Chương 93: Tình nhân cuối cùng
Em có thể để anh bước vào cuộc đời mình. Nhưng xin anh giữ đúng lời hẹn ước. Em chẳng cần là người anh yêu nhất, chỉ cần là người cuối cùng bên anh, là tình nhân cuối cùng của đời anh. Về sau sẽ không còn ai khác. Cho dù anh từng yêu bao người, nhung nhớ bao người, mọi chuyện đều đã là quá khứ. Cảm ơn bọn họ đã làm phong phú thêm cuộc đời anh. Quả thật không dễ dàng, cho nên em trân trọng khi gặp được anh...
[Tình nhân cuối cùng Dung Tổ Nhi]
Máy bay vừa đáp xuống sân bay quốc tế Logan thì cũng vừa kịp lúc sắp vào tiết học đầu tiên, lái xe của Ngôn Hoa đã đợi sẵn đón anh và An Di đến trường đại học.
Ngôn Hoa rất nhàn nhã ngồi trong xe đọc tin tức buổi sáng, ngón tay thon dài của anh khẽ lướt trên màn hình Ipad, thi thoảng anh dừng lại liếc mắt sang An Di đang mãi chú tâm vào bài thuyết trình của mình trên laptop của anh.
Xe vừa đến cổng trường An Di đã vội vội vàng vàng mở cửa chạy thẳng vào giảng đường mà không thèm chào Ngôn Hoa lấy một tiếng, anh hạ kính xe xuống nhìn theo bóng cô dần khuất sau dãy hành lang đông đúc rồi mới ra hiệu bảo tài xế lái xe đến văn phòng làm việc của mình.
Sáng nay Ngôn Hoa không có giờ giảng nhưng anh phải giải quyết đống tài liệu chất cao như núi của mình, lẽ ra nơi anh nên đến là phòng làm việc nằm ở khu Học thuật Y khoa phía Nam đại học nhưng kể từ lúc anh thay May phụ trách thêm làm giảng viên khoa Ngôn Ngữ Học thì anh đã chuyển hẳn sang làm việc tại khu văn phòng Wadsworth House, đây là tòa nhà lâu đời thứ hai trong khuôn viên trường từng được dùng như trụ sở chính của Tổng tư lệnh Mỹ George Washington. Nơi này gần với khoa Ngôn ngữ học hơn và cũng là nơi thường xuyên được cô 'ghé thăm' trên danh nghĩa sinh viên của Ngôn Hoa, điều đó cũng chẳng có gì là lạ bởi hằng ngày đều có nghiên cứu sinh và sinh viên học cao học đến tìm Ngôn Hoa, tuy là bây giờ cùng với danh tiếng và chức trách của mình thì quỹ thời gian hạn hẹp của giáo sư Ngôn nhà ta đa phần đều dùng cho việc hội thảo hội họp và diễn thuyết Y học mang tầm cỡ, thế nhưng anh cũng rất nhiệt tình giúp đỡ giải quyết những khúc mắc khó khăn trong học tập và nghiên cứu cho sinh viên của mình, mặc dù thái độ của anh có phần gọi là lạnh lùng và nghiêm khắc nhưng sự tận tâm và chuyên nghiệp của anh thì ai cũng khâm phục và ngưỡng mộ, bởi thế mới nói được làm sinh viên được anh tâm đắc thì cũng thơm lây đôi phần, điển hình chính là Tony, anh ta là sinh viên nam được đám sinh viên nữ trong trường rất để tâm, dạo trước đây còn một làn sóng ghép đôi anh ta với giáo sư Ngôn, bởi lẽ chỉ có anh ta là được ưu tiên 'gần gũi' và được nhận sự quan tâm đặc biệt từ giáo sư và hơn hết là chưa từng thấy giáo sư có quan hệ gần gũi với bất cứ người phụ nữ nào khác.
Mọi khi An Di đến phòng làm việc của Ngôn Hoa thì hoặc là giúp anh pha trà rót nước hoặc là dùng phần còn lại của căn phòng để giải quyết bài học của mình, còn không thì chính là cô chiếm dụng phòng nghỉ của anh để nghỉ ngơi.
Bây giờ anh không còn đảm nhận vai trò giảng viên của khoa Ngôn ngữ học nữa vì May đã đi dạy trở lại nên nhân lực ở khoa cũng xem như ổn định lại rồi.
Anh không còn dạy ở khoa mà An Di vẫn hay đến phòng làm việc của anh nên sự xuất hiện thường xuyên của cô ở đây bắt đầu tạo nên những lời đồn thổi, tất nhiên đều là do đám sinh viên hâm mộ của Ngôn Hoa thêu dệt nên hết chuyện này đến chuyện khác, từ sự biến mất của cô giảng viên Liz rồi đến chuyện hôn ước và hôn nhân của Ngôn Hoa và Liz, động trời hơn chính là tin đồn An Di quyến rũ anh và anh phản bội Liz,... muôn vàn kiểu dựng chuyện và buôn chuyện diễn ra như vỡ chợ trên diễn đàn trường trong thời gian gần đây tuy nhiên người trong cuộc là Ngôn Hoa và An Di lại rất cư nhiên không để tâm đến dư luận bởi lẽ dù có cả gan đến mấy thì đám người rảnh rỗi ấy cũng không dám động đến vị giáo sư mặt lạnh đáng sợ này, còn cả cô sinh viên nổi trội An Di nữa, lúc họ còn đang kháo nhau rằng cô dùng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của mình để quyến rũ giáo sư và trục lợi thì cô đã dùng chính sự nỗ lực của bản thân để khẳng định cho họ thấy việc cô có thể đứng trong top đầu của khoa Ngôn ngữ học là hoàn toàn xứng đáng.
Trên bàn làm việc, người trợ giảng kiêm thư kí và trợ lí của Ngôn Hoa đang đau đầu sắp xếp đống giấy tờ, thấy Ngôn Hoa bước vào thì anh ta kính cẩn cúi chào.
Khác với mọi ngày, dù tâm trạng có tốt hay xấu thì Ngôn Hoa cũng chỉ gật đầu lấy lệ thế nhưng hôm nay từ lúc bước vào đến khi đã ngồi yên vị trên chiếc ghế da lật xem tài liệu thì trợ lí đã mấy lần ngạc nhiên khi mà người hiếm khi mở miệng khen ngợi ai đó như vị giáo sư cao ngạo kia lại luôn miệng khen trợ lý làm việc có hiệu suất cao và đã giúp đỡ rất nhiều, trong tiếng lật giấy tờ soàn soạt còn nghe khe khẽ có thêm tiếng huýt sáo đầy vui vẻ và tiếng ngâm nga một giai điệu lạ lẫm nào đó mà anh ta nghe không biết, dễ dàng nhận thấy hôm nay giáo sư Ngôn có một sự thay đổi rất lớn, gương mặt nghiêm nghị hiếm khi thấy được một cái nhếch môi thế mà hôm nay lại tươi cười không dứt và còn rất hào phóng cho phép trợ lý hôm nay được nghỉ sớm khiến anh ta tự hỏi có phải quái nhân cuồng làm việc hôm nay đã uống nhầm thuốc không mà hoàn toàn trở thành một con người khác.
"Chú Vương phiền chú bảo tài xế chút nữa mang 'đồ quan trọng' đến đây nhé." Ngôn Hoa nói qua điện thoại, tâm trạng phấn khởi biểu lộ rõ qua giọng nói đầy vui vẻ.
"Ý cậu là kế hoạch của chúng ta thành công rồi?" Quản gia Vương cũng không giấu được sự vui mừng.
"Đúng vậy, thành công mỹ mãn, đều nhờ công lao của chú với của tên ngốc Hoàng tử và của cả Happy nữa." Ngôn Hoa cảm thán.
"Là việc nên làm mà, tôi mừng thay cậu còn không kịp cậu đừng khách khí, tôi sẽ dặn dò tài xế mang ngay qua cho cậu." Quản gia Vương nói.
"Cảm ơn chú." Ngôn Hoa hài lòng cúp máy.
...
Cửa phòng làm việc mở ra, An Di ôm laptop và chồng tài liệu dày cộm lủi thủi đi vào, trông cô có phần mệt mỏi và ủ rũ không biết là vì sao. Ngôn Hoa rời mắt khỏi giấy tờ nhíu mày nhìn An Di lẳng lặng đi rót nước rồi sau đó dốc ngược ba lô tìm thứ gì đó, hai viên thuốc màu trắng đục rơi ra trên mặt bàn thuỷ tinh, Ngôn Hoa chưa kịp nhìn rõ nhưng đại loại anh cũng đoán ra được đó là thuốc gì, anh nhanh chân rời ghế đi đến trên bàn tiếp khách giật lấy viên thuốc trên tay An Di và gom luôn một viên còn lại trên bàn vứt ngay vào thùng rác. An Di ngước mặt lên nhìn anh với ánh mắt đầy ngạc nhiên và khó hiểu, cô còn chưa kịp hỏi anh định làm gì thì Ngôn Hoa đã gằn giọng lên tiếng trước.
"Em không biết uống thuốc tránh thai rất có hại cho sức khoẻ sao?"
An Di lắp bắp: "Em... Gia Ân cậu ấy bảo..."
Ngôn Hoa tiếp lời: "Hai hôm rồi là ngày an toàn của em, về sau anh sẽ dùng biện pháp an toàn, cấm em không được uống thuốc đấy."
"Anh... ngay cả chu kì của em anh cũng nắm rõ?" An Di tròn mắt nhìn Ngôn Hoa.
Anh bị vẻ mặt ngạc nhiên của cô chọc cười nên muốn giận cũng không giận được nữa, ngồi xuống bên cạnh cô anh dịu dàng kéo cô ngã vào lòng mình: "Khi nào em mới thôi ngốc đây đại tiểu thư của anh?"
An Di tựa đầu bên vai Ngôn Hoa, cô đưa tay vuốt ngay hàng lông mày đang nhíu chặt lại của anh rồi mỉm cười: "Em thật sự ngốc vậy sao? Ban sáng còn làm trò cười cho mọi người."
An Di nhớ lại buổi thuyết trình của mình trong lòng lập tức cảm thấy tủi thân và bất mãn, lời bàn tán rì rầm cùng những ánh nhìn kì lạ đổ dồn về phía cô, cô đã không thể hiểu nổi thái độ của mọi người cho đến khi cô kết thúc bài thuyết trình của mình và trở lại chỗ ngồi, Gia Ân đánh bộp vào vai cô và trỏ tay vào cổ cô mà cười đầy ẩn ý. Sau khi nhìn mình trong gương, chiếc cổ trắng ngần lưu lại mấy vết hôn nhàn nhạt đo đỏ nổi bật, cô hận mình không thể đào một cái lỗ để chui xuống ngay lập tức bởi cảm giác vừa thẹn vừa khó xử. Thế là cô bị Gia Ân lôi đi tra rõ ngọn ngành, vừa biết được mọi chuyện thì cô nàng ấy đã không nhân nhượng mắng cô một tràng rồi còn lôi cả Ngôn Hoa ra mắng, nào là không biết sử dụng biện pháp an toàn, nào là không có ý thức bảo vệ cô, trước khi Gia Ân cùng Tony đi dùng bữa còn dúi vào tay An Di hai viên thuốc rồi bảo cô nhân lúc chưa quá 72 giờ thì phải nhanh chóng uống, An Di ù ù cạc cạc cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề mới một mình lê bước ão não trở về phòng làm việc của Ngôn Hoa.
