108
Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 108
Khúc dạo đầu của ngày tận thế
Brazil, Lençóis Maranhenses.
Gió biển đến từ Đại Tây Dương mang theo mưa lớn, tạo thành những hồ nước xanh ngọc nối tiếp nhau trên nền cát trắng mịn.
Chúng thật ngoạn mục và xinh đẹp, đứng trên đỉnh cồn cát, có thể nhìn thấy sa mạc nhấp nhô hình lưỡi liềm được khảm những viên ngọc lục bảo lớn nhỏ. "Đáy hồ" được bao phủ bởi cát trắng tuyệt đẹp. Hồ trong vắt như thủy tinh, nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy đáy. Sau khi được cung cấp dinh dưỡng dồi dào trong mùa mưa, cây xanh mọc rải rác ở vài nơi nhưng chủ yếu tập trung ở rìa sa mạc. Nếu bước lên những cồn cát để đi vào sâu trong sa mạc, sẽ chỉ thấy bãi cát trắng mịn không có cỏ mọc trên đó, và những "hồ nước" đẹp say lòng người.
Trong mắt con người, đây là thiên đường trong mơ, là nơi của những điều kỳ diệu. Người dân sống gần đó tạ ơn thần linh đã ban cho lượng mưa đủ nhiều, thờ cúng thần linh với lòng thành kính được truyền lại từ tổ tiên. Hơn nữa, sa mạc kéo dài miên man này đã ngăn cản bọn thực dân đổ bộ, khiến nơi này miễn cưỡng giữ được vẻ yên bình.
Bây giờ trời đã khuya, con người vốn nên đi ngủ sớm, rồi dậy đi làm vào ngày hôm sau, nhưng không khí hôm nay thật bất thường.
"...Sao lại có trăng màu đỏ?"
"Trong mùa mưa năm nay, bất ngờ có lốc xoáy nổi lên, nhà cửa bị thổi bay, chắc thần linh đang nổi giận!"
Trăng lưỡi liềm đỏ trông hệt như một con thuyền báo tử tượng trưng cho điềm rủi. Ánh trăng chiếu xuống sa mạc trắng xóa khiến lòng người kinh hãi. Trẻ con thì vẫn đang gào khóc, cây trồng gần nhà phát ra những tiếng xào xạc dưới cơn gió biển dữ dội, những âm thanh trước kia nghe có vẻ bình thường này dường như không còn bình thường dưới ánh trăng máu, con người càng hoảng loạn thì họ càng cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi càng làm tăng thêm những cảm xúc tiêu cực này.
"Chờ một chút, trời sẽ sáng nhanh thôi."
Mọi người an ủi nhau, nơm nớp lo sợ nhìn vầng trăng máu ngoài cửa sổ, không dám ra khỏi nhà.
Nơi cuối sa mạc trắng, sóng biển dâng trào.
Một bóng người bước ra khỏi sóng biển, trên quần áo không có vết nước. Một chiếc áo sơ mi cổ cứng màu xám nhạt, một chiếc áo khoác sọc nhỏ màu tối, một chiếc nơ đơn giản được buộc bằng một dải ruy băng màu đen. Khuy măng sét bằng sapphire tôn lên đôi mắt xanh lam nhạt, không thể nhìn rõ khuôn mặt trong bóng tối, ánh trăng chỉ chiếu lên những đường nét của góc nghiêng. Như ai đó bước ra từ tạp chí thời trang Paris, như một nhân vật bị mắc kẹt trên màn hình đen trắng, đẹp trai và lịch lãm, nhưng lại có khí chất dị thường pha trộn giữa bóng tối và ánh sáng.
Phía sau y, nước biển chợt dâng cao, một con cá voi khổng lồ nổi lên. Thân hình to lớn như một ngọn núi, với đủ loại vàng bạc châu báu lấp lánh dán trên người. Chiếc vây dài quất mạnh lên bờ biển, gây ra những chấn động dữ dội.
