Chương 51
Thằng Ming nó không để cho tụi tôi ngủ ngoài bãi biển tới tận sáng đâu. Nếu là vậy thì tình bạn lâu năm của tôi và nó sẽ hoàn toàn bị cắt đứt. Với tôi thì không bao nhiêu đâu, với mấy anh kia kìa... Thiệt chứ, vậy cũng làm được. Sao lại có thể để cho ngủ giữa đất giữa cát vậy chứ!
Tới khoảng gần 3 giờ sáng thì thằng Ming chết tiệt tới đánh thức. Tôi không biết rằng trong phòng đó đã xảy ra chuyện gì giữa nó và anh Kit đâu. Vì sự buồn ngủ tột độ, khi đầu chạm gối thì tôi ngủ ngay luôn mà không biết rằng ai đó đang ở bên cạnh tôi không ngủ ngon được cả đêm.
***********************************************
Sáng hôm sau...
Tất cả những người tham gia chuyến đi đều cùng ý kiến với nhau rằng sẽ chơi thể thao bãi biển từ lúc sáng trễ trễ, lúc nắng vẫn chưa gắt lắm (các bạn phải hiểu nhé rằng tụi đi chơi chuyến này mặt mũi ai nấy cũng đẹp hết, chuyện chăm sóc làn da còn hơn một số phụ nữ nữa kìa... Tôi cũng là một trong số đó).
Nhưng trước khi đi làm gì như đã định, tôi và những người khác kéo nhau đi ăn sáng mà bên khu nghỉ dưỡng chuẩn bị cho.
Ngay khi tôi và những người khác xuất hiện, liền thôi miên ánh mắt của người xung quanh đó một cách dữ dội. Không cần tính tôi vào đâu, chỉ tính người khác thôi cũng được. Nói luôn là giống như boyband. Có một điều chắc chắn, một trong những nhóm người nhìn tới chính các cô gái nhóm tỏa sáng mà tôi không biết là có định đụng chạm gì với tụi tôi nữa hay không. Chắc là kéo nhau nghĩ rằng sức quyến rũ 'tưng tưng' đó tại sao lại không thể dùng hiệu quả với nhóm tụi tôi.
Dễ ghen cả đám... Bao gồm cả bản thân tôi nữa, xin thừa nhận như một thằng đàn ông.
"Mày xấu xa lắm, Ming chết tiệt. Sao lại có thể đuổi mọi người ra ngoài ngủ chứ?". Trong khi đang gắp buffet bữa ăn sáng, tôi chửi đứa bạn trước tiên luôn ngay khi có cơ hội. "Với tao thì mày chơi khăm được, nhưng còn mấy anh ấy kia kìa."
"Tao không biết. Anh Forth chơi khăm tao trước."
Rốt cuộc chuyến đi này là chuyến đi chơi khăm nhau hay sao vậy?
"Chơi khăm gì vậy?"
"Sau khi tao chở mày tới quán cafe xong, tao về đây thì lại để tao đợi bên ngoài nhà đúng lâu. Chắc cũng cỡ cả tiếng."
"Hả?"
"Anh ấy nói tao vào thì sẽ làm ồn, anh Beam không ngủ được."
Thật sự chịu thua đám này. Bao gồm cả thằng cha Pha nữa, chơi cái giống gì không biết. Ngay từ lúc thi chạy với nhau rồi đó.
"Xem như huề nhau đi. Mày nhìn đi, đâu thấy có ai giận tao đâu."
Thằng Ming chỉ tay chỉ chân về phía bàn tụ tập boyband. Mọi người nhìn có vẻ tươi cười rạng rỡ. Nhưng người không hề mỉm cười đó là...
...Người yêu của tôi.
Giờ tôi mới để ý.
"Anh Pha bị gì vậy ta?". Tôi lầm bầm.
"Thì đẹp trai như trước, có gì đâu?"
"Vậy hả? Hay là tao tự suy diễn?". Tôi chau mày. Không đâu, có lẽ không phải tự suy diễn đâu. Anh ấy thật sự có chuyện. Chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại không biết?
Tôi đi tới cùng với đặt đĩa xuống bên cạnh đĩa anh Pha. Tôi gắp luôn phần anh ấy nữa bởi vì không thấy đi gắp múc cái gì hết. Anh Pha mỉm cười với tôi một chút và rồi tiếp tục làm vẻ mặt căng thẳng với màn hình điện thoại.
"Có chuyện gì không?". Tôi hỏi anh Pha.
"Có điểm rồi hả? Đừng mà!". Anh Kit lấy tay bịt mắt bịt tai của mình giống như không muốn biết. Không lâu sau thì bị anh Beam cốc vào đầu.