Nhìn thấy An Di xoa xoa ở cổ, mấy vết hồng hồng đỏ đỏ chói mắt khiến Ngôn Hoa có chút chột dạ, anh biết ban sáng xảy ra chuyện gì rồi, thảo nào tinh thần lúc đi và lúc về của cô lại trái ngược nhau như vậy, anh nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, cúi đầu khẽ hôn lên chiếc cổ trắng mịn: "Anh biết rồi, mọi việc em làm đều rất hoàn hảo, bài thuyết trình chắc chắn rất tốt mà, em chỉ là cô ngốc của riêng mình anh thôi, còn lại đều là người ngốc hơn em hết cả, chỉ tại anh, anh xin lỗi. Bảo bối của anh đừng làm mặt buồn nữa, có thể cười lên cho anh xem không?"
An Di bị Ngôn Hoa hôn đến nhột, bao nhiêu buồn tủi đều bị sự dịu dàng của anh làm cho tan biến hết, cô vòng tay qua cổ anh, chủ động tìm đến làn môi lành lạnh của anh đặt lên đó một cái hôn nhẹ. Ngôn Hoa hai mắt sáng ngời, trán anh áp vào trán cô, hơi thở hai người đan cài vào nhau, đôi đồng tử long lanh như ngọc của An Di như có thể nhìn thấu được tâm can của Ngôn Hoa, cô thấy được sự chân thành và tình yêu thương anh dành cho mình, cô biết anh luôn ủng hộ và nhân nhượng nuông chiều mình rất nhiều.
"Tại sao anh chỉ cần một chiếc sơ mi thôi là đã che giấu được hết toàn bộ dấu vết rồi chứ, thật không công bằng mà." An Di phụng phịu, cô dám chắc là anh cũng không thua gì mình, cô nhớ rõ là trên vai và trên cổ anh đều bị cô giày vò để lại không ít dấu móng tay lẫn dấu răng, thế mà chỉ cần mặc sơ mi vào, một chút dấu vết cũng không thấy nữa.
Ngôn Hoa cốc nhẹ vào trán An Di, anh nói: "Em còn nhớ là tốt rồi, nhìn đi." Ngôn Hoa đưa tay mở mấy cúc áo đầu và kéo lệch sang bên phải, một khoảng da thịt rắn rỏi lộ ra trước mắt An Di, trên cổ, trên bả vai anh và cả trên ngực của anh nữa, dấu răng của cô vẫn nhàn nhạt lưu lại đó, anh nói tiếp: "Cún con, mèo con hay là sư tử con, sau này anh nên gọi em là gì đây? Cắn anh thành ra như vầy?"
An Di tủm tỉm cười, cô lấy tay xoa xoa mấy vết răng trên lồng ngực của anh: "Đáng đời anh, ai bảo làm em đau."
Ngôn Hoa bắt lấy bàn tay đang ngọ nguậy trên ngực mình của An Di, anh hắng giọng: "Không phải sau đó em cũng rất thoả mãn sao? Còn rất hưởng thụ nữa."
An Di bị mấy lời của anh làm cho đỏ mặt tía tai, cô dùng dằng đấm anh: "Đáng ghét, anh mới rất thoả mãn rất hưởng thụ đấy, em còn lâu mới thèm."
"Không phải chứ, sao lại như vậy được? Lẽ nào anh còn chưa đủ thoả mãn em sao, không được, nhân tiện anh phải khảo nghiệm lại đã." Lòng tự tôn của đàn ông bỗng dưng trỗi dậy sau khi bị An Di phủ định, Ngôn Hoa ghì lấy tay cô đè ngược xuống sofa định hôn.
An Di giật mình tránh né thì lại bị anh ghì chặt hơn, lần này không để cô thoát, anh hôn cô rất lâu, dây dưa giày vò cánh môi non mềm mãi đến khi từ ngoài cửa có tiếng gõ vọng lại mới thôi.
An Di trừng mắt chạy ùa vào trong phòng nghỉ, Ngôn Hoa như cười như không chỉnh lại quần áo rồi cất giọng mời người bên ngoài vào.
Người trợ lí nhận ra sự ngạc nhiên trong ánh mắt Ngôn Hoa, gương mặt cương nghị của anh thấp thoáng ửng đỏ, anh trợ lí tất nhiên không biết đó là kết quả của nụ hôn nhiệt tình vừa nãy của Ngôn Hoa, anh ta lại vô tình nhìn thấy thấp thoáng sau cổ áo chưa cài nút của Ngôn Hoa là một vết răng nhàn nhạt, anh trợ lí vội vàng đưa mắt đi nơi khác nhưng cũng lập tức nhìn thấy trên sofa có một chiếc áo len của nữ, anh ta lờ mờ đoán ra một chút gì đó, giọng nam trầm trầm của Ngôn Hoa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ ấy.
"Nói." Một chữ ngắn gọn đanh thép.
"Giáo sư, ngày mai anh có một cuộc họp khẩn với đại diện viện nghiên cứu T ở San Diego, hình như là để chuẩn bị cho tuần hội nghị y học thế giới, phía hiệu trưởng vừa mới thông báo cho tôi. Tám giờ sáng mai." Người trợ lí nhanh nhảu đáp.
"Tài liệu gửi sang mail được rồi, không còn việc gì thì về đi, sau này có thay đổi lịch trình thì cứ trực tiếp liên lạc qua điện thoại, cho cậu nghỉ sớm rồi thì cậu đừng hoài phí."
Ngôn Hoa vừa dứt lời thì người trợ lí cũng biết ý lập tức rời khỏi, trong lòng anh ta còn cười thầm vì sớm đã hiểu ra nguyên nhân khiến giáo sư hôm nay đột nhiên trở nên vui vẻ lạ thường, thì ra người ta đã đến vận đào hoa rồi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dấu tích của phụ nữ trên người vị giáo sư mặt lạnh luôn nhất mực cự tuyệt phụ nữ kia.
Người trợ lí đi rồi, An Di thập thò đứng nép trong phòng nhìn ra, gương mặt ửng hồng thẹn thùng vì cứ có cảm giác như mình vừa bị bắt gian tại trận vậy.
"Đứng đó làm gì, em tưởng cậu ta thật sự sẽ không biết sao?" Ngôn Hoa cười mỉm, vẻ mặt của An Di lúc này trông vô cùng đáng yêu. Thấy cô ngập ngừng không muốn ra thì anh hiểu ngay lí do vì sao nên đành dịu giọng hoà giải: "Được rồi em đừng có xem anh là kiểu đàn ông lí trí bị dục vọng chi phối có được không? Vừa rồi thật tình anh chỉ muốn hôn em mà thôi, còn nữa... đây là văn phòng nên không tiện cho lắm. Vậy nên ra đây đi, anh đưa em đi ăn trưa."
"Từ trong suy nghĩ đã không đứng đắn không trong sáng mà còn vỗ ngực bảo mình không phải." An Di làm mặt quỷ trêu Ngôn Hoa, cô quay lại sắp xếp đồ đạc vào ba lô rồi theo sau anh đi ra ngoài.
Ngôn Hoa có chút ngạc nhiên, đây có thể được coi là lần đầu tiên cô sánh bước cùng anh trong khuôn viên trường với một thân phận khác, trước giờ những người lớn tuổi hơn hoặc ngang bằng vai vế thì mới cùng đi sóng đôi thế nhưng gần đây cô gái nhỏ của anh không biết lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, không sợ những lời bàn ra tán vào mà trực tiếp thừa nhận với cậu bạn học kia anh là người yêu của cô, bình chân như vại đối với những lời đồn thổi tiêu cực về bản thân mình, hôm nay còn hiển nhiên dám sánh bước cùng anh. Xem ra điều anh mong mỏi cũng đã đến rồi, giờ thì cô chẳng ngần ngại thì anh cũng không thiết phải gò bó bản thân nữa, nếu cô sớm có được dũng khí như thế này thì tốt rồi, hai người cũng chẳng cần phải che giấu chuyện gì, càng không thể xảy ra những hiểu lầm không đáng có kia nữa. Cuối cùng cô cũng đã ngộ ra chân lí rằng những lời nói vô căn cứ của thiên hạ thì tự bản thân ai cũng chẳng thể tránh khỏi dù muốn dù không, điều nên làm chính là thẳng thắn đối mặt, tự tin lấy điểm mạnh của bản thân ra để chứng minh giá trị tồn tại thực sự của mình. Anh đã đợi lâu lắm rồi cho đến ngày công bố cho cả thế giới này biết cô là của anh, cô là người con gái anh yêu thương nhất, dù cô có là ai đi nữa.
Cô là người con gái yếu ớt hoảng sợ nên mới mủi lòng giúp đỡ anh khỏi một lần tai nạn xe, cô là người học trò nhỏ vừa bướng bỉnh vừa nghịch ngợm vừa xinh xắn đáng yêu, cô là nàng thiếu nữ u sầu của tiết trời Luân Đôn lạnh giá hay bất luận cô là cô sinh viên chưa hẳn trưởng thành nhưng lại rất hiểu chuyện và chính chắn của ngày hôm nay thì tất cả đều chứng minh được một điều là anh yêu cô, yêu con người nhân hậu và tình cảm thuần khiết của cô, dù cô có là ai đi chăng nữa thì trong lòng anh cô vẫn luôn là một bảo vật bé nhỏ quý báu để anh dùng cả tấm chân tình bảo vệ và thương yêu, thật may là sau bao nhiêu chuyện xảy ra cuối cùng ngày này cũng đến.
Ngôn Hoa đắc ý mỉm cười với suy nghĩ của mình, xắn lại tay áo lên để lộ ra bắp tay rắn chắc, anh nhích người lại gần An Di, cánh tay luồn qua hông choàng lấy eo cô rồi thản nhiên bước tiếp. Cô ngạc nhiên khựng lại nhưng liền bị nhịp bước nhanh của anh kéo đi tiếp, hiểu ra ngụ ý của anh nhưng tất nhiên cô cũng sẽ không tránh khỏi ngượng ngập, nhất thời cô không biết nên làm sao cho phải và chỉ biết lặng lẽ bám theo anh đi đến tận cổng lớn, chiếc BMW quen thuộc nhìn thấy hai người thì từ trong ngã rẽ được tài xế lái thẳng ra đón.
