Chương 41
Tôi đã nói ra lời gì vậy...
Nói để cho bản thân ngủ không được. Nói để cho đối phương hồi hộp, ngủ không được y chang. Tại sao từ lúc tôi nói ra câu như vậy, tin đồn mang tiếng xấu xảy ra với tôi không thể tiếp tục làm gì tôi được nữa.
Vào buổi sáng ngày tiếp theo, tôi chỉ nghĩ một chuyện duy nhất rằng tối nay sẽ như thế nào.
"Con Yo!". Montri bắt chuyện với tôi vào ngày hôm sau khi thấy tôi xuất hiện ở khoa từ sáng sớm. "Tới sớm vậy. Bình thường tới thì phải tới kiểu Grand opening mà, không phải sao? Phải trễ nhất có thể."
"Grand... cái gì đó?"
"Grand opening!". Con quạ nói thêm vào. Đang dùng cọ trang điểm khuôn mặt da ngăm nhưng mịn màng của nó. "Bị gì vậy? Bị chồng chơi tới nỗi vàng trời luôn hay sao mà nghe không hiểu lời của bạn?"
(Trời màu vàng: chỉ việc quan hệ tình dục dẫn tới thức khuya tới sáng, cơ thể mất nước, mệt mỏi dẫn tới mắt nhìn đâu cũng thấy màu vàng)
"Heyyy!". Tôi la thất thanh, làm vẻ mặt kinh ngạc.
Cả nhóm cùng quay qua nhìn mặt tôi.
"Thiệt hả, con Yo?"
"Anh Pha có được mày rồi hả?"
"Đây chính là khuôn mặt của người bị phá zin."
"Khoan đã, tụi bây!". Tôi phải ngăn suy nghĩ của tụi nó một cách nhanh chóng. "Tao mất hay chưa mất thì cũng tha cho tao đi.". Tôi nói cho qua chuyện trong khi tụi nó cười khúc khích.
"Con Yo, đừng quên giữ lại để tám chuyện nhé mày. Chồng mày là hàng tốt hạng nhất mà quốc gia sản xuất ra. Tao muốn biết dáng điệu quan hệ của anh ấy.". Chắc chắn người nói là con voi.
"Quần!". Tôi làm ầm với giọng nhẹ nhàng.
"Khỏi đi nhé, giai đoạn khoe chồng là phải có. Tội nghiệp tụi độc thân đáng thương như tụi tao chút đi. Muốn biết muốn thấy mà.". Con gà chọt chọt cặp đôi chí cốt của nó là con quạ với sự phấn khởi.
"Rốt cuộc... có gì để khoe chưa?". Con Montri.
Muốn điên tới chết... Tôi có mỗi tụi này là bạn thân thôi nữa chứ, muốn bỏ đi thì cũng sao sao ấy.
"Cũng có.". Tôi bắt đầu chọc, nhướng mày ghẹo gan. "Thì đẹp trai... cao... thân hình tốt..."
"Con chết tiệt!". Con voi ôm cổ tôi úp mặt vào cái bụng êm êm của nó. "Tao biết rồi!!!"
"Thì tụi bây nói tao khoe mà."
"Thả nó ra, thả nó ra. Một hồi nó đau, nó nhói thì nó sẽ giải tỏa với tụi mình thôi, hihi.". Con gà cười tươi. "Ờ đúng rồi, mặt mũi nó sáng sủa, chuyện như vậy nó cũng trong sáng nhỉ? Eh... hay là nó giả tạo?"
Giả tạo cha già màyyyyy...
"Tôn trọng mặt mũi của khoa Khoa học giùm đi.". Con voi nói với giọng sắc lẻm và nhéo má tôi thật mạnh. Mày tôn trọng tao ghê!
"Đủ rồi, đủ rồi. Ngưng tám chuyện đi, đọc bài thí nghiệm đi. Sắp kiểm tra rồi mà tao vẫn chưa nhớ được cái quái gì hết đây nè."
Đề tài chuyện tôi và anh Pha kết thúc tại đây với việc cuốn sách thí nghiệm xuất hiện và có tầm quan trọng cao hơn. Thật ra thì tôi cũng học từ tối qua, hồi sáng, lúc nãy... nhớ hết rồi. Và bây giờ học cái gì cũng không vào đầu được bao nhiêu đâu.
Tôi thở dài, lúc điện thoại nó vang lên lần thứ một triệu.
Tôi lấy nó ra, con voi để ý thấy đầu tiên. Nó nhìn mặt tôi rồi hỏi rằng... cái tụi nghĩ rằng mày bán thân hả... Tôi gật đầu rồi đảo mắt lên trời một cách chán nản.