"Có cái quái gì mà nhanh vậy? Mày nghĩ rằng giảng viên bác già sẽ chấm môn này nhanh sao? Hả?"
"Ừ nhỉ."
"Mẹ nó, bị làm tới bầu trời thành màu vàng luôn hả? Thần trí đi đâu rồi?"
"Bị làm cái quái gì?"
"Thì tối qua đó. Thằng Ming chết tiệt không chịu cho tụi tao ngủ trong phòng bởi vì cứ chơi mày chứ sao."
"Chơi cái khỉ gì!". Anh Kit quát lên lớn tiếng. "Tao nằm ngủ thôi mà."
Mọi người kéo nhau nhìn về phía thằng Ming đang làm ra vẻ ăn cơm, không thấy rắc rối gì. Kết luận là... nó không có làm cái gì với anh Kit hết. Nhưng mà nó đuổi tôi và những người còn lại đi ngủ chỗ khác hoàn toàn là vì muốn chơi khăm.
Nó bị mấy anh mỗi người gõ đầu một cái mà không hề e ngại gì (bao gồm cả tôi). Chơi cái quái gì vậy, thằng quần!
"Tại anh chơi khăm em trước.". Ming la lối với anh Forth.
"Thì tại mày ồn ào, Beam phải ngủ."
"Em cũng muốn ở cạnh người yêu của em mà. Người yêu em bị tiêu chảy!"
Mọi người nhìn về phía anh Kit. Anh Kit làm vẻ mặt ngơ ngác. "Tao tiêu chảy hồi nào?"
"Anh Pha nói."
Chơi cái trò gì vậy? Tôi gãi đầu nhìn về phía anh Pha phòng khi anh Pha sẽ có ý kiến. Và anh ấy không có ý kiến gì hết, nói thầm với tôi rằng lát quay lại trước khi đứng dậy khỏi bàn rồi đi luôn. Bầu không khí trên bàn trở nên lạnh lẽo hơn ngay tức thì bởi vì ai cũng biết rằng anh Pha không bình thường.
"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?". Tôi hỏi mọi người.
"Không có gì đâu, Yo. Chuyện nhà nó đó.". Anh Kit nói.
Nhà... Nhà anh Pha hả? Ưm... Mà anh ấy không có hay nói tới chuyện nhà nhiều cho lắm. Tôi nhớ rằng ba của anh Pha là bác sĩ ở một bệnh viện nào đó, còn mẹ là nữ doanh nhân thành công. Hồi học trung học phổ thông, tôi từng thấy ba và mẹ anh Pha khi con trai của 2 vị được lên sân khấu biểu diễn những sở trường, năng khiếu khác nhau. Nói luôn rằng ba đẹp trai, mẹ đẹp gái.
"Thấy dạo này ba mẹ nó thường hay cãi nhau.". Anh Beam nói thêm vào.
"Không thấy anh Pha nói cho em nghe gì hết.". Tôi bắt đầu căng thẳng thay anh ấy.
Chuyện gia đình đối với một số người là chuyện mỏng manh, với một số người là chuyện cứng cáp, chai sần. Nhưng với anh Pha... tôi không hề biết cái gì hết.
"Nó không nói đâu. Mấy chuyện như vậy chắc nó không muốn nhắc tới. Khi nhắc tới thì sẽ làm cho nhớ tới, thế là né tránh không nói."
"Kì này chắc là thật sự nặng. Anh chưa từng thấy nó căng thẳng ra mặt tới như vậy."
"Đang nói chuyện gì vậy?". Anh Pha quay trở lại cùng lúc nhìn về phía anh Beam và anh Kit. Cả 2 ngậm miệng lại ngay khi anh Pha ngồi xuống. Tôi nhìn anh Pha trong khi anh Pha nhìn mặt tôi."Có chuyện gì hả?"
"Có chuyện gì, tại sao không kể cho em nghe?"
Anh Pha nhìn sang hướng khác. "Kể cái gì? Bí quyết vẻ đẹp trai của anh hả?"
Tôi nhớ rằng anh ấy từng giễu trò này lâu rồi đây mà. "Có gì thì kể ra. Đây là người yêu đó!"
"Thì đúng rồi, vì là người yêu đó nên vẫn chưa muốn kể cho nghe.". Anh Pha xoa đầu tôi. "Không có gì đâu. Chuyện ở nhà, vấn đề của người ở độ tuổi trung niên thôi."
"Có chắc là không có gì nặng nề không đó?"