Cửa xe đóng ầm lại kéo An Di ra khỏi những suy nghĩ ngổn ngang, cô còn chưa kịp thích nghi với cái nhìn chăm chú và những lời xì xào to nhỏ suốt quãng đường từ phòng làm việc của Ngôn Hoa ra đến tận cổng, cô biết lần này cả cô và anh đều đã hạ quyết tâm rồi, dù gì thì đây cũng không phải là một đất nước bảo thủ cho nên tình cảm thầy trò cũng chẳng lấy gì làm lạ đối với họ, có chăng chính bởi sự ưu tú của Ngôn Hoa nhưng cô tin là mình đủ tư cách, cô đã cố gắng rất nhiều để chứng minh bản thân, cô sẽ không để họ vì bất cứ điều gì mà nghi ngờ nhân phẩm và năng lực của cả cô và anh, hai người xứng đáng với tình yêu này.
"Sao rồi, công tác tư tưởng đã xong chưa đại tiểu thư, giờ thì nói xem em muốn ăn gì?" Ngôn Hoa chưa hề rời mắt khỏi An Di, bộ dạng suy nghĩ tập trung nhăn mặt nhíu mày của cô khiến anh cảm thấy trông rất trẻ con và buồn cười.
"Ăn thịt anh đấy, thật là muốn đem anh nuốt luôn vào trong bụng." An Di lườm nguýt.
Ngôn Hoa bật cười thành tiếng: "À ra là thế, vậy anh có nên bảo tài xế bây giờ về thẳng nhà luôn không? Để em có thể triệt để thịt anh, muốn ăn bao nhiêu cũng được, anh sẽ phục vụ tận tình."
An Di cuộn tay thành nắm đấm dí trước mặt Ngôn Hoa: "Anh là tên mặt dày."
Xe dừng lại trước một nhà hàng Pháp nằm trên đường Walden, Ngôn Hoa và An Di dùng bữa xong thì anh nhận được điện thoại của Trịnh Phong thông báo rằng lễ cưới của anh ta đã định xong ngày và mời hai người hôm đó đến dự, vừa hay trước dịp Tết âm lịch vài ngày nên anh và cô cũng tiện sắp xếp hơn. Nghe việc này An Di trông có vẻ rất háo hức, cũng chẳng còn bao lâu là sẽ đến ngay thôi, có thể sớm về nhà thăm mọi người nhưng còn việc nhận lời cầu hôn của Ngôn Hoa cô vẫn chưa dám nói cho ai biết, cô định bụng đến lúc đó sẽ thưa chuyện với cả nhà luôn.
Ngôn Hoa gọi điện bảo trợ lí sắp xếp thời gian biểu và xin nghỉ phép với phía nhà trường, con người cuồng công việc như anh trước nay chưa hề dùng ngày phép nào để nghỉ ngơi thế mà từ lúc ở bên An Di thì anh lại cảm thấy thắc mắc vì sao trước kia anh có thể sống nhạt nhẽo như vậy, bây giờ anh đều tận dụng trọn vẹn những ngày nghỉ và ngày phép để ở bên cạnh cô.
Dùng bữa xong trở lại trong xe, An Di cứ nghĩ tiếp theo là về nhà nhưng hình như hướng xe chạy là ngược lại với đường về nhà, nhận ra sự ngạc nhiên của cô, ánh mắt Ngôn Hoa lướt qua gò má phụng phịu của cô, anh xoay mặt cô lại đối diện với mình.
Ánh mắt anh nhìn cô trông đợi, giọng anh trầm trầm êm ái vang lên: "An tiểu thư, em phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình đi chứ!"
An Di vẫn chưa tiêu hoá nổi câu nói khó hiểu của Ngôn Hoa thì anh đã lôi ra từ trong túi áo một chiếc hộp nhung màu xanh có đính một chiếc khoá nhỏ bằng bạc sáng bóng. Anh bật chiếc khoá ra, vật ẩn trong đó xuất hiện lấp lánh và bắt mắt. An Di chợt thấy cay cay sống mũi, bên trong đó là một đôi nhẫn bạch kim không quá cầu kì phức tạp với những đường cắt xoắn được nhấn bằng viền đá quý màu lam nhạt trông rất tinh tế và trang trọng, bên trong thân nhẫn được khắc tên của cô và anh.
Ngôn Hoa nói: "Đây là nhẫn cưới, anh không nghĩ là sẽ dùng nó sớm như vậy nhưng mà biểu hiện của em cho anh biết là đến lúc rồi. Đừng cứ mãi nghĩ cho người khác, em xem đi lúc em nghe tin lễ cưới của Trịnh Phong thì cười tươi thế nào? Em có nghĩ cho cảm nhận của anh hay không đây? Anh đồng ý đợi em tốt nghiệp xong mới kết hôn nhưng mà sáng nay anh chợt đổi ý rồi, sợ em chạy mất cho nên bây giờ chúng ta đi đăng kí kết hôn đi! Chuyện tổ chức hôn lễ mới đợi đến sau khi em tốt nghiệp." Ngôn Hoa bất chợt cười gian xảo: "Sau khi cướp mất sự trong trắng của anh thì thiết nghĩ em nên cho anh một danh phận đi chứ?"
An Di nghe anh nói xong thì vừa cảm động vừa buồn cười, viền mắt đã đỏ hoe thế mà khoé môi vẫn cong lên cười rõ tươi, lúm đồng tiền sâu hoắm trông đáng yêu không tả nổi. Ngôn Hoa đóng hộp nhẫn cho lại vào túi rồi vuốt má An Di cưng chiều.
"Sao rồi, chấp nhận bồi thường thiệt hại cho anh rồi phải không? Em phải cho anh một danh phận đường hoàng đấy, sau này đừng hòng trốn nhé, có chạy đến chân trời góc biển thì anh cũng đuổi theo tìm em đòi nợ."
An Di bĩu môi tựa đầu vào vai anh: "Em chưa từng gặp người đàn ông nào nói điêu đến vậy mà không biết ngượng như anh, cứ như em thật sự cướp mất sự trong trắng của anh vậy, đồ lưu manh, em chưa nói là mình đồng ý đâu đấy."
"Còn không phải thế thì là gì, không phải em cướp thì ai vào đây? Hai mươi tám năm gìn giữ chỉ đợi em đến rồi cướp đi thôi, bây giờ cướp được rồi thì đừng mong phủi bỏ trách nhiệm, em không đồng ý thì cũng không còn cách nào khác đâu." Ngôn Hoa điềm nhiên đáp, người tài xế từ nãy giờ bất đắc dĩ phải chứng kiến một màn đấu khẩu vừa trẻ con vừa ấu trĩ của hai người trưởng thành phía sau khi nghe được câu nói này cũng không nhịn được mà phì cười, nghe được tiếng Ngôn Hoa hắn giọng thị uy thì liền vờ như không biết gì mà tập trung lái xe.
An Di thở dài: "Rốt cục thì mặt anh dày cỡ nào?"
"Muốn biết thì tự em kiểm tra đi, hôn anh một cái thì biết ngay mặt anh dày cỡ nào thôi." Ngôn Hoa áp má lại gần An Di liền bị cô lè lưỡi đẩy ra.
"Thật không biết nếu đám người hâm mộ anh mà biết giáo sư nhà ta thực ra là một tên vô lại thì sẽ ra sao đây?" An Di kêu ca.
"Không sao, vì bây giờ họ còn có việc thú vị hơn so với việc này để buôn chuyện rồi. Hơn nữa anh cũng chỉ vô lại với mỗi mình em thôi." Ngôn Hoa điềm nhiên đáp.
An Di thắc mắc: "Chuyện gì còn thú vị hơn cả việc này nữa?"
Ngôn Hoa lấy điện thoại trong túi ra đăng nhập vào blog của mình, dòng trạng thái mới nhất vừa được anh đăng tải sáng nay chính là ảnh chụp lại đôi nhẫn cưới của họ cùng với chú dẫn "Mr & Mrs. Yan"
An Di xem rồi ngồi đần ra đấy, lúc rời khỏi trường còn dắt díu nhau trước sự ngạc nhiên của dân tình hoá ra anh đã sớm công cáo thiên hạ rồi, thật không thể coi thường tốc độ làm việc của anh. Cầu hôn, đêm đầu tiên rồi cả đăng kí kết hôn nữa, chỉ còn thiếu mỗi hôn lễ nữa thôi, người đàn ông này thật sự sợ cô chạy mất đến vậy sao? Nhưng mà xem ra cô không có cơ hội đó rồi, điều quan trọng bây giờ là cô không biết ngày mai làm sao vác mặt đến trường đây...
"Xong rồi anh nhìn xem đống bình luận đang tăng lên theo giây của mình đi." An Di vã mồ hôi nhìn màn hình đang tự động cuộn lên sau mỗi bình luận trên điện thoại của Ngôn Hoa.
Ngôn Hoa cúi đầu nhìn An Di: "Bọn họ thích tám chuyện của người khác thì cứ để mặc họ, điều em nên làm bây giờ là giữ trạng thái thật tốt đợi chút nữa làm vợ của anh đi."
An Di hiếu kì hỏi: "Mà anh này, anh đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy cả rồi à? Tự dưng đùng một cái em còn chưa kịp nghĩ xong nữa mà anh đã dùng tốc độ phản lực lo xong tất cả rồi."
"Tất nhiên, anh đã mất cả buổi ngồi trong văn phòng lãnh sự quán làm đủ mọi chứng thực giấy tờ từ rất lâu rồi, chỉ cần đợi đến lúc có thể là lập tức bắt cóc em mang đi đăng kí kết hôn thôi, bây giờ đến lúc rồi." Ngôn Hoa thật muốn nói cho An Di biết mọi thủ tục đã được anh lo xong đâu vào đấy kể từ lúc cô mới sang đây rồi cơ.
Cục Dân chính Mỹ buổi chiều hửng nắng, Ngôn Hoa và An Di đan tay nhau đi vào bên trong, một đôi nổi bật thu hút không ít ánh nhìn của những người xung quanh, anh cao ráo tuấn tú với mái tóc rẽ ngôi và Âu phục lịch lãm cùng giày tây sáng bóng, cô dịu dàng đáng yêu trong chiếc áo len màu hồng phấn phối với chân váy màu kem ngọt ngào và một đôi giày bệt đơn giản, cả hai đều toát lên một nét đẹp thuần túy của người phương Đông. Nhan sắc nổi bật đồng nhất của cả hai người càng khiến người khác ngưỡng mộ hơn, nếu không nói ra chắc chắn cũng không ai biết được họ thật ra cách nhau tận tám tuổi và cô chỉ mới vừa tròn hai mươi thôi, một giáo sư có tiếng của đại học Harvard cùng một cô sinh viên chuẩn bị bước vào năm ba.
Có một người nhận ra anh nhưng lại không biết cô gái xinh đẹp trẻ trung đi cùng anh là ai, vài người nhỏ tiếng kháo nhau, anh không để tâm mà dắt tay An Di đi thẳng đến chỗ ghế trống ngồi đợi đến lượt mình.