"Đưa đây.". Con voi giành điện thoại tôi cầm lấy một cách nhanh chóng. "Xin chào... Wayo... Không phải, đây là Wareesrisachanalai... Wayo không rảnh, đang bận với khách hàng khác.". Mày nói cái quái gì của mày vậy hả? Tôi cố gắng giành lại điện thoại từ tay con voi, nhưng nó đẩy đầu tôi ra với một tay. Một đứa bạn khác giữ tôi lại nữa chứ. Nghe con voi nói chuyện với tụi dâm đãng tiếp.
"Có hứng thú với Wareesrisachanalai này không... Không hứng thú chút nào sao?... Ngực tưng hơn con Yo nữa đó, điệu bộ quan hệ giỏi hơn nữa. Con Yo không biết gì về mấy chuyện như vậy đâu. Cái gì? Mắng tao hả con đĩ? Ôi, cũng muốn mắng mày đó. Nứng từ sáng sớm như vậy thì đi bơi, cố gắng chăm chỉ học hành không thì làm việc đi, còn hơn việc say mê vào mấy chuyện như vậy đó. Ngưng gọi điện cho bạn tao được rồi. Bạn tao không có bán, thằng thú vật!"
Nó chửi xong rồi nó làm dáng lau mồ hôi cho xinh đẹp và trả điện thoại lại cho tôi. "Mày nên block đi, block cho hết luôn."
"Không thì đổi số, bực mình thay mày luôn đó.". Một đứa bạn khác đồng ý.
Tôi gãi đầu, đồng ý với tụi nó. Nếu cứ như vậy, không sớm thì muộn rồi tôi cũng sẽ đổi số thôi.
"Ơ, Park! Ááááá, đẹp trai từ sáng sớm luôn vậy đó.". Con Montri lao vào người đẹp trai nhất ngành Vật lý đang bước tới mỉm cười từ xa. Không biết rằng ngành vật lý có được thoát khỏi khuôn khổ nội quy hay không, bởi vì nó ăn mặc đẹp trai kiểu áo bỏ ra ngoài quần jeans mà năm nhất không nên mặc.
"Chào...". Nó chào mọi người bao gồm tôi nữa. "Chào, Yo!"
"Ừm.". Tôi giơ tay chào.
"Rốt cuộc bán bao nhiêu?"
Tôi và bạn bè im phắc... Nhìn mặt thằng Park cứ như không hiểu rằng sao nó có thể hỏi như vậy được. Nó hài hước chỗ nào vậy...
"Hey, tao giỡn.". Nó nhanh chóng nói ngay lập tức. "Tưởng đâu là trò đùa thôi chứ. Tối qua trong page, admin cũng đã giúp đính chính tin tức giùm Yo rồi.". Nó làm vẻ mặt đáng ngờ trong khi nhóm bóng... ơ... nhóm Thiên thần tha thứ cho nó một cách tức thì. Tôi cười khô khan, nói với nó rằng không sao. "Tao thật sự xin lỗi nhé, Yo.".
"Không sao đâu, chỉ là vẫn còn sốc. Đâu có làm cái gì giống vậy đâu."
"Người tung tin vậy mà cũng nghĩ ra nhỉ.". Park làm vẻ mặt thắc mắc. "Nghĩ ra được rằng có kẻ thù nào chưa?"
"Là như vầy, chàng đẹp trai. Con Yo này, từ bản mặt của nó, chắc chắn là có người không ưa xếp hàng dài như đoàn diễu hành. Hơn nữa, người làm chồng nó với bạn của nó có danh hiệu cao ngất trong trường tới như vậy, chắc chắc mọi người sẽ ganh tỵ với nó rồi." Montri nói dài dòng.
"Tội nghiệp.". Park chau mày. "Giờ phải đi trước đây, đi học trước đã. Rồi mọi người không gấp hả? Sắp tới giờ rồi đó.".
"Chết mẹ!"
Tụi tôi kéo nhau vào thang máy đua với Park. Tôi vụng về dữ dội, làm rớt balô giữa đường nên Park nó nhặt lên giùm. Khi tôi xin lại thì nó lại không trả và cầm đi tiễn tôi tới tận lớp học nữa, mặc dù nó học ở tầng khác.
"Có tán tỉnh mày không vậy?". Voi nói thầm với tôi, tôi lắc đầu.
"Đã nói nhiều lần rằng tao có người yêu rồi."
"Rất đẹp trai nữa.". Voi thì thầm. "Nhưng mà nhìn có vẻ khá là kiên định đó. Mỗi khi đi với tụi tao, Park toàn hỏi chuyện của mày.
"Có được không đây...". Tôi lầm bầm.
"Không cần lo. Để tụi tao giúp trông chừng, giúp ngăn cản cho.". Con voi mỉm cười. "Nhưng tiền công phải là mỗi người hôn môi anh Pha 1 cái, ok?"
"Không!". Tôi từ chối.
"Ôi, con Yo! Cái đồ giữ chồnggggg!"
*******************************************
Làm thí nghiệm xong...
