118

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 118

Trò chơi

Trong hai ngày tiếp theo, Juan mất công chạy khắp tòa soạn báo, ngân hàng, bưu điện... gian nan "khôi phục" lại hành trình của mình trong đống đổ nát, cuối cùng nhận ra mình đang đi đến di tích thành phố cổ Pompeii của Ý.

Di tích thành phố cổ!

Juan lấy chiếc la bàn vàng mà anh vẫn giữ sát bên mình ra theo bản năng. Thứ này được giấu rất kỹ, chứng tỏ nó rất quan trọng, nhưng la bàn hình như bị dính keo, không mở ra được.

Anh đã nhìn thấy các bài báo đưa tin về hiện tượng trăng máu trong tòa soạn, ngoài ra còn có những bài phát biểu dài về cuộc khủng hoảng kinh tế, vết đen mặt trời và sụt giảm sản lượng ngũ cốc. Juan một lòng tôn thờ khoa học, càng đọc càng cảm thấy vô lý, tất cả đều là lời bịa đặt vô nghĩa. Juan từng cho rằng người dân trong thị trấn này đều điên rồ, nhưng bây giờ thì hay rồi, hóa ra cả thế giới đều điên rồ.

Juan đau đầu. Điều rắc rối hơn nữa là anh phát hiện ra mình đang bị theo dõi. Đối phương hoàn toàn không có ý định che đậy, luôn giữ khoảng cách đủ gần, như thể đang giám sát Juan. Điều này khiến Juan rất căng thẳng. Người đàn ông tự xưng là Johnson vẫn còn là một bí ẩn, không rõ lai lịch là gì, "người bạn" đeo mặt nạ của y thậm chí còn không giống người tốt, tới giờ này Juan vẫn chưa nhìn thấy mặt hắn.

Loại người nào mới phải giấu mặt?

Kẻ bị truy nã?

Một nhân vật nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên báo chí và truyền hình?

Bản năng mách bảo Juan ngăn mình không suy nghĩ nữa.

Bằng cách phân tích dấu vết trong đống đổ nát, anh kết luận rằng cư dân của thị trấn này bị mất trí, rơi vào ảo giác, sau đó tàn sát lẫn nhau. Giống như một loại khí độc. Người Đức đã sử dụng bom khí độc vào năm 1915. Tuy Juan không hiểu tại sao một thị trấn nhỏ lại bị khí độc tấn công, nhưng ngoài điều đó ra, Juan thực sự không tìm được lời giải thích hợp lý hơn.

Khi số thực phẩm còn sót lại trong tàn tích của thị trấn đã gần cạn kiệt, cảnh sát cuối cùng cũng đến.

Không, có vẻ như là quân đội.

Juan ngay lập tức trốn trong đống đổ nát của nhà thờ, nhìn những cư dân thị trấn đang mơ màng bị cưỡng bức mang đi. Những người mất trí ra sức giãy giụa, kêu la gào thét, dường như đã quyết tâm ở lại nơi này, như bầy chim bị phá tổ chỉ biết ngơ ngác đứng trên cành cây gần đó, không chịu rời đi.

Cảnh tượng này thật sự bi thảm, nhưng điều khiến Juan hoảng sợ hơn nữa là người ta dường như coi những người sống sót này như kẻ côn đồ, thậm chí còn trói họ bằng dây thừng rồi nhét vào xe tải, sau đó thậm chí không có ý định vùi lấp lại tàn tích, bọn họ chỉ đi quanh thị trấn một vòng rồi bỏ đi.

Juan: "..."

Trời bắt đầu mưa, anh vừa lạnh vừa đói, trên người chỉ có một chiếc chăn rách nát trong phòng xưng tội của nhà thờ. Nước Ý rõ ràng là một nơi có nhiều nắng, khí hậu ôn hòa. Có ma mới biết tại sao trời lại lạnh đến thế.

Có một vết nứt chéo khá dài ở nơi ẩn náu, trước đó Juan lén nhìn qua vết nứt này để xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, bây giờ mưa không ngừng trút xuống, mặt đất đã ướt hẳn, thậm chí còn có nước đọng. Juan run lên vì lạnh, anh nghiến răng nghiến lợi, quyết định đội mưa ra ngoài để tìm một nơi trú ẩn khác. Nếu không khi trời tối sẽ càng khó khăn hơn.

***

Johnson đang ngồi bên cửa sổ một ngôi nhà đổ nát, cách nơi Juan ẩn náu chỉ hai con phố, y có thể dễ dàng nhìn thấy mọi hành động của thám tử xui xẻo bị mất trí nhớ này.

Trò chơi thám tử này trở nên thật kỳ lạ. Gymir sẽ bất thình lình nhảy ra từ một nơi nào đó mà Johnson không ngờ tới mỗi ngày, sau đó nghiêm túc thảo luận về "cách khôi phục trí nhớ" với y.