Những hồ nước cạn xinh đẹp như ngọc trên sa mạc biến mất chỉ sau một cú "đánh".
"Đừng đánh đừng đánh, tao tới đây."
Một cơn lốc nhỏ cuộn lên trên đỉnh cồn cát.
Một con thằn lằn nhiều đầu cao mười mấy mét xuất hiện trên cồn cát. Nó có một cái đuôi dài, các chi sau phát triển to khỏe, ba cặp chi trước, một vòng khoảng mười hai cái đầu mọc quanh cổ. Nó còn có một đôi cánh khổng lồ trên lưng. Chúng không phải là đôi cánh dơi mỏng như những con rồng hung ác trong truyền thuyết phương Tây, mà có lông vũ, màu trắng sáng, giống như cánh thiên thần trên các bức tranh tường ở mái vòm của Tòa thánh. Khi đôi cánh được nâng lên, một vầng sáng óng ánh vụt qua.
Đây là một hóa thân của Typhon. Nó lơ đãng bay qua các đụn cát, chọn bừa một tảng đá trông rất vừa mắt, rồi nhìn thẳng vào mắt cá voi khổng lồ giữa sóng biển.
"Đã tìm được vật liệu sửa chữa đảo Sable chưa?" Typhon giơ sáu chi trước lên, nồng nhiệt chào hỏi.
Cá voi khổng lồ lạnh nhạt nhìn Typhon. Nếu không vì sự cố bất ngờ, Gymir sẽ không bao giờ đưa Johnson đến đây.
Đây là nơi bản thể Typhon đang ngủ say. Nếu không có tà thần nằm dưới sa mạc, làm cho nước biển, nước mưa và bất kỳ loại nước nào khác đều không thể thấm xuống dưới thì làm sao kỳ quan Lençóis Maranhenses xuất hiện được? Là "điểm du lịch" suýt được Johnson nhắm đến làm lựa chọn thứ ba, phong cảnh của Lençóis Maranhenses rất ngoạn mục, thuyền buồm có thể trượt lên cao trên cồn cát rồi rơi xuống hồ nước bên dưới. Điều bất lợi là ở đây còn có thêm một tà thần còn thở, và còn sống.
Lençóis Maranhenses không phải là đảo Sable, kẻ sống ở đây là Typhon chứ không phải Cochro. Gymir không thể đuổi Typhon đi được. Sức mạnh của bản thể của Typhon khác với trong cõi mộng, dù có đánh bại được gã thì cũng không nên đánh, tên này còn một đống đồng minh ngoài kia. Ngoài ra, cái quý giá của đảo Sable là cung điện nham thạch, còn phong cảnh của Lençóis Maranhenses chỉ xuất hiện khi Typhon đang nằm ở đó, đuổi Typhon đi rồi thì còn ngắm cái gì? Lẽ nào tự mình nằm xuống cho đủ số?
Tâm trạng của Gymir đang rất tồi tệ. Typhon trước mặt là một trong những nguyên nhân gây ra tâm trạng tồi tệ đó, và trăng máu là nguyên nhân thứ hai.
"Tìm thần mới trong nhà Thoth cái gì nữa, Tonatiuh đang đến kìa." Cá voi khổng lồ nói ồm ồm. Nghe như tiếng sấm rền vang rền khắp bầu trời, xen lẫn tiếng sóng biển gầm thét.
Ánh sáng của trăng máu trong mắt tà thần là hậu quả tác động của các tầng sức mạnh đang xung đột. Sự tồn tại của nó chứng minh rất rõ ràng một thực tế... Thiên thể nhỏ bé nằm ngoài trái đất này đã trở thành chiến trường giữa hai tà thần thức tỉnh hoàn toàn. Giờ đây, dư âm đó đã xâm nhập vào bầu khí quyển của trái đất, nhiều người nhìn thẳng vào trăng máu đều đang gặp ảo giác.
