Chương 38: Không có quyền từ chối
An Di về nhà rồi mới ý thức được rằng mình mệt đến mức nào, sau khi ăn uống cô liền đánh một giấc dài đến gần trưa hôm sau. Khi cô mà say giấc rồi thì trời có sập xuống cơ hồ An Di cũng không biết.
Sáng sớm cả An gia đã ồn ào chuẩn bị, ông cụ An vừa từ bệnh viện về nhà, vừa về đến ông đã đòi gặp cháu trai, cháu gái nhưng nàng tiểu thư của ông vẫn chưa chịu dậy cho nên ông cũng không muốn phiền An Di.
Đến khi An Di mơ màng tỉnh giấc, nhìn đồng hồ mới ngỡ ra mình đã ngủ gần một ngày trời rồi, thật không tin nổi. Thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng mọi người trò chuyện rôm rả, An Di lổm nhổm bò dậy loạng choạng ló đầu ra khỏi cửa nghe ngóng. Bác quản gia Vinh và đầu bếp đang tiếp chuyện với vị khách nào đó, nói chuyện gì cô cũng chẳng thể nghe rõ và vị khách đó là ai cô cũng chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng dáng mà thôi, mới vừa ngủ dậy nên đầu óc cô còn ong ong, hai mắt thì như giăng một lớp sương dày. Hình như bác Vinh đang đưa người đó lên lầu, có lẽ là đến gần cô hơn rồi, An Di cố gắng vểnh tai nghe và nhướng mắt xem xem người đó là ai. Người có thân hình cao ráo kia dần dần đến gần, cũng dần rõ rệt, giọng nói còn rất quen thuộc nữa...
Là... là Ngôn Hoa? Sao giờ này anh lại ở nhà của cô? Hả, anh còn đang đi lên đây nữa.
"An Di, con dậy rồi sao? Ông tìm con từ sáng rồi đấy. Đây là bác sĩ riêng của ông, chắc con đã biết rồi chứ?" Quản gia Vinh nhìn thấy An Di vội nhắc nhở chuyện lão gia tìm cô, nhưng ý cũng muốn nhắc khéo với cô rằng nhà đang có khách lạ, mà nhìn cô lúc này thật... rất không ra dáng tiểu thư đài các.
"Dạ... dạ..." An Di sững sờ vài giây rồi lập tức thụt đầu vào đóng ầm cửa lại. Thật là ngượng chết cô rồi, tại sao bộ dạng xấu xí nào của cô cũng bị Ngôn Hoa bắt gặp được hết vậy.
Ngôn Hoa thì từ lúc bước vào cổng đã không khỏi ngạc nhiên, anh bị thu hút bởi khu vườn hoa rực rỡ được chăm chút khá kĩ lưỡng, nơi góc vườn là mấy chậu dạ lan hương rất thân quen, bức vẽ của An Di mà anh giữ trước giờ chính là đã vẽ về khu vườn này, còn có chú chó Husky to xụ đầy lông hình như tên là Tiểu Bối và em cả trai cô nữa. Cảnh vật không một chút khác, bây giờ cậu nhóc kia cũng đang vui vẻ chơi đùa cùng chú chó ấy.
Anh hơi bất ngờ, trước đây anh chỉ nghĩ là cô nhất thời vẽ chơi cho vui, nhưng bây giờ nhìn thấy thực cảnh anh mới nhận ra nét vẽ của cô đúng là đã phát thảo lại vẻ đẹp đó.
Nhưng mà vì sao cô lại vẽ nhân vật của anh như tranh bím họa thế không biết? Đúng là thật sự muốn trêu tức anh, nhớ đến cái đầu to đang xì khói cùng dòng chú thích "thầy giáo hắc ám" mà cô đã vẽ thì anh không ngừng buồn cười.
Anh thảo luận với quản gia và đầu bếp trong nhà về cách chăm sóc và những chú ý về dinh dưỡng. Anh cũng chú ý đảo mắt một lượt, nhìn thấy khe cửa một phòng nào đó trên tầng vừa hé ra không hiểu vì sao anh liền liên tưởng đến bộ dạng lấp ló đáng yêu của An Di mấy hôm trước.
