CHAP 48

Chap này theo lời kể của Wayo.

...

Sáng sớm sau kì thi...

*BANG BANG BANG*

...Có tiếng đập cửa rất mạnh như thể ai đó muốn đạp tung nó. Giá như mà mấy cái cửa có thể than phiền được nhỉ.

"Thằng Yo kia!!!"

Cách mà thằng Ming gõ cửa và gọi tên tôi nghe như có chuyện gì đó xảy ra. Tôi có cảm giác kì lạ là sẽ có thứ gì đó tệ hại sắp đến!!!
*Thở dài*

Mấy kì thi làm tôi cực kì đuối sức. Ngủ đủ là cũng là chuyện không tưởng. Điều đó giải thích vì sao tôi bực bội khi bị đánh thức như thế này. Thật ra thì, tôi vẫn đang đấu tranh với suy nghĩ của mình, tôi có nên mở cửa không, nhưng Ming dường như có chuyện gì đó rất ư là khẩn cấp.

Tôi chẳng còn sự lựa chọn nào ngoài thức dậy sau giấc ngủ ngon lành và chậm chạp bước tới cửa.... Khi tôi mở nó ra...

"Chết tiệt!"

Khuôn mặt ngái ngủ của tôi bắt đầu loay hoay nhìn qua Ming rồi lại tới một anh chàng khác đang đứng kế cửa cạnh cậu ấy.
Tại sao Ming phải đem cái người này tới đây vậy trời?

Anh Forth...

Tôi đã thành công về lại trạng thái tỉnh táo, và không khỏi lơ mơ, tôi hỏi
"Mấy người đang làm gì ở đây vào lúc sáng sớm vậy hả, không phải Khoa Kĩ Thuật ở tuốt phía bên kia trường sao?"
(Và tại sao họ phải ồn ào tới vậy vào giờ này? Ý tôi là thật sự sao?)

"Thằng này thậm chí còn chỉ đường sai cho anh!!!" Anh Forth trả lời...

Nhưng mà câu trả lời của ảnh chẳng có liên quan gì tới câu hỏi của tôi. Tôi vẫn không hiểu thế quái nào họ lại ở đây, nên tôi hỏi lại lần nữa

"Hai người đang đi vậy? Đi chơi hả? Em vẫn chưa hiểu!!!"

"Đêm qua, anh Kit đã gọi anh Pa và nhắc anh ấy là chúng ta sẽ bắt đầu đi lúc 7 giờ sáng. Anh ấy không nói với cậu điều đó à?" Ming hỏi tôi.

Tôi chớp chớp mắt cố nhớ xem anh Pa có nói bất cứ điều gì về chuyến đi với tôi không. Tối qua, kì thi kết thúc lúc khoảng 7 giờ tối. Sau đó, tụi tôi đi ăn tối với nhau và trở lại phòng để đi ngủ. Anh Pa và tôi luôn luôn ở bên nhau thậm chí trước cả kì thi.

Nhưng tôi khá chắc chắn là anh ấy không nói gì với tôi về chuyện này! Tuyệt!

"Đêm qua, anh Kit gọi anh Pa lúc mấy giờ?" Tôi hỏi.

"Giữa đêm. Hình như lúc một giờ sáng." Ming trả lời.

"Nước đổ đầu vịt rồi! Anh ấy có lẽ đã quên cuộc gọi đó, nhưng mà tại vì ảnh buồn ngủ quá mà. Tao không biết gì hết!"

Hai anh chàng đẹp trai đứng trước mặt tôi nhún vai và nói chuyện với nhau cùng một lúc. Tôi không biết họ có nhận ra là họ đang làm tôi rối lên không.

"Em không biết nói gì nữa!"~Ming.

"Anh cũng không biết, nhưng mà xe đang đợi bọn em ở dưới lầu!" Anh Forth nói.

Đột ngột, tôi nghe một âm thanh lớn ở cầu thang, và khi tôi quay lại để nhìn xem đó là gì, anh Pa chạy như điên tới phòng tôi, ảnh thậm chí còn đang mang pyjama.

Biểu cảm và quần áo của anh ấy cho tôi biết anh ấy dường như cũng hoàn toàn quên chuyện đó.

"Anh vừa mới dậy!" Anh Pa thốt lên trong khi anh ấy tự gãi đầu mình và thở gấp.

"Chuẩn bị đi thôi, và gặp anh ở dưới lầu nha!" Anh ấy nói thêm rồi chạy mất.

"15 phút thôi nha!!!" Anh Forth nói khi nhìn vào đồng hồ của anh ấy.

"Nếu em mất thời gian hơn vậy, anh sẽ không đợi nữa đâu!" Anh ấy thêm vào.

Còn gì có thể hỗn loạn hơn vậy nữa không? Tôi chỉ có thể nói chuyện với mình ở trong đầu.

"Vâng ạ!"

Tôi chưa bao giờ lo lắng và sợ như vậy. Giờ thì tôi phát điên lên.
Tôi nhanh chóng kéo tay thằng bạn cao lớn của tôi vào phòng.

"Giờ mày định làm gì?" Cậu ta hỏi tôi.

"Đưa tao cái túi coi!" Tôi la làng lên với nó.

"Tao không biết chuyện gì hết!" Tôi nói.

"Thật hả??? Nhưng đừng có than phiền nữa!" Cậu ấy nói trong khi quăng cho tôi cái túi.

