Chương 33: Thiệt thòi

Tiếng nước chảy đã vô tình đánh thức An Di, cô mơ màng dụi dụi mắt, vẫn là phòng của Ngôn Hoa, vẫn là mùi hoắc hương quen thuộc ấy. Cô không mơ, đêm qua chính anh đã nói với cô rằng anh yêu cô. Niềm hạnh phúc ấy không có thứ gì có thể sánh bằng. Hai người họ đã lãng phí mất hai năm, đánh một vòng lớn như thế mới có thể phá vỡ bức tường vô hình chắn ngang tình cảm của mình để cùng nhau quay trở lại nơi bắt đầu. An Di muốn kể từ lúc này trở đi cô sẽ dùng tất cả tình yêu của cô, tất cả sự dịu dàng của cô, dùng tất cả những gì cô có để sưởi ấm trái tim anh, để lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh. Vì hơn ai hết... cô yêu anh.

"Heo lười biếng, đã chịu dậy rồi à?" Ngôn Hoa cất tiếng hỏi làm cắt ngang mạch suy nghĩ của An Di.

Cô quay sang nhìn anh, ngơ ngác mất một lúc. Anh vừa tắm xong, cảnh tượng hình như có chút quen thuộc, mùi sữa tắm của anh làm thức tỉnh mọi giác quan của An Di. Anh không mặc quần áo chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngang hông, tất cả đường nét cơ bắp vạm vỡ rắn chắc của anh cùng làn da trắng ướt át đập vào mắt An Di khiến cô suýt trào máu mũi. 

"Ông trời, rốt cục sao ông có thể tạo ra một khuôn mẫu tuyệt hảo như vậy chứ?"

Thấy An Di cứ nhìn mình chăm chú không màng trả lời câu hỏi, Ngôn Hoa chau mày suy nghĩ một chốc, như nhớ ra điều xa xăm gì đó anh liền tiến đến bên giường, áp sát mặt mình vào mặt An Di, hơi thở mát lạnh cùng cánh môi phong tình khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười trêu chọc.

"Thế nào? Có phải rất thích không?" Lời nói của Ngôn Hoa thì thầm bên tai An Di.

"Thế nào là thế nào? Thích gì cơ?" An Di ngây ngốc.

"So với tên diễn viên vớ vẩn kia thì tôi thế nào?"

"Anh... chuyện này...?" An Di trầm mặc vài giây cuối cùng cũng biết Ngôn Hoa đang có ý gì, hai má đỏ bừng thẹn thùng kéo chăn che mặt lại.

"Tôi biết rất nhiều chuyện, em nghĩ mình trốn được sao? Cho tôi biết xem cuối cùng thì ai kém xa ai?" Ngôn Hoa vạch chăn ra, kề mặt mình sát mặt An Di hơn.

"Là anh..." An Di ấp úng.

"Hửm?" Ngôn Hoa cọ mũi mình vào mũi An Di, hối thúc cô trả lời.

"Anh hơn hẳn." An Di muốn dùng lực đẩy Ngôn Hoa ra nhưng khi hai tay cô chạm vào khuôn ngực rắn chắc còn ươn ướt của anh liền giật mình mà rụt lại.

"Đương nhiên, nếu em biết điều như vậy thì cho em chiêm ngưỡng thêm một chút... nhưng không được sờ hiện vật." Ngôn nói giọng bình thản.

"Anh... tự cao... biến thái." An Di ngượng quá hoá giận, cô vòng tay ra sau liên tục đánh túi bụi vào lưng Ngôn Hoa.

"Được được, tôi tự cao và biến thái như vậy nhưng không phải em thích tôi sao? Hoá ra em đang thích một tên tự cao biến thái đấy." Ngôn Hoa lại trêu cô.

"Em không đùa với anh nữa, anh tránh ra cho em dậy." Bàn tay An Di tinh nghịch chọc ngoáy eo Ngôn Hoa, cô nghĩ làm anh nhột anh sẽ buông cô ra nhưng cô đã lầm, anh không những không bị nhột mà lại còn chuyển bị động thành chủ động cù lại khiến cho An Di vùng vẫy cười ngất. 

Trong lúc hai người đang đùa giỡn, tay An Di vô tình chạm vào vết thương của Ngôn Hoa, anh giật mình nhăn mặt "ây" khẽ một tiếng rồi ngồi bật dậy. Miệng vết thương trên trán của anh vì vừa đụng nước cho nên hơi mẫn cảm, lúc An Di chạm vào khiến anh cảm thấy đau.

An Di cũng giật thót, cảm thấy vừa có lỗi vừa đau lòng, cô cũng chồm đến, hai tay cô dịu dàng áp vào má anh kéo anh lại gần để nhìn thật rõ vết thương. 