Lúc sau quản gia đưa anh lên tầng hai để đến phòng của giáo sư An, thế là vừa bước đến chân cầu thang anh đã nhìn ra ngay đúng thật là An Di. Cô nàng đầu tóc rối bung, hai mắt díp lại trông như con mèo lười, thỉnh thoảng nheo nheo nhìn về phía anh, chắc chắn là mới ngủ dậy rồi đây, cô nhóc lười biếng này ngang nhiên ngủ đến giờ này sao?
Anh nhoẻn miệng cười, đến khi cô nàng ngượng đến mức bỏ chạy anh vẫn không thể ngừng cười. Đúng là đáng yêu đến mức tôi chỉ muốn mang em về nhà để một mình chiếm hữu mà thôi.
...
"Giáo sư, tâm trạng của ông có vẻ rất tốt, cứ duy trì như vậy sẽ có thể nhanh chóng hồi phục." Ngôn Hoa cất giọng nhàn nhạt. Ông cụ An cười gật đầu.
"Thế khi nào ông có thể ra ngoài đi lại được?" An Di ngồi cạnh bên nghiêm túc thắc mắc.
"Đại tiểu thư, ông cô vừa mới làm là phẫu thuật tim, ít nhất cũng phải hai tuần, còn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm nữa, không nhanh như cô nghĩ đâu." Ngôn Hoa nhìn An Di.
"Cảm ơn cậu bác sĩ Ngôn." Bà cụ An cảm kích nói.
"Đừng khách khí, chuyện tôi nên làm mà." Ngôn Hoa gật đầu.
"Bà ơi, không phải tôi đã bảo bà cứ hãy gọi cậu ấy là Tiểu Ngôn hay sao?" Ông cụ An thiều thào.
An Di lại nghe thấy ông gọi Ngôn Hoa là "Tiểu Ngôn", lần trước cô đã thấy rất buồn cười rồi, nhưng bây giờ nghe đến lần nữa mới phụt cười ra thành tiếng, cứ nghĩ đến con người cao ngạo lạnh lùng của anh mà bị ông gọi thành như một tên tiểu tử ba bốn tuổi tinh nghịch khiến cho cô không nhịn được.
"Được rồi, tôi biết ông và cậu đây thân thiết với nhau nhưng gọi là "Tiểu Ngôn" thì có hơi thất lễ với cậu ấy." Bà cụ An gật gù. An Di vì vậy mà cười khúc khích lần nữa.
"Tôi... không ngại đâu." Ngôn Hoa đáp rất chân thành nhưng có điều ánh mắt anh lúc này đang nhìn lườm lườm nhìn An Di, có trời mới biết anh muốn trừng phạt cô nhóc này như thế nào, dám cả gan cười trêu anh.
Ngôn Hoa quay sang nói với bà cụ An: "Tuần đầu sau phẫu thuật giáo sư chắc chắn sẽ có một số thay đổi bất thường như kén ăn, mất ngủ, tay chân có thể sưng to. Nhưng không cần quá lo lắng, dần dần sẽ khỏi. Hai ngày tôi sẽ đến kiểm tra một lần, có việc gì xin cứ liên lạc, không làm phiền giáo sư nghỉ ngơi nữa. Tôi xin phép đi trước." Nói rồi Ngôn Hoa cúi chào rời khỏi.
An Di cũng líu ríu đi theo sau anh nói vọng lại, khoé miệng cô khẽ cười vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ: "Ông nghỉ ngơi nha, con đi tiễn bác sĩ."
Ra khỏi phòng ông, An Di nhìn quanh quất một lượt rồi kéo tay Ngôn Hoa lôi anh vào góc khuất cầu thang, anh biết cô đi theo anh ra đây chắc chắn có ý đồ gì, bị cô kéo anh có chút ngạc nhiên nhưng vẫn thuận theo cô.
"Đã nghĩ đến việc lấy thân báo đáp rồi sao?" Ngôn Hoa lẩm bẩm bên tai cô, hơi thở mát lạnh quen thuộc phả vào bên tai cô khiến cô nhột nhạt né tránh.
"Anh... xê ra, đây là nhà của em đó." An Di thỏ thẻ nhắc nhở anh, hai tay gắng sức đẩy anh ra.
"Không phải kéo tôi vào đây là vì muốn tôi ôm đó sao?" Ngôn Hoa thản nhiên.
"Anh đừng có nghĩ ai cũng háo sắc như anh, em chỉ là muốn nói chuyện với anh thôi." An Di giải thích.
"Nói đi."