Từ lúc đợi cho đến khi làm xong hết tất cả mọi thủ tục thì An Di vẫn mãi trong trạng thái bỗ ngỡ cứ ngỡ như mình đang nằm mơ vậy, một giấc mơ rất đỗi chân thực và bình dị, quãng đường cùng anh trải qua với những thăng trầm trong chuyện tình cảm giờ đây được gói gọn trong một tờ giấy chứng nhận kết hôn với hai con dấu đỏ rực vừa được ấn định, cô một bản anh một bản vậy là hai người chính thức trở thành vợ chồng rồi, đây chính là cái kết viên mãn trong câu chuyện cổ tích của hai người, An Di thật sự cảm động, ngồi trong xe trở về tay cô vẫn không hề buông tay Ngôn Hoa kể từ lúc hai người trao nhẫn cho nhau và đọc tuyên thệ. Ngồi nép vào lòng anh cô không kìm được xúc động mà rơi nước mắt, hơi nóng trên ngực truyền đến khiến anh phát hiện ra là cô đang khóc. Ngôn Hoa đưa tay vén tóc cô lên rồi lau nước mắt cho cô, sau đó anh còn nhân tiện vuốt ve cái gò má tinh nghịch của cô mà trêu rằng: "Sao rồi, đã làm vợ người ta rồi mà vẫn trẻ con như vậy sao? Giờ nghĩ lại mới thấy hình như áo của anh đều dùng để lau nước mắt cho em thì phải."
An Di mím môi thụi vào hông anh hờn dỗi, anh mỉm cười véo mũi cô rồi ôm cô lại, kể từ bây giờ anh cũng là chồng của người ta rồi...
Thế nhưng đôi vợ người ta chồng người ta này vừa mới đăng kí kết hôn xong thì đã 'anh một nơi em một nơi' mất cả tuần không gặp nhau bởi sau khi dự hội thảo chuyên ngành xong thì Ngôn Hoa phải sang Pháp tham gia tuần lễ hội nghị y khoa thế giới, An Di thì một mình vừa phải đứng trong tâm bão dư luận vừa phải gấp rút hoàn thành bài luận văn của mình, rất may là bởi nhờ có cái mặt lạnh đáng sợ của ai đó làm 'thương hiệu' bảo đảm cho nên dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai dám động đến An Di, còn chưa kể đến dàn hậu thuẫn mạnh mẽ chính là những thành viên trong câu lạc bộ cùng đám người Gia Ân và Willi, họ đều ủng hộ và đứng về phía cô dù cho chuyện gì đi nữa. An Di trong lúc cần thiết thì cũng không hề yếu đuối, bởi cô vốn là cô gái nhỏ mạnh mẽ kiên cường cơ mà, chỉ cần dùng điểm số và những nhận xét tích cực từ phía các giảng viên và giáo sư thì cô đều dễ dàng dẹp bỏ mọi lời bàn ra tán vào.
Lúc Ngôn Hoa trở về thì cô đã hất mặt đắc ý đưa ra thành tích lọt vào top đầu của khoá này cho anh xem để anh có thể biết được cô vợ nhỏ của mình trong lúc không có anh bên cạnh vẫn có thể ngẩng cao đầu không thẹn với lòng.
Kì nghỉ Tết âm lịch đến sớm hơn so với dự định bởi công việc của Ngôn Hoa và chương trình học khoá này của An Di cùng lúc được hoàn thành. Lần này Ngôn Hoa không đưa An Di về Anh nữa mà chỉ gửi bản sao giấy đăng kí kết hôn cùng cam kết không tranh gia sản về đó để 'nhà họ Ngôn' dẹp bỏ mọi ý nghĩ rằng sẽ có thể lay động được anh.
Anh đưa An Di về thẳng thành phố D. Hai người về luôn mà không hề thông báo cho gia đình cô biết, An Di vẫn còn đang nghĩ xem thưa chuyện với gia đình thế nào, cô thấy mình ăn gan trời rồi mới dám tự quyết định đi đăng kí kết hôn luôn, chắc chắn là lúc đó cô bị anh dụ hoặc rồi, sao lại có thể dễ dàng gật đầu đồng ý cơ chứ, giờ thì hay rồi, cô không biết ba mình sẽ có thể giận đến nước nào đâu.
...
Thành phố D sở hữu những khu phố cổ xinh đẹp, bao quanh đó là những khu dân cư hiện đại với vẻ yên bình đan xen cổ kính cùng những hàng quán nhỏ xinh bên đường, cứ đến dịp lễ Tết là thành phố D lại đắm mình trong khung cảnh nhộn nhịp đầy sắc màu như vậy.
Taxi dừng lại trước cổng dinh thự rộng lớn của nhà họ An, hai cây hoè già trước cổng đang trổ một đợt lá mới chuẩn bị đón chào mùa xuân, Ngôn Hoa bước xuống trước cẩn thận mở cốp xe lấy hành lí, khác với dáng vẻ nghiêm chỉnh trong những bộ Âu phục hay comple thường ngày, hôm nay anh có thay đổi phong cách một chút, nói trắng ra là anh không muốn trông mình có phần già dặn khi mãi đóng khung trong một kiểu trang phục cứng nhắc, hơn nữa trước khi đi anh và An Di đã mất không ít thời gian để phối đồ, cô vợ nhỏ của anh rất quan tâm đến ngày ra mắt hôm nay, điều đó khiến cho người chẳng sợ trời chẳng sợ đất như anh lúc này cũng phải thêm mấy phần căng thẳng.
Áo polo hoạ tiết với quần jeans đơn giản, Ngôn Hoa trông chẳng khác gì là mấy so với những thanh niên cá tính trẻ trung, còn An Di thì khỏi phải nói, chỉ một chiếc yếm bò cùng áo phông thì đã trông vô cùng nữ tính và đáng yêu rồi, nhìn đôi vợ chồng trẻ này thì chẳng ai biết được họ đã có hơn ba năm yêu nhau và đã kết hôn rồi, cùng lắm thì trông họ giống một đôi thanh niên mới yêu mà thôi bởi nét phong trần của Ngôn Hoa từ lúc ở bên An Di thì dường như chuyển hết sang thành sự ấu trĩ và trẻ con.
Chuẩn bị tinh thần rất nhiều thế nhưng vào đến bên trong nhà thì hai người họ mới biết được thì ra ba mẹ và em trai cô vừa mới đi du lịch nghỉ dưỡng ở Vancouver vào hai hôm trước và đến tận ngày trước giao thừa mới về, thế là trong nhà to lớn thoắt cái chỉ còn lại hai vợ chồng ông bà nội, Ngôn Hoa thì thở phào nhẹ nhõm bởi bây giờ tạm thời chưa phải chiến đấu và trước mặt sẽ còn có hai vị đồng minh, An Di thì có chút hụt hẫng nhưng rất nhanh đã lấy lại sự vui vẻ, cô nghĩ sớm muộn gì cũng phải đối mặt thì dù có muộn thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Hai vợ chồng già họ An đi uống trà chiều quay về thì hay tin cháu gái cưng đã về nên liền vui vẻ ra mặt vội vào trong nhà, mới vào đến phòng khách thì đã nghe tiếng hai người trẻ tuổi đang tranh luận với nhau.
"Tại sao anh lại phải ngủ ở phòng cho khách?" Ngôn Hoa kì kèo.
An Di khó xử đáp: "Chẳng lẽ anh muốn ngủ cùng em? Do anh tự muốn ở lại đây cho nên bây giờ mới rối như thế này."
"Tất nhiên phải ngủ cùng em rồi, em là vợ anh mà, hơn một tuần rồi anh đi dự hội thảo đã không được ngủ bên cạnh vợ mình thế mà giờ em còn muốn đá anh sang một bên sao?" Ngôn Hoa thản nhiên nói.
An Di tròn mắt: "Anh nhỏ tiếng một chút đi, để người làm nghe được thì ngại lắm."
"Ngại gì nữa chứ, bây giờ còn ai không biết em là vợ anh đâu, thế mà còn phải chia phòng làm gì, anh cũng chẳng thiết về nhà mình làm gì nên cứ mặt dày sang đây ở rể cho đến hết Tết này đấy, ít ra cũng có giáo sư An đứng ra bảo vệ cho anh, ba em ít nhiều cũng sẽ nể mặt thôi, một là anh ở phòng em, hai là em sang phòng cho khách cùng anh."
"Được rồi, anh đừng ra điều kiện nữa, xem bộ dạng coi trời bằng vung của anh đi, để xem khi ba em về anh có còn hống hách được nữa không, anh sang phòng khách trước đi, Tiểu Hoa em giúp anh ấy mang hành lí đi sắp xếp đi, của chị để chị tự làm." An Di dặn dò người làm.
Nghe hết cuộc hội thoại của hai người, vợ chồng ông cụ An mới từ ngoài bước vào trong, tiếng người làm chào hỏi khiến An Di và Ngôn Hoa giật mình quay sang nhìn, để chữa ngượng An Di liền niềm nở chạy lại ôm bà nội, đợi hai bà cháu tay bắt mặt mừng xong rồi ông cụ An mới gằn giọng lên tiếng.
"Lớn cả rồi, giờ đã làm vợ làm chồng người ta rồi, cũng may là vẫn còn nhớ đến hai người già này."
An Di nũng nịu: "Ông nội..."
Ngôn Hoa gật đầu: "Giáo sư nói quá rồi, An Di rất nhớ hai người."
Bà cụ An nhướng mày sửa lời Ngôn Hoa: "Tiểu Ngôn à, cái thằng nhóc này, bây giờ còn gọi là giáo sư sao?"
An Di phụt cười khi nghe bà nội gọi Ngôn Hoa là thằng nhóc Tiểu Ngôn, cô nháy mắt với ông nội làm ra vẻ đắc ý: "Anh Tiểu Ngôn của con hình như có chút vấn đề giao tiếp ông nhỉ?"
Ngôn Hoa bị cả nhà ba người cùng nhau trêu thì sượn mặt không biết họ là đồng minh với anh hay đang hợp sức chống lại anh, đã vậy thì anh cũng không vừa, anh cười xoà: "Không có đâu, đây là thiếu xót của con, phải gọi là ông nội và bà nội, con và vợ con rất nhớ hai người."
An Di bị mấy lời của Ngôn Hoa làm cho dựng tóc gáy, đúng là mấy lời sến rện như vậy mà phát ra từ miệng của tên hắc ám nhà anh thì thật là có sức sát thương rất cao.
Bữa tối hôm đó Ngôn Hoa tự tay vào bếp chuẩn bị coi như tích cực lấy điểm trong mắt hai vị trưởng bối. Không khí bữa cơm giáp Tết bên gia đình vô cùng vui vẻ và ấm áp, Ngôn Hoa thiết tha với thứ hạnh phúc xa hoa mà anh đã lâu rồi không được cảm nhận, chính An Di và gia đình cô đã lần nữa cho anh được quay về với niềm hạnh phúc ấy, bây giờ anh có một gia đình đầm ấm để quay về, nơi đó có cô, có người vợ mà anh rất mực thương yêu cùng các thành viên khác nữa.