Sao chuyện quái này lại xảy ra với tôi! Sau mấy cái kì thi lộn xộn kia, giờ tới chuyện này? (Thôi nào, não của tao! Làm việc giùm tao cái đi.)

Tôi đi thẳng tới phòng tắm và tắm thật nhanh. (À không! Không thật sự là tôi đang tắm! Nó giống như là tôi chỉ để nước chảy khắp cơ thể mình hơn.) Khi tôi ra khỏi phòng tắm, Ming đã đi rồi, và cái túi của tôi vẫn ở trên giường.

Tuyệt vời!!! Tôi không biết bỏ cái gì vô túi hết...

Sau đó vài phút, tôi ra khỏi phòng và chạy nhanh xuống cầu thang như một thằng điên bị ma rượt đuổi. Tôi thậm chí thấy anh Kit đang đi bộ, và anh ấy dường như không có chút gì vội vã như tôi bây giờ.

Dưới lầu, tôi thấy mọi người đang đợi.
Anh Pa mặc đồ giống như đồ đi biển: quần sooc, áo thun, và kính râm (kính râm siêu mới... tôi biết vì tôi đã tự mua chúng mà haha)
Bây giờ, tôi không biết cái nào sáng hơn, mặt trời hay hào quang của anh ấy?

Anh Pa túm lấy ba lô của tôi và xách nó.

"Vậy tụi mình sẽ dùng xe của ai?" Anh Pa hỏi.

"Xe của tao!" Là anh Forth nói.

"Tao đã đến thẳng đây vì ai đó (Ming) nói với tao là tao phải đánh thưc ai đó dậy ở đây!" Anh ấy thêm vào.

Tôi biết anh ấy đang đề cập tới mình. Tốt thôi, cảm ơn tới anh chàng đẹp trai kế bên tôi! (Chọc thôi, hay là tôi đúng?)

"Chuyện này sẽ tuyệt lắm đây!" Tôi nhìn thấy đôi mắt anh ấy dưới cặp kính râm đang nhìn xe hơi của anh Forth (hay xe tải nhỏ).

"Ừ!" Anh Kit nói. "Thật tệ tao không có thời gian kiểm tra nó vì tụi mình đang vội!"

"Ừ tụi mình vội quá!" Người nói là người rất phấn khích với chuyến đi này, tôi thậm chí thấy cậu ta đá lông nheo với anh Kit, nhưng mà anh Kit làm lơ cậu ta và đi thẳng đến phía sau xe.

Tôi đi vòng quanh và định ngồi cạnh anh Kit nhưng anh Pa đẩy tôi vào ngồi cùng với anh ấy ở giữa, nên tưởng tượng xem: phía trước xe, anh Forth chắn chắn là người lái xe và bên cạnh anh ấy là anh Beam.

Sau đó, anh Pa và tôi ngồi ở phần giữa xe, và sau cùng, có Ming và anh Kit ngồi với nhau.

Tôi nghĩ chúng tôi đã được sắp xếp rồi.

Tụi tôi đang đi đến... Koh Lan!!!...
(Translator: Koh Lan là một trong những quần đảo phía đông của Thái Lan. Koh Lan trải dài 7.5 km. Nó còn được gọi là "Ko Larn" hay "Ko Laan". Koh Lan có 6 bãi biển rất đẹp.)

Trong xe, mấy tên bác sĩ khùng đang trò chuyện rất ồn ào.
Tôi ngả lưng ra một chút và cố gắng nhắm mắt, nhưng tôi sẽ bị làm giật mình mỗi khi anh Pa la lên với đám bạn của anh ấy.
Hay lắm! Họ rất rất vui về chuyến đi, nhưng tôi không hiểu, anh ấy có ngủ đủ tối qua để chăm sóc tôi hôm nay không??? Ý tôi là thật sao? Sao mà anh có thể đầy năng lượng khi mà nó quá sớm như vậy, tụi mình đáng lẽ ra còn phải đang ngủ?

Tôi thật sự muốn đi ngủ muốn chết được.

"Em đói quá!"

Tôi nghe anh Beam than phiền với anh Forth. Tốt thôi, chúng tôi ở ngay phía sau họ, nên tôi có thể nghe rõ ràng những gì họ nói.

"Đói lắm hả?" Anh Forth hỏi.

"Cứ chạy nhanh lên hoặc là em sẽ lái!" Anh Beam nói.

"Được rồi! Đừng lo mà!" Anh Forth trả lời.

Tôi đoán anh Beam thật sự rất đói nên mới có thái độ như vậy. Tôi cười mộ chút. Tôi không nhận ra là anh Pa đang nhìn tôi và thấy tôi cười.

"Sao em cười?" Tôi hơi giật mình khi anh ấy hỏi vậy.

Bây giờ tôi thật sự không thoải mái cho lắm.

"Em có ngủ đủ đêm qua không?" Anh ấy hỏi tôi lần nữa nhưng với một giọng nói ngọt ngào hơn.

"Không đủ chút nào!" Tôi nói nhưng không cười.

"Em có đói không? Em đã ăn gì chưa??"

Giờ nghe anh ấy hỏi, tôi mới nhớ là mình chưa ăn gì hết từ sáng nay, nhưng tôi lo cho anh ấy hơn trong khi anh ấy cũng chưa ăn gì.

"Anh Pa, anh cũng chưa ăn gì cả đúng không?" Tôi hỏi anh ấy.