"Anh có đau lắm không? Em xin lỗi, em không cố ý. Anh cuối xuống một chút để em xem xem." An Di vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo thấp đầu anh xuống để nhìn. 

An Di không biết hành động vừa rồi của mình đã vô tình gây ra họa lớn. Hai mắt Ngôn Hoa lúc này chỉ cách khuôn ngực đầy đặn không chút che đậy của cô một lớp áo mỏng, muốn tránh cũng không thể tránh vì đầu anh đang bị An Di giữ chặt. Cảnh xuân mơn mởn khiến cho từng tế bào trên cơ thể Ngôn Hoa bắt đầu gào thét, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống liên hồi. Cô gái ngốc nghếch này tuyệt nhiên giám chăm lửa anh.

"Em... đói chưa?" Ngôn Hoa cất giọng khàn khàn.

"Anh ngồi yên chút để em xem, có cần em giúp băng lại cho anh không?" An Di vẫn chưa nhận thức được mối nguy hiểm, cô cứ khư khư giữ lấy đầu anh, trong lòng chỉ một mực lo lắng cho vết thương của anh.

"Tôi... nóng quá, hình như máy lạnh có vấn đề rồi." Ngôn Hoa lãng tránh.

An Di lúc này mới nhận thấy tình thế đang diễn ra, vội đẩy Ngôn Hoa, cô chạy ùm vào phòng  tắm của anh rồi đóng sầm cửa lại. Bởi vì quá ngượng cô không còn biết phải nói gì chỉ hét vọng ra: "Aaaaaaaaa... em phải đi đánh răng."

Ngôn Hoa bình tĩnh trở lại thì chỉ biết cười khổ, cũng may An Di chạy đi kịp thời, nếu cô phát hiện sự bất thường nào đó ở anh thì đúng là không biết phải làm sao. 

Ngôn Hoa đang thay đồ bỗng nghe tiếng An Di vọng ra: "Anh có bàn chải đánh răng mới không?"

"Không." Ngôn Hoa thản nhiên đáp.

"Sao lại không có?" An Di rầu rĩ.

"Sao lại phải có?" Anh hỏi.

"Sao anh không chuẩn bị?" An Di vẫn tiếp tục hỏi.

"Tôi sống một mình."

"Nhưng mà... em không quen dùng đồ của người khác."

"Còn ngại sao? Chẳng phải em cũng đã nuốt nước bọt của tôi rồi đấy thôi." Ngôn Hoa khẽ cười, anh đang trêu cô.

"Anh... anh... Aaaaaaaa." An Di vừa thẹn vừa giận không nói nên lời vì cứ mãi bị anh trêu.

Ngôn Hoa gõ cửa phòng tắm.

"Anh... muốn gì?" An Di hết sức cảnh giác vì anh đúng là quỷ quyệt mà.

"Em nghĩ tôi muốn gì?" Ngôn Hoa không đi vào vấn đề mà vòng vo trêu ghẹo An Di.

"Anh lưu manh thật, đúng là... là tên sói xám đội lốt mỹ nam tri thức." Nói rồi An Di cũng tự giác thấy câu nói của mình thật trẻ con nhưng mà Ngôn Hoa anh ta đúng là như vậy mà.

"Cừu nhỏ à, đợi em nhận ra thì đã muộn rồi. Mau mở cửa ra." Vừa nói Ngôn Hoa vừa tiếp tục gõ cửa.

"Aaaaa... không mở." An Di cương quyết.

"Em không định mặc quần áo à? Cũng được." Ngôn Hoa vờ cười thật gian ác.

Anh không ngờ trêu chọc An Di lại vui và thú vị như vậy. Con cừu nhỏ thuần khiết này... khiến người ta muốn ức hiếp mãi thôi.

"Anh mau đưa quần áo cho em nhanh lên." An Di mở cửa thò đầu ra giục anh.

"Bàn chải đánh răng mới, quần áo... đồ lót." Ngôn Hoa cẩn thận đưa từng thứ đã được anh chuẩn bị gọn gàng vào trong.

"Cảm ơn anh." An Di ngượng ngùng đón lấy đồ trong tay anh rồi đóng ầm cửa lại trốn tránh ánh mắt trêu đùa của anh.

...

An Di sửa soạn xong ra ngoài thì đã thấy Ngôn Hoa đi đâu mất, cô đến phòng bếp của anh, bất ngờ khi nhìn thấy anh trong trang phục đi làm chỉnh tề, quần tây đen, áo sơ mi trắng kẻ sọc lam... bất thường ở chỗ là anh đang mang chiếc tạp dề in hình Superman trông rất buồn cười. An Di không nhịn được liền che miệng khẽ cười.

Anh nhìn cô, nhíu đôi mày rậm cau có, hiểu cô đang cười gì anh vội thanh minh: "Là của tên bạn thần kinh bất thường mua mang đến, của tôi chả biết hắn vất đi đâu rồi, không muốn tốn thời gian đi mua lại nên đành dùng tạm."

