Chương 203: Phu nhân
Cùng lúc đó Sở Mộ Vân nghe thấy giọng nói của Linh cục cưng: "Góc trên đầu Tham ăn sáng hết rồi."
Quả nhiên... Dạ Tiểu Hàn mới là chìa khóa dẫn dắt tình cảm...
Dù vậy Sở Mộ Vân luôn cảm thấy rằng có điều gì đó không hoàn toàn đúng.
Công lược Dạ Kiếm Hàn rất đơn giản, nhưng một số chuyện ẩn sau đó không đơn giản như vậy.
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Dạ Tiểu Hàn lại nghe được giọng nói từ đáy lòng mình.
"Hắn sẽ không đi cùng ngươi. Đợi đến khi chuyện ở đây kết thúc, hắn sẽ biến mất không rõ tung tích. Ngươi đừng mong tìm được hắn."
"Thích thì hãy đối mặt, nếu ngươi không buộc nam nhân này bên người, hắn sẽ mau chóng bỏ trốn."
"Đừng mong đợi hắn thực sự yêu ngươi. Nếu muốn chiếm hữu thì hãy dứt khoát, đừng thiếu quyết đoán như vậy."
"Nếu ngươi không tin ta thì cứ chờ mà xem. Đợi đến khi hắn vứt bỏ ngươi thì đừng có hối hận."
Cuối cùng Dạ Tiểu Hàn vẫn không nói ra những lời tốt đẹp kia. Y ngây người đứng ở đó, không rõ đang suy nghĩ cái gì.
Sở Mộ Vân nhìn qua là biết.
Chắc chắn Tham ăn đang quấy rối.
Cuộc sống của hai người này là khi Dạ Tiểu Hàn xuất hiện, Dạ Kiếm Hàn sẽ ẩn nấp trong cơ thể y. Dạ Kiếm Hàn có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng lại không thể điều khiển thân thể của mình. Tuy nhiên bây giờ xem ra y có thể nói trong lòng.
Mà khi Dạ Kiếm Hàn xuất hiện chính là lúc Dạ Tiểu Hàn ngủ mê man bất tỉnh. Vì thế y luôn xuất hiện vào ban đêm. Dạ Tiểu Hàn ở trạng thái này không biết Dạ Kiếm Hàn đã làm cái gì, nhưng y như người nằm mơ có thể nhìn thấy một chút gì đó.
Lúc này Sở Mộ Vân cũng không vội, tất cả các góc đều đã sáng, chỉ còn thiếu một màn cầu hôn. Thật sự rất dễ dàng.
Sau cuộc nói chuyện này, Sở Mộ Vân và Dạ Tiểu Hàn dường như đã trở lại trạng thái trước đây, sống chung với tư cách vừa là thầy vừa là bạn.
Vào ban đêm, Dạ Kiếm Hàn vẫn ra ngoài để gây rắc rối.
Sở Mộ Vân vẫn chán ghét và bài xích như thường lệ.
Nhưng trong tình huống bình thường bị trêu chọc, Sở Mộ Vân sẽ ỡm ờ theo y. Thậm chí khi Dạ Kiếm Hàn cố ý giày vò hắn, hắn cũng sẽ thấp giọng cầu xin.
Sự thay đổi này rất nhỏ, không quan sát kỹ thì không thể thấy được. Sau khi đã nghiện những thứ như tình dục thì rất khó để giữ tỉnh táo tuyệt đối.
Dáng vẻ như vậy của Sở Mộ Vân chỉ càng kích thích dục vọng dạy dỗ của Dạ Kiếm Hàn. Y vốn phải đưa vào nhưng vẫn không cho, ngoài miệng vẫn khích hắn: "Trên đời này làm gì có thúc thúc nào quấn quýt lấy cháu của mình như vậy?"
Mặt Sở Mộ Vân đỏ bừng, những chỗ không miêu tả khó chịu như bị mèo cào. Y cúi đầu, dùng sức nói: "Đừng... đừng gọi ta là thúc thúc."
"Vậy thì gọi là gì? Ngươi đâu nói cho ta biết tên của ngươi... " Ngón tay y linh hoạt di chuyển, từng chút một khiến Sở Mộ Vân khó chịu run rẩy. Thấy hắn sắp không chịu nổi, Dạ Kiếm Hàn đột nhiên lại gần, thì thầm vào tai hắn: "Việc chúng ta đang làm rất giống quan hệ vợ chồng, chẳng lẽ... ngươi muốn ta gọi ngươi là phu nhân sao?"
Hai chữ cuối cùng vô cùng tình cảm, nhưng ngón tay y lại ác ý đâm sâu vào. Sở Mộ Vân gần như lên đỉnh ngay khi y dứt lời.
Dạ Kiếm Hàn nhếch miệng cười: "Thật sự muốn ta gọi ngươi như vậy sao?"
Lông mi Sở Mộ Vân khẽ run. Hắn không nói gì, cũng không trừng y, chỉ nằm ở trên giường thở hổn hển.
Có lẽ chỉ là hắn chưa tỉnh táo, nhưng dáng vẻ này giống như đã nghiện còn ngại.
Trái tim của Dạ Kiếm Hàn bị hắn trêu chọc đến ngứa ngáy, nhưng y lại không hoàn toàn sa vào đó.
—— Hắn đang âm mưu gì vậy.