Sau bữa tối thì vợ chồng ông cụ An có khách đến thăm hỏi, thế là An Di và Ngôn Hoa không tiện ở nhà nên tránh mặt đi, không biết từ đâu mà anh lại có suy nghĩ muốn đi xem phim cùng cô, chắc bởi lẽ giáo sư cuồng việc đã bắt đầu thấy mình già rồi và muốn nhân lúc rãnh rỗi này đưa cô đi trải nghiệm niềm vui của tuổi trẻ đây mà.
Tuy nhiên sau khi vào rạp phim rồi thì cô mới thấy hình như nhận định vừa rồi của mình đã sai bét nhè, bộ phim mà Ngôn Hoa chọn xem thoạt đầu còn tưởng là phim tâm lí tình cảm nhưng sau đó An Di mới phát hiện ra nó là phim tâm lí học thiên về đề tài y khoa, chắc chắn người nào đó muốn một công đôi chuyện nên mới kéo cô đi xem phim này. Bởi vì thể loại phim kén người xem lại còn là suất cuối cùng cho nên trong rạp chỉ lác đác có vài người, trong khi Ngôn Hoa chăm chú theo dõi từng chi tiết nhỏ thì An Di gục lên gục xuống bên vai anh bởi chỉ cần nghe đến mấy khái niệm chuyên ngành cùng kiến thức hoá sinh gì gì đó thì mắt cô đã díp lại rồi. Kết quả là đêm hôm đó anh phải cõng cô đã ngủ say trên lưng từ trong rạp ra ngoài xe rồi về nhà.
Hôm sau nữa thì Ngôn Hoa và An Di cùng nhau đi chọn lễ phục, hôm sau nữa thì họ cùng nhau đến dự hôn lễ chính thức của Trịnh Phong, đa số khách khứa của lễ cưới đều là đồng nghiệp của Trịnh Phong ở trường D, tất nhiên là vợ chồng ông cụ An cũng được mời tới và việc gây ngạc nhiên hơn chính là ngày hôm ấy thật không ngoa khi nói rằng An Di còn đẹp và hút mắt hơn cả nữ chính của bữa tiệc là cô dâu.
Cô mặc váy dạ hội trắng sánh bước bên Ngôn Hoa, hai người vừa bước vào sảnh tiệc đã thu hút hết tất cả ánh mắt đổ dồn về phía mình khiến cho cô dâu chú rễ của bữa tiệc cũng phải dỡ khóc dỡ cười.
Ngôn Hoa thì không phải bàn tới, danh tiếng của anh thôi đã khiến người ta phải ngưỡng mộ rồi, họ đâu ngờ được người mấy năm trước đường đường là đồng nghiệp của họ lại có thân thủ đáng gờm như vậy, hiện giờ anh còn là một giáo sư có tiếng của trường đại học Harvard nữa, chưa kể đến người con gái được anh tháp tùng đến dự lễ cưới, vừa xinh đẹp lại vừa đỏm dáng, có người ngờ ngợ rồi cuối cùng cả đám đông mới vỡ lẽ nhớ ra đây là cô cháu gái độc nhất của giáo sư An người đồng sáng lập của trường trung học thành phố D, ngày trước cô cũng từng học ở đây một năm, thế nào mà giờ cô lại sóng đôi với thầy giáo trước đây của mình rồi??? Mọi người trong bữa tiệc bị dẫn đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, họ cứ bị xoáy vào vòng lẫn quẫn không thể hiểu nổi của cặp đôi Ngôn Hoa và An Di, mãi đến khi lễ cưới chính thức bắt đầu thì mới chịu yên vị trở lại đúng đề tài.
...
Đêm ấy An Di tự dưng bị mất ngủ, có lẽ là do cô bị đám cưới của Trịnh Phong làm cho cảm động rồi, khoảnh khắc Trịnh Phong đứng trước mọi người nói lên tình yêu và lời hứa trọn kiếp của mình dành cho vợ đã lấy đi của An Di không ít nước mắt, đêm nay cô cứ trằn trọc xoay đi xoay lại mãi mà chẳng thể ngủ được.
Nhìn đồng hồ đã gần hai giờ sáng rồi, An Di nghĩ bụng Ngôn Hoa chắc cũng đã ngủ say cho nên cô lủi thủi xỏ dép đi sang phòng nghỉ của khách mà Ngôn Hoa đang dùng.
Những tưởng sang đây sẽ lén chui vào chăn mượn anh ôm một chút cho dễ ngủ thế mà vừa rúc đầu vào chăn đã bị anh phát hiện ngay rồi, thì ra anh cũng chưa ngủ.
"Sao thế? Hai hôm trước còn đuổi anh không cho vào phòng thế mà hôm nay lại mò sang đây à? Em cũng biết nhớ chồng rồi sao?"
Ngôn Hoa kéo chăn sang đắp cho An Di, kể từ cái đêm đầu tiên của hai người ở Maldives thì đến tận hôm nay anh mới được nằm chung giường với cô vợ nhỏ của mình, có thể nói là hai tuần vừa rồi đúng là thử thách tinh thần của anh khi mà vừa mới được hưởng lạc đã phải ăn chay trường, chẳng có đêm nào là anh ngủ ngon được cả khi mà hình ảnh kiều mị của An Di cứ hễ anh chợp mắt là lại nghĩ đến, đêm nay là cô tự mình nạp mạng, anh là tên ngốc mới không trục lợi...
"Em ngủ không được." An Di lí nhí nói.
"Nhìn thấy đám cưới người ta hạnh phúc như vậy tự nhiên muốn gả đi rồi phải không?" Ngôn Hoa xoa xoa gò má An Di.
"Đã gả cho anh rồi còn gì..." An Di kéo dài âm cuối.
Ngôn Hoa hiểu được tâm tình của cô, anh cúi đầu hôn lên tóc cô khẽ gọi: "Bà xã."
"Hả, gọi em làm gì?"
"Cuối năm nay em có thể tốt nghiệp rồi."
"Đúng vậy."
"Thế cuối năm chúng ta tổ chức lễ cưới được không?"
An Di im lặng không đáp.
"Hãy giữ đúng lời hứa của em đấy, đợi em tốt nghiệp xong sẽ đem chính mình làm một người vợ hoàn mỹ nhất đến gả cho anh. Được không?" Ngôn Hoa nhấn mạnh lần nữa.
"Được, em nhất định sẽ tốt nghiệp, nhất định sẽ làm cô dâu hoàn mỹ nhất của anh." An Di cười híp mắt.
Ngôn Hoa thấy cô có vẻ vui nên bắt đầu kế hoạch của mình, tay anh mò sang đặt trên eo cô cách một lớp váy bàn tay không an phận của anh bắt đầu xoa xoa. An Di dường như chưa phát hiện ra nguy hiểm, cô nép mình lại gần anh hơn rồi cất giọng hỏi vu vơ.
"Ngôn Hoa... anh bắt đầu yêu em từ khi nào thế?"
"Tự dưng sao lại hỏi ngốc thế?"
"Nói đi mà, em muốn biết... nói đi mà. Ông xã..." An Di phụng phịu.
Ngôn Hoa thở dài, xong rồi, lại bắt đầu làm nũng anh rồi, cái giọng nói nhõng nhẽo này của cô chính là yếu điểm của anh: "Bà xã của anh rất biết cách cạy miệng anh đấy, thế còn em nói cho anh biết xem em bắt đầu yêu anh từ khi nào hửm?"
"Người ta đang hỏi anh mà!"
"Trao đổi đi, em nói rồi anh sẽ nói, không thì thôi."
"Anh đúng là tên lưu manh."
"Thế có nói không, không thì thôi vậy." Tên lưu manh lập tức trở mặt giở trò lưu manh.
"Anh... em muốn biết mà, hứ." An Di chu mỏ dỗi.
"Vậy mau nói trước đi, em cũng biết anh không giỏi diễn đạt mà, xem như em làm mẫu cho anh." Ngôn Hoa cúi đầu hôn vào cái mỏ chu chu đang dỗi của An Di để cầu hoà.
"Em... thật ra lần đầu tiên gặp anh em đã bị anh làm cho mất hồn rồi." Nghe tiếng Ngôn Hoa phụt cười An Di liền thẳng tay thụi vào hông anh: "Không được cười em... Sau đó khi em biết anh sẽ là giáo viên của em thì đã rất ngượng, anh hết lần này đến lần khác không vô tình thì cũng hữu ý mà nhìn thấy hết mọi tật xấu của em, chưa kể em còn bị ông nội kể xấu trước mặt anh nữa, ở trường thì anh rõ ràng luôn chèn ép em, bao nhiêu ngưỡng mộ và rung động trước đó cũng đều bị cái mặt lạnh của anh làm cho ghét đến mức chỉ muốn xông đến đánh chết anh thì thôi. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào càng ghét anh lại càng phải dính lấy anh, ai bảo anh cứ một mực muốn dạy kèm cho em làm gì, anh còn tận tình giúp đỡ em nữa, cứ như anh đánh em một gậy rồi lại cho em một viên kẹo ngọt, thế nào mà em lại có sở thích tự ngược mình cho nên mới thích anh từ khi nào không biết, cái lần em bị ngã xe trước nhà anh đó, nhìn thấy được sự lo lắng của anh khiến tim em cứ đập như mình sắp chết đến nơi, lúc đó thì em đã chắc chắn mình bị anh làm cho mất hồn rồi, anh còn nhớ lần anh bị bệnh không? Khi đó em bị anh ôm trong lòng mà cứ thấp thỏm không yên cứ như đang ngồi trên đống lửa vậy. Rồi sau đó bị anh thẳng thừng cự tuyệt không chút thương tiếc nên em đã tổn thương biết nhường nào, em cứ nghĩ trốn đến một nơi không có anh thì sẽ tốt hơn nào ngờ em càng xa anh lại càng thêm nhớ anh, em càng muốn quên anh bao nhiêu thì hình ảnh của anh lại càng hiện diện sâu đậm bấy nhiêu. Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!"
"Ghét thế nào mà giờ lại làm vợ anh rồi đấy thôi." Ngôn Hoa mỉm cười đắc ý.
"Đến lượt anh rồi, mau khai ra cho em anh có phải cũng giống như em không, bị trúng tiếng sét ái tình ấy, vừa gặp đã thích em luôn rồi?" An Di nóng lòng muốn biết.
"Lần đầu tiên anh gặp em thì em chỉ mới là một cô bé má phúng phính mặc váy công chúa màu hồng đi đón ông thôi, khi đó mà bị trúng tiếng sét ái tình thì anh đúng là một tên tâm lí biến thái rồi. Cùng lắm là khi ấy anh trông em đáng yêu quá liền muốn cắn cho em một phát vào má mà thôi."
"Ra là từ đầu đã thích bạo lực như vậy rồi... thảo nào!"
