42
Chương 42
Trong trung tâm thương mại và sân thượng có sẵn máy quay, tình trạng của Liên Vũ Phàm và Vưu Chính Bình được truyền thẳng về phòng giám sát.
Trên màn hình, Vưu Chính Bình chỉ có thể dùng cùi chỏ để đỡ cơ thể, gian nan đối đầu với Số 192; Liên Vũ Phàm rũ đầu, lưng dán chặt vào tường chịu tải, hai tay giữ lấy mặt tường, trông như đang cúi đầu trầm tư, nhưng thực ra xương sống của hắn đã gãy, nếu không duy trì tư thế này, hắn sẽ lập tức ngã xuống.
"Cục trưởng Tiêu..." Lạc Hoài thấy hai người như vậy, chỉ có thể lo lắng nhìn cục trưởng Tiêu.
Cục trưởng khẽ nâng tay, chủ lực của hai tiểu đội đã như nỏ mạnh hết đà, đúng là đến lúc ông phải ra tay. Cục trưởng Tiêu quả thực có khả năng đánh bại Số 192, có lẽ không cần thiết để người bảo vệ phải chịu thương tích nặng như vậy, nhưng rồi ông cũng già đi. Bây giờ cục trưởng Tiêu đã 43 tuổi, dấu vết của tháng năm đã lan ra khóe mắt, ông của hiện tại có thể là hậu thuẫn của nhóm người bảo vệ trẻ tuổi, bảo vệ họ an toàn. Nhưng khi ông 53 tuổi, rồi 63 tuổi thì sao? Ông phải nhân lúc mình vẫn còn là trụ cột để ép họ phải chiến đấu, dù có đau lòng, dù có khó chịu đến đâu, cũng là vì một tương lai họ có thể tự mình chống đỡ.
Trong màn hình giám sát, Số 192 nói với Vưu Chính Bình: "Ngươi tưởng rằng ta chỉ đặt bom ở một trung tâm thương mại này thôi sao? Ta đã có thể chiến đấu đơn độc với mục tiêu nhiệm vụ, thì sao lại không chừa đường lui cho mình! Ngươi còn nhớ cá vàng trong hồ nhân tạo không hả?"
Vưu Chính Bình khựng lại. Đương nhiên cậu còn nhớ.
Tổ chức Người bảo vệ đã phân tích năng lực tương tự như không gian trò chơi của Số 192, nó có thể chuyển hóa những cá thể không có sự sống thành bom trong phạm vi không gian của gã. Nhưng vậy thì không thể giải thích việc lũ cá vàng cũng phát nổ, vì cá vàng là cá thể sống. Vưu Chính Bình từng tham gia cận chiến trên hồ, cậu cũng suy nghĩ về vấn đề này, nhưng đến nay vẫn chưa có đáp án. Mãi đến tận lúc này, cậu mới nhận ra một khả năng giải thích hiện tượng này: có hai loại bom.
Một loại là vật thể chết được Số 192 tiếp xúc mà họ đã phân tích; một loại là bom truyền dẫn, có thể thông qua sức nổ, truyền chấn động sang vật thể sống. Cách giải thích đơn giản là: khi chiếc nón của cậu bé trên hồ nhân tạo phát nổ, Sầm Tiêu ném nó xuống nước. Nhưng sức sát thương của chiếc nón này rất nhỏ, tác dụng thật sự của nó là là phát tán chấn động, khiến cơ thể sống rung động theo tần số cao, từ đó biến thành một quả bom nhỏ rồi phát nổ. Cá vàng trong hồ nhân tạo chịu tác động của chiếc nón, mới trở thành bom tấn công Sầm Tiêu.
Nếu đúng như Vưu Chính Bình đoán, vậy thì cá thể sống trở thành bom hiện giờ chính là...
"Ngươi là cá vàng đó ~" Số 192 chỉ vào Vưu Chính Bình rồi nói, "Ta đã đặt bom đặc biệt vào balo của ba đứa nhóc kia, vốn chỉ là để dự phòng thôi. Bây giờ một mình ngươi gánh lấy sức nổ của cả ba quả bom."