Tôi làm hóa chất văng tung tóe nữa, trúng tay tôi tới nỗi ngứa hết cả tay. Hên là không phải hóa chất mạnh gì (cô nói chỉ cần rửa bằng nước sạch là đủ). Nhưng cũng làm cho tay tôi đỏ tới nỗi phiền phức. Tôi lắc đầu với cái tay tấy đỏ của mình như cái thứ gì đó. Chắc là tôi không hợp với hóa chất này dữ lắm.
Có người gọi tới. Tôi lấy điện thoại ra rồi vui mừng vì không phải số lạ.
Anh Pha...
Tôi nuốt nước bọt... Chỉ thấy tên trên màn hình, tim tôi đã run lên rồi. Bởi vì tôi biết rằng tối qua tôi đã nói ra câu gì.
"Alô"
"Đang ở đâu?"
"Trước thang máy, đang định xuống ăn cơm."
"Ừm, nhanh nhanh xuống nhé, đợi lâu rồi."
Hở???? Tôi trợn tròn mắt với cái điện thoại, nhìn mặt tất cả Thiên thần với đôi mắt kinh ngạc.
"Cái gì?"
"Anh Pha tới."
Tụi nó đảo mắt lên trời...
"Thấy ghét... Không có ghét vẻ đẹp trai của anh Pha đâu đó, mà là thấy ghét mày đó. Người yêu tới mắc gì là hết hồn tới cỡ đó? Mừng lên đi chứ, xúc động đi chứ, con đũy."
Tôi nuốt nước bọt. Thật ra tôi tới trường từ sáng sớm cũng bởi vì tránh mặt anh Pha đó. Bởi vì dù thế nào, tối nay cũng phải gặp anh ấy chắc rồi.
Cảm thấy mắc cỡ là lạ.
Lúc xuống tới tầng dưới, tôi tìm gặp được anh Pha chỉ tốn chút xíu thời gian. Nhờ vào hào quang của anh ấy đó. Giống như mọi người đi tách ra cho tôi thấy rõ anh Pha nữa chứ. Chắc chắn rằng anh ấy luôn là tâm điểm chú ý dù cho anh ấy ở đâu.
Anh ấy mỉm cười lúc tôi bước tới... Nhưng rồi nụ cười tắt đi khi thấy tay của tôi.
"Bị gì?"
"Bị dính hóa chất. Không nhớ tên hóa chất, dài quá.". Tôi từ từ nói. Anh Pha – người không quan tâm ánh mắt của mọi người trên thế giới, nắm tay tôi lên xem.
"Chắc chết... Vẫn chưa học tới, không biết phải thoa thuốc gì."
"Không sao đâu mà.". Tôi nói. "Sao lại tới vậy? Có giờ học tiếp mà, không phải sao?"
"Không biết, muốn tới.". Anh Pha nhún vai. "Ăn cơm ở đâu đây? Bên ngoài hay là...". Anh ấy nhìn về phía đám Thiên thần đang đợi tôi cách đó không xa đầy ẩn ý. "...ăn ở khoa cùng với bạn của Yo?"
"Bên ngoài cũng được."
Tôi không muốn trở thành tâm điểm chú ý hơn như vậy nữa. Anh Pha gật đầu, ôm lấy vai tôi, vẫy tay phân phát nụ cười cho tụi Thiên thần đang tan chảy quỵ xuống sàn từng người một, tới nỗi tụi nó quên la lối rằng tôi bỏ tụi nó lại để đi ăn cơm với người yêu.
Anh Pha cư xử khá là bình thường... Không có nghĩ gì nhiều như tôi đã nghĩ.
Đúng là như vậy mà, phải không?...
*******************************************
Trong quán sang trọng ở trung tâm mua sắm gần trường.
Tôi chỉ biết ăn trong khi anh Pha cứ múc đồ ăn cho tôi cứ như muốn tôi ăn thật nhiều hay sao ấy.
"Đầy chén rồi ạ.". Tôi nói với anh ấy. "Gì vậy? Cần em ăn hết nồi luôn không?"
"Cũng được đó. Tặng cái nồi này thành cái chén của Yo luôn đi vậy.". Anh Pha ra vẻ định đưa nguyên cái nồi lẩu suki cho tôi thiệt.
"Khùng hả?". Tôi kêu lên. "Sắp no rồi. Cho ăn gì mà nhiều giữ vậy!"
Anh Pha không nói gì, cứ mỉm cười một mình. Cái nụ cười này, nó không bình thường chút nào. Nó là nụ cười ẩn chứa sự gian manh, xảo quyệt mà bản thân tôi cũng không biết rằng anh ấy đang nghĩ gì trong lòng.
Nhìn có vẻ lấy lòng quá mức tới nỗi tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng một cách lạ lùng.
"Anh Pha!". Tôi từ từ hỏi vòng vo.
"Hửm?"
"Anh là lạ đó. Có chuyện gì xảy ra không vậy?"