"Thế mà giờ anh muốn cắn liền có thể cắn rồi đây." Dứt lời Ngôn Hoa liền vờ cắn vào má An Di.
"Đừng lảng đi chuyện khác, anh mau đáp đúng câu hỏi đi." An Di tinh ranh nắm thóp của Ngôn Hoa.
"Được thôi, bà xã đã muốn biết như vậy thì ông xã cũng không giấu nữa, thật ra thì trước khi gặp được em thì anh đã bị sự quan tâm của em làm cho động lòng rồi, anh nghĩ chắc từ lúc còn nằm viện ở Anh thì anh đã có tình cảm với em, đó là lần đầu tiên anh không cảm thấy sự quan tâm của một cô gái là phiền phức mà còn cảm thấy trông ngóng nữa, sau đó anh bình phục rồi nên em cũng không nhắn tin hay gọi điện cho anh nữa, anh thì chẳng biết làm gì hơn bởi tình cảnh của anh lúc đó ngay cả bản thân mình anh còn không tự bảo toàn được thì làm sao dám đèo bòng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, hơn nữa anh còn chưa từng biết mặt em mà, anh chỉ biết mỗi tên em thế là từ khi anh trở về quê hương của mẹ chính là thành phố D này thì anh cứ khư khư giữ lại số điện thoại cũ đó chỉ sợ một ngày nào đó em liên lạc mà anh lại bỏ lỡ. Nhưng mà ông trời cũng rất biết cách trêu chúng ta, để cho anh gặp lại em thế là anh không cự tuyệt được, cũng giống như em vậy, em càng bướng bỉnh chống đối thì anh lại càng muốn chế ngự em, thế rồi yêu luôn cô lớp trưởng ngây ngốc năm nào luôn rồi. Chuyện sau đó thì em biết rồi đấy..."
"Vậy là không phải một mình em đơn phương đúng không, từ lúc đó anh cũng đã có tình cảm với em rồi!" An Di cười híp mắt vui vẻ.
"Bà xã." Ngôn Hoa chớp thời cơ bắt đầu hành động, giờ thì không có chuyện gì ngăn anh được nữa đâu.
"Vâng."
"Đã hai tuần rồi kể từ hôm đó." Bàn tay anh đặt trên hông cô đã lần vào trong váy ngủ cô.
"Hôm nào cơ?" An Di bắt đầu cảm nhận được sự bất thường ở đâu đó.
"Thì cái đêm ở Maldives... thiết nghĩ chúng ta nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng chứ hả?" Ngôn Hoa dứt lời thì váy ngủ của An Di cũng đồng thời bị anh vứt khỏi giường, đến lúc cô ý thức được chuyện gì sắp diễn ra thì dục vọng của anh đã bị đẩy lên cao trào rồi. Tiếp theo sau đó là từng mảnh vải cuối cùng ngăn cách hai cơ thể cũng dần bị anh trút bỏ.
[18+]
Trong không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở trầm đục của Ngôn Hoa, làn môi lành lạnh của anh bắt đầu cuộc hành trình nhấm nháp hương vị ngọt ngào của An Di, bàn tay anh dịu dàng mơn man khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chậm rãi trượt xuống khuôn ngực mềm mại mà ác ý xoa nắn nụ hoa nhạy cảm, An Di không có cách nào kháng cự từng đợt kích thích, ngọn lửa nóng bỏng bị Ngôn Hoa nhen nhóm lên đang dần lan ra khắp cơ thể cô, xuyên thấu vào trái tim cô.
"Bà xã à, em thật mê người." Ngôn Hoa nở một nụ cười đầy sảng khoái thì thầm với An Di sau đó áp môi cắn nhẹ vào vành tai cô khiến cô khẽ run lên.
Ánh mắt mờ mịt của cô đã thể hiện rõ sự khuất phục của mình, cổ họng Ngôn Hoa bắt đầu nóng rát khó chịu, trong bóng tối dày đặt anh vẫn có thể cảm nhận rõ từng đường nét quyến rũ hút hồn của An Di, hơi thở đứt quãng cùng hương thơm nồng nàn phảng phất trở thành cám dỗ trí mạng, Ngôn Hoa thấy mình dần mất kiểm soát, khát vọng chiếm hữu của đàn ông bắt đầu trỗi dậy quấy phá tâm trí anh, gương mặt nhỏ nhắn của An Di vì ngượng mà nóng hổi càng khiến cho tâm tình Ngôn Hoa càng lúc càng hưng phấn hơn.
"Bà xã, anh yêu em đến điên rồi, đêm nay nhất định sẽ khiến em vui vẻ." Dứt lời ánh mắt si mê cùng môi hôn nóng rực của anh liền đáp xuống ngậm lấy cánh môi anh đào ướt át của cô, nụ hôn của anh mỗi lúc một sâu hơn, nhiệt độ cơ thể của hai người cũng không ngừng tăng lên, cơ thể An Di vì không chịu được kích thích mà vô thức cong lên càng áp sát vào cơ thể của Ngôn Hoa hơn.
"Bà xã, gọi anh đi, nói là em yêu anh đi." Ngôn Hoa bá đạo ra lệnh, bàn tay anh đặt trên mông cô cố ý xoa nắn mạnh bạo khiến An Di không chịu nổi sự trêu chọc của anh mà yếu ớt lên tiếng: "Ông xã, em yêu anh." Bàn tay nhỏ của cô vòng qua cổ anh ôm lấy tấm lưng cường tráng vững chãi ấy.
"Ngoan, anh thưởng cho em."
An Di mơ hồ cảm thấy hai chân mình bị kéo ra, thân thể vạm vỡ của Ngôn Hoa áp xuống khiến cho nơi tư mật khẽ chạm phải dục vọng nóng bỏng của anh sớm đã trỗi dậy từ lâu, anh ra sức ấn mạnh hông, sự xâm nhập mãnh liệt khiến toàn thân cô co rút lại, cô cảm nhận rõ ràng sự bành trướng của anh trong cơ thể mình, đôi môi cô mím chặt không kìm được cất lên một tiếng rên mê người.
"Thả lỏng một chút nếu không em sẽ kẹp chết anh đấy." Ngôn Hoa nặng nề lên tiếng, giọng nói trầm thấp của anh đã sớm bị dục vọng làm cho trở nên thô cát.
An Di vặn người chống cự một cách yếu ớt, mười ngón tay đặt trên lưng anh khảm vào da thịt anh giày vò: "Anh có thể đừng nói nữa được không?"
Nếu anh còn tiếp tục mặt dày nói những lời đó thì cô sẽ chết vì ngượng cho xem.
"Nha đầu đáng ghét, em xem mình giày vò chồng đến độ nào mà lại còn không cho anh quyền phản pháo. Đã vậy anh sẽ không nhân nhượng nữa, trực tiếp hành động luôn."
Ngôn Hoa không cách nào kìm hãm khát vọng nữa mà trực tiếp vận động thắt lưng, anh đưa tay nâng mặt An Di lên nhìn thẳng vào đôi mắt mơ hồ như giăng phủ một màn sương ấy: "Thích không? Có thoải mái không bà xã?"
"Đồ lưu manh."
Cảm xúc trôi dạt mất phương hướng của cô bị câu chất vấn ác ý của anh làm cho xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu liền bực bội cắn mạnh vào điểm nhạy cảm trước ngực của anh khiến cho anh đau đớn mà rên lên, hậu quả sau khi nghe thấy âm thanh mị hoặc ấy chính là thẹn càng thêm thẹn, An Di ngượng ngùng vùi mặt trong lồng ngực của anh mặc cho anh ra sức vận động, mồ hôi trên cơ thể anh rơi xuống thấm ướt mái tóc loà xoà của cô, thân thể cô đã sớm tan chảy theo từng cơn sóng mãnh liệt của anh, từng đợt hoan ái qua đi, cả người cô vô lực nằm gọn trong vòng tay vững chắc ấy, bấy giờ thì cô đã rõ ý anh nói 'không nhân nhượng' là như thế nào. Đúng là dã thú săn mồi, cô đến thở cũng thấy mệt nữa là, còn anh sau khi ăn no thỏa mãn thì đã đánh giấc say nồng rồi, An Di nép mình tựa đầu vào lồng ngực của anh, mùi hoắc hương mạnh mẽ cứ thế như một thứ mê dược thôi miên cô chìm vào giấc ngủ.
Mười giờ sáng hôm sau, một nhà ba người chủ tịch An vừa đáp chuyến bay về đến thành phố D thì biết tin An Di đã về rồi liền vội lên xe về dinh thự.
Không phải vì có việc gì gấp gáp mà chỉ là ông An vẫn còn thấy tức tối việc mình bị nẫng mất cô con gái cưng mà không thấy được một chút thành ý nào, đã vậy tên kiêu ngạo kia ở bên ngoài còn khiến cho con gái ông chịu uất ức bị người ta dèm pha đủ điều, rõ ràng là đại tiểu thư danh môn quyền quý của nhà họ An mà lại bị người ta gán cho là hồ ly tinh đi quyến rũ chồng sắp cưới của người khác, cơn giận này ông thật tình không thể nuốt trôi mà, còn dám cả gan đi đăng kí kết hôn luôn rồi đúng là không xem ông ra gì nữa, cái tên vô phép vô tắc Ngôn Hoa đó, tức chết ông già này rồi mà!!!
Bây giờ ở dinh thự đã là giữa trưa nhưng lại yên ắng lạ thường, một chút động tĩnh cũng không có, bà cụ An đang ở trong vườn chăm hoa còn ông cụ An thì đang ở trong thư phòng luyện thư pháp, An Hạo lâu ngày không gặp chị thì thật tình cũng thấy nhơ nhớ nhưng nam tử hán như cậu làm sao có thể dễ dàng thể hiện sự mềm yếu ra được chứ, vậy là vừa về đến nhà cậu đã vội chạy lên tầng tìm An Di định kiếm chuyện gì đó trêu ghẹo cho vui, thế nhưng lên đến thì thấy cửa phòng chị mình mở toan, người cũng chẳng thấy đâu, lòng vòng trên lầu cũng chẳng thấy người nào cả, rõ ràng là vừa nãy bà nội nói hai người kia vẫn ở trong nhà cơ mà?
An Hạo gãi đầu khó hiểu, trở lại phòng khách thì thấy mẹ đang dặn dò người giúp việc cất hành lí còn ba thì nhíu mày nhìn lên tầng trên chỗ phòng nghỉ của khách, An Hạo đánh mắt nhìn theo hướng đó liền thấy Ngôn Hoa bước từ trong ra, anh ăn bận rất thoải mái với quần lửng ngang gối và áo thun trơn cổ tròn, trông anh chẳng khác nào là đang ở nhà mình mà cư nhiên như vậy, nhìn thấy ba mẹ cậu chỉ gật đầu chào "Bác trai bác gái." như thể bọn họ mới là khách đến nhà này vậy. Lén quay sang nhìn ba mình, cậu nén cười đứng sang một góc như chuẩn bị xem kịch hay, trên mặt ba cậu đang đằng đằng sát khí và viết rõ ba chữ 'sắp giết người'.