Gã lấy điện thoại ra, mở giao diện "trò chơi nổ mìn", trên đó hiển thị một cá thể sống đã biến thành bom, chính là Vưu Chính Bình!
Sắc mặt mọi người trong phòng giám sát đều trở nên nặng nề. Lạc Hoài căng thẳng nói: "Cục trưởng, nếu Vưu Chính Bình biến thành bom thật, thì dù có trường năng lượng, cậu ấy cũng..."
Mọi người đều không thể ngờ đến tình cảnh này, cục trưởng Tiêu càng phẫn nộ, phân tử nước trong không khí trên sân thượng đều đang chấn động.
"Các ngươi đúng là háo thắng." Số 192 đắc ý nói, "Chẳng trách không có ai hoàn thành được nhiệm vụ khai phá thế giới này. Nhưng đáng tiếc, các ngươi không giết được ta. Ta sẽ thành công chạy thoát, còn người có siêu năng lực không gian này sẽ chết!"
Gã đã dự phòng trước từ lâu, lợi dụng sợi dây chuyền để thay đổi một cơ thể khác rồi chạy trốn, không phải sợ chết.
"Là sợi dây chuyền..." Cục trưởng Tiêu nhìn chằm chằm vào màn hình, tập trung hết sức mạnh. Chỉ cần ông có thể kịp thời tiêu hủy sợi dây chuyền trước khi Số 192 dịch chuyển cơ thể, kẻ phá hoại không thể chạy thoát sẽ không dám tổn thương đến Vưu Chính Bình, sau đó có thể đàm phán rồi.
Ngay vào lúc cục trưởng Tiêu chuẩn bị ra tay, máy quay giám sát trên sân thượng tắt phụt.
Cùng lúc đó, tất cả những người có siêu năng lực đều cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ bao trùm toàn bộ trung tâm thương mại. Trường năng lượng tan vỡ trong nháy mắt, cùng với đó, sức mạnh khủng khiếp kia đi kèm với cơn giận dữ khiến lòng người tê tái.
Chấn Lê đang rút thăm người trúng giải thứ hai cũng khựng lại. Y không phải người có ý chí kiên cường, cảm nhận được cơn giận kia thì sợ hãi đến mức đứng không vững, chân mềm nhũn rồi trượt thẳng xuống, tay cũng bắt đầu run lẩy bẩy không kiểm soát được.
Người bảo vệ từng có mặt tại công viên trò chơi đều nhận ra sức mạnh này, chính là Người Áo Đen!
Hắn mạnh hơn khi ở công viên trò chơi! Sầm Tiêu thầm nhủ.
Sầm Tiêu đang ở tầng 4, khi nhận ra luồng sức mạnh này, hắn vội vàng chạy vọt lên sân thượng, thề không để cho Vưu Chính Bình gặp chuyện không may.
Cùng lúc đó, trừ Liên Vũ Phàm, thành viên của tiểu đội đều chạy đến sân thượng. Cục trưởng Tiêu và những người đang bố trí trường năng lượng cũng nhắm về một hướng.
Cơn giận ngút trời khiến Chấn Lê ở tầng 1 không đứng vững nổi, thì càng đừng nói đến Nguyên Lạc Nhật trên sân thượng đang đối diện với Người Áo Đen. Nguyên Lạc Nhật luôn xem Người qua ải là thần tượng, cho rằng ít nhất này người đã vượt qua 500 cửa ải trở lên. Nhưng hôm nay được gặp mặt Người Áo Đen, hắn không thể không hoài nghi bản thân, chỉ có 500 cửa ải thì làm sao có được sức mạnh đáng sợ như vậy?
"Ngươi...ngươi...ngươi chính là mục tiêu nhiệm vụ?" Số 192 run rẩy hỏi.
Số 192 luôn cho rằng hắn là người chơi theo chiến lược tấn công, xét về sức phá hoại, trong Liên minh vượt ải không ai sánh bằng. Nhưng bây giờ cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn như đến từ vũ trụ của mục tiêu nhiệm vụ, Số 192 mới thấy rằng mình chỉ là một hại bụi nhỏ bé.