"Nè, thằng Forth kia!" Anh Pa la lên.

"Tụi mình có thể dừng ở trạm xăng tiếp theo được không? Tao đói quá!" Anh ấy thêm vào.

"Được rồi đợi một chút!"

Tôi biết mà. Anh ấy đói. Nhưng tại sao anh ấy phải lôi tôi theo.
Đột ngột, vai anh ấy cử động, và anh ấy túm lấy tay tôi - đang nằm trên người tôi. Tôi không chắc anh Pa đang nghĩ gì hay anh ấy muốn gì nhưng...
*Đỏ mặt*

Tôi nhìn về phía sau vì tôi kiểu tò mò tại sao họ lại trở nên im lặng quá vậy, trong khi trước đó họ nói chuyện với nhau rất ồn ào.
Tôi thấy anh Kit đang ngủ, dựa trên vai Ming trong khi Ming đang nhìn ra ngoài cửa sổ và nghe nhạc. Một trong hai tai nghe đang ở trên tai cậu ấy và cái còn lại thì trên tai anh Kit. Khi cậu ấy thấy ánh nhìn của tôi, cậu ấy hất đầu về phía tôi và cười, "Có chuyện gì à?"

"Không có gì!" Tôi nói. Sau đó, tôi ngồi ngay ngắn lại.

Thật ra thì, đó là những gì cả đám trông như thế nào ở trong xe. Dường như không có chút căng thẳng nào. (Bọn tôi có thể như vậy lâu hơn một chút được không?)

Trong vòng hai phút, cả bọn đến và đỗ xe ở một trạm xăng trước mặt 7 Eleven.

Anh Kit không muốn xuống xe, nên Ming để anh ấy ở đó một lúc và ra ngoài với tôi để mua một số thứ. Còn tôi hả? Tôi mua hai hộp bánh tráng miệng.

Anh Pa và anh Forth vẫn đang mua sắm gì đó, nên bọn tôi quyết định đợi họ ở trước 7 Eleven, chỗ mà bọn tôi đậu xe.

"Đây sẽ là chuyến đi đầu tiên của tao và Kit!" Ming nói khi chúng tôi đang đứng đợi. Tôi có thể nói cậu ấy phấn khích như thế nào khi nhìn vào cậu ấy.

"Nó phải thật lãng mạn!" Cậu ấy tiếp tục.

Tôi không chắc, nhưng tôi nghĩ tôi thấy một tia pháo bông trong mắt cậu ấy khi cậu ấy nói vậy.

Tôi chưa bao giờ thấy thằng bạn thân của mình đối xử với ai như vậy trước đâu. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ấy đã lậm quá sâu vào tình yêu rồi.

Ý tưởng này làm tôi mỉm cười.

"Tao không biết nhưng mà ổn thôi?!?" Tôi chọc cậu ta một chút.
Ming nhìn tôi với biểu cảm khó hiểu.

"Có chuyện gì với mày vậy?" Cậu ấy hỏi tôi và trưng ra cho tôi khuôn mặt kiểu "Mày muốn chọc bố à?"

Tôi chỉ hất đầu và lơ cậu ấy đi và nói

"Khỉ thật!" Tôi la lên.

"Nhìn bên kia kìa! Nhìn vào mấy quý cô xinh đẹp đó kìa!" Tôi kiểu như la lên khi nói vậy.

Bây giờ, chỉ có một vài người phụ nữ mà tôi thật lòng gọi là "xinh đẹp", nhưng khi mà tôi thấy mấy quý cô đó, tôi có thể nói họ là một trong số những người phụ nữ đó. Không chỉ vậy! Với vẻ đẹp và làn da nhẵn mịn của họ, tôi cũng có thể nói họ khá là giàu có và sành đời.

Nhưng... Đó không phải lý do tôi la lên.

Tôi quyết định nhìn qua chỗ khác và quay lại phía Ming.
*Thở dài*

Ba người đẹp đó đang vây quanh anh Pa và anh Forth.
Tôi thấy Ming hất mặt và cười với tôi. Tên khốn Ming thông minh này. Tôi biết cậu ta đang chọc tôi.

"Cái gì chứ?" Tôi hỏi.

Ngay sau đó, tôi thấy anh Beam ra khỏi xe và ngồi trên ghế với Ming.

Họ nhìn nhau rồi đưa cái nhìn chằm chằm thô bỉ về phía hai người kia - đang nói chuyện với mấy cô gái đó. Sau đó, họ hất hàm khi anh Pa và anh Forth đang làm gì đó kì lạ với nhưng cô gái kia.
Tôi có thể nói ánh nhìn của anh Beam vào hai gã kia sắc bén như thế nào .
(Uh oh! Tôi đoán là ai đó đang tỏ ra ghen ngoài tôi ra, nhưng... ý tôi là, bộ bọn tôi không có quyền sao?)

Khi tôi quay lại lần nữa, tôi thấy họ đi về phía bọn tôi, nên bọn tôi quyết định đi tới chỗ họ.

Tôi nhận ra những gì đang diễn ra sau đó. Tôi đã nghĩ tôi chỉ nhìn thấy ba cô gái xung quanh họ, nhưng khi họ đến gần hơn và gần hơn nữa, tôi nhận ra tôi đã sai. Có tới sáu người! Sáu cô gái nhìn có vẻ chảnh chọe nhưng xinh đẹp đang nhờ anh Pa và anh Forth giúp đỡ!