"Kukulkan đã biến mất khỏi cõi mộng từ lâu." Typhon thở dài, tỏ vẻ tuy mọi người đang chê cười thần Rắn lông vũ là nhát gan, nhưng kết quả chứng minh người hiểu rõ Tonatiuh nhất vẫn là thần Rắn lông vũ.
Lần nào cũng thoát khỏi miệng thần Mặt trời tàn bạo là một thành tích đáng nể, Kukulkan không sống vô ích bao nhiêu năm qua, cũng không lãng phí kinh nghiệm của mình chút nào. Thần Rắn lông vũ quả quyết chọn cách thức dậy, nhờ đó giành được cơ hội chiến đấu vì sự sinh tồn.
Quả nhiên là Tonatiuh xuất hiện.
Typhon vung chân, bắt đầu phân tích tình hình: "Xét theo tính cách của Kukulkan, bất cứ khi nào tìm được cơ hội trốn thoát, nó sẽ lập tức chọn cách rời khỏi trận chiến, chạy trốn đến trái đất."
Khi đó, chiến trường sẽ dịch chuyển đến bầu trời phía trên trái đất, rồi đến một đại dương hoặc một lục địa nào đó. Vô số sinh vật sẽ biến thành tro bụi trong ngọn lửa, lũ lụt xối xả sẽ nhấn chìm tất cả các lục địa. Typhon không quan tâm đến loài kiến sống trên hành tinh này. Nhưng nếu họ khoanh tay đứng nhìn Kukulkan bị thần Mặt trời ăn mất, thì chính họ sẽ là người gặp tai họa chết chóc tiếp theo. Typhon không muốn đặt cược xem Tonatiuh ăn bao nhiêu loại đồng loại xong thì sẽ thỏa mãn. Lỡ thần Mặt trời muốn ăn sạch hết tất cả thì sao?
"Chúng ta phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất." Giọng Typhon vang lên ầm ầm.
Johnson lùi về sau một bước, cá voi khổng lồ dùng sóng biển đỡ lấy y.
"Typhon có ý gì?" Johnson cảm nhận được áp lực khủng khiếp do Typhon giải phóng ra. Điều tồi tệ nhất là cái gì?
Gymir khẽ đáp: "Bản thể thức tỉnh, tham gia chiến đấu."
Thế thì không phải là cuộc chiến giữa hai tà thần mà là giữa hàng chục tà thần. Về cơ bản, nó tương đương với lời thông báo về khởi đầu cho một thảm họa tuyệt chủng hàng loạt đối với sự sống trên trái đất.
"...Không còn cách nào khác sao?" Johnson không muốn thấy nền văn minh nhân loại biến mất như thế này.
Nó quá đột ngột, giống như món đồ chơi yêu thích bỗng nhiên bị hỏng, món ăn yêu thích bỗng nhiên biến mất. Dù căn phòng trái đất này cuối cùng có được bảo tồn nguyên vẹn hay không thì cũng khó có thể chấp nhận nỗi tiếc nuối và thất vọng khi nhìn thấy nơi vốn dĩ tràn đầy những thứ hay ho trở nên trống rỗng.
Cá voi khổng lồ biến thành một cái bóng đen mặc áo choàng. Gymir dùng các xúc tu bóng tối của mình nhẹ nhàng chạm vào cổ tay, vai và đỉnh đầu của Johnson trong hình người... lặng lẽ an ủi y.
Lúc này, độ sáng của trăng máu bắt đầu tăng lên. Chưa nói đến con người, ngay cả Johnson cũng chưa bao giờ nhìn thấy ánh trăng "sáng" như vậy. Nó chiếu sáng tất cả những tầng mây trên bầu trời đêm, gần giống như một mặt trời bị yếu đi. Nếu không chú ý, người ta có thể cho rằng ánh bình minh đang bắt đầu buông xuống, màn đêm sắp trôi qua!