Làm sao có thể đánh thắng được! Số 192 vội vàng túm lấy sợi dây chuyền, gã phải bỏ chạy ngay lập tức.
Thế nhưng, có một đôi tay nhanh hơn gã.
Người Áo Đen ban đầu đứng bên cạnh Vưu Chính Bình, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng Số 192, không ai biết anh di chuyển ra sao, cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Mọi người nhìn thấy bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, bắt được sợi dây chuyền của Số 192. Chỉ một động tác đó, gã đã cảm nhận được vận mệnh bóp nghẹt cổ họng mình, không thể thoát khỏi cơ thể này nữa.
Đạo cụ, năng lực, thuốc men... Tất cả những phương thức chiến đấu muôn màu muôn vẻ đều chỉ là khoa chân múa tay trước sức mạnh tuyệt đối. Người Áo Đen chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, đã cắt đứt mối liên hệ giữa hai sợi dây chuyền.
Một luồng năng lượng thông qua sợi dây chuyền trút vào cơ thể Số 192, vì dây chuyền liên kết linh hồn, nên gã cảm thấy như linh hồn của mình bị xé rách, còn chính hắn đang bị phân giải rồi bốc hơi.
"Ta đã nói sẽ giết không tha những kẻ phạm pháp, sao các ngươi cứ không nghe lời vậy kìa?" Người Áo Đen nói bằng giọng rất dịu dàng, cuối câu nghe như tiếng thở dài nhàn nhạt.
Anh cần điện thoại của Số 192 lên, dùng app hệ thống mở nhóm liên lạc của Liên minh vượt ải, sau đó gọi video. Lần trước anh chỉ dùng hệ thống của Nguyên Lạc Nhật để nói chuyện với Liên minh vượt ải, lần này lại dùng video, cho tất cả những kẻ ở bên kia thấy được tình trạng thê thảm của Số 192.
Mở video rồi, Người Áo Đen đặt Số 192 ra trước ống kính, đặt tay lên đầu gã, thấp giọng nói: "Khóc cho bọn chúng nghe đi."
Dứt lời, Người Áo Đen dồn lực vào bàn tay. Một luồng năng lượng nổ tung truyền từ đỉnh đầu Số 192 xuống chân, cánh tay của gã nổ từ trong ra ngoài, nhưng cùng với cơn đau, cánh tay lập tức khôi phục như cũ, không có một giọt máu rơi, chỉ thấy được ánh lửa. Nhưng Số 192 biết, Người Áo Đen đang sử dụng sức sống của chính gã làm chất dẫn để rút ra khả năng tự hồi phục của gã. Để rồi khi bị thương, gã có thể lập tức tự lành ngay lúc đó. Dù bây giờ có vẻ như gã đang tự hồi phục, nhưng trên thực tế là đốt cháy sinh mạng của mình. Khi năng lượng nguồn của sự sống cạn kiệt, không còn tự khôi phục được nữa, gã sẽ chết một cách thê thảm trước video.
Số 192 muốn chạy, nhưng linh hồn đã bị đóng đinh trong cơ thể này, không thể cử động được.
Sau khi hoàn thành các việc này, trong tiếng gào thét thảm thiết của Số 192, Người Áo Đen đi về hướng Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình mình đầy thương tích chỉ có thể nhích một khoảng nhỏ bằng cánh tay, cậu cảm nhận được cơn giận khủng khiếp của Người Áo Đen, muốn chạy nhưng không làm được, chỉ đành trơ mắt nhìn người kia đến bên cạnh mình. Người Áo Đen chậm rãi quỳ ngồi xuống, hai tay nâng đầu Vưu Chính Bình lên, đặt trên đùi mình.
Vưu Chính Bình: "???"
Hình như có gì đó sai sai?
Người Áo Đen vươn tay ra, sờ lên mặt nạ nano của Vưu Chính Bình, dịu giọng nói: "Đối diện với một thằng ngu tự cho mình là đúng lại xem tính mạng người khác như cỏ rác, các người bảo vệ được sự bình yên của thành phố này, đã là rất tốt rồi."