Tôi không thật sự muốn nhìn anh Pa lúc này, tôi có thể nói anh ấy không rời mắt khỏi tôi khi bọn tôi gần họ, và anh Forth đang nói chuyện với những cô gái đó.

Sao mọi người cứ thích ở xung quanh hai bọn họ vậy?
Oh, đúng rồi! Tôi quên mất!!! Họ là hai sinh viên năm hai đẹp trai nhất trường tôi mà. Ừ chuẩn luôn!

"Vâng, thưa sếp!" Cô gái đang nói chuyện với anh Forth thốt lên đầy tình tứ.

"Em ấy bị nổ lốp. Tao sẽ xem thử nó một chút và coi coi tao có thể làm gì không!" Anh Forth nói, "Thằng Pa, mày đi lấy dụng cụ mang tới đây được không?"

"Oh, được chứ!" Anh Pa trả lời rồi gãi đầu anh ấy một chút.

Anh ấy chạy nhanh tới xe, lấy hộp dụng cụ rồi đi thẳng tới chỗ anh Forth.

Mắt của tôi không thể chịu nổi ánh nắng trực tiếp của mặt trời, nên tôi cuối xuống một chút. Một cách ngoài ý muốn, tôi thấy có gì đó lành lạnh chạm vào trán mình.

Là nước đá từ anh Pa.

"Trời ở đây nóng lắm, em đi qua bên phía bóng râm bên kia đi!" Anh ấy ra lệnh.

"Cho anh một phút thôi. Anh sẽ giúp Forth sửa chữa xong rồi sau đó bọn mình sẽ đi tiếp." Anh ấy thêm vào.

Anh Kit và anh Beam đi tới phía tôi và kéo tôi vào bóng râm.
Tôi nhìn anh Forth và anh Pa trong khi họ giúp đám con gái sửa chiếc xe. (Thiệt là mấy tiểu thư khốn khổ! Mấy người nghĩ đây là chuyện cổ tích à?)

"Nong, sao em không đi với anh!" Anh Kit cứu tinh đây rồi.

Tôi đoán anh ấy nói vậy vì tôi kiểu như chống cự việc anh ấy kéo tôi vào chỗ mát.

"Em sẽ tự đi đến đó mà anh!" Tôi trả lời. (Tôi đang rất cố gắng che dấu cảm giác của mình lúc này)

"Forth đang cởi trần à!"

Câu nói đó xuất phát từ anh Beam ngay trước khi anh ấy thở dài. Anh ấy nhìn rất đáng sợ. (Anh ấy đang làm biểu cảm "Em sẽ giết anh", không nghi ngờ gì nữa.)

Tôi không nghĩ việc này sẽ xong sớm đâu vì đám tiểu thư đó dường như không biết chút gì về việc sửa xe.

Tôi có thể thấy anh Pa đứng một bên, và anh ấy đang chảy mồ hôi nhễ nhại vì trời nóng.

Tôi nhận ra chai nước anh ấy cầm sắp hết rồi, nên tôi quyết định cầm một chai lạnh đến đưa cho anh ấy.

Nhưng một trong những đứa con gái dường như tỏ ra nhanh hơn tôi vì cô ta đang đưa một chai nước lạnh cho anh Pa trước khi đảo qua đảo lại cánh tay nhỏ mềm của mình. (Có phải tôi vừa nhận ra tay của cô ấy rất tuyệt không?) như thể nó làm khuôn mặt đẫm mồ hôi của anh ấy dễ chịu hơn.

Cô ấy làm như là bạn gái đang chăm sóc cho ngôi sao thần tượng của cô ta, người vừa mới bước xuống khỏi sân khấu.

Tôi chỉ ngồi đây trên chiếc ghế dài với Ming, anh Kit và anh Beam, nhưng tôi cảm giác như tôi muốn thế giới này vỡ ra và nhét tôi vô trong đó để tôi có thể biến mất vào giờ phút này.

Tôi đau đó! Tôi thật sự rất đau.

"Nong, em có chuyện gì muốn nói với anh không?" Anh Kit nói khi cười với tôi.

Anh ấy đang quan tâm tới tôi, nên tôi muốn trực tiếp chú ý tới anh ấy, để tôi có thể thôi nhìn anh Pa.

Tôi nhún vai và cố mỉm cười, nhưng tôi nhận thấy anh Beam ngồi kế bên anh ấy rất im lặng và không nói bất cứ điều gì.

Tôi đoán mình không phải là người duy nhất ở đây đang bị bao phủ bởi một màu u ám...

Anh ấy im lặng, và bạn có thể nói anh ấy đang cực kì giận dữ từ vẻ ngoài của anh ấy. (Thứ gì đó từ đôi mắt kia sẽ khiến bạn nghĩ anh ấy đang đau lòng)

Một lần nữa, tôi cố nhìn về hai người đang sửa xe kia, và tôi chỉ vừa nhận ra tại sao biểu cảm kia lại tỏa ra từ khuôn mặt của anh ấy.

Tôi chắc chắn luôn!
Chắc chắn là tại anh Forth.

Anh Beam đúng mà. Anh Forth đang cởi trần! Anh ấy là người làm hầu hết mọi phần sửa lốp xe, và điều thú vị là mỗi một cái vặn xoáy mạnh đinh óc của anh ấy đều làm bọn con gái xung quanh vỗ tay và cổ vũ cho anh ấy. Anh Pa hả? Ảnh kiểu như là trợ tá giúp anh Forth với những gì anh ấy cần, và đương nhiên, nó chẳng lấy đi điểm nhấn việc anh Forth đang làm gần như mọi việc.