Johnson: "..."

Tuy rằng khi đóng giả làm người, y sẽ bịa ra những lời nói dối, có khi là bác sĩ, có khi là một quý tộc hào phóng, sẵn sàng đóng vai thám tử, nhưng y vẫn cảm thấy không đúng.

Johnson muốn nói chuyện với John.

Trên thực tế, ngày đầu tiên phát hiện ra Gymir giả vờ mất trí nhớ, y đã bỏ Juan lại để đến Anh. Nào ngờ John không có ở biệt thự bên bờ biển đó. Johnson muốn tìm John thông qua "liên hệ", nhưng lại phát hiện một sức mạnh quen thuộc ngăn cản mình. Phải, vì ảnh hưởng từ việc dung hợp sâu sắc của bản thể, Gymir có thể dễ dàng che đậy "mối liên hệ" khiến Johnson không thể tìm thấy John.

Tuy nhiên, Johnson vẫn tìm thấy một lá thư do John để lại. Thư được giấu ngay sau khung ảnh. Johnson cầm bức ảnh của John cùng vợ con lên, một lá thư rơi ra. Vị thám tử thông minh đó đã giải đáp thắc mắc cho Johnson chỉ bằng vài câu, đồng thời vẫn tránh được số phận xui xẻo chọc giận tà thần.

Sau khi đọc lá thư, Johnson trở lại thị trấn vô danh với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Gymir không chỉ tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ, hắn còn lấy vé xe lửa của Juan và mời Johnson cùng mình lên xe lửa đi du lịch (mặc cho Juan tái mặt vì sợ hãi khi phát hiện ra vé xe lửa mất tích một cách bí ẩn), hắn lấy tờ báo có hình trăng máu ra hỏi Johnson có muốn ra biển chơi vào đêm trăng sáng không.

Thấy Gymir biểu diễn ngày càng nghiêm túc, Johnson còn không dám cắt ngang hắn. Johnson rất lo lắng Gymir quá phấn khích, đòi y phải chạy vài vòng trên trái đất, bỏ trốn hai năm để hắn đuổi theo... thế thì phải làm sao? Gây ra chuyện ồn ào như vậy, liệu Typhon có nhìn lén không? Lỡ như Typhon đuổi theo cười nhạo họ thì sao?

Da đầu của Johnson tê dại.

Bây giờ chỉ là chơi trò chơi thám tử và mất trí nhớ trong một thị trấn đổ nát, vậy đã đủ thú vị rồi.

***

Juan bước vào bưu điện, anh xoa hai tay vào nhau thật nhanh, chuẩn bị lên tầng hai giật rèm cửa xuống làm áo ấm. Anh đã đến đây ba lần, lục soát tất cả các ngăn kéo và tủ. Bao gồm cả những người cái bị khóa, Juan cũng tìm cách để phá chúng ra xem xét. Cộng thêm trí nhớ bẩm sinh, Juan rất quen thuộc nơi này, cho dù trời đã tối, không nhìn thấy gì trong bưu điện, anh vẫn có thể tự do di chuyển.

Sau đó Juan đá vào một cái tủ, chân đau buốt.

Nét mặt của anh đông cứng lại.

Đây là lần thứ ba rồi đấy.

Trước đây anh có thể giải thích rằng những cư dân mất trí trong thị trấn đã vào trong nhà, di chuyển đồ đạc xung quanh, nhưng bây giờ mọi người đều bị bắt đi cả rồi, làm gì còn người nữa? Vậy nên vẫn là Johnson cùng người đàn ông đeo mặt nạ bí ẩn kia? Chính xác thì họ muốn làm gì?

Juan tiếp tục đi về phía trước với tâm trạng nặng nề, chẳng mấy chốc anh đã tìm thấy một thùng bánh quy ở gần bệ cửa sổ. Thùng bị bịt kín, rất kín kẽ. Juan mò mẫm trong đệm ghế sô pha bên cạnh, tìm thấy một chai rượu rum khác. Mở ngăn kéo ra, có một hộp đạn và một khẩu súng.

"..."

Mặc dù những ngày qua anh sống sót bằng cách tìm kiếm thức ăn trong các ngôi nhà, nhưng những vật dụng này đáng lẽ không nên tồn tại trong tòa nhà trước mặt anh. Nhất là súng, cứ như thể những người đứng sau nhìn thấu được cuộc khủng hoảng trong thị trấn, biết hôm nay Juan suýt chút nữa bị những người Ý vô lý đó bắt đi, nên đã cung cấp thêm vũ khí.

Rất chu đáo.

Chu đáo đến mức rùng rợn.