Được khen kìa? Vốn tưởng phải đại chiến thêm một trận nữa, Vưu Chính Bình lúc này trợn mắt há miệng.
Người Áo Đen này không chỉ khen mình, còn sờ mặt mình!
Mặt mình chỉ có thể cho Úc Hoa sờ, bỏ tay ra ngay! Vưu Chính Bình tự cho là vùng vẫy dữ dội, nhưng thực ra chỉ có thể chậm chạp ngọ nguậy.
"Nằm yên, cậu bị thương rất nặng, tôi đang chữa trị cho cậu." Người Áo Đen nói.
Bàn tay Người Áo Đen vuốt qua cánh tay Vưu Chính Bình. Cậu cảm thấy như có một luồng gió nhẹ dịu mát phất qua vết bỏng của mình, cơ thể như được ngâm vào suối nước nóng, dễ chịu đến nỗi muốn nhắm mắt ngủ luôn. Cơ thể không đau nữa, tinh thần cũng thả lỏng hơn. Vưu Chính Bình khép hờ mắt, mơ màng nghĩ, lần trước chắc Úc Hoa cũng được sức mạnh này cứu chữa.
"Vết thương bên ngoài lành rồi, nhưng còn phải trừ bỏ liên kết truyền dẫn chấn động nữa, cậu chịu khó một lát." Người Áo Đen nói rồi phất tay áo che khuất mắt Vưu Chính Bình.
Chịu khó cái gì? Quá trình chữa trị rất dễ chịu mà. Vưu Chính Bình chỉ thấy lờ đờ buồn ngủ, bị che mắt cũng không phản đối. Nhưng tiếp theo, cậu nhận thấy một đôi môi lạnh băng chạm vào môi mình, sức mạnh liên kết chấn động trong cơ thể không biết bị tiêu trừ bằng cách nào.
Ủa? Ớ! Cái gì vậy?! Vưu Chính Bình giật mình hất phăng tay áo đang che mắt mình, cơ thể lăn vòng về phía ngược lại, cách xa khỏi hơi ấm của Người Áo Đen. Cậu trợn mắt nhìn Người Áo Đen với vẻ kinh hãi, nhưng người kia sau khi chữa trị thì không thèm để ý đến cậu nữa, mà đứng dậy lại gần Số 192, tắt cuộc gọi video với Liên minh vượt ải.
Lúc này, Sầm Tiêu chạy từ tầng 4 cách sân thượng gần nhất đã đến nơi. Hắn nhanh chóng chạy đến bên Vưu Chính Bình, nhìn đồng đội của mình một lượt, thở phào nói: "Không bị thương."
"Có bao nhiêu người bị thương?" Người Áo Đen đột nhiên hỏi.
Có lẽ vì khí thế của Người Áo Đen quá mạnh, Sầm Tiêu không tự chủ trả lời: "Mọi người được trường năng lượng bảo vệ nên không sao, chỉ có một người bảo vệ bị gãy xương sống, có thể sẽ bị liệt."
Người Áo Đen túm lấy ngón tay của Số 192 đang dở sống dở chết, dùng tay gã chọc vào giao diện hệ thống vài cái, dùng số điểm tích lũy khổng lồ đổi lấy một viên thuốc trị thương, ném cho Sầm Tiêu: "Dùng cái này có thể chữa."
Vưu Chính Bình có thể hưởng thụ được Úc Hoa tự mình cứu chữa, còn người bảo vệ khác thì thôi.
Đổi thuốc xong, hệ thống cũng đánh mất giá trị lợi dụng. Người Áo Đen rút cạn năng lượng của app hệ thống, Đây là cụm năng lượng lớn hơn của Nguyên Lạc Nhật khoảng 5 lần.
Ném điện thoại đi, Người Áo Đen lại gần Số 192 vẫn đang tiếp tục bị thương-tự lành-lại bị thương, cầm lấy sợi dây chuyền của gã bóp nhẹ. Dây chuyền đứt đoạn, hai mắt Số 192 cũng mất đi ánh sáng của sự sống, gã nằm vật xuống đất.