Sắc mặt Johnson trở nên khó coi, hình người của y dần dần sụp đổ dưới ánh trăng. Đầu tiên là tóc, sau đó là da, đầu ngón tay... Những dây leo màu đen tranh nhau lao ra, tạo thành phòng ngự trên bề mặt cơ thể y, chống lại sức mạnh khủng khiếp của ánh trăng.
Sức mạnh này có tác dụng lớn nhất đối với tà thần, tiếp đến là quyến thuộc của tà thần, sinh vật đột biến, tín đồ tà giáo đã ăn trộm sức mạnh, học giả huyền bí học... Còn với người bình thường, họ chỉ cảm thấy đau đầu hoặc ù tai không rõ nguyên nhân.
Gymir nhanh chóng chìm xuống biển cùng Johnson.
Hóa thân của Typhon dang rộng đôi cánh, tạo ra một cơn bão cát nhỏ. Nó bay lên trên những hạt cát nhô cao, mười hai cái đầu cùng nhau gào thét ầm ĩ, cùng với ngọn lửa đang chảy ra và nọc độc bốc mùi, một đám mây xoáy đen hình thành trên vùng biển này.
"Kéc kéc..."
Người dân gần Lençóis Maranhenses choáng váng, ngất xỉu vì âm thanh kinh hoàng.
Âm thanh bay thẳng lên mây, lan ra bốn phương tám hướng.
***
"Sóng xung kích bất thường được ghi lại!"
"Địa điểm, bang Amapá, Brazil!"
"Sóng xung kích lan về cao nguyên Brazil, Đại Tây Dương..."
Trăng máu khiến hai quốc gia vốn đã có vệ tinh nhân tạo rơi vào tình trạng căng thẳng cao độ, họ phát hiện ra những dữ liệu bất thường từ mặt trăng hết lần này đến lần khác. Vệ tinh không phải là toàn năng, dữ liệu của chúng bị trì hoãn, và chúng phải hoạt động theo quỹ đạo. Ngay khi các nhà khoa học Mỹ và Liên Xô đang cố gắng sử dụng vệ tinh của họ để thu thập thêm dữ liệu thì một điều bất ngờ đã xảy ra.
"...Vừa xảy ra ở trái đất! Đây là giá trị phản hồi của áp suất không khí!"
"Không, chúng ta không thể lấy được số liệu chi tiết hơn, sóng xung kích có thể vẫn đang mạnh lên!"
Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác phát đi, hết tin nhắn khẩn cấp này đến tin nhắn khẩn cấp khác truyền vào.
Bên dưới trăng máu.
Trên hành tinh xanh này, các tà thần tỉnh dậy từ cõi mộng không vội vàng di chuyển bản thể, mà trước tiên tách ra hóa thân, đáp lại tiếng gầm của Typhon.
"Đây không phải là sóng xung kích tăng cường! Ngay tại đây... một nguồn mới xuất hiện ở thượng nguồn sông Amazon."
"Và cao nguyên Brazil!"
"Châu Úc..."
Màn hình trong phòng điều khiển đột nhiên đồng loạt tắt, mọi người hoảng sợ đứng dậy. Tin tức bị gián đoạn. Chỉ có tiếng bíp bíp phát ra từ micro, đầu bên kia của radio có rất nhiều tiếng ồn hỗn loạn.
Người phụ trách lo lắng đến mức túm lấy bừa lấy người nào đó, hét lên: "Tín hiệu vệ tinh đâu?"
"...Chúng tôi không thể nhận được bất cứ thứ gì, chỉ có những đoạn mờ ảo bị xáo trộn nghiêm trọng!"
Khi âm thanh phát ra, mọi người lập tức bịt tai lại, không ai đứng được. Ảo giác khủng khiếp này cho họ biết, thế giới đang rung chuyển, vô số âm thanh đang than khóc. Có người đau đớn lăn lộn tại chỗ, có người hôn mê bất tỉnh.
***
"A a a..." Phi công trực thăng hét lên sợ hãi.