Juan lùi lại một bước, cơ thể đập mạnh vào tường. Anh muốn hét lên để gọi Johnson và người đàn ông mà anh không nhìn rõ mặt bước ra, nhưng điều này chỉ thể hiện sự sợ hãi và thảm hại của anh.

Không phải anh không có lựa chọn khác, anh có thể bỏ chạy! Đường bên ngoài thị trấn không bị phong tỏa! Cho dù ở đây có bí mật gì, chúng liên quan gì đến quá khứ của anh, anh cũng không quan tâm.

Còn chiếc la bàn khó hiểu đó, cùng lắm là vứt nó đi!

***

Rạng sáng, Juan lén lút trèo ra khỏi bưu điện qua cửa sổ tầng hai.

"Anh chàng muốn điều tra sự thật này dường như đã bỏ cuộc, thật đáng tiếc!" Gymir khẽ thở dài.

Johnson im lặng, không biết nên tiếp lời thế nào. Dù sao thì... y không quen Gymir, chỉ là bạn đồng hành cùng nhau tìm kiếm sự thật thôi. Nhưng Johnson vô tình "nhìn thấy" Gymir giấu manh mối trong chiếc két sắt trên tầng hai của bưu điện, két sắt này được đặt bên trong vách ngăn của bức tường.

Ngoài tiền và chứng khoán, còn có những "manh mối" được Gymir chuẩn bị kỹ càng. Thông qua manh mối này, Juan có thể dần dần tìm ra sự thật, nguồn gốc của sự hỗn loạn ở thị trấn này: Một thần mới đang ngủ trong lâu đài bỏ hoang bên ngoài thị trấn. Chỉ cần có nhu cầu, đồng loại cũng có thể được lôi ra làm đạo cụ trò chơi. Đặc biệt tại nơi thần mới này sinh sống, có thể tiếp tục theo dõi những câu chuyện của tín đồ tà giáo, cũng như những quái vật hút máu trong tiểu thuyết phiêu lưu ly kỳ của con người.

Vì lo Juan không đến gần được hang ổ của thần mới, Johnson còn đến chỗ Hans dạo một vòng, lấy về một khẩu súng và một hộp đạn có khắc chữ Rune.

Dù là Gymir đưa manh mối hay Johnson đưa thức ăn và vũ khí, họ đều làm việc đó "sau lưng nhau", họ vẫn phải duy trì tình trạng mất trí nhớ bề ngoài.

Giờ thì Juan bỏ chạy.

Không chơi nữa.

Thị trấn này không phải là một hòn đảo hoang, Juan không rơi vào đường cùng như Cindy. Johnson do dự hai giây giữa việc tạo ảo ảnh để ngăn bước chân Juan và việc để Juan rời đi, y quyết định bỏ qua, tha cho thám tử tội nghiệp và xui xẻo này vậy.

Còn những manh mối và thông tin trong két sắt cùng những vũ khí y giấu trong ngăn kéo thì coi như làm bẫy để bắt được thám tử mới đi, có thể nó sẽ sớm được phát hiện, cũng có thể nhiều năm sau sẽ có ai đó đến đào bới đống đổ nát và phát hiện ra.

"Đã đến lúc chúng ta phải đi."

"Đi nơi khác để tìm lại những kỷ niệm quý giá sao?"

"..."

Johnson lặng lẽ rút ra một cuốn sách, y nghi ngờ rằng mình sẽ phải tìm những câu chữ trong các bài Sonnet* của Shakespeare để đáp lại phát ngôn khoa trương của Gymir. Phải rồi, cuốn sách này cũng do thám tử John gợi ý.

* Sonnet: là một hình thức thơ có nguồn gốc từ Ý; Giacomo Da Lentini được coi là người đã phát minh ra thể loại thơ này. Đến thế kỷ thứ mười ba sonnet được chuẩn hóa thành một bài thơ mười bốn dòng với một luật gieo vần nghiêm ngặt và một cấu trúc nhất định.

***

Juan ném chiếc la bàn vàng vào ngăn kéo, nhưng chân anh dường như đã mọc rễ tại chỗ, không thể rời đi. Anh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vứt đi thế này thì quá tùy tiện, sẽ bị người khác nhặt lại.

Juan tìm thấy một chiếc hộp gỗ trong đống đổ nát, đặt chiếc la bàn vào đó, chôn nó dưới gốc cây lớn khi rời khỏi thị trấn, thậm chí còn cẩn thận xóa đi mọi dấu vết xung quanh nó. Lúc rời đi, Juan cứ tiến lên một bước thì vô thức quay đầu lại một lần. Cuối cùng anh hạ quyết tâm, nhanh chóng bỏ chạy.

Ngắm mặt trời dần ló dạng, Juan bỏ lại cơn ác mộng của thị trấn bị lãng quên phía sau, mỉm cười. Anh duỗi tay ra, đột nhiên toàn thân cứng đờ. Những ngón tay run rẩy, anh thò tay vào túi và rút ra một chiếc la bàn có dây xích vàng.