Anh ấy mỉm cười lần nữa trước khi nhìn tôi với ánh mắt mà tôi muốn chui xuống gầm bàn trốn ngay lập tức... Ánh mắt trăng hoa như vậy, xấu hổ quá đi. "Bây giờ không có, nhưng tối nay thì không chắc..."
Okay, đã có đủ lý do để tôi chui xuống gầm bàn rồi. Thằng cha Pha hắn nhất định đang cố gắng chờ đợi (không khác gì tôi). Tôi không dám nhìn vào mắt và không nói gì tiếp. Vào ngay lúc đó, anh Pha gặp người quen biết tới chào hỏi anh ấy.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn, cả 2 đều xinh đẹp. Và một trong số đó tôi đặc biệt quen mặt.
Chế Pring... Chị ấy xị mặt ngay khi thấy tôi trong khi tôi đưa tay lên vái chị ấy một cách thật lòng.
"Pha... Đi nghỉ trưa xa ghê vậy đó.". Bạn của anh Pha đi chung với chế Pring chào hỏi với giọng tươi tỉnh. Nữ giới khoa Y trường tôi, tại sao toàn người xinh đẹp không vậy? "Tình cờ hết bàn rồi, ngồi chung được không?"
Anh Pha chớp mắt lia lịa, nhìn mặt tôi, nhìn nồi lẩu suki rồi nhìn mặt đối phương, không biết nên trả lời thế nào. "Có được không đó? Nồi này nấu lâu rồi đó, nước lèo nó..."
"Nhìn ngon mà.". Chị gái chọt hông cho chế Pring ngồi cạnh anh Pha. Nhưng anh Pha nhanh hơn, anh ấy đứng dậy rồi vòng qua ngồi cạnh tôi một cách nhanh chóng, để cho các quý cô ngồi ở phía còn lại. Bạn anh Pha (xin giả thiết tên trong lòng là cô gái A) làm vẻ mặt lúng túng trong khi chế Pring xị mặt hơn trước nữa. Giống như chị ấy muốn đi ra khỏi quán này lắm rồi.
Anh Pha cười tươi với tôi và hơn thế nữa, tay của anh ấy đặt trên bắp đùi của tôi đang vuốt tới vuốt lui một cách gây rùng mình.
Tôi mỉm cười lại, nắm lấy tay anh ấy rồi mặt mày cau có. "Có nóng lòng quá không?". Tôi cắn răng nói.
Anh Pha nhún vai trước khi làm ra vẻ quan tâm nước trà trong tay hơn. "Thì của anh mà."
"Ảo tưởng."
"Hừ, rồi sẽ biết rằng có ảo tưởng hay không."
"Tối nay xin nghỉ bệnh.". Tôi nói ngay lập tức.
"Từ chối."
Ôi... Sao thấy ghét quá vậy. Tôi mất cả đường lên đường xuống. Thằng cha Pha cười thỏa mãn lúc giúp cô gái A chọn món ăn trong khi cô gái B... ôi, không phải... chế Pring không thèm để ý gì hết, cứ nhìn chằm chằm vào nổi lẩu suki với nét mặt trống trãi.
Khi anh Pha đề nghị cho tôi và cô gái A xong, mấy anh chị ấy bước vào cuộc trò chuyện bằng ngôn ngữ bác sĩ (sắp trở thành ngôn ngữ ngoài hành tinh đối với tôi rồi mặc dù tôi học ngành Sinh học). Thế là tôi có được cơ hội ăn một cách hết mình, cái nghe cái không. Tay của thằng cha Pha cứ nghịch ngợm quanh khu vực bắp đùi của tôi không chịu ngưng tới nỗi tôi dừng việc ngăn cản luôn rồi. Nhưng nếu tới gần chỗ đó quá, chắc là tôi phải đánh tay anh ấy.
Có biết cách bình tĩnh không?...
Rrrrr
Tôi lấy điện thoại ra xem theo bản năng (người nghiện mạng xã hội). Lại là tin nhắn LINE hỏi giá tôi nữa. Tôi dám thề đó, tôi block cả trăm số rồi vẫn có số mới tới liên tục và cứ tới nữa tới nỗi tôi đau đầu.
Mẹ nó...
"Gì vậy?". Anh Pha hỏi ngay tức thì, liếc nhìn điện thoại của tôi và nhanh chóng cầm lấy nói chuyện giùm tôi. Lúc đó, đúng lúc thằng điên kia đang hỏi rằng tôi có giá bao nhiêu.
Thế là anh Pha bấm trả lời rằng 3 triệu rưỡi... rồi bấm block. (Gần 2,4 tỷ đồng)
"Đã bán thì phải mắc tiền một chút.". Anh ấy nói với giọng thích thú. "Xong ở đây, lát sẽ dẫn đi đổi số."
"Phải báo với ba trước.". Tôi nhanh chóng nói.
"Gọi điện báo sau khi đổi cũng được mà."