Chiếc máy bay cũng theo đó quay tròn, rơi xuống điên cuồng.
Hans trực tiếp kéo bỏ những thanh chắn không cần thiết giữa cabin phía sau và buồng lái, bao gồm cả ghế ngồi, lao tới kéo cần điều khiển lên. Máy bay ngừng rơi, nhưng vẫn quay vòng vèo nghiêng ngả như người say rượu.
"Bình tĩnh, tỉnh táo lại!" Hans ném chiếc tai nghe trên đầu phi công đi.
Tom gầy nhỏ cũng chạy tới tắt radio. Các thành viên khác trong nhóm vội vàng lấy ra vật phẩm có chữ Rune, thông qua phương pháp này coi như tạm thời cứu tỉnh được người trên máy bay.
Sau một hồi vật lộn và cố gắng, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh an toàn xuống một vùng tuyết.
Tom lăn lộn lao xuống, nôn mửa như điên ngay khi chạm đất.
"Không, cho đến khi người của chúng ta học được cách lái máy bay, tôi thề tôi sẽ không bao giờ bay nữa, rủi ro quá cao." Tom thở hổn hển nói.
Hans loạng choạng bước xuống, nhặt áo khoác của Tom lên và trùm lên đầu cậu ta. Bản thân Hans cũng che kín hết đầu mình, ông hít một hơi thật sâu, dùng ngón tay hạ kính xuống, nhìn chằm chằm vào trăng máu.
"..."
Hans nhanh chóng đẩy kính lại như cũ, cắm đầu ngã xuống đất.
"Đội trưởng?"
"Không sao... tôi không sao."
Hans cố gắng vươn tay ra, miễn cưỡng đứng dậy, hai mắt ông nhắm nghiền, hai vệt máu chảy xuống quanh co.
"Trời đất ơi!" William vừa là học giả huyền bí học, vừa là đồng đội lâu dài của Hans, anh ta nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề ngay lập tức.
Hans lau máu trên mặt đi, chớp mắt, nhìn xuống đất. Mắt ông đỏ hoe vì mao mạch bị vỡ, nhưng vết thương còn chịu đựng được, không quá nghiêm trọng.
"Sức mạnh rất khủng khiếp... chắc chắn là đến từ thần cổ xưa, may mắn là mặt trăng ở xa nên tôi mới không nhìn rõ tình hình trên đó."
Hans cầm lấy viên thủy tinh có khắc chữ Rune do Tom đưa cho, đưa lên gần mắt, hút ra một luồng sương đen, viên thủy tinh vỡ tan.
"Nếu còn muốn sống thì tôi không được dùng kính viễn vọng thiên văn." Hans cau mày, đây vốn là kế hoạch ban đầu của ông, nhưng hiện tại xem ra chẳng khác gì tự tìm đến cái chết.
---
Người dịch:
Lençóis Maranhenses: là một vườn quốc gia nằm ở bang Maranhão, ở phía đông bắc Brazil. Đây là một khu vực thấp, bằng phẳng, đất đai thường xuyên bị ngập lụt cùng với những cồn cát lớn. Có diện tích khoảng 1500 km², và mặc dù có lượng mưa phong phú nhưng hầu như là không có thảm thực vật tại đây. Bao gồm nhiều đụn cát trắng, lớn và sâu, trông Lençóis Maranhenses như một sa mạc, nhưng thực tế không phải vậy. Nằm ngay ngoài lưu vực Amazon, khu vực này thường có mùa mưa vào đầu năm. Mưa đã tạo nên một khung cảnh dị thường: nước sạch tụ lại ở các thung lũng giữa đụn cát, đồng thời một lớp đá không thấm nước dưới cát ngăn chặn việc nước thấm xuống đất. Kết quả là những đầm phá màu xanh và đen nằm giữa các đụn cát và lượng nước đạt đỉnh điểm nhất từ tháng 7 đến tháng 9.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top