp thế giới, đa số là những cá thể độc nhất chứ không phải là một loài, chúng có vẻ ngoài hung dữ, còn thích ăn thịt con người, tất cả những người gặp phải chúng đều chết. Những mô tả về chúng đều mơ hồ, chẳng hạn như trốn dưới gầm giường nhìn thấy một cái bóng to lớn kỳ lạ, hay là thấy nó có nhiều đầu và có thể phun ra lửa trong giấc mơ..."
"Sinh vật thời tiền sử? Hành trình đến trung tâm trái đất?" Lotta hỏi với giọng mỉa mai.
Juan: "..."
"Đừng kể lại tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nữa, cho dù trải nghiệm của chúng ta dưới lòng đất có kỳ quái đến đâu, chúng ta cũng không thể bịa ra một cuốn Hành trình vào tâm Trái đất." Lotta giận dữ nói xong thì chỉ vào Johnson: "Các người không cảm thấy người này kỳ quái sao? Nếu tin rằng sâu trong hang động có quái vật, sao không nghi ngờ lai lịch của người đàn ông này?"
"Ờ?" Giáo sư Telegin cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên trở nên cảnh giác: "Hắn chẳng lẽ là..."
Juan nín thở.
"...Là tín đồ tà giáo?"
Nghe xong nửa câu sau, phần không khí mà Juan nén trong ngực không biết chạy đi đâu mất.
Johnson chỉ quan sát họ tranh luận, thuyết phục và đổ lỗi cho nhau. Bây giờ thấy ba người đang nhìn chằm chằm vào mình, Johnson không hề lo lắng chút nào, lại còn bình tĩnh nói: "Ta cũng không biết, chuyện ta bị nước cuốn trôi đến đây là do Juan nói với ta, nhưng doanh trại bị sập là có thật, ta đã tận mắt chứng kiến."
Juan: "..."
Hay thật, những gì tà thần nói hoàn toàn là sự thật. Johnson quả thật đã nhìn thấy tàn tích của doanh trại, tìm thấy rất nhiều vật tư ở đó! Nhưng nghe thì có vẻ như Johnson đã rơi vào hang động sau đó hôn mê giống như họ, không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra trong hang khi tỉnh dậy.
"Giáo sư Telegin này đã nhiều lần nhắc nhở, hang động có thể sụp đổ, chôn vùi chúng ta ở chỗ này, ta cảm thấy hiện tại không phải lúc tranh cãi." Johnson nghiêm túc nhắc nhở: "Ta nghĩ khi trong tiểu thuyết xảy ra cảnh này, chúng ta đều mắng nhân vật ngu ngốc, khi gặp nguy hiểm làm sao có thể chỉ nhớ tranh luận mà không bỏ chạy? Quái vật đó là gì không quan trọng, quan trọng là chúng ta còn sống, và muốn thoát ra ngoài, phải không?"
Lotta tức giận thở phì phò, giáo sư Telegin thì gật đầu lia lịa. Juan thầm nhủ tà thần thực sự đang nhập vai một con người là thành viên đoàn thám hiểm một cách chân thực và đầy cảm xúc như vậy à?
Johnson đi ngang qua Juan, liếc mắt ra hiệu cho anh.
Juan cảm thấy lưng lạnh toát. Anh hiểu ra rồi, nước lũ là có thật, nên các đường đi trong lòng núi sẽ sụp đổ thật.
Họ vội vàng thu dọn đồ dùng, chia thành bốn chiếc ba lô. Một tấm bạt chống nước còn dư ra được quấn quanh thi thể, đặt cạnh đống lửa đã tắt.
Họ lội xuống nước và đi sâu vào hang, không chọn đi về hướng thượng nguồn của sông ngầm, bởi vì giáo sư Telegin và ông Lotta đều tin chắc rằng những con đường sẽ sụp đổ từ trên xuống dưới sau khi dòng nước xiết chảy qua. Đi ngược dòng lên thượng nguồn là tự sát, thà đi theo dòng nước chảy để tìm một ngã rẽ.
Telegin và Lotta vừa mới thoát khỏi cơn sốt cao và rất yếu, đương nhiên bị tụt lại phía sau. Nhưng Lotta không tin Juan, càng không tin Johnson, ông ta nhất quyết tự mình lựa chọn hướng đi. Juan lo Lotta sẽ ngã chết, nhưng không thể thuyết phục được ông ta. Lotta trông có vẻ có kinh nghiệm thám hiểm hang động, ông ta nằm trên mặt đất lắng nghe âm thanh và gõ vào vách đá để xác định phương hướng.
Sau khi đi bộ ba giờ, họ đến một con đường mà nước đọng ít hơn đáng kể, độ dốc cũng ngày càng tăng lên. Cả nhóm đều rất vui mừng, nhưng vào lúc này, hang động đột nhiên bắt đầu rung chuyển.
"Nguy rồi, sắp sập rồi!" Telegin hét lên, ôm đầu.
Juan bất lực nhìn một hòn đá từ trần hang rơi xuống, đập vào lối đi giữa anh với Telegin và Lotta. Juan hét to tên hai người, nhưng càng ngày càng có nhiều đá rơi xuống, đến khi anh bò dậy được thì phát hiện đã bị chặn hoàn toàn.
"Juan!" Telegin cũng rất đau đớn.
Juan lớn tiếng trả lời: "Tôi ổn, các ông thế nào?"
"Tôi với ông Lotta không bị thương, này, Juan..."
"Tôi và ngài Johnson phải tìm cách khác, các ông cứ tiếp tục đi! Chúng ta sẽ gặp nhau trên mặt đất!" Juan kiên quyết nói. Vật tư bên chỗ Telegin có thể cầm cự được thêm bốn hoặc năm ngày. Về phần Juan, đương nhiên anh còn phải hoàn thành nhiệm vụ ủy thác của tà thần.
"Vụ sụp đổ vừa rồi..." Juan nhìn Johnson.
"Là ta làm." Johnson nhìn lại Juan, gật đầu hỏi: "Anh đang rất khó xử, không bịa chuyện được nữa rồi, phải không?"
Juan: "..." Cái này là tại ai?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top