...

Trời đang nóng dần lên, và nó làm tôi đang phát khùng lên ngoài việc anh Pa được bao quanh bởi mấy đứa con gái ăn chơi kia.
*Thở dài*

"Xin lỗi?" Một giọng nói nhẹ nhàng đến từ phía sau.

Tôi nhìn sau lưng mình, và tôi ngạc nhiên, đó là cô gái tỏ ra là bạn gái của bạn trai tôi. Tuyệt! Là tuyệt đó! Còn gì hơn vậy nữa??? Tôi thật sự muốn làm một kẻ ngu ngốc trước mặt cô ta, nhưng tôi không thể.

"Vâng?" Tôi hỏi.

Cô ấy cười với tôi và hỏi, "Đang đi thăm ai đó sao?"

Anh Kit và Ming đang nhìn tụi tôi, và tôi biết họ kiểu lo lắng. Tôi đoán nhìn tôi như thể ai đó mới bước ra từ cuộc thảo luận căng thẳng chỉ vì biểu hiện của mình.

"Ờ thì, cũng không hẳn. Tụi tôi đang đi chơi!" Tôi đáp lại.

"Thật hả? Thật ra thì, đám bạn của tôi và tôi cũng đang đi du lịch!" Cô ấy đáp với một chất giọng đầy nhiệt tình. Đúng ha! Làm như tôi hứng thú lắm vậy! Thế quái nào cô ta lại ở đây?

"Vậy hả? Chèo thuyền hả?" Tôi tức thời trở thành một kẻ thích châm chọc. (Tôi đang giỏi hơn về chuyện này)

"Đương nhiên! Tụi mình sắp đi đến chung một nơi đó!" Cô ta đáp.

"Tôi xin lỗi, CÁI GÌ?!?!"

"Cậu không nghe thấy hả? Bạn của tôi và tôi cũng đang đi Koh Lan!!!" Cô ấy cười với tôi và lặp lại những gì cô ấy nói. Tôi không có điếc mà. Tôi chỉ là ngạc nhiên đến nỗi tôi xém té khỏi ghế.
Thế quái nào!!?? Mấy người đang trêu ngươi tôi đó à???

"...Nhưng tôi có chút bận tâm." Cô ấy nói.

"Là chuyện gì?"

"Phana..." Cô ấy chỉ vào anh Pa - đang nhìn chúng tôi thông qua gương chiếu hậu trên xe. ".... Tôi hỏi xin số điện thoại cậu ấy nhưng cậu ấy nói tôi phải lấy nó từ cậu. Tôi có cần gọi cậu ấy là anh không? Tôi chỉ vừa bắt đầu học kì thứ hai thôi!"

TUYỆT VỜI! TÔI LẬP LẠI!!!
HÔM NAY THẬT SỰ RẤT TUYỆT. TÔI YÊU NÓ!
TÔI THỰC SỰ YÊU NÓ CHẾT ĐƯỢC!!! Tôi đã làm gì để đáng bị thế này???

Còn cô, cô gái bẩn thỉu, cô biết tên anh ta. Sao cô không tự hỏi số điện thoại của anh ta hả?
*Thở dài*

Tôi liếc nhìn anh Pa môt giây, tôi thấy một nụ cười nhẹ trên mặt anh ấy. Anh ấy đang thử thách tôi sao? Giờ thì tôi đang thực sự thấy bực bội vì chuyến đi này. Anh ấy đang chơi trò gì vậy? Anh Pa ngu ngốc!!!

"Nong Yo! Bình tĩnh đi!" Anh Kit thì thầm với tôi. Tôi chợt nhận ra mình đã nắm tay đấm lại. "Anh nghĩ Pa không muốn làm cô ấy buồn, nên cậu ấy muốn đem chuyện này cho "chủ" của cậu ấy. Tại sao ư? Em không muốn một chút thử thách nhỏ à?" Anh ấy thêm vào.

Cái gì chứ? Một thử thách hả? Thế quái nào???

"Nhìn vào em nè anh Pa!" Tôi tự thì thầm với bản thân... thử thách hả???

Khi anh ấy nhìn tôi lần nữa, tôi hất hàm và...

"Được thôi!" Tôi quay sang đối mặt với cô ả.

"083-XXXXXXXX"

Tôi đã đưa cô ta số điện thoại thật của anh Pa. Vâng! LÀ SỐ ĐIỆN THOẠI THẬT.

Cô gái hư hỏng đó trở lại với niềm vui từ số điện thoại tôi đưa cho.
Tôi không biết anh Pa sẽ nói gì về chuyện này.
Tôi không biết phải làm gì! Tôi nghĩ tôi đã làm đúng. Có đúng không nhỉ?

Tôi không biết. Tôi đang chìm vào suy nghĩ của mình
Nóng quá. Tôi cảm giác như mình đang tan chảy tới nơi. Giờ tôi đang rất rất là bực mình.

...

....

...Trong xe.

"...Beam"~Anh Forth.

"..." Anh Beam không trả lời. Anh ấy chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ và làm lơ anh Forth.

"Sao em không nói gì hết vậy?" Anh Forth hỏi. Giọng của anh ấy nghe như ảnh đang rất bận tâm vậy.

"Beam"~Anh Forth.