"Anh buông em ra trước đã, em muốn nói với anh chuyện của hai chúng ta bây giờ tạm thời không thể để ai biết, em sẽ từ từ nghĩ cách thuyết phục cả nhà về chuyện hôn ước của em." An Di nói rồi lặng lẽ quan sát sắc mặt anh.
Anh trầm mặc không trả lời khiến cho cô có chút bức bối.
Cô lại nói: "Chỉ là trong lúc này em chưa biết phải làm thế nào để mọi người có thể chấp nhận. Em còn phải lo chuyện thi đại học nên nhất thời không nghĩ được ra cách chu toàn. Em sợ..."
Ngôn Hoa đưa ngón trỏ lên che miệng cô lại, ý không muốn cô nói tiếp. Anh buông người cô ra rồi nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Không sợ gì cả, lo tốt chuyện thi cử của em trước đi."
"Em biết rồi. Nhưng ý em không phải muốn trốn tránh..."
"Ừ. Tôi hiểu." Ngôn Hoa vòng tay ra ôm nhẹ An Di rồi nhanh chóng quay đi.
An Di thấy nét mặt Ngôn Hoa rất tệ, cô không đành lòng nhìn anh đi như vậy nên kéo anh trở lại.
"Đừng giận em."
"Tôi không giận, chỉ là... việc này tôi sẽ gánh vác. Em đừng tự dằn vặt mình." Ngôn Hoa dịu giọng.
"Em..."
"Được rồi. Ôn tập cho tốt." Ngôn Hoa chủ động bỏ tay cô ra.
"Khoan đã. Hay là..." An Di hai mắt sáng rực, vừa nghĩ ra gì đó vội kéo Ngôn Hoa trở lại lần nữa.
"Sao? Bây giờ là ai háo sắc đây, cứ muốn ôm mãi không buông?" Ngôn Hoa nhướng mày. An Di bối rối rụt tay lại.
"Không có. Em chỉ muốn hỏi anh có thể..." An Di mỉm cười, để lộ ra lúm đồng tiền sâu thẳm.
"Hửm? Định dùng cách này mua chuộc tôi chuyện gì?" Ngôn Hoa nhìn thấy nụ cười của An Di, chân mày đang nhíu lại bỗng chốc dãn ra, muộn phiền cũng theo đó mà tan biến hết.
"Anh có thể giúp em ôn tập không?" An Di nũng nịu.
Ngôn Hoa ghé mặt đến gần hôn nhẹ lên vầng trán cao cao của cô rồi thì thầm: "Em thành công quyến rũ tôi rồi."
"Thật không? Anh đồng ý giúp em?" An Di mừng rỡ reo lên.
"Ừ, nhưng không phải ở đây. Chiều nay sang nhà tôi."
Ngôn Hoa cười, anh ra về trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ về gia đình cô nhưng vì nụ cười của An Di... vì cô, anh sẽ làm bất cứ việc gì, tất cả đều xứng đáng.
...
Buổi chiều cuối năm, không khí mát mẻ bao trùm lên mọi cảnh vật. Sau kì thi đại học sẽ là Tết âm lịch rồi, thời gian trôi thật là nhanh, thoáng đó đã qua một năm nữa rồi...
An Di đang lôi đống sách vở từ vali ra soạn lại, mấy hôm trước vì lên máy bay vội quá cô đã dồn tất cả đồ đạt trong phòng lại mang về cả, hại mấy người làm lúc mang ba bốn va li nặng trịch của cô về đây mệt bở cả hơi tai, bây giờ ngồi soạn lại cô mới thấy mình lúc đó thật là quá mức tuỳ tiện. Trong lúc An Di mang đống sách ra thì từ trong đó rơi ra một cái hộp nhỏ.
Ở đây sao, thì ra là để cùng với chỗ sách ôn tập này. Đó là xâu chuỗi đá mắt mèo do chính tay cô làm vào đêm sinh nhật Ngôn Hoa hai tháng trước.
Thật ra thì suốt năm qua cô chưa bao giờ thật sự quên đi anh. Ngày sinh nhật của anh cũng tự nhiên mà khắc sâu trong tâm khảm cô, hôm đó cô cũng chẳng biết vì sao mình lại vô thức đem số đá mắt mèo ngày trước còn lại làm một chiếc vòng tay khác. Dù biết rằng chẳng thể tặng cho anh nhưng cô vẫn cứ làm, làm xong rồi mang cất ở đâu đó đến cô cũng không thể nhớ, chỉ nhớ là sau đó cô đã khóc một trận ngon lành rồi ngủ quên đi mất, hôm nay nó lại xuất hiện ở đây...