Lúc này, tất cả người bảo vệ lục tục chạy đến. Người Áo Đen nhìn thoáng qua nhóm cục trưởng Tiêu, rồi nhảy khỏi sân thượng, biến mất hoàn toàn.
Dù rất muốn đuổi theo Người Áo Đen, nhưng mọi người vẫn theo bản năng xông đến bên cạnh Vưu Chính Bình, sờ cánh tay và mặt nạ nano ông chú đẹp trai, đồng thanh hỏi: "Vết thương đâu rồi?"
Vưu Chính Bình lúc này vẫn còn đang ở trong trạng thái chết máy vì bị hôn, nghe mọi người hỏi cũng không đáp.
Chỉ còn lại Nguyên Lạc Nhật đã chứng kiến toàn bộ quá trình, run rẩy nói: "Được...được thần tượng của ta cứu rồi, còn...còn..."
Vưu Chính Bình lập tức tỉnh táo, phóng thẳng đến trước mặt Nguyên Lạc Nhật, làm dấu hiệu cứa cổ với hắn, hai mắt đặc biệt hung ác.
"Còn giúp cậu ta tháo bom nữa." Vì bị Vưu Chính Bình đe dọa, Nguyên Lạc Nhật đành phải nuốt chữ "ép hôn" ngược lại.
"Máy quay bị Người Áo Đen phá hủy rồi, khi chúng tôi còn chưa đến, đã xảy ra chuyện gì ở đây?" Cục trưởng Tiêu hỏi.
"Thì... giống lúc đánh Nguyên Lạc Nhật, đánh cho Số 192 một trận, đe dọa Liên minh vượt ải, chữa trị vết thương cho tôi, rồi đi." Vưu Chính Bình hồn phách lên mây, chỉ nói đại khái.
Cục trưởng Tiêu thấy cậu có vẻ như bị dọa hoảng sợ quá mức, đành cau mày nói: "Về căn cứ nghỉ ngơi trước, tình hình cụ thể nói sau."
Đội viên Người bảo vệ nhét cái xác đã không còn linh hồn của Số 192 vào túi, nhân viên hỗ trợ vòng ngoài như đội trưởng Lưu của đội cảnh sát hình sự thì dẫn nhóm Dân phòng trong tiểu đội Liên Vũ Phàm đưa ba đứa bé đang hôn mê đi, dự kiến sẽ chữa trị xong trả lại cho cha mẹ, còn phải nghĩ ra một cái cớ hợp lý để giải.
Trong lúc mọi người tranh thủ dọn dẹp chiến trường, Sầm Tiêu chạy vọt xuống dưới, thấy Chấn Lê đang vịn vào thùng rút thăm bò dậy tiếp tục trao thưởng. Nhân viên trung tâm thương mại còn đang hỏi thăm xem y thế nào rồi, Chấn Lê phất tay nói không sao, vẫn còn sức chiến đấu.
Liên Vũ Phàm tựa như bị cả thế giới bỏ quên, đứng dựa vào tường. Hắn không chịu ngã xuống, mà không có ai đỡ thì hắn cũng không thể cử động.
Sầm Tiêu đến cạnh hắn, nhét viên thuốc màu trắng vào miệng Liên Vũ Phàm: "Nuốt đi."
Liên Vũ Phàm tưởng là thuốc chống viêm, khó khăn nuốt xuống. Chưa đầy ba giây sau, hắn cảm thấy cơ thể tràn ngập năng lượng, cột sống bị gãy nát cũng bắt đầu khôi phục. Chỉ vài giây sau đó, toàn bộ vết thương của hắn đã lành hẳn.
"Cái này..." Liên Vũ Phàm rời khỏi tường chịu tải, kiểm tra sơ qua thì thấy chỉ có siêu năng lực bị hao tổn nghiêm trọng, còn cơ thể không bị tổn thương gì.
"Trời gửi viện binh xuống." Thấy hắn khỏe lại, Sầm Tiêu thả lỏng cười, "Trở về rồi tính."
Mọi người rời khỏi trung tâm thương mại trong tiếng xôn xao của khu rút thăm trúng thưởng, trước khi đi, Sầm Tiêu và Nguyên Lạc Nhật còn vẫy tay chào Chấn Lê từ đằng xa.