Giờ thì anh ấy đối diện anh Foth, nhưng vẫn nhìn với ánh mắt sắc lẹm. Cái ánh nhìn bắt đầu từ trạm xăng.

"Cái gì???" Anh Beam kiểu như rất bực bội.

Anh Forth mỉm cười, và với giọng trêu chọc, ảnh thốt lên, "Em rất dễ thương em biết không!"

"Nhìn anh bây giờ rất ghê tởm, anh không nghĩ vậy à? Cố hết sức trước mặt mấy con ả đó, hả? bây giờ tỏ ra mình là một chàng trai ngọt ngào không hợp với anh đâu nên làm ơn dừng lại đi, thiệt là phiền chết được!!!" Anh Beam nói, "Anh không muốn nói gì sao???!!" Anh ấy hỏi và nhìn vào anh Forth như thể đang đợi một lời giải thích hay đại loại vậy.

"Nè! Đây là một kiểu gớm ghiếc nam tính đúng không? Anh đùa thôi.... Chuyện này đâu có sao đâu. Anh chỉ chảy mồ hôi vì trời nóng thôi mà?!" Anh Forth mỉm cười khi nói vậy.

"Nè! Đừng có đánh trống lãng!"~Anh Beam.

"Hả???"~Anh Forth.

"Cái thằng...!" Anh Beam réo lên, và tôi có thể nói là ảnh đang cực kì khó chịu. (Và điều này thật đáng sợ.)

"Nè! Chuyện quái gì vậy? Bình tĩnh đi!"~Anh Forth.

"Nếu cô ta không xinh đẹp, anh có giúp cô ấy không?!?!?" Anh Beam đang hét toáng lên. Trận cãi nhau này đang ồn ào hơn. Tôi thề là tôi bắt đầu thấy hơi sợ, nhưng tôi có thể nghe thấy hai người phía sau đang cười.

"Sao em lại giận như vậy? Và giúp đỡ cô ấy? Em nghĩ sao?"~Anh Forth.

"Em không biết! Có thể là không!!"~Anh Beam.

"Đợi một chút! Giờ em dang ghen đó hả?"~Anh Forth.

"Im đi! Em không ghen!!!"~Anh Beam la lên nhưng lại nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi anh Forth chỉ hất hàm và cười to.
Tôi thề tôi đã nghĩ là tôi sẽ bị đau tim nếu hai người này thì cãi nhau còn hai người phía sau chúng tôi đang cười như phát rồ, và tôi thậm chí không biết vì sao...

"Buzz buzz... Buzz buzz"

Điện thoại anh Pa đang run.

Tôi nhìn lướt qua ai có thể đang nhắn tin với anh ấy khi anh ấy kiểm tra nó. Sau đó, tôi thấy đó là một số lạ.
Uh oh. Giờ đến phiên rắc rối của chính tôi.
Anh ấy ngay lập tức nhìn vào tôi khi thấy mẩu tin.

"Em đưa cho cô ta số của anh hả??!!"~Anh Pa ré lên.

Tôi cảm giác như tôi muốn trôi khỏi nơi tôi đang ngồi lúc này đây.

Tôi nhún vai và trả lời anh ấy thẳng thừng, "Cô ấy hỏi mà!"

"Nè nhìn anh đi, anh muốn cô ta nói chuyện với em, để cô ta có thể thấy bạn trai anh dễ thương cỡ nào và thôi việc hỏi xin số điện thoại của anh. Nhưng em lại cho cô ta số của anh?! Nghiêm túc sao?"~Anh Pa lại la lên. Tôi thề là anh ấy nổi khùng rồi. Thật sự phát khùng luôn.

"Chứ anh mong muốn em làm gì? Bạn trai em đang chơi trò thử lòng em với quý cô xinh đẹp này à?" Tôi hét lên.
*Thở dài*

"...Ngoài ra, cái nóng thiêu đốt ngoài kia không giúp em thoải mái được chút nào, nên em rất bực bội đó!!!" Tôi phàn nàn. (Tôi biết bạn có thể nói tôi đang nói chuyện khôn lõi lên)

Anh Pa chỉ gật đầu, nhưng anh ấy không nói gì. Anh ấy bỏ điện thoại vào trong túi và lấy ra ít snack và kẹo. "...Vui chứ?" Anh ấy nói.

"Anh đang nói gì mà vui hả?" Tôi hỏi.

"Giả vờ làm Nong của anh."

"Anh đang nói gì vậy. Em không có làm vậy!" Tôi đáp.

"Để anh nghĩ coi..." Anh Pa đặt bàn tay to của anh ấy lên đầu và vò tóc tôi. Anh ấy cười và bảo, "...Họ sẽ đến Koh Lan, đúng không? Nếu em thấy họ ở đó, em phải hôn anh! Đó là hình phạt cho em!"
Đợi một chút... Cái gì??

"Nè! Sao em phải làm vậy?"

"Em là bạn trai anh, và anh để cô ấy nói chuyện với em. Em đáng lẽ ra nên từ chối cổ ngay từ đầu!!!" Anh ấy nói với tôi cùng nụ cười lớn và hư hỏng.

Thế quái nào??? Tôi không biết nói gì nữa. Tôi chỉ biết dùng tay và gãi đầu mình.

"Cẩn thận..." Anh ấy nói. Sau đó, anh ấy nhẹ nhàng kề mặt sát vành tai tôi, và bằng một giọng nói rất đỗi ngọt ngào, ảnh thì thầm, "...Anh đang trở nên hư hỏng đó nha!!"