Anh Pha mỉm cười. "Ừm"
Tôi an tâm được một chút xíu, mặc dù anh ấy vẫn chưa nói gì ra đi chăng nữa. Thế là tôi làm ra vẻ quên đi trước và nghĩ trong lòng rằng khi nào anh ấy sẵn sàng thì chắc là sẽ tự mình kể thôi.
Mong là thật sự giống như những gì anh ấy nói.
***********************************************
"Chết tiệt, mày ăn gian!!"
"Ăn gian cái khỉ gì chứ?"
"Mày kéo quần tao!"
"Em không hề!"
Nói luôn rằng cuộc chiến giữa anh Pha, anh Forth và cả thằng Ming không hề kết thúc một cách dễ dàng. Đấu đá ngay cả giữa anh em khoa Kỹ thuật với nhau luôn đó. Sau khi bốc thăm được mỗi người một đội thì tiếng la lối ầm ĩ cứ vang lên như vậy liên tục. Chỉ là đá chơi chơi thôi mà, sao phải nghiêm túc tới như vậy chứ? Người vừa mới cãi nhau lúc nãy chính là anh Pha và thằng Ming.
Và người đang chuẩn bị bước tới nhập bọn chính là anh Forth.
"Một chút xíu nữa thôi là quần lót tao lộ ra rồi.". Anh Pha la lối như con nít. "Đúng không, Forth? Mày thấy phải không? Mày nói ra đi, đừng có mà nói dối vì đàn em khoa mày."
"Tao cũng thấy thằng Ming chết tiệt kéo quần thằng Pha."
"Ơ, anh Forth! Tại sao lại nói chuyện chó như vậy chứ?"
"Cái thằng chết tiệt này, mày qua đây!". Giờ là trận chiến của thằng Ming và anh Forth. Banh bóng gì 3 người đó cũng chả thèm quan tâm nữa. Đang chơi giỡn đánh nhau tùm lum. Thằng Ming bỏ chạy tá lả trong khi dân lưu manh như anh Forth thì không dễ dàng cho qua, đuổi nhau cứ như chơi cảnh sát bắt cướp. Lúc chạy thì lỡ đá cát vào anh Pha, chính vì vậy... thằng cha Pha liền trở thành người thứ 3 chạy theo.
"Tụi nó bị cái quái gì vậy?". Anh Beam nói ra một cách bối rối. Anh ấy đang tâng bóng và chuyền qua lại với anh Kit.
"Tao không biết.". Anh Kit thật sự đồng cảm từ tận đáy lòng.
Trong đây chắc là tôi công tử nhất rồi. Kêu tôi đi tâng bóng chúng thì chắc không giỏi tới mức đó (từ lúc sinh ra tới giờ chỉ biết chuyền qua lại... ôi, cuộc đời!). Thế nên tôi đi tới chỗ mấy anh ấy. Bởi vì đứng ở đây cảm giác trơ trội quá đi. 3 người kia chạy đuổi nhau tới đâu rồi không biết.
"Sao giờ mày? Phiền lòng thay nó luôn rồi đó.". Anh Kit nói với anh Beam.
"Mày bình tĩnh. Vẫn chưa có gì xảy ra mà. Và giả sử rằng thật sự xảy ra...". Anh Beam nhìn mặt tôi. "Thằng Pha nó mạnh mẽ sẵn rồi, nó có Wayo mà."
"Chuyện là... tụi tao sợ rằng ba và mẹ thằng Pha sẽ chia tay nhau.". Anh Kit giúp giải thích cho tôi nghe. "Mặc dù Pha nó không hay nhắc tới chuyện nhà, nhưng chuyện gia đình thì nó coi trọng nhất."
"Pha nó cứ nói rằng nó ok, đó là chuyện của người lớn."
"Không biết, chỉ là tao lo lắng."
Phải thân thiết với nhau tới cỡ nào mới lo lắng thay nhau tới như vậy! Tôi thở một hơi thật dài. Đúng rằng đó là chuyện mà tôi vừa mới biết, nhưng chuyện khá là lớn tới nỗi bản thân tôi cũng không biết nên nói chuyện như thế nào.
Chỉ có thể nhìn thân hình cao lớn, khuôn mặt đẹp trai cười tươi lúc hợp tác với anh Forth xử lý thằng Ming. Mỉm cười mà không biết rằng bên trong có mỉm cười hay không...
"Mày làm em Yo phiền lòng theo luôn rồi kìa, Kit chết tiệt."
"Ơ, vậy hả? Yo, xin lỗi nhé."
"Không sao đâu anh. Nếu không biết từ mấy anh thì em cũng không biết khi nào em mới biết được từ chính miệng anh Pha nữa."