"Nói với bạn bè nữa."
"Đã nói là gọi điện báo sau khi đổi số cũng được mà.". Anh Pha quay qua thì thầm.
Chịu thua... Tôi trôi theo dòng, để cho anh Pha tịch thu điện thoại luôn. Và tiếp tục làm chân không một lần nữa trước mặt một rừng bác sĩ, không biết là đang nói bằng tiếng gì với nhau.
*******************************************
Chiều tối ngày hôn đó...
Tôi ăn mừng số mới bằng cách gọi điện cho cái người nói rằng đợi tối nay không nổi. Sau khi tôi học xong thì tôi tới đợi anh ấy ở chỗ cũ, chỗ mà anh ấy hay đậu xe đợi để đón tôi. Là trước tòa nhà đó, cái chỗ có nhiều người đi qua đi lại. Không biết tại sao giờ này đương sự vẫn chưa tới mặc dù đã nói với tôi rằng sẽ tới đợi.
Eh, tôi đang gấp gáp quá mức sao?...
Không lâu sau, có một chiếc xe tới đậu trước mặt. Một người rất đẹp trai bước xuống xe, theo sau là người đẹp trai thứ hai. Là người mà tôi rất ư là không ngờ tới bởi vì họ đang bước tới chỗ tôi. Tôi không biết cư xử sao luôn.
Anh Forth và anh Beam.
"Sao rồi?...". Anh Forth mỉm cười chào hỏi... Oh ho~, anh ấy đi làm cái gì về vậy? Mặt mũi tươi tỉnh, đầy sức sống dữ dội. Mặc dù có bông tai màu đen, hàm râu mờ mờ, mái tóc che trán đen bóng. "...Lâu rồi không gặp."
Trước khi anh ấy tới được chỗ tôi, anh Beam đã bước tới chen vào giữa cản trước mặt anh Forth trước rồi.
"Giữ kỹ thay thằng Pha.". Anh Beam nói thầm. "Nó nhờ anh tới đón Yo đi đợi nó ở khoa... kẹt làm bài nhóm.". Anh ấy dùng cùi chỏ thúc vào bụng anh Forth bởi vì anh Forth nói vào tai anh Beam đại khái là: Giữ kỹ giùm thằng Pha hay là giữ kỹ Forth vậy?
"Em về với bạn cũng được ạ, không sao đâu ạ."
"Anh tới tận đây bởi vì anh phải đón Yo theo lệnh của thủ lĩnh đó.". Anh Beam nắm lấy vai tôi. "Đi thôi, một hồi nó bực mình giờ. Nó cho anh thời gian có 15 phút thôi."
"Ơ... Anh muốn vậy ạ?"
Anh Forth đi dẫn đầu, mở cửa sau xe cho tôi và mở cửa chỗ ngồi cạnh ghế lại cho anh Beam. Bầu không khí lạ lùng này là thế nào vậy? Anh Beam nhìn có vẻ như đang hờn dỗi anh Forth không ít. Giống như không muốn chiều theo nhưng rồi cũng chịu. Nhìn khá là dễ thương đó.
"Muốn ăn cái gì trước không?". Anh Forth quay qua hỏi anh Beam – người đang ngồi bên cạnh, trong khi lái xe.
"Yo có muốn ăn cái gì trước không?". Anh Beam hỏi tôi
Tôi lắc đầu... "Em hỏi được không ạ, mấy anh?"
"Hỏi đi.". Anh Beam cho phép.
"Hai anh quen nhau rồi hả?"
"Không! / Sắp rồi.". Là những câu trả lời vang lên cùng lúc nhưng mỗi cái một nẻo. Và người có phản xạ trong việc giải thích nhanh nhất là anh Beam. "Anh không định quen với nó đâu đó. Yo nhìn đi, cả 2 người to như con trâu, không có xứng đôi giống như Pha với Yo."
"Liên quan chỗ nào đâu. Đúng không, anh Forth?". Tôi nói ghẹo gan. Anh Forth gật đầu nhếch miệng mỉm cười.
"Ờ, thằng nhóc này nói hay. Xứng đáng việc anh từng vừa mắt."
"Yo, em định theo team ai? Team Forth hay team anh?". Anh Beam hỏi với giọng hung dữ.
"Hửm?... Team ạ? Rồi team gì, ra sao ạ?"
"Nếu theo team Beam thì chính là team thích mà không chịu thừa nhận, nhưng nếu theo team anh...". Anh Forth không hề nhìn mặt tôi gì hết, cứ nhìn chằm chằm người bên cạnh. "...thì chính là team thích rồi, yêu luôn rồi. Yo sẽ cổ vũ team nào?"