Tôi có thể cảm nhận máu của mình đang vội vàng chảy ngược lên mặt, và tôi biết giờ tôi đang đỏ bừng mặt.

"Anh đã nghe thấy đó!!"~Anh Kit.

Đợi chút! Anh ấy nghe thấy những gì anh Pa thì thầm với tôi hả?

"Nè thằng Pa, tao không biết kế hoạch của mày cho chuyến đi này là gì, nhưng mà đừng có làm gì ngu ngốc với em Yo nghe chưa!"

Tôi nhìn vào anh ấy ở ghế sau, và anh Kit gật đầu và túm lấy một miếng snack anh Pa đang cầm trong khi Ming đang ngồi thoải mái kế bên ảnh và cười như điên.

"Thằng Kit kia. Tao chỉ không muốn ai mong đợi gì từ tao vì tao đã tặng chính tao cho Yo rồi, không giống như mày!" Anh Pa nói rồi nhìn vào tôi và ăn miếng snack ảnh đang cầm.

"Oh nhưng mà anh ấy đã làm vậy!" Ming nói, nhưng tôi nghĩ anh Pa không nghe thấy.

Tôi thấy mặt anh Kit đỏ lên. Giờ thì bạn tôi đang cười to hơn.
Mất một lúc anh Pa mới mở miệng trở lại, "Ming, mày vừa nói gì sao?" Anh Pa hỏi.

Tôi nhận thấy anh Kit hơi hoảng hốt trước câu hỏi của anh Oa, nên anh ấy đặt tay lên mặt Ming và nhét bánh snack anh ấy đang cầm vào miệng cậu ấy.

"Không có gì, thằng Pa kia. Em ấy không có nói gì cả!"~Anh Kit.
Vâng! Như thể tụi em không biết chuyện gì về anh và Ming...

Sau khi Ming nhai rau ráu xong đống thức ăn anh Kit nhét vào miệng, cậu ấy thì thầm với anh Kit, nhưng tôi vẫn nghe họ nói chuyện.

"Anh không muốn nói về nó hả?" Ming hỏi.

"Cái thằng...!" Anh Kit đập vào vai của Ming.

"Sao anh lại ngại ngùng vậy?"~Ming.

"Thôi phiền phức đi!"~Anh Kit.

"Được thôi! Em sẽ không nói về nó nữa!"~Ming thỏ thẻ bằng giọng điệu ngọt ngào nhưng châm chọc.

"Đồ khốn!!"~Anh Kit.

Tôi nhìn vào họ, và tôi thấy mặt anh Kit đỏ ra sao!
Ming vẫn đang ghẹo anh ấy và chơi với chân mày của cậu ta như cậu ta vẫn luôn luôn làm.

Tôi có thể nghe nhọ nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng tôi chỉ lơ họ đi thôi.
Tôi ngồi ngay ngắn lại và ngả người ra một chút. Sau đó, tôi nhận ra hai người trước mặt tôi đang cãi nhau về...
Tôi không biết. Tôi không muốn nghe gì nữa.

Giờ thì, mọi người trên xe đã bình tâm lại, yên ắng và không có bất cứ phiền muộn nào như mới cãi nhau lúc nãy. Tôi nhìn vào anh Pa, và tôi thấy anh ấy đang nhìn tôi, nên tôi nhắm mắt và cố gắng ngủ trưa một giấc dù chỉ là một lát.

Cuối cùng, tụi tôi tới "cầu tàu Bali Hai"
(Translator: Cầu tàu Bali Hai (thường được gọi là cầu tàu Pattaya) - là phần trung tâm của thành phố, nằm ở cuối đường Walking, nằm ở điểm cực nam của vịnh Pattaya ở Thái Lan. Đây là một khu tổ hợp hoạt động, với vô số khách du lịch không kể đêm ngày dọc theo hướng tới gần đảo Coral (Koh Larn/ Koh Lan))

Cả đám xuống xe, và giúp đỡ nhau thu dọn hành lý. Giờ thì, tụi tôi đang đợi tàu để đưa nhóm ra đảo.

Tôi có thể thấy rất nhiều khách du lịch, dân phượt, đa số là khách tây ở đây. Tôi đoán là họ cũng đang đi nghỉ.

"Nong!" Một giọng nói quen thuộc châm chọc vang lên từ đâu đó.
Khi tôi quay lại để xem chủ nhân của giọng nói đó...

TUYỆT!! Như mọi người có thể đoán, đám con gái tụi tôi đã gặp ở trạm xăng giờ đang ở đây, và họ đang vẫy tay với tôi với khuôn mặt cười ngoác miệng.

Tôi giờ rất ư là muốn nguyền rủa cái bọn gái hư hỏng này (ừ, tôi đang xài cụm từ "hư hỏng"), nhưng tôi cố hết sức tỏ ra thân thiệt nhất có thể bởi vì tôi không muốn phá hỏng chuyến đi chơi này.
Họ đi về phía chúng tôi và cô ả tóc đỏ đó đi đến bên a Pa của tôi.
Tôi thật sự không muốn nghĩ về nó, nhưng khi tôi nhìn thấy họ đứng cạnh bên nhau, tâm trí của tôi nẩy ra ý nghĩ kì lạ và nó cứ bám lấy tôi.

Họ nhìn rất tuyệt bên nhau.

