111

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 111

Lá chắn

Johnson choáng váng.

Ý thức và giác quan của y đã rơi vào trạng thái trì trệ.

Đây chỉ mới là ảnh hưởng từ ngọn lửa của Tonatiuh.

Johnson cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao trước đây có nhiều tà thần trở thành đồ ăn của thần Mặt trời như vậy, nếu thực lực không đạt đến trình độ nhất định thì ngay cả cơ hội trốn thoát cũng chẳng có. Ngọn lửa chỉ là dấu chân của Tonatiuh, những dấu tích còn sót lại này có mùi giống với các thần cổ xưa khác, khiến cho các tà thần dễ đánh giá sai lầm về Tonatiuh, chờ khi đến trước thần Mặt trời mới nhận ra tình hình hoàn toàn khác với những gì trong tưởng tượng.

Johnson đã từng thấy bản thể của Gymir. Xét theo thái độ của Gymir, có thể biết hắn cũng giống với các thần cổ xưa như Typhon và Behemoth. Thần mới sẽ sợ hãi trước họ, cảm thấy khủng hoảng và áp lực, thậm chí là đầu óc trống rỗng chỉ nhớ mỗi việc chạy trốn, nhưng sẽ không hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng. Thuộc tính hỗn loạn của tà thần không miễn dịch lẫn nhau, thần mới yếu đuối đương nhiên là sẽ bị ảnh hưởng, nhưng sự tồn tại như thần Mặt trời Tonatiuh thực sự rất vô lý.

Vô lý đến mức Johnson muốn nghi ngờ Tonatiuh là một giống loài khác.

Còn con người à? Johnson tin rằng khi con người nhìn thấy bản thể của Tonatiuh sẽ không trải qua quá trình đột biến, mà biến thành máu trong một giây. Thậm chí sẽ không có máu.

Ngọn lửa bao quanh thần Mặt trời tưởng chừng êm đềm, nhưng lại vô cùng hung bạo. Nó giống như cái miệng đầy máu của một con quái thú khổng lồ, ngấu nghiến không gian bao phủ trong ngọn lửa bằng hàm răng sắc nhọn vô hình, không buông tha bất kỳ "thứ thức ăn" quý ​​giá nào. Đừng nói đến máu thịt, ngay cả đá cũng không thể thoát khỏi tai họa này. Những viên đá vướng vào sợi tơ của cái bóng dần dần biến thành cát mịn trong ngọn lửa.

"...Chúng mày là món ăn mà Cochro tìm cho tao hả?"

Bóng đen trong ngọn lửa né được đòn tấn công của Typhon, mắt nó vẫn dán chặt vào Gymir. Nó không tiếp tục nói, nhưng ngay cả Johnson với ý thức mơ màng cũng có thể cảm nhận được mùi của sự chê bai trong đó.

Quả cầu dây leo thu thập đủ sức mạnh từ trong cái bóng, cuối cùng cũng dần hồi phục. Ngay khi tỉnh dậy, y lập tức phối hợp với cái bóng của Gymir để chống lại ngọn lửa.

"Hử?" Tonatiuh phát hiện ra sức mạnh đặc biệt này có khả năng làm cho "thời gian ngừng trôi", ngọn lửa bùng lên chóng mặt.

Gymir lập tức lùi lại. Hắn không hiểu phương pháp tấn công của Tonatiuh nên chỉ có thể lựa chọn để Typhon chắn trước mặt.

Typhon không hề bận tâm chút nào, gã vừa nhìn thấy Tonatiuh là trở nên cực kỳ phẫn nộ. Một lớp vật thể có vảy kỳ quặc xuất hiện trên bề mặt cơ thể của người khổng lồ, phun ra làn khói độc dày, ngọn lửa ánh sáng thiêu cháy một lớp thì lại có lớp khác phun ra thay thế. Có vẻ như thần Mặt trời không thích ăn thứ này, nó sẽ làm ô nhiễm ngọn lửa ánh sáng, Tonatiuh vốn trông giống như mặt trời nay lại trở thành một quả cầu ánh sáng màu xanh lục.

"Typhon!" Thần Mặt trời ghê tởm tóm lấy người khổng lồ, quật xuống đất thật mạnh.

Ngọn lửa ánh sáng ăn mòn lớp vảy, cơ thể Typhon khó tránh khỏi bị thương, sức mạnh và máu theo vết thương chảy ra. Chất lỏng này có màu tím đen.