"A..." Tiếng hét thảm thiết của Juan vang vọng khắp vùng hoang dã.

Johnson thậm chí còn không chớp mắt. Đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi. La bàn sẽ không ngừng quay trở lại với Juan. Juan bây giờ sợ hãi bao nhiêu thì Juan của mười ngày tới sẽ sung sướng bấy nhiêu.

"Muốn đánh cược không?" Johnson nghiêng đầu hỏi.

Quý ông người Anh ở thế kỷ 19 thích đến câu lạc bộ chơi bài, cá cược đua ngựa, cá cược bất cứ thứ gì đáng để tiêu khiển. Johnson không có thói quen này, nhưng lời nói của y vẫn toát lên phong thái này. Lần cuối cùng y cá cược với Gymir là ở nhà hát Luân Đôn, à không, là khi theo dõi vụ tranh chấp tài sản của gia tộc Brandon ở Tòa án Luân Đôn.

"Cược cái gì?"

"Anh ta sẽ không lấy lại được trí nhớ cho đến khi nhìn thấy di tích."

Gymir nheo mắt lại, nhận ra rằng đây là một ván cược thua chắc. Nhưng thua như thế nào cũng là một trò chơi.

"Được, người thua cược phải nói ra một bí mật."

"Bí mật?" Johnson rất thắc mắc.

***

Hơn mười ngày sau, Juan mặt mày hốc hác và râu ria xồm xoàm đã có mặt tại đích đến ban đầu mà anh ghi trong sổ tay, thành phố cổ Pompeii. Anh đã thấp thỏm lo sợ suốt cả chặng đường, nhưng không có ai theo dõi anh, cũng không có người đuổi giết mà anh nghĩ tới.

Juan lê bước đến bên cạnh di tích, mặt trời vừa mọc chiếu lên mặt anh, cũng chiếu lên đống đổ nát cổ kính phủ đầy bụi đã lâu ngày này.

Juan đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt anh từ bối rối chuyển sang xuất thần, đến không thể tin nổi, cuối cùng đọng lại ở kinh hãi.

"Không! La bàn của tôi!"

Thù lao của tà thần cho anh! Anh ném đi mất rồi!

Juan ngay lập tức lấy lại toàn bộ ký ức, chộp lấy ba lô điên cuồng lục lọi. Không có trong ba lô, không có trong túi áo, lần cuối cùng anh ném la bàn đi là khi nào? Anh không hại chết ai cả, phải không? La bàn rơi vào tay người khác là sẽ có chuyện đấy!

"Phù." Cuối cùng cũng tìm được chiếc la bàn, Juan khóc vì sung sướng.

Johnson đứng xa xa: "..."

Mặc dù đã đoán được kết quả này, nhưng y vẫn cảm thấy rất thần kỳ khi tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng này. "Độ sáng" của Juan ngay lập tức tăng vọt lên, triệu chứng mất trí nhớ được chữa khỏi trong một giây. Đúng như dự đoán, không cần y phải giúp đỡ gì cả.

"Em đã thắng, có muốn biết bí mật không?" Gymir mỉm cười hỏi.

Johnson cảnh giác nói: "Không muốn biết."

Gymir kiên quyết: "Nào nào, một quý ông hào phóng và uy tín phải tuân theo lời hứa của mình."

Johnson: "..."

Trò chơi ngụy trang làm con người này nên dừng lại đi thôi.

Gymir nói với giọng điệu đau khổ: "Ta vừa khôi phục được một chút ký ức, muốn chia sẻ với em."

Nói rồi, không chờ Johnson kịp phản ứng, một quả cầu ánh sáng màu xám đã bị Gymir nhét vào trong cơ thể y.

Johnson bất thình lình nhìn thấy thám tử John trẻ tuổi bị nước biển cuốn lên một hòn đảo xa lạ. Vài con người khác bị chôn sâu trong cát, cơ thể đen kịt và tứ chi vặn vẹo. John cố gắng đứng dậy, vài thứ đồ vật rơi ra từ trên người anh, rồi John nhanh chóng bất tỉnh.

Một tấm ảnh bay lên từ trong đống đồ vật.

Johnson nhớ tấm ảnh này, mí mắt y giật giật. Quả nhiên, giây tiếp theo, y nhìn thấy sức mạnh huyền bí trong ảnh được kích hoạt, "phát đi phát lại" cảnh y đi tìm mục sư Cornell. Kèm theo âm thanh lạ lùng không thể miêu tả, chủ nhân của ký ức chơi đùa cho đến khi tấm ảnh mất đi sức mạnh.

Johnson: "..."

Y muốn bỏ đi ngay lập tức, đi đến một nơi Gymir không thể tìm thấy!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top