"Em đoán chúng ta sẽ đi chung thuyền đó." Cô ả nói đầy ngọt ngào như thể cô ta đang nói chuyện với bạn trai mình.

Tôi đang ở sát kề, nên tôi có thể nghe rõ ràng họ đang nói gì, nhưng tôi không muốn mở miệng.
Khi tôi nghe họ nói, tôi cảm thấy như tim mình bị xé ra thành từng mảnh.

"Tiện thể thì bọn anh sẽ ở đâu?" Cô ả hỏi.

Anh Pa nhìn tôi và làm lơ câu hỏi của cô ấy, nhưng là người lịch sự, tôi chỉ trả lời

"Khu nghỉ dưỡng XYZ"

"Thật sao? Đó chính xác là khu nghỉ dưỡng bọn này định ở lại!" Cô ấy la lên vui sướng, rồi cười với tôi và nói, "Trùng hợp làm sao!"

Cái gì? Lại nữa hả? Làm ơn giết tôi đi.
Số phận thật sự đang trêu đùa tôi à?
Tôi thấy cô ấy thường xuyên nhìn anh Pa và cười nhưng anh Pa cứ làm lơ cổ.

"Xin lỗi!" Anh Pa nói với cô gái đang lúng túng với những gì đang diễn ra. Anh Pa bỏ qua cổ và đi về phía tôi.

"Có nặng không?" Anh ấy không đợi tôi trả lời mà tóm lấy cái ba lô tôi đang cầm.

"Anh không muốn giúp mấy cô gái đó à?" Tôi hỏi và giả vờ ổn.
Anh ấy nhìn tôi.

"Em là bạn trai anh! Em sẽ luôn luôn là ưu tiên hàng đầu của anh!" Anh ấy nói và quay đi. "Thời tiết nóng quá đi!"
*Đỏ mặt*

Tôi không cảm thấy gì cả. Tim tôi đang đập rất to. Anh ấy có nghe thấy không nhỉ?

"Anh có một bất ngờ cho em nè!" Anh ấy thủ thỉ.

"Bất ngờ hả?" Tôi hỏi.

"Ừ! Lên thuyền trước đi. Anh sẽ cho em xem sau!" Anh ấy nói và mỉm cười với tôi.

Cái gì???

Những suy nghĩ của tôi về những gì anh ấy nói còn đang quanh quẩn cho tới khi tôi bước lên chiếc thuyền đến 'Koh Lan'.

Anh Pa làm lơ đám con gái tán tỉnh anh ấy và ngồi kế bên tôi. Anh ấy nhìn tôi với nụ cười trên môi và mò vào trong túi để lấy gì đó ra.

"Tada!!" Anh ấy kéo tay ra và cho tôi xem thứ anh ấy đang cầm.
Đó là một chiếc máy ảnh DSLR đời mới với ống kính đời mới. Bạn có thể nhận thấy chỉ gần nhìn vào lớp thủy tinh của nó.

"Urasha?" Tôi chọc anh ấy một chút.
(Translator: "Urasha" là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Thái, đã thắng rất nhiều giải thưởng nhờ vào tài năng chụp ảnh của mình. Yo kiểu như muốn chọc Pa khi so sánh ảnh với Urasha.)

"Không! Hãy gọi nó là "Yaya"!" Anh Pa trả lời. "Tụi mình sẽ dùng "Yaya" để ghi lại những khoảnh khắc cùng nhau nha!" Tôi mỉm cười.

Nghiêm túc sao? Đây là ý tưởng của một sinh viên Y năm hai hả? Và "Yaya"? Cái tên này không phải rất nực cười sao? Tôi đang cố giữ cho mình không cười to, nên tôi quay đi là cười.
*Tách*

Nè! Đó là tiếng cửa trập ở máy ảnh. Anh ấy chụp hình lúc tôi không để ý.

"Nè! Sao anh lại chụp hình em? Em chưa sẵn sàng mà!" Tôi trách móc.

Anh ấy đặt mắt lên ống ngắm và cười.

"Bình tĩnh đi! Nhìn đẹp mà! Hình chụp trộm của em nhìn tự nhiên lắm!" Anh ấy thốt lên ngọt ngào. "Và đây cũng là hình phạt của em luôn!!!" Anh ấy thêm vào.

Cái gì???

"Em không thật sự tự tin, nhưng...được rồi!" Tôi nói.

Tôi không biết anh ấy chụp hình có đẹp không, nhưng tôi không thật sự quan tâm miễn là anh ấy thấy vui khi bấm máy là được, tôi thấy thật sự hạnh phúc.

Tôi lại cười.
*Tách*

Anh ấy lại chụp một tấm khác.

"Nụ cười của em", anh ấy thỏ thẻ.

"Cái gì chứ?"

"Nó thật sự rất đẹp dù trước hay sau chiếc máy ảnh!" Anh ấy nói với nụ cười nở rộ trên mặt.

Tôi chỉ nhận ra thậm chí nếu có rất nhiều cảnh thay đổi xung quanh, anh ấy chỉ chụp mỗi mình tôi.
*Thở dài*

Thật sự là rất dễ thương khi nhìn cách bạn trai tôi chụp hình trong hạnh phúc, nên tôi lấy cái camera từ tay anh ấy, và tôi chụp hình hai đứa.

Một bức ảnh tuyệt đẹp.

Một ký ức đáng giá.
...
==========End Chap 48==========

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top