Chấn Lê: "..."
Sao lại đi hết rồi? Để mặc mình ở lại đây nhảy nhót cả ngày chắc? Tiếp theo phải làm gì đây? Không ai để ý đến mình vậy?
Dù mọi người đã rút đi, Chấn Lê vẫn làm hết trách nhiệm của mình, tạo bầu không khí vui vẻ kéo dài thời gian. Y vẫn còn nhớ một vài số điện thoại trước khi ăn hết đống giấy, nên khi tờ thứ hai được rút ra, Chấn Lê nhìn tờ giấy trắng mà cố gắng nhớ lại: "Số điện thoại đuôi là 6788, chúc mừng trúng thưởng!"
Lần này không có ai lên thay thế, người trúng giải đúng là khách hàng thật. Vậy nên ai trúng thì còn phải xem Chấn Lê nhớ được số nào. Một người đàn ông trung niên bước lên nhận giải. Chấn Lê lần này chỉ qua loa chúc mừng vài câu rồi đuổi người xuống, thậm chí không đốt pháo mừng, làm cho người trúng giải không vui, còn càu nhàu sao đãi ngộ khác biệt quá.
Chấn Lê đang bận rộn duy trì không khí của trung tâm thương mại, còn mọi người đã về đến căn cứ.
Vưu Chính Bình che giấu sự thật trong quá trình chữa trị của mình, kể lại những hành động khác của Người Áo Đen. Nguyên Lạc Nhật cũng kể lại, nhưng đa phần thời gian là đang khen ngợi thần tượng, nói thần tượng tài giỏi, nếu thần tượng đã tuân thủ pháp luật, vậy hắn cũng hứa sẽ học thuộc hết toàn bộ các bộ luật, mong tổ chức Người bảo vệ cung cấp thêm sách.
Nguyên Lạc Nhật và Chấn Lê dù từng là kẻ phá hoại, nhưng trong lần hành động này đã giúp sức khá nhiều. Cục trưởng Tiêu cho người tiến hành kiểm tra Nguyên Lạc Nhật xong, phát hiện trạng thái tinh thần của hắn rất tốt, còn tôn trọng pháp luật hơn cả người dân bình thường, không cần giám sát và đốc thúc cũng chủ động học tập, về cơ bản đã cải tạo xong.
Mọi người kiểm tra lại sức khỏe cho Liên Vũ Phàm và Vưu Chính Bình. Liên Vũ Phàm chỉ được chữa lành vết thương, còn Vưu Chính Bình không chỉ lành lặn mà năng lượng trong cơ thể cũng tăng lên không ít. Trước kia, sức mạnh của cậu kém hơn cục trưởng Tiêu rất nhiều, nhưng bây giờ thì gần như tương đương.
Cục trưởng Tiêu không lý giải được tình trạng này, chỉ có thể nói là sự truyền dẫn chấn động đã giúp tăng cường sức mạnh cho Vưu Chính Bình, gặp đại nạn không chết, ắt sẽ có phúc lớn.
Chỉ có Vưu Chính Bình biết rõ là do Người Áo Đen hôn mình, nên sức mạnh của cậu mới tăng lên như vậy. Cậu hơi chột dạ, lấy cớ đi đo lại siêu năng lực, chạy vào phòng huấn luyện dưới lòng đất một mình.
Khi đến giờ ăn, Sầm Tiêu vào gọi cậu, thấy Vưu Chính Bình đeo mặt nạ nano đang tự ngắm mình trong gương.
"Tới giờ cơm... Anh đeo mặt nạ nano trong phòng huấn luyện làm gì?" Sầm Tiêu hỏi.
Mặt nạ nano cần được bảo dưỡng, bình thường khi về căn cứ, họ sẽ tháo mặt nạ.
"Anh mày đẹp trai không?" Vưu Chính Bình chỉ vào gương mặt ông chú của mình hỏi.
Sầm Tiêu: "...Cái mặt nạ này mà lúc trẻ thì còn được, nhưng mà bây giờ, anh thấy nếp nhăn đuôi mắt đẹp, hay là nếp nhăn bên mép đẹp?"