Tôi thành không khí luôn rồi... Uh huh... Cảm thấy giống như muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, thật sự không dám cản trở mấy anh ấy. Anh Forth tán tỉnh anh Beam ra mặt dữ lắmmmmm. Dữ dội tới nỗi tôi thật sự nể câu nói ngọt ngào trái ngược với bộ dạng thô lỗ của anh ấy. Rồi khi nào anh Beam mới mềm lòng đây?
Hay là mềm lòng rồi nhưng không chịu thừa nhận giống như anh Forth nói?
"Yo đừng có nghe lời nó cho lắm. Mẹ nó, đúng ảo tưởng.". Anh Beam nói vu vơ, có vẻ như mắc cỡ dữ lắm.
"Cứ xem như Yo không có ở trên xe này cũng được ạ, mấy anh. Cứ tự nhiên."
"Hừ". Anh Forth quay lại nhướng mày với tôi một cái. "Muốn ăn gì thì nói."
"Đãi phải không?"
"Ờ... Đãi một tháng luôn nếu mày giúp tao đeo đuổi Beam."
"Chắc là không cần phải đeo đuổi nữa rồi, anh ơi. Em nghĩ là dính rồi."
"Thằng nhóc Yo!". Anh Beam kêu lên. "Theo team anh đi chứ, theo team anh! Thằng Kit chết tiệt nó cũng sắp chuyển sang team thằng quỷ này rồi đó."
"Yo nghĩ anh Beam đấu không lại anh Forth đâu."
"Nói gì đó..."
||| "Mỗi khi anh bị Nam khôi đeo đuổi... thường hay dễ mềm lòng lắm đó ạ." |||
Anh Forth cứ cười lớn trong khi anh Beam khói sắp bốc ra khỏi lỗ tai. Nhưng mà tôi nghĩ là mắc cỡ ra mặt thì đúng hơn. Kì này trong xe toàn là tiếng cười của tôi và anh Forth cho tới khi tới khoa Y.
Anh Beam suýt chút nữa đã đạp tôi xuống xe...
"Nếu không phải người yêu của bạn anh thì anh ra lệnh nằm dài xuống rồi.". Anh Beam nói nhỏ nhẹ, mở cửa kính. Các sinh viên khoa Y có vẻ bận rộn nhìn mặt người tới thăm trước cửa, bao gồm anh Pha nữa. "Tao đem người tới giao rồi. Đừng quên đãi tao ăn đó, Pha."
"Yo, tới rồi hả!"
"Mẹ nó, không nghe tao gì hết.". Anh Beam đẩy tôi về phía anh Pha, tôi thì bị anh Pha vò đầu thiệt mạnh.
"Đợi chút nhé, sắp xong rồi. Không có gấp mà, phải không?". Anh ấy cười nói.
"Không hề, không hề gấp. Làm báo cáo cả tháng nữa cũng được đó, không trách gì đâu."
Anh Pha mỉm cười như trước, cùng lúc nói với giọng lạnh lạnh... "Không – đời – nào!"
Không hề có quyền trợ giúp gì dành cho tôi trong tối nay... Tôi chấp nhận số phận của bản thân một cách ngoan ngoãn (Mày là người tự mình định ngày). Anh Pha để cho tôi ngồi đợi ở góc phòng trong khi anh ấy với bạn bè kéo nhau bận rộn tiếp. Và thêm một lần nữa mà tôi nói rằng: mặc dù tôi học Sinh học, nhưng tôi cũng không hiểu những gì anh ấy nói dù chỉ một chút.
Thời gian trôi qua cho tới khi các bác sĩ ở trước mặt đồng lòng gọi pizza tới ăn xong xuôi rồi bởi vì có vẻ như sẽ không xong một cách dễ dàng. Tôi cũng được ké một phần công đức, được ăn tận mấy miếng (bữa ăn này anh Pha lại đãi bạn bè lần nữa). Tôi ăn pizza, ăn gà, uống pepsi tới no. Và khi được trở lại ngồi ở góc phòng vừa mát vừa đáng để ngủ lần nữa, mắt tôi bắt đầu nhắm lại.
Có lẽ anh Pha cũng tội nghiệp tôi bởi vì tôi ngồi không một chỗ, chơi game trong điện thoại cả của tôi và của anh Pha tới hết pin (hôm nay không ai mang theo cục sạc dự phòng nữa chứ). Thế là tôi gục xuống, dùng balô thay gối. Để cho anh Pha khi nào xong thì hẳn đi tới đánh thức vậy.
Và đột nhiên lúc tôi chuẩn bị ngủ thiếp đi thì anh Pha lại đi tới khều...
"Đi vào nhà vệ sinh chung một chút đi."
Tôi dụi mắt... Lúc này bên ngoài chắc là tối rồi và tòa nhà khoa Y thì... chắc ai cũng biết mà phải không? Tôi nghĩ rằng chỗ nào cũng đáng sợ hết. Cái khoa dựa trên cái sống và cái chết của con người này...