"Nó không muốn làm cho em phiền lòng theo mà.". Anh Beam nói giúp.
"Cứ làm như em không thể giúp được gì cho anh ấy vậy."
"Đừng tủi thân nó.". Anh Kit nói. "Nếu nó lo lắng thêm chuyện của Yo, anh nghĩ thằng Pha chắc không giả vờ vui vẻ nổi nữa đâu."
Câu nói của anh Kit vang lên cùng một lúc với một trong những chiếc điện thoại đang được chồng một đống quanh đó rung liên tục. Điện thoại của anh Pha đây mà.
Tôi nhìn một cách lưỡng lự, hỏi 2 anh còn lại xin ý kiến rằng nên làm thế nào. Màn hình hiện lên chữ 'mẹ' một cách nổi bật.
"Yo bắt máy đi.". Anh Kit nói.
Tôi gật đầu, cầm điện thoại anh Pha lên. Cảm thấy là lạ khi mà bắt máy cuộc gọi của mẹ anh Pha trong tình huống như vậy.
"Vâng"
"Pha đang ở đâu?... Về nhà liền ngay bây giờ đi, được không con!". Tiếng nức nở trộn lẫn với tiếng gắt gỏng từ đầu bên kia. Ngoại trừ tiếng của mẹ anh Pha, tôi còn nghe thấy tiếng ba anh Pha đang đứng cách đó không xa. Cả 2 đang cãi nhau. "(Tôi nói rằng tôi sẽ ở với con!) Con cũng là con tôi! Pha, nhanh chóng về nhà. Nhanh chóng chuyển đồ đạc rồi tới ở với mẹ."
"Thật ra...". Tôi không biết làm sao để nói chen vào được rằng tôi không phải anh Pha.
"Nhanh nhanh lên được không con? Làm visa không có dễ đâu!"
V... Visa...Nghĩa là sao?
"Pha phải chọn là sẽ ở với ba hay ở với mẹ. Nhưng mẹ tin rằng Pha sẽ tới ở với mẹ, phải không? (Nhảm nhí!)"
"..."
"Ở Mỹ cũng có trường Y tốt đó con."
***********************************************
Sốc...
Tôi lấy tay xoa thái dương của chính mình lúc anh Pha quay lại. Anh Pha hơi khó hiểu một chút khi tôi vào nhà nghỉ một mình trong khi những người khác đều ở ngoài hết.
"Tại sao lại ngồi trong này? Nóng hả?". Anh Pha đi tới tăng máy lạnh cho tôi. Không biết rằng bởi vì tôi nóng hay bản thân anh ấy nóng nữa.
"Anh Pha, gọi lại cho mẹ anh nhanh lên.". Tôi nói.
"Tại sao vậy?". Anh ấy đi tới mở tủ lạnh tìm nước uống.
"Lúc nãy mẹ anh Pha gọi tới đó."
Anh Pha khựng lại. "Rồi..."
"Gọi lại đi, không thì... mình cùng nhau dọn dẹp đồ quay về."
Thân hình cao lớn đặt chai nước vào chỗ cũ rồi từ từ đi tới chỗ tôi. Tôi làm vẻ mặt lo lắng trong khi anh Pha có vẻ lo lắng còn nhiều hơn.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Yo nghĩ...". Tôi không dám nói từ đó ra dù chỉ một chút. "Ba và mẹ anh chắc là sẽ..."
"Lát anh quay lại.". Anh Pha cắt ngang lời tôi. Có vẻ như không muốn nghe điều mà chính tôi cũng không muốn nói. "Ở đây, đừng đi đâu nhé? Đừng lo lắng thay anh."
"Nhưng mà..."
"Tin anh. Anh không sao đâu.". Anh Pha xoa đầu tôi.
Hành động của anh Pha rất ấm áp nhưng mà tôi cảm nhận được tròng mắt của anh Pha run nhè nhẹ.
Tôi tội nghiệp anh Pha thấu con tim. Tôi biết rằng sâu bên trong, anh Pha nhất định là đang buồn lòng. Chỉ là anh ấy không biểu hiện ra cho tôi thấy.
"Dù anh không còn gia đình đó nữa, nhưng anh vẫn còn gia đình này."
"..."
"Gia đình có Yo hay mỉm cười với anh, hay ở bên cạnh anh."
"..."
"Anh không sao."
Im lặng...
Tất cả đều im lặng.
Sau đó mọi người đều hết vui.