Đòn tấn công của Tonatiuh trở nên bạo lực hơn, như muốn đánh tan hóa thân tà thần được hợp nhất này. "Typhon, mày còn không dùng tới bản thể, mày tưởng cái xác chắp vá này có thể đánh bại tao hả?"

Bản thân Typhon rất mạnh mẽ, nhưng khả năng chiến đấu của gã thực sự rất kém. Chỉ trong chốc lát, Johnson đã phải cau mày liên tục nhiều lần, một cơ hội bị lãng phí mất rồi.

Gymir cho rằng Typhon giỏi chịu đòn, thực tế là gã có thể chống cự thêm được một lúc, nhưng hắn cũng không tiếp tục đứng nhìn nữa. Áo choàng bóng tối đột nhiên mở rộng, động tác cắn nuốt sức mạnh của ngọn lửa ánh sáng trở nên chậm hơn rất nhiều.

Hiệp đầu của trận chiến tà thần thực chất là sử dụng ảnh hưởng của thuộc tính hỗn loạn tương ứng của mình, nếu không thể chống chọi được thì sau hiệp này đã hẹo mất rồi. Hiệp hai là đòn tấn công ăn mòn sức mạnh lẫn nhau. Ngọn lửa ánh sáng của Tonatiuh rõ ràng đã kiềm chế hết tà thần ở đây, đánh liều là không thắng được rồi, đây cũng là lý do chính khiến các tà thần nghe tên thần Mặt trời là trốn tránh.

Nhưng không phải là hoàn toàn vô phương.

Typhon cho Gymir xem chiến thuật tấn công hiệp ba.

"Nắm lấy cơ hội." Gymir nói với Johnson.

Vô số đá vụn tụ tập lại lần nữa, nhanh chóng biến thành năm người khổng lồ lao vào ngọn lửa ánh sáng. Mặc dù chúng bị phá nát nhanh hơn nhưng sợi tơ của cái bóng sẽ cản trở đòn tấn công trong thời gian ngắn. Gymir phát hiện ra rằng bản năng của thần Mặt trời là nuốt chửng sức mạnh và nuốt chửng mọi thứ có thể trở thành thức ăn, vậy thì hắn sẽ lợi dụng bản năng này.

"Không được..."

Johnson sốt ruột khi phát hiện Tonatiuh phản ứng rất nhanh, người khổng lồ đá cản trở cũng không đạt được hiệu quả như mong muốn. Việc tiêu hao sợi tơ của cái bóng cũng phải được tính đến, nếu cứ để thời gian trôi qua, bên mình sẽ thiệt thòi hơn. Johnson cố gắng thao túng sức mạnh để tăng gấp đôi số lượng người khổng lồ đá, đồng thời nhảy vào ngọn lửa ánh sáng theo trình tự quy định, cuối cùng cũng giúp Gymir âm thầm tung một cú đấm trúng vào người thần Mặt trời.

"Không được."

Gymir lặp lại, hắn nhìn viền ngoài cái bóng của mình mờ hẳn đi một lớp do tiếp xúc với bản thể Tonatiuh. Tổn thất kiểu này trong một lần có thể chấp nhận được, mười lần trăm lần cũng chẳng là gì, nhưng trận chiến của tà thần có thể kéo dài hàng trăm ngày.

Cái bóng và quả cầu dây leo quay đầu nhìn về phía xa gần như cùng lúc.

Kukulkan bị Typhon ném ra ngoài đã biến đâu mất rồi. Ý thức tự giác bỏ chạy thật mạnh mẽ.

"Bắt lấy nó." Johnson và Gymir đồng thanh nói.

"Typhon, chỗ này giao cho mày, tao đi bắt Kukulkan về đây." Gymir lo Typhon sẽ nghĩ rằng mình đang lâm trận bỏ trốn, nên mới lên tiếng thông báo.

Nào ngờ Typhon làm như không nghe thấy gì, bị đánh ngã thì đứng dậy, liên tục sản sinh vảy và sương độc, cắn xé Tonatiuh.

Gymir không dám lãng phí thời gian, lần theo dấu vết mà đuổi theo, từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khinh thường của Tonatiuh và tiếng gầm gừ của Typhon.

"...Asik... Harpy..."