Tôi buồn ngủ đi chung với anh Pha. Phòng mặt tiền của tầng này cũng không có tối gì, đèn còn là màu cam nữa. Hơn nữa, tôi nói luôn rằng cả tầng có sinh viên khoa Y đi vào đi ra giống y chang như ban ngày. Đâu thấy đáng sợ như tôi nghĩ đâu.
Tôi bước vào trong nhà vệ sinh trước... Và anh Pha đi theo sau... Sau đó, anh ấy khóa cửa nhà vệ sinh lại khi thấy rằng không có ai trong nhà vệ sinh.
Cái thứ đáng sợ hơn ma... thì chính là Phana Kongthanin này đó.
"Định làm cái gì vậy..."
Tôi hỏi anh Pha một cách sửng sốt. Lúc sợ người yêu mình chính là lúc này đây. Anh Pha cười lớn khi thấy bộ dạng của tôi. Anh ấy đi tới rửa tay với bộ dáng thư thả, soi gương nhìn bóng của mình một chút (Hắn ngầu mọi tư thế, mọi lúc, mọi phút giây). Và sau đó, anh ấy quay qua nhìn tôi...
"Tới đây."
"Hử?". Tôi phát ra tiếng thắc mắc.
"Tới đây, tới gần gần. Anh đây mà, sợ cái gì?"
Thật ra cũng không có sợ đâu. Ở tại nơi mà bầu không khí vừa ý, cả việc ở riêng 2 người với nhau, có cảm giác sợ có người vào nhà vệ sinh và trông chờ tới hồi hộp. Tôi thừa nhận rằng tim tôi đập mạnh dữ lắm và nó mạnh dần lên.
Điều đó liên quan tới người trước mặt này và người trước mặt này là lý do to lớn hơn cả bất kỳ lý do nào.
Anh Pha bước tới rồi luồn tay ôm lấy tôi.
"Yo... Người hôi lắm.". Tôi nói với giọng run run. Tôi cảm giác giống như đứa trẻ đang chuẩn bị làm chuyện gì đó không tốt và sợ người lớn bắt gặp. Người lớn được đề cập tới đó chính là biết bao nam sinh viên khoa Y ở tầng này, không biết họ sẽ vào nhà vệ sinh lúc nào.
"Không có hôi đâu.". Anh Pha tách ra khỏi người tôi và nhìn chằm chằm khuôn mặt. Sau đó thì đặt nụ hôn một cách nhẹ nhàng.
Nổi da gà khắp cả người...
"Anh Pha...". Tôi từ từ gọi, làm vẻ mặt mà chính tôi cũng không biết rằng tôi đang có cảm xúc gì. "Định làm gì vậy?"
"Ôm và rồi hôn.". Nói xong rồi làm theo lời nói một lần nữa. Lần này anh ấy hôn gợi tình hơn bằng việc vồ lấy và nếm cái lưỡi trong miệng của tôi một cách thành thạo tới nỗi tôi cảm giác như bị hút đi sức lực.
"Anh Pha.". Tôi nhanh chóng cản lại trước khi mọi chuyện trở nên quá đà. "Đây là nhà vệ sinh đó, trở về phòng trọ làm được nhiều hơn vậy biết bao nhiêu.". Tôi nói nhỏ nhẹ, cúi gầm mặt trong khi đối phương cứ lấn tới.
"Cho tới khi xong việc... Có biết rằng anh bắt đầu có sức chịu đựng kém bởi vì lời nói của Yo tối qua đó."
Không biết rằng đi nếm thuốc kích dục ở đâu nữa, anh Pha cố gắng sờ soạng khắp người tôi bằng tay, bằng miệng và bằng cái mũi của anh ấy. Người tôi bị đẩy dựa sát vào tường và sau đó tôi trở thành tấm bia cố định cho anh Pha sờ soạng theo ý muốn.
Tôi run rẩy khắp người, cảm thấy mê mẩn mọi thứ, mọi điệu bộ của sự tiếp xúc. Anh Pha cởi 2, 3 nút áo sơ mi của tôi ra. Và sau đó vai, xương quai xanh và ngực của tôi... không có chỗ nào mà đối phương chưa dùng miệng để tiếp xúc hết.
"Anh... Pha.". Tôi cố gắng phát ra tiếng. Trong đầu óc bắt đầu nghĩ rằng nếu làm ở đây thì có liều lĩnh quá không? Nhưng người trước mặt lại có khả năng cao quá đi mà, làm cho tôi mê mẩn khắp mọi ngóc ngách.
Anh ấy là con người khó để mà từ chối... Không đúng... Không thể nào từ chối thì đúng hơn.
"Bình tĩnh... bình tĩnh trước đã nhé.". Tôi nắm lấy vai anh ấy và nói với anh ấy bằng giọng điệu lắp bắp. "Dù sao thì Yo cũng là của anh chắc rồi... Phải chỗ này luôn hả?"