"Em còn tưởng anh thần tượng Superman cơ, vì em cũng vậy." An Di được dịp trêu anh.

"Ấu trĩ." Anh lườm cô.

"Ấu trĩ nên mới yêu anh." An Di cười ngọt ngào. Nụ cười như nắng ban mai của cô khiến cho khuôn đang mặt cau có kia dần giãn ra, khoé miệng anh cũng bất giác cong lên.

"Đợi một chút là có thể ăn rồi." Ngôn Hoa chỉ tay bảo cô ngồi xuống bàn đợi anh.

"Em mới nghiệm ra một điều." An Di gật gù.

"Hửm?" Ngôn Hoa thắc mắc.

"Khi gần gũi anh em phát hiện ra anh có rất nhiều ưu điểm thú vị, chắc chắn không ai biết đâu."

"Là những gì?" Ngôn Hoa tắt bếp, sau đó mang đến trước mặt An Di hai đĩa mì spaghetti nóng hổi thơm lừng, anh mang cốc sữa tươi để bên cạnh cô, còn anh thì uống cà phê.

"Không cho anh biết." An Di lém lĩnh. 

"Trêu tôi sao?" Ngôn Hoa lườm nguýt An Di một cái.

"Trêu anh thì đã sao? Cớ gì chỉ có anh được trêu em thôi?" An Di bắt đầu ăn, né tránh ánh mắt thăm dò của anh.

"Được lắm, em đợi đấy." Ngôn Hoa giả vờ hăm dọa An Di.

"Aaaaaa... em nói ngay." An Di sợ anh sẽ giở trò liền nhanh chóng quy phục.

"Nói mau." Anh cười tự đắc.

"Ấn tượng của em với anh là rất xa cách, rất lạnh lùng, anh ít nói, anh cộc lốc, anh nghiêm khắc, trên mặt anh không có chút biểu cảm, con người anh tách biệt với mọi người, rất khách khí, rất đáng sợ, anh chính chắn, cao ngạo... Nhưng khi ở gần anh, em dần phát hiện ra anh là con người rất ấm áp, rất ngọt ngào, rất dịu dàng, rất ân cần, còn nữa anh nấu ăn rất ngon. Có lúc anh như trẻ con nhưng có lúc anh lại như tên lưu manh vậy... cứ thích ức hiếp em. Vậy mà không hiểu tại sao em lại có thể thích anh yêu anh nhiều đến như vậy."

Ngôn Hoa nghe xong lại vô thức mỉm cười, là một nụ cười tràn đầy sự mãn nguyện và hạnh phúc, anh với tay véo chóp mũi cao cao của An Di. Anh không biết đối với cô anh lại có nhiều ưu điểm mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra.

"Em sẽ không chịu thiệt thòi đâu."  Ngôn Hoa dịu dàng.

"Vì sao?" An Di mắt long lanh trông đợi câu trả lời.

"Vì tôi cũng yêu em nhiều như vậy."

...

Sau khi kết thúc bữa sáng .

"Anh có vội đến bệnh viện không?" An Di ngồi bên ghế lái phụ, bỗng nghĩ ra gì đấy liền quay sang hỏi Ngôn Hoa.

"Ừ, không."

"Vậy anh đợi em thay quần áo, cho em đi nhờ xe có được không?"

"Ừ."

... 

Vinh Hy sau một đêm mất ngủ cũng đành phải lê thân mệt mỏi về nhà chuẩn bị đến công ty, vừa đến cửa cũng đúng lúc nhìn thấy An Di bước xuống từ chiếc Audi có biển số quen thuộc. Cô vẫn mặc đồ giống với tối hôm qua. Cô ở cùng tên khốn ấy cả đêm sao? Cô không để ý tới những gì anh nói lại còn dám nói dối phu nhân... Vinh Hy bước xuống xe đi đến trước mặt An Di kéo tay cô một cách giận dữ.

"Anh làm gì vậy?" An Di giật mình.

"Nói chuyện với anh một lát." Ánh mắt Vinh Hy rực lửa.

"Em không rảnh, em còn phải đến thăm ông, có gì em và anh hãy nói sau đi có được không?" An Di vùng vẫy.

"Không được, nếu em không muốn chuyện này đến tai ba em thì nghe lời anh." Vinh Hy trừng cô.

"Anh cứ việc." Nói rồi cô hất tay anh, chạy vụt vào nhà. 

Vinh Hy giận run người nhìn theo bóng dáng cô. Cô gái ngốc này, khi nào em mới tỉnh ngộ đây?

Em có biết anh lo cho em nhiều thế nào không? Em có biết mình đang tự tìm đến nguy hiểm không An Di à? Em đừng tiếp tục cố chấp như vậy nữa có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top