Johnson biết Asik, tà thần đã bị Tonatiuh ăn mất một nửa, đang ngủ ở hồ Khiluk. Y cũng đã nghe nói đến Harpy, đó là một bầy quyến thuộc của tà thần, rất thường thấy cách đây hai ngàn năm, thường xuyên qua lại giữa nhiều châu lục để truyền tin cho tà thần. Harpy là loại quyến thuộc của tà thần mà con người tiếp xúc nhiều nhất, chúng có cơ thể và đôi cánh của loài chim, và khuôn mặt của con người... thật ra là giống hoa văn trên mặt loài cú đêm, ngũ quan bằng phẳng, đôi mắt sắc bén.

Không biết từ khi nào, số lượng Harpy bắt đầu giảm dần, cuối cùng biến mất. Johnson không nghĩ nhiều, vì tình huống này quá phổ biến, chủ nhân tà thần ngủ say, quyến thuộc sẽ giảm hoạt động, thậm chí chìm vào giấc ngủ, y cũng không biết đám quái vật đầu người mình chim này thuộc về đồng loại nào.

"Asik là đồng minh của Typhon, Harpy là con của Typhon." Gymir giải thích.

Johnson: "..." Thì ra Typhon tới để trả thù. Lại còn kéo cả gia đình đến đánh chung?

Không phải, với tà thần, một đồng minh chẳng mấy quan trọng, chứ đừng nói là đồng minh của đồng minh, Behemoth không coi trọng hoàn cảnh của Asik. Với Typhon, gã có quá nhiều con, gã nhất định sẽ trân trọng những đứa vừa sinh ra đã là tà thần, nhưng loại quyến thuộc như Harpy thì không đáng tiếc, chết sạch rồi thì có thể sinh ra tiếp.

Vậy nên việc trả thù thì không phải giả, nhưng quan trọng hơn là những đồng minh và những đứa con vẫn còn sống của Typhon. Johnson đã xác nhận rằng cả Skyra và Hydra đều có sức mạnh trung bình. Chimera thì càng khỏi nói, sống lâu như vậy mà vẫn chẳng hơn gì một thần mới, tà thần yếu hơn nó mà Johnson từng thấy chắc chỉ có Bướm Xám phiên bản gặp lần đầu ở Luân Đôn. Con cái chẳng ra sao, đồng minh thì phải tự mình đứng ra lôi kéo, Typhon sống vất vả thật.

Đang nghĩ ngợi, Johnson nhìn thấy Kukulkan. Cái con này thực sự chạy rất nhanh, nó đã vòng sang phía bên kia của mặt trăng, chuẩn bị chuồn về trái đất. Về tốc độ thì Gymir không thể đuổi kịp thần Rắn lông vũ, nhưng vì Kukulkan sợ vỡ mật rồi, nhất quyết phải đi vòng nửa vòng...

"Không!"

Áo choàng bóng tối của Gymir cuốn lấy Kukulkan, kéo nó đi.

Thần Rắn lông vũ liều mạng vùng vẫy, nhưng vì trước đó nó đánh với thần Mặt trời đã bị thương, mà lợi thế sức mạnh của Gymir và Johnson thể hiện ở việc làm thời gian ngừng trôi, chỉ cần bị "bao phủ" thì ưu thế về tốc độ của thần Rắn lông vũ không thể phát huy được.

Gymir nhanh chóng lao trở lại chiến trường.

Đúng như hắn và Johnson dự đoán, bản thể của Kukulkan - đám mây phát sáng đó - quả thực có tác dụng phòng ngự nhất định đối với ngọn lửa ánh sáng của thần Mặt trời. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến thần Rắn lông vũ có thể tồn tại đến ngày nay.

Typhon lại bị đánh ngã xuống đất, nhưng thay vì bị thần Mặt trời tấn công, gã lại nghe thấy tiếng hét của Kukulkan. Typhon ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy Gymir "giơ cao" Kukulkan và đập về phía thần Mặt trời. Không, không phải là đập, mà giống như mặc áo khoác và cầm khiên hơn. Tất cả mắt của Typhon đều đang chớp chớp.

Tonatiuh bị đánh xong cũng bối rối. Vì đòn tấn công của Gymir còn bị thần Rắn lông vũ ngăn cách, hầu hết sức mạnh của đòn tấn công này đều do Kukulkan hứng chịu! Thế này là đang đánh thần Mặt trời, hay đang giết thần Rắn lông vũ?

Kukulkan kêu gào thảm thiết, chất vấn Gymir đang muốn giết mình phải không.

"Mày ngu thật hả, không biết phải làm gì à?" Gymir chế nhạo.