"Ưmmmmm...". Anh Pha ra vẻ nhìn tôi một cách suy xét. Chắc chết... Ánh mắt của anh ấy nó bất thường tới nỗi tôi cảm giác rung động khắp cả người. "Anh đặt cọc em trước, được không?"
"Không bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa là..."
"Yo không hiểu anh đâu.". Anh ấy lấn tới lần nữa. Kì này nặng hơn trước bởi vì anh ấy giữ người tôi lại bằng cánh tay của anh ấy và anh ấy đưa mặt xuống. "Yo không hiểu... rằng Yo đó, dễ thương tới cỡ nào."
Tôi thừa nhận rằng tôi mê mẩn. Tôi thừa nhận rằng tôi muốn có gì đó hơn thế này xảy ra. Nhưng ở đây là nhà vệ sinh và anh Pha có lẽ cũng không muốn lần đầu tiên của tôi thực hiện chỗ như thế này.
Chính vì vậy...
"Heyyy!". Tôi kêu lên thất thanh... Bây giờ tôi cởi trần phía trên bởi áo sơ mi xộc xệch. Nhưng quần của tôi kìa, nó tuột xuống cổ chân rồi. Chỉ còn lại boxer mỏng manh và nhỏ bé thôi.
Anh Pha ngồi xuống trước mặt tôi... ngẩng mặt lên nhìn rồi mỉm cười với tôi. Sau đó thì... cởi boxer của tôi ra một cách nhanh chóng. Và Yo nhỏ đã chỉ thẳng mặt anh Pha ngay tức thì. Tôi xấu hổi tới nỗi mặt đỏ ửng, mắt nhắm nghiền, cố gắng không nhìn...
"Nhìn anh đi.". Anh Pha từ từ nói... "Yo à, nhìn anh."
Tôi không dám... Tôi vẫn nhắm nghiền mắt. Nhưng không lâu sau, tôi từ từ mở đôi mắt nhìn anh Pha – người đang ngẩng mặt lên nhìn tôi một cách trông chờ.
"Anh chưa từng làm như vậy với ai hết đó..."
"..."
"Anh chịu làm nô lệ của Yo."
"..."
"Sẵn sàng cho anh đặt cọc thân thể của Yo chưa?"
Đó là sự rùng mình mới lạ mà tôi lần đầu được cảm nhận. Tôi không thể nào kiềm nén cảm giác này được khi người đang làm cho tôi là người mà tôi yêu tới tận đáy lòng. Tôi vừa nhìn hành động của anh ấy, nhắm mắt mỉm cười một cách thỏa mãn. Tôi phát ra tiếng kêu một cách không kiềm chế được khi tôi ở tại vị trí mà tôi có thể gọi nó là sự sung sướng tuyệt vời hơn bất kì lần nào bằng chính tay mình.
Trời phật... Tôi mê đắm người con trai này rất nhiều.
"Ư..."
Tôi vô ý sờ lấy tóc của anh ấy...
"Ah..."
Có thể là nắm luôn rồi, nhưng anh ấy không hề giận...
"Aa..."
Và khi lên tới đỉnh... thì tôi mới biết rằng tôi là người điều khiển khuôn mặt của anh ấy bằng tay của chính mình.
Tôi cảm thấy sung sướng tới chóng mặt... Nhìn thấy không gian xung quanh quay vòng một chút trước khi nó bắt đầu trở về trạng thái bình thường. Anh Pha đứng dậy cúi xuống hôn môi tôi một lần nữa trong khi miệng của anh ấy... dịch... của tôi đầy khắp miệng.
Thừa nhận rằng tanh khắp miệng... Nhưng cũng khá là lạ... giống như đang chia sẻ hạnh phúc với nhau.
Tôi đỏ mặt... Lúc anh Pha mỉm cười với tôi và rửa tay... Cảm giác giống như bản thân vừa mới nhận được vinh dự mà người con trai này dành tặng cho. Người con trai mà bao nhiêu cô gái của gần cả trường nhắm tới.
Anh ấy bước tới chỉnh sửa, cài nút áo cho tôi... mặc quần áo cho tôi đàng hoàng. Tôi nhìn anh ấy một cách ngại ngùng, cảm thấy mắc cỡ lắm lắm. Chính tôi cũng không giải thích được rằng tôi cảm thấy thế nào.
Anh Pha nắm tay tôi tới cửa nhà vệ sinh, ra vẻ giống như định đi ra họp bàn báo cáo như trước.
... Nhưng tôi giữ anh ấy lại.
Tôi đã biết rằng việc làm chuyện như vậy, người được làm thật sự cảm thấy giống như được nhận vinh dự và tình yêu nhiều biết bao nhiêu từ người làm.
Và tôi cũng muốn cho anh ấy biết...
"Hửm?..."
"Yo...". Tôi nói lắp bắp.
"Sao nào?"
"Yo..."
"..."
"Bây giờ Yo xin được đặt cọc lại anh Pha... được không ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top