Dạ Kiếm Hàn có thể cảm nhận rõ ràng. Mặc dù y không thể chắc chắn hắn đang nghĩ gì, nhưng đề phòng trước luôn là đúng đắn.
Sở Mộ Vân không trông đợi có thể lừa được Dạ Kiếm Hàn chỉ trong một đêm, nhưng vẫn còn thời gian.
Dạ Kiếm Hàn vẫn để cho Dạ Tiểu Hàn nhìn thấy cảnh kia vào buổi sáng.
Nhưng lần này Dạ Tiểu Hàn không làm gì cả. Y dừng lại, dưới thân trướng đến phát điên, nhưng y lại cụp mắt nói: "Ta đưa ngươi đi tắm."
Sở Mộ Vân hít một hơi rồi mới nói: "Ta tự làm được."
Dạ Tiểu Hàn không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài, sau đó ngâm mình trong hồ nước lạnh, cố gắng dập tắt ngọn lửa trong lòng.
Ngay từ đầu Sở Mộ Vân đã quấn quýt lấy Dạ Kiếm Hàn, đây là một kế sách lâu dài. Bây giờ đã đến lúc thu lưới sau khi hai người họ lăn lộn trên giường.
Từ một góc độ nào đó, kế hoạch của Sở tổng luôn khiến người khác sợ hãi.
Hắn biết rất rõ tính khí của Dạ Kiếm Hàn, đặc biệt là ở trên giường.
Cầu hôn không quan trọng là dỗ dành hay lừa gạt, chỉ cần chạm đến là thành công. Trong tình huống bình thường, Sở Mộ Vân sẽ không bao giờ cầu hôn Dạ Kiếm Hàn, nhưng hai người họ lại có rất nhiều tình huống bất thường.
Với lần "thảo luận chuyện vợ chồng" trước đó, Dạ Kiếm Hàn dường như tìm ra một thú vui mới, luôn dùng nó để trêu chọc hắn.
Sở Mộ Vân đương nhiên sẽ bài xích, càng hận y hơn. Tuy nhiên "miệng chê nhưng cơ thể rất thành thật", càng ngày hắn càng không chịu nổi, càng ngày càng không thể chống cự.
Dạ Kiếm Hàn mong chờ được hắn gọi là "phu quân"
Đây vốn là lời 'âu yếm' trên giường, nhưng nếu Sở Mộ Vân thật sự nói ra. Dạ Kiếm Hàn đồng ý, như vậy cũng coi như cầu hôn thành công.
Sở Mộ Vân nhớ đến tiến độ, nghĩ về biểu hiện của Dạ Kiếm Hàn, sau đó kiểm tra thời gian còn lại, cảm thấy mọi chuyện sẽ đi theo quỹ đạo.
Đêm đó khi lên đỉnh, Dạ Kiếm Hàn siết lại không cho hắn bắn. Sở Mộ Vân cuối cùng không nhịn được nữa, nghẹn ngào nói: "Thả, Thả ra..."
"Ngươi gọi ta là gì?"
Sở Mộ Vân còn chút tỉnh táo, hắn cau mày không chịu nói.
"Được, ta để cho ngươi..." Dạ Kiếm Hàn cười xấu xa.
Trải qua bao nhiêu ngày mài giũa, tâm phòng thủ của Sở Mộ Vân đã thấp đến mức không thể thấp hơn. Lúc mê man, hắn cuối cùng cũng nhỏ giọng gọi.
Dạ Kiếm Hàn nhếch khóe miệng, lại trêu chọc hắn: "Nói yêu ta đi."
Sở Mộ Vân cắn môi dưới, Dạ Kiếm Hàn lại không nhúc nhích. Hắn chỉ có thể nói: "Yêu, yêu ngươi."
"Nói to hơn."
Sở Mộ Vân bị y kích thích suýt chút nữa hét lên: "Ta... Ta yêu ngươi..."
Lời tỏ tình giả dối này thật cảm động. Dạ Kiếm Hàn không thể tưởng tượng nổi nếu nam nhân này thực sự phải lòng ai đó sẽ quyến rũ như thế nào.
Lẽ ra lúc này để xoa dịu Sở Mộ Vân, Dạ Kiếm Hàn cũng nên nói vài lời 'âu yếm', nhưng tất nhiên tên này không phải người tốt bụng gì.
Ngay lúc Sở Mộ Vân đang suy nghĩ dụ y đồng ý, Dạ Kiếm Hàn ghé sát vào tai hắn, cất giọng khàn khàn mà gợi cảm: "Chờ khi ngươi tỉnh táo, ta sẽ đồng ý."
Sở Mộ Vân: "..." Đkm Tham ăn!
Dù thế nào cũng phải diễn đến cùng... Hơn nữa ai cần y đồng ý!
Tâm trạng Sở Mộ Vân rất tồi tệ vào ngày hôm sau, nhưng vẫn còn một cách khác nếu chiêu này không thành công.
Chỉ là sẽ liên lụy đến Dạ Tiểu Hàn, cho nên trước đây Sở Mộ Vân không muốn sử dụng nó. Nhưng bây giờ thời gian không còn nhiều, cần phải công lược Tham ăn trước khi Quân Mặc xuất quan.
Vì vậy... đành phải sử dụng.
Dạ Kiếm Hàn là tấm sắt rắn chắc, rất khó để lay động, nhưng khắp người Dạ Tiểu Hàn lại đầy sơ hở.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top