"Đúng đó, anh cũng thấy đẹp thì có đẹp, nho nhã cũng có, nhưng chắc không đến nỗi thu hút lắm đâu?" Vưu Chính Bình vừa nói vừa vô thức sờ môi.
"Anh làm sao vậy? Từ lúc về căn cứ là kì cục sao đó, có chuyện gì giấu em hả?" Sầm Tiêu hỏi.
"Không có, không có gì hết!" Vưu Chính Bình phất tay nói, "Cái gì nói được là đã nói cho cục trưởng Tiêu hết rồi."
"À, vậy tức là có cái không nói được chứ gì?" Sầm Tiêu lập tức đọc ra ẩn ý của Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình: Cút đi! Đi ăn cơm! Ngày nào cũng nhiều việc như vậy!"
Cậu gắng gượng trả lời qua loa, đi theo Sầm Tiêu về nhà ăn. Cục trưởng Tiêu đã nói tối nay bọn họ cần phải điều chỉnh và quan sát, sáng mai kiểm tra sức khỏe toàn diện, không có vấn đề mới được về nhà, sau đó được nghỉ phép ba ngày. Không có kẻ phá hoại mới xuất hiện thì không cần đi làm.
Vưu Chính Bình bị thương, còn tưởng phải cả tháng mới được gặp Úc Hoa, nghe tin này đương nhiên là rất vui mừng, không thể không cảm ơn Người Áo Đen.
Nhưng nghĩ đến Người Áo Đen, Vưu Chính Bình lại nhớ đến nụ hôn lạnh băng kia, cả người cứng đờ lại, ăn cơm cũng không thấy ngon nữa.
Sầm Tiêu quan sát bạn thân, thấy gương mặt tên kia lúc đỏ lúc xanh, đổi màu nhanh như chớp.
-
Khi nhóm Vưu Chính Bình trở về căn cứ, trời bắt đầu mưa. Một con husky khoảng ba tháng tuổi đang vẫy lông trong mưa. Số 192 vui sướng muốn điên, nó không ngờ mình có thể chạy thoát thành công ngay vào giây phút cuối cùng!
"Gâu gâu gâu..." Nó sung sướng kêu lên giữa màn mưa.
Đang lúc kêu gào, một người đàn ông mặc Âu phục đi giày da xuất hiện đằng sau husky, nói bằng giọng trầm thấp: "Xem ra sau khi thay đổi cơ thể, tính cách sẽ bị cơ thể mới ảnh hưởng, lúc này không lo tháo sợi dây chuyền xuống để chạy, mà còn đứng chơi nghịch nước, IQ của ngươi giảm đi rất nhiều phải không?"
"Ẳng?" Husky trợn to đôi mắt xanh lam, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
Anh cúi người vươn tay, túm gáy husky nhấc nó lên, cười rạng rỡ với nó: "Ngươi tưởng rằng dựa vào sức mạnh của mình là có thể chạy thoát à? Là ta thả ngươi thôi."
"Ẳng áu áu!" Khứu giác của loài chó rất nhạy bén, husky đã dựa vào bản năng để ngửi ra người đàn ông này chính là Người Áo Đen vừa mới đánh cho nó tàn tạ.
"Ta đột nhiên cảm thấy chết như vậy thật quá đáng tiếc, thế nên mới cho ngươi sống thêm một thời gian." Người kia chỉ dùng hai ngón tay đã kéo đứt sợi dây chuyền trên cổ husky.
Trên tay anh vẫn còn một sợi dây chuyền khác đã đứt sẵn, lấy được từ chỗ Số 192.
Hai sợi dây chuyền cùng lúc biến mất, husky ngu người.
Không còn hệ thống, không còn dây chuyền, nó đã biến thành một con chó chỉ có thể sống được mười mấy năm!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Lạc Nhật: Số 192 chắc chắn là tối thiểu 10 năm, cao nhất tử hình!
Úc Hoa: Ừm, hành hạ 10 năm, sau đó chết.
Số 192: ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top