Thôi thì, cứ mang tặng anh coi như quà sinh nhật trễ vậy. Không biết chuỗi hạt lần trước anh có bao giờ mang ra đeo không? Chẳng biết tặng gì cho anh nên lần nào cũng chỉ tặng một chuỗi hạt này, anh sẽ nghĩ gì nhỉ?
Mặc kệ, dù sao đây cũng là tấm lòng của cô. Nghĩ rồi An Di bỏ chuỗi hạt vào lại trong hộp và cho vào ba lô, chuẩn bị sang nhà Ngôn Hoa.
Đang định nói dối là đi thư viện ôn tập cùng với Lâm Dĩnh thì điện thoại lại reo. Du Thăng cậu ấy gọi cô làm gì?
"An Di, bây giờ cậu rảnh chứ? Sang đây tớ có chút chuyện cần gặp cậu." Giọng Du Thăng hơi lạ.
"Bây giờ tớ... à mà thôi cũng được. Tớ sẽ sang nhà cậu." Định từ chối vì cô muốn hạn chế gặp cậu nhưng nghĩ dù sao cũng tiện đường chẳng lẽ không thể ghé qua, An Di đồng ý.
"Ừ tớ chờ cậu."
Du Thăng tắt máy, ngồi nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu. Cậu nhất định phải làm như vậy, cậu đã suy nghĩ kĩ rồi, cậu sẽ bất chấp tất cả... vì An Di, vì chính cậu.
"Mẹ ơi con đi sang gặp Du Thăng một lúc." An Di xin phép.
"Ừm, ra ngoài cẩn thận." Bà An đáp.
...
"Du Thăng, tớ đến rồi đây." An Di không có ý định vào nhà cậu, chỉ đứng ngoài gọi vọng vào.
Du Thăng từ trong nhà ôm ra một bó hoa hồng trắng muốt to tướng, An Di ngẩn người, có linh cảm về chuyện gì đó. Đột nhiên Du Thăng cậu ta đến trước mặt cô quỳ gối một chân, vẻ mặt hết sức thành khẩn khiến cô không khỏi bối rối.
"Du Thăng... cậu làm gì vậy?"
"An Di. Tớ quyết định sẽ nói với cậu điều này. Thật ra tớ biết cậu từ lâu đã nhận ra tình cảm mà tớ dành cho cậu rồi đúng không? Ừ, đó hoàn toàn không phải tình bạn. Tớ yêu cậu, yêu cậu nhiều hơn cậu nghĩ, nhiều hơn bất cứ ai yêu cậu. Tớ ở bên cậu mười hai năm, tớ không biết từ khi nào mà trái tim và thể xác mình lại bắt đầu phụ thuộc vào cậu. Cậu cười, tớ cũng cười, cậu khóc, trái tim tớ cũng đau nhói. Tớ mặc kệ người ta bảo tớ trẻ con, mặc kệ cậu luôn trốn tránh tớ. Hôm nay tớ nhất định nói rõ cho cậu biết, tớ yêu cậu, tớ rất rất yêu cậu. Không phải vì cậu là thanh mai trúc mã với tớ, không phải vì cậu và tớ có hôn ước với nhau, không phải vì tớ nhất thời đường đột. Bao nhiêu ấy năm đã đủ chứng minh tớ thật lòng với cậu, tớ yêu chính con người cậu, yêu người con gái thuần khiết lương thiện chính là cậu... yêu tất cả những gì thuộc về cậu. Vì vậy cho nên An Di. Hãy đồng ý làm bạn gái tớ. Đừng rời xa tớ thêm một lần nào nữa. An Di."
"Du Thăng, tớ... tớ xin lỗi, tớ không..." An Di vừa căng thẳng vừa lúng túng.
Từng câu từng chữ của Du Thăng cứ như đang kết tội cho cô. Cô sai rồi, là do cô từ đầu không kiên quyết nói rõ với cậu. Sự vô tâm của cô suốt bao năm qua hoá ra đã làm tổn thương cậu, cô vốn nghĩ rồi đến một ngày Du Thăng sẽ hiểu ra tình cảm của cô đối với cậu hoàn toàn không phải là tình yêu, cô vốn đã nghĩ rồi cậu sẽ hiểu cho cô nhưng cô đã lầm.