Johnson thì tốt bụng (?), nhắc nhở Kukulkan cách đúng đắn để làm một cái khiên, cứ chịu tổn thất là đủ rồi.

Thần Rắn lông vũ tức đến nỗi khúc xương nằm trong cụm mây vẹo hẳn đi. Một tên thần mới dám nói chuyện với nó như thế này? Thế nhưng thần Rắn lông vũ không ngu, trong tình huống thế này thì cố giữ lấy thể diện cũng vô dụng, nếu tiếp tục chống đỡ thì người chết đầu tiên nhất định sẽ là nó. Có uất ức đến đâu cũng chỉ có thể hợp tác.

Kukulkan chủ động chia ra một phần sức mạnh của mình bao phủ mặt trước của cái bóng, đồng thời di chuyển cơ thể chính sang một bên, tùy theo mức độ tiêu hao của lớp "lá chắn" đó mà tiến hành bổ sung bất cứ lúc nào.

Lần này, đòn tấn công của Gymir cuối cùng cũng có tác dụng. Trước khi thần Mặt trời kịp phản ứng, Johnson lại liếc sang Typhon ở bên cạnh. Lá chắn thì càng nhiều càng tốt phải không nào.

Typhon bị dây leo và cái bóng kéo lại vẫn không phản ứng gì, đến lúc ăn một đòn nặng nề của thần Mặt trời mới chợt nhận ra vai trò của mình. Lần này Johnson không cần phải làm gì nữa, Typhon đã tự mình chộp lấy chiếc khiên Kukulkan, khoác lên người, lao tới ôm chặt thần Mặt trời.

Ánh sáng chói lòa đột nhiên giảm xuống.

Ngọn lửa ánh sáng biến mất trong chốc lát.

Trong tai chỉ còn lại những lời chửi rủa giận dữ của thần Rắn lông vũ.

Sao mà Gymir có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, sức mạnh khủng khiếp quất sang như một cơn sóng thần

***

Đảo Greenland.

Gió tuyết dừng lại vào lúc bình minh.

Hans dẫn người đi thiết lập chữ Rune xung quanh nơi cắm trại, họ không chắc liệu những con chó khổng lồ kia có quay lại tấn công hay không. Không lâu sau, bầu trời đột nhiên trở nên sáng sủa hơn. Phản ứng đầu tiên của Hans là cúi đầu, không nhìn lên trời.

Nhưng viên phi công xui xẻo đó thì lại không có ý thức cảnh giác này, hắn không những nhìn mà còn hét lên thảm thiết. Liên tục chạm trán với sự kiện huyền bí, tinh thần của hắn trở nên mong manh dễ vỡ, giờ thì hoàn toàn điên loạn. Hắn vừa tru vừa khóc, Hans vội vàng ấn hắn xuống, dùng mấy viên thủy tinh khắc chữ Rune để ngăn cản phi công biến dị.

"Vào trong lều ngay."

Hans dẫn mọi người chui vào những căn lều nhỏ dựng tạm. Qua tấm bạt dày, có thể nhìn thấy mặt trời chói chang xuất hiện trên bầu trời.

Ba phần tư đảo Greenland nằm trong vòng Bắc Cực, ở đây tuy không phải nhưng vẫn chịu ảnh hưởng của đêm vùng cực, thời gian ban ngày rất ngắn. Mặt trời bây giờ rất kỳ lạ, vị trí của nó lại càng kỳ lạ hơn.

"Đó là mặt trăng." Hans nói với sắc mặt rất xấu. Họ không thể làm gì được, con người không thể lên mặt trăng, cũng không thể làm gì để ngăn chặn sự thay đổi này.

Thấp thỏm sợ hãi chờ đợi một lúc, mặt trăng đột nhiên trở lại bình thường, nhưng lần này màu đỏ như máu lại chuyển sang màu trắng xanh.

Hans: "..."

Có nhiều hơn hai vị thần cổ xưa đang đánh nhau trên mặt trăng?

Hiệp đầu gây ra trăng máu, hiệp hai xuất hiện mặt trời giả, đến hiệp ba, một sức mạnh mới chiếm được ưu thế?

Sao mặt trăng đông vui quá vậy?

---

Người dịch:

Thật ra nguyên lý đánh đấm hiệp ba cũng đơn giản, mây đen thì che khuất mặt trời đó mà.

Bọn tà thần này đánh nhau như tấu hài =))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top