Ông nội từ trong thư phòng bước ra, vừa lúc nghe thấy tiếng chào của Ngôn Hoa thì nhíu mày hắn giọng nhắc nhở: "Gọi sai rồi."
Ngôn Hoa có chút ngượng ngập, anh bước xuống phòng khách cố nặn ra hai chữ nhất định phải gọi: "Ba mẹ, ngại quá! Nhà của con lâu rồi không dọn dẹp cho nên con mới mạo muội xin ở nhờ đây vài hôm."
"An Thành, từ khi nào em có thêm một thằng con trai to xác thế kia vậy?" An Hạo bật cười biết rằng mẹ cậu lại giương đao chặt chém người ta đây mà.
"Cậu... giỏi lắm, tôi muốn nói chuyện với cậu." Dứt lời ông An liền bước nhanh về phía phòng sách, Ngôn Hoa cất bước theo sau ba vợ đi vào trong đó. Cửa phòng đóng lại, ba người còn lại trong phòng khách nhìn nhau không ai nói câu gì chỉ thấy ánh mắt ai nấy đều dâng lên một tia xót thương cho tên tử tù sắp bị hành quyết kia.
An Di trở mình mệt mỏi, chỗ bên kia giường đã trống hoắc từ khi nào không biết, nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ trưa, An Di ngáp dài uể oải ngồi dậy, cả người cô mệt đến không còn chút sức, đêm qua bị con sói đói Ngôn Hoa ăn không chút thương tiếc nên bây giờ trên người cô toàn là dấu vết mà anh lưu lại, váy ngủ mỏng manh chẳng thể nào giấu nổi.
Lén lút mở cửa phòng nhìn ngang ngó dọc, sau khi chắc chắn không có ai nhìn thấy thì An Di mới nhón chân chạy băng xuống lầu trở về phòng mình, mở cửa ra chưa kịp thở lấy hơi thì cô đã tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ đang ngồi trên giường nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Xong rồi, có chạy trời cũng không khỏi nắng, bây giờ cô có một trăm cái miệng cũng không thể nào thanh minh cho được.
"Mẹ về rồi." An Di bặm môi liếng thoắng.
"Về rồi, không thì con gái bị người ta nẫng đi luôn cũng không chừng. Xem ra đêm qua lại bị con muỗi thành tinh kia cắn hửm? Con xem bộ dạng của mình đi xem thê thảm đến nhường nào." Bà An thở dài ngán ngẩm rồi cất bước ra ngoài.
An Di chạy vù vào trong nhà tắm soi gương, không cần phải nói nữa mẹ cô chắc chắn đã biết đêm qua có người không chịu an phận rồi.
Bữa trưa đã được chuẩn bị xong, cả nhà chỉ còn thiếu mỗi Ngôn Hoa và ba cô, An Di có chút căng thẳng chờ đợi, từ trong phòng sách trở ra hai người chẳng ai nói ai câu gì chỉ ngồi xuống vị trí của mình trên bàn ăn. An Di nhỏ giọng hỏi Ngôn Hoa xem anh và ba cô đã nói gì mà lâu như vậy, anh có bị ba làm khó dễ hay không...
Ngôn Hoa nhếch môi cười rạng rỡ: "Ba vợ và con đã định ngày tổ chức hôn lễ rồi cả nhà, có thể là vào cuối tháng chín, khi đó An Di cũng vừa tốt nghiệp còn con cũng có thể sắp xếp công việc ổn thoả."
Ngoài ba cô là vẫn điềm nhiên như không ra thì các thành viên còn lại trên bàn ăn đều bị câu nói mạnh miệng của Ngôn Hoa làm cho trố mắt ngạc nhiên, An Di thẹn chín mặt không dám ngước lên nhìn ai chỉ có thể âm thầm véo mạnh vào hông anh, thật chẳng có một chút biết ngượng nào, có cần lớn tiếng như vậy không chứ, đồ mặt dày, dày hơn cả mặt đường.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Thế rồi chàng giáo sư mặt dày hơn cả mặt đường ấy cuối cùng cũng đợi được đến ngày chính thức rước cô dâu nhỏ của mình về dinh với đám cưới thế kỷ đã được anh và ba vợ kì công dấu nhẹm chuẩn bị suốt ngần ấy tháng trời. Đó là món quà vô giá mà chủ tịch An dành cô con gái độc nhất vô nhị của mình và là biểu trưng tình yêu mà Ngôn Hoa dành cho An Di.
Ngày 20/09 Cung điện Hoàng gia Caserta, nước Ý.
Mùa thu ở Ý rất lãng mạn và trầm lặng, thỉnh thoảng có những cơn mưa bất chợt đổ xuống. Mùa thu năm nay chính là thời khắc mà cả đời này An Di và chính Ngôn Hoa sẽ đều không thể nào quên, vì trong vẻ đẹp mơ màng và lãng mạn đang phủ xuống cung điện hoàng gia lộng lẫy trong chiều vàng nhạt nắng, trong sự sáng tạo tuyệt vời của kiến trúc Baroque nước Ý, đó là hôn lễ của cô và anh.
[Cung điện Caserta được xây dựng vào năm 1752 dưới thời vua Charles VII. Đức vua đã giao trọng trách này cho kiến trúc sư tài hoa Luigi Vanvitelli. Sau hơn hai mươi năm khởi công cung điện đã hoàn thành và trở thành cung điện lớn nhất nước Ý. Được thiết kế theo phong cách Baroque, là một công trình kiến trúc với quy mô đồ sộ, rộng lớn cùng nội thất sang trọng và xa hoa, được thiết kế theo hình dạng chữ nhật có 5 tầng với tổng số phòng lên đến 1200 và bao gồm 34 cầu thang. Mặt tiền chính của cung điện có 143 cửa sổ và phần lớn cung điện được xây từ gạch ngoại trừ hai tầng dưới được xây bằng đá vôi. Ngoài ra bên trong cung điện còn có một nhà hát lớn được thiết kế giống với nhà hát San Carlo của Naples và ngày nay nó được xem là một trong những nhà hát Opera nổi tiếng nhất trên thế giới. Kết hợp với vẻ ngoài đồ sộ là một khoảng sân và lối vào rộng thênh thang khiến ai đến đây cũng phải choáng ngợp về quy mô của cung điện này. Bên trong cung điện được xem là nơi hội tụ những tinh hoa nghệ thuật đồng thời là nơi thể hiện rõ nhất sự phô trương, phù phiếm mang nét đặc trưng của phong cách Baroque. Không gian nơi đây mang một vẻ huy hoàng, lộng lẫy và sáng chói bởi đồ nội thất mạ vàng. Trên trần nhà và tường là những bức bích họa sinh động, nhiều màu sắc trong khi đó sàn nhà nổi bật với nhiều họa tiết trang trí được làm từ đá cẩm thạch. Bên cạnh đó, những chiếc cột khổng lồ hay những bức tượng điêu khắc được bố trí khắp nơi càng tăng thêm vẻ nguy nga, hoành tráng cho cung điện này. Ngoài sự xa hoa lộng lẫy của đồ nội thất, khu vườn rộng 120 hecta phía sau cung điện là một tác phẩm nghệ thuật đầy mê hoặc không thể bỏ qua. Có thể nói đây là một sự kết hợp tuyệt vời giữa dòng thác nước trắng xóa chảy từ trên núi cùng khung cảnh xanh tươi của cây cỏ hai bên. Không những thế dưới chân thác nước là những đàn cá đầy màu sắc tung tăng bơi lượn và đặc biệt những nhóm tượng điêu khắc về các chủ đề khác nhau được đặt ở mỏm đá trong bể nước càng tăng thêm sự sinh động và lôi cuốn cho khu vườn.]
[Tham khảo Wiki]
Hôn lễ của Ngôn Hoa và An Di được cử hành tại phòng thiết triều mạ vàng lộng lẫy sáng choang, nhạc thánh ca vang lên, theo lối đi trải thảm nhung đỏ thắm được rải hoa hồng rất lãng mạn, hai bên quan khách đều là những người có tiếng trong giới học thuật và thương trường, còn có cả bạn bè thân thiết của An Di ở trường đại học.
Trước bục tuyên thệ, vị mục sư già với gương mặt phúc hậu trong trang phục trắng tay cầm thánh giá trông đợi. Ngôn Hoa bước đến trước bục thu hút tất cả ánh nhìn về phía mình, trông anh chẳng khác nào một minh tinh màn ảnh, với vẻ đẹp tuấn tú hoàn hảo. Áo sơ mi gấp nếp bên trong một bộ veston điển trai và giày Tây đồng bộ một màu trắng trông vô cùng lịch lãm, mái tóc lãng tử bồng bềnh cộng thêm gương mặt đẹp như tượng tạc với ngũ quan tinh tế. Trên cổ anh thắt cravat màu đen nổi bật, tay anh cầm bó hoa cưới màu trắng, hoa cát tường mang ý nghĩa của tình yêu vĩnh cửu và một hạnh phúc viên mãn. Phía sau anh chính là cậu nghiên cứu sinh mà anh tâm đắc nhất Tony, cậu ta cũng đỏm dáng trong bộ Âu phục rể phụ trắng, mặt mày tươi rói, tay cầm chiếc hộp nhung chứa nhẫn cưới của anh.
Cánh cửa lớn của phòng thiết triều được mở ra, tất cả ánh mắt đổ dồn nhìn theo hướng An Di được ba mình dắt tay đi vào lễ đường, tháp tùng phía sau chính là cô nàng dâu phụ Gia Ân.
An Di xuất hiện như một nữ thần giáng thế với vẻ đẹp thuần khiết và kiểu diễm của mình. Chiếc váy cưới độc nhất vô nhị được thiết kế duy nhất cho ngày trọng đại của cô bởi nhà thiết kế lừng lẫy người Ý Amelia Sposa. Chiếc váy công chúa trắng tinh khôi như hiện thân của một câu chuyện cổ tích, đường cut-out bằng ren tỉ mỉ tôn lên tấm lưng trần nuột nà gợi cảm một cách tế nhị, đuôi váy dài với điểm nhấn là vô số những bông hoa bằng ren đính kim cương li ti mang phong cách vừa cổ điển lại vừa hiện đại vô cùng. Một chiếc khăn voan trùm đầu đơn giản nhưng vô cùng thanh lịch và thuần khiết ẩn sau đó là chiếc vương miện theo mô-típ nữ thần mặt trời mà Ngôn Hoa đã kì công tự thiết kế và đặc làm bởi thương hiệu Chaumet xa xỉ bậc nhất chỉ để dành duy nhất cho cô dâu của mình đội nó trong ngày trọng đại hôm nay.