Mặc dù anh Pha nói rằng mọi người ở lại vui vẻ với nhau tiếp đi nhưng không có ai còn hứng nữa. Khi anh Pha cúp máy từ cuộc gọi với mẹ, việc duy nhất mà anh ấy làm là trở về nhà nhanh nhất có thể. Tôi là người đầu tiên mà anh Pha kêu nghỉ ngơi ở biển đi, không cần lo cho anh ấy. Nhưng dù vậy... tôi cũng không muốn thấy hình ảnh anh Pha phải ngồi tàu trở về đất liền và có tôi nhìn theo làm nền phía sau.
Từ 'Mỹ' làm cho tôi sợ... Tôi sợ tới nỗi người co rút lại...
Chỉ việc không gặp mặt hơn 1 năm lúc tôi đợi kết quả nhập học thì đã quá là nặng nề với tôi rồi. Lúc đó tôi vẫn còn nghĩ rằng tôi yêu đơn phương anh ấy. Nhưng say này, sau khi tôi và anh ấy trở thành người yêu với nhau, tôi nghĩ rằng nếu xa nhau thì nhất định nó sẽ làm cho tôi đau đớn nhiều hơn 1 năm đó nữa.
Căng thẳng, căng thẳng muốn chết luôn.
"Yo về cùng nhé!". Tôi nói với anh Pha. Tôi thu dọn hành lý xong còn nhanh hơn anh Pha nữa. Bây giờ anh Pha đang cúi cúi, ngẩng ngẩng thu dọn hành lý.
"Không được. Đặt trước khách sạn còn tận 1 đêm nữa đó."
"Nói với nhà tới đón ở bên đất liền rồi."
Anh Pha chớp mắt lia lịa. "Đang ép buộc anh đường vòng rằng phải để cho Yo về chung, phải không?"
"Đúng vậy... Cho Yo đưa về tới nhà nhé?"
Anh Pha im lặng suy nghĩ một chút trước khi trả lời đồng ý. "Cũng được."
Tốn không nhiều thời gian thì 2 chúng tôi đã dọn đồ xong và sẽ đi chuyến tàu sớm nhất. Cả 4 người còn lại ai nấy đều kéo nhau im lặng khi biết rằng anh Pha đang có chuyện kịch tính tới thăm. Đặc biệt là 2 bác sĩ man rợ còn lại. Có vẻ các anh ấy muốn tới ở bên cạnh anh Pha lắm, nhưng chính anh Pha lại kêu cả 2 cứ ở bên cạnh người yêu, anh ấy không sao đâu.
Cứ nói với người khác rằng không sao, không sao hoài. Không hề nhìn sắc mặt bản thân gì hết, giống như đang vác cả thế giới vậy.
Suốt khoảng thời gian ở trên tàu, anh Pha mỉm cười, lấy máy ảnh ra chụp hình tôi lúc tôi vô ý giống như anh ấy đã làm suốt chuyến đi (cực kỳ ngắn ngủi) của chúng tôi. Miệng thì cứ kêu tôi mỉm cười một chút nhưng tôi cười không nổi. Biết bao nhiêu chuyện nó làm cho tôi sinh ra nhiều suy nghĩ. Cả phiền muộn, cả sợ hãi, cả lo lắng trộn lẫn hết cả vào nhau.
Tôi biết rằng anh Pha mỉm cười bởi vì sợ rằng tôi sẽ không cười theo. Tại sao phải cư xử giống như 'không sao' mặc dù rất ư là 'có sao'.
"Đỉnh quá!". Anh Pha thốt lên khi thấy xe của nhà tôi. "Gọi một cú tới đợi đón liền luôn."
"Còn ở đó mà nói giỡn.". Tôi đặt hành lý lên ghế sau xe khi đã có người mở cửa giùm. Cả anh Pha cũng làm như vậy.
Suốt thời gian trên xe tôi và anh Pha đều im lặng. Tôi nhìn ra ngoài một bên cửa sổ trong khi anh Pha cũng nhìn về phía còn lại. Khi tôi quay lại nhìn anh ấy thì tôi không nhịn được mà lấy tay chạm lên tay anh ấy, để anh ấy biết rằng vẫn còn có tôi ở đây dù cho có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Anh Pha bóp chặt tay tôi, mỉm cười nhạt rồi quay lại mơ màng tiếp. Tôi thở dài trong khi nhìn khuôn mặt của người bên cạnh rất ư là đẹp trai đó với sự lo lắng.
"Anh Pha có biết không..."
"Hửm..."
"Nếu thật sự phải xa nhau, anh biết rằng Yo vẫn sẽ giống như trước phải không?"
"..."
"Giống như lúc Yo thầm thích anh Pha tận mấy năm."
Anh Pha mỉm cười với tôi một chút trước khi thở dài.
"Nói cứ như anh không có thầm thích Yo tận mấy năm vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top