Nhìn người mà cô luôn xem là bạn thân bao nhiêu năm qua vì mình mà đau khổ, trái tim An Di cũng thắt lại, vỡ oà theo bao cảm xúc hối hận cùng tội lỗi trong cô. Cô muốn nói nhưng không có gì để nói, muốn xin lỗi cậu nhưng cô đâu còn mặt mũi nào để xin lỗi cậu, muốn giải thích nhưng không biết phải giải thích như thế nào với cậu.
An Di kéo cậu đứng dậy: "Du Thăng, tha lỗi cho tớ, tớ không thể nhận lời cậu. Tớ không yêu cậu, người tớ yêu là..."
"Không cần xin lỗi, cậu không được từ chối, cậu không có quyền từ chối, cậu phải trở thành bạn gái tớ, cậu phải yêu tớ, chúng ta có hôn ước với nhau, cậu... cậu là của tớ." Du Thăng điên rồi, cậu không còn không chế được cảm xúc của bản thân mà mạnh bạo lôi An Di vào lòng siết chặt cô, cậu hung hãn kéo cô vào trong nhà.
Bó hoa hồng rơi trên nền đất, những cánh hồng trắng tinh khôi mỏng manh bị Du Thăng không thương tiếc mà chà đạp đến nát nhừ, trông vô cùng thê lương và ảm đạm...
"Ááááá... Du Thăng cậu buông tớ ra, đau tớ." An Di hốt hoảng hét lên.
Ngôn Hoa vẫn theo thói quen cũ, mỗi khi tắm xong anh thường đứng bên cửa sổ nhâm nhi một tách cà phê.
Cốc cà phê trên tay Ngôn Hoa bỗng rơi xuống đất vỡ vụn. Anh lao ra như tên bắn, vội chạy đến chỗ An Di. Là do anh sơ suất, từ đầu đến cuối anh đều nhìn thấy, đều nghe thấy hai người họ nói chuyện.
Anh không đến, vì anh tin tình yêu của An Di dành cho mình, anh không muốn chen vào sự riêng tư của cô nhưng anh thật tình không ngờ đến việc tên tiểu tử Du Thăng có thể trở nên như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy An Di bị cậu ta điên cuồng kéo đi, trái tim anh như bị ai dùng mũi dao đâm vào. Nước mắt của cô, sự giãy giụa vô vọng của cô, tiếng hét đau đớn của cô làm cho tâm trí anh cũng trở nên rối bời.
Cánh cửa inox đã đóng chặt trước khi anh kịp chạy đến. Ngôn Hoa không cần suy nghĩ đã dùng cả tấm thân lao vào đó. Bả vai anh đau nhói mỗi lần va đập vào mấy thanh inox, nhưng nỗi đau đó làm sao sánh được nỗi lo lắng của anh dành cho An Di. Ngôn Hoa gào lên, gương mặt thoáng chốc hiện lên những đường gân xanh đáng sợ, đôi mắt anh đỏ hoe bị lấp bởi những tia máu dày, con quỷ dữ hung tàn ẩn mình trong anh như đang trỗi dậy, sẵn sàng càn quét mọi thứ cản đường mình.
Cánh cửa bật mở tung, Ngôn Hoa lao tới lôi tên oắt con đang ra sức chế ngự An Di trên sô pha ra. An Di khóc nấc, tiếng khóc và tiếng hét của cô khiến cho từng giọt máu trên người Ngôn Hoa sôi lên sùng sục. Anh thẳng tay giáng cho Du Thăng mấy cú đấm không thương tiếc. Với sức lực của cậu ta thì chẳng thể chịu nổi một đấm như trời giáng của anh nhưng anh lại ra tay đánh đến nổi cậu ta không thể cử động được mà nằm trên sàn như một đống bùn nhão.
Mãi đến khi An Di lớn tiếng xin anh thì anh mới vì vậy mà kìm nén cơn giận rồi dừng tay. Anh xoay phắt người, cúi xuống sô pha bế An Di lên đi thẳng về nhà mình mà không thèm nhìn Du Thăng lúc này đã bị anh đánh đến thừa sống thiếu chết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top