Khoảnh khắc bàn tay mảnh mai của An Di được ba cô trao lại đặt lên bàn tay vững vàng của Ngôn Hoa, anh nhìn người con gái trước mặt mà không kìm được xúc cảm mãnh liệt đang dâng lên trong lòng. Vẻ đẹp của An Di không có ngôn từ nào có thể miêu tả hết được mà chỉ có trái tim cháy bỏng của anh mới có thể cảm nhận được trọn vẹn mà thôi.
An Di cũng không giấu được xúc động, sau khi hai người đọc tuyên thệ và cùng trao nhau nhẫn cưới, nước mắt hạnh phúc từng giọt nóng hổi lăn dài trên má chính là biểu trưng cho tình yêu to lớn cô dành cho Ngôn Hoa.
Trước mặt mục sư, trước mặt chúa trời, trước mặt cả thế giới, anh dùng đôi tay mình lau đi nước mắt cho cô, anh đặt lên môi cô một nụ hôn đầy cảm kích cùng yêu thương vô bờ.
"An Di, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh, cảm ơn mặt trời nhỏ đã mang đến ánh dương cho màn đêm trong anh, cảm ơn em đã yêu anh."
...
Một tháng sau hôn lễ An Di bắt đầu có những biểu hiện lạ, cô bắt đầu ăn ngủ không ngon thậm chí còn trở nên kén ăn vô cùng.
Trong khi An Di vẫn còn ngờ ngợ chưa biết vì sao thì Ngôn Hoa đã vui mừng ra mặt. Anh rất đắc ý vì khả năng 'một lần trúng đích' của mình.
Đại loại là người nào đấy sau đêm tân hôn đã mặt dày đưa ra đề nghị dẹp luôn mấy biện pháp an toàn trước đây và 'tận tình phục vụ' bà xã đại nhân, anh còn mặt dày tính toán thời gian chắc nịch cho đến khi chu kì của cô thực sự đến muộn đúng như dự tính của anh.
Ba ngày, năm ngày, một tuần rồi một tháng qua đi, sau khi chắc chắn trăm phần trăm là mình không nhầm thì cuối tuần hôm đó Ngôn Hoa đã dặn dò trợ lí huỷ luôn đa số những hội họp và thuyết giảng không quan trọng trong vòng một năm tới.
Buổi chiều sau khi tan làm anh vui vẻ lái xe đưa bà xã đang nhàn rỗi đợi kết quả thực tập ở nhà đi đến bệnh viện phụ sản.
An Di lúc đầu còn mừng thầm vì đợt thực tập vừa rồi của mình tại đại sứ quán vô cùng thành công và chỉ đợi nhận thông báo được tuyển vào làm nhân viên chính thức, để có được công việc này cô đã phải nỗ lực biết nhường nào.
Chiều hôm nay đột nhiên cô cảm thấy trong người khó chịu và mệt mỏi vô cùng. Ngôn Hoa tan làm về thì trái ngược hẳn với cô, anh vui vẻ ngồi bên cạnh ôm cô trong lòng nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất mà cô càng nghe càng không hiểu, cô chỉ ù ù cạc cạc dạ dạ vâng vâng, mãi đến khi anh chốt lại bằng một câu chắc chắn vững như bàn thạch thì An Di mới vỡ lẽ ngẩn ra ngây ngốc.
"Sau hôn lễ một tuần em bắt đầu cảm thấy dịch nhờn trở nên kì lạ đúng không?"
"Đúng."
"Hai ba tuần sau đó trở đi em bắt đầu thấy lưng và ngực hay đau nhức và còn thường xuyên buồn ngủ đúng không?"
"Đúng."
"Dạo này em lại rất kén ăn và bắt đầu thấy buồn nôn, em cũng nhạy cảm với hương liệu nữa."
"Cũng đúng nốt."
"Quan trọng nhất là chu kì của em chậm hơn một tuần rồi."
"Ơ, cái này mà anh cũng để ý sao?" An Di tròn xoe mắt.
"Bà xã, ông xã của em trịnh trọng thông báo với em rằng trong người em đã có bảo bảo rồi đấy. Em mang thai rồi." Ngôn Hoa không giấu được thích thú mà hét to lên.
An Di ngẩn ra mất mấy giây: "Anh vừa nói... nói em... em mang thai?"
"Với cương vị là một bác sĩ thì anh tin chắc là như vậy nhưng với cương vị là một người chồng thì anh đề nghị em lập tức theo anh vào bệnh viện làm kiểm tra." Ngôn Hoa vui vẻ nựng má An Di biểu lộ sự cưng chiều.
"Em có thai rồi?" An Di hỏi lại lần nữa.
"Đúng vậy." Ngôn Hoa khẳng định.
"Em... là em sao?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ là anh?"
Khu hành lang bệnh viện vắng vẻ chỉ lác đác vài người, tiếng Ngôn Hoa hét to tưởng chừng như có thể vang vọng khắp tứ phía, anh cười ngô nghê như tên ngốc sau khi nhận kết quả xét nghiệm được in mộc đỏ trên tay. An Di vẫn còn chưa tin vào mắt mình thì đã bị Ngôn Hoa bế bổng lên xoay một vòng rồi đặt xuống, anh ôm cô trong lòng không giấu được niềm hạnh phúc, từ trong đôi mắt đen sâu hút hút của anh cô có thể cảm nhận được sự trông đợi vô cùng, đúng vậy cô có thai rồi.
"Anh thật sự hạnh phúc, bà xã ơi anh sắp được làm ba rồi này. Chúng ta đã có bảo bảo rồi, em là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Cảm ơn em, rất cảm ơn em."
...
Mang thai.
An Di vẫn còn chưa kịp thích ứng thì đã bị Ngôn Hoa cấm cửa đủ điều rồi, cô không thể nhận công việc tại đại sứ quán nữa mà chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà làm "Bà Ngôn" của anh và an thân dưỡng thai.
Việc cô làm nhiều nhất trong mấy tháng sau đó chính là nằm ườn trên sofa xem hoạt hình, thi thoảng thì cô có giúp anh làm phiên dịch cho mấy bản diễn thuyết rồi sau đó thì cứ như bà hoàng ở nhà mà được anh cầu cận từng li từng tí.
Công việc của anh đã được cắt giảm hẳn cho nên thời gian anh ở bên cô tương đối nhiều, cũng bởi vì tâm lí khi mang thai có chút biến đổi cho nên An Di rất hay cáu bẳng, những lúc như vậy thì Ngôn Hoa luôn sẵn lòng xuống nước vỗ về cưng chiều cô hết mực.
Có hôm hai ba giờ sáng cô nói muốn ăn thứ gì thì anh liền phải tức tốc dậy xuống bếp làm thứ ấy cho cô ăn, cũng nhờ vậy mà tay nghề nấu nướng vốn không tồi của anh gần đây lại ngày càng được nâng cao, có khi anh đi thi Vua đầu bếp cũng đậu luôn không chừng.
Rồi có những đêm An Di khó ngủ thì anh phải làm đủ trò, lúc thì kể chuyện khi thì hát ru, hậu quả chính là có hôm anh lên giảng đường mà hai mắt lộ rõ hai quầng thâm đen xì khiến cho đám sinh viên không nhịn được thầm thi nhau cười.
Mấy tháng cuối cùng của thai kì thì mẹ và ông bà của An Di cũng cất công bay sang ở cùng để tiện bề chăm sóc cho cô.
Ngày dự sinh đã cận kề nên Ngôn Hoa cũng xin nghỉ phép dài luôn, anh túc trực 24/24 bên cạnh vợ bởi vì đợt kiểm tra cuối cùng đã cho biết được tin vui là An Di đang mang thai song sinh, niềm vui nhân đôi nhưng nỗi lo cũng vì thế mà nhân lên bội phần.
...
Lâm bồn.
27/6 Một ngày mùa hè tương đối nóng và ẩm với nhiệt độ khá cao, thành phố Boston lâu đời vừa được một cơn mưa dài tưới mát. Người ta thường nói, nếu bạn đến Boston một lần ngắm nhìn thì chắc chắn bạn sẽ yêu ngay thành phố này, nếu bạn ở lâu hơn một ngày thì hiển nhiên tình yêu của bạn dành cho Boston sẽ trở thành say đắm. Đúng như vậy, tình yêu của Ngôn Hoa và An Di cũng được mảnh đất này vun đắp trong những năm tháng hạnh phúc bên nhau, ngày hôm nay chính là thời khắc tình yêu ấy đơm hoa kết trái. Anh ba mươi tuổi còn cô đã hai mươi hai, kết tinh tình yêu bền bỉ của họ sẽ chào đời vào ngày hôm nay, một đôi song sinh mang dòng máu của cả anh và cô, mang tình yêu và tất cả hạnh phúc đến cho cuộc đời họ.
Trong giây phút nhìn An Di gắng sức vượt cạn, Ngôn Hoa không hề rời cô nửa bước, tay anh là nơi để cô trút bỏ cơn đau. Bắp thịt của anh bị cắn đến rỉ máu thế nhưng anh biết như thế vẫn chưa thể bằng được cái đau mà cô phải chịu đựng để mang hai thiên thần nhỏ của họ đến với thế giới này. Anh chính là chỗ dựa vững vàng cho ba mẹ con cô, anh cùng cô vượt qua khoảnh khắc thiêng liêng ấy. Tiếng khóc đầu tiên cất lên đã rút đi toàn bộ sức lực của An Di, là một bé trai bụ bẫm, Ngôn Hoa thấy khoé mắt mình cay cay, sinh linh thứ hai chào đời thì An Di đã mệt đến ngất đi, là thai long phụng, con gái nhỏ đáng yêu đã dũng cảm bước vào thế giới này cùng với ba và mẹ. Một mình Ngôn Hoa bế trên tay hai đứa nhỏ còn đỏ hỏn mới bắt đầu những tiếng khóc non nớt đầu đời, nước mắt đàn ông cũng không thể nào diễn đạt nỗi niềm hạnh phúc này của anh.
Đặt môi lên hôn vầng trán rịn mồ hôi của vợ, Ngôn Hoa thầm cảm ơn cuộc đời này đã mang đến cho anh những điều tốt đẹp nhất, một người vợ hiền cùng hai tiểu bảo bối đáng yêu.
"Em giỏi lắm bà xã, anh yêu em. Một lần nữa... cảm ơn em. Cảm ơn em đã sinh cho anh hai thiên thần nhỏ bụ bẫm khoẻ mạnh này."
Bảo bối của ba mẹ ơi! Các con chẳng thể biết ba vui đến thế nào đâu, các con chính là tình yêu, là món quà lớn nhất mẹ mang đến cho cuộc đời ba. Ba mẹ đã chờ giây phút này và mong ngóng đến ngày được bế trên tay thiên thần nhỏ của mình.
Cảm ơn các con đã đến thế giới này và các con hãy hãnh diện rằng mình được sinh ra từ sự hòa quyện của một tình yêu nồng đậm và chân thành nhất. Ba mẹ cảm thấy rất hạnh phúc!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top